TruyenHHH.com

[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 35

AdachiSensei

Bên ngoài, mưa vẫn rơi, những hạt mưa không lớn, xiên xiên theo gió thổi tới, mềm mại như những sợi tơ.

Xa xa, những rặng cây trên đảo theo gió mà nghiêng ngả, chốc chốc lại nghe được tiếng cành cây gãy lìa.

"Cũng chỉ là dọa người thôi, mưa năm nay không đáng sợ như vậy." Cố Thế Xương ngắm nhìn ngoài cửa sổ, thu tầm mắt lại rồi cảm khái lượng mưa năm nay thấp, đúng là nên có một trận mưa ra trò.

Lời nói ấy lọt vào tai Dã Trì Mộ, dần dần vuốt phẳng đi nỗi khô héo bực bội mà cơn mưa mang lại. Lúc dùng bữa, Cố Thế Xương cứ cảm thán mãi, cảm thấy tay nghề của con gái mình thật sự không tệ.

"Không thể ngờ tay nghề của con lại tốt như vậy." Cố Thế Xương lặp đi lặp lại mấy lần.

"Phụ thân, ăn cơm cho ngon đi ạ."

Ngụ ý: Sao mà lắm lời thế.

Cố Thế Xương lắc đầu, vừa cười vừa nói Cố Tri Cảnh sắp lật trời đến nơi rồi, đến cả ba mình cũng muốn quản.

Dã Trì Mộ cắt miếng thịt viên ăn, nước sốt tươi ngon, cắn một miếng là ngập tràn nước sốt, "Ba cô là kinh ngạc vì cô nấu cơm ngon, nên mới cảm khái thôi."

"Trì Mộ nói đúng, con biết nấu ăn bản thân đã rất lạ rồi, huống chi làm còn ngon như vậy, lại càng kỳ quái hơn." Cố Thế Xương gật đầu nói.

Hai người một người tung một người hứng. Cố Tri Cảnh thật sự cảm thấy kỳ quặc, cô nheo mắt nhìn Dã Trì Mộ ở bên trái, rồi lại nheo mắt nhìn Cố Thế Xương ở bên phải.

Cô đè nén suy nghĩ ấy xuống, không thể nghĩ lung tung.

Cố Tri Cảnh nấu đủ lượng cho ba người ăn thoải mái. Họ ăn đến no căng, cuối cùng uống thêm nước trái cây tươi do Cố Tri Cảnh ép, vị chua ngọt thanh mát, cuốn trôi đi vị dầu mỡ trong miệng, cảm giác như vẫn có thể ăn thêm chút nữa.

Mưa bên ngoài không ngớt. Đạo diễn và người quay phim chen chúc ở phía sau xe để ghi hình, ngửi thấy mùi thơm chỉ biết nuốt nước bọt. Thơm quá, tiếc là Cố Tri Cảnh chẳng hề có ý mời họ qua ăn một miếng, thực sự rất tiếc nuối.

Cuối cùng, họ mặt dày mày dạn đến xin, Cố Tri Cảnh làm thêm một ít thịt xiên nướng để kết thúc bữa ăn, gọi mấy người họ cầm đi ăn.

Đoàn phim đã đợi trong xe dã ngoại rất lâu, một là vì miếng ăn, hai là vì muốn quay thêm tư liệu đời thường. Cố Thế Xương ân cần hỏi Dã Trì Mộ ở đây có quen không, có cần gì không.

Dã Trì Mộ luôn khéo léo đáp: "Rất tốt ạ, cảm ơn sự quan tâm của chú."

"Này, con cũng đừng ngại ngùng, cần gì thì cứ nói." Cố Thế Xương nói, "Người một nhà không có gì phải khách sáo."

"Con biết ạ." Lòng Dã Trì Mộ ấm lên.

Cố Thế Xương nói xong lại cảm thấy không thỏa đáng, Dã Trì Mộ vẫn chưa đồng ý với con gái nhà mình, nói như vậy có thể sẽ tạo gánh nặng cho nàng, bèn giải thích thêm vài câu.

Họ cứ trò chuyện một câu qua một câu lại, Cố Tri Cảnh thế mà không chen vào được. Cô cầm một quyển sách ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, khoan thai lật xem.

Alpha yên tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng sẽ khẽ nhíu mày nhìn về phía họ, dù sẽ cau mày, nhưng cũng không ngăn cản cuộc giao lưu của họ.

Đợi đến khi đoàn phim quay đủ tư liệu rời đi, Cố Thế Xương và Cố Tri Cảnh mới có thể nói chuyện riêng. Cố Thế Xương nhân chuyện trời mưa để bàn về việc làm ăn, nói đến lượng mưa năm nay thấp, công ty bắt đầu chuẩn bị làm một vài dự án từ thiện, quyên góp cho công trình thủy lợi, như vậy cũng có thể giữ gìn mối quan hệ với các ban ngành liên quan.

Cố Tri Cảnh gật đầu nói được. Mảng thủy lợi trước đây là thế mạnh của nhà họ Triệu, bây giờ cướp đi chỗ ngồi của họ, lại nhân cơ hội đào đi một cơ nghiệp khác, họ không chết cũng tàn phế.

Cố Thế Xương nói: "Lấy đi hai công trình của Triệu gia, con chó nhà họ Triệu sợ là bây giờ đang muốn đi cắn người lung tung. Đứa con trai nhà đó chắc chắn sẽ nhắm vào con. Ta phải đi nói chuyện với nhà đầu tư của đoàn phim các con, rót cho các con ít tiền vào đây."

"Cô ta thì có nước bọt mà chĩa vào." Cố Tri Cảnh không mấy để tâm, "Chuyện bỏ tiền phải nắm chắc, Triệu Phương Tinh bỏ tiền không tiếc mạng, con sợ cô ta điên lên, sẽ xưng vương xưng bá trong chương trình, đè đầu cưỡi cổ hai chúng ta."

"Ừm, ta sẽ bảo thư ký đi chuẩn bị."

Dã Trì Mộ trong lòng cảm khái, hóa ra Cố Thế Xương cũng không biết Cố Tri Cảnh là Boss lớn sau lưng đoàn phim. Cố Tri Cảnh thậm chí đến cả tiền của ba mình cũng lừa.

Xem ra chỉ có nàng và cô biết được âm mưu đằng sau chương trình.

Vui vẻ.

Bên ngoài gió thổi mưa rơi, trong phòng thì mưu tính làm sao để đối thủ nhanh chóng phá sản. Câu nào câu nấy đều là làm sao để cướp tiền tài của người khác, chơi ngáng chân, làm sao bẩn thỉu thì làm, thủ đoạn âm hiểm xảo quyệt. Cố Thế Xương còn có mấy phần lo lắng Dã Trì Mộ sẽ cảm thấy họ không phải người tốt. Quan sát một hồi, ông phát hiện Dã Trì Mộ nghe xong sẽ lộ ra vẻ mặt hưng phấn, trong lòng cảm khái: Họ mệnh trung chú định là người một nhà a.

Chuyện làm ăn nghe thật nhàm chán, ngón tay Dã Trì Mộ mon men chạm vào quyển sách Cố Tri Cảnh đang xem. Cố Tri Cảnh nhấc tay lên, nàng thấy rõ tên sách: «Kiến thức sinh lý ABO chi cơ sở sinh vật học AO»

"..."

Đây không phải là thứ học sinh tiểu học xem sao?

Dã Trì Mộ còn tưởng cô đang xem sách danh tác.

Cố Thế Xương ngồi nói chuyện với Cố Tri Cảnh, trong lúc đó mưa nhỏ đã tạnh. Cố Thế Xương ăn no rồi thấy buồn ngủ, ông vốn đã đi suốt đêm từ nước ngoài về, người mệt đến mức mí mắt cũng díu lại, nói thẳng: "Hai đứa chơi một lúc đi, ta đi nghỉ ngơi."

Trời đã tối, bên ngoài mờ mịt. Dã Trì Mộ tiễn ông vài bước, xe của ông đậu không xa, ngay gần đây. Lúc đi ông không khỏi dặn dò thêm vài thứ, rồi vẫy vẫy tay với Dã Trì Mộ, bảo nàng mau trở về.

Cố Thế Xương đi rồi, không khí trên xe có chút lúng túng. Quyển sách nằm trong tay Dã Trì Mộ như thể nàng sắp làm chuyện gì xấu, nàng trả sách lại cho Cố Tri Cảnh, rồi tự mình cầm điện thoại chơi, nàng có thói quen dọn dẹp những tin nhắn lung tung trên đó.

Trời mưa lác đác, nhiệt độ không khí vẫn oi bức. Cố Tri Cảnh đi lấy quần áo, nói: "Tôi đi tắm, lát nữa cô cũng đi tắm đi."

Quyển sách sinh vật học kia vốn dành cho học sinh cấp hai, lúc này nằm trên bàn, mang theo chút tình tứ. Khung cảnh này khiến cái gì cũng thay đổi hương vị.

Có lẽ là do mưa nóng, gió cũng nóng bỏng, chúng đã khuấy động lòng người.

Dã Trì Mộ chống cằm ngồi một lúc, nàng gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Vi: 【 Ăn cơm xong rồi, em có phải về không? 】

Bạch Thanh Vi một lúc lâu sau mới trả lời: 【 Em muốn ở thì cứ ở thêm, dù sao bây giờ đoàn phim cũng không tìm em quay chương trình đâu 】

Sau đó cô ấy lại hỏi: 【 Hot search em xem chưa. 】

Dã Trì Mộ ngẩn ra vài giây, tưởng là chuyện Cố Thế Xương đến ăn cơm bị truyền thông phát hiện, liền trả lời: 【 Em có cần đăng Weibo thanh minh không? 】

Bạch Thanh Vi: 【 ? 】

【 Em đăng Weibo thanh minh cái gì? 】

Dã Trì Mộ cũng không biết cô ấy rốt cuộc đang nói gì.

Bạch Thanh Vi: 【 Chuyện này không liên quan đến em, chương trình của họ là của họ, chương trình của em là của em. Kịch bản của các em chị xem rồi, những thứ các em ghi hình chẳng liên quan gì đến kịch bản cả. Kịch bản của họ bị lộ cũng không sao 】

Dã Trì Mộ cảm thấy mạch não không khớp, nàng vào xem hot search, nháy mắt đã biết, Vân Lộng Khê và Quân Hoa Diệu mất liên lạc khi đang quay chương trình.

Quay chương trình mà mất liên lạc? Sao có thể mất liên lạc được?

Không chỉ vậy, trên mạng còn lộ ra kịch bản của "Người Yêu điểm tối đa". Nội dung viết rất rõ ràng, họ dự định quay cảnh hai người đi ngắm sao, cuối cùng cảm thán về đêm hè lấp lánh và cùng nhau ước nguyện.

Thế mà ông trời lại không chiều lòng người, mây đen dày đặc, nhưng họ vẫn không dừng lại, cứ theo kịch bản mà ép mình lên núi.

Thật khó mà hiểu được mạch não của họ.

Trong đầu Dã Trì Mộ lập tức nảy ra suy nghĩ: Bị thần kinh à, đầu óc không dùng được. Dù gì ngày mưa đi xem cầu vồng cũng còn có thể nghe được.

Hai bên là quan hệ cạnh tranh, thêm vào những thao tác trước đây của "Người Yêu điểm tối đa", nàng vô cùng chán ghét chương trình này. Nhìn thấy hot search này cũng không có chút đồng cảm nào. Thậm chí còn nảy sinh một tâm lý: Đáng đời.

Chương trình rác rưởi thế này, may mà lúc trước không tham gia, không thì người mất liên lạc đã là nàng.

Bạch Thanh Vi: 【 Tuy nói show tình yêu sẽ đưa kịch bản cho mỗi khách mời, nhưng việc để kịch bản lộ ra ngoài, thì những sự yêu thích trước đây đều là giả tạo, cũng đủ để người ta ghê tởm. Đạo diễn của các em có một số việc làm không đàng hoàng, nhưng họ có thể đặt an nguy của nghệ sĩ lên hàng đầu, cũng miễn cưỡng không tệ. 】

Còn không phải sao.

Bạch Thanh Vi: 【 Chuyện này không liên quan đến em, em xem một chút rồi thoát ra, thật sự muốn hóng chuyện thì chuyển sang tài khoản phụ. Đừng trượt tay ấn like, chuyện của họ lớn rồi, người ta đến giờ vẫn chưa tìm được, nghe nói đoàn phim đã báo cảnh sát, xem tình hình ngày mai thế nào. 】

Dã Trì Mộ: 【 Vâng. 】

Bạch Thanh Vi: 【 Chị chơi với Sấu tỷ một lát, cô ấy đợi lâu rồi. Tối nay đoàn phim họ phát thông cáo, chị lại tìm em, có chuyện gì cứ gọi điện cho chị. 】

Lập tức trả lời một icon mặt cười.

Trông có vẻ tâm trạng không tệ.

Tin nhắn của Bạch Thanh Vi rất nhanh đã chuyển sang trạng thái "trong trò chơi". Dã Trì Mộ lại quay lại xem hot search, lần này hot search rất thẳng thừng "Quân Hoa Diệu Vân Lộng Khê mất liên lạc". Vốn chỉ là một chuyện có chút nhiệt độ, bây giờ đã cãi nhau ầm ĩ. Cư dân mạng chửi trời chửi đất, còn chửi cả đoàn phim, chửi khách mời của chương trình bị bệnh.

Dự báo thời tiết đã ám chỉ sắp có mưa.

Thời khắc quan trọng này, các người lại còn dám vào núi, vì nhiệt độ mà không màng sống chết, các người có thể đừng liên lụy người khác được không?

Đoàn phim có gánh vác nổi hậu quả không?

Cố Tri Cảnh tắm rửa xong, cô cũng gội cả đầu, lười sấy, chỉ lau khô nước rồi vuốt hết ra sau. Lúc rửa mặt, hệ thống trong đầu cô gào khóc thảm thiết.

Hệ thống: 【 Ngươi bị thần kinh à! Thần kinh đi! Ngươi lách bug tiết lộ cốt truyện? 】

Cố Tri Cảnh bình tĩnh lên tiếng: 【 Ta làm vậy cũng đâu tính là tiết lộ nội dung? Chỉ là nhờ người mua một cái kịch bản, thuận tiện "bóc" nhẹ vài chi tiết do tổ chương trình sắp xếp. Thậm chí có nói là spoil, thì cũng chẳng đáng là gì. Mà chuyện này, chẳng phải ngươi dạy ta sao? 】

Hệ thống ngơ ngác: 【 Ta dạy ngươi cái gì? 】

Cố Tri Cảnh đáp: 【 Không nên can thiệp, cứ để cốt truyện tự nhiên phát triển. Nam nữ chính có tình cảm ra sao cũng chẳng liên quan gì tới ta. Vậy không phải ta đã làm đúng hết rồi à? 】

Hệ thống á khẩu không trả lời được. Ý của nó căn bản không phải vậy, nó bảo Cố Tri Cảnh đừng nhúng tay vào sự phát triển của nam nữ chính, chứ không phải bảo cô đi bóc phốt kịch bản của người ta. Qua chuyện này, đường tình cảm của nam nữ chính chẳng còn gì, xử lý không tốt, hai người sẽ trở thành chuột chạy qua đường.

Im lặng hồi lâu, người phụ nữ đang chải tóc gọi nó một tiếng: 【 Hệ thống, còn lời gì muốn nói không? 】

Hệ thống muốn chết, nó một câu cũng không muốn nói. Nhịn rất lâu, mới la lên một câu: 【 Làm gì? Ngươi còn có trò bẩn nào chưa dùng đến à? 】

Cố Tri Cảnh: 【 Hihi. 】

Hệ thống mà là người chắc sẽ trợn trắng mắt. Chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như cô, giết người tru tâm! Giết người tru tâm a!

···

Cố Tri Cảnh từ phòng tắm bước ra, cô mặc một bộ đồ ngủ màu xám rất mượt mà, trên người thoảng hương sữa tắm thanh mát. Dã Trì Mộ ngồi bên cửa sổ phòng ăn chơi điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười.

Nghe thấy động tĩnh, Dã Trì Mộ từ từ ngẩng đầu, nụ cười chưa kịp thu lại trên mặt trở thành ánh sáng rực rỡ nhất trong mùa mưa ngột ngạt.

Phát giác mình cười không đúng lúc, nàng liền thu lại biểu cảm.

A.

Thật vui vẻ.

Có người lật thuyền trong mương.

Ha ha.

Dã Trì Mộ đang cười lớn trong lòng.

Nàng không hề có chút đau lòng nào cho đối thủ của mình, một chút cũng không.

Dã Trì Mộ thu lại cảm xúc, hỏi: "Vậy tôi đi tắm."

Cố Tri Cảnh nói: "Trong tủ có bộ đồ ngủ sạch chưa mặc, cô thay đi."

"Được."

Dã Trì Mộ đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến tủ quần áo cạnh giường lấy đồ. Lúc nàng định vào phòng tắm, Cố Tri Cảnh lại gọi nàng lại. Cô đi qua, cúi đầu nhìn đầu gối Dã Trì Mộ, hỏi: "Còn đau không?"

Dã Trì Mộ mấp máy môi: "Còn một chút."

Chỉ là một chút, cảm giác đã rất nhạt, vô cùng nhạt.

Cố Tri Cảnh ngồi xổm xuống nhìn vết thương của nàng, ngón tay chạm nhẹ xung quanh, nói: "Tôi thay cho cô miếng băng cá nhân khác, để lát nữa tắm không bị dính nước."

Dã Trì Mộ "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng đặt bộ đồ ngủ lên đùi, ngồi trên chiếc giường nhỏ cạnh phòng tắm. Cố Tri Cảnh đi lấy hộp y tế tới, cô ngồi xổm bên chân Dã Trì Mộ, xé miếng băng cá nhân ra. Sợ nàng đau, cô thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái.

Trên người Dã Trì Mộ chỉ âm ỉ một cơn đau rất kín đáo, nhưng lạ lùng thay, chỗ đau lại không nằm ở đầu gối hay bất kỳ nơi dễ thấy nào. Cảm giác ấy như thể len lỏi tận sâu dưới lớp da thịt, chui vào tận lòng bàn chân, ẩn mình như một dòng nước ngầm sâu thẳm. Giống như có thứ gì đó nằm im chờ đợi, chỉ cần một điểm chạm, một áp lực nhẹ cũng có thể khiến nó đâm xuyên tầng ngoài, như suối phun bị nén chặt, chực chờ trào ra dữ dội.

Cố Tri Cảnh ngồi xổm, tay cầm tăm bông nhẹ nhàng lau vết thương của nàng.

Biểu cảm nghiêm túc, trông còn đau hơn cả Dã Trì Mộ.

Khoảnh khắc này, dáng vẻ của Alpha trông thật thành kính, rất muốn để cô hôn lên chân mình. Dã Trì Mộ rất muốn co chân lại, nhưng lại lo lắng động tác của mình quá đột ngột.

Thay miếng băng chỉ mất vài phút. Cố Tri Cảnh thu dọn miếng gạc đã thay rồi ném vào thùng rác, đột nhiên bị người ta đạp nhẹ một cái. Dã Trì Mộ đi chân trần giẫm lên đùi cô, mày nhướng lên, nói: "Cho cô liếm một chút."

"Hửm?" Cố Tri Cảnh ngước mắt, cô có chút hoang mang. Tay cô rơi trên mắt cá chân nàng, không biết là muốn đặt chân nàng xuống, hay là cố ý xoa nắn chân nàng, hỏi: "Liếm chỗ nào?"

Như có một sợi dây leo từ mắt cá chân Dã Trì Mộ bắt đầu mọc rễ, ngứa ran, cuồng loạn. Thật sự rất ngứa, nó cứ chui vào tận đáy lòng nàng.

Dã Trì Mộ nhấc chân lại đạp cô một cái, "Giả vờ cái gì, cô bôi thuốc cho tôi không phải là muốn chiếm tiện nghi của tôi sao."

Cố Tri Cảnh không nói nhiều.

Dã Trì Mộ tự mình trèo lên giường, nàng nói: "Tôi tắm xong rồi đến."

Trên người nàng cũng đổ mồ hôi, không tiện cho Cố Tri Cảnh liếm.

Nói xong, nàng ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Gò má nàng hơi nóng, miệng thì phóng túng, nhưng tâm lý vẫn còn chút chưa buông thả.

Cửa phòng tắm mở ra, mùi sữa tắm hòa quyện với mùi hoa nhài thoang thoảng, cả hai quyện vào nhau trong không gian chật hẹp, rất dễ chịu.

Toàn bộ tế bào trên người đều bị kích thích sống lại.

Dã Trì Mộ cầm chai sữa tắm lên, nàng gột rửa bản thân thật sạch sẽ, không bỏ sót một nơi nào. Lo lắng sữa tắm bôi nhiều quá sẽ có vị không tốt, nàng còn đặc biệt giơ cánh tay lên ngửi một cái.

Người trong gương nhếch khóe môi, tự biến mình thành con mồi, còn muốn nếm thử xem có đủ mỹ vị không.

Lúc Dã Trì Mộ ra ngoài, Cố Tri Cảnh đang gối đầu lên một cánh tay nằm trên giường xem điện thoại. Dã Trì Mộ đã thay một bộ đồ ngủ màu hồng, là kiểu tay dài mà Cố Tri Cảnh thích, chất liệu vải giống nhau, mặc vào người mát lạnh, rất thoải mái.

Dã Trì Mộ ngồi ở đầu giường lau tóc, hỏi cô: "Cô biết chuyện của "Người Yêu điểm tối đa" chưa? Quân Hoa Diệu và Vân Lộng Khê mất liên lạc khi đang ghi hình."

"Nghe nói rồi, tôi đang xem hot search, bên đó mưa càng ngày càng lớn, dự báo thời tiết đã gửi mấy lần cảnh báo, bây giờ đã là cấp mưa to rồi." Cố Tri Cảnh nói. Không nghe thấy Dã Trì Mộ trả lời, cô chống tay nhìn nàng. Dã Trì Mộ đang quỳ bên giường nhìn ra ngoài mưa. Nàng đẩy cửa sổ ra một chút, vươn tay ra chạm vào nước mưa, nước mưa rất ngoan ngoãn, từng giọt rơi xuống, thân mật trêu đùa đầu ngón tay nàng.

"Chỗ chúng ta mưa không lớn."

Nước mưa rơi xuống hồ nước nhỏ bên cạnh, tí tách làm mặt nước yên tĩnh gợn sóng, có mấy con cá nhỏ nhảy lên khỏi mặt nước.

Bầu trời âm u nối liền với hòn đảo, vạn vật đều trở nên xinh đẹp.

Cái nóng đã bị quét đi sau vài giờ, bây giờ cuối cùng cũng bị gió thổi đi xa, ngày hè oi bức bỗng hiện lên chút se lạnh.

Vài giọt mưa thổi vào trong xe dã ngoại, rơi lên tấm ga trải giường màu trắng. Dã Trì Mộ sợ làm ướt ga không có cách nào ngủ, đành phải kéo cửa sổ xuống.

Nghĩ nghĩ, vẫn muốn nhìn, nàng liền dựa vào đầu giường ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Nửa giờ trôi qua, nàng ngửi thấy mùi hoa nhài.

Cố Tri Cảnh đứng bên giường nàng, tóc vẫn chưa khô. Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Cô muốn làm gì?"

"Không phải cô vừa mới nói sao?" Cố Tri Cảnh vẫn còn nhớ chuyện vừa rồi, cô ngửi thấy mùi táo trong veo.

"Tôi đến đòi thưởng." Cố Tri Cảnh nói.

Lời nói thân mật, động tác lại bá đạo hơn người, cô trực tiếp bò lên chiếc giường nhỏ của Dã Trì Mộ.

Giữa người trưởng thành, phần thưởng luôn không thể tách rời sự mờ ám. Vừa rồi Dã Trì Mộ đã tự nói, không thể trách cô đến đòi.

Lúc Cố Tri Cảnh bò lên, Dã Trì Mộ nhấc chiếc chân không bị thương lên đạp vào cánh tay cô. Cố Tri Cảnh nắm lấy mắt cá chân nàng, tay vén ống quần Dã Trì Mộ lên, rồi hôn lên đầu gối nàng.

Dã Trì Mộ nắm chặt chăn mền lùi lại, Cố Tri Cảnh hôn quá chậm rãi, khiến nàng khó mà chịu đựng.

Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ rơi, không biết là hoàng hôn, hay đã là đêm tối. Chiếc xe dã ngoại nhỏ bé âm u, hơi thở ẩm ướt.

Hai người ngọt ngào trao đổi hương vị, hôn lên môi nhau. Sau hai ngày học hỏi, Cố Tri Cảnh từ một tân binh mới có nụ hôn đầu, đã trở thành một tay lão luyện, biết tự mình tạo ra sự triền miên.

Cửa bị gõ hai cái, cộc cộc. Hai người giật mình, chỉ trong một cái chớp mắt lại dán vào nhau hôn tiếp.

Người gõ cửa là đạo diễn. Vì mưa lớn, đoàn phim chuẩn bị giúp họ thu dọn lều trại, tiện thể qua hỏi xem có gì cần chú ý không.

Bên trong không ai đáp lại, chỉ có hai người trong phòng mới có thể nghe được tiếng hôn ướt át. Cố Tri Cảnh đặt tay lên sau gáy Dã Trì Mộ, che đi tuyến thể của nàng, tránh để Pheromone của nàng tiết ra quá nhiều, khiến người bên ngoài ngửi thấy.

"Ưm..." Dã Trì Mộ rên rỉ.

Cố Tri Cảnh qua loa đẩy ra một chút, Dã Trì Mộ cảm thấy chưa đủ, đôi mắt mê ly ôm lấy cổ Cố Tri Cảnh tiếp tục hôn. Chiếc giường nhỏ không có chất lượng tốt như giường lớn bên ngoài, phát ra tiếng cọt kẹt.

"Nhẹ thôi." Dã Trì Mộ nói.

Cố Tri Cảnh cắn môi nàng, chặn lại âm thanh của nàng.

Bên ngoài đạo diễn gõ hai cái không ai đáp, trợ lý nói: "Lát nữa lại đến đi, chắc là ngủ rồi, tôi đi gọi trợ lý của Tiểu Cố tổng, để anh ta để mắt là được."

"Được thôi." Đạo diễn tiếc nuối rời đi. Ông ta muốn quay một đoạn hai người đi thu dọn lều, nhân cơ hội để tình cảm của họ ấm lên, nào biết trong phòng hai người đã ấm đến mức sắp bốc cháy.

Thật triền miên, thật nóng bỏng.

...

Tây Thành, mưa to liên tục.

Từ khi "Người Yêu điểm tối đa" xảy ra chuyện, cơn mưa này cứ rơi mãi không ngớt, con đường dưới chân núi đã bị ngập.

Công việc cứu hộ luôn sợ nhất là điều gì, thì y như rằng điều đó sẽ xảy ra. Khu vực quay hình – nơi có "Người yêu điểm tối đa" – đột ngột xuất hiện hiện tượng sụt lún, con đường lên núi bị phong tỏa. Đội cứu hỏa cũng đành bó tay, không thể tiến vào tìm kiếm.

Tổ chương trình bị dọa đến hồn vía lên mây. Họ hoảng loạn vì chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát, chẳng biết phải ăn nói thế nào với fan. Muốn tự mình lên núi làm dáng, tỏ ra lo lắng cho nghệ sĩ cũng không được, vì bị lực lượng cứu hỏa mắng cho một trận té tát – bảo họ đừng làm vướng chân vướng tay đội cứu viện.

Ai nấy đều lo sợ có chuyện chẳng lành xảy ra với hai nghệ sĩ. Một khi xảy ra tai nạn, không chỉ mất người mà danh tiếng chương trình cũng sẽ bị cộng đồng mạng xé xác.

May mắn thay, Quân Hoa Diệu là người có tiền và có thế. Công ty hắn ta lập tức điều trực thăng cứu hộ bay đến hỗ trợ. Nhưng trời lại đổ mưa quá lớn, tầm nhìn gần như bằng không, trực thăng đành phải vòng vo cả một ngày rồi cuối cùng cũng phải quay trở lại điểm xuất phát.

Gió thổi rất mạnh, máy bay đi vào cũng phải hết sức cẩn thận.

Dương Hạo mỗi lần nhìn dự báo thời tiết, tim lại đau thêm một chút. Lúc trước tại sao lại đồng ý đổi Dã Trì Mộ đi chứ?

Tại sao cơ chứ! Nhìn xem bây giờ gây ra chuyện gì, quá xui xẻo!

Nếu không phải Quân Hoa Diệu chen chân vào quá quyết liệt, thì đã chẳng xảy ra chuyện đổi lịch quay. Chính hắn đã thay thế vị trí của Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh. Với mức độ say mê của Cố Tri Cảnh dành cho Dã Trì Mộ, cô tuyệt đối sẽ không để nàng mạo hiểm lên núi quay phim. Và nếu không có sự thay đổi này, mọi sự cố liên quan sau đó cũng sẽ không xảy ra.

Đây hoàn toàn là do Quân Hoa Diệu tự mình yêu cầu.

Nói chương trình gì đó nhiệt độ không đủ, họ không có độ hot như Tinh Ngữ Tinh Nguyện, thiếu một cái livestream tuyên truyền, nhất định phải tìm một chuyện gì đó hấp dẫn để tạo nhiệt.

Nhất định phải đội mưa lên núi. Được rồi, cả thế giới chửi rủa ập tới.

Fan của Quân Hoa Diệu sức chiến đấu mạnh, họ chẳng làm rõ được gì, chỉ biết đòi đoàn phim đi kiện người tiết lộ kịch bản.

Có tác dụng gì chứ, bây giờ mà đi kiện người ta sẽ nói họ đầu óc có vấn đề.

Người tiết lộ kịch bản giờ đã nghiễm nhiên trở thành người đại diện cho chính nghĩa, mang theo cả cơn giận dữ của dư luận, dẫn đầu làn sóng chỉ trích dữ dội. Ai cũng mắng họ vô lương tâm, không còn chút đạo đức nghề nghiệp nào.

Sự việc lan nhanh như lửa gặp gió, dư luận xôn xao đến mức khiến đạo diễn đứng ngồi không yên. Ông ta lo lắng chương trình có còn được phát sóng đúng hạn hay không. Bởi lần này không phải chuyện nhỏ, chính phủ cũng khó lòng làm ngơ, không thể nào cứ mở một mắt, nhắm một mắt như trước nữa.

Một lúc sau, đạo diễn Sách cầm máy tính bảng đến. Anh ta không mở miệng, nhưng nhìn vẻ mặt ủ rũ của anh ta, Dương Hạo biết lại có chuyện xảy ra.

"Sao rồi?" Anh ta rất không muốn mở miệng hỏi.

"Có fan tìm đến khu vực quay phim của chúng ta, bây giờ đang ở bên ngoài gây náo, còn ném đồ vật vào bên trong." Họ đang ở trong lều cứu viện tạm thời, một đám người vô cùng nhếch nhác, vì lều bị dột, còn phải dùng chậu để hứng.

Mắt Dương Hạo tối sầm lại, chỉ cảm thấy toi đời rồi, cảm giác lều sắp không chịu nổi nữa.

Mưa to rơi dữ dội như vậy, anh ta còn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ bên ngoài. Fan bắt họ giải thích tại sao mưa như trút nước còn bắt nghệ sĩ đi quay phim.

Dương Hạo rất muốn giải thích, biết sắp có mưa, anh ta cũng rất do dự có nên đi quay không. Là Quân Hoa Diệu kiên trì nói bây giờ quay sẽ tạo được nhiệt độ cho đoàn phim, anh ta mới gật đầu!

Đều tại Quân Hoa Diệu khư khư cố chấp!

Những lời này nói ra chắc chắn không ai nghe, fan sẽ chỉ nói: "Đoàn phim các người ăn bám à? Các người không thể ngăn lại sao, các người chính là muốn hại ca ca tôi."

Dương Hạo cầm điện thoại định thông báo cho đội cứu hoả, để họ qua xử lý một chút, nhưng đập vào mắt lại là giao diện Weibo chính thức chưa kịp tắt từ hôm qua.

【 Nói thẳng ra đi, cái gọi là "Người Yêu Điểm Tối Đa" gì đó, nên đổi thành "Người Yêu Không Có Tí Điểm Nào" thì đúng hơn. Từ đầu đến giờ chẳng có cặp đôi nào nên chuyện, nào là "ẩn ý tặng nhẫn", nào là "đuổi nhau giữa cánh đồng hoa, suýt hôn nhau"... tất cả đều là kịch bản dựng lên để lừa gạt cảm xúc của tôi. Vừa mới bày ra trò mới, vậy mà lại để nghệ sĩ của mình mất liên lạc luôn, gan to thật đấy! 】

【 Nghe mà phát ngấy, ái phi đỡ trẫm dậy đi, lấy cho trẫm cái iPad, trẫm phải xem 18.88 và cô vợ nhỏ của nàng mới được 】

【 Làm chương trình giải trí thì cũng phải có giới hạn, đừng có đem mạng người ra tiêu khiển! Cả đời đi gỡ mìn "Người Yêu Điểm Tối Đa", buồn nôn thật sự! Mưa to mà còn để nghệ sĩ leo núi, bị điên à? Cút hết đi! 】

【 Chương trình rác rưởi như này mà cũng có người xem hả? Còn có nền tảng nào dám phát sóng cơ à? 】

【 Một người viết huyết thư, tha thiết yêu cầu dừng phát sóng ngay lập tức! 】

Dương Hạo vốn đã lo lắng cả đêm không ngủ, xem đến mấy tin nhắn sau cùng thì run rẩy. Anh ta vội vàng xóa mấy tin nhắn đó, bảo nhân viên quản lý theo dõi, sau này có bình luận như vậy thì xóa hết, một cái cũng không được để lại.

Bên này là một đêm không ngủ, mưa to đột ngột, không ai dám ra ngoài.

Trên đảo, mưa phùn rả rích suốt một đêm. Dã Trì Mộ ngủ một đêm rất thoải mái, khi tỉnh dậy bên cạnh đã trống không, Cố Tri Cảnh đã dậy rồi. Dã Trì Mộ ngồi dậy mặc quần áo.

Lúc mở cửa, nàng nghe thấy tiếng nói rất nhẹ.

Cố Tri Cảnh che ô đứng ở cửa nói chuyện với ai đó. Giọng cô rất thấp, không muốn đánh thức người bên trong đang ngủ, "Sức chiến đấu của cư dân mạng không đủ, không đạt được hiệu quả con muốn. Họ chỉ mới gây náo, còn chưa phát hiện ra vấn đề căn bản."

"Đúng vậy." Cố Thế Xương nói: "Ta đã bảo thư ký Hàn đi làm rồi, để họ dẫn dắt dư luận theo hướng 'ngừng phát sóng'. Ta đoán chuyện này là do Quân Hoa Diệu tự biên tự diễn, vì để tranh giành lưu lượng và sự chú ý, ta sẽ không để hắn được như ý."

"Vậy làm phiền phụ thân rồi." Cố Tri Cảnh nói một cách bình thản.

Hai cha con, mỗi người chỉ nói một câu. Giọng điệu lạnh lùng và hờ hững. Họ nói về chuyện xấu với sự thản nhiên đến kỳ lạ, nhẹ như gió thoảng.

"Sớm làm cho chương trình này ngừng phát sóng đi."

Dã Trì Mộ vừa định gõ cửa, hai người bên ngoài đang nói chuyện bỗng dừng lại. Triệu Phương Tinh che một chiếc ô đi tới, cô ta nói giọng quái dị: "Hai vị thật có tâm tình, ở đây bỏ đá xuống giếng."

Nước mưa rơi trên ô, lách tách vang lên.

Cố Tri Cảnh cũng không vì sự xuất hiện của Triệu Phương Tinh mà thu liễm, cô nói: "Cô muốn có tâm tình thì có thể đi tham gia tìm kiếm. Đến lúc đó Quân Hoa Diệu nhất định sẽ rất cảm động, Triệu gia muốn gì ở hắn, hắn sẽ cho cái đó."

Triệu Phương Tinh chỉ nhếch môi, cô ta tự nhiên không tốt bụng đến mức liều mạng đi cứu người, hỏi: "Chuyện này là do các người làm sao?"

Cố Tri Cảnh lạnh nhạt nói: "Tôi không có năng lực hô phong hoán vũ."

"nhân viên bóc phốt "Người yêu điểm tối đa" trên mạng có phải do cô mua chuộc không?" Triệu Phương Tinh hỏi Cố Tri Cảnh, chứ không phải hỏi Cố Thế Xương.

"Là tôi." Cố Tri Cảnh không phủ nhận.

"Vậy cô cũng thật lợi hại. Chân trước vừa có chuyện xảy ra, chân sau đã bóc phốt ngay. Chiều gió lập tức bị đảo ngược. Người ta còn chưa kịp lo cho họ, đã bị cô dắt mũi kéo đi mất rồi."

"Chuyện thế này, làm sớm vẫn hơn để muộn." Cố Tri Cảnh vừa cúi người, để lộ khuôn mặt bình thản, giọng nói cũng lạnh nhạt: "Tôi đã bỏ tiền mua được kịch bản từ sớm, khó khăn lắm mới chộp được cơ hội này, tại sao lại không thử? Nếu là cô, cô nỡ bỏ qua sao?"

Triệu Phương Tinh nhướng mày, hỏi ngược lại: "Cô không sợ tôi thu âm, đem lời vừa rồi của cô bóc trần lên mạng à?" Dù biết Cố Tri Cảnh rất rành mấy trò ghi âm này, chính cô ta cũng đã học được ít nhiều.

Vừa dứt lời, cô ta nghe thấy một tiếng cười.

"Cô cười cái gì?"

"Đăng đi." Giọng Cố Tri Cảnh nhàn nhạt.

Triệu Phương Tinh cắn răng, nhìn Cố Thế Xương, "Chú..."

"Đừng nói chuyện với ta." Cố Thế Xương nhìn cũng không thèm nhìn cô ta, đáy mắt biểu cảm vô cùng nhạt, rồi lại nói: "Với nhà cô chẳng thân thiết gì cả."

Hai nhà bao nhiêu năm nay vẫn như vậy, đều lấy thân phận bạn tốt mà chung sống, nhà cũ chỉ cách nhau một con đường đá.

Da mặt Triệu Phương Tinh hơi cứng lại, biểu cảm vô cùng khó coi.

Triệu Phương Tinh hít sâu một hơi, "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng làm quá đáng. Sau này trên thương trường còn phải gặp mặt. Quân Hoa Diệu mà ngã, trong giới sẽ có địa chấn, các người vẫn nên suy nghĩ kỹ đi."

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Cố Tri Cảnh quay đầu nhìn, giọng nói trong một giây đã dịu xuống, "Nàng tỉnh rồi."

"Vậy được, ta đi làm việc, hai đứa ở đây chú ý an toàn." Cố Thế Xương nói xong cũng nhìn về phía sau, nhưng Cố Tri Cảnh đã chắn ở cửa, không cho nhìn.

Cố Thế Xương: "... Lười so đo với con."

Cố Thế Xương đợi mãi đến khi Dã Trì Mộ từ bên trong lộ mặt ra mới rời đi. Dã Trì Mộ đứng ở cửa xe tiễn ông, có một ảo giác như họ là người một nhà.

Triệu Phương Tinh cắn răng, cái Omega này thật biết chọn thời điểm ra ngoài.

Dã Trì Mộ một bộ dáng vừa tỉnh ngủ, miễn cưỡng nói: "Quân Hoa Diệu? Anh ta đã tìm được chưa? Cảm ơn sự nhắc nhở của cô nhé, lát nữa tôi sẽ bảo người đại diện gọi điện cho anh ta, hỏi thăm một chút."

Nếu có thể tìm được thì đã không gây ra dư luận xôn xao như vậy.

Triệu Phương Tinh vốn tin tưởng vào năng lực của Quân Hoa Diệu, nhưng giờ trong lòng cũng bắt đầu dấy lên nghi ngờ—Quân Hoa Diệu sao lại có thể ngu xuẩn đến thế, trời mưa to mà vẫn nhất quyết leo núi? Nếu không phải bị nghẽn mạch máu não mười năm, thì chẳng nghĩ ra nổi trò dại dột như vậy.

Chỉ có fan là vẫn nhắm mắt tin tưởng, ra sức bênh vực "ca ca" nhà mình là hoàn toàn vô tội.

Cố Tri Cảnh thì chẳng buồn bận tâm. Cô rũ cây dù ướt nước treo lên cửa xe, tiện tay đóng sầm cửa lại, mặc kệ bên ngoài có là ai—cô không định quan tâm nữa.

Trong khi đó, tin tức ở Tây Thành vừa bùng lên thì nhóm fan cũng nhanh chóng quay mũi chú ý về phía chương trình Tinh Ngữ Tinh Nguyện. Sau khi làm loạn một trận, họ đồng loạt ùa vào Weibo chính thức để hỏi han tình hình.

Đạo diễn không ngốc—hắn biết đây là cơ hội để lấy lại điểm. Vừa thấy thời cơ tới liền vội vàng nhảy lên sân khấu phản hồi.

Tinh Ngữ Tinh Nguyện chính thức đăng bài trấn an dư luận:

【Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Sáng nay, tổ chương trình tại đảo đã phát hiện thời tiết có dấu hiệu bất thường nên đã chủ động dừng quay từ sớm. Chúng tôi luôn đặt sự an toàn của các khách mời lên hàng đầu. Toàn bộ lều trại đã được nhân viên thu dọn ổn thỏa, hiện tại các khách mời đang nghỉ ngơi trên xe dã ngoại. Những cảnh quay sau sẽ tiếp tục được thực hiện trong xe. Rất mong mọi người thông cảm, xin chân thành cảm ơn.】

Kèm theo hai hình ảnh:

Một bức là khung cảnh đảo nhỏ dưới màn mưa phùn, nơi từng dựng trại giờ chỉ còn trơ lại vài cọc lều.

Bức còn lại là dự báo thời tiết cho thấy Đảo Lâm trong ngày chỉ có mưa nhỏ rải rác, hoàn toàn không có dấu hiệu mưa lớn như lũ.

Đạo diễn cố ý làm vậy, vừa dìm hàng đối thủ vừa thể hiện sự có trách nhiệm của mình.

Nói đến chuyện quay phim, đạo diễn nhìn hot search trong lòng không khỏi cảm khái. Nếu không phải Cố Thế Xương đến xem Dã Trì Mộ, ông ta có lẽ đã kéo khách mời ra quay một cảnh trong mưa rồi.

Nghĩ lại, trong lòng ông ta một trận hoảng sợ. Nếu ông ta thật sự đi quay, với tư thế cãi nhau hôm nay, họ tuyệt đối sẽ bị kéo vào "đoàn phim lòng dạ hiểm độc" để cản một đợt công kích cho "Người Yêu Điểm Tối Đa".

Bây giờ khu bình luận, ông ta xem thế nào cũng thấy thích.

【 Tinh Ngữ Tinh Nguyện thật sự ổn, mưa nhỏ một chút cũng không nỡ để khách mời bị ướt, thật sự không tệ, đúng là đang nghĩ cho các cặp đôi khách mời. Không có yêu cầu gì khác, hy vọng kỳ này có thể thành công một đôi. 】

【 Tốc độ thật nhanh, cảm ơn đoàn phim nhé. Chỉ là hôm qua không có livestream xem có chút khó chịu, có thể đăng một ít tư liệu không ạ, một chút cũng được, muốn xem tra nữ và tiểu dã miêu, cầu xin. 】

【 Tiểu tinh tinh, Tiểu Dã của chúng ta đang làm gì vậy, lúc trời mưa họ có trốn chung dưới một mái hiên không? Bây giờ trên mạng phiền lòng quá, tôi thật sự muốn đến nơi các bạn để tránh mưa. 】

Đoàn phim cũng không đến mức thất đức, vào lúc này mà đăng tư liệu để tranh nhiệt độ, chẳng khác nào tự chuốc lấy thị phi, đưa đầu ra cho người ta mổ xẻ. Họ chỉ đăng một tấm ảnh đẹp — cảnh che ô trong mưa.

Trong cơn mưa phùn lất phất, Cố Tri Cảnh đưa ô che qua đầu Dã Trì Mộ, còn tay Dã Trì Mộ thì nhẹ nhàng kéo lấy tay áo cô.

Dòng chữ phối cùng ảnh: "Sau cơn mưa trời lại sáng, ôm một cái."

Ý ban đầu chỉ là muốn an ủi cư dân mạng đang bất an. Nào ngờ, dân mạng lại... cắn câu theo hướng khác.

【 Đúng là phải ôm một cái, Cố Tri Cảnh ôm Dã Trì Mộ đi, tôi cũng muốn ôm nàng. 】

【 Trong mưa ôm ôm hôn hôn gì đó thật ấm áp. 】

【 Vừa mới triệt để thoát fan "Người Yêu Điểm Tuyệt Đối", cũng thề với trời đời này không bao giờ vào show tình yêu, không còn tin tưởng tình yêu nữa, các người một tấm ảnh lại khiến tôi bị thiên lôi đánh xuống, chịu cực hình. 】

【 ... Ô ô ô, mở livestream đi, không làm gì cũng được, tôi chỉ lặng lẽ nhìn thôi. Cũng không thể vì một cái "Người Yêu Điểm Tuyệt Đối" mà đoạn tuyệt niềm vui của tôi được, đúng không đúng không. 】

Đạo diễn lướt đi lướt lại xem bình luận. Về độ hot trên hot search, họ không bằng show kia, nhưng ông ta không hề hoảng, vì chỉ cần bấm vào một chủ đề liên quan đến "Người Yêu Điểm Tuyệt Đối", đều là họ đang bị chửi.

Tâm trạng tốt, đạo diễn nhìn cái gì cũng cười không ngậm được mồm. Đi ra ngoài thấy Triệu Phương Tinh, người phụ nữ này chắc đang bực mình, đứng trong mưa nửa ngày vẫn không đi. Ông ta đi lên liền nói: "Triệu tổng, yên tâm đi, chúng ta rất nhanh có thể quay tiếp, cũng là nhờ phúc khí của Dã lão sư, bên chúng ta chỉ mưa nhỏ thôi."

"Phúc khí?" Triệu Phương Tinh không vui, vừa nghe đến từ trái ngược với "xúi quẩy", trên người chỗ nào cũng không thoải mái.

"Đúng vậy." Đạo diễn cười, nhìn cái biểu cảm đó của cô ta, lại không nhịn được nói thêm một câu, "Cô nghĩ xem, nếu cô không phải vì muốn tức giận với Dã lão sư mà ở lại đoàn phim, cô lúc này đang ở đâu? Khoản đầu tư của cô đi đâu rồi? Có phải đã bị cuốn vào cơn mưa to rồi không, tôi thấy bên kia sợ là sắp toi đời rồi. Cô cứ yên tâm ở lại chỗ chúng tôi đi." Còn thiếu nước nói một câu chúng ta cùng nhau chịu phúc tinh che chở.

Đúng là như thế, ném "Người Yêu Điểm Tuyệt Đối" ra cũng chẳng giữ nổi cả cái quần đùi.

Chỉ là, mở miệng ngậm miệng đều nói Dã Trì Mộ là phúc tinh, điều này khiến Triệu Phương Tinh thấy không thoải mái. Lý do rất đơn giản, trước đây, khi cô ta và Quân Hoa Diệu cùng ăn cơm, hai người từng nhắc tới Dã Trì Mộ.

Vốn dĩ Cố Tri Cảnh chỉ là một kẻ lưu manh ngu ngốc, hai chị em họ nói gì cô nghe nấy, hoàn toàn là công cụ cho đám phú nhị đại, bây giờ lại bị cái yêu tinh Dã Trì Mộ này mê hoặc đến choáng váng đầu óc, làm cho lòng người rất không thích.

Lúc đó cô ta nói chuyện với Quân Hoa Diệu về Dã Trì Mộ, Quân Hoa Diệu nghe xong cười nói, Dã Trì Mộ không đáng sợ, chỉ là kẻ gây họa, trừ đi là được.

Bây giờ kẻ gây họa lại thành phúc tinh, ai mà chấp nhận được.

Triệu Phương Tinh nói: "Có phải là phúc tinh hay không là chuyện khác. Tôi chọn đoàn phim của các người, chỉ chứng minh một điều — tôi đã đầu tư đúng."

Đạo diễn: Xì, cứ cười đi.

...

Đảo nhỏ mưa cả đêm, mọi người cũng nghỉ ngơi một ngày, trạng thái tinh thần không tệ. Thêm vào đó bên này mưa không lớn, đạo diễn định tranh thủ quay thêm cảnh mới, để mọi người chơi một ván board game, hoặc cùng tham gia giải án theo kịch bản suy luận.

Cố Tri Cảnh che ô đi cùng Dã Trì Mộ, hai người cùng vào trong chiếc xe dã ngoại lớn. Vai áo Cố Tri Cảnh hơi ướt, còn Dã Trì Mộ thì vẫn sạch sẽ, không dính lấy giọt nước nào. Họ đến trễ, phần lớn mọi người đã có mặt.

Mọi người đều đã nghe chuyện của "Người Yêu Điểm Tối Đa", lúc này đều đang bàn tán. Nghe nói fan đã đến khu nghỉ ngơi của họ gây náo, trực tiếp lật tung lều trại, hiện trường một mớ hỗn độn, thật là đáng xem.

"Người Yêu Điểm Tối Đa" vừa mới đăng thông cáo, nói đã báo cảnh sát và đang tiến hành cứu hộ, còn xin lỗi fan, thành ý tràn đầy, chỉ thiếu nước quỳ xuống, nhưng vẫn bị fan tấn công.

Chỉ còn những fan lý trí hơn là đang tự cầu phúc. Một số nghệ sĩ trong giới cũng lần lượt chia sẻ lại tin tức, gửi lời chúc bình an. Thanh thế rất lớn.

Hai bên vốn là chương trình đối đầu — anh không thích tôi, tôi cũng chẳng ưa gì anh. Ngoài mặt thì tranh giành đấu đá, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, trong lòng đều làm bộ cảm thán, giả vờ nói một câu "cũng may là không sao".

Tô Mặc Yên có lẽ là người duy nhất trong số đó thật sự lo lắng. Cô ấy đăng nhập tài khoản, chia sẻ lại tin tức, để lại lời chúc phúc, cảm ơn đội cứu hộ, còn cẩn thận nhắc họ chú ý an toàn.

Dư Chi Chi ngồi bên cạnh nghịch chiếc cốc, sắc mặt trắng bệch, cổ họng khản đặc. Cô nàng gục đầu xuống bàn, giọng yếu ớt:

"Cầu phúc kiểu này có ích gì. Nếu thật sự sợ xảy ra chuyện thì nên nhắc idol nhà mình giữ chân cho vững, đừng cứ vì tranh nhiệt độ mà lao đi khắp nơi."Hai ngày đầu cô nàng đến rất lễ phép, thu liễm, nhưng khi đã thân quen thì miệng không giữ cửa, nói chuyện xưa nay không kiêng dè. Trợ lý của cô nàng đến ám chỉ, lắc đầu liên tục, ý bảo đừng nói lung tung.

Dã Trì Mộ liếc nhìn cô nàng, rất tán đồng lời của Dư Chi Chi.

Chuyển tiếp lời cầu phúc thế này thì có ích gì.

Đơn giản là đang tăng nhiệt độ cho họ.

Dã Trì Mộ một chút nhiệt độ cũng không muốn chia cho hai người kia. Nàng ngồi giữa mọi người, trong lòng thực ra lạnh như sắt, nghe đến chuyện của Quân Hoa Diệu và Vân Lộng Khê đã cảm thấy bực bội, đối với họ có một sự bài xích rất mãnh liệt.

Chỉ là nàng tương đối thu liễm, không giống Dư Chi Chi cái gì cũng nói.

Trợ lý lấy thuốc cho Dư Chi Chi, cô nàng vẫn không uống. Tại sao Dư Chi Chi bị cảm mọi người không hỏi, nhưng đều có thể đoán được nguyên nhân, nhất định là vì chờ tấm thẻ kia mà dầm mưa. Tính tình bướng bỉnh, cứ đợi mãi, nhưng chính là không đợi được.

Cô nàng bệnh tật thoi thóp nằm đó, không lấy được tấm thẻ cũng không gây náo với đoàn phim.

Dư Chi Chi luôn ho khan, che miệng, sau đó đến cả lời cũng không nói được, cổ họng khô khốc.

Một lúc sau, Tô Mặc Yên đi rót một cốc nước nóng. Trợ lý của Dư Chi Chi tay mắt lanh lẹ đổ thuốc vào, sau đó đưa cho Dư Chi Chi, lúc này cô nàng mới uống. Có lẽ là do bị cảm, Dư Chi Chi không còn hoạt bát như trước nữa.

Rất nhiều minh tinh đã chuyển tiếp hot search, Weibo của Dã Trì Mộ vẫn không có động tĩnh, cũng không chia sẻ bất cứ hình ảnh đời thường nào. Ngầm có không ít người đang theo dõi động tĩnh của nàng.

Bạch Thanh Vi nói thế này: "Chúng ta vốn là đối thủ, bây giờ mà chuyển tiếp, fan của họ nhất định sẽ nói chúng ta giả mù sa mưa, chạy đến diễu võ dương oai, chúng ta không cần thiết phải làm vậy. Hơn nữa, họ đã cướp tài nguyên của em, xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không nói một câu đáng đời đã là khách sáo rồi. Em càng im lặng, họ càng cảm thấy "Người Yêu Điểm Tối Đa" đáng đời."

Bạch Thanh Vi không thích nghệ sĩ của mình giả làm người tốt, tâm trạng thế nào thì làm chuyện đó, hơn nữa hình tượng cô ấy xây dựng cho Dã Trì Mộ cũng không phải là cô gái tốt.

Dã Trì Mộ cũng không muốn chuyển tiếp, hai người đó ra sao thì mắc mớ gì đến nàng.

Bạch Thanh Vi ngồi ở một góc đánh game, nói một câu: "Cơn mưa này rơi đúng lúc thật, tưới tắt luôn cả đoàn phim của họ. Chuyện này qua đi, tài nguyên của em nhất định sẽ liên tục đến."

"Vâng, cảm ơn chị Vi Vi."

"Cảm ơn ông trời đi."

Bên này họ mở livestream, có fan của bên kia đến đục nước béo cò, nói Tây Thành đang sinh tử cứu viện, bên này lại livestream, như vậy có tốt không. Fan của Tinh Ngữ Tinh Nguyện cũng không phải dạng vừa, họ mắng lại.

【 Fan của Người Yêu Diểm Tối Đa cút ra ngoài! Chủ tử của các người tại sao không quay được, trong lòng không có một chút nhận thức nào à? Sao nào, họ mất liên lạc, cả thiên hạ này đều không được sống à? 】

【 Không cút, tôi bây giờ đã là fan cp Cố - Dã rồi, mạo muội hỏi một câu, họ có hôn nhau trong phòng livestream không? 】

Bên ngoài trời mưa, đoàn phim tìm cho họ một kịch bản suy luận phá án đêm mưa để chơi. Hiện trường đã được bố trí từ sáng, mỗi người một phòng, sau đó tìm kiếm hiện trường, suy luận tuyến thời gian để xem ai là hung thủ.

Quay ba giờ, cũng livestream ba giờ.

Fan hâm mộ đều rất hài lòng, nhưng không ai đoán được hung thủ là Dã Trì Mộ. Nàng trông vô hại như vậy, lại lừa được thám tử Bạch Thanh Vi xoay vòng vòng.

Ngay cả Cố Tri Cảnh cũng không phát hiện ra là nàng.

Trong kịch bản, nàng là một tiểu thuyết gia, có một người đồng nghiệp luôn dìm hàng, gièm pha nàng, mà chồng của nàng đã không chút do dự ra tay trừ khử người đồng nghiệp đó trong đêm mưa.

Bởi vì thám tử phán đoán sai lầm, nàng trực tiếp bỏ trốn, cùng chồng mình sống trọn đời bên nhau.

"Không giấu gì các bạn, ngay từ đầu tôi đã đoán là cô ấy, cảm thấy cô ấy rất giống sát thủ. Sau này lại cảm thấy mình trông mặt mà bắt hình dong, nên đã bỏ qua." Bạch Thanh Vi cảm thấy vô cùng đáng tiếc, kết thúc rồi vẫn còn cảm thán.

Hỏi xem ai mà không như vậy chứ.

Dã Trì Mộ ngượng ngùng cười một tiếng. Đoàn phim trao phần thưởng cho nàng, lén nói với nàng tối nay sẽ đặt thẻ tâm nguyện của Cố Tri Cảnh vào hộp thư.

Nói thẳng luôn. Chẳng thèm hỏi nàng có muốn thẻ của Cố Tri Cảnh không.

Dã Trì Mộ nhận được tin tức xong, liền đối diện với ánh mắt hâm mộ của Dư Chi Chi.

Chơi xong, ai về xe người nấy.

Đạo diễn nói: "Ngày mai chúng ta sẽ quay ngoại cảnh, dự báo thời tiết nói trời sẽ tạnh." Vừa dứt lời lại nhìn thời tiết ở Tây Thành, trời ạ, đến mai vẫn còn mưa.

Hôm qua là Cố Thế Xương tới, Dã Trì Mộ ăn cơm ở đó, trực tiếp ngủ lại một đêm. Hôm nay nàng phải về xe của mình.

Cố Tri Cảnh đưa ô của mình cho nàng. Dã Trì Mộ che ô đi sau lưng Bạch Thanh Vi. Bạch Thanh Vi đeo tai nghe gọi điện thoại cho Liễu Sấu, Liễu Sấu có một hoạt động thương mại phải tham gia, nhờ cô ấy qua sắp xếp.

Dã Trì Mộ yên lặng lắng nghe, đợi cô ấy nói chuyện xong, mới mở miệng: "Bên em không có chuyện gì, bên chị Sấu nếu bận, chị có thể qua đó chăm sóc trước."

"Bên đó có trợ lý rồi, đến lúc đó sắp xếp video là được, những chuyện này em không cần quan tâm. Ngược lại là em, có phải kỳ phát tình sắp đến rồi không?" Bạch Thanh Vi hỏi nàng.

"Không có, mới có một tuần thôi." Dã Trì Mộ nói.

"Để cho an toàn, tiêm một mũi thuốc ức chế đi." Bạch Thanh Vi nhắc nhở nàng. Người từng trải chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra tình hình của nàng.

Dã Trì Mộ đáp một tiếng "vâng". Xe của nàng cách xe của Cố Tri Cảnh rất xa, giữa hai xe còn có hai chiếc khác.

Về đến phòng, Bạch Thanh Vi lấy thuốc ức chế cho nàng. Dã Trì Mộ ngồi bên cửa sổ, tiêm vào người, mũi kim cắm trên cánh tay hơi đau một chút.

"Làm Omega chỉ có điểm này không tốt, không bị đánh dấu hoàn toàn, chỉ cần bị trêu chọc hai cái là sẽ phát tình." Bạch Thanh Vi cầm miếng bông xoa lên lỗ kim trên tay nàng.

Đánh dấu hoàn toàn sẽ không có kỳ phát tình nhạy cảm như vậy. Chỉ là đánh dấu hoàn toàn yêu cầu Alpha cắn nát tuyến thể, rót Pheromone vào, đồng thời còn phải mở khoang sinh sản sâu trong cơ thể Omega. Làm như vậy rất dễ mang thai.

Dã Trì Mộ hỏi: "Dư Chi Chi và Tô Mặc Yên có quan hệ thế nào vậy, cảm giác họ thân thiết hơi quá."

Ngón tay Bạch Thanh Vi hơi dừng lại, cô ấy vo miếng bông lại ném vào thùng rác, nói: "Không rõ, chị không thân với họ."

Cô ấy không muốn nói, Dã Trì Mộ cũng thông minh không hỏi nhiều.

"Ngủ sớm đi, chị và Tiểu Thiền ở xe bảo mẫu bên cạnh." Bạch Thanh Vi thu dọn đồ đạc xong, xách cặp đi ra ngoài. Đến cửa như có gì muốn nói lại nén trở về.

Dã Trì Mộ nằm xuống, bên tai là tiếng mưa rơi tí tách.

Nàng lung tung suy nghĩ một chút, trong lòng rầu rĩ rất không thoải mái.

Khi ở một mình lại bắt đầu ghét ngày mưa.

Đêm dài đằng đẵng, nàng một mình chìm vào giấc mộng.

Trong mộng, mọi thứ đều thay đổi. Nàng mặc một chiếc váy trắng hở lưng đi tham dự một bữa tiệc.

Khâu Thục Bình vẫn là người đại diện của nàng, cứ lải nhải bên tai nàng, bắt nàng phải lấy lòng người này người kia, nếu không nghe lời sẽ cho nàng biết hậu quả.

Những người trong bữa tiệc này thật sự rất biến thái. Người đàn ông ngồi ở ghế chủ toạ lạnh nhạt nói: nếu ai có thể chịu được hơn mười roi của hắn, hắn sẽ trao vai diễn trong bộ phim tiếp theo cho người đó.

Vai diễn rất lớn, hắn là một đạo diễn lớn.

Cây roi hắn cầm là roi da bò, vung ra có thể quất người ta đến da tróc thịt bong. Tất cả mọi người đều sợ hãi, sợ mình sẽ bị tên biến thái này quất chết.

Thế nhưng lại sợ mất đi cơ hội nên chỉ có thể nén đau mà chịu đựng.

Dã Trì Mộ quỳ gối trên mặt đất, lưng thẳng tắp. Nàng biết, đời mình là một vũng bùn lầy, nếu muốn thoát ra khỏi đó, thì chỉ có cách tự tay bới từng lớp bùn nhão, từng chút một, khó khăn mà leo lên, mới có thể nhìn thấy lối thoát.

Một roi. Rồi thêm một roi. Lại một roi nữa.

Mỗi lần roi quất xuống, nàng chỉ biết cắn chặt môi. Đến mức tay siết chặt đến rách cả lòng bàn tay. Nỗi đau lan khắp người, nhưng nàng vẫn gồng mình chịu đựng.

Nàng bắt đầu hối hận — vì sao hôm nay lại bước chân đến đây, tự dâng mình cho trận đòn vô lý này.

Nàng giận bản thân vì đã chọn con đường này.

Nhưng khi chiếc roi tiếp theo sắp quất xuống, trong khoảnh khắc ấy, đầu óc nàng lại bỗng nhiên tỉnh táo.

Nàng không nên hận mình. Đã không có ai đến yêu thương nàng, vậy thì nàng phải tự yêu quý bản thân. Nỗi đau nàng chịu hôm nay, tất cả đều phải trả lại gấp bội.

Đối phương quất nàng đến khi kiệt sức, sảng khoái, rồi như một con súc sinh ngồi phịch xuống ghế sofa thở dốc.

Giấc mộng này thật dài, dài đến mức thể xác của Dã Trì Mộ cũng đang đau đớn. Nàng rõ ràng chỉ là người ngoài cuộc, rõ ràng biết tất cả chỉ là ác mộng, tất cả đều là giả. Nhưng lại thật sự khó chịu...

Nàng liều mạng muốn thoát khỏi giấc mộng, nhưng thế nào cũng không tỉnh lại.

Người đàn ông đánh xong cười một tiếng, cơ mặt run rẩy một cách tà ác, "Chưa đủ ghiền, lần sau lại đến, khi đó sẽ nói chuyện với cô về bộ phim."

"Vậy là ngài đang lừa tôi sao?" Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, mắt khô khốc, nàng không biết biểu cảm của mình lúc này, cảm thấy mình hẳn là đang mỉm cười.

Người cầm roi lại nhíu mày.

"Ai ai ai, ngài đừng tức giận, nghệ sĩ của tôi không hiểu chuyện, lần sau lại đến, lần sau lại đến." Người đại diện giảng hòa.

"Bà cũng giúp hắn lừa tôi phải không..." Bàn tay buông thõng của Dã Trì Mộ đang run rẩy. Vì để leo lên, nàng cái gì cũng làm. Bởi vì nàng ghét bỏ cuộc đời bị người khác định đoạt, nhưng nếu người khác cản đường nàng...

"Cô có biểu cảm gì vậy, nếu không phải tôi, cô có cơ hội này sao... A." Âm cuối khàn khàn, người đang răn dạy nàng, con ngươi phóng đại, từ từ cúi thấp đầu, dưới bụng đã có thêm một con dao nhọn.

Dao nhọn cắm vào da thịt, Dã Trì Mộ không hề dừng lại. Nàng tiến về phía trước một bước, nói: "Như vậy bà sẽ không lừa tôi, sẽ không cản đường tôi nữa."

Dao rút ra, rồi lại đâm vào sâu hơn.

Trên mặt không có nước mắt.

Nhưng nàng cho rằng, nàng cảm thấy lúc này mình nên khóc. Thế là, bàn tay đẫm máu tươi nâng lên, rơi trên gương mặt được người ta ca tụng như bạch ngọc. Quẹt một đường bên trái, rồi một đường bên phải, bạch ngọc biến thành huyết ngọc sáng ngời.

Những hoa văn, những đường nét thấm đẫm máu tươi.

Máu từ lưỡi đao nhỏ giọt, sền sệt, rơi xuống mặt đất, như vẽ nên những đóa hoa đỏ thắm.

Đau quá.

Nàng đứng dậy nói: "Đau quá."

Người phụ nữ nằm trong vũng máu, toàn bộ ý nghĩ đều bị nàng hô lên. Đúng vậy, đau quá, cảm giác máu trong cơ thể đang chảy ra, bà ta liều mạng che lấy vết thương.

Người phụ nữ co quắp, run rẩy mở miệng, "Đừng giết tôi, đừng giết tôi."

"Cầu xin cô."

Cầu xin nàng sao?

Dã Trì Mộ cầm dao đi lên phía trước, "Đúng là đau quá, tôi cũng cảm nhận được."

Nàng dường như chỉ có thể nói hai câu này, bị xô đẩy, bị nghiền ép.

Chém một nhát dao này xuống, sẽ không còn ai ép buộc, uy hiếp nàng nữa. Nàng tự do rồi. Nàng từng bước một đi ra khỏi tòa nhà cao tầng. Mưa to trút xuống, bầu trời mây đen dày đặc, máu trên mặt, trên dao bị rửa sạch, rơi xuống chiếc váy trắng của nàng.

Thật đau quá.

"Ngăn cô ta lại, đừng để cô ta đi tới."

Bên tai như có tiếng heo bị giết kêu la.

"Dã Trì Mộ điên rồi, cô ta điên rồi!"

Người đang đi từ từ nhớ lại, hóa ra nàng là Dã Trì Mộ a.

Dã Trì Mộ quay đầu lại, mỉm cười với đám người đang hỗn loạn, nói: "Vậy ngày mai tôi lại đến nhé."

Trong mộng, mưa to không ngớt, cứ rơi, cứ rơi mãi.

Nàng nằm trong một căn phòng nhỏ rách nát, toàn thân đau đớn, ngửi thấy mùi hôi chua, nàng không biết nó từ đâu truyền đến, tuyến thể của nàng đã sớm hỏng rồi.

Có thể là da thịt đang thối rữa, có thể là xương cốt đã vỡ nát.

Trong mộng, nàng nằm co quắp trên giường.

Ý chí nhắc nhở nàng, đây là mộng, mau tỉnh lại, đây không phải là cuộc đời của nàng, nhất định không phải nàng.

Nhưng lại không tỉnh lại được.

Nàng không phân biệt được đâu là mộng.

Trang Chu mộng hồ điệp, là hồ điệp mộng thấy nàng, hay là nàng mộng thấy hồ điệp. Có thể nào tất cả đều là mộng, vậy Cố Tri Cảnh có thể nào cũng là mộng không.

Nàng cầm điện thoại di động, ánh sáng chiếu vào nụ cười của nàng, toàn màn hình đều là nội dung #Quân Hoa Diệu Vân Lộng Khê mất tích toàn thành viện trợ#

Chẳng lẽ không có ai thông báo một chút về chuyện #Dã Trì Mộ hại người# sao?

Tất cả mọi người đều rất tốt bụng, vô cùng tốt bụng, đều đang giúp đỡ tìm kiếm hai kẻ đã bắt nạt nàng.

Tốt bụng như vậy, thế nhưng tại sao không đến cứu nàng?

Tại sao lại không chứ.

Đây là chương trình của nàng, đáng lẽ phải là toàn thành viện trợ cho nàng, nàng mới là người đáng được cứu vớt chứ.

Hai người kia dễ như trở bàn tay đã thay đổi vận mệnh của nàng, thay đổi cuộc đời nàng, rồi lại dễ như trở bàn tay giành được sự yêu thích của người khác.

Nàng vẫn chưa quen với sự bất công của thế giới này.

Không chịu thua, phải vì thế mà phản kháng.

Cánh tay run rẩy, rất đau, rất đau.

Sau đó nàng nghe thấy tiếng gõ cửa. Người bên ngoài nhắc nàng mở cửa, nói muốn hỏi nàng một chuyện, hy vọng nàng phối hợp một chút. Nhưng nàng biết rõ, những người này không phải đến cứu nàng, là đến bắt nàng.

Nàng đặt điện thoại xuống, giơ dao đâm vào chính mình.

Ga trải giường ướt đẫm, giống như một con cá mắc cạn nằm co rúm trên giường. Nàng đau đến mức không cử động được, máu thấm ướt quần áo, nhưng máu chảy quá chậm, chưa có một giọt nào có thể chảy xuống giường.

Nàng níu chặt ga trải giường.

Người mở cửa thấy cảnh này sợ ngây người. Cô gái trẻ mình đầy thương tích, trên lưng cắm một con dao, tuyệt vọng mà trống rỗng nhìn ra ngoài cửa.

Bông hoa bị chà đạp trong mưa, máu tươi chảy xuống.

Ngón tay cô gái từ ga trải giường chuyển sang tay bọn họ. Nàng nắm chặt lấy tay bọn họ không buông, miệng lại nói: "Không cần cứu tôi." Nàng cười ra nước mắt, lừa gạt sự đồng cảm của những người này, nói: "Như vậy rất tốt, không cần cứu tôi, dù sao tôi cũng sẽ bị hành hạ đến chết..."

Trên tay nhân vật phản diện lần đầu tiên dính máu người, đồng thời cũng dính máu của chính mình.

Mộng cảnh xoay tròn, Dã Trì Mộ như trở thành một chiếc bánh quẩy bị người ta bóp đi hai đầu, nàng bị ném vào chảo dầu, cơ thể căng phồng, căng phồng muốn nổ tung.

Dã Trì Mộ mở choàng mắt, nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà. Bốn phía chật hẹp, kín mít, không khí không lưu thông khiến nàng cảm thấy ngạt thở.

"Sao rồi?"

Bên tai có người đang hỏi nàng, "Dã Trì Mộ, tỉnh tỉnh? Gặp ác mộng sao."

Dã Trì Mộ nhìn không rõ.

Cố Tri Cảnh vội vàng nhìn nàng. Dã Trì Mộ không đáp lại, sắc mặt trắng bệch, tựa như bị ác mộng giam cầm. Cố Tri Cảnh sờ lên trán nàng, lạnh như băng.

Dã Trì Mộ ngã vào một lồng ngực ấm áp, mềm mại mà đầy vững chãi, cứu vớt nàng ra khỏi mộng cảnh, kéo nàng tỉnh lại từ cơn đau.

"Đau quá, rất đau..." Dã Trì Mộ muốn đưa tay ôm lấy Cố Tri Cảnh, nhưng cảm giác cơ thể đang co giật, nàng lại đưa tay che lấy gáy mình, "Đau quá, giống như tuyến thể bị hỏng rồi."

"Tôi xem một chút, đừng sợ, tôi xem một chút thôi." Cố Tri Cảnh vuốt ve cổ nàng, sờ thấy toàn mồ hôi. Tuyến thể vẫn bình thường, nhỏ xíu, nhọn nhọn, màu sắc tương đồng với da nàng, không nhìn ra có gì bất thường.

"Tôi không nói dối, đau lắm." Dã Trì Mộ cắn môi, nước mắt bất giác trào ra khỏi hốc mắt, yếu đuối co ro, "Đau nhói, cổ tôi như sắp gãy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com