TruyenHHH.com

Bhtt Edit Cd Xk Dong Tay Thac Mo Thanh Tuyet

13.

Kỳ thật, tiếp xúc Tang Tử lâu như vậy, Tang Tử chưa bao giờ dùng ngữ khí khắc nghiệt nói chuyện với Yến Tê Đồng. Không biết chuyện gì làm nàng tự nhiên không tốt như thế. Mà Yến Tê Đồng lại nghĩ, Tang Tử châm chọc là châm chọc thể xác này chứ không phải nàng chân chính. Bất quá, trong mắt người khác là không khác nhau. Cho nên, Yến Tê Đồng rốt cục không nói gì, vẫn bình tĩnh đứng ở chỗ của mình.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, Kim Vân Kha mặt không đổi sắc đứng đó. Rồi hắn đi lại trước mặt Tang Tử, nhìn nàng, run giọng hỏi:

"Trừ cách đó ra, thật sự không còn cách khác?"

"Vì ngươi, thời điểm lên núi không phải đã chết mười người sao?" Tang Tử hỏi lại.

"Đó là không giống nhau."

"Giống hay không là việc của ngươi." Tang Tử vân vê mi gian, nàng không muốn bị quấy rầy nên càng lạnh lùng. "Ta lặp lại một lần nữa. Ngày mai, các ngươi xuống núi đi."

Kim Vân Kha: "Tiểu sinh sẽ không ở trong phòng tiểu thư. Tiểu sinh sẽ sai người đưa giường ra ngoài."

"Cứ tự nhiên." Tang Tử phất tay, đứng lên. "Dược hoàn ta sẽ cho ngươi mười viên, cách hai ngày dùng một viên. Trong vòng 20 ngày các ngươi có lẽ sẽ quay về được Hoành Kinh. Giữa lúc đó, nếu ít đi một viên..." Tang Tử chớp mắt, cười cười, "dù có máu đi chăng nữa cũng không thể nào cứu được ngươi."

Kim Vân Kha phức tạp nhìn Tang Tử - hắn vốn đã cau mày song càng nghe càng nhíu chặt hơn. Cuối cùng, Kim Vân Kha chỉ phải hơi khom người và đi ra ngoài.

Yến Tê Đồng cũng định đi, mà Tang Tử ở phía sau đã hỏi: "Yến Tê Đồng, ngươi muốn xuống núi không?"

Yến Tê Đồng dừng bước, nhưng mà không có quay đầu lại - nàng không dám, bởi vì không biết phía sau lại có bẫy gì. Nàng không phải không nghĩ tới xuống núi, nhưng nàng không làm được. 

Tang Tử đi tới trước mặt Yến Tê Đồng, kéo khăn che mặt của nàng xuống và đưa tay sờ vết sẹo: "Ngươi có biết, thứ tốt nhất trên thế gian này ở đâu không?"

Tang Tử vẫn cài hoa thược dược trên đầu, nhưng đặc biệt là hoa này không cần rễ mà vẫn nở bình thường, và nó tô thêm chút nhan sắc cho nàng. Yến Tê Đồng hốt hoảng nghĩ. Thì ra ủ rũ lười nhác không phải là toàn bộ con người của Tang Tử; sống cùng nàng một đoạn thời gian vậy mà ngay cả 1/3 con người ta cũng không nhìn ra.

"Hoàng cung." Tang Tử mỉm cười. "Nữ nhân trong cung rất nhiều. Vấn đề của nữ nhân cũng nhiều theo. Dược hiệu ở đây là tốt nhất thế gian, mà ngươi vừa lúc thiếu một vị..." Tang Tử thấp giọng hỏi, "Có muốn ta mang ngươi đi không?"

Yến Tê Đồng như nhìn thấy tình cảnh ở vườn địa đàng - con rắn dụ dỗ ăn trái cấm - nàng hiện giờ có lẽ cũng giống như thế. Nếu là Yến Tê Đồng thật, có lẽ nàng ấy sẽ không do dự, bởi vì trong miệng của bọn họ nàng ấy là một người có dã tâm. Còn mình... Nàng ấy không phải là mình.

Yến Tê Đồng hỏi: "Có một chuyện, ta không hiểu."

Tang Tử nhướng mày: "Nói."

"Ngươi nói, người biết bệnh tình của ngươi sẽ không nói ra tung tích của ngươi, nhưng chính sư phụ của ngươi lại tiết lộ, tại sao?"

Tang Tử ngạc nhiên, nhưng đột nhiên lại cười, và hơi nghiền ngẫm mà đánh giá Yến Tê Đồng; Tang Tử xoa má Yến Tê Đồng, nói: "Ta mệt, ta đi nghỉ đây."

Cười nhưng mắt không cười, Yến Tê Đồng không khỏi phát lạnh vì bị nhìn như thế. Yến Tê Đồng đứng đó nửa ngày mới nhẹ nhàng thở ra, rồi che mặt lại và đi ra ngoài.

-----------

Màn đêm buông xuống, Tang Tử trở về phòng ngủ. Có lẽ nàng thật sự không nhớ là đã từng quấn lấy người khác mà ngủ. Yến Tê Đồng ở bếp, nương theo ngọn nến nhàn nhạt mà rửa mặt và đột nhiên nghĩ như thế.

Trên mặt dường như vẫn còn cảm giác bàn tay lạnh lẽo của Tang Tử để lại, làm vết sẹo cũng lạnh theo. Bởi vì cái gương đồng quá mờ - chẳng thà không xem thì hơn - Yến Tê Đồng chỉ toàn dùng tay mà suy đoán trình độ khôi phục. Nếu là ban ngày thì còn có thể nhìn ở trong nước, cũng không đến nỗi. Nhưng đây không phải là mặt của nàng, nàng không quen nên cũng ít ngắm. Coi trọng làm gì khi đó là thứ làm bạn khổ đau? Và, đứng ở góc độ của Yến Tê Đồng thật mà lý giải, nàng có thể hiểu chút ít. Nếu có thể trở về hoàng cung, Yến Tê Đồng thật nhất định sẽ nguyện ý. Nhưng, có lẽ sau khi gặp vết sẹo thì sẽ đổi ý. Lúc trước, Yến Tê Đồng thật tự sát, e là vì biết được cuộc đời của mình đã không còn điều gì để trông cậy vào. Nàng ấy không phải là người bình thường, bị thương thì bị thương, không đến mức tuyệt vọng như thế - nhưng nàng ấy có một thân phận biết bao nhiêu người khát vọng, nàng ấy không thể nào thừa nhận mình đã không còn mỹ mạo. Và một khi không còn nhan sắc cũng đã đủ cách biệt nàng với hoàng gia. 

Yến Tê Đồng thật, có lẽ cũng không muốn trở lại hoàng cung đi. 

Hoặc là, không có can đảm.

Khi đó nhịn không được nên mới mở lời đổi đề tài, nhưng ngẫm lại, thấy như vậy mới phù hợp tâm tư của Yến Tê Đồng thật. Không biết, Tang Tử nghĩ mình như thế nào...

Đang suy nghĩ thất thần, chợt cảm giác phía sau có người, Yến Tê Đồng quay lại, thấy ở cửa có người đang đứng.

"Thứ cho tiểu sinh đường đột, cô nương chớ để chấn kinh."

Mùa hè ngày dài, trong viện Tang Tử lúc này không tối cũng không sáng. Kim Vân Kha vừa nhìn ngắm dược viên vừa đi ra đến cửa sơn động, hắn mệt, hắn ngồi ở tấm ván - song nằm xuống rồi nhưng khó ngủ. Tấm ván là hắn sai người đưa tới cửa sơn động, Lão Mã thấy nguy hiểm nên không chịu, nhưng cũng chỉ đành phải trông chừng hắn. Mà giờ khắc này, Lão Mã và ba hạ nhân kia đã không thấy - có lẽ là đang chuẩn bị để xuống núi nên tạm thời để hắn ở đây đi; vì có dược hoàn của Tang Tử, Kim Vân Kha khá lên chút ít - có thể hô hấp, có thể ăn cơm, có thể suy nghĩ... Có khi, Kim Vân Kha đã có cảm giác mình chưa từng bị bệnh. Dĩ nhiên đó chỉ là hắn nghĩ mà thôi. Nghe nói, khi người ta sắp chết thì sẽ có hồi quang phản chiếu - tình trạng hắn bây giờ đúng là hơi giống như thế - nhưng hắn tin tưởng Tang Tử - mặc cho cô nàng đại phu đó không tẫn trách với hắn, hắn vẫn tin nàng. Tin nàng, là phải tin con đường nàng nói. Và nó không phải là đường sáng - nó rõ ràng là đường máu.. Nhất thời lại thấy bứt rứt, và dường như có ngọn lửa xông lên đầu. Kim Vân Kha cẩn thận, chậm rãi đi qua sơn động, rồi đi thẳng đến bếp để uống nước, để bớt chút buồn bực trong lòng. Nhưng không ngờ trong bếp có ánh nến, và có một thân ảnh thướt tha ở lu nước.

Cái gọi là bếp bất quá chỉ là một cái lều giản dị, tuy có cửa, cửa sổ nhưng vẫn rất đơn sơ. Kim Vân Kha không phải chưa từng vào đây, nhưng bây giờ đã hoàn toàn quên những ấn tượng trước đó. Hắn si ngốc mà nhìn thân ảnh đó - không ngờ là một mỹ nhân kinh động!

Khi đối phương nhìn đến, hắn nhanh cúi đầu, thi lễ nói: "Thứ cho tiểu sinh đường đột, cô nương chớ để chấn kinh."

Yến Tê Đồng mất tự nhiên mà nhìn Kim Vân Kha, chỉ ừ một tiếng. Nàng không nghĩ hắn sẽ xuất hiện ở đây. Quan trọng là, nàng đã tháo khăn xuống - không biết bây giờ đeo lại còn kịp hay không...

Kim Vân Kha ngẩng đầu lên, thấy mỹ nhân nhìn mình thì không khỏi giải thích: "Tiểu sinh khát nước, chỉ muốn đến uống nước thôi, không phải là cố ý đến quấy nhiễu cô nương." Kim Vân Kha vừa nói vừa đi lên hai bước, "Cô nương có thể để tiểu sinh uống một ngụm nước?"

Cúi đầu nhìn chậu nước rửa mặt của mình, Yến Tê Đồng rất muốn để cho hắn uống cái này. Hắn nói chuyện rất ra vẻ, mà đến gần nhìn kỹ trong mắt thì chỉ thấy sự tham lam, không giống cái khiêm tốn như trong miệng hắn nói. Yến Tê Đồng thu hồi lại đánh giá trước kia, cái gì mà đúng mực, ôn hòa gì gì... có lẽ hắn cũng chỉ là một gã ăn chơi trác táng mà thôi.

Yến Tê Đồng hơi nghiêng mặt đi, giấu phần mặt bị thương, hơi cong gối coi như đáp lễ, thấp giọng nói: "Công tử khách khí. Xin cứ tự nhiên." Nàng tránh ra và chỉ vào muôi múc nước ở cạnh đó.

Kim Vân Kha xưa nay chỉ uống trà thượng hạng, có bao giờ phải dùng muôi như thế này? Nhưng dọc đường cũng là chịu nhiều khổ cực, cho nên hắn cũng vui mừng đến gần giai nhân. Giai nhân dời bước liên tục, không phải là cho mình cơ hội sao? Kim Vân Kha vừa uống nước vừa nhìn giai nhân qua khóe mắt. 

"Nước thật ngọt." Kim Vân Kha thì thào tán thưởng và ngơ ngác nhìn mặt nghiêng của Yến Tê Đồng, rồi lại cảm thấy chỉ ngọt thôi vẫn không đủ giải khát. Ánh sáng ở bếp không rõ, làm mặt mày kia như một ngọn núi ở xa với đầy mây bao phủ, dù nhìn như thế nào cũng chỉ cảm nhận được khí chất; mũi nàng mượt mà, tướng mạo không giống người thường và môi như luôn cười; đủ để chúng sinh điên đảo. Tim Kim Vân Kha đập như trống, làm ù cả tai và hoa mắt.

Kim Vân Kha cố sức hỏi: "Cô nương, là..."

Yến Tê Đồng nhìn Kim Vân Kha.

"Cô nương, là cửu thiên tiên nữ hạ phàm sao?" Kim Vân Kha nói. "Tiểu sinh không còn nhiều thời gian, nhưng, trước khi chết gặp được cô nương..."

Cửu thiên tiên nữ? Yến Tê Đồng giật giật khóe mắt, cố gắng trấn định. Hắn đang mộng du ư?

"Công tử quyết ý muốn chết?" Yến Tê Đồng hỏi.

Kim Vân Kha ngẩn ngơ, hắn buông muôi và thở dài: "Có ai mà không để ý sinh tử đâu."

Yến Tê Đồng cũng hơi ngơ ngẩn. Sinh và tử, nàng đã dạo một vòng, nhưng lại hoàn toàn mờ mịt. Khi sinh thì không biết chết lúc nào; khi chết thì không biết tại sao lại sống lại - hoàn toàn mờ mịt.

"Có điều, " Kim Vân Kha nói. "Tiểu sinh vốn là đấu tranh vì sinh tử, nhưng giờ cũng không phải lo nữa rồi. Nhân sinh vốn ngắn ngủi, tiểu sinh chỉ không đành lòng về phụ mẫu."

"... Ý công tử là...?" Yến Tê Đồng ngạc nhiên nhìn Kim Vân Kha, không biết tại sao hắn hạ quyết định như thế.

"Dược viên của Tang Tử tiểu thư chỉ có hai người, ngoại trừ Tang Tử tiểu thư, chỉ còn lại cô nương là người đã cho tiểu sinh dùng dược hoàn kia, " Kim Vân Kha bật cười, có chút giảo hoạt nói. Xong lại lập tức nói thêm, "Nói ra thì, hai viên dược hoàn của cô nương cũng coi như đã cứu mạng tiểu sinh."

Yến Tê Đồng đã quyết định không để lộ mình, nhưng dầu sao nàng cũng là đến từ tương lai - và cổ nhân chỉ là lạc hậu mà thôi, chứ không hẳn là ngu ngốc - ít nhất, những người nàng gặp qua đều đủ thông minh. Nếu hắn đã nhận ra, Yến Tê Đồng liền nhặt miếng vải lên che mặt, đi ra chỗ tối và đứng ở trước mặt Kim Vân Kha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com