TruyenHHH.com

Bhtt Edit Cd Xk Dong Tay Thac Mo Thanh Tuyet


37.

Lần trước Yến Tê Đồng thành kính lễ bái ở tòa miếu kia, đổi lấy một tràng ác mộng. Lần này, nàng cũng chỉ thấy không có gì ghê gớm. Cái gọi là đoán mệnh đơn giản chỉ là suy đoán, phần lớn đều hữu dụng. Chu Bán Tiên cũng là như thế. Nhưng, hắn đã kích trúng mệnh môn làm Yến Tê Đồng ngồi ở kia thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tỉnh.

Tang Tử từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhưng hoàn toàn chú ý đến Yến Tê Đồng phản ứng. Người đọc qua sách thuốc ít nhiều gì cũng sẽ hiểu được một ít quẻ tượng, chỉ là nàng si mê dược thuật hơn, không có theo đuổi mặt kia. Mà kỳ nhân ở thế gian có ở khắp nơi, cho nên đối với lời Chu Bán Tiên phán, Tang Tử nghe hiểu. "Trở về từ cõi chết" có lẽ là nói lần ngốn thuốc, nếu không phải mình cứu, nàng hẳn phải chết rồi. Chỉ là không biết người tương sinh tương khắc hắn nói là ai. Và Yến Tê Đồng sinh tử, vì sao nằm ở trong tay người khác? Bên cạnh đó, Tang Tử càng tò mò hơn khi nhìn thấy Yến Tê Đồng có vẻ khiếp sợ, cả người căng thẳng ngồi yên lúc Chu Bán Tiên nói câu cuối cùng.

Yến Tê Đồng rốt cục lấy lại tinh thần, nghĩ Chu Bán Tiên này có lẽ là bán tiên thật. Nàng nghiêng nghiêng về phía trước, định mở miệng, khóe mắt nhìn thấy Tang Tử chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Yến Tê Đồng hối hận vì để nàng tới đây. Tiếp theo, Yến Tê Đồng không muốn để Tang Tử nghe được.

Tang Tử trái lại chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Yến Tê Đồng đặt ở trên bàn, nói:

"Ta chờ ngươi ở ngoài."

Rồi đứng dậy rời đi.

Chu Bán Tiên thưởng thức nhìn xem Tang Tử rời đi, hỏi Yến Tê Đồng:

"Nàng có quan hệ gì với ngươi?"

"Không có quan hệ gì." Yến Tê Đồng vội trả lời, lập tức lại hỏi, "Mời đạo trưởng nhìn xem, nếu ta muốn tìm về nguồn, cần phải làm như thế nào?"

Chu Bán Tiên thở dài:

"Thiên cơ bất khả lộ, ta chỉ nói đến thế thôi, cô nương cứ suy nghĩ đi."

Yến Tê Đồng suýt nữa hất đổ chồng sách trên bàn. Đây không phải là bảo nàng từ đây không được an bình ư? Dĩ nhiên nàng sẽ không đến mức như thế. Nàng lấy cặp thất thải vòng ngọc xuống, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Chu Bán Tiên:

"Lời đạo trưởng nói hôm nay ta tất khắc trong tâm khảm. Ngày khác còn có nghi hoặc, hi vọng đạo trưởng không chối từ."

Chu Bán Tiên nheo mắt lại nhìn cặp vòng ngọc phát sáng, từ tốn nói:

"Cô nương thành tâm như thế, ta sẽ tặng thêm một lời. Mọi nẻo đường trên thế gian kéo dài đi mọi hướng, nhưng con đường của cô nương toàn là bóng tối. Chỉ có hướng đông vẫn còn chút ánh sáng đỏ le lói, cô nương tìm thử xem, có lẽ hữu dụng."

Hướng đông? Hướng đông từ Hoành Kinh? Phạm trù quá lớn. Thiên cơ cũng chỉ có như vậy. Yến Tê Đồng thầm nghĩ. Về sau có tiền lại đến.

Sau khi ra ngoài, Yến Tê Đồng đứng bên đường nhìn xem cảnh đường phố Hoành Kinh, dòng người qua lại sầm uất. Sau khi tỉnh lại, trong lòng nàng như có một cái hố lớn không đáy, mà nàng bị đạp xuống đó và vẫn đang rơi, khiến cho nàng không có cảm giác an toàn, bất an vô cùng. Phóng mắt nhìn khắp nơi chỉ có một mình ta không phải là lời nói hào hùng gì, mà thật sự là lẻ loi hiu quạnh. Nhưng bây giờ trong lòng đột nhiên không phải mù mịt như vậy, lại có người có thể nhìn thấu mình được một nửa, cảm giác kỳ lạ này khiến nàng đứng đó một hồi lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được. Ánh sáng đỏ le lói ấy có lẽ là thứ dẫn hồn phách mình đến đây. Có năng lực nói đến điểm ấy, mình có thể tin được hắn. Bây giờ mình đã có được phương hướng, mình có thể trở về, Yến Tê Đồng tự nói với mình, có hi vọng là có khả năng, có khả năng... Nàng nhất định có thể trở về. Còn cái gì tương sinh tương khắc Chu Bán Tiên nói, Yến Tê Đồng nghĩ, đã tương sinh lại như thế nào tương khắc, chẳng phải mâu thuẫn? Mà ở đâu lại có người mâu thuẫn với mình như vậy? Có lẽ là nói ngoa thôi.

Tang Tử chờ nàng ở trong xe ngựa, thấy nàng đến, sẵn tiện hỏi:

"Có giải được mê hoặc trong lòng?"

Yến Tê Đồng xấu hổ vì vừa rồi đuổi người ta đi, cũng mềm giọng:

"Nghe một chút thôi, không thể tin hoàn toàn."

Tang Tử gật đầu, để xa phu đánh ngựa về nhà mình.

Yến Tê Đồng biết Tang Tử từng ở Hoành Kinh cho nên cũng không hỏi nhà này có phải nhà của nàng hay không. Dù sao, có chỗ để ở là được. Thêm nữa là viện này cũng xinh, lại chỉ có hai ba người làm việc ra vào, không có lộn xộn gì nhiều.

Tang Tử dẫn Yến Tê Đồng đến phòng của mình. Trong phòng, bên giường treo bức họa nàng lấy từ Yến phủ.

Yến Tê Đồng thấy căn phòng bố trí thanh lịch, chỉ có một bức tranh xinh đẹp treo ở bên giường thì bước tới nhìn. Nàng sợ Tang Tử hỏi tiếp chuyện vừa rồi nên cẩn thận nhìn bức tranh, ra vẻ hào hứng hỏi:

"Ngươi vẽ à? Không ngờ ngươi vẽ cũng tỉ mỉ." Nàng tưởng rằng Tang Tử giỏi vẽ nét nhỏ.

Tang Tử nhướng mày, tựa cạnh cửa nhìn nàng.

Yến Tê Đồng thấy trên bức tranh còn có đề mục, cẩn thận nhìn. Nhận ra là bốn chữ "quốc sắc thiên hương" để miêu tả hoa mẫu đơn cũng không phải là quá đáng. Nhưng nàng ngược lại chỉ nhớ Tang Tử từng mang thược dược, không ngờ người ta cũng thích mẫu đơn. Góc bên trái phía dưới còn có một con dấu nhưng văn tự phức tạp, trông thế nào cũng không giống hai chữ Tang Tử, Yến Tê Đồng cuối cùng vẫn không nhận ra.

Tang Tử nhìn nàng đã lâu, đi đến bên giường, lấy ra thất thải bảo trâm từ trong balo đưa cho Yến Tê Đồng:

"Hôm qua ta đến nhà ngươi, mẹ ngươi nhờ ta đưa cho ngươi cái này."

Tang Tử cúi mắt, không còn thấy vòng tay Yến Tê Đồng đeo nữa, sẵn tiện hỏi:

"Ngươi đưa vòng tay cho Chu Bán Tiên rồi hả?"

"Ừ." Yến Tê Đồng nhận cây trâm, vừa nhìn đã biết nó cùng một bộ với vòng tay, ấp úng nói: "Ta không có tiền... Tay không hỏi chuyện cũng không hay."

"Mẹ ngươi nói đây là bộ trang sức ngươi yêu thích nhất, " Tang Tử hỏi, "có cần ta đi đổi lại không?"

"Không cần không cần." Yến Tê Đồng vội vàng lắc đầu, xoay xoay thất thải bảo trâm nhìn xem, "đã đưa rồi, đòi lại làm gì." Lỡ như Chu Bán Tiên tức giận, sau này không nói cho nàng cái gì nữa thì chẳng phải là mất lớn bởi vì nhỏ.

Hai người cùng nhau đứng trước bức tranh, Tang Tử thở dài:

"May mắn ta không có nói với họ là ngươi mất trí nhớ. Họ chắc chắn sẽ rất thương tâm nếu biết được ngay cả tranh của chính mình ngươi còn không nhận ra."

Yến Tê Đồng nghe xong trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Nàng thậm chí cảm thấy hàn ý lộ ra trong lời Tang Tử nói; ý vị thở dài cũng trở nên quỷ dị trong nháy mắt.

Tranh này là "Yến Tê Đồng" vẽ... Yến Tê Đồng trừng to mắt nhìn con dấu, lúc này lại rõ ràng nhận ra bốn chữ "Phượng tê ngô đồng". Phượng cũng tốt, mẫu đơn cũng được, cái nào mà không có nghĩa là thân phận quý giá. Có lẽ "Yến Tê Đồng" không cách nào dùng thân phận của mình và vẽ mẫu đơn, nhưng không sợ con dấu bị nhận ra.

"Hoành có quốc sắc, Ngạn có thiên hương. Quốc sắc vốn là chỉ tỷ tỷ Yến Lưu Quang của ngươi. Không biết khi ngươi đang vẽ bức họa này có cảm tưởng gì." Tang Tử ghé mắt nhìn Yến Tê Đồng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng hỏi: "Ngươi thế nào, không thoải mái à?"

Yến Tê Đồng tận lực trấn tĩnh, cố gắng không cho ánh mắt rã rời. Tang Tử càng dịu dàng, nàng càng khó thở. Nàng cố gắng nghĩ lại mình trước kia như thế nào can đảm, kiên quyết là mình mất trí nhớ, sau đó nói:

"Ta đang nghĩ, nếu cha mẹ đứng trước mặt, ta cũng không nhận ra như bức tranh này, vậy ta phải làm thế nào?"

Tang Tử cả cười. Nàng đã từng nghĩ Yến Tê Đồng thực sự bị mất trí nhớ, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy Yến Tê Đồng chỉ đang cố tình quên đi quá khứ mà thôi. Đúng heo như lời Chu Bán Tiên nói, nếu Yến Tê Đồng muốn trở lại làm Nhị tiểu thư phủ thừa tướng thì phải từ bỏ sự bình yên—— nhưng nàng thấy Yến Tê Đồng hiện tại muốn sự bình yên này. Vậy nên nếu nàng không muốn trở về, nàng sẽ làm một"Yến Tê Đồng" khác, lập nên một nền tảng khác, sống một cuộc sống khác. Thế nhưng ánh mắt Yến Tê Đồng nhìn tranh và thấp thỏm cũng bảy phần không giả khiến nàng càng thấy hồ đồ, cũng thấy có thú vị.

Yến Tê Đồng bị Tang Tử cười đến nổi da gà, cũng không biết mình tạm thời lừa dối có qua được hay không, chỉ có thể nói sang chuyện khác:

"Ngươi đến—— nhà ta, hỏi ra được gì rồi?"

Tang Tử suy nghĩ rồi kể, trọng điểm miêu tả nỗi nhớ con của Yến Tử Lương và Yến phu nhân.

Gặp chiêu lại bị phá hủy, Yến Tê Đồng đành phải cẩn thận ứng đối:

"Nếu như ngươi đã nói họ cần phải kiên nhẫn, như vậy là không có ai biết ta ở Hoành Kinh. Thật ra thì ta cảm thấy vết sẹo không chữa khỏi cũng được. Khâu Anh nói trang điểm dày một chút là không nhìn thấy rồi. Chuyện Thái tử phi, ta thấy nó đã kết thúc, chắc sẽ không có gì thay đổi. Huống chi ngươi cũng biết—— ta không có trông mong gì ở nó nữa. Vả lại trên đường đi tới đây, ta khó có được bình an. Có lẽ ta không thích hợp ở đây, tránh cho tai họa đi." Yến Tê Đồng nói lung tung một hồi lại nghĩ là nói được rõ ràng, mắt lom lom nhìn Tang Tử. Chỉ còn kém không nói, ta muốn đi chỗ khác, ta muốn đi chỗ khác.

Tang Tử trầm ngâm một lát, lắc đầu:

"Hiện tại ta không thể đi, cho nên ngươi cũng không thể đi."

Yến Tê Đồng hồi hộp như làm rơi bình sứ, nín thở hỏi:

"Vì sao ngươi không thể đi, ta cũng không thể đi?"

Tang Tử chỉ nhìn xem Yến Tê Đồng. Đúng là bây giờ ngẫm lại, mới thấy quan hệ của hai người vốn chỉ đơn giản bây giờ trở thành không thể thiếu rồi... Nhưng ai bảo ngươi là người có thể cứu ta? Ít nhất thì ta muốn biết rõ ràng vì sao chỉ ngươi mới có thể cứu ta.

"Ngày mai ta dịch dung cho ngươi. Chúng ta đi hoàng cung." Tang Tử chỉ đến gian phòng trống cách vách: "Tối nay ngươi ở đây, đi nghỉ trước đi. Ta sai người thông báo Khâu Anh sau."

Yến Tê Đồng trừng mắt: "Ngươi biết dịch dung? Đã có dịch dung, vì sao còn để ta một đường mang mạng che mặt này hả?"

Tang Tử thở dài: "Ngươi muốn che nửa khuôn mặt, hay muốn che cả khuôn mặt? Mà ta còn phải làm da mặt cho ngươi nữa."

Yến Tê Đồng nghĩ có một chút sẹo cũng dễ che mà người ta ở đây làm quá, đến cùng là nơi lạc hậu. Nàng bước đi được hai bước đột nhiên xoay người nói:

"Như vậy là ngày mai đi hoàng cung, có phải ngươi sẽ nói cho ta biết vì sao ta không thể đi?"

Chần chờ một chút, Tang Tử chậm rãi gật đầu.

Yến Tê Đồng nhẹ nhàng thở ra, khi đi tới bên cạnh cửa lại quay đầu.

Tang Tử mềm oặt ngồi ở bên giường, hết sức vô lực hỏi:

"Làm sao nữa?"

Yến Tê Đồng cảnh giác hỏi:

"Nửa đêm, ngươi sẽ không bò lên giường của ta chứ?"

Tang Tử suýt nữa ngạt thở, ngay cả sức phiền não cũng không có, chỉ bất đắc dĩ nói:

"Ta có phải dê xồm đâu."

Yến Tê Đồng nói thầm, ngươi dê không ít đó thôi, chỉ là chính ngươi cũng không biết. Rồi nàng ngoảnh lại nhìn Tang Tử, chỉ thấy nàng nhìn mình chằm chằm như muốn nói rằng "sao ngươi còn chưa đi?", lại còn có thái độ lãnh đạm. Yến Tê Đồng hừ hừ, đóng cửa rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com