[BHTT][EDIT] Bệnh Công Chúa - Ngư Sương
Chương 18: Meow
Trước khi Quý Tri Ý kịp lên tiếng, từ phía sau truyền đến tiếng mèo kêu meo meo, Tô Linh Nguyệt thả lỏng cơ thể, cô quay đầu nhìn bé mèo.Dường như bé mèo bò sữa cũng cảm thấy các cô không có ác ý, hoặc là được những người gần đó nuôi rất tốt nên không sợ người lạ, ngồi trước mặt Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt, hơi hơi nghiêng đầu, nặng khoảng chừng hai ba ký, rất nhỏ và gầy, có bộ lông rất đẹp, đôi mắt mèo lấp lánh có hồn, ở trong tối sẽ phát sáng.Nó đột nhiên kêu một tiếng.Tiếng rừ rừ kèm theo hơi thở.Bàn tay đang rũ bên người của Tô Linh Nguyệt giật giật, nhưng không chạm vào.Quý Tri Ý nhìn biểu cảm của cô, vẫn lặng yên đứng đó.Thấy hai người bọn họ không chạm vào mình, bé mèo bò sữa chủ động đi đến bên người Tô Linh Nguyệt cọ cọ bắp chân cô, sắc mặt Tô Linh Nguyệt tái nhợt giây lát, sau đó khôi phục sắc mặt, Quý Tri Ý hỏi: "Cô sợ mèo à?"Tô Linh Nguyệt nói: "Không có."Thực ra cô không hề sợ mèo chút nào.Sau khi mẹ cô qua đời, trong một khoảng thời gian cô không muốn giao tiếp với người khác, sau đó có người bạn đã tặng cô một bé mèo, cô rất thích, mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều ôm nó, bé mèo cũng thân thiết với cô, nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài.Về sau, bé mèo chết.Sau đó nữa cô lại tự mua một bé.Không được bao lâu.Bé mèo lại mất.Từ đó về sau cô ấy không còn nuôi mèo nữa.Bé mèo cọ cọ rồi ngước lên nhìn, Tô Linh Nguyệt không chạm vào nó, Quý Tri Ý cũng không chạm vào nó, nó cảm thấy buồn chán, meo một tiếng rồi chạy đi mất, Tô Linh Nguyệt nhìn theo thân hình khỏe mạnh của nó, nghe Quý Tri Ý nói: "Về thôi."Cô khôi phục bình thường, đi phía sau Quý Tri Ý cùng về căn hộ.Trên đường đi, cả hai đều không lên tiếng, không biết Tô Linh Nguyệt đang nghĩ gì, rất im lặng, sau khi về đến, cô chuẩn bị đến phòng sách để dọn dẹp như thường lệ, Quý Tri Ý liếc nhìn vẻ mặt của cô, lướt ngang qua người cô rồi quay về phòng.Một lúc sau, cô bước ra khỏi phòng tắm.Tô Linh Nguyệt vẫn đang bận rộn ở phòng sách.Quý Tri Ý bước vào và gõ cửa.Tô Linh Nguyệt quay đầu lại, Quý Tri Ý đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu vàng nhạt, chất liệu mềm mại như ánh trăng khoác trên người, mái tóc được quấn trong khăn, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng hờ hững, cô nói: "Tôi phải nghỉ ngơi."Nghỉ ngơi đi, còn đặc biệt thông báo cho cô?Kêu cô đi làm ấm chăn à?Tô Linh Nguyệt còn chưa lên tiếng.Quý Tri Ý nói: "Phần còn lại ngày mai dọn tiếp."À...Là vì mình làm ồn và ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.Tô Linh Nguyệt nhìn giá sách vừa mới dọn dẹp được một phần mười, cuối cùng cũng hiểu ý của Quý Tri Ý, thật ra không phải cô muốn mình dọn dẹp giá sách, mà chỉ muốn tìm một lý do để mình ở lại đây.Để sai vặt bất cứ lúc nào.Điều này có nghĩa là ......Cô hiểu rồi.Tô Linh Nguyệt gật đầu: "Vâng, Quý tổng."Cô rất biết nghe lời, Quý Tri Ý nhìn cô rồi quay trở lại phòng, Tô Linh Nguyệt cũng về phòng lấy quần áo trong vali đi tắm, sau đó gửi tin nhắn cho trợ lý của Dương Chi Chi trước khi tắm, hỏi cô ấy ngày mai có rảnh không, Quý tổng hẹn Dương Chi Chi dùng bữa.Trợ lý đang tập thoại với Dương Chi Chi, hôm nay trạng thái của Dương Chi Chi không tốt lắm, nói sai vài chữ, cô không dám sửa lại, đang muốn để Dương Chi Chi nghỉ ngơi, Tô Linh Nguyệt gửi tin nhắn tới.Nghĩ đến sự việc tối nay, cô không biết có nên nói hay không.Vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi.Dương Chi Chi ngước mắt lên nhìn thấy biểu cảm của cô, nhíu mày: "Em bị gì thế? Táo bón à?"Trợ lý nói: "Không phải......" Cô cắn răng: "Là Tô Linh Nguyệt."Đột nhiên nghe thấy tên của Tô Linh Nguyệt, trong lòng Dương Chi Chi khó chịu, cô không nói gì, trợ lý cũng không dám nói.Chờ hồi lâu, cũng không nghe được câu tiếp theo.Dương Chi Chi không nhịn được: "Nói đi!"Trợ lý:......Cô tưởng Dương Chi Chi không muốn nghe.Trợ lý nói: "Cô ấy nói rằng Quý tổng muốn mời chị dùng bữa."Dương Chi Chi gật đầu.Trợ lý nhìn cô, ý của chị Lâm là đến hiện tại tập đoàn Ý Lâm có điều kiện cực kỳ tốt trong những công ty mời đại diện, vả lại tương lai của Ý Lâm đầy triển vọng, hợp tác thực sự là đôi bên cùng có lợi.Nhưng cô không dám ép buộc Dương Chi Chi.Dương Chi Chi nói: "Chị còn chưa xem hợp đồng hợp tác đâu."Trợ lý:......Không phải chị vứt lại à?!Cô thì thầm: "Vậy em nhờ trợ lý Tô gửi qua?""Đem lại đây." Dương Chi Chi nói: "Ngày mai bảo cô ấy đem lại đây."Trợ lý hít sâu một hơi: "Vâng.""Khi nào thì được ạ?" Cô ấy hỏi.Dương Chi Chi nói: "Buổi sáng đưa qua đây." Nói xong rồi ngừng một lát: "Quên đi, kêu cô ấy hết giờ làm đem qua."Trợ lý nói: "Dạ, vậy em liên lạc với trợ lý Tô."Sợ Dương Chi Chi lại đổi ý, sau nửa tiếng cô mới liên lạc với Tô Linh Nguyệt, nhưng không có trả lời, trợ lý cầm điện thoại di động liếc nhìn Dương Chi Chi đang đọc kịch bản. Thật ra với tính cách trước đây của Dương Chi Chi, nếu có ý định hợp tác sẽ gặp mặt, thảo luận chi tiết hợp đồng với luật sư, thật sự chưa từng làm gì khiến người khác tức giận.Có điều, trước đây hai người có thù cũ, bây giờ Tô Linh Nguyệt trong hoàn cảnh như vậy, việc Dương Chi Chi muốn trút giận là điều dễ hiểu.Đương nhiên Tô Linh Nguyệt cũng hiểu.Cô ra khỏi phòng tắm, nhận được tin nhắn của trợ lý, lập tức trả lời: [Vâng, cảm ơn.]Câu trả lời không có sự khó chịu hay phàn nàn.Ngược lại làm cho trợ lý ngại ngùng.Cô gãi gãi đầu, nhìn vào điện thoại.Sau khi Tô Linh Nguyệt hẹn xong rồi nhìn hợp đồng hợp tác kia, có thể nói là cực kỳ có thành ý, ngoài điều kiện hào phóng, còn đưa ra phí đại diện cao nhất, tám triệu Tệ, trước kia Tô Linh Nguyệt cũng quen biết rất nhiều nghệ sĩ, phí đại diện của ngôi sao hạng A thường từ năm triệu đến sáu triệu, tám triệu, thật sự chưa từng nghe nói tới, báo giá trước đây của Dương Chi Chi chỉ ở mức sáu triệu rưỡi.Có thể thấy, Quý Tri Ý rất muốn hợp tác với Dương Chi Chi.Phát hiện ra ý định này, ngoài cô ra, Tô Khải bên này cũng nghe được, Quý Tri Ý đã bỏ ra một cái giá đắt để mời Dương Chi Chi nhận làm đại diện, bắt Tô Linh Nguyệt hai lần đến nhận lỗi, đã lan truyền khắp trong giới, Chu Thời Vũ ngồi trong văn phòng, nghe thư ký báo cáo về hành trình gần đây của Quý Tri Ý, hỏi: "Dương Chi Chi đã ký hợp đồng với họ chưa?"Thư ký nói: "Vẫn chưa, cô Dương vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.""Chu Diễn đâu." Chu Thời Vũ nói: "Kêu nó vào đây."Chu Diễn đang nói chuyện điện thoại với người tình mới, có chút không vui khi nhận được điện thoại của thư ký: "Chuyện gì nữa!"Chu Thời Vũ gọi hắn ta đến văn phòng, hỏi hắn ta chuyện mời Quý Tri Ý ăn cơm thế nào rồi, Chu Diễn nhún vai: "Cô ta không đồng ý." Câu nói còn có chút bực tức, nếu không phải Quý Tri Ý, bây giờ hắn có thể ôm Tô Linh Nguyệt rồi!Chu Diễn nói: "Đúng là không biết điều!"Chu Thời Vũ nói: "Cậu có nghe nói gần đây cô ấy mời Dương Chi Chi làm đại diện không?""Em có nghe nói." Nói đến đây, hắn xì một tiếng: "Đúng là người không có chuyên môn làm ăn, cô ta không liên lạc với Bảo Thuận mà ký hợp đồng với Dương Chi Chi, thật không hiểu cô ta nghĩ gì."Bảo Thuận là trung tâm mua sắm lớn nhất trong cả nước, cho tới nay đã có hơn 200 trung tâm mua sắm, cả về quy mô và lưu lượng khách hàng, đều thuộc hạng nhất cả nước, Chu Diễn nghe nói họ sẽ xây dựng ba trung tâm mua sắm mới ở thành phố Kiến Cảng trong nửa cuối năm nay.Thành phố Kiến Cảng phát triển cách đây khoảng sáu năm trước, ban đầu chỉ là một đô thị loại hai, sau này do đường sắt cao tốc Bắc Nam đi qua thành phố Kiến Cảng nên nó trở thành một thành phố trọng điểm, và cũng khiến cho thành phố này tăng vọt chỉ sau một đêm, giá nhà đất, giao thông, chỉ trong vài năm, thành phố đã trở thành một cung điện nguy nga. Nhiều năm trước Bảo Thuận đã mua ba mảnh đất, để xây dựng trung tâm mua sắm lớn, một trong số đó nằm gần ga tàu cao tốc.Có rất nhiều người muốn ăn miếng thịt này, Tô Khải cũng là một trong số đó.Sau tết, Chu Diễn thường xuyên liên lạc với giám đốc đầu tư của Bảo Thuận, gần đây còn hẹn đi ăn tối, nhưng giám đốc cũng không thể đưa ra quyết định cuối cùng, vì vậy việc này vẫn chưa được quyết định.Chu Diễn nói: "Chị, em nói này, chị cứ để bọn họ hợp tác đi, dù sao đợi chúng ta bắt được Bảo Thuận, còn sợ cô ta à?"Chu Thời Vũ sắp bị Chu Diễn chọc tức chết.Tầm nhìn thiển cận!Nếu không phải Chu Diễn là em ruột của bà ta, đã bị bà ta đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi!Bà ta hung dữ trừng mắt nhìn Chu Diễn: "Cậu theo dõi cô ta cho tôi, tìm hiểu xem có gì đáng nghi không."Tuy rằng Chu Diễn không đồng tình, nhưng hắn cũng không dám phản bác, cho nên đành phải kêu người ta đi theo dõi.Chu Thời Vũ hỏi trước khi hắn đi: "Dạo này Tô Linh Nguyệt thế nào rồi?"Chu Diễn nghĩ đến những gì mình nghe được ngày hôm đó và nói: "Rất thảm."Biểu cảm trên mặt Chu Thời Vũ thả lỏng, cười khẩy.Tô Linh Nguyệt nằm mơ, mơ thấy bé mèo thứ hai mình mua ở cửa hàng thú cưng, một bé mèo con thuần trắng, tiếng kêu véo von rất hoạt bát, cô đứng bên ngoài chuồng nhìn bé mèo, thật lâu không nhúc nhích, thư ký của cha cô mỉm cười hỏi: "Con có thích bé này không?"Cô gật đầu, nhìn thư ký.Thư ký bàn bạc giá cả ông chủ, một lúc sau chú đi ra ôm bé mèo trong tay và đưa nó cho cô, cô ôm nó rất cẩn thận, không nỡ buông tay, về đến nhà khăng khăng giữ bé mèo trong phòng riêng của mình, cha cô về cũng không chịu cho cha nhìn xem.Bé mèo con nằm trên gối của cô vào ban đêm, khi vừa mở mắt là có thể nhìn thấy nó, cô rất thích.Nhưng.Một hôm cô đi học về.Thấy quản gia đứng ở cửa, nhìn thấy cô về thì ấp úng, cô đuổi theo hỏi có chuyện gì, ánh mắt quản gia liên tục tránh né cô, cô về phòng, không thấy bé mèo của mình, sau đó quản gia nói với cô rằng sợ bé mèo bị bệnh nên đã mang đến bệnh viện để kiểm tra, và tiêm vắc-xin, nhưng kết quả về chưa được bao lâu thì bị phản ứng với vắc-xin nên đã chết rồi.Bé mèo là bị Chu Thời Vũ mang đi.Cô phát điên, tìm Chu Thời Vũ, tức giận đến mức muốn đánh bà ta, nhưng lại bị cha cô ngăn lại, nói bà ta có lòng giúp cô sao còn trách Chu Thời Vũ, nếu không phải là Chu Thời Vũ sẽ không phát hiện ra đó là một con mèo bệnh.Ông không nghe thấy tiếng gào thét của cô, ông không nhìn thấy sự uất ức của cô, ông chỉ cảm thấy cô không hiểu chuyện, chỉ nghĩ đó là một con mèo mà thôi.Cô rất hận cha mình!Cô cũng cực kỳ hận Chu Thời Vũ!Tô Linh Nguyệt bị sự thù hận mãnh liệt trong giấc mơ đánh thức, mở mắt ra, ngồi ở mép giường, cô bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời tối đen như mực không thể nhìn thấy bé mèo hoang kia, cô không nhìn thấy gì cả, nghĩ đến bé mèo con mà cô nhìn thấy trong giấc mơ, cô mặc thêm quần áo và cẩn thận bước ra khỏi phòng.Cánh cửa cạch một tiếng đóng lại.Cô đi bộ đến bãi rác gần đó.Cô nhìn thấy bé mèo từ xa đang nằm yên trên bồn hoa, không nhúc nhích, mặt cô trắng bệch, vội vàng bước tới.Mèo chỉ đang ngủ.Tô Linh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay sờ sờ mèo con.Bé mèo mở mắt ra ngay khi cô bước tới gần, nhưng nhận thấy không nguy hiểm nên không nhúc nhích, khi thấy Tô Linh Nguyệt chạm vào mình, phát ra tiếng khò khè thoải mái, tiện thể làm nũng kêu: "Meo ~"Tô Linh Nguyệt sờ sờ bé mèo rồi bế nó lên, bé mèo cọ lên má cô, bộ lông mềm mại, gương mặt cô đầy thích thú.Sau khi ôm một lúc lâu, một cơn gió thổi lạnh thổi qua khiến cô hắt hơi, bé mèo trong lòng cô giật mình, muốn chạy, nhưng lại luyến tiếc nhiệt độ trên người cô, trạng thái vừa muốn chạy nhưng lại không muốn đi.Tô Linh Nguyệt cảm thấy càng đáng yêu hơn.Sau đó buông nó ra.Nó không nỡ rời đi, vẫn ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt.Tô Linh Nguyệt ngồi xổm xuống: "Ngày mai chị sẽ mang đồ ăn cho em nha."Không biết có phải bé mèo nghe hiểu hay không mà lắc lư cái đuôi.Thật đáng yêu.Tô Linh Nguyệt sờ sờ một lúc lâu rồi mới quay về.Lúc cô nằm trên giường, trằn trọc toàn nghĩ về bé mèo trước kia của mình, dường như có tiếng mèo kêu bên tai.Mèo kêu?Cô ngủ đến lú lẫn luôn à?Tô Linh Nguyệt ngồi dậy, loáng thoáng dường như thật sự nghe thấy tiếng mèo kêu, âm thanh còn rất to, ngay ở bên ngoài!Cô không có thời gian để xỏ dép, đi chân trần chạy ra ngoài, xuyên qua phòng khách và mở cửa.Bé mèo bò sữa vừa được ôm trong lòng cô đang ngồi xổm ở cửa, ngước lên nhìn cô, thấy cô đi ra, liền thân thiết kêu: "Meow~"Tô Linh Nguyệt nắm chặt tay nắm cửa.Mắt đỏ hoe.--------------------Mèo: Sờ soạng người ta rồi bỏ đi, không chịu trách nhiệm sao?Tô Linh Nguyệt: Tui chịu trách nhiệm!Quý Tri Ý: Trợ lý Tô, sờ tui đi. Tô Linh Nguyệt:......
Edit: Yuu
Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wa.tt.p.a.d YuuXL, những nơi khác đều là web lậu nhé.
***
Edit: Yuu
Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại wa.tt.p.a.d YuuXL, những nơi khác đều là web lậu nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com