TruyenHHH.com

Bhtt Edit Dem Xuan Tinh Co Cua Quan Chua Va Thai Hau

Tới Lĩnh Nam ở mấy tháng, Tiêu Mạc Tân chẳng ăn uống tử tế. Nhưng bát cháo cá này, chẳng hiểu sao lại đặc biệt hợp khẩu vị, không có xương cá, thịt cá hòa quyện với cháo, hương vị thì vừa vặn.

Cháo cá trong bát dần cạn, Tiêu Mạc Tân đặt thìa xuống.

Một lúc sau, Tiểu Ngọc chống ô giấy đến cửa, thu ô đặt cạnh khung gỗ, xoay người bước qua ngưỡng cửa tiến vào nói: "Thái hậu, hành lý đã thu xếp xong."

Tiêu Mạc Tân ừ một tiếng, hỏi về bát cháo: "Sao trước giờ không biết ngươi biết nấu cháo cá ? Ngon đấy."

"Hả?" Tiểu Ngọc bị sửng sốt, mắt nhìn chuyển hướng đến bát sứ men xanh. Đó không phải đồ trong phủ. Nàng lập tức đánh hổi chuông cảnh giác, lấy túi kim từ ngực rút một cây ngân châm.

Tiểu Ngọc cúi người nhúng châm vào cháo còn sót, hoảng hốt: "Thái hậu, đây không phải nô tỳ hay Tiểu Sơn làm."

Tiêu Mạc Tân nhíu mày: "Cái gì?"

Ngân châm thử trong cháo một lát, Tiểu Ngọc rút ra, thấy không đổi màu, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi nhưng lập tức quỳ một gối: "Là nô tỳ thất trách. Nô tỳ sẽ đi tra ngay."

Tiêu Mạc Tân vẫn luôn cau mày như có suy nghĩ, nhìn bát sứ men xanh trên bàn, thất thần phát ngốc. Không phải Tiểu Ngọc hay Tiểu Sơn làm, vậy ai để lại?

Còn chiếc áo khoác trên người, nha hoàn theo tháp tùng chẳng dám làm thế.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm nặng nề, trong đầu Tiêu Mạc Tân lóe lên hình ảnh: áo tơi, nón lá, hai con cá lư tung tăng trong tay.

Bát cháo này... là cá lư. Trùng hợp thế sao?

Dù có phần hoang đường, Tiêu Mạc Tân muốn thử. Nàng gọi Tiểu Ngọc đang định đi: "Tiểu Ngọc, khoan tra. Chuẩn bị xe ngựa, lấy chân dung Vân Ninh quận chúa theo ta đến một nơi."

"Tuân lệnh." Tiểu Ngọc không dám chậm trễ.

Chưa đầy mười lăm phút, ba người lên xe ngựa, rời chổ nghỉ hướng tiệm cá hôm nay đi ngang.

Trời mưa, các quầy rong hai bên đường đã dọn dẹp, cửa hàng đóng kín.

Tiệm cá cách chổ nghỉ không xa, chẳng mấy chốc đã đến. Tiểu Sơn ghìm ngựa, mở ô giấy bước xuống đi thẳng vào tiệm.

Tiểu nhị thấy khách, chạy tới nhiệt tình hỏi: "Khách quan, ngài muốn mua cá gì?"

Tiểu Sơn lạnh mặt: "Gọi chưởng quầy ra. Có việc hỏi."

Tiểu nhị nghe vậy, biết không dễ chọc, đáp: "Được, để ta gọi chưởng quầy."

Một lát sau, hậu đường vang tiếng lanh canh. Chưởng quầy dẫn vài người ra, tay cầm gậy gỗ, bộ dáng chẳng sợ đụng chạm.

Thấy Tiểu Sơn là nữ tử, chưởng quầy đập đầu tiểu nhị, trách: "Một cô nương mà ngươi bảo có người kiếm chuyện? Nàng gây ra chuyện gì được?"

Tiểu nhị cúi đầu phân trần: "Chưởng quầy, ngoài kia còn xe ngựa không chỉ mình nàng."

Chưởng quầy thò đầu nhìn, quả có xe ngựa. Hắn chùn bước, nhưng vì giữ thể diện trước đám huynh đệ, lớn tiếng: "Ngươi tìm ta có việc gì?"

Tiểu Sơn lấy chân dung quận chúa cho hắn xem: "Hôm nay, nữ tử mặc áo tơi đến bán cá, có phải người trong tranh?"

Chưởng quầy bước tới, nhìn kỹ nói: "Đừng nói bức tranh này giống thật. Là nàng, Mạc cô nương từ kinh thành đến. Miệng lưỡi liến thoắng, biết ăn nói người chết cũng bị nàng nói sống lại."

Mắt Tiểu Sơn sáng lên, truy hỏi: "Vậy Mạc cô nương này hiện ở đâu?"

Chưởng quầy chỉ về phía tây: "Làng chài nhỏ bên đó, có rào chắn, có vườn rau, là nhà nàng. Nhà sửa đẹp lắm, đúng là người kinh thành."

Tiểu Sơn có tin xác thực, thu bức tranh, mở ô giấy chạy ra, báo lại cho Tiêu Mạc Tân trên xe.

Biết nàng còn sống, hơn cả niềm vui tìm lại được, Tiêu Mạc Tân cảm thấy an tâm và mừng rỡ.

Chỉ cần không chết là tốt.

Xe ngựa chạy thẳng đến làng chài. Đoan Châu không lớn, ngày thường đi nhanh là đến, nhưng hôm nay mưa to lại là đêm đen mất gần nửa canh giờ mới tới.

Xe ngựa men lối nhỏ vào làng. Đi tiếp gặp đường hẹp, xe không qua được Tiêu Mạc Tân đành xuống xe.

Trước khi ra, Tiểu Ngọc mang ba ô giấy. Nàng đưa Tiểu Sơn một chiếc, cầm một chiếc che cho Thái hậu.

Làng chài rất nhỏ, dưới ánh chớp của sấm sét, liếc mắt đã thấy được cuối làng.

Chủ tiệm cá nói, nhà có rào chắn, có vườn rau là nhà nàng. Qua màn mưa mịt mù và ánh nến từ cửa sổ, Tiêu Mạc Tân thấy được.

Nàng chậm rãi dừng bước, nghiêng đầu gọi: "Tiểu Sơn, qua che ô cho Tiểu Ngọc."

"Tuân lệnh." Tiểu Sơn đến gần, giơ ô che sau Tiểu Ngọc.

Tiêu Mạc Tân nhận ô từ Tiểu Ngọc, nắm chặ nói: "Các ngươi đợi đây. Ta vào một mình."

Hai người gật đầu: "Tuân lệnh, Thái hậu."

Trên lối mòn nông thôn lầy lội, mỗi bước một dấu chân. Vừa đi vài bước, giày và váy Tiêu Mạc Tân đã dính bùn đỏ. Nàng bất lực xách váy, bước tiếp.

Làng chài ít nhà, đa phần đơn sơ. Duy sân nhà nàng có rào chắn, mặt đất lát đá phiến sặc sỡ, bên trái là vườn rau nhỏ, trồng nhiều loại rau trông thật nhàn nhã.

Tiêu Mạc Tân bước lên đá phiến, thả váy, bùn trên chân dính đá, nàng đi một bước, mưa rửa sạch bùn chảy vào kẽ đá.

Tiểu viện rất sạch sẽ. Trước sân, kệ gỗ bày nông cụ, lưới đánh cá, có cái treo, có cái đặt.

Bên cửa sổ còn vài chậu hoa, mùa xuân nở rộ, xinh đẹp lạ thường.

Tiêu Mạc Tân nhìn một lượt, bước đến nhà chính. Bất ngờ, cửa gỗ kêu cọt kẹt mở ra. Người bên trong cầm quần áo ướt, định treo ngoài cửa phơi không ngờ trong viện có người.

Tiêu Mạc Tân theo bản năng nhìn qua, ánh mắt chạm đúng đôi mắt nàng, từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc.

Gặp lại nàng sau mấy tháng xa cách, cảm giác thật đúng là không giống nhau..

Ý muốn giết nàng còn mãnh liệt hơn trước.

Tiêu Mạc Tân bình thản dời mắt, tùy ý đánh giá tiểu viện: "Viện này không tệ, thanh tịnh yên tĩnh. Xa xa là dòng suối mát lành, trong sân có hoa cỏ, so ra hơn hẳn cung tường kinh thành."

Giang Diên còn đang khiếp sợ bên trong, nàng há mồm muốn giải thích gì đó. Nghe đến lời nàng nói, khóe miệng không tự chủ cong lên, để lộ hàm răng trắng đều, không kìm được mà cười.

Nàng không giận là tốt rồi.

Ném quần áo trong tay xuống, Giang Diên mắt ngập niềm vui, bước vào màn mưa, khom người chui dưới ô của Tiêu Mạc Tân, dang tay ôm chặt nàng vào lòng.

Tiêu Mạc Tân bị nàng bất ngờ ôm, ô giấy lung lay, vài giọt mưa bắn lên cánh tay.

Chờ ô giấy nắm ổn lại, mưa tiếp tục chảy dọc khung ô rơi xuống đất.

Giang Diên như tìm lại bảo vật thất lạc, đầu vùi vào vai nàng, không nỡ buông.

Tiêu Mạc Tân không ôm lại, bình tĩnh nói: "Quận chúa sống tốt nhỉ, ẩn cư nơi thế ngoại đào viên, duy nhất đáng tiếc là ta cực khổ đến Lĩnh Nam tìm nàng mấy tháng, vậy mà chẳng thấy nổi một sợi tóc."

Giang Diên nào nghe ra giọng châm chọc, hơi nới lỏng tay, ghé sát hôn hôn nhẹ lên vành tai trắng nõn của nàng, rồi thân mật kề má: "Tìm một sợi tóc của ta? Ta chẳng phải nhờ Tần Mộc Linh nhắn ngươi, ta giả chết nhảy vực để trốn Diêu Sùng sao? Nàng không nói với ngươi à?"

"Cái gì?" Tiêu Mạc Tân lạnh lùng nhìn nàng.

Giang Diên sững người. Phản ứng này, lẽ nào Tần Mộc Linh chưa nói ???

Không đúng, dù Tần Mộc Linh là tình địch, chuyện thế này nàng ấy chẳng lẽ không báo cho Tiêu Mạc Tân.

Giang Diên thận trọng hỏi: "Ngươi không biết?"

Tiêu Mạc Tân chợt nghẹn một hơi, lòng có chút buồn bã.

Sự thật là, nàng không đợi đại quân và Tần Mộc Linh về, đã gấp gáp đến Lĩnh Nam. Hơn nữa, đi đường thủy, nàng không thể gặp đại quân.

Chỉ sợ khi Tần Mộc Linh về kinh, thời điểm định chuyển cáo cho mình, người trong cung chỉ nói Thái hậu đã sớm khởi hành đến Lĩnh Nam trấn an dân chúng.

Thật đúng là trời xui đất khiến.

Để nàng lo lắng vô ích lâu thế, Giang Diên tự thấy áy náy, nhận ô từ tay Tiêu Mạc Tân, tự cầm giải thích: "Ta nhờ Tần đại phu nhắn nàng, phản quân Lĩnh Nam đã bình định, nhưng Diêu Sùng muốn giết ta, ta chỉ có thể giả chết thoát thân. Lĩnh Nam giết chóc quá nặng, ta lang thang giải sầu, định ngày sau sẽ hồi cung gặp nàng. Đừng lo lắng."

Nói xong, Giang Diên ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nàng, Tiêu Mạc Tân vừa ngẩng đầu, hai người bốn mắt chạm nhau.

Không kìm được, Giang Diên duỗi tay ôm eo nàng, cúi đầu hôn lên người nàng nhớ nhung bấy lâu. Tim đập giờ phút này rầm rầm rung động như tiếng sấm, chẳng thể khống chế được.

Sớm biết nhớ nàng thế này, nên về sớm hơn.

Tay Giang Diên di chuyển, một tay giữ gáy Tiêu Mạc Tân, sâu đậm thêm nụ hôn tái hợp sau xa cách.

Môi răng quấn quýt, triền miên khiến lòng say mê.

...

Cọ sát một lúc, Giang Diên đưa Tiêu Mạc Tân vào phòng, rót ly nước ấm, rồi cầm ô ra ngoài, đón Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc vào.

Mưa ngoài kia chẳng biết khi nào tạnh, đêm đã khuya, tối nay họ ở lại đây nghỉ ngơi.

Tiêu Mạc Tân ngồi bên bàn gỗ, ba người kia đúng như cột gỗ, đứng thẳng bên cạnh, lúng túng chẳng biết làm gì.

Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc nhìn Giang Diên đến xuyên thấu.

Tiêu Mạc Tân làm như không thấy, thưởng thức ly sứ, hỏi: "Bát cháo cá, là ngươi đưa?"

Giang Diên gật đầu thừa nhận: "Ừm, hôm nay trên phố thấy các ngài, thấy ngài gầy hơn trước nhiều, nên cố ý làm bát cháo cá mang đến. Ngon không?"

Tiêu Mạc Tân ngừng tay, đặt ly sứ xuống, ngẩng nhìn nàng: "Hương vị cũng được."

Lời vừa dứt, lại là một khoảng lặng.

Giang Diên chủ động: "Bên cạnh có gian phòng. Ta đi dọn cho các ngươi, tối nay nghỉ ngơi ở đó."

Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc đồng loạt nhìn Tiêu Mạc Tân, không dám đáp, đợi nàng đồng ý.

Tiêu Mạc Tân khẽ đáp: "Ừ."

Được phép, Giang Diên liếc Tiêu Mạc Tân, quay ra ngoài, không cầm ô mà chạy dưới mưa, đẩy cửa gỗ, lau nước trên giường, lấy hai bộ chăn mỏng từ tủ, trải ngay ngắn.

Dọn xong, nàng đội mưa chạy về.

Tiểu Ngọc thấy quận chúa vào, bước tới chắp tay thi lễ: "Thái hậu nghỉ sớm. Nô tỳ và Tiểu Sơn xin lui trước. Ngài có việc, tùy thời gọi chúng ta."

Rồi Tiểu Ngọc kéo tay Tiểu Sơn rời nhà chính, tiện tay đóng cửa.

Giang Diên nhìn cánh cửa khép chặt rồi cười thầm, quay lại mà ý cười vẫn vương trên môi, bước đến bên Tiêu Mạc Tân, ghé tai thì thầm gì đó, Tiêu Mạc Tân ừ nhẹ, Giang Diên liền bế nàng lên.

Giường tre ở làng chài nhỏ cứng quá, mỗi lần ngủ dậy đau lưng đau eo. Giang Diên không quen, phải trải hai lớp đệm, thời tiết chưa không quá nóng, ngủ vừa thoải mái.

Trong phòng đèn đuốc tắt hết, cửa sổ đóng chặt, Giang Diên lên giường buông rèm, kéo chăn nằm vào. Bóng tối khiến nét mặt hai người mờ đi, vừa hay làm dịu căng thẳng và xa lạ của lần tái hợp, nhưng hơi thở lại nóng bỏng quấn quýt lấy nhau.

Giang Diên dịu dàng hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve eo, không vội vàng làm gì.

Cảm giác da thịt chạm nhau đã đủ khiến lòng sôi sục.

"Dù nói thế nào, Diêu Sùng cũng là công thần trong việc bình định Lĩnh Nam lần này. Cô cô lại trọng dụng hắn, chỉ e đợi đến khi nàng trở về, hắn ngay cả Trường Bình Vương cũng chẳng để vào mắt." Giang Diên nói.

Tiêu Mạc Tân nghe nàng nói, vai và ngực bỗng nhiên chợt lạnh. Nàng định quay đầu, Giang Diên bất ngờ bò tới, vành tai lạnh kề sát má, hơi ấm dừng trên xương quai xanh.

Nơi nàng hôn là vết cắn trước khi rời đi.

"Không ngờ nàng sẽ đến." Giang Diên mừng rỡ, ánh mắt lấp lánh trong bóng tối nhìn Tiêu Mạc Tân.

Tiêu Mạc Tân không đáp, nàng không thích tỏ ra yếu đuối, lời thường thích nói ngược ý, nhưng lại sợ mình không kìm được châm chọc nàng. Cuối cùng, nàng dứt khoát đưa tay ôm gáy Giang Diên, kéo xuống, ngẩng cổ thiên nga hôn nàng, bày tỏ tâm ý.

Giang Diên chậm rãi hiểu ý, khẽ cười nhắm mắt cắn nhẹ môi dưới mềm mại của nàng. Tay phải nâng chăn, nàng xoay người chống trên Tiêu Mạc Tân. Tay trái luồn vào chăn, cởi nút áo trong của nàng.

Tư thế một trên một dưới, thích hợp nhất để hôn người tình.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách. Trong phòng, sự kiều diễm triền miên chậm rãi nở rộ, ái muội ngập tràn.

Tiêu Mạc Tân bị hôn đến phải thở dốc, môi và khóe mắt ửng hồng, ngực khẽ phập phồng, sao có thể khiến người dừng lại?

Quần áo rơi xuống, Giang Diên hôn say mê, tay thuận thế quấn quanh Tiêu Mạc Tân. Nàng nhíu mày, nhắm mắt nghiêng đầu kề cổ Giang Diên, môi đỏ hé mở, hơi nóng phả vào tai nàng, vừa ấm vừa ngứa.

Khác với những lần trước, đêm nay cả hai đặc biệt thả lỏng, sung sướng. Sự chủ động hiếm hoi của Tiêu Mạc Tân với Giang Diên như phần thưởng quý giá, nàng chỉ biết ra sức đáp lại.

Tựa như củi khô gặp lửa, tương phùng sau cửu biệt, khiến đêm nay trở nên đặc biệt dài lâu, từng khắc đều quấn quýt triền miên, tình ý ngập tràn.

Tiêu Mạc Tân bám vai Giang Diên, để nàng hôn môi, vuốt ve vành tai, hòa nhịp loan phượng.

Giang Diên mệt mỏi, liền nằm nghỉ, lấy sức trỏe lại, nàng ghé tai Tiêu Mạc Tân nói lời ngọt ngào, không phải lời tình tứ, nhưng có chút dễ nghe. Tiêu Mạc Tân ỡm ờ để nàng tùy ý xằng bậy.

Nháo đến nửa đêm, Tiêu Mạc Tân thật sự mệt mỏi, ôm cánh tay Giang Diên ngủ thiếp. Gần sáng, trong mơ nàng tỉnh dậy, đứt quãng.

Có lẽ là mộng, nhưng lại rất chân thực.

Sáng hôm sau, Tiêu Mạc Tân tỉnh dậy, trời đã sáng, mưa cũng đã tạnh. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ giấy, thời tiết đẹp.

Bên cạnh trống không, nàng ấy chắc đã dậy.

Tiêu Mạc Tân nằm thêm ba mươi phút, xốc chăn, chống cơ thể đau nhức ngồi dậy, lấy quần áo từ giá mặc vào.

Nàng ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt, định vẽ mày, đánh má hồng. Nhưng nhìn kỹ, trên bàn chỉ có lược gỗ và gương đồng, chẳng có gì nữa. Đành thôi vậy.

Tiêu Mạc Tân mở cửa ra sân. Ban ngày, tiểu viện này càng khiến người sáng mắt.

Trời xanh không mây, tinh không vạn lý, đẹp cực kì.

"Ủa? Nàng dậy rồi, vừa hay, qua đánh răng rửa mặt. Ta đun nước ấm cho nàng" có người gọi. Tiêu Mạc Tân nhìn qua, là Giang Diên, nhưng...

Đứa nhóc này mặc áo vải xám, tay áo xắn khuỷu tay, ống quần kéo đến gối, bắp chân thon trắng, chân lại đi đôi giày rơm dính bùn. Bộ dạng này thật là...

Tiêu Mạc Tân nhịn không được nhíu mày, nghiêng đầu không nhìn. Thật khó tưởng tượng người tối qua chung chăn gối lại là nàng.

Giang Diên gọi, nhưng nàng không nhúc nhích, bèn bước tới, quan tâm: "Nàng không khỏe sao? Vậy để ta giúp nàng tẩy."

"Không cần." Tiêu Mạc Tân từ chối, hỏi: "Sáng sớm làm gì mà ra thế này?"

Giang Diên cúi nhìn bộ dạng mình, giải thích: "Trước khi nàng đến, ta định rời đi về kinh. Nàng đến rồi, sáng nay ta đem thuyền cho hàng xóm, củi gạo mắm muối cũng tặng đi."

Tiêu Mạc Tân: "Còn căn nhà này?"

Giang Diên quay nhìn tiểu viện tỉ mỉ trang trí, có chút luyến tiếc: "Chưa biết. Tính tặng đi, hoặc ai ở cũng được. Dù sao sau này chẳng trở lại nữa."

Nhà tặng đi thì được, nhưng Tiêu Mạc Tân có yêu cầu. Đứng trên bậc thang, cao hơn Giang Diên, nàng chỉnh cổ áo nàng, nói: "Đệm chăn và giường tối qua không được tặng, cũng không đucợ để lại. Trước khi đi phải thiêu sạch hết."

"Được." Giang Diên nắm tay nàng, bất ngờ kiễng chân hôn nhẹ, cười tươi: "Mau rửa mặt đánh răng. Lát nữa chúng ta xuất phát."

Tiêu Mạc Tân ừ, xuống bậc thang rửa mặt.

Bận rộn gần cả sáng, xử lý mọi việc ở đây. Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc dừng xe ngựa trước cửa đợi.

Giang Diên và Tiêu Mạc Tân cùng ra khỏi tiểu viện. Lên xe, nàng nghiêng người đỡ tay Tiêu Mạc Tân lên xe, rồi theo sau, ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Ngoài xe ngựa, hai người lên xe, Tiểu Sơn thu ghế, chậm rãi rời làng chài.

Tiêu Mạc Tân nhìn người bên cạnh, thần sắc không động, bèn nâng rèm, nhìn tiểu viện hoa vẫn nở phía sau, an ủi: "Thật không nhìn thêm lần nữa à? Sau này chẳng còn thấy, trong lòng nỡ sao?"

Giang Diên đã đổi áo cẩm trắng, sạch sẽ chỉnh tề, tóc dài buộc gọn, trông sáng sủa hơn sáng nay nhiều. Nàng ngồi sát Tiêu Mạc Tân, tay đặt sau eo nàng, nhẹ xoa: "Phong cảnh xem rồi, giữ trong ký ức là đủ. Người trước mắt mới quan trọng nhất."

Dù có phần lẻo mép, nhưng nghe vẫn thích.

Xe ngựa về đến phủ tri châu. Tiêu Mạc Tân sắp xếp xong công vụ Đoan Châu, cùng ngày rời đi, hướng Quảng Châu.

Dù phản quân Lĩnh Nam đã bình, Quảng Châu vẫn còn nhiều vấn đề. Nàng muốn lấy lại quyền quản lý Thị Bạc Tư, cùng chỉnh đốn thuế má Lưỡng Quảng.

Từ Đoan Châu đến Quảng Châu chỉ hai ngày đường. Đến nơi, toàn bộ quan viên Quảng Châu đã đứng sẵn ngoài cổng thành, cùng vài người ngoại bang. Quả nhiên khác hẳn không khí Trung Nguyên.

Lĩnh Nam vừa qua đại chiến, trăm thứ đợi phục hồi. Thái thú Quảng Châu sợ hãi trước sự xuất hiện của Thái hậu.

Trước mặt quan viên, Tiêu Mạc Tân ôn hòa: "Thái thú chớ hoảng. Lĩnh Nam mấy năm chịu sự kiểm soát của Sở Tương Vương, chắc khổ không ít. Bổn cung đến đây không phải tìm chuyện, chỉ để trấn an."

Thái thú cúi đầu khom lưng: "Tuân lệnh. Thần nghe nói Thái hậu xử lý việc ở Liêm Châu, Xuân Châu, Đoan Châu gọn gàng, chỉ một tháng đã giúp dân chúng sau chiến tranh sống lại bình thường. Thần thật sự kính phục."

"Thái thú quá lời." Tiêu Mạc Tân vẫy tay gọi Giang Diên: "Giới thiệu với thái thú, đây là Vân Ninh quận chúa, người lập chiến công hiển hách ở Lĩnh Nam, Giang Diên."

"Vân Ninh quận chúa?" Thái thú ngẩng phắt đầu, kinh ngạc: "Thần nghe nói Vân Ninh quận chúa bị tàn dư phản quân đánh lén, trúng tên rơi xuống vực. Sao... sao lại ở đây?"

Giang Diên chủ động giải thích: "Quả thật trúng tên rơi vực, nhưng đại nạn không chết, rơi xuống sông rồi được người cứu. Sau đó dưỡng thương ở Đoan Châu, bất ngờ gặp Thái hậu, nên cùng ngài đến Quảng Châu."

Thái thú bừng tỉnh: "Ra là vậy. Mời bên này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com