TruyenHHH.com

[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 54

AdachiSensei

Lời nói thoảng qua bên tai, không bị gió thổi tan.

Trái tim đen kịt, không thấy ánh sáng của Dã Trì Mộ, như thể vừa bị đốt lên một cái lỗ nhỏ.

Cực quang tan đi, hai người cùng nhau trở về. Cố Tri Cảnh định đưa áo khoác của mình cho nàng, nhưng Dã Trì Mộ lại lắc đầu, không để cô cởi ra. Họ chạy đến tảng băng này, nhiệt độ không khí đã xuống gần bằng không, cởi áo ra chắc chắn sẽ lạnh hơn.

Lúc trở về, họ đụng phải mấy nhóm đua xe mô tô đuổi theo cực quang, xe rầm rầm chạy qua, mang theo một trận gió.

Dã Trì Mộ hỏi: "Cái này cô biết không?"

"Cái này... tôi thật sự không biết." Cố Tri Cảnh nói.

Dã Trì Mộ cũng thật buồn bực, bởi vì Cố Tri Cảnh luôn bất ngờ thể hiện một kỹ năng nào đó, nàng cứ ngỡ Cố Tri Cảnh cái gì cũng biết.

"Là thế này, tôi có một người bạn, cậu ấy đặc biệt thích các môn thể thao mạo hiểm, tự mình mua cả máy bay. Lúc cậu ấy đi học, tôi nhàm chán thì cậu ấy sẽ hẹn tôi cùng đi chơi, tôi liền học theo." Cố Tri Cảnh nói.

"Ai vậy?" Dã Trì Mộ buồn bực.

Cố Tri Cảnh nghĩ đến việc họ trông giống hệt nhau, chắc là cả hai đều sẽ biết, "Tần Lĩnh Nguyệt."

Tần Lĩnh Nguyệt này, không phải Tần Linh Nguyệt, kém một chữ.

"Cái cô Tần tổng đó, cô ấy thích thể thao mạo hiểm à?" Dã Trì Mộ cảm giác nhìn không ra. Tần Linh Nguyệt đó, nàng có nghe nói, đổi phụ nữ như thay áo. À, đúng rồi, nhà cô ta chính là làm thời trang cao cấp. Nếu thật sự như vậy, cô ta đúng là một người rất thích vận động...

Cố Tri Cảnh rất muốn kể cho nàng nghe về chuyện ở thế giới của mình. Người bạn đó của cô thật sự là tuyệt vời, tính tình thanh lãnh, đeo kính gọng vàng, nhưng âm thầm lại yêu thích tất cả các môn thể thao mạo hiểm, đua xe đêm khuya, lái máy bay tư nhân, chơi lướt ván.

Ban ngày thì thay một bộ quần áo khác, váy đen công sở, ngồi văn phòng xem tài liệu từng trang một.

Dĩ nhiên, ai cũng có hai mặt. Cô cũng giống như vậy, ban ngày mặc âu phục, đi giày da làm sự nghiệp của mình, ban đêm lại đọc tiểu thuyết, viết những bài bình luận dài.

Cuộc sống của mỗi người đều là như vậy, bên ngoài cho người ngoài xem, thế giới bên trong thì để lại cho riêng mình.

"Cô cẩn thận một chút." Cố Tri Cảnh đỡ nàng một cái, tay nắm chặt eo nàng.

"Đầu cô còn đau không?" Dã Trì Mộ nép trong lòng Cố Tri Cảnh, ngẩng đầu nhìn cô. Cơ thể hai người đều bị gió làm cho lạnh buốt.

"Không đau."

Dã Trì Mộ khẽ nói: "Vậy thì tốt."

Cố Tri Cảnh nhìn nàng, không phải nói không biết quan tâm người khác à? Đây không phải là rất biết quan tâm người khác sao.

Cố Tri Cảnh bây giờ không phải là đau đầu, mà là thường xuyên choáng váng. Cái bản cập nhật đó chắc không chỉ muốn giám sát cô hoàn thành nhiệm vụ, mà có lẽ còn muốn xâm chiếm cả đầu óc của cô. Bây giờ càng lúc càng lộng hành.

Cố Tri Cảnh không thể không hoài nghi, là con chó Quân Hoa Diệu đó không được, hệ thống chê hắn ngu xuẩn, sau đó muốn lợi dụng cô để xoay chuyển cục diện.

Đánh không lại thì đồng hóa sao?

Đến cửa, Dã Trì Mộ lại quay đầu liếc nhìn ngọn núi tuyết xa xa. Cực quang từ từ tan đi, bây giờ chỉ còn lại một chút ánh sáng xanh lục.

"Còn muốn xem không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

Dã Trì Mộ lắc đầu. Nàng chỉ là muốn xác nhận lại một lần nữa, xem có thể hoàn thành được tâm nguyện của mình không, "Cô về phải đi bệnh viện kiểm tra đi."

Cố Tri Cảnh gật đầu, "Tôi cũng có dự định này."

Trước khi đi, họ đã tắm rửa qua. Chạy một đoạn đường, khó tránh khỏi sẽ có mồ hôi. Dã Trì Mộ đi vào trước để tắm, lúc định vào, Cố Tri Cảnh gọi nàng một tiếng, nói: "Thật ra, cô không diễn cũng đã rất biết quan tâm tôi rồi."

Lúc Dã Trì Mộ nhéo khóa cửa, ngón tay nàng căng lên. Nàng không nói thẳng mà đi vào.

Quan tâm sao.

Dã Trì Mộ thường xuyên bị người ta mắng ích kỷ. Khi còn bé, ăn gì không chia sẻ với người khác cũng bị chửi là ích kỷ. Lớn lên, đọc sách không thích giảng bài cho người khác cũng bị chửi là ích kỷ. Sau đó... cùng ở chung với mấy người cùng công ty, không nói lời nào cũng sẽ bị mắng là ích kỷ.

Nhưng, tài nguyên sinh tồn của nàng đã cằn cỗi, nàng còn phải gồng mình làm người tốt làm gì nữa?

Ban đêm, Cố Tri Cảnh vẫn nằm trên mặt đất. Cô rất tuân thủ quy tắc của Dã Trì Mộ, không cho lên giường ngủ liền thành thành thật thật ngủ dưới đất, trên lưng đắp một chiếc khăn lông.

Nàng nghiêng người nhìn Cố Tri Cảnh. Cô nhắm mắt, sống mũi cao thẳng, hít thở. Dã Trì Mộ đặt ngón tay lên đó, sẽ có cảm giác ngứa ran.

Đêm đã khuya hơn một chút, Cố Tri Cảnh cảm giác chân mình hơi tê dại, giống như có cái gì đó rơi xuống, đập trúng chân cô. Cô nhấc tầm mắt lên.

Thân thể Dã Trì Mộ đặt bên giường, một chân để lộ ra, đạp lên đùi cô hai lần.

Hơi ngứa một chút.

Cố Tri Cảnh sợ Dã Trì Mộ rơi xuống, định dậy ôm nàng vào giữa giường, lại cảm thấy nàng giẫm lên thật thoải mái. Nghĩ đi nghĩ lại, liền ngủ thiếp đi.

·

Xem xong cực quang, có thể hài lòng trở về.

Dùng xong bữa sáng, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Quần áo đều là do Cố Tri Cảnh chuẩn bị. Dã Trì Mộ ngồi bên giường gấp quần áo, xem bộ âu phục của Cố Tri Cảnh trong tay, thuận tay cũng giúp gấp lại một cách chậm rãi. Cố Tri Cảnh đang làm việc với máy ảnh, nghĩ lại vẫn thấy tiếc nuối, hôm qua đã không chụp được cực quang.

Cố Tri Cảnh xách vali, rồi lại xách của nàng. Lúc ra ngoài, cô hỏi Dã Trì Mộ: "Hôm qua cô nói cô... nhảy lầu, chuyện đó, là cô nhớ lại sao?"

Cô lúc đó nghe liền có chút để ý, vì đây là cái gai trong lòng cô, đã lâu không thể tan đi. Hôm qua nhìn nàng khóc, không dám hỏi thêm.

Cố Tri Cảnh hỏi xong câu này, đầu cô bị đâm một cái, rất đau, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được.

"Đầu cô..."

Dã Trì Mộ bây giờ chỉ cần nhìn cô nhíu mày, là có thể đoán được đầu Cố Tri Cảnh đang đau.

"Không sao." Cố Tri Cảnh cười cười. Cô xách vali hành lý lên, nói: "Tôi trước đây đã từng chịu một lần tổn thương, còn đau hơn tất cả những gì đã trải qua bây giờ. Mỗi lần tôi đều so sánh với lần tổn thương đó, tôi đều sẽ cảm thấy có thể chịu đựng được."

Dã Trì Mộ hỏi: "Có liên quan đến vết thương sau lưng cô không?"

Cố Tri Cảnh gật đầu.

Đến trên xe, Cố Tri Cảnh không lái xe. Cô đặt vali vào cốp sau, rồi cùng Dã Trì Mộ ngồi ở phía sau.

Phong cảnh ngoài cửa sổ lùi lại. Càng xa thị trấn nhỏ, nhiệt độ không khí càng ấm.

Dã Trì Mộ nói: "Rất lâu trước đây, tôi từng mơ một giấc mơ... Trong mơ, tôi nhảy xuống từ trên lầu. Rồi tôi tỉnh lại. Nhưng cảm giác đau đớn khi rơi xuống lại vô cùng rõ ràng, như thể thân thể bị đập nát thành bánh thịt. Tôi nằm trên giường rất lâu, cả người như chưa tỉnh hẳn, không phân biệt nổi đó là hiện thực hay chỉ là mộng cảnh. Mãi đến khi người đại diện gọi điện cho tôi, tôi mới dần hoàn hồn, nhận ra đó thực sự chỉ là một giấc mơ."

"Ừm." Cố Tri Cảnh run sợ. Dù là mơ, cảm giác đau đớn rõ ràng cũng sẽ khó chịu. Nàng là đang mơ thấy chuyện trong nguyên tác sao?

Cố Tri Cảnh nói: "Sau này gặp phải chuyện gì có thể nói cho tôi biết. Bao gồm cả những giấc mơ không vui, đều có thể nói với tôi."

Dã Trì Mộ nghiêng đầu. Nàng lại nghĩ đến giấc mơ giết người đó, không biết tại sao lại không dám nói cho Cố Tri Cảnh. Nàng không phải sợ "giết người", nếu bị ép đến đường cùng, nàng vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.

Chỉ là nàng nhìn vào gương mặt này của Cố Tri Cảnh, không còn bình tĩnh như trước nữa, trong lòng có sự sợ hãi, lại vì đầu cô đau mà khó chịu.

Bởi vì đã từng có da thịt kề cận, nên trong lòng nảy sinh sự phục tùng của Omega sao?

Cố Tri Cảnh đang xem điện thoại, chắc là có công việc gì đó.

Dã Trì Mộ ngón tay chọc chọc vào trán cô, "Chỗ này của cô, và giấc mơ của tôi, có lẽ nỗi đau là như nhau."

Ngón tay như có ma lực. Nàng vừa chọc như vậy, Cố Tri Cảnh nghiêng đầu, đặt điện thoại xuống. Cô kỳ quái cảm thấy, đầu dường như không còn đau nữa.

Giống như có người đã chia sẻ cùng cô.

·

Xuống máy bay rất nhanh đã đến đoàn phim. Chuyến bay đặc biệt đến đón, họ đến là để bổ sung cho phần cuối. Chỉ là hai bên lộ trình xa xôi, đợi đến nơi thì người đã mệt lả.

Đoàn phim bây giờ đã từ đảo Lâm đi ra, trở về ngôi nhà nhỏ ban đầu.

Lúc họ đến nơi, tất cả mọi người đều chạy tới trêu chọc. Chỉ là hai người biểu hiện đều rất mệt mỏi, mọi người nói hai câu liền quan tâm bảo họ lên lầu ngủ một lúc.

Bạch Thanh Vi đến đón hành lý của Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ nhắc nhở cô ấy: "Quà ở trong chiếc vali da màu đen, chị giúp em gửi đi nhé."

"Lát nữa tặng cũng không sao, đoàn phim chắc chắn phải quay một đoạn, em đi nghỉ trước đi." Bạch Thanh Vi khẽ nói.

Hai người vẫn ở trong căn phòng ban đầu, ở giữa là phòng tắm dùng chung. Mỗi người một bên, cùng nằm lặng nhìn trần nhà, trong lòng có chút lạ lẫm. Không hẹn mà cùng, khi không biết đối phương đang làm gì, cả hai lại nghiêng người, quay mặt về hướng phòng người kia.

Cả hai đều đã mệt. Thân thể rã rời, đầu óc cũng không còn tỉnh táo. Nằm lên giường chưa bao lâu, liền thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Năm giờ chiều, Cố Tri Cảnh mở mắt. Cô chậm lại một lúc, lúc dậy phát hiện trên bàn có một ly nước chanh bưởi.

Còn có một tờ giấy đè lên, chữ viết thanh tú: Dã Trì Mộ làm.

Cô cong môi cười.

Giọng điệu có chút khoe khoang nhỉ.

"Dậy cũng sớm thật."

Cố Tri Cảnh đánh răng rồi lại uống nước. Mùi kem đánh răng và nước trái cây hòa quyện, trong miệng sáp sáp. Cô dừng vài giây rồi lại uống, mùi vị không tệ.

Cố Tri Cảnh cầm điện thoại lên xem, Cố Thế Xương đã gửi tin nhắn lúc cô ngủ: 【 Con có nhức đầu lắm không? Hôm nay có thể về được không? 】

【 Dã Trì Mộ gửi tin nhắn nói với ta, lần này ta tìm được một bác sĩ rất giỏi, xem có thể chữa khỏi cho con không. Đối phương buổi chiều về nước, con ngày mai trực tiếp qua đó, đừng để người khác đợi lâu. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Biết rồi. 】

Cô vốn định nói thêm một chút về chuyện kinh doanh, nhưng Cố Thế Xương có việc bận, cúp điện thoại đi họp. Cửa gõ gõ, Tần Quang Huy cầm một tập tài liệu đi lên.

Tần Quang Huy cầm trong tay bản báo cáo kiểm tra, vội vàng cho Cố Tri Cảnh xem. Cố Tri Cảnh xé miệng túi.

Tần Quang Huy bắt đầu báo cáo: "Tôi đã lấy được bệnh án của Quân Hoa Diệu. Ngoài việc chân hắn có vấn đề, bác sĩ của chúng ta còn phát hiện tim hắn cũng có vấn đề."

"...Tim." Cố Tri Cảnh mở bản báo cáo kiểm tra, nhíu mày hỏi: "Giống như đầu tôi có bóng mờ sao?"

"Không phải đâu, giống như là tần suất đập khác thường, nhanh hơn một chút so với nhịp bình thường, lại còn có vẻ như bị ảnh hưởng bởi một dạng sóng điện từ nào đó." Tần Quang Huy nói, "Vị bác sĩ này rất có tiếng trong giới y học, là do đích thân lão gia mời về để khám cho tiểu thư. Lúc đầu kiểm tra không phát hiện gì, mãi đến khi cô ấy đối chiếu cẩn thận mới nhìn ra được điểm bất thường."

Tim.

Cố Tri Cảnh cẩn thận hồi tưởng lại, Quân Hoa Diệu nhiệm vụ thất bại cũng bắt đầu từ đó. Lúc đó hình như hắn cứ luôn đấm vào ngực, trông như là đang đau tim. Lẽ nào hệ thống của hắn giấu trong tim?

Hai địa điểm rõ ràng khác biệt.

Hệ thống của cô rõ ràng đã nói, nó là dựa vào sóng não để hoạt động.

Cố Tri Cảnh không có kiến thức về y học, cô nghiêm túc nhìn bản báo cáo, nói: "Được, người của chúng ta đã sắp xếp vào chưa?"

"Trước mắt vẫn chưa. Quân Hoa Diệu đang bị tạm giam, còn đặc biệt cảnh giác, bên cạnh toàn là người của hắn. Bản báo cáo kiểm tra kia, tôi phải nhờ người liều lĩnh mới lấy được. Tim của hắn có vấn đề gì? Tra chuyện này có tác dụng không?"

"Không có gì." Cố Tri Cảnh vẫn còn đang suy tư.

Cô đè lên huyệt thái dương của mình.

"Bên cảnh sát tra được gì chưa?"

"Pheromone đã tra ra được, nhưng người thì không tìm thấy. Cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy."

"Lại không tìm được?" Cố Tri Cảnh nhíu mày hỏi, "Chết rồi sao?"

"Trước mắt vẫn đang điều tra. Cảnh sát đang đối chiếu danh sách, họ cũng rất tò mò. Chỉ là khổ nỗi không có chứng cứ, đều đang nhìn chằm chằm vào Quân Hoa Diệu không buông." Tần Quang Huy nói, "Bây giờ cũng không có thông báo tin tử vong, có lẽ chỉ là mất tích?"

Cố Tri Cảnh cầm tờ giấy, một góc đã bị bóp nát. Một lát sau, cô nói: "Anh đi sắp xếp một chút, tôi trở về phải làm một cuộc kiểm tra sức khỏe. Còn nữa, tiếp tục nghĩ cách đổi bác sĩ của Quân Hoa Diệu đi. Không được thì..." Cô lạnh giọng cười cười, "Không được thì mua chuộc họ, bao nhiêu tiền cứ tùy tiện nói."

"Vâng." Tần Quang Huy gật đầu.

Xuống lầu, Cố Tri Cảnh sửa lại quần áo cho ngay ngắn.

Cô hỏi hệ thống: 【 Bây giờ cập nhật được bao nhiêu rồi? 】

Hệ thống giọng điệu kích động: 【 Kẹt, kẹt rồi! Hôm qua Dã Trì Mộ hắc hóa +1, cơ chế kiểm tra tự động lập tức ngừng lại. 】

Cố Tri Cảnh nhíu mày, ngừng là ngừng, nhưng không có giảm xuống: 【 Ngươi trước mắt có suy đoán gì không? 】

Hệ thống có lẽ có chút không muốn nói. Cố Tri Cảnh nói: 【 Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây. Ngươi mà nói, ta sẽ còn giúp ngươi phân tích. Ngươi mà không nói, ai chết trước còn chưa chắc. Theo tình hình trước mắt, nhiệm vụ của ta không hoàn thành, với tốc độ cập nhật của nó, sớm muộn gì cũng trực tiếp thay thế ngươi. Đến lúc đó ngươi có cầu ta cũng vô dụng. 】

Hệ thống bị dọa sợ. Nó dù có nhiều chức năng, có thể khống chế đại não, nhưng về mặt chỉ số IQ vẫn còn rất thiếu sót. Quấn quýt hồi lâu mới nói: 【 Cơ chế kiểm tra tự động cũng sợ Dã Trì Mộ hắc hóa. Có thể là có một thiết lập nào đó, lúc Dã Trì Mộ hắc hóa nó sẽ tạm dừng cập nhật, đợi thời gian trôi qua lại tiếp tục cập nhật. Có một quá trình giảm xóc. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Các ngươi có một đặc tính chung, chính là e ngại Dã Trì Mộ. Nàng đã làm gì để các ngươi phải sợ hãi sao? 】

Vì giấc mơ của Dã Trì Mộ, cô không thể không suy đoán, Dã Trì Mộ đã trùng sinh một lần, hơn nữa nàng đang từ từ nhớ lại trí nhớ trước kia.

Dã Trì Mộ có phải vẫn đang thử dò cái gì không?

Cố Tri Cảnh dựa vào tường, cười nhẹ.

Phản diện rất thông minh.

Hệ thống vẫn chẳng phải thứ thông minh gì. Vừa nhắc đến chuyện này liền rút lui toàn bộ chiến lược, né tránh, không nói rõ ràng lấy một câu.

·

Dưới lầu náo nhiệt, mấy cặp khách mời đang cùng nhau nấu cơm. Cô đứng trên lan can lầu hai nhìn xuống liền bị phát hiện.

Tô Mặc Yên gọi cô, "Tiểu Cố tổng, xuống nấu cơm đi."

Gần như là vừa dứt lời, giọng của Dã Trì Mộ vang lên, "Cô ấy vừa mới ngủ dậy, cũng không cần để cô ấy nấu cơm, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Ngủ dậy thì làm đồ ăn đi, vừa hay tỉnh táo lại."

Tống ảnh đế—một gã đàn ông thô kệch, chẳng hiểu nổi tâm tư mềm mại của con gái. Trong đầu chỉ nhớ mỗi chuyện cô nấu ăn ngon, biết xuống bếp, liền muốn ăn thử lại.

Lời nói kín đáo của Dã Trì Mộ bị anh ta bỏ qua. Nàng chỉ có thể bù thêm một câu, nói: "Chỉ là, cô ấy có chút nhức đầu, muốn nằm một chút."

"Ồ, ra là vậy." Tống ảnh đế cười, "Tiểu Dã rất quan tâm Tiểu Cố tổng nhỉ."

"Tốt hơn nhiều rồi." Cố Tri Cảnh đúng lúc nhàn rỗi. Cô trở lại phòng, rửa mặt một chút, rồi xuống lầu vào bếp giúp đỡ.

Dã Trì Mộ nhìn chằm chằm vào cô. Cố Tri Cảnh khẽ nói: "Không có chuyện gì, ngủ một giấc dậy đã tốt hơn nhiều." Rất muốn khen một câu, Dã Trì Mộ, cô thật lợi hại, giá trị hắc hóa cũng có thể dọa lùi thứ trong đầu tôi.

Huống chi... 52, con số này thật kỳ diệu.

Cố Tri Cảnh nấu cơm, các khách mời khác cơ bản đều là phụ bếp. Tô Mặc Yên sẽ giúp làm chút canh, còn lại đều do Cố Tri Cảnh làm. Cố Tri Cảnh xào món ăn, hơi xóc chảo, cô hỏi Dã Trì Mộ: "Cô có muốn ăn món gì không?"

Cô phải làm riêng cho Dã Trì Mộ một chút gì đó.

"Tôi nghĩ xem..." Dã Trì Mộ nói: "Muốn ăn đồ nướng, xiên que."

"Được."

Món này làm cũng không cầu kỳ. Sự thiên vị của Cố Tri Cảnh trước giờ chưa từng giấu giếm. Thịt thái xong là vào nồi, nấu xong liền bưng thẳng ra cho Dã Trì Mộ, chỉ thiếu nước dán nhãn ghi rõ: "Chỉ nàng mới được ăn."

Tổng cộng nấu hơn mười món. Làm đến nửa chừng, Cố Tri Cảnh thấy mệt, bèn đi tìm Dã Trì Mộ. Bên trong bếp người đông chen chúc, nàng thì đang ở ngoài sân rửa trái cây.

"Cảm ơn sự quan tâm nhé." Cố Tri Cảnh đứng ở cửa nói.

"Là tôi diễn." Dã Trì Mộ búng nước trên ngón tay, đặt hoa quả lên bàn đá bên ngoài, tay chống cằm hít thở.

"Có thật không? Diễn thật tốt. Đầu tôi không còn đau nữa." Cố Tri Cảnh trả lời một cách nghiêm túc, trong mắt là nụ cười. Diễn hay không diễn đều không quan trọng, vì điểm xuất phát của nàng Cố Tri Cảnh biết.

Sẽ cảm động.

Phản diện muốn quan tâm cô, nhưng không thể biểu đạt được tình cảm nên phải dùng diễn xuất.

"Chỉ là có chút tò mò." Cô nói.

"Hửm?" Dã Trì Mộ nhíu mày, "Tò mò cái gì?"

"Chỉ là... lúc cô diễn, cô có phân biệt được thật và giả không?" Cố Tri Cảnh giống như một người bình luận, lấy kỹ xảo của nàng ra phân tích, một câu đã đánh trúng Dã Trì Mộ.

Trước đây khi đối phó với tra nam, nàng là một người cao cao tại thượng, hưởng thụ sự nóng bỏng của diễn xuất. Bây giờ nàng không thể xác định mình có phải vẫn luôn đang diễn không, trong diễn xuất có pha tạp những thứ khác không.

Hoặc là diễn xuất đều là một lối thoát, nàng chỉ có thể dùng diễn xuất của mình mới có thể thể hiện ra sự tốt đẹp đối với Cố Tri Cảnh, không thì sẽ vội vàng, không thể biểu đạt được tình cảm.

Nàng vẫn luôn dùng kỹ thuật diễn xuất để bao bọc lấy bản thân. Nhưng nếu gỡ bỏ lớp mặt nạ ấy, bên trong nàng còn lại gì? Trái tim kia... rốt cuộc là thứ gì?

Dã Trì Mộ ôm giỏ hoa quả, hốt hoảng đi vào trong. Nước trên giỏ làm ướt quần áo bên hông nàng. Trở ra, nàng lại chạy lên lầu đi thay quần áo, cửa đóng rất chặt.

Cố Tri Cảnh đứng dưới lầu như có điều suy nghĩ, sao vậy?

Các khách mời gọi họ đi ăn cơm.

Hai người cùng nhau đi qua. Chiếc bàn nơi các khách mời tụ họp tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng, ai nấy đều nở nụ cười trên môi, không chút vương vấn chia ly, chỉ thấy náo nhiệt và thân tình.

Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ ngồi cùng nhau.

Mọi người phần lớn hỏi về Bắc cực có đẹp không, hỏi xong lại hỏi về sự nghiệp. Tô Mặc Yên rất tò mò hỏi Dã Trì Mộ: "Tiểu Dã có nghĩ kỹ sẽ nhận bộ phim nào chưa?"

"Tôi?" Dã Trì Mộ còn chưa nghĩ kỹ. Bây giờ là Bạch Thanh Vi đang chọn, đã lấy ra mấy cái, nói đến lúc đó để nàng chọn lựa kỹ càng, lần lượt đi thử vai, cái nào cảm giác tốt cuối cùng sẽ quay cái đó.

"Tôi trước tiên đóng phim."

"Điện ảnh rất tốt. Với kỹ thuật của em mà nói, chắc rất nhanh sẽ được đề cử. Kịch bản có thể chọn lựa kỹ càng. Em mà không dễ phán đoán, đến lúc đó có thể đến hỏi chị một chút." Tô Mặc Yên cười nói.

Dư Chi Chi liếc cô ấy một cái, "Sao không giúp em một chút?"

"Diễn xuất của cô không được." Tô Mặc Yên nói.

Dư Chi Chi mím môi dưới, nhìn cô ấy với ánh mắt rất u oán. Tống ảnh đế ở bên cạnh cười, anh ta đi lấy rượu, rót đầy cho mỗi người một ly.

Hôm nay không khí rất náo nhiệt, mọi người đều nên uống một chén. Vài người ngồi gần nhau nâng ly cụng chén, vừa cười vừa nói:

"Lần sau có dịp, nhất định phải tụ tập thêm một lần nữa nhé."

Lời vừa thốt ra, cảm giác chia ly chợt len lỏi. Bao ngày cùng chung sống, cùng nhau đánh bại Quân Hoa Diệu, bận rộn làm các loại nhiệm vụ nhỏ, nói đến ly biệt không khỏi có chút chua xót.

"Chúng ta thêm bạn bè đi, đến lúc đó kéo một nhóm nhỏ." Tống ảnh đế nói, vỗ vỗ vai Tả Thần bên cạnh, "Tôi dạy anh diễn xuất."

Dư Chi Chi không nói gì, ăn cơm cái gì cũng rất trầm mặc. Tô Mặc Yên đang trong trạng thái ẩn lui, trước mắt không thấy cô ấy nhận kịch bản gì. Chắc qua hôm nay, sau này muốn gặp lại cũng khó khăn.

Chủ đề nhiều, bất tri bất giác đều uống nhiều một chút. Ăn xong, mấy người thu dọn bàn. Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ cũng cùng nhau giúp đỡ. Lúc lau bàn, không cẩn thận làm đổ dầu trong nồi lên âu phục của Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh lùi lại.

Dã Trì Mộ có chút căng thẳng, cầm khăn giấy mà không biết nên lau ngay hay đem đi giặt. Bình thường Cố Tri Cảnh rất biết giữ gìn bản thân, lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.

"May mà hôm nay... không mặc mấy bộ quần áo cô tặng, tôi đã đoán trước rồi." Cố Tri Cảnh nói với giọng coi như nhẹ nhõm, tay cầm chiếc đĩa đặt vào máy rửa bát.

Dã Trì Mộ theo tới, ánh mắt dừng lại ở vết dầu nhỏ loang trên áo đen của cô. Màu vải vốn đậm, giờ lại càng đậm hơn ở chỗ đó. Nàng khẽ nói:

"Hình như trên mạng bảo nhỏ một hai giọt nước rửa chén là được."

"Thử một chút không?"

"Thử xem sao."

Cố Tri Cảnh cũng không để ý bộ quần áo này, bẩn thì đổi là được.

Nhưng Dã Trì Mộ nắm lấy áo cô, dùng đầu ngón tay mềm mại dính nước rửa chén trong suốt thoa lên chỗ dính dầu. Xoa hai cái, cũng không nhìn ra dầu có được làm sạch không. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh biểu cảm không có một chút lo lắng.

Môi mỏng mím lại, lại nhìn lên, mắt dịu dàng. Rõ ràng là một gương mặt đẹp lạnh lùng, giờ phút này lại dịu dàng mấy phần. Cố Tri Cảnh phát giác được ánh mắt của nàng, có lẽ cảm thấy nên biểu hiện lo lắng mấy phần, liền dùng sức nhíu mày.

Dã Trì Mộ trong lòng chấn động, định dời đi ánh mắt, nhưng hơi thở nóng bỏng lại cọ vào cằm cô. Cố Tri Cảnh nâng cằm, đầu ngón tay đè lên đó chạm nhẹ.

Trái tim thình thịch loạn nhịp. Nàng tránh ánh mắt của Cố Tri Cảnh.

Tò mò thật, trước đây nàng không như thế này. Cố Tri Cảnh nhìn nàng như vậy, nàng tuyệt đối sẽ trừng lại...

"Đợi," Dã Trì Mộ nuốt một hơi, "lát nữa đi lấy máy sấy thổi một chút."

Vậy thì bộ quần áo này sẽ triệt để bị hỏng.

"Được." Cố Tri Cảnh gật đầu.

Dã Trì Mộ lại dùng nước giúp cô xử lý vết bẩn, vạt áo Cố Tri Cảnh triệt để ướt đẫm. Cô bóp một cái vạt áo, vắt khô nước đồng thời vải cũng nhăn nhúm. Dã Trì Mộ đi phòng khách lấy khăn giấy.

Cố Tri Cảnh theo sau, khẽ vén mấy lọn tóc rơi bên má. Ngón tay cô luồn qua, ôm lấy phần tóc mềm mại, nhẹ nhàng vén ra sau tai.

Dã Trì Mộ nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:

"Tại sao cô lúc nào cũng sạch sẽ, chỉn chu như vậy?"

"Bởi vì cơ thể những nơi khác bị thương, muốn giữ cho bề ngoài sạch sẽ nhất."

"Có ý gì?" Dã Trì Mộ hỏi.

Cố Tri Cảnh nói: "Nói nữa là kể chuyện cổ tích."

Trong phòng khách, trên bàn chỉ còn lại Dư Chi Chi. Những người khác đã đi đổ rác. Dư Chi Chi một mình buồn bã uống hết chai rượu còn lại.

Dư Chi Chi uống rất nhiều rượu, dáng vẻ trông thực sự sầu não. Gương mặt đã đỏ hoe, gục trên bàn, nhếch môi, uống đến mặt đỏ lên. Trong mắt yêu kiều chứa đựng nước, trên môi nổi lên một lớp thủy quang.

Đạo diễn lia ống kính đến chỗ Dư Chi Chi. Cô nàng khẩy nắp chai bay đi, bực dọc:

"Quay cái gì mà quay? Khó chịu cũng phải quay à?"

Tô Mặc Yên đúng lúc ném rác xong trở về nghe thấy, ấn đường cau lại. Cô đi nhặt nắp chai lên, đặt lên bàn. Dã Trì Mộ xin lại, đó là nắp chai của nàng.

"Xin lỗi nhé." Tô Mặc Yên xin lỗi, rồi lại nói với Dư Chi Chi: "Cô mà không dễ chịu thì đi lên lầu nghỉ ngơi, đừng gây náo."

"Em làm loạn chỗ nào?" Dư Chi Chi vốn tính tình kiêu ngạo, giờ càng chẳng kìm chế. Cô nàng nhìn Tô Mặc Yên, đôi mắt long lanh ướt át, như tích tụ cảm xúc, môi mấp máy, tựa như sắp khóc: "Em đến đây vốn vì chị, em đâu cần tiền thù lao xuất hiện!"

Dã Trì Mộ liếc sang Cố Tri Cảnh: Cô ấy không có thù lao à?

Cố Tri Cảnh gật nhẹ, tay cầm ly nước trên bàn trà, uống một ngụm để dịu đi cơn choáng váng trong đầu.

Có lẽ Dư Chi Chi chẳng cần thù lao xuất hiện. Dã Trì Mộ nhìn cô nàng, đột nhiên bị nhan sắc ấy thu hút. Dư Chi Chi mi thanh mục tú, nét đẹp thanh thoát, khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ. Nghĩ lại lần đầu gặp, cũng tại nơi này, Dư Chi Chi cười rạng rỡ, linh động, tự xưng là fan của Tô Mặc Yên, ánh mắt lấp lánh như ngôi sao.

Dư Chi Chi lầm bầm khe khẽ, giọng đầy ủy khuất, chẳng dám nói lời nặng nề: "Em đã bao giờ chịu khổ thế này, chịu ủy khuất thế này đâu. Đêm Thất Tịch không cho em xem tấm thẻ nguyện vọng, quay đầu lại, lần này cũng thế, chẳng cho em kịch bản, để em hỏi chị vài câu, ai cũng được từ biệt, chỉ mình em không được. Còn bắt đổi phòng, đến ngày cuối cùng, rõ ràng là không chào đón em."

Tô Mặc Yên không nói nhiều, nhìn đạo diễn ám chỉ ông ta đừng quay. Đạo diễn rất thất đức, cảm thấy điểm này rất bạo, mặt dày mày dạn tiếp tục quay.

Dư Chi Chi vùi đầu xuống, không nói. Tô Mặc Yên nhìn một lúc, rất bất đắc dĩ, đặc biệt vững tâm đi lên lầu, máy quay của đạo diễn đi theo cô ấy.

Người đi rồi, chỉ còn lại một cái bàn dài nằm ngang ở giữa phòng.

Dã Trì Mộ chẳng quá muốn an ủi, nhưng Dư Chi Chi khóc thảm thiết quá, nước mắt dán đầy khuôn mặt, ướt át như mưa. Nghĩ đến việc cô nàng tham gia chương trình mà chẳng được đồng thù lao nào, Dã Trì Mộ động lòng trắc ẩn, định tìm một tờ giấy lau cho Dư Chi Chi. Nàng bước đến bàn, lục lọi, chỉ thấy giấy chưa đóng gói. Cố Tri Cảnh tưởng nàng cần dùng, liền đưa một chiếc khăn tay. Dã Trì Mộ cầm lấy, bóp nhẹ, nhưng không đưa cho Dư Chi Chi.

Nàng thuận miệng an ủi: "Rồi sẽ qua thôi, kiểu gì cũng sẽ đẩy mây thấy ánh trăng."

"Cô ấy sẽ không thích tôi..." Dư Chi Chi khóc nức nở, giọng run rẩy, méo mó. Mãi một lúc Dã Trì Mộ mới nghe rõ cô nàng nói gì.

"Cô không thể bỏ cuộc." Dã Trì Mộ nói, chợt nghĩ đến Bạch Thanh Vi, tự hỏi liệu họ còn cơ hội không. Rồi nàng nghe Dư Chi Chi lẩm bẩm rất nhiều câu "cô không hiểu". Dã Trì Mộ tiến gần hơn, vẫn chẳng nghe rõ. Trong lòng nàng chẳng gợn sóng, chỉ dùng những lời sáo rỗng để an ủi: "Chẳng có gì là không vượt qua được. Đời người vốn gập ghềnh, sắt rèn thành kim. Hôm nay không được, mai sẽ được thôi."

Lần này Dã Trì Mộ nghe rõ mồn một. Dư Chi Chi líu lo không ngừng, say khướt, đôi mắt mơ màng, đầy mê hoặc: "... Nhưng tôi chỉ muốn mài mòn cô ấy, chiếm lấy cô ấy. Nhưng cô ấy không chịu, cô ấy là mẹ kế của tôi mà."

"..."

Dã Trì Mộ vừa nhấp hai ngụm rượu, chưa kịp giả say đã bị lời nàng làm cho tỉnh cả người. Lỗ tai nàng có nghe lầm không?

"Mẹ kế... cái gì mà mẹ kế?"

"Chồng trước của cô ấy là lão già cha tôi. Giờ lão sắp chết rồi, tôi vẫn chờ lão chết để thừa kế... Nhưng cô ấy không chịu." Dư Chi Chi hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận, gò má ửng hồng, kiên cường nói: "Nhưng cô vừa nói cũng có lý. Tôi không thể bỏ cuộc. Cô ấy vừa quát tôi, quản tôi, chắc trong lòng vẫn có tôi, chắc chắn rất quan tâm tôi."

Dã Trì Mộ sững sờ: Cô đừng vậy, tôi đâu có nói thế!

"Khụ." Cố Tri Cảnh đang uống nước, dù bản tính vốn mạnh mẽ, kháng áp tốt, cũng bị sặc đến ho sặc sụa. Thần sắc cô phức tạp, nhất thời chẳng biết nói gì, nghiêm túc lên tiếng: "... Thôi, cô đừng an ủi cô ấy nữa. Người này, phát ngôn nguy hiểm quá."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com