Bhtt Edit Abo Xuyen Thanh Tra A Sau Dem Phan Dien Danh Dau
Hạ Hoan Nhan chết trong một vụ nổ, xương cốt không còn.Trong truyện, những miêu tả liên quan đến Hạ Hoan Nhan không nhiều. Vai trò của cô ấy trong nguyên tác cũng không khác gì con pháo thí Cố Tri Cảnh này, chỉ là một tấm phông nền. Cố Tri Cảnh để ý đến Hạ Hoan Nhan, là vì người này có dính líu đến Dã Trì Mộ.Trong cốt truyện gốc, vào mùa thu, Dã Trì Mộ quay một bộ phim điện ảnh. Đúng vào lúc đang tuyên truyền, marketing, nàng lên hot search cùng ngày thì có một tin tức bùng nổ.Người được vinh danh là "nhà khoa học điên cuồng", Hạ Hoan Nhan, bất ngờ chết trong phòng thí nghiệm. Do thí nghiệm thất bại, máy móc nổ tung, cô ấy bị thiêu rụi trong biển lửa, xương cốt không còn, không để lại một chút tro bụi nào. Cùng ngày, hot search của Dã Trì Mộ đang ở vị trí thứ nhất, tin Hạ Hoan Nhan qua đời nháy mắt đã nổ lên đứng đầu, cướp đi hot search của Dã Trì Mộ.Trong lúc mọi người đang truy điệu Hạ Hoan Nhan, rất nhanh lại có những thứ mới được tung ra, nhiệt độ của Dã Trì Mộ căn bản không thể theo kịp.Lúc đó, cô đã đặc biệt nghi ngờ tác giả ghét Dã Trì Mộ, nên mới cố ý sắp xếp một màn như vậy để cướp đi nhiệt độ của nàng. Nhưng những tình tiết sau này lại giải thích một chút.Trong nguyên tác, cái chết của Hạ Hoan Nhan cũng không được người ta truy điệu bao lâu, rất nhanh đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Dân mạng bắt đầu đào lại quá khứ của cô ấy, phát hiện Hạ Hoan Nhan căn bản không phải người tốt lành gì, cô ấy chính là một nhà khoa học điên cuồng lấy người làm vật thí nghiệm. Hạ Hoan Nhan vẫn luôn ở nước ngoài là bởi vì từng bị lưu vong, trong nước không có viện nghiên cứu nào chấp nhận cô ấy.Hạ Hoan Nhan làm nghiên cứu cực kỳ tàn nhẫn, từng lấy bộ phận trên người sắp chết ra để nghiên cứu, còn tự mình đưa ra một định nghĩa gọi là "Gặp gỡ bất ngờ chưa biến mất". Bởi vì thí nghiệm bị lộ, tất cả mọi người đều nói Hạ Hoan Nhan đang phục vụ cho giới tư bản kéo dài tuổi thọ, dùng con người làm vật hy sinh để mưu cầu trường sinh bất tử — là một kẻ điên.Hạ Hoan Nhan và Dã Trì Mộ cùng lúc bị treo lên hot search, trở thành minh chứng sống cho câu "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".Đã ăn phân thì phải ăn hai phần, thật ghê tởm.Nếu Dã Trì Mộ chết trong vụ nổ đó, thì sẽ viên mãn.Cố Tri Cảnh sau này vẫn luôn để ý chuyện này, tiếc là rất nhiều tình tiết không được triển khai. Dường như tác giả chỉ đơn thuần đưa ra một sự vả mặt cứng nhắc, lấy việc làm ghê tởm Dã Trì Mộ để giải trí, để làm hả dạ đại chúng.Theo như hiện tại, quan hệ giữa Giang Vô Sương và Hạ Hoan Nhan rất tốt. Từ hướng này mà nói, hai người hẳn là bạn tốt.Trong sách, Giang Vô Sương là bác sĩ riêng của Dã Trì Mộ, được mọi người gọi là "Hắc Y". Bất kể Dã Trì Mộ bị thương nặng đến đâu, tìm cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giúp.Người này không làm ác, nhưng lại luôn giúp đỡ kẻ ác.Mọi người đều rất kỳ quái trước thao tác của Giang Vô Sương. Sau này, rất nhiều độc giả phân tích là do "y giả nhân tâm". Chế tài Dã Trì Mộ là chuyện của "pháp luật", Giang Vô Sương chỉ là đang thực hiện đạo đức nghề nghiệp của mình mà thôi. Bác sĩ cứu người, trong mắt họ chỉ có bệnh nhân, không phân biệt người tốt người xấu.Cố Tri Cảnh bây giờ đang suy nghĩ về vị bác sĩ thần bí này. Sau này cô ấy giúp đỡ Dã Trì Mộ, có phải là vì cái chết của Hạ Hoan Nhan không.Thế giới này, ngoài việc tư tưởng của các nhân vật chính đang không ngừng đi theo cốt truyện, hoàn thành một mạch văn chính, những người còn lại đều có mục đích và động lực riêng. Người nhập vai thì khóc lóc thảm thiết, người không nhập vai thì vì những hỉ nộ ái ố của bản thân mà trải qua cả một đời.Nhưng, đây là cuộc đời của ai đang bị trói buộc?"Đại tiểu thư, đại tiểu thư?"Tần Quang Huy liên tục gọi cô mấy tiếng, cô mới từ từ tỉnh táo lại. Ngón tay dán lên thái dương, nhẹ nhàng xoa, để đè nén sự rung động trong đó. Tần Quang Huy hỏi: "Cô có phải lại đau đầu không?""Cũng ổn, đúng rồi, quà chuẩn bị cho phụ thân tôi đã mang theo chưa?" Cố Tri Cảnh ngón tay dán lên ấn đường, nhẹ nhàng xoa."Mang theo rồi." Tần Quang Huy nghiêm túc nói: "Đại tiểu thư, cô bây giờ trở nên đặc biệt dịu dàng."Cố Tri Cảnh nhướng mày, "Dịu dàng sao?"Cố Tri Cảnh rất thích giữ cho gương mặt mình sạch sẽ, để lộ rõ từng đường nét ngũ quan. Đến mức, nét mặt của cô...Hơi hơi tựa vào khung cửa sổ.Tất cả mọi người đều đánh giá cô là người khô khan, không có thú vui, thích pha trò theo kiểu lạnh lùng. Nghiêm trọng đến mức trong đời sống hàng ngày chỉ còn lại mỗi việc kiếm tiền, thích dùng tiền bạc để cân đo mọi thứ.Nói nhỏ một chút thì, thật ra cô rất cố gắng để hòa nhập vào xã hội, rất cố gắng, nhưng cuối cùng... vẫn không hòa vào được."Cố tổng, cô có thể thả tóc ra một chút, làm kiểu tóc, làm cho thật xinh đẹp. Tôi cảm thấy cô rất trói buộc chính mình.""Trói buộc?" Cố Tri Cảnh nhìn về phía trợ lý, con ngươi nghi hoặc.Tần Quang Huy xem như là người ở bên cạnh cô lâu nhất, "Trước đây cô tuy có khí chất lưu manh, cặn bã, làm việc không biết suy nghĩ... không phải, là làm việc rất tùy hứng, cảm giác rất thoải mái, muốn làm gì thì làm đó.""Tôi bây giờ cũng rất thoải mái." Cố Tri Cảnh nghiêm túc nói.Tần Quang Huy thầm nghĩ, đại tiểu thư thoải mái chỗ nào! Cô chỉ chiều chuộng Dã Trì Mộ tiểu thư thôi. Cô ấy nói gì, đại tiểu thư đều nghe. Đối với người khác, Cố Tri Cảnh chính là một tảng đá, không có biểu cảm, nói chuyện lạnh như sắt."Không phải rất cần thiết.""Cố tổng... cô có nghĩ đến không, ngày nào đó Dã Trì Mộ tiểu thư nhìn thấy cô, gọi cô là tỷ tỷ, gục vào lòng cô, nhẹ nhàng đấm cô, giống như một con mèo con làm nũng với cô." Tần Quang Huy nói."..."Đột nhiên cảm thấy có chút cần thiết.·Đến nhà, Cố Thế Xương đã đứng ở cửa chờ. Trước đây ông đối với đứa con gái này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một lòng nghĩ nó nhanh chóng để lại một người nối dõi. Bây giờ chung sống lâu, tình thương của ông dâng lên, đối với Cố Tri Cảnh có thêm vài phần quan tâm."Bác sĩ nói thế nào?" Cố Thế Xương đợi cô xuống, hai người cùng nhau đi vào nhà. Cố Thế Xương vốn định bay ra nước ngoài để họp, hôm nay đã đặc biệt hoãn lại một ngày, đến bầu bạn với Cố Tri Cảnh."Cũng là lần đầu gặp phải loại bệnh án này. Cô ấy yêu cầu thiết bị, đội ngũ, nói tóm lại, yêu cầu rất nhiều tiền. Có chữa được hay không là một chuyện khác, nhưng so với những bác sĩ trước đây, cô ấy nhìn ra được nhiều thứ hơn."Cố Tri Cảnh nói.Cố Thế Xương vốn định hỏi một câu, có thể chữa khỏi không, nhưng nghĩ lại, nói: "Ăn cơm đi.""Nhà họ Triệu bây giờ thế nào rồi?"Cố Thế Xương há miệng, nói: "Về rồi thì nghỉ ngơi thật tốt, ăn một bữa cơm trước đi. Ngày mai con ở nhà nghỉ ngơi, tài liệu về nhà họ Triệu ta sẽ cho người mang đến cho con."Cố Tri Cảnh híp mắt, gật đầu trả lời: "Thôi được."Cố Thế Xương đã mời mấy đầu bếp đến làm đồ ăn, bày đầy cả một bàn, từ những món bay trên trời, đến những món bơi trong nước, món nào cũng được đầu bếp làm đến đỉnh cao."Đầu bếp ở đây nấu ăn không bằng tay nghề của con. Ta nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng để người nhà chuẩn bị nguyên liệu, đến lúc đó con muốn ăn gì thì tự mình nấu." Cố Thế Xương đưa ra đề nghị.Hai cha con vẫn không có gì để nói, những gì có thể nói cùng nhau chỉ có công việc."Nhà họ Triệu, bây giờ đang rất cố gắng để thoát ly quan hệ với Quân Hoa Diệu. Trong giới, đối với Quân Hoa Diệu là tránh xa không kịp, hận không thể đem những nơi hắn đã chạm qua đều tẩy rửa sạch sẽ. Hơn nữa, gần đây rất nhiều nhà đầu tư đang liên lạc với công ty quản lý của Dã Trì Mộ.""Hửm?" Cố Tri Cảnh nghe đến tên Dã Trì Mộ, cô hơi ngẩng đầu.Cố Thế Xương nói:"Muốn dính một chút phúc khí từ con bé thôi. Con cũng biết dã tâm của Quân Hoa Diệu lớn đến mức nào, gần như ngành nghề nào hắn cũng chen chân vào. Trong giới này, trừ nhà chúng ta và vài công ty phụ thuộc không qua lại với hắn, còn lại ít nhiều gì cũng đều có dính dáng.Chuyện này giống như không sợ bị trộm mất, chỉ sợ bị trộm để ý. Ai mà biết được xui xẻo sẽ gõ cửa lúc nào. Chỉ cần chuyện của Quân Hoa Diệu chưa kết thúc, những người từng dây dưa với hắn sẽ còn phải nơm nớp lo sợ mỗi ngày.""Triệu gia, ta nghi ngờ bây giờ Triệu Phương Tinh đang định liên hôn.""Liên hôn?" Cố Tri Cảnh tò mò, "Cô ta sao cứ ngày nào cũng nghĩ đến chuyện kết hôn. Kết hôn mà có thể cứu vãn được tổn thất của công ty, thì cả thiên hạ này đều đi liên hôn rồi.""Nhưng ít nhất cũng có một đường lui đúng không? Ít nhất Triệu gia mà sụp đổ, cô ta còn có người để dựa vào. Triệu Phương Tinh người này rất thực tế, mạnh hơn cha mẹ cô ta nhiều." Cố Thế Xương nói, "Nhà họ Triệu, cũng sợ mình là công ty phá sản đầu tiên. Triệu lão đầu hôm qua còn đặc biệt đi chùa lễ Phật.""Phật?" Cố Tri Cảnh cong môi cười. Cái này cũng bình thường, trong giới kinh doanh có rất nhiều thương nhân tin vào điều này. Rất nhiều người không phải là tin vào thế giới này có quái lực loạn thần, mà sẽ xem tình huống này như một khí trường. Không tin quỷ thần, nhưng lại tin vào vận may.Cho nên Cố Tri Cảnh lúc đó không nói "quỷ thần", mà nói là "xúi quẩy". Ví dụ như quốc gia công bố một chính sách nào đó, hoặc một hiện tượng tự nhiên nào đó, các loại yếu tố không thể kháng cự đều được tính là vận khí.Chỉ cần một chút xui xẻo, có thể sẽ tổn thất hàng trăm triệu.Cố Tri Cảnh nói: "Có thời gian con còn phải diễn với họ một phen.""Hửm?""Sau này con sẽ vào công ty, phụ thân tìm cho con một chức vụ thích hợp đi.""Tại sao? Sao bây giờ lại đột nhiên muốn vào công ty?"Cố Tri Cảnh nói: "Quân Hoa Diệu ngã rồi, hắn chắc chắn muốn bò dậy. Con sợ hắn nhắm vào Dã Trì Mộ, nàng là phúc khí của nhà chúng ta, tuyệt đối không thể để nàng gặp hoạ.""Con nói rất có lý. Đến lúc đó cho con cả ghế giám đốc. Con cứ vào văn phòng trước, ta sẽ cho người dẫn dắt con.""Được.""Thôi được rồi, ăn nhiều một chút, nhìn con gầy quá." Cố Thế Xương quan tâm, cầm đũa gắp thức ăn cho con gái.Cố Tri Cảnh cầm đũa, tay có chút dừng lại, ngước mắt nhìn về phía ông, sau đó tiếp tục ăn. Biểu cảm của cô lạnh lùng.Nhận được ánh mắt này, Cố Thế Xương cũng nhíu mày, đây là có ý gì?Hai cha con, giao lưu rất ít, đột nhiên quan tâm một chút, sao lại có cảm giác xấu hổ, gượng gạo.Cố Tri Cảnh cúi đầu ăn, không nói thêm gì nữa.Cố Thế Xương nhìn cô ăn, rất cứng rắn nói: "Lễ Phật cũng không có gì không tốt. Hai ngày nữa ta cũng đi một chuyến, cho cái đầu này của con cúi một cái. Con cứ đau mỗi ngày, làm cha ta cũng rất đau lòng..."Đông ——Chiếc thìa trong tay Cố Tri Cảnh đụng phải bát, phát ra một tiếng va chạm trong trẻo. Có lẽ là không khống chế được lực, trực tiếp làm vỡ cái bát.Cố Tri Cảnh bóp chặt cán thìa trong tay, ấn đường hơi nhíu lại, trong mắt sự lạnh lùng lóe lên rồi qua đi. Cô nhanh chóng thu lại biểu cảm.Cố Thế Xương đứng dậy, biểu hiện rất quan tâm, vội vàng hỏi: "Đầu lại đau à? Trương thúc, cho Tri Cảnh thay cái bát khác, thìa cũng đổi luôn.""Không cần, con về nằm một lúc. Đi đi lại lại cả một ngày đã mệt rồi." Cố Tri Cảnh đặt chiếc thìa trong tay xuống. Cô cầm khăn giấy ướt lau miệng, từ từ nói: "Phụ thân cứ từ từ ăn, con lên lầu nghỉ ngơi."Đi đến cầu thang, cô quay đầu lại nhìn Cố Thế Xương, nói: "Con đã để Tần Quang Huy chuẩn bị một ít quà cho người, lát nữa anh ta sẽ đến đưa."Bước chân cô nhanh, đi thẳng lên lầu.Cố Thế Xương nhìn con gái trước mắt.Lạ thật, gần đây cô luôn mặc âu phục, quần áo trước đây một chiếc cũng không đụng đến.Trước đây ông chỉ coi đứa con gái này gặp được người mình thật lòng yêu, đã hồi tâm chuyển ý. Nhưng cái ánh mắt vừa rồi của Cố Tri Cảnh... lạnh như băng, giống như đang nhìn một người xa lạ.Địch ý. Dù không nói thẳng, ông cũng có thể cảm nhận được Cố Tri Cảnh đang cảnh cáo ông: Bớt quan tâm tôi đi.Ánh mắt nhìn qua lạnh như băng, đen kịt, chỉ là Cố Tri Cảnh rất biết thu liễm bản thân, biểu cảm đó thoáng qua rồi biến mất.Lúc Cố Tri Cảnh lên cầu thang, bước chân rất nhanh, để lại một bóng lưng cao ngạo. Cô đẩy cửa đi vào, đóng cửa lại, khóa còn rất chặt.Cố Thế Xương buồn bực, sao lại giống như đã biến thành người khác.Phòng bị ông như vậy, nói đúng hơn là, phòng bị sự dịu dàng của ông.·Cố Tri Cảnh ở trong phòng tắm tắm rửa. Lúc ra ngoài, cô đứng trên ban công một lúc, biểu cảm lãnh đạm, mắt chỉ nhìn vào những vì sao và mặt trăng.Một lát sau cô trở về phòng. Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, chỉ reo hơn mười giây rồi kết thúc. Cố Tri Cảnh nhìn tên trên đó, nghĩ đến việc mình còn chưa trả lời tin nhắn của Dã Trì Mộ, chưa nói về tình trạng của mình.Cũng vừa hay, cô định gửi tin nhắn đi thì tin nhắn của Dã Trì Mộ đã đến trước.Dã Trì Mộ: 【 Tình hình tôi đã nghe cha cô nói rồi. Tôi muốn tự mình gặp bác sĩ của cô. 】Cố Tri Cảnh: 【 Hửm? Tại sao? 】Dã Trì Mộ: 【 Bởi vì cô là chó ngoan của tôi. 】Cố Tri Cảnh: 【 ... 】Cố Tri Cảnh nhíu mày, cô ngồi bên giường, khóe môi lộ ra nụ cười, tay cầm khăn lau tóc.Cho nên là phải quan tâm cô sao?Cô hơi nhớ lại sự quan tâm của Cố Thế Xương vừa rồi, chỉ cảm thấy không khống chế được cảm xúc biểu đạt, có chút không nên. Nhưng đó lại là vô thức.Dã Trì Mộ: 【 Gọi chủ nhân. 】Gửi đi xong, bên này vẫn không có tin nhắn trả lời. Dã Trì Mộ nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu: 【 Cố Tri Cảnh, tại sao cô không nói gì.】Lại đợi mấy giây, trên đó hiện lên mấy chữ.Cố Tri Cảnh: 【 Chó có biết gõ chữ không? 】Tin nhắn vừa gửi đến, Dã Trì Mộ cầm điện thoại di động không nhịn được cười lên. Nàng không kịp phản ứng mình đang nằm bên giường, sơ ý một chút liền lăn xuống giường."A." Dã Trì Mộ cảm giác như xương bị văng ra, sau lưng rất đau. Nàng nhếch môi, gục bên giường, từ từ bò lên. Sau đó, người lơ mơ nhìn về phía trước, cất điện thoại đi. Chờ tỉnh táo lại, mới nhớ ra, à, Cố Tri Cảnh căn bản... căn bản không nhìn thấy. Nàng thật sự là quá ngốc. Nàng sờ sờ mặt, sự ngốc nghếch của Cố Tri Cảnh đã lây cho nàng.Dã Trì Mộ lại bò lên giường. Cố Tri Cảnh thật ngốc, quá đủ rồi, bây giờ trực tiếp làm nàng cũng ngốc theo. Nàng ngồi xếp bằng trên giường, tiếp tục trả lời tin nhắn.Dã Trì Mộ: 【 Cô là một con chó biết nói tiếng người. 】Sau đó, nàng nhận được một đoạn giọng nói. Cố Tri Cảnh dùng giọng rất tiêu chuẩn nói: "Xin chào."Dã Trì Mộ: 【 Ngoan. 】Cố Tri Cảnh nhìn chữ trên đó, cười cười.Dã Trì Mộ: 【 Cũng là một con chó biết gõ chữ. 】Cố Tri Cảnh: 【 Xin chào. 】Dã Trì Mộ nghĩ nghĩ, không biết nên nghĩ thế nào. Một lát sau, nàng cắn cắn ngón tay: 【 Cũng là một con chó biết nói 'chủ nhân xin chào'. 】Đây là chơi nghiện rồi, sao lại không biết thu liễm như vậy?Cố Tri Cảnh trì trệ chưa trả lời.Chờ rất lâu.Dã Trì Mộ: 【chó của tôi đâu rồi? 】Cố Tri Cảnh, một bá tổng yêu sĩ diện đến mức nào, nghe được cái này, tim như bị lửa đốt.Dã Trì Mộ: 【 Cún cưng? 】Dã Trì Mộ: 【 Tôi sắp giận rồi đấy, cún cưng. 】Nàng liên tiếp gõ rất nhiều chữ "chó", không đợi được hồi âm, trong lòng hoảng loạn. Nàng gọi điện cho Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh nhận máy, cô nghi ngờ, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng."Tại sao cô không trả lời tin nhắn?" Dã Trì Mộ điều khiển giọng điệu, sợ mình làm quá.Cố Tri Cảnh nhẹ nhàng cười, "Da mặt mỏng, ngại nói."Rất kỳ quái, bận rộn cả ngày, gọi cuộc điện thoại này đột nhiên tim liền ấm áp, giống như ngâm mình trong bồn tắm hồi lâu, toàn thân thư thái. Tai Dã Trì Mộ nóng lên, nén không cười. Nàng hỏi:"Tôi rất tò mò, lần trước cô nói thiên nga biết bay, thiên nga không biết bay sẽ ở lại nhân gian cho người ta thưởng thức. Nhưng tại sao con thiên nga cô nói lại không bay đi, thậm chí, đến cả hồ thiên nga cũng không đi, cứ nhất định phải ở cùng với lũ vịt." Đây là lời Cố Tri Cảnh đã cổ vũ nàng ở sân bay, nàng vẫn còn nhớ.Cố Tri Cảnh lau khô tóc, dựa vào đầu giường, nói: "Muốn nghe chuyện cổ tích?"Dã Trì Mộ "ừm" một tiếng."Bởi vì cánh thiên nga đã gãy, không bay được nữa. Có một ngày, trên đường về nhà, nó gặp một tai nạn, sau đó cánh của nó đã bị bẻ gãy, bị tổn thương nghiêm trọng.""Không lành lại sao?""Không có, lông vũ đã cháy rụi, sắp biến thành ngỗng nướng." Cố Tri Cảnh nói, "Dĩ nhiên, lông vũ mới rất nhanh mọc ra, nó vẫn là một con thiên nga trông rất đẹp. Sẽ cùng với những con vịt, những con thiên nga bên cạnh đùa giỡn. Trong truyện cổ tích, mỗi một con vật nhỏ đều sẽ trải qua trắc trở, cuối cùng trở nên ưu tú hơn."Cô nói một cách nhẹ nhàng, giống như đang trêu chọc Dã Trì Mộ."Không buồn cười." Dã Trì Mộ nghiêm túc nói, ngữ khí nghiêm túc. Nàng giống như một đứa trẻ đang nghe chuyện cổ tích, rất biết bắt lấy những chi tiết trong câu chuyện của người lớn."Thiên nga sẽ đau."Bây giờ rất nhiều người lớn đều xem truyện cổ tích, lại sớm quên đi tính chân thật trong đó. Chỉ là vì bị vẻ đáng yêu, ngây thơ làm cho mềm lòng, cảm thấy không nên sinh ra cảm giác được chữa lành.Thực tế, đối với những nhân vật nhỏ, những con vật nhỏ trong truyện cổ tích, nỗi đau bị thương như thế nào, có đau hay không, đã sớm bị lựa chọn quên đi.Cố Tri Cảnh im lặng, cơ thể như bị một làn gió nhẹ lướt qua."Thiên nga nhất định rất đau."Sự im lặng ập đến, tâm trạng Cố Tri Cảnh bị đè nén. Cô nói: "Đúng vậy, đau đến sắp chết rồi. Lông vũ cháy sạch, chỉ còn lại khuôn mặt có thể nhìn."Nói xong, cô cảm thấy lời này rất quen thuộc, Dã Trì Mộ đã từng nói như vậy.Cố Tri Cảnh ôn tồn nói: "Nhưng mà vị ngỗng nướng vẫn rất thơm. Ngày mai tôi đến đón cô nhé? Cô có thời gian không?""Ngày mai có công việc, buổi chiều cô đến đi." Dã Trì Mộ nói, "Cô đến tiểu khu của tôi chờ tôi.""Người đại diện của cô cho cô ra ngoài không?" Cố Tri Cảnh hỏi.Cố Tri Cảnh không nhận được câu trả lời, Dã Trì Mộ nhanh chóng nói một câu: "Ngủ ngon."Cố Tri Cảnh vừa định trả lời, bên kia đã lập tức cúp máy. Cố Tri Cảnh nhìn chằm chằm màn hình còn chưa tắt, cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy Dã Trì Mộ rất đáng yêu, tắt điện thoại vội vàng, giống như rất ngượng ngùng.Bên kia, Dã Trì Mộ cúp điện thoại xong liền vội vàng đặt điện thoại sang một bên. Nàng quay lưng lại với cửa sổ để ngủ, một lát sau lại xoay người trở lại.Lại chống tay lên, nhấn mở màn hình điện thoại di động.Có phải đã cúp máy quá nhanh không?···Có lẽ là do hôm qua liên tục nhắc đến nổ tung và tử vong, Cố Tri Cảnh ngủ cũng không ngon lắm, đã lâu mới mơ thấy tai nạn xe cộ mình đã gặp ở thế giới nguyên bản.Cô đè lên sống mũi, lúc này mới bảy giờ sáng. Cố Thế Xương đã đi ra ngoài từ sáng sớm. Cố Tri Cảnh rửa mặt, chạy bộ trong khu nhà, cố gắng vứt bỏ những hình ảnh trong đầu."Đại tiểu thư, sao cô không thay quần áo chạy bộ?"Cố Tri Cảnh mặc áo sơ mi và quần tây, chạy cũng không thoải mái lắm. Cô cầm khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, "Không có."Tần Quang Huy gần đây làm trợ lý rất chăm chỉ. Anh ta đã lập cho cô một thời gian biểu, buổi sáng đi công ty một chuyến, bốn giờ chiều đi đón Dã Trì Mộ.Đi công ty, cô chủ yếu là xem tài liệu, tò mò một chút, là ai lại không sợ xui xẻo, lúc này lại dám liên hôn với Triệu Phương Tinh. Xem ra là một kỳ nhân.Nếu Triệu Phương Tinh thông minh, sau khi liên hôn sẽ sống một cách thành thật, không còn làm chuyện gì kỳ quái nữa. Cố Tri Cảnh cũng chỉ làm việc công, không có thời gian để tiêu hao với họ. Cô càng không có hứng thú gì với cô ta, nhưng nếu Triệu Phương Tinh gây sự, vậy thì cô không khách khí.Bận đến bốn giờ chiều, Cố Tri Cảnh không đi đến tiểu khu Dã Trì Mộ ở, mà đến trước cửa công ty quản lý của Dã Trì Mộ để đón người. Dã Trì Mộ vừa ký xong hợp đồng chụp bìa tạp chí, lúc ra ngoài đeo khẩu trang. Bây giờ độ nhận diện của nàng rất cao, khẩu trang che đi nửa gương mặt.Cố Tri Cảnh xuống mở cửa xe, hỏi: "Hợp đồng ký có yên tâm không? Không yên tâm, tôi có thể xem giúp cô một chút.""Chị Vi Vi tự mình xem rồi, không có gì đâu."Cố Tri Cảnh lái xe, Dã Trì Mộ ngồi ở ghế phụ, cúi đầu chơi điện thoại. Hai người im lặng. Cố Tri Cảnh hỏi hệ thống: 【 Ngươi biết Hạ Hoan Nhan không? 】Hệ thống không lên tiếng.Hệ thống chắc chắn biết hết về mạch phát triển của tất cả mọi người trong thế giới này, nhất là những người được nhắc đến trong sách, như vậy càng thuận tiện cho họ nắm giữ cốt truyện.Cố Tri Cảnh: 【 Ta coi như ngươi biết. 】Hệ thống đối với Cố Tri Cảnh là hận thấu xương. Muốn đánh cũng không lại, muốn mắng cũng không lại.Cả ngày Cố Tri Cảnh hỏi gì nó đều không trả lời, cứ giả chết.Chờ đến bệnh viện, Cố Tri Cảnh mở cửa xe. Cô giới thiệu qua loa, "Bác sĩ tên là Hạ Hoan Nhan.""Hạ Hoan Nhan?" Môi Dã Trì Mộ giật giật.Cố Tri Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, "Cô... quen cô ấy à?"Dã Trì Mộ lắc đầu, nàng không quen biết. Thế nhưng nàng lại có một cảm giác như đã quen người này, rất mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức nàng không muốn vào bệnh viện.Nàng nói: "Tôi có lẽ đã thấy cô ấy trên báo, hình như là một nhà khoa học rất lợi hại.""Đúng." Cố Tri Cảnh nén lại sự nghi ngờ của mình. Lên lầu, cô hít sâu một hơi, không mấy muốn vào trong, nghiêng đầu nói: "Bên trong có chút bẩn... có lẽ."Dã Trì Mộ gật đầu, Cố Tri Cảnh đẩy cửa ra.Lập tức, hai người có chút ngơ ngác."...Đây là có chút bẩn sao?"Bên trong và hôm qua hoàn toàn khác biệt. Sách vở xếp ngay ngắn, trên bàn làm việc đặt một bình hoa, bên trong cắm một đóa hoa làm bằng gỗ.Rực rỡ hẳn lên. Khí chất của người bên trong càng sạch sẽ hơn, không còn rối bời như hôm qua nữa.Bên trong, người phụ nữ mặc áo blouse trắng, trên sống mũi là một chiếc kính lúp một mắt, sợi dây xích bạc nhỏ treo sau tai. Hai người ở cửa lúc này đều ngẩn ra: Mỹ nữ, cô là ai?Mặc dù trong lòng kinh ngạc, trên mặt vẫn phải nói: "Đây chính là Hạ Hoan Nhan, bác sĩ Hạ."Người đang bận rộn bên trong nghe thấy tiếng nói, liền ngước mắt lên.Hạ Hoan Nhan nói: "Bên cạnh cô là?"Cố Tri Cảnh đang định nói, Hạ Hoan Nhan đã mở miệng trước, rất rõ ràng: "Người nhà sao?" Hạ Hoan Nhan lẩm bẩm, "Đúng rồi, bây giờ khám bệnh là có quy trình này, muốn người nhà có mặt."Cô ấy có chút lầm bầm, "Vừa rồi tôi đang thiết kế thiết bị. Đợi tiền của cô chuyển tới, tôi sẽ tổ chức một đội ngũ, trong vòng một tháng chắc là có thể thiết kế xong thiết bị bắt giữ. Ổ bệnh trong đầu cô rất giảo hoạt, muốn tóm được nó không dễ, tôi dự định thử đánh dấu bằng chất đồng vị, hoặc dùng kỹ thuật quang mẫn để bắt giữ. Người nhà có thể hiểu được mấy thứ này không?"Người nhà cũng không thể.Hạ Hoan Nhan cũng không tức giận. Cô ấy lấy bệnh án của ngày hôm qua ra, bảo Cố Tri Cảnh lại một lần nữa nằm lên máy đo. Chờ bản báo cáo mới in ra, Hạ Hoan Nhan đưa cho Dã Trì Mộ xem, rồi nói lại những suy đoán của mình ngày hôm qua.Hạ Hoan Nhan nói: "Trạng thái của cô hôm nay và hôm qua không khác nhau mấy, trông không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng tôi nghĩ chắc là do độ chính xác của máy móc không đủ cao. Đợi tiền của cô đến nơi, tôi sẽ làm một chiếc máy mới. Hôm qua tôi đã tỉ mỉ xem lại bản ghi hình, tôi phát hiện ổ bệnh này rất thích bám vào các vùng thần kinh não của cô, khống chế trung tâm thị giác, thính giác, trung tâm ngôn ngữ, trung tâm vận động... Rất nguy hiểm."Dã Trì Mộ ở bên cạnh nghe mà không nói lời nào.Giọng Hạ Hoan Nhan rất bình tĩnh, từng chữ rơi xuống lồng ngực nàng.Môi Dã Trì Mộ mấp máy, nàng kéo khẩu trang xuống một chút, để lộ ra gương mặt mình, "Có thể chữa khỏi không."Chiếc kính của Hạ Hoan Nhan có chút lỏng, tay cô ấy đẩy nó lên, không nói rõ. Thái độ đối với Dã Trì Mộ cũng bình thường, không có bất kỳ sự kinh ngạc nào, cũng giống như không hề quen biết một nghệ sĩ đang ồn ào trên mạng.Hạ Hoan Nhan cứ luôn nói với nàng làm thế nào để bảo vệ tốt đại não của Cố Tri Cảnh, tuyệt đối không được va đập, lúc cần thiết thì đưa cô đi spa, hoặc là mát-xa đầu, như vậy mới có thể bảo quản đầu óc của cô một cách hoàn hảo."Tôi có thể dạy cô." Hạ Hoan Nhan nói.Dã Trì Mộ nhíu mày, "Cô muốn não của cô ấy sao?"Vừa nói, cửa bị kéo đẩy, Giang Vô Sương từ bên ngoài bước vào, trong tay còn xách theo ít đồ. Nhìn thấy họ, Giang Vô Sương nhẹ gật đầu, nói: "Đều ở đây cả à, tôi buổi chiều nghỉ ngơi, mới ra ngoài mua chút hoa quả, cùng nhau ăn một chút."Hạ Hoan Nhan: "Tôi không có ý đó, cô hiểu lầm rồi.""Tốt nhất là vậy." Dã Trì Mộ thấp giọng nói.Giang Vô Sương nghi hoặc, "Sao vậy?""Nói một chút về phương án điều trị thôi." Hạ Hoan Nhan cười.Hạ Hoan Nhan dù có điên cuồng đến đâu, giống như một nhà khoa học biến thái, dường như ở trước mặt Giang Vô Sương sẽ thu liễm hơn nhiều, thậm chí ngay cả cách dùng từ cũng sẽ thay đổi. Thái độ đối với Giang Vô Sương có sự thay đổi rất rõ ràng.Cố Tri Cảnh nằm hồi lâu, sau lưng rất mỏi. Cô chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ vai mình.Dã Trì Mộ nói: "Vậy vết sẹo kia của cô không kiểm tra một chút à? Đúng rồi, cô làm sao mà có vết sẹo đó?" Lời nói đột nhiên lạnh lùng, giống như đang chất vấn Cố Tri Cảnh.Thực tế, nàng chỉ là không kiểm soát được lực nói, vốn chỉ là muốn bác sĩ kiểm tra vết sẹo đó cho cô.Đại não của Cố Tri Cảnh lại tiếp tục căng thẳng. Cô gọi hệ thống, hệ thống không nói gì, nhưng cô có dự cảm không thể tiết lộ bí mật."Cái này..."Bên cạnh, Hạ Hoan Nhan đi tới, "Để tôi xem một chút."Cố Tri Cảnh không cởi quần áo, chỉ vén tay áo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay. Hạ Hoan Nhan rất nhanh mở miệng nói: "Là tai nạn xe cộ đúng không? Vết sẹo này của cô rõ ràng là do bỏng hình thành. Từ vết thương trên người cô mà xem, diện tích bỏng trước đây chắc phải rất lớn. Cô mà muốn chữa trị, có thể cởi quần áo, tôi làm cho cô một cuộc kiểm tra toàn thân."Vừa mới nói xong, hai người kia đều nhìn về phía cô ấy.Ánh mắt của Dã Trì Mộ và Giang Vô Sương đều rất nhất trí. Ánh mắt Hạ Hoan Nhan lại rất điên cuồng, ánh sáng chảy ra, kích động, điên loạn. Lúc này, Cố Tri Cảnh trong mắt cô ấy chính là một vật thí nghiệm, chỉ muốn lột da cô ra, kiểm tra cẩn thận một lần. Hồi lâu sau, cô ấy mới phát giác được ánh mắt bên cạnh.Hạ Hoan Nhan đẩy nhẹ chiếc kính, "Tôi chỉ là đề nghị.""Với kỹ thuật hiện nay mà nói, rất dễ dàng chữa trị." Hạ Hoan Nhan nói, "Cái này của cô chỉ là vết sẹo đơn giản, không cần tôi mổ chính, để Tiểu Sương giới thiệu cho cô một bác sĩ là có thể khỏe.""Không cần." Cố Tri Cảnh mân mê ngón tay, vết sẹo trên hổ khẩu rất rõ ràng."Hạ Hạ, tôi cảm thấy cái này vẫn là nên tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân. Hơn nữa, đây không phải là sở trường của cậu. Vẫn là để Cố tiểu thư tự quyết định, cô cảm thấy thế nào?" Giang Vô Sương ôn tồn nói."Như vậy rất tốt, cũng không phiền phức bác sĩ Hạ." Cố Tri Cảnh nhìn về phía Dã Trì Mộ, cười với nàng, "Áo khoác của tôi."Dã Trì Mộ đưa áo cho cô. Lúc Cố Tri Cảnh nhận, nàng nhìn vào những ngón tay thon dài của Cố Tri Cảnh, chỗ hổ khẩu nhìn kỹ vẫn có thể thấy ra chút vết tích.Chỉ là nàng trước đây không mấy chú ý.Giống như con bướm trên vai nàng, không nhắc đến, người ngoài khó mà phát hiện."Bỏng rất nghiêm trọng sao." Dã Trì Mộ bất giác lại hỏi."Ừm..." Cố Tri Cảnh mấp máy môi, mặc áo khoác của mình vào, "Coi như là một loại nghi lễ thanh tẩy của cuộc đời, là nỗi đau nhất định phải trải qua."Dã Trì Mộ đã hiểu, rất đau."Các cô sắp đi rồi sao?" Hạ Hoan Nhan hỏi.Giang Vô Sương đứng dậy, giúp mở cửa, nói: "Vậy Dã tiểu thư, khi nào rảnh, hẹn trước một chút, đến phòng khám của tôi làm kiểm tra đi. Lần trước Cố Tri Cảnh không phải còn gọi điện thoại nói tuyến thể của cô đau sao?"Cố Tri Cảnh giúp nàng đồng ý, "Vậy thì phiền bác sĩ Giang rồi.""Không có gì."Beta làm bác sĩ chuyên khoa tuyến thể thực ra không dễ dàng. Bởi vì họ không ngửi được Pheromone, không có tuyến thể, nên dựa vào cảm giác rất khó phán định bệnh lý của Alpha và Omega. Hơn nữa, rất nhiều bệnh viện lớn đều sẽ phân chia phòng khám, Alpha chuyên khám cho bệnh nhân Alpha, Omega chuyên khám cho bệnh nhân Omega. Trong cả bệnh viện chỉ có Giang Vô Sương là một bác sĩ chuyên khoa tuyến thể Beta.Bác sĩ bình thường cần phải dựa vào việc ngửi Pheromone để phân biệt tuyến thể của đối phương có vấn đề hay không. Nhưng y thuật của Giang Vô Sương lại cao siêu, Omega và Alpha cô ấy đều có thể chữa trị. Chỉ cần nhìn, sờ, và sử dụng các thiết bị đo lường là có thể phân biệt ra được vấn đề của đối phương.Thêm vào đó, tính tình của cô ấy thiên về dịu dàng, đối với bệnh nhân luôn ôn hòa, nên rất nhiều người thích cô ấy, ở bệnh viện còn rất được hoan nghênh.Fan của nguyên tác, phần lớn vừa thích hình tượng của Giang Vô Sương, lại vừa chán ghét cô ấy. Vì Giang Vô Sương dịu dàng nhưng lại cứu nhân vật phản diện, thái độ đối với cô ấy là lưỡng cực phân hóa. Cố Tri Cảnh cũng không mấy thích Giang Vô Sương, nguyên nhân là vì cô ấy ở bên cạnh nhân vật phản diện quá lâu. Mỗi lần nhân vật phản diện bị thương, cô ấy đều xuất hiện. Cố Tri Cảnh đặc biệt sợ những tình tiết cạm bẫy, bị kéo vào cp, bị trói buộc với nhau, cọ xát ra tia lửa tình. Mỗi lần Giang Vô Sương 'anh hùng cứu mỹ nhân', tâm trạng của Cố Tri Cảnh đều rất phức tạp.Cố Tri Cảnh gật đầu, lễ phép nói: "Không cần tiễn, phiền cô rồi.""Vậy thì tốt quá, giữa trưa có thể ăn cơm." Hạ Hoan Nhan nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói với Giang bác sĩ: "Cuối cùng cũng có thể ăn cơm."Cố Tri Cảnh: "..."Thôi được rồi, cô vui là được.Cố Tri Cảnh chỉnh lại trang phục, mở cửa ra trước, để Dã Trì Mộ bước ra ngoài, sau đó mới khép cửa lại.Dã Trì Mộ đi chậm rãi, vẻ mặt trầm ngâm. Hôm nay không biết liệu nàng có nhận được gợi ý gì hay không, mày nàng nhíu chặt, tựa như đang chìm vào một dòng suy nghĩ sâu xa."Ngày hôm qua, cô dùng giọng điệu đùa giỡn nói thiên nga bị gãy cánh..." Dã Trì Mộ quay lưng lại với Cố Tri Cảnh, giọng nói hơi run, tay nắm chặt lan can, "Là...là cô sao, con thiên nga gần thành ngỗng nướng, bay không đến được bầu trời đó, là cô sao?"Nàng hỏi rất nhiều câu.Cố Tri Cảnh không thể trả lời nàng.Cô nghĩ, ở thế giới cũ, người ta luôn nói cô là một khúc gỗ câm lặng. Thực tế đâu phải vậy, bây giờ cô mới là như thế, không thể nói chuyện, không thể trả lời, đến cả gật đầu cũng không làm được.Đúng vậy.Chính là cô.·"Bệnh nhân bị bỏng quá nặng, sau lưng cô ấy suýt nữa bị mảnh kính cắt đứt. Sau lưng, ngực, đùi, hiện tại cần phải cấy da. Chúng tôi đã lấy da từ những bộ phận khác trên cơ thể bệnh nhân để phẫu thuật, nhưng tình hình của cô ấy quá nguy cấp. Vẫn là hy vọng người nhà có thể thương lượng một chút để cấy da cho bệnh nhân."Hỗn độn.Cố Tri Cảnh nằm trên giường, ý thức rất mơ hồ. Cô chỉ nghe thấy một tiếng "bang" , người bên cạnh đã ngã xuống đất. Cô nghĩ sàn nhà lạnh như vậy, cô đứng lên nói chuyện trước đi, đừng để ngã đau.Sau đó, cô nghe thấy người phụ nữ nói: "...Cấy da sao? Tôi...tôi là một vũ công, sẽ để lại sẹo sao? Tôi...tôi...tôi phải làm gì đây."Cố Tri Cảnh không nói nên lời, lại một lần nữa, cùng toàn thế giới vạch rõ giới hạn. Cô nghe thấy tiếng máy thở nặng nề, không biết là máy móc đang gào thét, hay là hơi thở nặng nề của chính cô đang đè nén trái tim đau đớn.Nhàm chán.Cô nằm ba ngày, đã không còn là vấn đề có đau hay không, mà là sự nhàm chán kéo dài. Hơi thở trong bình oxy cực kỳ yếu ớt, bên ngoài vẫn còn ồn ào.Tiếng khóc bên tai cô rất rõ ràng. Bác sĩ nói: "Da có thể phát triển lại được. Con gái của bà nếu không qua được thời kỳ nguy hiểm, thì bà sẽ hoàn toàn mất đi cô ấy."Giọng người phụ nữ khóc rất dữ, "Vết sẹo cũng sẽ in hằn trên người cả đời.""Không biết nữa. Có thể chữa trị. Bà mà không muốn, vậy cha của bệnh nhân đâu?""Liên lạc không được, ông ấy là một nghệ sĩ, bây giờ không dùng điện thoại di động."Bác sĩ trấn an hồi lâu, nói từ đầu giường đến cuối giường, từ cuối giường ra ngoài cửa. Bác sĩ nói, y tá lại đến nói. Không phải ai cũng vô tư như vậy, sinh mệnh là một thể, nhưng cá thể lại cực kỳ ích kỷ.Cuối cùng, người phụ nữ cũng dãn ra, nguyện ý cho đứa con gái đáng thương của mình làm phẫu thuật cấy da. Vũ công theo đuổi vẻ đẹp tự nhiên, thích ngọc không tỳ vết. Bà ấy lại hỏi một câu: "Da của người khác có được không? Nhà chúng tôi có tiền...""Phu nhân, bà nên biết tình hình của con gái bà nguy cấp đến mức nào. Cô ấy bây giờ căn bản không thể tiến hành cấy da dị chủng được, không chỉ gây nhiễm trùng, mà còn dẫn đến các loại biến chứng. Chỉ cần trên người con gái bà còn một chút da có thể di chuyển, chúng tôi đều đã lấy đi rồi. Bà xem cô ấy đi, sắp cháy rụi rồi."Bác sĩ gấp đến đau đầu, ngữ khí rất nặng, hỏi: "...Hai vị có phải định từ bỏ điều trị không? Bây giờ đã là lúc nào rồi, trên giường nằm là ai vậy, các người tưởng đang chơi sao?""Cứu...cứu con bé." Người phụ nữ lớn tiếng khóc.Tích, tích——Cô không nghe rõ là tiếng truyền dịch, hay là tiếng máy điện tâm đồ bên cạnh đang báo động.Cố Tri Cảnh nghiêng đầu.Khóe mắt ẩm ướt, mơ màng có thể thấy rõ bóng dáng bên ngoài.Mơ mơ màng màng, cô bị đẩy đến một nơi nào đó. Bên cạnh, tiếng khóc của người phụ nữ vẫn không ngừng, không bao lâu lại bị đẩy về. Chất lỏng trong cơ thể đang chảy đi.Rất đau.Cực kỳ lâu.Khoảng gần nửa năm, cảm giác đau đớn mới dần dần biến mất.Ngày xuất viện, quản gia đến, rất cung kính đứng bên giường. Bên cạnh là mấy nữ hầu, ba người phía trước đều cầm một bộ quần áo.Một bộ là váy quây màu trắng, dịu dàng và trang nhã. Một bộ khác là thiết kế mới nhất của mùa, áo tay lỡ phối cùng quần dài màu đen, toát lên khí chất cao ngạo, tự tin.Cuối cùng là bộ đồng phục học sinh của cô, kiểu dáng đơn giản, gọn gàng, trên đó gắn đầy huy chương bạc.Cô thu lại tầm mắt, giơ tay lên định chỉ vào một bộ quần áo, lại nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay trái, sâu nông, giống như một bức tranh ghép sai, rõ ràng không hòa hợp lại cứ cứng rắn muốn chen vào.Cố Tri Cảnh định vuốt tóc lên, tóc cũng cao thấp không đều.Quản gia nói: "Tiểu thư, tóc của cô trước đó đã bị đốt. Nhưng cô không cần lo lắng, tôi đã mời đến nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất cho cô. Tôi tin, cô nhất định sẽ là học sinh chói mắt nhất trong lễ tốt nghiệp."Thế nhưng, thứ nào có thể che đi vết sẹo trên người tôi chứ.Thậm chí cả linh hồn trống rỗng trong tim tôi?Lồng ngực cô bị đào một cái hố lớn, sau đó bị đạp xuống vực sâu. Thân thể cứ chìm xuống, chìm xuống mãi.Cố Tri Cảnh không trả lời. Quản gia đi gọi bác sĩ đến. Bác sĩ cầm bệnh án, ông rất tò mò, vì Cố Tri Cảnh bỏng toàn thân diện tích lớn như vậy, vậy mà khuôn mặt lại lành lặn đến hoàn mỹ. Nhưng điều khiến ông khó hiểu hơn là, trên gương mặt ấy, không có lấy một chút biểu cảm nào.Bác sĩ kiểm tra hồi lâu, chọc vào mặt cô rồi lại đâm, nói: "Mặt đơ do tinh thần, di chứng của tai nạn xe. Chắc phải một hai tuần mới tốt lên được.""Nhưng cô ấy cũng không nói chuyện.""Tạm thời mất tiếng, qua một thời gian ngắn là tốt."Quản gia nói: "Tiểu thư, tôi đi báo lại với phu nhân.""Phu nhân đã bay ra nước ngoài để làm phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Tiên sinh trở lại... à, tiên sinh bị phu nhân gọi đi rồi. Tiểu thư, cô định khi nào đi?"Tiếng nói bên tai cứ vang mãi.Cố Tri Cảnh giơ tay chỉ, cô mở ra những bộ quần áo mà mấy người bên cạnh đang cầm, rồi chỉ về phía quản gia, muốn nói cho tôi một ngụm nước. Quản gia nói: "Đi lấy cho tiểu thư một bộ vest."Âu phục trên người rộng thùng thình, không vừa vặn, nhưng lại đủ để bao phủ hết thân thể cô. Ngồi trên sàn bệnh viện, ôm lấy chính mình, cảm thấy khó chịu... rồi lại phát hiện bản thân không thể diễn tả nổi.Gương mặt cứng đờ, như đã đánh mất sự kiểm soát.Tay cô áp lên mặt, nhưng không cảm nhận được gì. Chỉ như vậy mà ngồi đó thật lâu.Cô từ trong phòng tắm ra, quản gia lại một lần nữa mang đến cho cô một bộ âu phục vừa người. Nhà tạo mẫu tóc cũng đến, yêu cầu sửa sang lại cho cô một chút.Cố Tri Cảnh nghiêng đầu nhìn cô ấy, mày mắt rũ xuống. Nhà tạo mẫu tóc lùi lại một bước, biểu cảm của Cố Tri Cảnh rất hung dữ, không giận mà uy, không cười mà sợ.Cố Tri Cảnh thực ra là muốn nói: "Có thể."Nhưng nhà tạo mẫu tóc đã lùi lại một bước. Cố Tri Cảnh nhắm mắt, tự mình nắm tay đi vòng qua, buộc tóc lên, một túm nhỏ dán vào gáy.Cô kéo áo sơ mi lên, che đi cổ, cầm lấy chiếc áo vest cứng nhắc, đặt tay áo vào, cô không biết thắt cà vạt, kéo đi kéo lại nhiều lần, cuối cùng lỏng lẻo treo ở cổ.Lướt qua gương, cô gái tóc dài, từng mặc đồng phục học sinh màu lam càng ngày càng xa, rồi nhạt nhòa không rõ, sẽ cảm thấy đau thương, nhưng lại là tất nhiên.Sau này nữa, Cố Tri Cảnh cũng sẽ đi làm phẫu thuật thẩm mỹ. Da trên người cô không còn xấu xí như trước nữa, nhưng trong lần chữa trị cuối cùng, lúc bác sĩ gọi điện thoại cho cô, cô đã không đi.Thôi, cũng không để ý nữa, cứ duy trì hiện trạng.Thôi vậy, chán ngán đến mức không còn gì để nói.Con người trên thế giới có ý nghĩa tồn tại, mới có thể mở lòng, có sức sống mà sống sót. Cô cái gì cũng có, lại dường như cái gì cũng không có. Sự tồn tại này quá nhàm chán và buồn tẻ.Cố Tri Cảnh nghĩ đến đây, ngón tay dùng sức nhéo vào lan can bên cạnh.Ánh mắt Dã Trì Mộ nhìn qua, nói: "Tôi rất khó chịu."Cố Tri Cảnh kinh ngạc, cứ tưởng lời trong lòng mình bị nói ra. Nhìn kỹ lại là Dã Trì Mộ đang nói chuyện. Cố Tri Cảnh cười trả lời nàng: "Đừng khó chịu, đều tốt cả."Dã Trì Mộ lắc đầu, khó chịu không phải là nói một chút là có thể dừng lại.Nàng bây giờ mới giải mã được mật mã mà Cố Tri Cảnh nói. Nàng rõ ràng chưa bao giờ che giấu bản thân, có lẽ chính là đang chờ đợi được phát hiện.Cảm giác quá muộn.Cố Tri Cảnh dựa vào lan can, hơi nhức đầu. Có những lời chỉ cần cô không trả lời, chắc sẽ không đau đến mức đó. Cô dựa vào hàng rào, khuỷu tay đè lên trên.Dã Trì Mộ hẳn có thể phát hiện ra.Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn cô. Cố Tri Cảnh nhếch môi, vừa rồi làm là kiểm tra não bộ, tóc cô hơi có chút lộn xộn, không còn cẩn thận tỉ mỉ như bình thường. "Đầu óc của cô là bị cái gì cưỡng ép sao?"Thân thể Cố Tri Cảnh cứng đờ, trấn định nhìn về phía nàng.Hạ Hoan Nhan, một nhà khoa học điên cuồng như vậy, cũng chỉ nghiên cứu ra cô bị bệnh lý xâm hại. Dã Trì Mộ thế mà có thể nghĩ đến từ "cưỡng ép".Dã Trì Mộ lại giống như sáng sớm đã xác định, nàng đi đến trước mặt Cố Tri Cảnh, kề sát bên cô. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Tri Cảnh, nói: "Cô không cần trả lời tôi, tôi biết là được." Tay nàng rơi trên đầu Cố Tri Cảnh, nhẹ nhàng vuốt ve, nói: "Cố Tri Cảnh, tôi muốn dùng phương thức của tôi để quan tâm cô một chút, có được không?"Tay Cố Tri Cảnh cầm ở lan can, không biết làm sao. Hồi lâu, cô nuốt một hơi, môi đỏ hơi mím lại, "Được."Tay Dã Trì Mộ luồn vào trong tóc cô, vuốt ve trán cô, nhẹ nói: "Chẳng cần biết ngươi là ai, nếu ngươi làm tổn thương cô ấy, ta sẽ móc ngươi ra, hung hăng bóp vỡ, nghiền nát, xé nát, ta sẽ để ngươi chết."Đúng rồi.Sự quan tâm của nàng mang theo ác ý, dữ dội và đen tối, như thể mãi mãi không thấy được ánh sáng. Những kiểu quan tâm khác, nàng chỉ có thể diễn, bắt chước người khác một cách vụng về.Giọng nói của Dã Trì Mộ nhàn nhạt, nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người, sự kích thích xuyên thấu vào tận xương tủy. Hương táo thơm dịu như một sợi dây mảnh len lỏi qua lồng ngực, cào nhẹ vào tim cô.Cố Tri Cảnh vốn không thích nghe lời quan tâm. Cô chưa từng nghĩ kỹ về lý do, chỉ biết rằng điều đó khiến cô bực bội. Khi người khác nói những câu ân cần, cô sẽ chỉ lặng lẽ quay đầu, lạnh nhạt nhìn lại.Nhưng ngọn lửa này, lại chiếm cứ yết hầu."Dã Trì Mộ, cô đang đối thoại với ai vậy." Cố Tri Cảnh nói."Thứ đang bắt nạt cô, bất kể là ổ bệnh, hay là cái gì khác." Dã Trì Mộ qua loa nâng cằm lên, rồi lại qua loa nhón chân, trán nàng dán vào trán cô. Da thịt ấm áp kề sát da thịt cô, nóng đến tận xương tủy và thần kinh. Dã Trì Mộ nói: "Đây là tặng cho cô."Cố Tri Cảnh không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cô lại cảm thấy thần kinh trong não mình bị hung hăng chạm tới. Bên trong có rất nhiều thứ đang mất kiểm soát, đang hoảng loạn, chúng đều đang sợ Dã Trì Mộ."Tôi nhất định sẽ nghĩ cách giết nó."Cố Tri Cảnh nhấc tay nắm lấy tay nàng. Mái tóc của cô rơi xuống, che đi khuôn mặt, một bên duy trì sự lạnh lùng, một bên lại lộn xộn, dịu dàng.Cô nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể... ôm cô một cái không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com