[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.
CHƯƠNG 51
Dã Trì Mộ nắm chặt chiếc máy bay giấy, đi theo Cố Tri Cảnh xuống núi. Họ sắp bắt đầu một cuộc đào tẩu, ngón tay Dã Trì Mộ bị siết đến phát nóng, nàng nhìn vào bóng lưng Cố Tri Cảnh. Cô bước những bước dài, Dã Trì Mộ phải chạy chậm theo sau. Khí thế của Alpha thật bá đạo, cấp bách, giống như đang bắt cóc nàng.Lúc họ đứng trên núi nói chuyện, người phía dưới không nghe thấy, mọi người cũng không biết họ nói gì. Ống kính cứ đẩy về phía trước. Mãi đến khi Cố Tri Cảnh sắp lên máy bay, họ mới phản ứng lại, vội hỏi các cô định đi đâu.Bạch Thanh Vi thân là người đại diện, chắc chắn sẽ đặt sự an toàn của nghệ sĩ lên hàng đầu. Cô ấy bước nhanh tới tìm hiểu tình hình, "Hai người định đi đâu, có an toàn không?"Cố Tri Cảnh nói thẳng, "Dẫn cô ấy đi xem cực quang, đi Bắc Cực."Bạch Thanh Vi sững sờ. Bay lượn ở gần đây thì tạm được, nhưng đi Bắc Cực thì quá xa. Cô ấy sợ Dã Trì Mộ bị viên đạn bọc đường của Alpha làm cho mê muội, mất đi chừng mực của bản thân. Bạch Thanh Vi muốn nói chuyện tử tế với Dã Trì Mộ."Bạch tiểu thư nếu không vội có thể đi cùng. Bên đó tôi đã sắp xếp xong xuôi đội ngũ quay phim, đến lúc đó sẽ gửi video, yên tâm đi."Cố Tri Cảnh ôn tồn nói. Cô đã sắp xếp mọi thứ rất chu đáo, "Tôi mà muốn làm gì nàng, đã sớm làm rồi. Bạch tiểu thư, cả cái đoàn phim này đều là của tôi.""Cái gì?" Bạch Thanh Vi không hiểu, nhìn cô, không rõ ý cô.Cô ấy quay đầu nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn gật gật đầu.'Đúng vậy, cô không nghe lầm đâu, đoàn phim là của Cố Tri Cảnh.''Tôi lúc đó cũng không tin.'Dù có ngốc đến đâu cũng biết, Cố Tri Cảnh đây là vì nghệ sĩ nhà mình mà bày ra một ván cờ lớn. Bạch Thanh Vi vẫn không mấy yên tâm, cô ấy gọi Dã Trì Mộ qua một bên."Đi chơi thì có thể, nhưng phải bảo vệ bản thân thật tốt." Bạch Thanh Vi dặn dò, "Sớm tối đều phải gọi điện cho chị, một ngày video một lần. Nếu Cố Tri Cảnh dẫn em đi du sơn ngoạn thủy, em có thể ở đó ba ngày. Nếu có nhiều cậu ấm cô chiêu cùng đi, thì một ngày cũng không cần ở lại, chị sẽ đến đón em."Dã Trì Mộ khôn khéo gật đầu, hàng mi dài che đi ánh mắt đầy mong đợi.Rõ ràng, nhìn ra được nàng rất muốn đi. Bạch Thanh Vi cũng không tiện nói thêm gì. Tuổi trẻ thế nào cũng sẽ bị sự lãng mạn phồn hoa làm cho mờ mắt, cũng không thể sau này lại tiếc nuối. Con người chính là một cá thể mâu thuẫn phức tạp như vậy, không trải qua thì tiếc nuối, trải qua rồi lại hối hận.Bạch Thanh Vi đã qua thời kỳ này, cô ấy sẽ không ngăn cản nghệ sĩ. Cắn môi, giữa lúc muốn hé miệng và không hé miệng, Bạch Thanh Vi không khỏi muốn đi lên nói hai câu, "Tiểu Cố tổng, người giao đến tay cô, nếu xảy ra vấn đề gì, tôi nghĩ fan sẽ không tha cho cô đâu.""Yên tâm." Cố Tri Cảnh cũng không ghét sự dặn dò của Bạch Thanh Vi dành cho Dã Trì Mộ. Bạch Thanh Vi là xuất phát từ sự quan tâm, lời tốt lời xấu Cố Tri Cảnh phân biệt được.Tần Quang Huy xem như biết tại sao đại tiểu thư nhà mình lại giao việc cho anh ta. Tần Quang Huy cũng rất kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của chiếc trực thăng. Tra nữ không tuân thủ điều ước, sự lãng mạn đến vội vàng không kịp chuẩn bị.Tần Quang Huy đi lên giúp đỡ nói: "Bạch tiểu thư, cô yên tâm đi, Tiểu Cố tổng của chúng tôi không dám làm gì đâu. Cô ấy chỉ là miệng lưỡi bén chút thôi, nhưng tâm lại đặc biệt mềm.""Miệng cô ta bén chút thôi đã rất đáng sợ rồi." Bạch Thanh Vi nghiêm túc nói. Con ngươi sâu thẳm, làm Tần Quang Huy nhớ lại hình ảnh nụ hôn ngày hôm qua... Biểu cảm của Tần Quang Huy khô quắt, "Vâng, là có chút..."Đại tiểu thư, hình tượng của cô thật khó mà vãn hồi.Bạch Thanh Vi lại dặn dò thêm vài câu.Cố Tri Cảnh nói: "Tôi mà muốn làm gì nàng, sẽ không nói với mọi người tôi muốn dẫn nàng đi xem cực quang. Đối với nàng, tôi có thể còn cẩn thận hơn cả cô."Các khách mời khác theo tới xem, đi theo bên cạnh cười. Trong mắt họ tràn đầy ao ước, không khỏi còn muốn trêu chọc đoàn phim, Tiểu Cố tổng muốn đi, sao không cho chúng tôi đi cùng, bất công.Đoàn phim rất xin lỗi nói: "Đây là chuyến du hành chuẩn bị riêng cho Dã Trì Mộ tiểu thư, chúng tôi cũng không biết. Vẫn là Tiểu Cố tổng biết chơi."Một phần lãng mạn độc nhất của nàng, khác biệt với người ngoài.Lời hứa trên môi là thứ không có độ tin cậy nhất, nhưng lại là thứ khiến người ta động lòng nhất.Cố Tri Cảnh lên máy bay trước. Bộ âu phục trắng ẩn trong ghế dựa. Lúc Dã Trì Mộ lên máy bay, cô qua loa đứng dậy, đưa tay kéo nàng một cái. Dã Trì Mộ lần đầu tiên ngồi máy bay trực thăng, lúc lên sẽ thấy sợ, con mắt mờ mịt, hạt châu từ từ chuyển động.Chậm mấy giây, nàng vẫy tay với những người phía dưới.Bạch Thanh Vi gật đầu, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác thật vi diệu. Nếu Cố Tri Cảnh vẫn luôn đối tốt với Dã Trì Mộ như vậy, sự phát triển của Dã Trì Mộ trong giới giải trí hẳn sẽ như cá gặp nước.Một buổi họp lãng mạn, lại thích độc sủng Omega Alpha... Bạch Thanh Vi từ trước đến nay không tin có loại người này, nếu gặp được, cũng hẳn là hiếm có trên đời."Chú ý an toàn."Cố Tri Cảnh đưa tai nghe cho Dã Trì Mộ, "Đeo lên đi."Dã Trì Mộ vừa đặt lên đầu, ngón tay Cố Tri Cảnh đã đưa tới, nhẹ nhàng móc ra dây an toàn rồi cài cho nàng.Mọi thứ đã xong xuôi. Cánh quạt nhanh chóng xoay tròn, máy bay từ từ lên cao. Dưới chân có cảm giác bay lên rất rõ ràng. Dã Trì Mộ rất căng thẳng, đầu ngón tay nắm chặt tay vịn, ánh mắt nhìn xuống, thấy những người đang ngưỡng vọng nàng càng lúc càng nhỏ.Cố Tri Cảnh nắm lấy mu bàn tay nàng, "Rất nhanh sẽ ổn thôi."Tiếng ồn quá lớn, không nghe rõ cô đang nói gì.Cố Tri Cảnh chạm vào tai nghe của nàng, mở một cái nút gì đó, rồi nói tiếp, nàng chỉ nghe thấy tiếng.Dã Trì Mộ vẫn muốn hỏi: "Cô có biết lái máy bay không?"Cố Tri Cảnh ở thế giới nguyên bản đã từng học, có thời gian cũng sẽ cùng bạn bè hẹn đi chơi các môn thể thao mạo hiểm như lướt ván, trượt tuyết, đủ thứ lung tung cô đều biết một chút.Chỉ là thiết lập máy móc ở hai thế giới có vấn đề sai lệch, cô không thể chắc chắn, nói: "Không thuần thục, đã lâu không lái."Dứt lời, cô cũng tò mò, sao hệ thống lại không ngăn cản cô nhắc đến chuyện ở thế giới cũ.Hệ thống: 【 Ngươi bây giờ có nói ngươi biết lái máy bay chiến đấu, ta cũng tin. 】Cố Tri Cảnh: 【 Vậy thì ta không biết. 】Ngẫm lại, cô lại bổ sung: 【 Có cơ hội có thể học. 】Hệ thống không muốn để ý đến người phụ nữ này nữa, vô cùng e ngại cô.Người này luôn bất ngờ, tâm sự giấu trong lòng, lòng dạ rất sâu. Bây giờ, ánh mắt phản diện nhìn Cố Tri Cảnh càng ngày càng không đúng.Khi Cố Tri Cảnh ở bên cạnh Dã Trì Mộ, cô không mấy thích giao lưu với hệ thống, sẽ có vẻ không lễ phép, hơn nữa lại không nghe rõ Dã Trì Mộ nói gì.Dã Trì Mộ tò mò ngắm phong cảnh. Máy bay trực thăng bay không cao như máy bay dân dụng, họ sẽ không xuyên qua tầng mây. Xuyên qua cửa sổ kính có thể xem được những dãy núi và sông ngòi phía dưới.Cố Tri Cảnh thong thả nói: "Thật ra tôi đã nói dối."Dã Trì Mộ hơi nhíu mày, có chút căng thẳng, "Cô đã nói dối cái gì?"Cố Tri Cảnh nói: "Tôi đã cam đoan với người đại diện của cô sẽ không làm gì cô, cái đó là nói dối.""...Ồ."Dã Trì Mộ cứ tưởng cô nói dối về chuyện cực quang. Nàng nói: "Tôi đoán lời cô nói, cũng không có mấy người tin."Nhân phẩm của Cố Tri Cảnh hoàn toàn không đáng tin cậy.Nhưng, nàng bây giờ tin Cố Tri Cảnh một chút.Cố Tri Cảnh cười nhẹ, cũng không biện minh cho mình. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy chiếc túi xách đặt ở lưng ghế ra, sau đó từ bên trong lấy ra một chiếc máy ảnh đưa cho Dã Trì Mộ."Chụp ảnh, biết không?" Cố Tri Cảnh hỏi.Chờ Dã Trì Mộ gật đầu, Cố Tri Cảnh đặt máy ảnh vào tay nàng. Dã Trì Mộ điều chỉnh tư thế, nàng không dám có động tĩnh quá lớn, dù cho phi công phía trước lái rất ổn, nàng vẫn sẽ lo lắng.Dã Trì Mộ mở máy ảnh lên, tấm ảnh đầu tiên hiện ra. Thế mà lại là tấm ảnh nàng đứng trên núi tìm máy bay giấy.Kỹ thuật chụp ảnh của Cố Tri Cảnh không tệ, đã đưa nàng vào cảnh, những đóa hoa khắp núi đồi trở thành vật làm nền cho nàng. Ngón tay lướt qua, thấy được nhiều tấm ảnh hơn, Cố Tri Cảnh đã ghi lại rất nhiều hình ảnh. Dã Trì Mộ làm như không thấy, nén lại sự e thẹn của mình, giơ máy ảnh lên chụp những ngọn núi phía dưới.Dã Trì Mộ chụp thêm mấy tấm.Cố Tri Cảnh ôn tồn nói: "Cô mà sợ, thì cố gắng đừng nhìn xuống dưới.""Tôi rất ổn." Khả năng thích ứng của Dã Trì Mộ rất mạnh.Máy bay dừng ở sân bay, họ phải bay đến Bắc Cực để xem cực quang. Nhiệt độ không khí ở hai nơi khác biệt lớn, khoảng cách xa xôi, với tốc độ của máy bay trực thăng thì không thể bay qua được.Cố Tri Cảnh đã đặt vé máy bay từ sáng sớm. Đến nơi sẽ có người đến đón họ, vali hành lý cũng đã chuẩn bị xong. Lúc vào, Cố Tri Cảnh dẫn Dã Trì Mộ đến phòng chờ VIP ngồi một lúc, trước hết để nàng nghỉ ngơi rồi mới lên máy bay."Mệt không?" Cố Tri Cảnh hỏi."Cũng ổn." Có lẽ là do dậy sớm, ngồi máy bay trực thăng một lúc, cảm giác mệt mỏi dâng lên. Cố Tri Cảnh hạ ghế xuống, bảo nàng nhắm mắt một lúc, "Trên máy bay sẽ dễ chịu hơn, lát nữa lên máy bay ngủ."Dã Trì Mộ gật đầu.Nghĩ nghĩ, nàng cầm điện thoại lên xem.Hai người họ vừa đi, trên livestream đã nổ tung. Cư dân mạng và fan sôi nổi kinh ngạc.【 Vì sao không bật livestream để tụi này còn được ngó tận mắt xem máy bay đến trông ra làm sao! 】【 Có đôi khi không thể không nói, người này đúng là tra nữ, cô ta thật sự là kiểu phá gia chi tử, tiêu tiền như nước. Nhưng mà cái kiểu phá của này lại dùng tiền đổ hết lên người con gái, chuyện này thì phải khen một tiếng hoa lệ! Tôi theo phe tra nữ rồi đó nha! 】【 Xem Tinh Ngữ Tinh Nguyện lâu quá, không biết có phải mắt mù không nữa, dạo gần đây tôi thấy thị lực kém hẳn, nhìn tra nữ lại thấy càng ngày càng xinh xắn, càng ngày càng hút mắt. 】【 Có Quân Hoa Diệu cái đồ chơi gì đó đem ra so, tra nữ người ta đúng là vừa đẹp vừa chất nha! Nghe Tinh Ngữ Tinh Nguyện spoil hôm nay tra nữ mặc âu phục trắng, là Dã Trì Mộ tặng đó! Rất muốn được nhìn tận mắt bộ âu phục trắng nó thần tiên cỡ nào! 】【 Hỏi câu này có hơi kém duyên không ta... Nhưng tôi thiệt muốn hỏi, có phải đi thuê phòng rồi không vậy? (Không có ý gì đâu, chỉ là thiệt tình tò mò xem có "làm" không ấy mà, không có cũng không sao, tôi chỉ hỏi chút thôi, không ném đá gì hết nha) 】【 Nếu mà là đi ngắm cực quang rồi thuê phòng luôn á hả, tra nữ đúng là... Tôi khóc ngập cả mắt, đây chính là thứ gọi là tình yêu mà tôi có thể nhìn được sao? Chát, tôi gào thét từ cõi chết sống lại! 】Dã Trì Mộ vừa đặt chân xuống, cảm xúc dần lắng lại. Nàng quả thật có chút sợ hãi. Nàng còn chưa từng ra nước ngoài, chưa từng đến vùng cực Bắc hay cực Nam lạnh buốt, thậm chí đối với Cố Tri Cảnh, người này, nàng vẫn chưa kịp xác định rõ.Nhưng mà, nói hối hận thì cũng chưa đến mức đó.Chỉ là trong lòng sẽ có rất nhiều khủng hoảng.Đến giờ cất cánh, Cố Tri Cảnh gọi nàng dậy, "Đi thôi."Giọng nói dịu dàng, Cố Tri Cảnh thả chậm bước chân nói: "Hành trình rất chậm, không cần vội.""Ừm.""Tôi trước đây đi chơi những trò mới lạ, kích thích, lần đầu tiên cũng sẽ biết sợ. Ví dụ như trước đây chơi lướt..." Lướt ván.Hệ thống ngắt lời cô: 【 Mời kí chủ không nên quá độ nhắc đến cách sống ở thế giới cũ. 】"Lướt cái gì?" Dã Trì Mộ nghi ngờ nhìn cô.Cố Tri Cảnh nghĩ nghĩ, nói: "Thiên nga lúc cất cánh lần đầu tiên, chúng cũng sẽ biết sợ. Nơi xa lạ, vùng biển xa lạ, luôn là bước đầu tiên rất gian nan, từ từ sẽ thích ứng.""Thiên nga biết bay sao? Chúng không biết bay mà.""Có thể chứ, thiên nga biết bay cô không nhìn thấy, thiên nga không biết bay chỉ là để thưởng thức, ở lại hồ thiên nga để thể hiện vẻ đẹp của chúng cho người xem."Dã Trì Mộ nghe, Cố Tri Cảnh lên bậc thang, đưa tay cho nàng. Dã Trì Mộ lại ngước mắt, họ đã có thể nhìn thấy chuyến bay. Nàng gảy ngón tay một cái, Cố Tri Cảnh dẫn nàng vào máy bay, "Đừng sợ, đây là một chuyến du hành."Đặt khoang hạng nhất, không gian rất lớn. Vị trí của hai người cách nhau rất xa. Chờ tiếp viên hàng không đến, Cố Tri Cảnh yêu cầu bữa ăn sớm.Cô chăm sóc Dã Trì Mộ rất chu đáo."Cô còn muốn chơi máy ảnh không?"Dã Trì Mộ ăn bữa sáng, trên máy bay yêu cầu tắt điện thoại. Mấy giờ hành trình sẽ rất nhàm chán, ăn xong bữa điểm tâm, cơ thể sẽ mệt mỏi, nàng lắc đầu.Cố Tri Cảnh cầm máy ảnh chụp tầng mây, lại nghiêng đầu thấy Dã Trì Mộ đã nhắm mắt lại. Mặt nàng hướng về phía cô, lông mi che phủ không đủ chặt chẽ, để lộ ra một khe hở, dường như đang thưởng thức người bên cạnh.Khoảng cách giữa hai người quá xa xôi, không có cảm giác an toàn.Omega mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.Cố Tri Cảnh chuyển máy ảnh sang, chụp cho nàng một tấm.Omega lúc ngủ cũng rất đáng yêu.·Máy bay còn chưa hạ cánh, Cố Tri Cảnh đã cầm quần áo để nàng thay. Dã Trì Mộ đổi chiếc váy gấm trắng thành một chiếc áo khoác trắng. Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn Cố Tri Cảnh cũng đang thay quần áo. Trong lòng tiếc nuối, bộ âu phục trắng nàng mua cho còn chưa mặc được bao lâu.Sớm biết đã tặng bộ dày hơn.Cố Tri Cảnh đổi một bộ đen dày hơn, màu trắng chỉ là thoáng qua."Lạnh không?" Cố Tri Cảnh nghiêng đầu hỏi nàng.Vừa đến Bắc Cực, hơi lạnh dâng lên, cơ thể sẽ có chút không thoải mái.Dã Trì Mộ lắc đầu, quần áo rất ấm áp. Nàng xoa bóp ống tay áo khoác dài."Lát nữa đến khách sạn đổi lại. Tôi đã cho người chuẩn bị quần áo, cô có thể mặc đẹp hơn."Khóe môi Cố Tri Cảnh hơi cong lên.Cô làm việc rất tỉ mỉ, mang theo sự dịu dàng.Họ không phải là một hơi thở, nháy mắt liền đến Bắc Cực. Là một quá trình dài dằng dặc, trên máy bay ăn cơm, nghỉ ngơi, nhìn tầng mây dâng lên ngoài cửa sổ, còn trải qua một thành phố đêm tối."Nhàm chán không?" Cố Tri Cảnh hỏi nàng.Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn cô, "Cô đang lo lắng cái gì?"Cố Tri Cảnh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Sợ cô không dám nhìn cực quang, xuống máy bay cô sẽ đòi về.""...Làm sao có thể, tôi lại không phải trẻ con." Dã Trì Mộ thu lại tầm mắt của mình, không còn để ý đến cô nữa. Yên lặng chờ đợi mấy giây, nàng đưa ngón tay về phía Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh chăm chú nhìn, dần dần, hiểu ra. Cô cũng đưa ngón tay của mình ra, đầu ngón tay đối đầu ngón tay.Dã Trì Mộ như bị điện giật, kinh ngạc nhìn cô, "Cô... làm gì vậy?""Không phải cô muốn dán dán, chạm chạm sao?" Đầu ngón tay Cố Tri Cảnh hơi ngứa."Không phải." Dã Trì Mộ nhéo nhéo quần áo, định trừng cô, trong mắt lại mang theo chút thẹn thùng. Nàng nói: "Tôi là bảo cô đưa máy ảnh cho tôi.""Ồ, ra là vậy." Cố Tri Cảnh đưa máy ảnh cho nàng.Dã Trì Mộ mở máy ảnh ra, bên trong lại có thêm rất nhiều tấm ảnh mới. Lòng bàn tay nàng lướt qua từng tấm ảnh được cất giữ bên trong, Cố Tri Cảnh như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ống kính lúc nào cũng dừng lại trên người nàng, có thể bắt được những khoảnh khắc khiến nàng trông thật xinh đẹp.Dã Trì Mộ không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, yên tĩnh làm một chiếc camera sống."Có lẽ bản năng của loài người là không ngừng theo đuổi cái đẹp. Dã Trì Mộ tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu không lưu lại vài tấm ảnh, thì sẽ thật sự rất tiếc nuối."Cố Tri Cảnh nói đến nghiêm túc, cũng không phải là giọng điệu ngọt ngào.Đứng đắn đến mức như đang giảng một triết lý.Muốn nói cô hoa ngôn xảo ngữ cũng không được.Omega dù nội tâm có lạnh lùng đến đâu, cũng nghe ra được Cố Tri Cảnh đang khen mình.Dã Trì Mộ giơ máy ảnh lên, chụp lại tầng mây xinh đẹp ngoài cửa sổ. Nàng cầm máy ảnh nhìn, quay đầu lại thấy Cố Tri Cảnh, cô yên tĩnh dựa vào, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên tay.Dã Trì Mộ thầm nghĩ, không có chênh lệch múi giờ sao?Suy nghĩ lại một chút, Cố Tri Cảnh có lẽ đang nhìn thời gian ở bên đoàn phim.Múi giờ ở hai nơi không chênh lệch nhiều, chỉ cách nhau năm tiếng.Các nàng vừa bước xuống máy bay, không khí lạnh đã ùa tới.Gió thổi qua, lạnh buốt cào lên da mặt. Thân thể của Dã Trì Mộ như được đánh thức.Các nàng đã đặt chân tới Bắc Cực.Tay nàng áp lên mặt, rõ ràng cảm nhận được sự chênh lệch múi giờ, cùng cảm giác lạc lõng nơi đất khách.Lúc sắp bước xuống bậc thang, nàng ngẩng đầu lên, ngón tay khẽ móc vào cổ áo của Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh nhạy cảm nghiêng đầu tránh, Dã Trì Mộ lại vươn tay, giúp cô kéo sợi tóc mắc bên trong cổ áo ra ngoài."Cảm ơn."Cố Tri Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng.Dã Trì Mộ dùng sức gật đầu, đồng thời biểu đạt sự thỏa mãn của mình.Vui vẻ.Là một nơi nàng chưa từng đặt chân đến.Chỗ này gọi là đảo Lãnh, quanh năm giá lạnh.Dã Trì Mộ nhìn ra xa, lọt vào mắt thế mà lại là một mảng màu xanh biếc, nối tiếp là những ngọn núi tuyết hùng vĩ. Thời tiết trước mắt không lạnh như tưởng tượng.Lúc ra khỏi sân bay, Cố Tri Cảnh hỏi nàng: "Cô muốn nghỉ ngơi một lúc trước, hay là muốn đi đến gần nơi có cực quang để chơi.""Đi xem cực quang đi, không phải chỉ có ba ngày sao."Ba ngày đối với người đi du lịch mà nói, thật sự là ngắn ngủi.Hành trình đều là do Cố Tri Cảnh sắp xếp. Xuống máy bay, có xe chuyên dụng đến đón họ, camera cũng đã chuẩn bị xong. Hai bên đoàn phim đã liên lạc từ xa, chuẩn bị xong dụng cụ là có thể livestream trực tiếp.Trên mạng nhiệt độ đã tăng rất cao. Có cư dân mạng cũng không tin một tra nữ như Cố Tri Cảnh sẽ thật sự vì Omega mà mua máy bay, nói đi xem cực quang là đi thật.Rất nhiều người đều cho rằng đó là chiêu trò.Người nhận điện thoại không chào hỏi, trực tiếp đăng nhập tài khoản rồi mở phòng livestream. Rất nhiều người đã ngồi chờ sẵn, nháy mắt đã tràn vào không ít người. Fan vừa theo ống kính ngắm phong cảnh, vừa nhìn tình yêu lãng mạn của mỹ nữ.【 Khóc, thật sự đến xem cực quang. 】【 Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được. 】Họ một đường từ sân bay đến khách sạn đã định.Mây trông thật thấp, dường như chỉ cẩn duỗi tay ra là có thể bắt được.Họ ở trong những căn phòng hình bọt biển đặc trưng của nơi đây. Ấn nút bấm, toàn bộ tường nhà biến thành kính trong suốt, họ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.Lại ấn nút bấm, lớp vỏ dày bên ngoài lớp kính sẽ dâng lên, giống như một quả trứng của loài động vật nào đó.Cố Tri Cảnh đặt bữa ăn, cô hạ lớp vỏ xuống.Bên cạnh là núi tuyết, trên đỉnh núi là một chút tuyết trắng, đứng vững trong mây trắng. Nhìn lâu có thể cảm nhận được ý lạnh nhè nhẹ.Bữa điểm tâm sáng sớm đã được chuẩn bị xong, họ chỉ cần vào bàn là có thể ăn. Dã Trì Mộ cầm dao nĩa cắt miếng thịt thăn đặc sản của địa phương, đưa vào miệng thưởng thức, không ăn ra được là thịt gì."Thịt nai." Cố Tri Cảnh nói."Ồ, cô biết làm không." Dã Trì Mộ hỏi.Cố Tri Cảnh nói: "Ở đây không có bếp. Ngày mai cô mà muốn đi dã ngoại, tôi sẽ đi mượn một cái bếp.""Vẫn là ăn đặc sản của địa phương đi, không cần phiền phức như vậy."Hai người yên lặng ăn cơm. Trong lúc đó, điện thoại di động của Cố Tri Cảnh reo lên. Cô đoán chừng là về công việc, cầm lên xem cũng không thèm nhìn mà ném ra sau ghế.Tuyệt đối không để công việc làm hỏng hứng thú của cô.Dã Trì Mộ yên tĩnh ăn đồ ăn, khóe miệng không nhịn được mà nở một nụ cười."Muốn uống chút rượu không?" Nàng hỏi.Trên bàn ăn đặt một chai rượu hình mũi khoan, rượu có màu vàng kim nhạt.Cố Tri Cảnh vẫn luôn cấm mình không uống nhiều rượu, nhưng Dã Trì Mộ đã nói ra. Bây giờ không khí vừa đúng lúc, nguyên tắc ban đầu của cô là vì người này mà đặt ra, bây giờ tất cả đều hết hiệu lực. Hai người rót đầy ly.Không biết là được làm từ quả gì, uống vào ngọt ngào, mùi rượu cũng không nặng. Vốn không muốn uống nhiều, nhưng cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, lại rót thêm một ly. Gò má Dã Trì Mộ bị hun đến mê man.Kế hoạch chính là buổi chiều ra ngoài đi dạo. Uống rượu xong, Dã Trì Mộ nằm trên ghế xích đu từ từ lắc lư, từ từ đu đưa. Vốn không buồn ngủ, nhưng men rượu dâng lên làm nàng hơi choáng váng.Cố Tri Cảnh đi qua, nàng câu lấy tay Cố Tri Cảnh, nắm lấy ngón tay cô. Cố Tri Cảnh hơi cúi đầu, tưởng nàng có lời muốn nói, "Hửm?"Cô ghé xuống, hơi thở của Dã Trì Mộ là mùi rượu ấm áp. Cố Tri Cảnh từ từ hiểu ra, rượu này có lẽ đã được thêm vào quả táo băng bản địa, làm cho người ta say trong chốc lát.Dã Trì Mộ cũng không nói gì, chỉ níu lấy tay áo cô.Cố Tri Cảnh ngồi bên cạnh nàng, yên lặng để tay áo cho nàng chơi.Lúc Dã Trì Mộ tỉnh lại, Cố Tri Cảnh đang nằm trên ghế híp mắt, trên bụng đặt một quyển sách, nhìn ngôn ngữ là sách bản địa. Nàng cầm lên xem, phát hiện trên đó là tranh minh họa hoạt hình.Khách sạn còn rất thân thiết, đã vẽ quá trình xem cực quang thành tranh minh họa hoạt hình, tiện cho du khách tham quan.Dã Trì Mộ nhìn thời gian, theo lý thuyết bây giờ phải là hoàng hôn, nhưng trời bên này vẫn còn sáng, mặt trời lặn tương đối muộn.Nàng trả lại sách, định đi rửa mặt, tay áo bị Cố Tri Cảnh nắm lấy.Dã Trì Mộ nghĩ, Cố Tri Cảnh thật dính người, ngủ mà còn muốn nắm lấy mình.Nàng đứng để Cố Tri Cảnh bóp một lúc, rồi từ từ rút ra.Mi mắt Cố Tri Cảnh khẽ chớp động, tỉnh rồi.Thiết bị sưởi trong phòng mở quá cao, trên mặt cô toát ra mồ hôi nóng. Cô sờ trán đi rửa mặt, tiện thể mở điện thoại nghe những tin nhắn thoại chưa nghe.Trước hết là tin nhắn công việc. Tần Quang Huy đã chuyển lời của cô cho Cố Thế Xương một chữ không sót. Trong công việc, chuyện riêng tư gửi một đống lớn. Xong rồi, những lời sau cùng của Cố Thế Xương lại để lộ ra mấy câu: "Ta đã chuyển cho con 10 triệu, con tiêu đến rất đáng. Con dẫn Omega đi Bắc Cực thuê phòng, cũng không phải là một đứa con phá của hoàn toàn. Ta rất vui mừng."Cố Tri Cảnh lau khô tay, không khỏi muốn uốn nắn hai người họ một câu. Tay cô nhấn vào nút thoại, nói: "Đây là co dùng tiền của mình để bố trí. Tiền phụ thân chuyển cho con, bây giờ đang ở trong ngân hàng, đang chăm chỉ sinh lời, hai cái này không quan hệ."Chuyện cô tự làm, tuyệt đối không thể để người khác đứng tên.Gửi đi, Cố Thế Xương chưa trả lời lại.Cố Tri Cảnh còn nhận được lời hỏi thăm từ bạn tốt.Tần Linh Nguyệt: 【 Được đấy, tiền này của cậu tiêu đến rất đáng. Thế mà lại làm lãng mạn như vậy, tôi đều cảm thấy cậu bây giờ là một tình thánh. Tra nữ biến thành tình thánh, các Omega trong giới gần đây đều hỏi tôi cậu có rảnh không, thiếu ai không. Các Alpha trong giới đều phải sợ, sợ cậu đến cướp Omega của họ. 】Cố Tri Cảnh: 【 ... 】Tần Linh Nguyệt trả lời rất nhanh: 【 Đến nơi rồi? Chụp hai tấm ảnh cho tôi xem một chút. Tôi còn chưa nhìn qua cực quang, đến lúc đó cho tôi mượn đăng lên vòng bạn bè, viết vài câu để dỗ Omega vui vẻ.】Xem xong những thứ lung tung này, Cố Tri Cảnh đi xem tin tức của đoàn phim. Đạo diễn và cô đã sắp xếp thời gian livestream, múi giờ ở hai nơi không khớp, phải tìm một thời điểm thích hợp.Trong giọng nói còn có thể nghe được tiếng trêu chọc của các khách mời khác."Ai, chúng ta đây còn quay cái gì nữa. Người ta đã chạy đến Bắc Cực xem cực quang rồi. Ao ước, chua xót, đây mới là tình yêu chứ.""Chỉ vậy thôi đã hâm mộ?""Tôi cũng có thể dẫn cô đi, cô muốn đi xem không? Một chiếc máy bay thôi mà."Giọng nói tạp nham, đám người này rất giống chưa từng thấy qua việc đời.Cố Tri Cảnh chính mình cũng kiêu ngạo. Cô sửa sang lại bộ âu phục trên người, cầm đồng hồ đeo tay lên. Dã Trì Mộ cũng đã đổi áo khoác. Thời tiết không lạnh như họ tưởng tượng, nàng chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu đỏ, mặc lên rất thanh xuân, có sức sống.Ra ngoài liền có quán nhỏ, đều là những món đặc sắc của bản địa. Phàm là Dã Trì Mộ nhìn trúng, Cố Tri Cảnh đều mua hết cho nàng.Ba lô nhỏ màu sắc, kẹo, bánh quy nhỏ.Những thứ kỳ lạ không biết là gì cũng đều mua.Bên này còn có một chiếc xe rất đặc sắc, rất giống xe ngựa bí ngô của công chúa. Phía trước có một nhân viên lái xe, du khách có thể ngồi xe xuyên qua sông núi để ngắm cảnh tuyết.Cố Tri Cảnh đi thuê một chiếc.Xe đi qua khe hẹp giữa hai ngọn núi tuyết nhỏ, gió lạnh lẽo thổi tới. Nhân viên lái xe phía trước nói chuyện, hai người đều không hiểu hắn đang nói gì. Phiên dịch nói: "Đợi đến khi cực quang xuất hiện, các bạn cũng có thể đến ngồi xe, chỉ là lúc đó sẽ đắt hơn một chút."Cố Tri Cảnh nói: "Đắt không phải là vấn đề, chủ yếu là nhất định có thể ngồi lên để ngắm cực quang." Dứt lời, cô hỏi Dã Trì Mộ: "Mong đợi không."Chờ Dã Trì Mộ gật đầu, cô lại nói: "Vậy thì thuê một chiếc cũng không phải là không được."Có tiền.Có thể tùy tiện, tùy hứng.Tiền tiêu trên người nàng, Cố Tri Cảnh một chút cũng không đau lòng.Dã Trì Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn núi. Cánh tay nàng áp lên xe ngựa. Gió thổi tới, tóc hơi bay lên, không nhịn được khóe miệng lộ ra ý cười.Cố Tri Cảnh lấy chiếc mũ đã mua lúc đến, đội lên đầu nàng."Chờ cực quang xuất hiện, chúng ta nhất định phải đến ngồi một chút.""Được."Xe dừng lại. Phía trước là một cửa hàng đồ uống. Gió lạnh thổi một lúc, lòng bàn tay đã tê buốt.Cố Tri Cảnh bước vào, xếp hàng mua đồ uống.Đã chín giờ rồi mà trời vẫn còn sáng. Những đám mây mỏng manh bay rất nhanh. Dã Trì Mộ ngồi ở quầy bar gần cửa sổ, ngẩng đầu liền thấy mây từ cửa sổ của nàng bay qua. Nàng trong lòng yên lặng đếm.Đếm được khoảng hai mươi giây.Phía sau thổi tới một đám mây lớn.Có lẽ là do đám mây này quá lớn, nó bay tương đối chậm.Cố Tri Cảnh mua hai ly latte, lúc đưa cho nàng cũng ngẩng đầu nhìn trời một cái. Cô cũng không biết Dã Trì Mộ đang nhìn cái gì, nói: "Giống sứa."Dã Trì Mộ mới chú ý tới hình dạng của nó, "ừm" một tiếng."Đi thôi." Cố Tri Cảnh đi ra ngoài, Dã Trì Mộ đứng dậy theo.Thực tế tàn khốc cũng bị cô làm cho mềm mại, biến thành một câu chuyện cổ tích dịu dàng nhất. Dã Trì Mộ thật sự cảm thấy, bầu trời mờ mịt đã để lộ ra một màu xanh xinh đẹp.·Chơi đến trời tối trở về, Dã Trì Mộ gọi điện thoại cho Bạch Thanh Vi, nói cho cô ấy biết mình ở đây rất tốt, không có chuyện gì xảy ra.Trạng thái của họ bên kia, Bạch Thanh Vi có thể thông qua livestream thấy rõ. Cô ấy là một người rất thực tế.【 Bây giờ không có chuyện gì, buổi tối cũng không có chuyện gì sao? Ở riêng với một Alpha, chỉ có em mới tin là sẽ không xảy ra tai nạn. 】Cái này thật sự vẫn không nói trước được.Dã Trì Mộ trả lời: 【 Vậy buổi tối mà xảy ra chuyện, em sẽ nói cho chị?】Bạch Thanh Vi: 【 Thôi đi, chị cũng không muốn biết. 】Dã Trì Mộ: 【 Chị bây giờ còn ở đoàn phim sao? 】Bạch Thanh Vi: 【 Ở. Vừa hay em không ở đây, chị ở đây nghỉ ngơi một ngày cho khỏe. Coi như là nghỉ phép. Em quay xong, chị cùng đoàn phim quay một cái kết rồi dẫn em về. 】Vừa gửi xong tin nhắn.Cố Tri Cảnh từ phía sau nàng đi qua, nói: "Để người đại diện của cô yên tâm đi, tôi là một người đứng đắn.""Cô mà thật sự đứng đắn, sẽ không chỉ đặt một phòng đâu."Dã Trì Mộ khẽ nói.Nàng cũng không ngốc. Đã vào chung một phòng, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cố Tri Cảnh cúi người nhìn nàng. Hai người cách nhau rất gần, cô nói: "Thỉnh thoảng cũng có thể không đứng đắn. Con người cũng cần phải thư giãn." Cô thấp giọng cười, rồi trực tiếp đi vào phòng tắm.Bên này có hoạt động đêm Thất tịch, buổi tối bên ngoài ồn ào.Dã Trì Mộ còn chưa xem phòng tắm bên này. Vì bốn bức tường đều làm bằng kính, nàng vô cùng tò mò, vậy lúc tắm, không phải là... chậc, đó không phải là có thể nhìn thấy bên ngoài sao.Dã Trì Mộ nhìn vào trong, thiết kế phòng tắm có rèm che, tiếng nước chảy trơn tru qua tai. Có lẽ là cố ý làm cho có tình thú, bóng người bên trong thướt tha.Sau đó, Cố Tri Cảnh xoay người. Dã Trì Mộ hơi kinh ngạc, chắc không bị nhìn thấy đâu nhỉ.Dã Trì Mộ ở bên ngoài ngồi một lúc. Cố Tri Cảnh quấn một chiếc khăn tắm ra, trên người đều là nước. Cô đi lấy quần áo rồi vào phòng tắm thay. Dã Trì Mộ quay lưng lại, đi vào tắm rửa, bên trong nhìn ra ngoài cũng là mờ ảo.Nàng tắm xong ra, Cố Tri Cảnh còn đang thay quần áo. Cô cởi chiếc khăn tắm trên người ra, chuẩn bị mặc đồ, tối nay sẽ dẫn Dã Trì Mộ ra ngoài chơi một chút.Lúc cởi, Dã Trì Mộ gọi cô. Ánh mắt rơi sau lưng cô, "Eo của cô.""Sao vậy?" Cố Tri Cảnh hỏi, quay đầu lại xem. Cô nhìn eo của mình tương đối khó khăn, lùi lại vài bước, đến bên chiếc gương toàn thân trong tủ quần áo.Quả nhiên, ngang hông cô có một vết sẹo."Sao trên lưng cô lại có một vết sẹo dài như vậy." Ấn đường Dã Trì Mộ nhẹ nhàng nhăn lại, "Cô trước đây không biết sao?"Vết sẹo từ ngang hông cô uốn lượn xuống, vừa hay đến giữa đuôi eo, giống như đã từng bị người ta bẻ gãy ngang lưng. Vết sẹo đã có một thời gian, màu sắc tương đồng với da thịt, chỉ là trông không rõ ràng.Giống như một sợi chỉ dài dán trên da thịt.Cố Tri Cảnh quay đầu nhìn.Kỳ quái.Sao cô lại không chú ý đến vết sẹo này.Nhưng trên người cô đúng là có một vết sẹo. Ở thế giới hiện thực, cô đã bị một lần tai nạn xe cộ. Lúc đó lửa cháy, eo cô bị bỏng một mảng. Lúc cô leo ra khỏi xe, không cẩn thận bị mảnh kính cắt rách, để lại một vết máu, như vậy trên người đã lưu lại một vết sẹo lớn.Sau khi Cố Tri Cảnh xuyên không, cô tự nhiên đã kiểm tra cơ thể. Lúc đó cô cũng không phát hiện ra vết sẹo này.Cố Tri Cảnh gọi hệ thống: 【 Tại sao trước đây tôi không thấy được?】Hệ thống không trả lời cô.Cố Tri Cảnh trước đây từng nghĩ, biết mình là linh hồn xuyên không, nên đã vô cùng cẩn thận kiểm tra cơ thể này. Vì không thấy vết sẹo ấy, cô cho rằng mình chỉ là linh hồn nhập vào, trùng hợp mang gương mặt giống hệt nguyên chủ. Xem ra hệ thống này còn giấu nhiều bí mật chưa được hé lộ."Cô chờ một lát." Cố Tri Cảnh nói nàng, rồi bước vào phòng tắm, thay một chiếc áo choàng tắm kín đáo che phủ cơ thể.Cô gọi: 【 Hệ thống. 】Hệ thống chậm rãi đáp: 【 Ta làm sao biết được? Ta có thấy ngươi trần như nhộng đâu. Ta đã nói rồi, khi kí chủ cởi đồ ra, trong mắt bọn ta chỉ là cảnh 18+, phải đánh mosaic. Ta chắc chắn không thấy trên người ngươi có sẹo hay không. 】Cố Tri Cảnh hỏi: 【 Ý ngươi là từ cổ trở xuống đều bị đánh mosaic à?】Hệ thống: 【 Đúng thế! 】Cố Tri Cảnh im lặng hồi lâu, rồi hỏi tiếp: 【 Ngươi không có dữ liệu về cơ thể ta sao? Vậy ngươi kéo ta vào thế giới này chỉ dựa vào cảm tính thôi à? 】Hệ thống: 【 Nhìn mặt ngươi thôi. 】Cố Tri Cảnh: 【 Ta là người xuyên không à? 】Hệ thống: 【 Cái đó thì ta không rõ. Dù sao khi ngươi tỉnh lại, ta cũng tỉnh theo. 】Nói xong, nó dò xét phản ứng của Cố Tri Cảnh.Cố Tri Cảnh không nói gì thêm. Cô tin rằng mọi chuyện đều có logic, không thể vô duyên vô cớ xuyên không. Dùng những sự trùng hợp để giải thích chuyện này quá vô lý.Cố Tri Cảnh bước ra, lông mày hơi chau lại.Dã Trì Mộ nhạy bén nhận ra trạng thái của cô không ổn. Muốn nhìn lại vết sẹo kia, nàng rời khỏi mép giường, tiến đến bên Cố Tri Cảnh. Ngón tay nàng chạm vào dây đai ngang hông cô, nhẹ nhàng quấn một vòng, như thể đang thưởng thức chiếc dây lưng ấy mà chẳng có ý đồ gì.Cố Tri Cảnh cúi mắt nhìn nàng, không ngăn cản, để mặc nàng đùa nghịch.Dã Trì Mộ chẳng vội vã. Nàng thong thả kéo dây, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Cố Tri Cảnh. Sự ám chỉ của người lớn luôn vừa kín đáo vừa thẳng thắn. Nàng kéo một chút, rồi nhẹ nhàng giật, động tác mềm mại như nước. Chiếc nút thắt từ từ bung ra, từng chút một, đến khi chỉ còn một đoạn dây cuối cùng. Nàng kéo mạnh, áo choàng tắm lập tức tuột mở.Ngón tay Dã Trì Mộ vẫn nắm sợi dây, ánh mắt lấp lánh như mặt hồ gợn sóng.Lòng bàn tay nàng đặt lên bụng Cố Tri Cảnh, bóp mạnh một cái, sờ đến cơ bụng săn chắc.Cố Tri Cảnh không phản ứng. Nàng bóp thêm hai cái nữa, khiến Cố Tri Cảnh xuýt xoa: "Đau đấy, đừng bóp nữa."Dã Trì Mộ vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, lòng bàn tay cọ vào hoa văn tinh tế trên áo choàng."Đang nghĩ chút chuyện không vui?" Cố Tri Cảnh giải thích cho câu nói trước."Liên quan đến vết sẹo sao?" Dã Trì Mộ tò mò hỏi."Gần đúng rồi." Cố Tri Cảnh qua loa gật đầu."Sao lại có nó?"Cố Tri Cảnh cảm thấy đầu óc nhói lên. Hệ thống chắc chắn đang che giấu điều gì, có lẽ là do cơ chế kiểm tra tự động kia đang giở trò.Nói thật, làm những chuyện ngọt ngào, dùng chính cơ thể mình vẫn là thoải mái nhất.Cố Tri Cảnh nắm lấy eo Omega, kéo nàng vào lãnh địa của mình.Trước đây cô chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng giờ thì có rồi.Cố Tri Cảnh đã xuyên không, đối diện với thế giới bất công này, ôm lấy một phản diện tuyệt mỹ, cô sớm chẳng còn tam quan gì. Những gì nên vứt bỏ, cô đã quăng đi từ lâu.Cô chẳng hiểu sao mình bị kéo vào thế giới này, dùng cơ thể này. Nhưng nếu đã vậy, cơ thể này là của cô. Chẳng quan tâm trước đây nó thuộc về ai, từ nay về sau, nó thuộc quyền sử dụng của cô. Trở về ư? Đùa à.Nhưng so ra, cô vẫn thích cơ thể này hơn, dùng chính cơ thể mình để chiếm hữu cơ thể Omega mà cô mê đắm.Nghĩ đến thôi đã thấy kích thích ngập tràn.Ngón tay Dã Trì Mộ lướt qua hông cô, nhẹ chạm vào vết sẹo. Lông mày nàng khẽ nhướng, lộ ra vẻ kinh diễm.Đẹp quá."Cố Tri Cảnh." Dã Trì Mộ gọi.Cố Tri Cảnh gật đầu đáp lại: "Ừ.""Vết sẹo trên lưng cô trông thật quyến rũ." Dã Trì Mộ đưa cả hai tay chạm lên vết sẹo, như gai nhọn quấn chặt lấy cô.Cố Tri Cảnh bị Omega tâng bốc đến lâng lâng. Cô cúi đầu, trán khẽ chạm vào trán Dã Trì Mộ, chẳng nói gì, chỉ dùng ánh mắt mập mờ dò hỏi.Thật sao?Dã Trì Mộ ngẩng đầu, môi khẽ chạm vào môi cô, trao cho cô một câu trả lời rõ ràng.Mang vết sẹo, người phụ nữ này chỉ càng thêm gợi cảm.Nàng chưa từng thấy Cố Tri Cảnh với cơ thể hoàn mỹ không tì vết, nhưng vết sẹo ấy khiến nàng cảm nhận Cố Tri Cảnh là một báu vật trời sinh. Không Alpha nào sánh được nửa phần sắc đẹp của cô. Càng nhìn, nàng càng thấy Cố Tri Cảnh trong bộ âu phục mỗi ngày thật quá hợp, như thể lớp vỏ cấm dục ấy chỉ có nàng được phép lột bỏ.Cơ thể Dã Trì Mộ hòa quyện chặt chẽ với cô. Trong giấc mộng, bụng nàng cũng từng có những vết rạn tương tự. Hai người họ, giống nhau đến lạ, cùng mang những vết sẹo đồng điệu."Muốn cô xoay lưng lại." Dã Trì Mộ khẽ nói.Chỉ cần Omega không nhõng nhẽo, muốn gì cứ nói, cô có thể làm được, nhất định sẽ giúp nàng hoàn thành.Cố Tri Cảnh xoay người, nói: "Dã Trì Mộ tiểu thư, cơ thể này của tôi chắc chưa ai sử dụng đâu...""Hửm?" Dã Trì Mộ nghi hoặc hừ nhẹ. Tay vẫn ôm eo cô, cơ thể áp sát lưng cô, cảm nhận sức mạnh nơi lưng cô. Thấy không thoải mái, nàng lại kéo Cố Tri Cảnh xoay mặt lại, để hai người đối diện, ngực kề ngực. Quần áo bỗng trở nên vướng víu, nếu thẳng thắn hơn sẽ dễ chịu hơn nhiều. "Ý gì thế?"Cố Tri Cảnh đáp: "Trước đây tôi chẳng hứng thú với nhiều thứ. Sau này phát hiện ra đối với cô thì cực kỳ có hứng thú." Thuận tiện, cô tự biện minh, thêm một câu nói dối giữ thể diện: "Cho nên sau này đối với cô hơi tệ một chút.""Giờ cô không tệ à?" Dã Trì Mộ hỏi, giọng đầy hiện thực. "Cô thấy mình tốt hơn chưa?"Cố Tri Cảnh chẳng giấu diếm: "Ừ, hình như còn tệ hơn.""Ý là trước đây cô không được, giờ thấy tôi, mê sắc đẹp của tôi, nên tự thấy mình được rồi, đúng không?"Cố Tri Cảnh gật đầu. Ánh mắt cô hạ xuống, thấy Dã Trì Mộ khẽ kéo áo tắm của mình. Vải vóc trong tay nàng vo tròn, kéo lên tận chân. Cố Tri Cảnh cúi đầu, đặt tay nàng lên hông mình, để làn da trắng mịn lộ ra rõ ràng hơn.Cô khẽ nói: "Quả táo chín rồi sao.""Ừ?" Dã Trì Mộ nhướng mày, khẽ ừ một tiếng.Cố Tri Cảnh không nói thêm, nắm lấy eo nàng, ôm chặt Omega tiến về phía giường. Cô đặt nàng lên giường, hương hoa lài ngọt ngào theo động tác của cô lan tỏa, bao bọc lấy Omega nhỏ bé.Cố Tri Cảnh nắm tay nàng, nâng lên quá đầu. Omega bản năng phản kháng, pheromone táo chín tiết ra, hòa quyện cùng nhau. Cô cúi xuống, ngửi lấy hương ngọt ngào nơi cổ nàng.Trong thế giới ABO, tại sao con người lại sinh ra thứ hương cơ thể kỳ diệu này?Loại tiến hóa này khiến con người trở nên bản năng, đầy thú tính, nhưng không thể phủ nhận sức hút của thế giới ABO. Nó khiến người ta mất kiểm soát.Môi cô ngang nhiên lướt qua, chạm vào cổ Omega.Như một con sói đói khát, khi thiếu thốn lương thực, đột nhiên vồ được con mồi. Tay cô ôm chặt Omega, tinh thần dâng cao, khiến Omega hơi nhíu mày.Nhưng Omega không phải búp bê mặc cô muốn làm gì thì làm. Dưới sự áp chế của cô, nàng vẫn tỉnh táo, cơ thể như bị điện giật.Răng sói cắn vào lớp da mỏng manh nơi tuyến thể, cơ thể nàng giãy giụa thoát khỏi trói buộc. Hai tay nàng ôm chặt cổ Alpha, để cô ngạt thở trong pheromone của mình, hung hăng cùng cô nhảy múa.Alpha đè ép nàng, nàng liền phản kháng.Đầu lưỡi lướt qua cổ, cơ thể Omega run rẩy, chợt nhận ra, thật sự có gai.Cố Tri Cảnh nuốt khan, ngẩng đầu, đuôi mắt ánh lên tia sắc sảo. Lòng bàn tay cô đè lên đôi môi mọng nước của Omega, thì thầm: "Dã Trì Mộ tiểu thư, hôm nay tôi sẽ cho cô biết tôi được đến mức nào."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com