TruyenHHH.com

[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 27

AdachiSensei

Cố Tri Cảnh mặc vest quả thực rất đẹp. Dáng người cô cao ráo trác tuyệt, sắc đen của bộ trang phục càng tôn lên vẻ lạnh lùng, cấm dục. Đôi chân dài miên man, dưới chân là đôi giày da, thân cao gần một mét tám, đứng ở đó khí thế bức người.

Bạch Thanh Vi cứ ngỡ khi cô ấy đến gần sẽ ngửi thấy một mùi Pheromone đặc biệt cường thế, nhưng không hề có. Trên người Cố Tri Cảnh chỉ là một hơi thở sạch sẽ, mát mẻ. Dù vậy, vẫn có một áp lực vô hình, một cảm giác rằng huyết mạch trong người cô đang cuộn trào mạnh mẽ.

Bạch Thanh Vi nghĩ, tám phần là do cô mặc quá nhiều, nóng đến máu cũng phải sôi trào.

Đợi mặt trời lên một lúc, Cố Tri Cảnh nói với Tần Quang Huy vài câu. Anh ta liền đi lấy hai cây dù che nắng tới, một cây đưa cho Bạch Thanh Vi, một cây Cố Tri Cảnh tự mình cầm.

Bạch Thanh Vi vốn định che cho Dã Trì Mộ, nhưng vì tổ chương trình muốn ghi hình, người đại diện và trợ lý không tiện xuất hiện, sợ mất đi tính chân thực, khán giả cũng không thích xem.

Bạch Thanh Vi rất hiểu chuyện, cầm ô đến một chỗ khác. Cố Tri Cảnh liền nghiêng cây dù qua che trên đỉnh đầu Dã Trì Mộ, hai người đứng đó, không nói một lời.

Trời nóng như vậy, mà các khách mời khác lại lề mề chưa tới, mặt trời thì càng lúc càng lớn. Cố Tri Cảnh bước lên, xách chiếc túi trên tay Dã Trì Mộ, cố gắng không để nàng phải cầm, rồi nói: "Vào trong đi."

Tay của Dã Trì Mộ chắc chắn đã sớm khỏi, chỉ là Cố Tri Cảnh tương đối để ý. Dã Trì Mộ xem như cô đang diễn vì hiệu ứng chương trình, bèn để mặc cô xách chiếc túi lên, rồi hỏi một câu: "Tổ chương trình nói phải ở đây chờ các khách mời khác mà."

"Bản thân họ không đúng giờ, tại sao chúng ta phải chờ?" Ấn đường Cố Tri Cảnh hơi nhíu lại, cô xách túi đi vào trong. Cô ghét nhất là những người không đúng giờ. "Có chuyện gì xảy ra, tôi chịu trách nhiệm."

Dã Trì Mộ nhìn Bạch Thanh Vi, Bạch Thanh Vi gật đầu. Hai người cùng nhau đi vào trong. Bước chân của họ không được nhất quán cho lắm, cây dù của Cố Tri Cảnh thường xuyên không che hết được cho Dã Trì Mộ. Nàng nói: "Hay là tôi tự đi, hoặc là cô đưa túi cho tôi đi."

Cố Tri Cảnh nói: "Dù đưa cho cô." Cô đưa cây dù cho Dã Trì Mộ. Nàng không đưa tay nhận. Động tác cầm ô của Cố Tri Cảnh rất không thuần thục, cô cố hết sức nghiêng về phía Dã Trì Mộ, "Đây là lần đầu tiên tôi che ô cho người khác."

Cô khẽ nói.

Cố Tri Cảnh trời sinh là phái hưởng thụ. Ở thế giới cũ, với thân phận của cô, không có ai dám đi dưới tán ô của cô, mà cô cũng không có tâm trí đâu để xem ai đang che ô.

Tâm tình tốt thì tự mình che, tâm tình không tốt thì có trợ lý bên cạnh che cho. Dưới tán ô không độ người, muốn độ chỉ độ người hữu duyên.

Câu chuyện về Bạch nương tử và Hứa Tiên chính là như vậy.

Hai người vào trong biệt thự, nhân viên công tác bên trong rất kinh ngạc sao họ lại vào được. Cố Tri Cảnh đặt chiếc túi lên sofa, cây dù gấp lại để trên giá, nói: "Bên ngoài nắng quá."

Nhân viên công tác cũng nóng đến không chịu nổi, liền lấy một ít bánh quy mời họ ăn.

Vì quá nhàm chán, nhân viên công tác bèn mở một mùa show giải trí trước đó cho họ xem. Cảnh tượng vốn chỉ có chút nhàm chán, bây giờ lại càng thêm nhàm chán.

Hai người ngồi trên sofa không nói chuyện. Nhân viên công tác cũng không dám đến gần. Hai người này sao lại trầm mặc như vậy, theo lý thuyết hẳn là phải có va chạm, gây gổ, đủ các loại trêu chọc chứ.

Nhân viên công tác tiện tay cầm lấy dụng cụ, phỏng vấn một chút, hỏi: "Hai vị gần đây độ hot rất cao nhỉ? Có thể mạn phép hỏi một câu, ban đầu hai vị quen nhau như thế nào?"

Câu hỏi này vừa ra, cả hai đều cảm thấy thà không hỏi để họ nhàm chán còn hơn. Chuyện này ai mà không biết Cố Tri Cảnh là ham mê sắc đẹp của Dã Trì Mộ?

Dã Trì Mộ lấy một quả nho khô cho vào miệng, đầu lưỡi tê dại vì vị chua.

"Dã Trì Mộ tiểu thư nói một chút được không?" Nhân viên công tác hỏi.

Dã Trì Mộ cắn quả nho khô, thưởng thức xong mùi vị rồi mới từ từ nói: "Chỉ là rất tình cờ. Tôi và người đại diện cũ ra ngoài nhận công việc, đúng lúc Cố Tri Cảnh cũng ở đó, cứ thế là gặp."

Thật ra, quy trình bình thường là, Dã Trì Mộ bị Khâu Thục Bình lừa đến ổ tình của Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh liếc mắt một cái đã trúng nàng, cầm rượu liều mạng chuốc nàng. Dã Trì Mộ bị sặc đến đỏ cả mắt, bèn lấy rượu tạt vào mặt Cố Tri Cảnh. Sau đó, Cố Tri Cảnh muốn dùng vũ lực, đè nàng trên sofa để cởi quần áo. Lúc đó không ai giúp đỡ, Dã Trì Mộ đã tát cô một cái, rồi thừa lúc cô đau mà chạy thoát.

Sau đó, Cố Tri Cảnh đối với nàng là đủ kiểu trêu chọc, để có được nàng còn hạ thuốc vào rượu của nàng, thậm chí còn ghi lại quá trình đánh dấu cưỡng chế. Thẻ nhớ ghi hình đó bây giờ vẫn còn ở chỗ Dã Trì Mộ.

"Vậy còn Cố tiểu thư thì sao?" Nhân viên công tác hỏi.

Cố Tri Cảnh thở ra một hơi, "Tôi là đọc được Dã Trì Mộ tiểu thư trong sách."

"Sách gì ạ?"

Cố Tri Cảnh đang nghĩ xem nên bịa như thế nào thì bên ngoài có người đến.

Cuối cùng cũng đã lướt qua được chủ đề này.

Lẽ ra trước khi đến, nên cẩn thận đối chiếu chi tiết với họ, có những lời nên nói, có những lời không nên nói.

Mặt trời gay gắt, người vào cũng bàn tán về thời tiết. Giọng nữ nhẹ nhàng, giọng nam lại tương đối thô.

Người phụ nữ đi vào có chút phong vị Giang Nam, trông là một người rất dịu dàng. Thực ra, cô ấy đã giành được mấy giải ảnh hậu, nhưng bình thường lại tương đối kín tiếng. Tóc búi cao, cô ấy mặc một chiếc sườn xám màu lam nhạt, trông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.

CP của cô ấy vừa nhìn đã biết, là ảnh đế Tống Nguyên Từ đi ngay sau.

Hai người này đã từng đóng rất nhiều cặp đôi sinh tử, là tình nhân trong lòng công chúng. Khi ban tổ chức marketing cho họ, rất nhiều fan đã kích động đến rơi lệ, mức độ điên cuồng không thua gì lúc Quân Hoa Diệu trở về.

Ban tổ chức cũng giữ lại một con át chủ bài, sợ Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ không đấu lại được cặp đôi của "Người yêu điểm tối đa", nên vội vàng kéo một cặp đôi ngược luyến ngàn năm vào.

Cặp đôi này vừa bước vào, theo sau là một cặp đôi lưu lượng nổi tiếng khác.

Nam ca sĩ Omega Tả Thần và nữ minh tinh Omega Dư Chi Chi.

Hai người này, một người từng đóng vai nam thụ trong một bộ phim đam mỹ dài tập, một người từng đóng vai nữ chính trong một bộ phim tổng tài.

Hai người này đứng cùng nhau thật kỳ lạ. Nhưng đợi họ vào cửa liền biết kỳ lạ ở đâu. Dư Chi Chi vừa vào đã trực tiếp ôm lấy Tô Mặc Yên, líu lo nói chuyện: "Tô tỷ, em là fan của chị! Hôm nay cuối cùng cũng gặp được chị! Xin chữ ký ạ! Xin chị!"

Tô Mặc Yên hơi sững sờ, không đáp lại sự nhiệt tình của cô gái trẻ.

Dư Chi Chi rất lanh lợi, nói: "Có lẽ vẫn là do em chưa đủ cố gắng, không để chị chú ý tới. Ai."

Tô Mặc Yên nói một lời xin lỗi, rồi lại ôn tồn nói sau này có cơ hội nhất định sẽ tìm hiểu về cô ấy. Sau đó, cô ấy giúp Dư Chi Chi ký tên, cầm bút lên nghi ngờ hỏi: "Ký ở đâu vậy?"

Dư Chi Chi giật nhẹ chiếc váy trên người mình: "Trên tấm thẻ tre này ạ, chữ ký của Yên tỷ tỷ đáng giá ngàn vàng!"

Hai người này thật thú vị, tương tác rất có ý tứ.

Dư Chi Chi nhìn vào chữ ký trên đó, cười đến đặc biệt vui vẻ. Cô ấy đi đến bên cạnh Dã Trì Mộ, vươn tay, hơi cúi người, híp mắt nói: "Dã tiểu thư đúng không, sau này chiếu cố nhiều hơn nhé."

Cô gái này thật nhiệt tình, như thể ai cũng có thể tán tỉnh được.

Dã Trì Mộ vươn tay ra nắm lấy, đáp lại một nụ cười.

Cố Tri Cảnh nhìn họ nắm tay, rất lâu sau mới thu lại ánh mắt, giọng điệu lạnh lùng: "Chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?"

Đạo diễn nói: "Còn một người nữa, nhưng cô ấy ngày mai mới đến."

Dư Chi Chi nói: "Là Beta đúng không ạ? Em nhớ ban tổ chức sẽ mời thêm Beta đến."

Đạo diễn cười gượng, vẻ mặt hơi lúng túng. Hắn không giải thích rõ, chỉ liếc Cố Tri Cảnh, rồi nói: "Coi như là khách mời đến để khuấy động chương trình vậy."

Ban tổ chức sắp xếp một bữa cơm, mấy người ngồi cùng nhau dùng bữa.

Không khí trên bàn rất ngượng ngùng. Tất cả Alpha ngồi một hàng, Omega toàn bộ ngồi ở phía đối diện.

Cố Tri Cảnh dùng bữa cơ bản không nói lời nào, cô rất chậm rãi, dao nĩa dùng rất tốt, trong suốt bữa ăn rất ít khi nói chuyện với mọi người.

Tô Mặc Yên và Dã Trì Mộ ngồi gần nhau. Cô ấy nói chuyện với Dã Trì Mộ: "Cô bây giờ là nghệ sĩ của Thanh Vi sao?"

Dã Trì Mộ nghi ngờ nghiêng đầu qua, hỏi: "Cô và người đại diện của tôi quen nhau à?"

"Đúng vậy, tôi từng là nghệ sĩ của cô ấy." Tô Mặc Yên cười cười, cùng nàng nâng ly, nói: "Là nghệ sĩ đầu tiên."

Dã Trì Mộ phân tích câu nói này, không hiểu rõ ý của cô ấy, bèn nâng ly đáp lại một câu: "Tiền bối."

Tô Mặc Yên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nụ cười dịu dàng.

Dùng cơm xong, ban tổ chức chia phòng cho mọi người.

Biệt thự có tất cả ba tầng, mỗi tầng hai phòng, vừa hay để sắp xếp các cặp đôi. Cố Tri Cảnh tự nhiên được ở cùng tầng với Dã Trì Mộ. Cố Tri Cảnh xách vali của Dã Trì Mộ lên, Dã Trì Mộ chậm rãi theo sau.

Dư Chi Chi đang thương lượng với Tống ảnh đế, muốn đổi phòng với hắn, nàng muốn ở cùng Tô Mặc Yên. Sau đó có đổi được hay không không rõ, ngược lại lúc lên lầu, Tô Mặc Yên lại nói với Dã Trì Mộ một câu.

Bố cục các phòng đều không khác nhau mấy, chỉ là phòng của Cố Tri Cảnh thiên về tông màu tro, phòng của Dã Trì Mộ lại hơi hồng phấn một chút. Bên trong có một phòng ngủ, một phòng tắm, ở giữa là một phòng khách nhỏ, cửa sổ đẩy ra có thể thấy được vườn hoa.

Hai người ở cạnh nhau cũng thật thuận tiện. Cố Tri Cảnh đặt vali của Dã Trì Mộ vào trong, "Có chuyện gì thì gọi tôi, cần tôi giúp cô thu dọn không?"

Dã Trì Mộ hỏi lại cô: "Cô biết thu dọn à?"

Cố Tri Cảnh dừng lại vài giây, thành thật nói: "Ban tổ chức đã thu dọn xong rồi, tôi trực tiếp ở thôi."

Con người cô trời sinh đã có số hưởng, làm sao biết dọn dẹp những thứ lặt vặt.

Cửa đóng lại, Dã Trì Mộ đẩy vali đến bên giường.

Dã Trì Mộ nghĩ đến chuyện lúc ăn cơm, nàng gửi tin nhắn cho Bạch Thanh Vi: 【 Tô Mặc Yên là nghệ sĩ đầu tiên chị dẫn dắt à? 】

Bạch Thanh Vi hơn mười phút sau mới trả lời: 【Không nhớ rõ lắm. 】

Dã Trì Mộ trả lời "Ồ", bên kia lại hồi âm: 【 Chị dẫn dắt nhiều nghệ sĩ lắm. 】

Dẫn dắt nghệ sĩ nhiều đến đâu, người đầu tiên vẫn là có ấn tượng sâu sắc nhất chứ.

Người ta không muốn nói, Dã Trì Mộ tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.

Vừa định kết thúc cuộc trò chuyện, đối diện lại trả lời một tin nhắn: 【 Cô ấy đến tham gia show à?】

Dã Trì Mộ: 【 Vâng. 】

Bạch Thanh Vi: 【 Lát nữa chị đến tìm em. 】

Ban tổ chức cũng không phải là người không ra gì. Nhân viên đi cùng nghệ sĩ đều được sắp xếp ở trong các phòng bên cạnh biệt thự, để tiện chăm sóc sinh hoạt thường ngày của nghệ sĩ, camera sẽ không quay đến.

Bạch Thanh Vi vẫn chưa đi, đang ở phòng nghỉ đợi nàng. Vốn dĩ cô cũng không yên tâm về Dã Trì Mộ. Nàng đứng ở cửa đợi Bạch Thanh Vi.

Bạch Thanh Vi đặc biệt mua cho nàng một chiếc vòng cổ ức chế. Cô ấy ôm một chiếc túi, bên trong đã chuẩn bị sẵn các loại vật dụng. "Dán miếng dán ức chế không đẹp. Ở chung với nhiều Alpha, sợ có ai đó tâm tư không đứng đắn. Lúc ghi hình em đeo cái này lên. Còn có, bên trong có bình xịt nhỏ và quạt điện, nóng quá thì cầm trong tay."

Dã Trì Mộ kể lại chuyện lúc lên lầu, "Vừa rồi lúc lên, Tô Mặc Yên còn hỏi em một câu, ngày mai chị có đi cùng em quay chương trình không?"

"Ngày mai? Ngày mai không có thời gian, chị để Tiểu Thiền đi theo em. Ngày mai chị phải đến công ty xử lý một số chuyện, tranh thủ cho em một dự án lớn." Bạch Thanh Vi vào phòng kiểm tra một lượt, giọng điệu rất bình ổn nói: "Tô Mặc Yên là bạn gái cũ của chị. Sau này quan niệm không hợp, cô ấy kết hôn, chị dẫn dắt nghệ sĩ khác. Chuyện này trong giới cũng không phải là bí mật gì."

"Chị ấy đã kết hôn?" Dã Trì Mộ hơi kinh ngạc, "Còn là bạn gái cũ của chị?"

"Trong giới, người đại diện và nghệ sĩ yêu đương rất bình thường. Khi đó cô ấy trẻ, chị cũng trẻ. Hai người từ tầng lớp dưới cùng bò lên, khó tránh khỏi sẽ có tình cảm." Bạch Thanh Vi rất thản nhiên, "Cô ấy đến tham gia chương trình này tám phần là đã ly hôn rồi. Chuyện đã qua, lần sau cô ấy có hỏi, em không cần để ý đến cô ấy."

Dã Trì Mộ gật đầu nói được. Nàng do dự một hồi, lúc Bạch Thanh Vi chuẩn bị đi, nàng bước nhỏ theo sau, đè giọng hỏi: "Triệu Phương Tinh là ai? Cùng Cố Tri Cảnh có quan hệ gì?"

"Cô ta à? Trước đây nghe nói cô ta và Cố Tri Cảnh là tình nhân, từng có hôn ước. Sau này cả hai đều phân hóa thành Alpha, nên không thành. Họ đều là những kẻ cặn bã. Sao em lại hỏi cô ta?"

"Lúc ăn cơm, em thấy cô ta cứ gửi tin nhắn cho Cố Tri Cảnh."

"Đừng suy nghĩ nhiều." Bạch Thanh Vi nói, "Tập trung quay chương trình cho tốt. Giới giải trí chính là như vậy, khắp nơi đều là bạc tình. Em chỉ cần nhớ rằng em chỉ sống vì bản thân, là muốn trèo lên trên."

Dã Trì Mộ gật gật đầu, "Cảm ơn Vi Vi tỷ."

Bạch Thanh Vi nói dứt lời liền chuẩn bị đi. Chỗ này cách công ty có một khoảng không xa. Dã Trì Mộ đưa cô ấy ra ngoài, lên lầu gặp Tô Mặc Yên đang định xuống.

Tô Mặc Yên lắp bắp gọi: "Vi Vi?"

"Tô ảnh hậu, hân hạnh được gặp cô."

Bạch Thanh Vi lịch sự chào hỏi xong, cô ấy đi xuống hành lang, không nói thêm một lời nào.

Tô Mặc Yên đứng trên cầu thang, nhìn theo bóng lưng Bạch Thanh Vi rời đi.

Cảm xúc đều bị đè nén, không ai thấy rõ. Sau đó, ban tổ chức nhất định sẽ cắt những cảnh này đi, họ cũng không lo lắng.

·

Trở về phòng, Dã Trì Mộ mở đồ mà Bạch Thanh Vi mang đến, tỉ mỉ xem xét. Bất chợt, một âm thanh lạch cạch vang lên. Nàng lập tức đề cao cảnh giác, xoay người nhìn quanh. Theo dõi tiếng động, nàng phát hiện nó vọng ra từ phòng tắm.

Nàng nghiêm nghị hỏi một câu, "Ai?"

"Hửm?" Bên trong truyền đến giọng nói của Cố Tri Cảnh.

Dã Trì Mộ cũng hơi sững sờ, sau đó là tiếng nước tắt đi.

Cố Tri Cảnh mặc trên người một chiếc áo choàng tắm. Cô ở bên trong sờ sờ, phát hiện phòng được ngăn bằng một tấm ván gỗ, cô hơi đẩy, cửa phòng đã mở ra.

Thì ra hai căn phòng dùng chung một phòng tắm.

"Cái này..."

Cố Tri Cảnh sâu sắc nhận ra sự nông cạn của mình. Cô vốn nghĩ đây là một ban tổ chức đàng hoàng, nhưng giờ không khỏi cảm thán trước sức hút chết người của lưu lượng.

Thậm chí trong đầu còn nghĩ đến câu nói của người cha già: "Các con đều là phụ nữ, ở chung một phòng cũng không có gì đâu?"

Vẫn là tư tưởng của cô quá nhỏ mọn.

"Cô vào trước đi." Cố Tri Cảnh né cửa ra, để nàng ra ngoài.

Dã Trì Mộ gọi cô một tiếng, "Cô đi nhầm hướng rồi, cửa phòng của cô ở bên kia."

"Tôi biết." Cố Tri Cảnh đi vào phòng nàng. Dã Trì Mộ đi theo sau, nhíu mày, nàng rất lo lắng. Nếu hôm nay Cố Tri Cảnh cường thế muốn ở chung với nàng... hai Pheromone va chạm, lại giống như ngày đó.

"Cố Tri Cảnh! Cô muốn làm gì?" Dã Trì Mộ cao giọng, nói cho cô biết sự từ chối của mình, sợ Cố Tri Cảnh hôm nay sẽ ngủ ở đây.

Cố Tri Cảnh vào xem một vòng, tìm thấy góc máy quay.

"Cái đó đang tắt." Dã Trì Mộ nói.

Cố Tri Cảnh vừa bước vào cửa đã định nhắc Dã Trì Mộ đừng để máy quay trong phòng. Cô thẳng tay đẩy máy quay ra ngoài cửa, đúng lúc chạm mắt với máy quay của phòng mình.

Máy quay của Cố: "..."

Máy quay của Dã: "???"

Đạo diễn: "!!!" Cảnh hay, giữ lại để biên tập!

Làm xong những việc này, Cố Tri Cảnh không có ý định ở lại phòng. Cô chuẩn bị đi qua phòng của mình. "Yên tâm, tôi không đi qua lối này đâu."

Dã Trì Mộ gọi cô: "Cô chờ một chút."

"Sao vậy?" Cố Tri Cảnh hỏi. Dã Trì Mộ quay về phòng mình, lật tìm trong chiếc túi Bạch Thanh Vi mang đến, lấy ra một lọ nhỏ, chấm một ít lên ngón tay. Ngón tay của Alpha rất thon dài, đây cũng là ưu thế mà tiến hóa để lại cho Alpha, để tiện cho việc giao phối với Omega, tạo ra tình thú.

Thế nhưng...

Dã Trì Mộ nghĩ đến lời dạy của Bạch Thanh Vi: Alpha chỉ là đồ chơi để làm vui lòng Omega.

Bôi xong, nàng buông tay ra.

Cố Tri Cảnh tưởng là nước hoa, cười cúi đầu khẽ ngửi. Khứu giác còn chưa kịp phản ứng, miệng đã nói trước: "Rất thơm..."

Một giây sau, cô ngẩn người.

Cô nói: "... Đây là dầu bạc hà?"

"Nếu không thì là gì?"

"... Bôi cái này làm gì?" Cố Tri Cảnh không hiểu.

Dã Trì Mộ mặt không đỏ tim không đập, nói: "Thấy cô cứ híp mắt, tôi sợ cô ngất đi."

Cố Tri Cảnh muốn cười, nhưng mà, đây không phải là buổi tối sao?

Người bình thường cũng là muốn ngất trên giường chứ?

Cố Tri Cảnh không nhịn được cười.

"Người đại diện của tôi cho, sợ ngày mai quay phim sẽ bị cảm nắng."

"Người đại diện của cô cũng thận trọng thật." Cố Tri Cảnh lại hít hà ngón tay.

Dã Trì Mộ hơi nhíu mày, "Cô đi rửa tay đi, đừng ngửi nữa."

Trên người Cố Tri Cảnh chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng, ngực để lộ một mảng trắng xóa, cười lên có chút phóng đãng. Cô mấy lần đưa tay ra định chạm vào tóc Dã Trì Mộ, cuối cùng chỉ là ngửi mùi vị.

Rõ ràng Dã Trì Mộ có được đồ tốt muốn chia sẻ với cô, lại ngại nói.

Chờ Cố Tri Cảnh xoay người, Dã Trì Mộ mới từ từ hiểu ra. Nàng không phải muốn xem Cố Tri Cảnh cởi bỏ bộ vest sao? Vừa rồi sao không nhìn thêm?

Hoàn hồn, nghe thấy tiếng đóng cửa.

Cố Tri Cảnh kéo tấm bình phong trong phòng tắm lại.

Cũng không biết ban tổ chức có dụng ý gì.

Cố ý làm cho tâm thần người ta không yên, bị đối phương ảnh hưởng.

Âm thanh bên ngoài truyền tới, tựa như Cố Tri Cảnh đang nói chuyện với Tần Quang Huy.

"Vest mang đi giặt, nhất định phải bảo dưỡng cho tốt."

"Đại tiểu thư, tôi biết đây là của Dã tiểu thư tặng, nhất định sẽ đối xử thật tốt. Tôi làm việc, cô yên tâm."

Dã Trì Mộ không ra ngoài xem, nàng bước vào phòng tắm, tò mò quan sát cánh cửa. Khi đóng lại, nó trông chẳng khác gì một bức tường. Nàng đưa tay gõ nhẹ sát mép cửa, nhưng bức tường không hề nhúc nhích.

Nàng vuốt lại mái tóc, đứng ở góc tường cởi quần áo.

Nước rơi xuống, nàng nghĩ, Cố Tri Cảnh hẳn là không nghe thấy được.

Lại nghĩ, nghe được chứ, nàng trong phòng còn có thể nghe được tiếng Cố Tri Cảnh tắm.

Cố Tri Cảnh đúng là nghe được. Cô từ tủ lạnh nhỏ trong phòng lấy một chai nước ướp lạnh ra uống. Nếu là ở thế giới cũ, để bạn bè biết cô vì một ngôi sao nhỏ mà tham gia show tình yêu, sợ là sẽ trở thành đề tài cười cợt cả đời.

Cô ngửi ngón tay, đúng là ngửi một chút sẽ không choáng như vậy.

Mùa hè ở thế giới này thật khó chịu.

Uống nước thế nào cũng cảm thấy khát.

Cố Tri Cảnh trước khi đến cũng đã tiêm thuốc ức chế cho mình, nhưng vẫn không chống cự nổi sức nóng. Cô hạ nhiệt độ điều hòa trong phòng xuống. Lúc Dã Trì Mộ ra ngoài, chân chạm vào tấm bình phong, cảm giác gió lạnh đang thổi vào đầu ngón chân.

...

Tám giờ sáng, cả biệt thự chỉ có Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ đã dậy.

Cố Tri Cảnh có cách làm việc và nghỉ ngơi của riêng mình, không có thói quen thức khuya. Còn Dã Trì Mộ, nàng gần đây theo các khóa học, cũng đã quen dậy sớm.

Ban tổ chức chương trình không chuẩn bị bữa sáng, yêu cầu mấy cặp đôi này tự giải quyết.

Nghĩ lại cũng phải, đại tiểu thư đâu có biết làm đồ ăn.

"Có thể cùng cô ăn không?" Cố Tri Cảnh híp mắt hỏi, ngồi trên sofa với một bộ dạng lười biếng, khí chất trên người tôn lên vẻ ngả ngớn vô cùng.

Dã Trì Mộ xoay người, không phản ứng với cô.

Nàng biết làm cơm, trước đây vì tiết kiệm tiền đều là tự mình nấu.

"Mùi vị cơm tôi nấu chẳng ra sao cả." Dã Trì Mộ nói.

Cố Tri Cảnh rất tò mò. Sơn hào hải vị đã ăn rất nhiều, nhưng cô chưa bao giờ ăn cơm do Dã Trì Mộ nấu.

Nói thế nào nhỉ.

Nhân vật yêu thích trong sách chạy đến nấu cơm cho cô.

Thật khiến người ta hưng phấn, kích động.

Buổi sáng không cần ăn quá cầu kì. Dã Trì Mộ dùng những nguyên liệu nấu ăn hiện có để làm. Cố Tri Cảnh tay đút trong túi quần, dựa vào khung cửa nhìn nàng nấu cơm.

Dã Trì Mộ cầm con dao nhỏ, từ từ thái rau. Cảm thấy ánh mắt của Cố Tri Cảnh nóng rực, nàng đè giọng nói: "Cô có thể đừng nhìn tôi không?"

Cố Tri Cảnh gật đầu. Sau khi cô rời đi, Dã Trì Mộ cầm dao, nhanh chóng thái rau, dao lên dao xuống đặc biệt nhanh, rồi lại đi cắt một ít gừng.

Đợi Cố Tri Cảnh trở về, nàng đã rửa xong con dao nhỏ.

Lòng bàn tay đặt trên lưỡi dao, nhẹ nhàng lau đi nước trên đó.

Dã Trì Mộ cất dao vào trong vỏ, nghiêng đầu nhìn Cố Tri Cảnh. Trong con ngươi nàng chứa đầy hàn quang.

Cố Tri Cảnh khàn giọng, trong tay cầm một chiếc tạp dề, nói: "Cái này cho cô mang vào, để không làm bẩn váy của cô."

Dã Trì Mộ nghi ngờ nhìn Cố Tri Cảnh, cảm thấy cô đang bày trò gì đó vừa tinh quái vừa khó nói. Quả thật, Cố Tri Cảnh toát lên chút nghịch ngợm đầy ẩn ý, khiến người ta khó đoán.

Ví dụ như, để nhân vật mình yêu thích nhất trong sách mặc tạp dề, nấu cho mình một bữa cơm.

Thật là... mong đợi.

Những khách mời khác có lẽ còn phải thận trọng, Cố Tri Cảnh không sợ. Cô là một kẻ cặn bã. Cô còn tự nghĩ ra một lý do cho mình: tất cả mọi người đều đã quen với hình tượng tra A của cô, nếu trở nên ôn nhu, chu đáo, vậy chẳng phải là sụp đổ hình tượng sao?

Nghĩ như vậy, cô đưa chiếc tạp dề cho Dã Trì Mộ. Ngón tay kẹp lấy lớp vải, nhẹ nhàng run lên. Dã Trì Mộ lúc nhận lấy, do dự một lúc. Nàng lấy nó đặt lên ướm thử, cuối cùng lại ném chiếc tạp dề trở lại.

"Không muốn."

Nàng ném rất chuẩn, đúng lúc rơi trên cánh tay Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh cũng không giận nàng, cầm tạp dề, từ từ đi ra ngoài.

Cô ngồi trên sofa, trên bàn có báo chí, cô cầm lên lật lật.

Trên chuyên mục tài chính kinh tế, đột nhiên xuất hiện tên của Quân Hoa Diệu. Cánh tay cô đặt trên tay vịn, không thể không cảm thán, thế giới tiểu thuyết thật lợi hại.

Nguyên tác thảo luận rằng hắn là một kỳ tài thương mại, có thể nói là đầu tư cái gì cũng có lời.

Cố Tri Cảnh chơi hắn một vố ngáng chân, khiến gã này suýt trẹo cả chân. Vậy mà trong lĩnh vực tài chính và kinh tế, người ta vẫn coi trọng hắn như thường.

Cố Tri Cảnh lật về sau, thấy được bài phỏng vấn của Cố Thế Xương. Lời tán dương đối với Cố Thế Xương rất ít, chỉ nói ông đã liên tục giành được vài miếng đất, thành tích nổi bật.

Nhưng không có phân tích sâu về việc ông đã giành được đất của ai.

Một tờ báo lật hết, Dã Trì Mộ kéo cửa phòng bếp ra, có thể ăn cơm rồi.

Bữa sáng đơn giản: cháo thịt nạc rau xanh, và một chồng trứng tráng.

Cố Tri Cảnh đi vào đầu tiên. Cô múc một bát nhỏ, thổi nguội, rồi đưa đến bên môi, từ từ nếm một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm. "Rất ngon."

Dã Trì Mộ không nói chuyện với cô, tự mình ăn.

Vành môi khẽ nhấp, cong lên một nụ cười không dễ nhận ra.

Dã Trì Mộ sở hữu nhan sắc nổi bật, là kiểu mỹ nhân khiến người ta chỉ gặp một lần là không thể quên. Nhưng nàng có chút không ăn ảnh, tính tình u uẩn, khi nhìn người luôn mang vẻ trầm lắng.

Đạo diễn nhanh chóng bắt lấy khoảnh khắc này, giao cho biên tập, định đưa đoạn nấu cơm lên Weibo làm tư liệu.

Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh dùng cơm xong, các khách mời khác lần lượt tỉnh dậy. Nghe thấy mùi thơm, họ lập tức hỏi có phải có đồ ăn không. Mọi người đều là những nhân vật có mặt mũi, đều tưởng là do ban tổ chức sắp xếp. Nghe xong lời giải thích, họ khẽ "à" một tiếng.

Tô Mặc Yên cười nói: "Tiểu Cố vận khí rất tốt, vừa đến đã có cơm ăn."

Cố Tri Cảnh thản nhiên nói: "Dựa vào da mặt dày thôi."

Mấy người chung đụng đều rất hài hòa.

Ai cũng không nói nhiều, chỉ cảm khái Cố Tri Cảnh "vận khí tốt".

Phòng bếp là kiểu mở, bên trong có mấy cái bếp, ai cũng có thể dùng. Tất cả mọi người không muốn phiền phức như vậy, nên đều cùng nhau làm.

Tính cách của mỗi người khác nhau, kịch bản cầm cũng khác nhau. Buổi sáng mọi người vừa tỉnh ngủ, đều có chút cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ nhỏ của mình.

Tô Mặc Yên sáng sớm có thói quen uống nước chanh. Cô ấy ép một ly, vừa định uống thì cô bé hoa hồng Dư Chi Chi đến, nếm thử một miếng rồi nói "Chị ơi, chua quá."

Dã Trì Mộ ngồi trên ghế nhìn, thỉnh thoảng phối hợp nở một nụ cười. Kỹ năng diễn xuất của nàng cũng khá tốt, khiến người ta không nhìn ra được nàng đang bật cười với tâm trạng bình tĩnh.

Cố Tri Cảnh lật báo, cong môi.

Đội ngũ cắt ghép của ban tổ chức có tốc độ như dao. Sau khi mọi người ăn xong, họ đã biên tập xong những chuyện buổi sáng và đăng lên Weibo.

Ban đầu, khu bình luận không ít người ship CP. Xuống dưới một chút, đột nhiên tràn vào đủ loại phàn nàn.

【 Vừa nhìn đã biết chẳng có tí kinh nghiệm sống, đứng dựa cửa cũng chẳng sợ ngột ngạt.】

【Kẻ lưu manh! Có giỏi thì vào bếp nấu cơm cho Omega đi! Ghét nhất mấy Alpha kiểu áo đưa tay, cơm há mồm. Dù có 18,88 tỷ, tôi cũng chẳng thấy mị lực của cô đâu!】

【 Dã lão sư có kỹ năng thuần hóa vợ à? Yêu! 】

【 Trời ạ, hôm qua xem ảnh tuyên truyền mà tui còn không tin nổi. Cố Tri Cảnh đúng là một "ác ôn mang vest", sao cô ấy mặc vest lại "đẹp trai" thế chứ? 】

【 Đây là show tình yêu hay là chương trình vợ chồng son vậy? "Tinh Ngữ Tinh Nguyện" đừng quên bản chất nha! Tôi muốn xem màn cậu liêu tớ, tớ rung động, yêu nhau đắm đuối, chứ không phải kiểu "lão phu lão thê" ngay từ đầu, chán lắm! 】

【 Trời, tui bắt đầu tưởng tượng rồi! Cố "tra A" ôm eo nhỏ của Dã lão sư, ép nàng lên quầy bếp, thế này thế kia, áo vẫn mặc trên người, quần tây thì cởi xuống! 】

【 Sao lại mắng Cố Tri Cảnh? Anti hả? Tôi thì lại rất mê hình tượng của Cố Tri Cảnh đấy! 】

Bình luận phân hóa hai cực như vậy, là do "thật vừa đúng lúc", show "Người yêu điểm tối đa" cũng đăng tư liệu. Video dài hai ba phút được chia sẻ một cách nhanh chóng.

Hai nhà show giải trí đánh nhau, hiện tại "Người yêu điểm tối đa" đang chiếm ưu thế.

Bởi vì Quân Hoa Diệu đã tặng cho Vân Lộng Khê một chiếc nhẫn cỏ.

Hai người ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ngắm sao. Tâm trạng Vân Lộng Khê không tốt, hắn nói sẽ tặng nàng một món quà. Sau đó, hắn ra ngoài, dùng một cọng cỏ đuôi chó tết thành một chiếc nhẫn cho Vân Lộng Khê, đặt trong lòng bàn tay nàng.

Dưới ánh trăng, gió lay động, cô gái nhìn vào mắt người đàn ông, trong suốt, lấp lánh.

Ai mà không tim đập thình thịch?

Độ hot này khó lường. Tiêu đề hot search #Quân Hoa Diệu Vân Lộng Khê chiếc nhẫn#, chỉ cần nhìn vào tiêu đề này là đã có rất nhiều người bị che mắt.

Ngày đó, độ hot của họ đã luôn nghiền ép "Tinh Ngữ Tinh Nguyện".

Fan đều đùa rằng Quân Hoa Diệu và Vân Lộng Khê là đang yêu đương thật, còn Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ lại càng giống một cặp vợ chồng già với củi gạo dầu muối.

Nguyên tác không hề miêu tả về show "Tinh Ngữ Tinh Nguyện" này, chỉ là để làm nền cho chuyện tình cảm của nam nữ chính. Sau này có thêm một câu: tỷ lệ người xem của show "Người yêu điểm tối đa" đã đánh bại tất cả các show tình yêu khác, những show đó đều trôi theo dòng nước.

Trong "Người yêu điểm tối đa", Quân Hoa Diệu mở màn đã tặng Vân Lộng Khê chiếc nhẫn cỏ. Đến thời điểm then chốt cuối cùng, khi lựa chọn "tiếp tục" hay "tạm dừng", cả hai lại đều chọn tạm dừng.

Chiếc nhẫn cỏ được treo trên bệ cửa sổ của ngôi nhà gỗ nhỏ họ đã ở.

Tình cảm của hai người đã trở thành nỗi tiếc nuối của chương trình, và chính nỗi tiếc nuối này đã mang lại cho họ bộ phim đầu tiên, trở thành ảnh đế và ảnh hậu.

Ban tổ chức rất hối hận, họ đã rất thất sách. Sớm biết vậy, họ đã biên tập và đăng đoạn video Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ "dùng chung" một phòng tắm ngày hôm qua lên.

Ngồi trong xe, tất cả mọi người đang xem hot search. Dư Chi Chi dựa vào vai Tô Mặc Yên, có chút cảm thán nói: "Không tệ nha, thế mà lại tặng nhẫn."

Cố Tri Cảnh ngồi ở phía sau, trên tay còn cầm tờ báo đó.

Cô hỏi: "Cô muốn gì?"

Dã Trì Mộ cũng đang nhìn điện thoại. Nàng rút ngón tay ra, nói: "Tôi không ao ước, cô đừng nghĩ nhiều."

Nàng không đến mức phải ao ước một chiếc nhẫn cỏ. Đừng nói nhẫn cỏ, hồi nhỏ nàng không có đồ chơi, còn biết dùng cỏ để tết hoa hồng.

Cố Tri Cảnh nói: "Tôi biết."

Dã Trì Mộ chỉ đang quan sát động thái của phe nam nữ chính. Nàng muốn dùng chương trình này để nổi tiếng. Đối thủ lớn nhất không phải là các ngôi sao cùng thời, mà là nam nữ chính. Độ hot của hai người đó rõ ràng là đang che lấp độ hot của nàng.

Nàng nhìn mà trong lòng khó chịu.

Nghĩ đến đây, nàng nghe thấy Cố Tri Cảnh nói: "Tôi chỉ cảm thấy người khác có thì cô cũng nên có."

"Hửm?"

"Không có gì." Cố Tri Cảnh cười một cái, trả tờ báo lại.

Giọng Dã Trì Mộ không còn lạnh như vậy nữa, hỏi: "Cô biết xếp cái gì?"

"Thuyền nhỏ, máy bay."

Dã Trì Mộ nghĩ đến nơi họ sắp đến, nói: "Tôi muốn thuyền nhỏ."

Cố Tri Cảnh đặt tờ báo lên chân, vừa xếp vừa nghĩ.

Cuối cùng, cô xếp một chiếc thuyền nhỏ đưa cho nàng.

...

Xuống xe, họ đến một hòn đảo nhỏ, bốn phía bị nước bao quanh.

Cố Tri Cảnh có chút thất sách. Cô mặc vest, là một trong hai bộ có kiểu thu eo, trông eo cô rất nhỏ, hai chân rất dài. Vì quần áo ôm sát, mông trông còn rất căng mẩy, nhìn một cái đã biết là một kẻ lãng tử phong tình.

Toàn thân cô thế này không tiện xuống nước lắm. Dã Trì Mộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phối với quần jean. Nàng xuống xe liền quan sát cảnh sắc xung quanh.

Chỗ ngồi không tệ, rất đẹp.

Đạo diễn giới thiệu cho họ mục đích đến nơi này: để họ bắt tôm nhỏ, hái quả, ban đêm có thể sẽ cắm trại ở đây.

Còn nói, lát nữa sẽ mở một buổi livestream.

Đây là đặc sắc của show tình yêu của họ. Họ sẽ hợp tác với một nền tảng video lớn, livestream vài giờ. Tiền thưởng từ livestream sẽ được chia với nghệ sĩ. Nghệ sĩ cũng đều nguyện ý livestream, dùng tài khoản của chính mình.

Đội ngũ đạo diễn cũng sắp xếp thợ trang điểm. Nữ minh tinh nào cần dặm lại makeup bây giờ có thể đề xuất.

Nữ minh tinh ra ngoài cơ bản đều đã trang điểm. Dã Trì Mộ cũng vậy, nàng tô một lớp son môi tương đối nhạt.

Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ được chia đi bắt tôm nhỏ. Dã Trì Mộ đi theo đạo diễn Sách để lấy thùng. Cố Tri Cảnh nói chuyện với đạo diễn, điều chỉnh phạm vi livestream của họ lát nữa.

"Có thể." Cố Tri Cảnh đối với những thứ này không hiểu rõ lắm, chỉ cần ghi nhớ phạm vi đạo diễn đã vạch ra là được.

"Vậy chúng ta bắt đầu nhé." Đạo diễn theo sau nói.

Cố Tri Cảnh gật đầu. Giao diện livestream sáng lên. Cố Tri Cảnh nhìn vào màn hình, liền thấy Dã Trì Mộ đang đi vào trong nước. Dã Trì Mộ định thả chiếc thuyền giấy trong tay. Nàng xoay người, đặt chiếc thuyền lên mặt nước, khuấy nước một chút, để thuyền nhỏ thuận theo gợn sóng trôi đi.

Chân nàng đạp lên tảng đá bóng loáng, thân thể nghiêng nghiêng.

Thật ra, nàng có thể giữ thăng bằng được cơ thể mình. Nhưng Cố Tri Cảnh lo lắng cho nàng, há miệng liền gọi một câu: "Dã Trì Mộ, cô đừng vào đó, sâu lắm."

Khán giả vừa tràn vào phòng livestream: 【 ? 】

【 Tôi nghe thấy gì vậy? Kích thích như vậy sao? 】

【 Quả nhiên là tổ trưởng thành, vừa lên đã lái xe. 】

Lông mày Cố Tri Cảnh nhíu lại rất chặt. Cô căn bản không nhìn livestream. Thấy Dã Trì Mộ ngây người tại chỗ không quay lại, cô tiếp tục gọi nàng: "Nghe không, sâu lắm."

Dã Trì Mộ bị cô gọi cho giật mình, dưới chân trượt, suýt nữa té ngã. Nàng lảo đảo trong nước mấy giây mới miễn cưỡng đứng vững lại.

Nàng quay đầu nhìn Cố Tri Cảnh, ánh mắt trách móc.

Cố Tri Cảnh đi về phía nàng, rất lo lắng nhắc nhở: "Nơi đó rất nguy hiểm, cô đi vào nơi sâu như vậy làm gì?"

Dã Trì Mộ không phải bị cô gọi mà kinh hãi.

Mà là cảm thấy lời này có chút quen thuộc.

Lúc này, màn đạn đã có chút điên cuồng.

【 Dã tỷ tỷ, đừng vào chỗ của Tiểu Cố chứ. 】

【 Dã lão sư, đừng vào chỗ của Cố Cố chứ. 】

【 Ha ha ha, tôi dám nói Dã Trì Mộ chắc chắn đã xem qua cái CP văn đó. 】

【 Mẹ kiếp, CP văn gì chứ, rõ ràng là truyện H! Đây là thứ tôi có thể xem sao? Bà tác giả đồng nhân văn viết đỉnh quá, Dã Trì Mộ công vãi, làm tui muốn liều mạng luôn, tim đập thình thịch mù mắt mấy cái!】

【 Dã! Dã! Còn có cả roi da nhỏ nữa, Dã Trì Mộ đúng chuẩn phản diện, trực tiếp nhốt "tra A" 18,88 tỷ của chúng ta lại, ôi ôi, thơm quá, cắn chết tôi đi! 】

【 Dã Trì Mộ chắc chắn đỏ mặt rồi, giờ không có hoàng hôn che đâu! Tôi làm chứng, nàng xấu hổ thật đấy! 】

Dã Trì Mộ cũng đúng là đã nghĩ đến cái CP văn đó.

Nàng bây giờ hối hận vì đã xem nó.

Nàng nuốt một ngụm khí, nghĩ rằng Cố Tri Cảnh không biết mình đã xem, ánh mắt lấp lóe một lúc, rồi rất bình tĩnh nói mình không sao.

Nàng cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng mà, trước mặt những cô gái kính hiển vi, đã bị phơi bày không sót một thứ gì. Nàng càng bình tĩnh, màn đạn càng điên cuồng, người vào phòng livestream càng nhiều.

Trên người Cố Tri Cảnh còn mặc vest. Cô vốn định xuống nước một chút, Dã Trì Mộ không để cô xuống. Cố Tri Cảnh đưa tay cho Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ không đi tới, nàng một tay xách thùng nhỏ, một tay còn túm lấy ống quần mình, không có tay để níu lấy Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh hỏi: "Chân bị trẹo rồi sao?"

Dã Trì Mộ giấu chân vào trong nước, "Không sao, cô không cần để ý đến tôi, tôi có thể đi lên được."

Cố Tri Cảnh cúi đầu nhìn mặt nước, ánh mắt từ mặt nước rơi xuống chân Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ đối diện với mặt trời, mặt bị chiếu đến nóng ran. Nàng đi lên bờ, cẩn thận từng li từng tí, cố gắng tránh đi ánh mắt của Cố Tri Cảnh.

Trong CP văn, có một đoạn, Dã Trì Mộ đi chân trần giẫm lên Cố Tri Cảnh. Alpha phát tình, không còn lý trí, cầu xin Omega giúp đỡ, nhưng lại vì bị khóa, chỉ có thể như một con chó, hôn mu bàn chân của nàng.

Dã Trì Mộ sắp lên đến bờ, nói: "Cô đừng nhìn."

Cố Tri Cảnh có chút lo lắng, nắm lấy cánh tay nàng, "Bị trật chân sao?" Cô thở dài, nói: "Sau này cô đừng xuống nước nữa, để tôi là được."

Dã Trì Mộ lại không chịu.

Nàng hoài nghi Cố Tri Cảnh cũng đã xem qua, đang cố ý. "Cô ngậm miệng lại!"

"A?" Cố Tri Cảnh không hiểu lắm.

Dã Trì Mộ nghĩ, loại người như Cố Tri Cảnh vẫn nên để Tần Quang Huy đi theo, phải dùng một sợi dây thừng buộc lại. Nếu không, cô thật sự chẳng biết gì cả, cô biết cách tán tỉnh, nhưng lại căn bản không hiểu trạng thái của người bị tán tỉnh.

Đây là livestream, nàng đều có thể đoán được khán giả trên màn đạn đang gõ những gì.

"Dù sao cô đừng gọi như vậy, cũng đừng nói như vậy."

Cái gì mà đừng vào, cái gì mà sâu quá. Cố Tri Cảnh không cảm thấy có vấn đề sao?

Dã Trì Mộ lên bờ, nàng buông ống quần xuống, trên chân dính bùn đất. Nàng định đi rửa một chút. Cố Tri Cảnh đi nhặt giày của nàng. Quay đầu thấy nàng lại muốn xuống nước, cô bất đắc dĩ nói: "Vậy tôi gọi cô là... Dã lão sư?"

Nghệ sĩ tham gia show đều gọi nhau như vậy.

Đây hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, hai người không phải đang nói cùng một chuyện. Dã Trì Mộ cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cô qua đây." Dã Trì Mộ khẽ nói, môi mấp máy, ám chỉ cô đến gần. Cố Tri Cảnh khẽ cúi đầu, liền nghe Dã Trì Mộ nói: "Cô mau cút đi. Sau này tôi như vậy, cô đừng hỏi nữa. Tôi là đang xấu hổ."

"A? Thì ra là vậy à."

Cố Tri Cảnh rõ ràng thấy chân nàng nhấc lên rất khó khăn, trực tiếp bế ngang người nàng lên, từng bước một đi về phía trước. Sức lực cô lớn, cơ thể lại có lực. Cảm giác như cô muốn ôm người lên rồi ném đi đâu đó.

Dã Trì Mộ hơi trợn tròn mắt nhìn cô.

Dã Trì Mộ cuối cùng cũng hiểu tại sao Bạch Thanh Vi lại nói Cố Tri Cảnh là một tên ác ôn mặc vest. Cô ta mặc một bộ vest, tại sao lại không thể biểu hiện lịch thiệp hơn một chút?

Cố Tri Cảnh đè giọng nói: "Chân, kẹp chặt một chút, đừng để lộ ra."

"Tôi lại không mặc váy." Dã Trì Mộ đỏ mặt, dù Cố Tri Cảnh dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được.

"Vòng tay qua cổ tôi đi, để không bị rơi xuống." Cố Tri Cảnh nói.

Dã Trì Mộ không vòng tay qua cổ cô. Nhìn vào đường nét xinh đẹp của cô, gương mặt Cố Tri Cảnh vô cùng sắc nét, ngón tay nàng day day chiếc cà vạt trên áo vest cô.

Cố Tri Cảnh ôm người vào bờ, không dừng lại. Đầu tháng Bảy, chính là nơi hoa nở rộ. Cô đặt Dã Trì Mộ xuống, nói: "Cô ở đây đợi, lát nữa tôi làm xong sẽ đến."

Dã Trì Mộ không nói gì. "Chân tôi không có vấn đề gì."

Cố Tri Cảnh đi đến bờ, lấy đôi xăng đan của Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ khó chịu, khẽ cúi đầu, mặt vùi vào đầu gối.

Nàng tự nhủ: Không sao, người khác cũng không biết, chỉ có một mình nàng biết.

Cố Tri Cảnh đặt giày bên cạnh chân nàng. Dã Trì Mộ cũng không mang vào. Ngón tay nàng ngoắc ngoắc dây giày, rồi lập tức cúi đầu kéo một cọng cỏ xanh.

【 Mắt tui trừng to lắm! Tui thấy rõ, chân Dã Trì Mộ chẳng có vấn đề gì đâu! Cố Tri Cảnh chỉ muốn ôm nàng thôi! 】

【 Omega đáng yêu thế này, ai mà không mê mẩn chứ? Ôm nàng, hôn nàng! Thả thính nàng đi!】

【 "Tinh Ngữ Tinh Nguyện" đúng là đỉnh của chóp! Kỳ này cảm ơn đạo diễn Sách đến mười tám đời tổ tông! Đây mới là show tình yêu mà người lớn nên xem!】

【 Tê tái, sức hút bùng nổ! Làm một lần trên đồng cỏ đi nào! 】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com