Bhtt Edit Cd Xk Dong Tay Thac Mo Thanh Tuyet
12.Tang Tử sửa lại tóc, vuốt thẳng lại xiêm y rồi mới đi ra cửa. Đây là địa bàn của nàng, nàng thích thế nào thì thế ấy, chẳng sợ xiêm y nhăn nhúm. Huống chi, những người đó nàng còn không thèm để vào mắt.Yến Tê Đồng thấy Tang Tử đi rồi cũng buông bút đuổi theo. Còn không quên che mặt lại. Nhưng khi bước ra thì sững sờ. Chỉ thấy, ba gã lực lưỡng kia đứng thành hàng, người cầm thau người cầm khăn, Tang Tử tựa như thiên kim, vừa rửa mặt xong là có khăn được trình lên. Cả hai bên thong dong điềm nhiên như đã phân rõ giai cấp. Yến Tê Đồng nghĩ tới đó thì bật cười ở trong lòng. Ở đây vốn là có giai cấp rõ ràng mà. Có điều, không biết bọn họ làm sao biết được cái khăn đó là của Tang Tử.Lão Mã đứng ở cửa đợi Tang Tử: "Thiếu gia nhà tôi đã tỉnh. Muốn gặp ngài.""Ta đói." Tang Tử miễn cưỡng nói, mắt cũng không nâng."Chúng tôi đã nấu chút canh nấm, hương vị cũng được." Lão Mã nói. Thấy Tang Tử không hề động, Lão Mãlại nói: "Chúng tôi đã ăn thử rồi, trên đường tới đây ăn không ít."Tang Tử quay đầu lại vẫy tay, Yến Tê Đồng liền đến. Và thế là hai người các nàng ra bếp dùng bữa. Những người đó không có đi theo. Canh thơm nồng trong nồi còn nóng, quả thật rất ngon."Giữ họ lại nấu cơm hay không hả?" Yến Tê Đồng ăn muốn nuốt luôn lưỡi, không khỏi toát lên ý nghĩ kỳ lạ này. Mấy cái nấm dại này bọn họ cũng ăn rồi, nhưng hai người không có tay nghề, cùng lắm là nuốt được. Không ngờ thứ nấm dại xưa nay chỉ có nhai rồi nuốt lại có mỹ vị thế này."Đi, trị bệnh." Tang Tử ăn xong, thở dài: "Đáng tiếc."Yến Tê Đồng không biết là Tang Tử tiếc món ngon, hay là tiếc cho cậu kia. Hoặc, cả hai? Yến Tê Đồng ở lại dọn dẹp, còn Tang Tử thì lại phòng ngủ.Kim thiếu gia đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, và đã thay trường y màu trắng; sắc mặt tuy còn tái nhợt nhưng không có khí sắc như sắp chết nữa. Do dược hiệu của Tang Tử - và cũng vì lẽ đó, ánh mắt Lão Mã nhìn Tang Tử khó nén được sự cuồng nhiệt, thái độ cũng cực kỳ tất cung tất kính.Kim thiếu gia nghe tiếng thì mở mắt, thấy là Tang Tử liền đưa tay nhờ Lão Mã đến dìu. Kim thiếu gia ngồi dậy hướng về Tang Tử bái sâu, chậm rãi nói: "Tiểu sinh Kim Vân Kha, đa tạ Tang Tử tiểu thư ân cứu mạng."Tang Tử ngồi xuống, lắc đầu: "Ta không có cứu ngươi."Kim Vân Kha ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Đây là tẩm phòng của Tang Tử tiểu thư phải không, tiểu sinh không nên ngủ lại, đêm qua là bất đắc dĩ, xin tiểu thư thứ lỗi."Tang Tử không nói gì, chỉ nhìn Kim Vân Kha.Lão Mã ở sau lưng Kim Vân Kha nôn nóng mà ho nhẹ, thấp giọng nói: "Thiếu gia, gọi là Tang Tử đại phu."Kim Vân Kha cười cười: "Tiểu sinh gần đây gặp qua không ít đại phu, nếu không phải mày trắng râu bạc thì cũng là trung niên trở lên. Tiểu sinh chưa từng gặp đại phu còn trẻ như tiểu thư. Có thể cứu được mạng chưa hẳn là đại phu, tiểu sinh nghĩ, đại phu cũng không phải là luôn luôn cứu được mạng."Nhanh chóng rửa chén, nóng lòng muốn biết tình hình ở đây - Yến Tê Đồng vừa đến liền nghe được đoạn "Tiểu sinh bàn về đại phu " làm nàng không khỏi nhìn kỹ cậu kia. Hôm qua cậu ta còn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc cho nên cũng chưa nhìn ra được cái gì. Bây giờ nhìn lại mới thấy cậu ta đúng mực, ôn hòa, còn có cả khí độ của công tử văn nhã."Kim... Vân Kha, đúng không?" Tang Tử hỏi. "Về bệnh tình của ngươi, ngươi thấy thế nào?"Kim Vân Kha nhướng mày: "Tang Tử đại phu quả nhiên không giống người thường. Chưa có ai hỏi tiểu sinh như vậy cả." Kim Vân Kha nghỉ ngơi lấy sức, và mấy người ở đây cũng kiên nhẫn đợi hắn. "Bệnh nào cũng đều có căn nguyên, tra được căn nguyên tự nhiên sẽ khỏi. Nhưng, vấn đề là tiểu sinh không biết mình nhiễm phải căn bệnh này khi nào, ở đâu và tại sao. Tiểu sinh vốn là thư sinh, cả ngày chỉ hành tẩu giữa nhà và học đường, ngoài ra, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cùng vài bằng hữu đàm kinh luận đạo - nơi xuất nhập không hề hỗn độn. Huống chi, tiểu sinh không có xuất hành một mình, mà còn có bạn đồng hành, nhưng lạ là chỉ có tiểu sinh mắc phải căn bệnh quái ác này. Nó làm bụng dạ như lửa đốt, khó ăn khó ngủ. Gần đây còn bắt đầu hộc máu."Kim Vân Kha tiếp túc nghỉ ngơi một lúc rồi nói tiếp: "Tiểu sinh xuất thân từ gia tộc giàu có, hiểu biết thế đạo, có hai ba bằng hữu tốt, đời này chưa bao giờ làm ác, càng không có làm việc gì thẹn với lòng. Tóm lại là vô sầu vô khổ ăn ngủ ngon không hối tiếc điều gì." Kim Vân Kha giương mắt nhìn nha hoàn che mặt ngày hôm qua cho hắn uống thuốc đứng ở cửa, thấy nàng đang nhìn mình, liền giãn mặt giãn mày, có vài phần vân đạm phong thanh. "Tiểu sinh không cần sự đồng tình. Tiểu sinh chỉ thương cho cha mẹ, họ chỉ có một mình tiểu sinh. Tiểu sinh không đành lòng làm bọn họ buồn khổ vì đầu bạc tiễn đầu xanh, cho nên mới cố gắng cầu y.""Sinh lão bệnh tử là lẽ thường, " Tang Tử vân vê khớp tay của mình, "ngươi nên ở bên cạnh bọn họ dĩ tẫn hiếu đạo. Vạn nhất ngươi không tìm được ta mà chết nơi tha hương, chẳng phải bọn họ càng thêm thống khổ sao?""Tang Tử đại phu đừng nói như thế mà!" Lão Mã thay đổi sắc mặt, quỳ xuống cầu khẩn. "Ngài có thể cứu thiếu gia - chỉ là có hay không thôi! Ngài nói đi, rốt cuộc ngài muốn thế nào mới được? Bất kì điều gì lão gia chúng tôi đều sẽ đáp ứng ngài!"Kim Vân Kha như đã rất mệt, hắn đóng mắt ngồi đó - mặc dù người hơi lắc lư nhưng vẫn thẳng thắt lưng can không ngã. Yến Tê Đồng nhìn mà không đành lòng, nghĩ là bị Tang Tử đả kích."Vi y giả, có gì kiêng kị đâu." Tang Tử nói. "Như ta đã nói hôm qua, các ngươi xuống núi đi thôi."Lão Mã nóng nảy, liều mạng dập đầu. Kim Vân Kha vẫn nhắm mắt, hồi tưởng lại nói: "Tiểu sinh nhớ Thái Y Viện trong cung nơi nơi đều là dược hương, giống ở đây."Thấy Kim Vân Kha nhắc tới Thái Y Viện, Tang Tử rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn."Xem bệnh cho tiểu sinh là Tào thái y. Nghe nói, là sư phụ của Tang Tử tiểu thư?"Tang Tử nhìn Kim Vân Kha, không lộ ra thần sắc gì: "Sư phụ khỏe chứ?"Kim Vân Kha nhìn lại Tang Tử, từ từ nói: "Tào thái y nói, trên đời này người có thể cứu tiểu sinh chỉ có Tang Tử tiểu thư. Đáng tiếc, tiểu thư không có tung tích, ông rất lo lắng." Kim Vân Kha cười. "Vốn là không biết vì sao ông ấy lại lo, bất quá hôm qua, khi nhìn thấy khí sắc tiểu thư cũng không khỏe khoắn gì, lại đột nhiên nhớ tới lời Tào thái y nói. Hẳn là có bệnh nên sáng mắt, thấy tiểu thư cũng bệnh tật như thế nên có vài phần suy nghĩ." "Tang Tử tiểu thư, không phải là hận người trong thiên hạ đều bệnh hết, cùng chết cho vui?"Yến Tê Đồng nghe thế không khỏi chép lưỡi. Kim gia sao ai cũng thế này, ban đầu thì dễ nói chuyện, sau không được việc thì trở mặt. Không biết bọn họ có liều mạng như trong phim hay không... Yến Tê Đồng nhìn Tang Tử, chỉ thấy nàng mỏi mệt, chống tay lên bàn mà đỡ đầu."Trên đời này, người có thể cứu ngươi là ta. Trên đời này, người có thể cứu ta tự nhiên cũng có. Ta không biết người kia có thể cứu ta hay không, nhưng ta sẽ không cứu ngươi.""Có điều, niệm tình ngươi đã nói tới sư phụ ta rồi, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường."Kim Vân Kha nín thở một lát mới run giọng nói: "Thỉnh giảng.""Trong người ngươi là tam vị chân hỏa, cháy không ngừng, khi nó đốt sạch can tỳ phế thận khí huyết của ngươi, ngươi sẽ khô kiệt mà chết. Ngươi là người đọc sách, có lẽ cũng hiểu vài thứ trong y. Ngũ hành, thủy khắc hỏa, ngươi chỉ cần tìm được nguồn nước đó là được.""Nước đó tìm như thế nào?" Lão Mã hỏi."Các ngươi có hầm băng chứ? Hãy tìm xử nữ chí âm bẩm sinh đem vào hầm băng, đợi bọn họ đông cứng và hấp hối thì cắt cổ tay lấy máu. Máu khi đó mặc dù khó trích, nhưng mỗi một giọt là linh đan diệu dược của ngươi."Tang Tử nói rất bình thản, nhưng dường như có gió lạnh thổi qua làm mấy người trong phòng đông cứng.Lão Mã lặng im trong phút chốc liền kiên định đáp: "Chỉ cần có thể cứu thiếu gia, mặc kệ phương pháp gì, chúng ta đều làm!"Yến Tê Đồng mới đầu nghe không hiểu, nàng phải sắp xếp lại mới tưởng ra được, rồi cũng thấy trong người không khỏe luôn. Người ta là khẩu thổ liên hoa, còn Tang Tử là miệng dao lời kiếm - lời nàng thong dong nói vậy mà nồng nặc mùi máu... Quả thực, Yến Tê Đồng không thể tin thế mà cũng là cách cứu người."Có cứu được hay không là chuyện của các ngươi - máu kia phải uống cho đến khi ngươi không còn hộc máu mới thôi. Và mỗi lần là một mạng người." Kim Vân Kha sắc mặt lại trắng hơn. "Như vậy...tiểu sinh... sống có ý nghĩa gì?" Hắn xoay người xuống giường, đẩy tay Lão Mã đến đỡ ra, lảo đảo đi lại cửa.Khi đi ngang qua Yến Tê Đồng, Kim Vân Kha suýt nữa đụng phải nàng - Yến Tê Đồng thấy vẻ mặt hắn sa sút liền nghiêng người đỡ một phen. Kim Vân Kha giương mắt, không hiểu tại sao nha hoàn này che mặt, nhưng nàng có đôi mắt rất đẹp - có thể nói là trong sáng. Hơn nữa, trong mắt nàng còn là không đành lòng. Chắc là một mỹ nhân thiện lương, Kim Vân Kha nghĩ. Và ở trong mắt hắn, nữ tử là để sủng ái, chứ không phải đặt ở hầm băng mặc cho bọn họ chết rét! Kim Vân Kha nghĩ : phải chi đừng biết con đường này thật là tốt. Kim Vân Kha phất tay Yến Tê Đồng, nhẹ giọng nói: "Đa tạ. Thứ cho tiểu sinh đường đột." Dứt lời, hắn liền đỡ cửa mà đi.Lão Mã bưng ngực mà nhìn, thấy Tang Tử vẫn nghiêm túc không giống nói dối thì chỉ đành dậm chân đuổi theo.Kim Vân Kha không biết đi đâu, rồi tiếng của Lão Mã nghe cũng không được nữa. Một nơi nho nhỏ tự nhiên yên tĩnh trở lại.Trên bàn còn có trà Lão Mã châm cho Tang Tử. Tang Tử uống một ngụm, hỏi Yến Tê Đồng: "Ngươi nhìn ta làm gì?"Yến Tê Đồng thu hồi tầm mắt, phùng mang thổi hơi lên mũi cho bay mùi máu mơ hồ đi. Nàng cúi mắt nhìn khăn che mặt phập phồng, một hồi lâu sau mới nói: "Ngươi nói... có thật không?""Thật. Thế gian này có nhiều kỳ bệnh cùng kỳ dược. Không thể theo lẽ thường. Nếu không, sẽ không có phương thuốc cổ truyền như vừa rồi.""Nhưng, quá tàn nhẫn ...""Tàn nhẫn?" Tang Tử buông chung trà, quay đầu nhìn Yến Tê Đồng mà không khỏi cười lạnh. "Ngươi cũng xứng nói tới hai chữ tàn nhẫn?"Yến Tê Đồng cứng đờ, mở to mắt nhìn Tang Tử - không hiểu sự khinh thường trong mắt Tang Tử là như thế nào."Nếu không phải Bảo Kiều cứu Yến Lưu Quang ra, mẫu tử người ta dù sớm hay muộn không phải sẽ chết trong tay các ngươi? Người nhà còn xuống tay nói gì tới người ngoài?"Dưới khăn che mặt, Yến Tê Đồng cắn môi không nói. Thật sự thì nàng cũng muốn biện bạch là không phải mình, nhưng cũng biết là bây giờ có giải thích cũng vô dụng. Hiện tại, Tang Tử có vẻ như cố ý như thế; cả người như có kim - không dễ chọc.Thôi bỏ đi, đây không phải là thế giới của nàng. Sống hay chết ở đây có quan hệ gì với nàng đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com