TruyenHHH.com

Bhtt Edit Cd Xk Dong Tay Thac Mo Thanh Tuyet

28.

Yến Tê Đồng giật mình. Nàng hiện tại cũng không nhớ nổi người đánh mình trông dài ngắn ra sao. Nhưng mà chết rồi? Yến Tê Đồng nghi ngờ nhìn Tang Tử, hỏi dò:

"Hắn... Chết như thế nào?"

Tang Tử trái lại thanh đạm nói chuyện khác:

"Tên của ta là sư phụ đặt, nguyên do vì nhặt được ta ở dưới gốc cây dâu. Hơn nữa, " Tang Tử nhìn xem Yến Tê Đồng, "Chúng ta hiện tại cách Hồng Kinh trăm dặm, không phải trong núi sâu, sẽ có người vãng lai. Nếu có người hỏi tên ngươi—— ngươi đáp lời thế nào?"

Yến Tê Đồng bị hỏi khó, nàng đúng là không có nghĩ tới vấn đề này. Nếu còn gọi "Yến Tê Đồng", vạn nhất gặp người quen thân thể này, mà nàng thì chắc chắn không biết được đối phương, đến lúc đó phải ứng đối ra sao? Không phải ai cũng dễ lừa như Tang Tử... Nghĩ đến đây, nàng vội nói:

"Vậy, đừng để người ta biết ta là ai."

"Nếu thế, " Tang Tử suy nghĩ một chút nói, "Ngươi đặt cho mình một cái tên khác đi."

Yến Tê Đồng nín thở, cắn chặt môi dưới một lát, mới run giọng nói:

"Khắc Cẩn... Gọi... Khắc Cẩn..."

Yến Tê Đồng nói xong im lặng nhìn xem Tang Tử.

"Khắc Cẩn?" Tang Tử đọc đọc, "Không tệ." Rồi đi ra ngoài.

Yến Tê Đồng đứng đó hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, vịn cột giường chậm rãi ngồi xuống...

Khắc Cẩn là tên của nàng, chân chính là tên của nàng. Nàng nghĩ mình lại nhớ được vài thứ... Mộng cảnh kia cũng không phải là hư ảo mà là thật. Nàng có thể tự nhìn thấy chính bản thân mình như vậy chỉ có một khả năng đó là linh hồn - thể xác nàng tách rời. Ngoài lý do đó ra nàng không còn nghĩ ra được khả năng nào khác. Đây cũng có thể là nguyên nhân nàng bị thay đổi thân xác và xuyên tới đi. Như vậy... linh hồn của nàng là bị điểm hồng quang mang tới... Hồng quang đó là cái gì? Vì sao lại xuất hiện trong bệnh viện? Nàng không biết... Nhưng chí ít cũng có manh mối, từ từ có thể tìm ra. Về phần vì sao nàng lại ở trong bệnh viện —— Yến Tê Đồng ôm đầu - nơi đó căng lên từng trận làm cho nàng thở không nổi. Nàng không nhớ nổi vì sao mình lại ở trong bệnh viện. Mà mộng đã tỉnh, nàng cũng không phải đêm đêm đều nằm mơ, chớ nói chi đến việc mơ tới các thứ trong hồi ức. Tuy nhiên, từng chút tổng hợp lại những gì đã xảy ra, nàng nghĩ mình hẳn là sẽ nhớ lại được. Bởi vì mỗi khi lơ đãng, nàng lại nhớ ra được vài thứ.

Nàng hiện tại là dùng tên của người khác, còn tên thật thì chôn xuống đáy lòng. Nếu Tang Tử không đề cập đến, nàng cũng sẽ không nói ra tên thật của mình. Thậm chí là khi nói ra tên thật rồi, nàng hối hận... Tên của nàng không thuộc về nơi này, hà tất để cho người ta biết? Bởi vì có khả năng biết rồi lại phải lý giải về nó, thật là vẽ vời cho thêm chuyện. Nhưng mà cũng đã nói ra, vả lại cũng không chắc là có ai qua lại với nàng, cho nên không dùng đến nó vẫn là tốt nhất.

Nàng ngồi ở trong phòng, Tang Tử lại chậm chạp không về làm nàng bị ám ảnh cưỡng chế mà bất an, phải nhìn thấy bóng dáng gầy yếu kia mới có thể an tâm.

Sau khi nàng tỉnh lại, Tang Tử cách quãng nói qua quá trình tìm kiếm nàng.

Trụ trì ngôi miếu đó bởi vì cơ duyên quen biết Tang Tử, một thân ốm đau cho nên nhờ Tang Tử đến xem. Tang Tử cười ông ta đã là cao tăng, ngại gì sống chết? Vị trụ trì phản pháo lại, lôi kéo nàng giảng giải một đống phật pháp : người có sinh lão bệnh tử, vạn pháp vô thường, sinh ra rồi chết đi là điều không thể trốn tránh, cho nên nếu còn có thể sống thì hãy sống tốt, sống cho hết mình, vậy khi chết mới có thể thong dong, ung dung, thậm chí là không bận tâm đến cái chết nữa.... Không thể không nói vị trụ trị nói chuyện vẫn là ảnh hưởng tới nàng và nàng của ngày nay cũng tự cảm thấy tâm cảnh mình đã thay đổi cho nên cũng bằng lòng thảo luận với trụ trì. Chỉ là nghĩ tới lúc đi tiệm thuốc xem dược liệu, đại tiểu thư kia còn có thể gây phiền toái thì trong lòng luôn luôn không yên, nói được vài câu đã vội vàng cáo từ.

Tang Tử trở lại đại điện tìm không thấy nàng ; sau lại khắp nơi cũng tìm không thấy mới trở lại nhờ trụ trì. Trụ trì tất nhiên phái người tìm kiếm cô nương che mặt ở khắp nơi trong miếu. Một người dù không có che mặt thì trên mặt có vết sẹo là đặc điểm dễ nhận biết nhất. Quả nhiên trong đại điện có người nói thấy một cô nương che mặt, nhưng vừa rồi đã đi theo một vị tiểu sư phụ rời khỏi đại điện.

Trụ trì ngay lập tức gõ chuông triệu tập tất cả tăng nhân, kiểm kê từng người lại không có thiếu ai. Trong các sương phòng cũng không tìm thấy người ngoài. Họ lại gọi người kia đến nhận mặt, người kia nói mình chỉ nhớ vị tiểu sư phụ kia có vẻ mới cạo đầu. Lại truy tra thêm một chút, ra được kết luận : không phải người trong miếu.

Yến gia tìm tới sao? Tang Tử chớp nhoáng nghĩ qua như vậy nhưng rất nhanh phủ nhận. Bởi vì rất ít người biết nàng xuống núi, cho dù không che giấu thì tin tức cũng không thể truyền đi nhanh như thế. Vả lại, nếu Yến Tử Lương có lòng canh giữ ở dưới núi, khẳng định đã phái người đi lên núi, tuyệt đối sẽ không chờ đợi. Chỉ là, người ta nói Yến Tê Đồng đi theo tăng nhân... Là vì sao?

Tang Tử đi ra ngôi miếu liền bắt đầu hồi tưởng, rất nhanh bắt được ký ức Yến Tê Đồng vô ý chọc tới gã kia. Nàng ôm mấy phần hi vọng đi tới tiệm thuốc ấy, đúng lúc đụng phải gã kia ở đó.

Chuyện là gã này vô cớ ngứa ngáy kỳ lạ ở hôm đứng ở trước cổng tiệm thuốc, ngay cả khi về nhà rồi vẫn còn ngứa, gãi đến lột da lưng, vô cùng thê thảm. Bị hành suốt đêm, gã tức không chịu nổi, muốn tới tiệm thuốc tính sổ, thế là dẫn thêm mấy người theo.

Chủ tiệm thuốc dĩ nhiên không biết chuyện gì, đang lúc cực lực tranh luận thì Tang Tử đến.

Tang Tử nhận ra gã ngay, đi qua vỗ vai gã, nói mình có thể trị.

Gã kia cũng nhận ra nàng là đồng bọn đi theo cô nương che mặt hôm qua, mới tỉnh ngộ rồi mắng nàng.

Tang Tử nói, nếu ngươi không thuận theo cũng không buông tha vậy ta để ngươi không có thuốc chữa.

Gã thấy nàng một cô nương nhu nhược ngang nhiên đứng trước mặt một đám đàn ông mà không chút sợ hãi cũng kinh ngạc, lại nghĩ tới mình chịu khổ, trong lòng bồn chồn, giận mà không dám nói gì.

Sau đó, Tang Tử chợt hỏi, cô nương che mặt có phải nghiêng nước nghiêng thành?

Gã kia nghe mà không hiểu ra sao, cũng không phải là giả vờ, thế là Tang Tử biết không phải gã bắt người đi cho nên đưa một viên giải dược cho gã. Tang Tử lại hỏi, gần đây trong thành có ai lạ mặt đến hay không, có làm gì mờ ám hay không.

Gã kia ăn giải dược xong cảm thấy khá hơn rất nhiều, nghe nàng hỏi như vậy cũng nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó nói gần đây đúng là có một nhóm người tới khách sạn nhà gã mở, có cả nam lẫn nữ, mang theo xe ngựa to, nghe giọng nói dường như là người tứ phương tám hướng đều có cho nên không biết là từ đâu tới ; bọn họ lại cũng không giống thương nhân, cũng không phải đi thăm thân nhân, ngược lại trông khá là thần bí, e rằng không phải là người tốt.

Tuy là có được chút manh mối nhưng tình huống có vẻ bắt đầu đi theo hướng khẩn trương, chỉ bằng một mình nàng là tra không nổi, cho nên Tang Tử vung tiền bảo gã giám thị hướng đi của nhóm người kia, còn bản thân nàng thì thả bồ câu bay về hướng Thanh Thành.

Việc tìm người chỉ có thể dựa vào Vị Ương nhất - vả lại nếu bất hạnh đúng như nàng suy đoán thì Vị Ương cũng ở gần hơn.

Gã kia vốn là tức trong người, nhưng có được rất nhiều tiền mặt mày cũng hớn hở ngay, chỉ là sau khi trở về mới phát hiện nhóm người mờ ám kia đã ra đi.

Tang Tử suy nghĩ qua và quyết định hướng về Thanh Thành mà đi.

Tang Tử kể quá bình thản, Yến Tê Đồng nghe được như rơi mây mù. Nàng nghĩ là có người giúp Tang Tử tìm mình, nhưng Tang Tử nhẹ nhàng lơ đi, cũng không đề cập, trái lại hỏi nàng vì sao đi theo tăng nhân.

Yến Tê Đồng ú a ú ớ nói mình chỉ là muốn đi xin xăm, ai biết đó là hòa thượng giả...

Tang Tử sau khi nghe xong chỉ có thể im lặng nhìn xem Yến Tê Đồng, thở dài nói, nếu ngươi tin vào quẻ xăm vậy sao lúc trước khi xuất giá không xin một quẻ cho mình. Yến Tê Đồng tự nhiên không dám nhận, đầu đầy mồ hôi dời đi chủ đề khác.

Yến Tê Đồng không dám nhắc tới chuyện mình bị bắt, Tang Tử cũng không đề cập nữa. Tóm lại, đỡ được nàng, cứu được nàng là Tang Tử, cho nên bị ám ảnh cưỡng chế cũng có thể hiểu.

Yến Tê Đồng chờ mãi, ngồi không yên, tìm ra cửa, chậm rãi đi tới.

Cảm nhận đầu tiên của nàng là trồng thật nhiều hoa.

Dưới mái hiên, trên bệ cửa sổ, kể cả những nơi hẻo lánh, không có chỗ nào mà không phải là các loại hoa. Tiếc là nàng đối với hoa cỏ không có nghiên cứu, có mấy loại không nhận ra được, dạng như biết nhưng không biết tên giống như đầu óc biến đần mấy phần... Tính ra người sống ở đây là có tư tưởng, nhìn nhiều hoa tươi trang trí, tâm tình cũng tốt hơn chút.

"Sao ngươi lại ra ngoài rồi?"

"Ta có khoác áo mà." Yến Tê Đồng quay đầu nhìn thấy Tang Tử bưng một cái khay đứng trước một gian phòng, nàng hiếu kì, đi qua hỏi, "Đây là cái gì?"

"Hoa quế mới nở, lấy làm bánh hoa quế, thử không?" Tang Tử đưa một cái cho Yến Tê Đồng.

Hoa quế không phải tháng tám mới nở sao, sao ở đây nở sớm vậy? Yến Tê Đồng suy nghĩ trong lòng, song song cũng hoài nghi Tang Tử tay nghề, chỉ là thấy bánh trông tinh xảo, màu sắc hấp dẫn, ăn thử một miếng. Quả nhiên rất ngọt. Mùi hoa quế thơm ngát tan ngay trong miệng nữa. Mấy ngày qua Tang Tử luôn luôn thận trọng đối đãi nàng, Yến Tê Đồng nghĩ. Mặc dù nàng không đề cập, nhưng chắc chắn không phải là day dứt bởi vì cảnh không may nàng gặp phải đâu. Mà nàng cũng không dám nghĩ theo hướng đó, trái lại nàng nghĩ là Tang Tử tuy đối xử tốt với mình, nhưng mình cũng nên suy nghĩ vì sao Tang Tử lại tốt... Bởi vì nàng bị bắt cóc cũng do nàng không thích đáng, chớ không có liên quan đến Tang Tử. Tang Tử chạy đến cứu nàng đã là tốt rồi, như vậy sự ân cần này là vì đâu?

Vô sự hiến cần... Luôn luôn có việc.

Tang Tử làm sao biết Yến Tê Đồng vừa ăn ngon vừa hoài nghi mình, chỉ khẽ mỉm cười nhìn nàng ăn bánh ngọt, thỏa mãn gật đầu:

"Nếu ăn được thì ta làm nhiều thêm. Để khi lên đường có thứ để ăn."

Yến Tê Đồng vội nuốt xuống, hỏi: "Đi đâu?"

"Hồng Kinh." Tang Tử ngẩng đầu nhìn trời thấy mây bay âm trầm, e là trời sẽ mưa, "Nếu trời tốt thì chỉ cần một ngày là tới."

Yến Tê Đồng ngắm nhìn bốn phía: "Nhà này là của ai? Của ngươi hả?"

"...Không phải. Là của người ta."

"Vậy có nên chào hỏi chủ nhà không? Từ khi ta tỉnh lại cũng chưa từng gặp ai." Yến Tê Đồng nói.

"Nàng bề bộn nhiều việc, có gặp hay không cũng không quan trọng." Tang Tử nhìn xem Yến Tê Đồng, "Tóm lại nếu ngày mai không có mưa, chúng ta lên đường."

Yến Tê Đồng không nói thêm gì nữa, sầu não ngậm bánh ngọt. Sau khi tỉnh lại mà không gặp được đến người thứ ba đương nhiên sẽ thấy kỳ lạ. Nàng có thể cảm giác được Tang Tử đang hết sức phòng ngừa một vài thứ để nàng nhìn thấy hay nghe được. Nàng yên lặng quay trở về phòng, đóng cửa. Dù sao vẫn là hữu khí vô lực, chỉ có thể tiếp tục nghỉ ngơi. Suy nghĩ là việc rất tiêu hao thể lực, nàng một mực suy nghĩ về chuyện trước khi chết, gần đây luôn luôn đau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com