TruyenHHH.com

[BHTT][EDIT] Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 46: Sợ

Yuu_XL

Tô Linh Nguyệt đi sau lưng lườm Quý Tri Ý một cái, tài xế lái xe tới cửa nhà hàng, người gác cửa kéo cửa ra, Tô Linh Nguyệt chuẩn bị ngồi vào ghế phụ thì Quý Tri Ý nói: "Ngồi phía sau."

Bánh cũng không cho mình ăn.

Còn ra lệnh cho mình.

Mặc dù Tô Linh Nguyệt rất muốn giả vờ say không nghe thấy, nhưng cơ thể cô thì rất thành thật, đã ngồi bên cạnh Quý Tri Ý.

Tài xế chậm rãi lái xe ra khỏi khách sạn, màng kính cửa sổ rất tối, đèn đường không thể chiếu vào, Tô Linh Nguyệt hơi choáng váng vì xe lắc lư, đầu tựa vào lưng ghế, có chút buồn ngủ.

Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô hỏi: "Cô buồn ngủ à?"

Tô Linh Nguyệt có tật hơi say một chút là rất dễ buồn ngủ, thật ra lượng rượu hôm nay còn lâu mới say, nhưng cô uống quá nhanh nên mới buồn ngủ, cô nói: "Một chút."

Quý Tri Ý mím môi: "Nằm xuống không?"

Ghế sau khá rộng, cô và Quý Tri Ý mỗi người ngồi một bên, nếu nằm xuống sẽ dựa sát vào Quý Tri Ý, nên Tô Linh Nguyệt luôn dựa đầu vào ghế, bây giờ nghe Quý Tri Ý nói vậy, cô im lặng suy nghĩ, cơ thể nghiêng ngả nằm xuống hàng ghế sau.

Nhắm mắt lại một lúc.

Thật thoải mái.

Mí mắt nặng trĩu, cảm giác thoải mái khi nhắm mắt truyền khắp người, cơ thể thỏa mãn thả lỏng. Quý Tri Ý ngồi sát vào cửa xe để Tô Linh Nguyệt có thêm không gian, cô gác một chân lên đầu gối chân kia, dựa vào lưng ghế, trong bóng tối, cúi đầu nhìn chỉ thấy mái tóc của Tô Linh Nguyệt.

Đầu của Tô Linh Nguyệt hơi nghiêng về trước, sát bên chân cô.

Cô mặc quần âu mềm mại, nhưng luôn cảm thấy những sợi tóc của Tô Linh Nguyệt đâm xuyên qua lớp vải mịn màng, nhẹ nhàng cọ xát vào mép da đùi mình.

Trong bóng tối, Quý Tri Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng cô như lửa đốt, cơ thể căng cứng, cơn say sau khi kính rượu bây giờ mới tới, miệng khô lưỡi đắng, khi chờ đèn giao thông cô lấy một chai nước trong túi đựng đồ, cứ cầm nó trong tay mà không uống.

Cái chai lạnh dần được bàn tay cô sưởi ấm.

Quý Tri Ý cảm thấy thời gian lúc này thật sự rất dài.

Lâu đến nỗi cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe không biết bao nhiêu lần, trời tối đen như mực không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, vừa rồi cô cố ý tránh nhìn góc của Tô Linh Nguyệt, nhưng khi quay đầu lại vẫn nhìn thấy bóng dáng Tô Linh Nguyệt qua khóe mắt.

Tô Linh Nguyệt nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, hai tay đặt trước ngực, dáng ngủ thật ngoan ngoãn, vài sợi tóc bị điều hòa thổi lên mặt, cô có chút bực mình vén chúng ra sau đầu rồi bị thổi bay lần nữa, Quý Tri Ý nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai.

Tô Linh Nguyệt nhắm mắt, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng: "Cảm ơn."

Cô giật mình.

Nhịp tim đập dồn dập trong bóng tối.

Không bị mái tóc phá rối, khóe môi Tô Linh Nguyệt khẽ nhếch lên, biểu cảm thoải mái, Quý Tri Ý nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của cô.

Vô thức cắn môi.

"Quý tổng, đến rồi." Giọng nói của tài xế truyền đến từ phía trước, tay chân Quý Tri Ý cứng ngắc có chút tê dại, khóe môi hơi đau, không biết vừa rồi mình cắn mạnh đến mức nào, cô mím môi nói: "Trợ lý Tô, xuống thôi."

Tô Linh Nguyệt cũng không ngủ say.

Tư thế này thoải mái đến mức, nằm xuống rồi là cô không muốn đứng dậy hay mở mắt, mơ mơ màng màng tựa như khi còn nhỏ, có lẽ là khi cô cảm thấy hạnh phúc nhất lúc nhỏ, khi mẹ cô đưa cô đến các khu vui chơi khác nhau để chơi, ra nước ngoài ngắm mặt trời mọc, đến khu nghỉ mát, có một lần bất chợt, họ đã mua một chiếc RV nhà xe, chiếc xe đó bây giờ vẫn còn ở nhà cũ.

Trong quá khứ, cha cô không thường xuyên về nhà, mẹ và cô ngoài việc bay lượn khắp nơi thì luôn ở trong nhà cũ, nơi có mọi điều hạnh phúc nhất trong thời thơ ấu của cô.

Vậy nên sau khi mẹ cô qua đời, cô luôn ở trong nhà cũ.

Sau đó, cha cô nói ông có thể sang tên nhà cũ cho cô, miễn là cô đồng ý cho ông và Chu Thời Vũ kết hôn.

Cô đồng ý.

Sau đó bị phản bội.

Tô Linh Nguyệt mơ màng mở mắt ra, đèn trong xe sáng lên, Quý Tri Ý đang đợi cô ngoài cửa, Tô Linh Nguyệt cầm túi xách xuống xe, gót chân vừa chạm đất thì đứng không vững, cơ thể lảo đảo về phía trước, hai tay cô muốn giữ cửa xe nhưng Quý Tri Ý đưa tay ra kịp thời, một tay Tô Linh Nguyệt giữ cửa, một tay nắm lấy cánh tay của Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý hỏi: "Say à?"

Tài xế cũng bước lên phía trước: "Trợ lý Tô, có muốn tôi đỡ cô lên không?"

Tô Linh Nguyệt đứng vững, đá đá giày cao gót, nói: "Không sao."

Quý Tri Ý nói với tài xế: "Anh tan làm đi."

Tài xế đồng ý rồi lái xe đi, Quý Tri Ý hỏi Tô Linh Nguyệt: "Muốn tôi đỡ cô không?"

Sau khi Tô Linh Nguyệt xuống xe được gió mát thổi qua đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng nhìn bàn tay đang vươn ra của Quý Tri Ý, hai chữ 'không cần' này có chút bỏng miệng, cô hơi mất tự nhiên nói: "Cảm ơn."

Nói giống như lúc trong xe.

Nhưng khi cô cúi đầu, đôi tai đỏ bừng.

Bị mái tóc che khuất, không thể nhìn ra gì, Quý Tri Ý nghiêng đầu, Tô Linh Nguyệt bình tĩnh đi về phía trước, cô đi bên cạnh sợ Tô Linh Nguyệt sẽ ngã, nên cố gắng đỡ cả nửa người.

Tô Linh Nguyệt bước đi rất chậm.

Trước đây cô không thích mùa hè, không thích dưới bóng râm. Cô không vội về nhà, mà đi rất chậm, chậm đến mức trên chóp mũi đọng lại cả mùi nước hoa của Quý Tri Ý.

Rõ ràng cô cũng uống rất nhiều rượu, tại sao mùi rượu không bay tới?

Tô Linh Nguyệt có chút tò mò, quay đầu nhìn Quý Tri Ý, cuối cùng dựa sát vào người Quý Tri Ý ngửi ngửi.

Quý Tri Ý nhìn động tác kỳ lạ của cô, hỏi: "Làm gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Trên người cô có mùi lạ."

(╯▽╰ ) Thơm quá.

Nồng hơn một chút so với mùi nước hoa cô dùng lúc trưa.

Trộn với rượu vang à?

Hay là lẫn với mùi hương cơ thể?

Hay là mùi nước hoa đọng lại?

Tô Linh Nguyệt rất tò mò, còn dựa sát lại bên cạnh Quý Tri Ý để tìm hiểu, khuôn mặt của Quý Tri Ý khẽ thay đổi khi nghe thấy từ mùi lạ, cô cúi đầu giơ tay lên ngửi thử.

Không có mùi gì cả.

Lạ à?

Hay là dính lúc nghe điện thoại?

Mùi khói?

Mùi lạ, vậy chắc cũng không phải mùi thơm đâu nhỉ?

Mùi hôi à?

Quý Tri Ý muốn hỏi, nhưng lại sợ trả lời xong còn xấu hổ hơn, đành mím môi, cảm thấy tim mình gần như không thể khống chế được, thang máy vang lên, tới rồi.

Cô nhanh chóng đi vào thang máy.

Tô Linh Nguyệt bị cô kéo vào.

Hai người không nói chuyện, việc đầu tiên khi Quý Tri Ý về nhà là chui thẳng vào phòng, lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt thấy cô có biểu cảm sốt ruột như vậy nên thấy tò mò, không nhịn được mà đi theo cô đến cửa phòng.

Quý Tri Ý quay đầu lại thấy một cái đầu thò vào cửa, còn có một bé mèo ngồi ở đó.

Tay cô cầm đồ ngủ hơi khựng lại.

Hỏi: "Gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt vuốt vuốt tóc: "Cô muốn tắm à."

Quý Tri Ý giơ bộ đồ ngủ lên.

Thấy Tô Linh Nguyệt còn chưa rời đi, bấm bụng nói: "Cô muốn giúp tôi à?"

Tô Linh Nguyệt xoay người rời đi.

Quý Tri Ý hít một hơi, lại giơ tay lên mũi ngửi ngửi, không có mùi, mím môi, cầm đồ ngủ vào phòng tắm. Tô Linh Nguyệt đang đợi bên ngoài, cô không biết mình đang đợi điều gì, chỉ là lúc này cô cảm thấy rất yên bình.

Bé mèo chạy vòng quanh cô, thấy cô không để ý nó còn cố tình nhảy qua đùi cô, quay đầu nhìn Tô Linh Nguyệt rồi kêu meo meo.

Tô Linh Nguyệt không để ý đến nó.

Nó tiến lại gần hơn.

Đột nhiên Tô Linh Nguyệt kêu meo meo.

Với chất giọng nũng nịu, bé mèo kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là quái vật, Tô Linh Nguyệt cười rộ lên rồi lại kêu với nó, bé mèo hoang xù lông, kêu meo meo rồi bỏ chạy, Tô Linh Nguyệt không tha cho nó, học theo dáng vẻ thường ngày của nó, bắt đầu kêu meo meo khắp nhà.

Quý Tri Ý đi ra khỏi phòng tắm, nghe thấy tiếng mèo kêu liên tục ngoài cửa, tiếng kêu khẽ không giống bé mèo hoang, cô bước ra khỏi phòng vào bếp, đối mặt với Tô Linh Nguyệt vừa mới chui ra từ gầm bàn.

Tô Linh Nguyệt nhìn cô.

Chớp chớp mắt.

"Meo~"

Tim Quý Tri Ý đập thình thịch, toàn thân tê dại vì chấn động, Tô Linh Nguyệt thấy cô không phản ứng, bé mèo hoang vẫn muốn chơi rượt đuổi chị kêu meo bé trả lời với Tô Linh Nguyệt, thấy Tô Linh Nguyệt đứng tại chỗ nên không vui, duỗi chân ra cào quần của Tô Linh Nguyệt.

Thấy vậy, Tô Linh Nguyệt cúi đầu nói: "Em cào nữa là tụt quần đó."

Quý Tri Ý:...

Cô không dám tưởng tượng ra cảnh tượng đó, hỏi Tô Linh Nguyệt: "Uống nhiều lắm à?"

Tô Linh Nguyệt hơi gật đầu, làm những việc mà trước đây cô chưa bao giờ làm, mãi đến khi nói ra cô mới nhận ra, nhưng may là Quý Tri Ý đã cho cô bậc thang leo xuống, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Có chút."

Quý Tri Ý nói: "Vậy đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm?"

Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, làm bộ bình tĩnh xoay người.

Khoảnh khắc quay đầu đi, khuôn mặt biến thành trái mướp đắng.

Quý Tri Ý ngồi trên ghế sofa lắc đầu nhìn bóng lưng cô nhanh chóng rời đi, Rắc rối thấy Tô Linh Nguyệt không chơi với nó nữa, bèn vây quanh Quý Tri Ý, vừa ôm vừa lấy chân đạp còn cắn mắt cá chân của cô, Quý Tri Ý cúi đầu xuống, xách gáy nó lên rồi đặt nó lên ghế sofa, thấy màn hình điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn của Quý Tri Tư.

Buổi tối, em ấy gọi điện nói tình trạng của Khương Vân Lộ đã tốt hơn rồi, đây đúng là chuyện tốt, Quý Tri Tư vui vẻ liên tục hỏi qua điện thoại: "Chị, chị nghĩ chị Vân Lộ có tỉnh lại không?"

"Em mới tới đây mấy ngày, đã có tin tốt này, mẹ nuôi nói em mang may mắn đến cho chị Vân Lộ đó."

Hiếm khi tâm trạng của Quý Tri Ý được thoải mái.

Nếu thực sự tỉnh.

Liệu Khương Nhã còn cố chấp như vậy nữa không?

Nên cô bảo Quý Tri Tư luôn chú ý đến tình trạng của Khương Vân Lộ, nếu có tin gì thì gọi cho cô.

Quý Tri Tư chụp một tấm ảnh, đó là Khương Vân Lộ đang nằm trên giường, yên tĩnh như đang ngủ, sự chăm sóc của Khương Nhã dành cho Khương Vân Lộ cẩn thận đến từng sợi tóc, mỗi năm phải chi rất nhiều tiền vào bệnh viện bà cũng không quan tâm, cho dù Khương Vân Lộ có ngủ say như thế cũng phải duy trì.

Nếu thực sự tỉnh.

Khương Nhã sẽ hạnh phúc biết nhường nào.

Quý Tri Ý trả lời tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía phòng của Tô Linh Nguyệt, thời gian trôi qua từng phút, cô sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy Tô Linh Nguyệt giẫm dép đi ra khỏi phòng.

Thấy cô vẫn còn ở phòng khách, Tô Linh Nguyệt nói: "Cô không về phòng ngủ à?"

Đến lúc về phòng ngủ rồi.

Nhưng Quý Tri Ý không muốn.

Cô hỏi Tô Linh Nguyệt: "Tỉnh rượu chưa?"

Tô Linh Nguyệt không muốn thừa nhận người chạy quanh nhà cùng bé mèo là mình, nên im lặng vài giây mới nói: "Còn hơi chóng mặt."

Quý Tri Ý nhường chỗ trên ghế, thấy vậy Tô Linh Nguyệt ngồi xuống.

Hai người ngồi cạnh nhau, không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng.

Ngay cả Rắc rối cũng không chạy nhảy, nằm trên bàn trà nhìn chằm chằm vào họ.

Không khí yên tĩnh.

Quý Tri Ý nhìn điều khiển trên bàn trà, hỏi: "Muốn xem TV không?"

"Được nha." Tô Linh Nguyệt nghĩ, ngày mai là cuối tuần, ngủ muộn chút cũng không sao, cô nói: "Chúng ta xem phim đi?"

Quý Tri Ý gật đầu, bật TV lên, đưa điều khiển cho Tô Linh Nguyệt, nói: "Cô muốn xem gì?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Xem phim kinh dị đi."

Cô lập tức tìm kiếm những bộ phim kinh dị được đánh giá cao gần đây, sau đó mở lên, nghe hiệu ứng âm thanh vang khắp phòng khách, Quý Tri Ý tắt đèn, ánh sáng trên màn hình dần dần tối xuống, biến thành màu u ám, đột nhiên một bàn tay vươn ra.

Tô Linh Nguyệt quay đầu hỏi Quý Tri Ý: "Cô sợ không?"

Quý Tri Ý nói: "Không sợ, sao vậy?"

Tô Linh Nguyệt thì thầm: "Tôi hơi sợ, cô có thể lại gần đây chút không?"

--------------------

Quý Tri Ý: Giờ thì tôi sợ rồi.

Tô Linh Nguyệt: Sợ gì?

Quý Tri Ý: Sợ không kiềm chế được.

Tô Linh Nguyệt:...

***

  

  

   

   

  

Edit: Yuu
Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wa.tt.p.a.d YuuXL, những nơi khác đều là web lậu nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com