TruyenHHH.com

[BHTT - EDIT] [ABO] XUYÊN THÀNH TRA A SAU ĐEM PHẢN DIỆN ĐÁNH DẤU.

CHƯƠNG 15

AdachiSensei

Dù trước mắt tối sầm một màu, Cố Tri Cảnh vẫn có thể cảm nhận được trời đất quay cuồng. Vòng xoáy trên hành lang lúc nãy đã xuất hiện trở lại, lần này không có Dã Trì Mộ giúp đỡ, chúng liều lĩnh cuộn tới, cuốn phăng cô đi.

Toàn thân Cố Tri Cảnh bất lực.

Một giờ, có lẽ còn lâu hơn.

Cố Tri Cảnh nghe được tiếng gió và tiếng ve sầu.

Trong khoảng thời gian này, đại não cô theo bản năng chìm trong sợ hãi. Trong biển ý thức hỗn loạn, những mảnh ký ức rời rạc thoắt hiện — ví dụ như buổi tiệc rượu trước đêm cô xuyên không.

Chiều hè nắng gắt, hơi nóng từ mặt đất hắt lên bỏng rát. Người qua lại đều mặc vest thẳng thớm, tay cầm ly rượu vang khẽ cụng vào nhau, môi hé rồi khép, không khí oi nồng càng khiến sự náo nhiệt thêm ồn ào.

Người bạn thân đứng bên cạnh cô, cầm ly rượu chân cao lắc nhẹ, giọng nói lạnh lùng: "Thật không vui."

Giọng cô ấy thanh lãnh, đôi mắt rũ xuống, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt khiến cô ấy trông kiêu ngạo như ánh trăng treo trên cao.

Tính tình hoàn toàn khác biệt với Tần Linh Nguyệt của thế giới này.

Cố Tri Cảnh đứng đối diện cô ấy, xa xa nhìn vào mắt một người.

Tần Lĩnh Nguyệt còn nói: "Sau này, loại tụ tập thế này khỏi cần đến nữa."

Cố Tri Cảnh cố gắng nhận ra người phụ nữ đã mời rượu mình.

Chiếc váy đen, mái tóc dài suôn mượt, gương mặt...

Người ấy cảm nhận được ánh nhìn của cô, từ từ ngẩng đầu lên.

Vẫn là nàng. Là người ôm lấy cô, dắt cô đi.

Chân Cố Tri Cảnh giẫm lên bãi cỏ trải đầy châu báu. Cô đi. Đi rồi sao?

Không thể không thừa nhận — hệ thống, thực sự rất biết cách nắm bắt lòng người.

"Cố Tri Cảnh? Cố Tri Cảnh cô sao vậy? Cố Tri Cảnh, cô nghe thấy tôi nói không?"

Trong cơn mê man, bên tai vang lên giọng nói của Dã Trì Mộ — lo lắng xen lẫn dịu dàng. Dã Trì Mộ ở ngay trước mắt cô, là mê hoặc... mà cũng như lo lắng.

Lúc này, một vệt sáng lay động mí mắt cô. Chìm trong bóng tối đã lâu, Cố Tri Cảnh cảm thấy nóng, cô mở mắt ra.

Ánh sáng dịu dàng ngoài cửa sổ lúc này trở nên chói mắt lạ thường, rọi lên bàn, làm nửa mu bàn tay cô sáng rực lên. Cô đưa tay che mắt.

Cô vẫn đang ở trong thư phòng, bốn phía có gió lùa qua, thổi bay rèm cửa.

Màn hình máy tính trước mắt đã đen kịt, tài liệu cô đang làm cũng không còn nữa.

Cô đã ghi chép nhiều như vậy, nói không có là không có.

Cố Tri Cảnh đan các ngón tay vào nhau, nhấc chân đạp vào bàn, chiếc ghế lùi thẳng về phía sau. Cô lạnh giọng gọi hệ thống vài tiếng, nhưng thứ đó cũng không xuất hiện.

Nếu hệ thống là thực thể, bây giờ cô nhất định sẽ bóp chết cái thứ chó má này.

Máy tính khởi động, thời gian là ngày 16 tháng Sáu.

Quay lại một ngày trước khi Dã Trì Mộ được đưa đến giường của cô.

Cái lỗi này là muốn bỏ qua tình tiết đó sao?

Nhất thời không biết nên vui hay nên tức giận. Dù sao thì cũng còn may — không phải quay lại ngày đầu tiên. Nếu thật sự phải bắt đầu lại từ con số không, e là cô có tính tình thế nào cũng không tránh khỏi phát điên.

Vậy thì điều này đại diện cho cái gì?

Nó cho thấy hình xăm trên người Dã Trì Mộ thực sự có vấn đề.

Hay là hệ thống cũng e ngại bí mật trên người Dã Trì Mộ.

Nhưng — hình xăm con bướm kia, trên đầu vai — rốt cuộc đại diện cho điều gì?

Liệu nó có liên quan đến việc cô xuyên vào cuốn sách này không?

Cố Tri Cảnh đứng dậy ra khỏi phòng, trong lúc đó, cô đã gào thét tên hệ thống trong đầu rất nhiều lần, nhưng nó vẫn không hề đáp lại, không biết là đang giả chết hay đang sửa cái lỗi vớ vẩn gì đó của nó.

Tốt nhất là cả đời đừng xuất hiện nữa.

Mặt Cố Tri Cảnh rất âm trầm.

Cô ra khỏi thư phòng, đẩy cửa phòng bên cạnh. Trong phòng vẫn là dáng vẻ ban đầu, trống rỗng không có gì cả, càng không có Dã Trì Mộ.

Cố Tri Cảnh cúi đầu nhìn cổ tay mình.

Không biết sau này có còn xuất hiện cái lỗi quay ngược thời gian này nữa không.

Vừa rồi căn phòng đều do quản gia và người hầu bài trí, cô còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ hoàn thiện của nó, thậm chí chưa kịp hỏi Dã Trì Mộ có thích không.

"... Chết tiệt."

Cố Tri Cảnh lần đầu tiên trong đời văng tục.

Quản gia đúng lúc bưng hoa quả đi lên, nghe thấy vậy ông hơi sững sờ. Bình thường Cố Tri Cảnh cũng hay nói tục, chỉ là gần đây đã rất ít nghe thấy.

Ông nói một câu, "Tiểu thư, ăn miếng dưa hấu đi, rất ngọt."

Cố Tri Cảnh liếc mắt nhìn vị quản gia hiền hòa, hỏi hai câu về những chuyện xảy ra hôm nay. Quản gia báo cáo từng việc một, nói cô đã ở nhà cả ngày, lão gia hôm nay đi công ty, còn về Dã Trì Mộ thì quản gia cũng không rõ.

Bên tai truyền đến tiếng "đinh linh", cô lại nhìn về phía căn phòng, là chiếc chuông gió treo trên bệ cửa sổ đang theo gió lay động.

Cố Tri Cảnh nói: "Quản gia, ông dọn dẹp phòng này một chút, lát nữa tôi sẽ gửi danh sách mua sắm cho ông."

"Được, cô hôm nay muốn vào ở sao?"

"Cho người khác ở."

Cố Tri Cảnh quay người lại đi vào thư phòng, đi được vài bước thì dừng lại nói: "Cái chuông gió đó giữ lại."

Tài liệu đã làm trước đó có thể tìm lại được. Cô không quan tâm lần quay ngược thời gian này sẽ mang lại ảnh hưởng gì, đối với một thương nhân như cô, cô sẽ biến nó thành cơ hội.

Hệ thống chơi cô đúng không.

Ha.

Cố Tri Cảnh gọi điện thoại cho Cố Thế Xương, "Phụ thân, cho con 30 triệu, ngày mai con trả lại người 40..."

Điện thoại rất nhanh bị cúp máy.

Vài giây sau, Cố Thế Xương gọi lại cho cô, nói: "Bị điện thoại rơi vào đầu à? Mở miệng đã 40 triệu, muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

Cố Tri Cảnh hít một hơi thật sâu, "Dẫn con gái nhà người ta đi dạo phố."

Cố Tri Cảnh thống kê lại tài sản của nguyên chủ, một kẻ ăn chơi trác táng không có bao nhiêu tiền. Tiền tiêu vặt trước đây của nguyên chủ đa số đều tiêu vào những nơi không đứng đắn. Bây giờ, quần áo hàng hiệu, giày dép, còn có mấy chiếc xe sang, tất cả tài sản tích lũy lại, tài sản cố định của cô chỉ có ba mươi triệu.

Tác giả thật sự không đủ nghiêm cẩn. Tại sao lúc viết truyện lại không nói một chút về con số trúng thưởng xổ số mỗi tháng, nhỡ có người xuyên qua cần dùng đến thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Cố Tri Cảnh gọi điện thoại xong, Cố Thế Xương chuyển cho cô ba mươi triệu, kèm theo một câu: Ta muốn có cháu nội.

Lúc xuống lầu, Cố Tri Cảnh gọi quản gia lại, đưa cho ông một tờ giấy.

Quản gia nghi hoặc, "Sao vậy?"

"Tôi viết cho ông mấy con số."

"Cái này có tác dụng gì?"

Cố Tri Cảnh nói: "Dãy số trúng giải nhất xổ số tuần này."

"... À."

Ra ngoài, quản gia thúc híp mắt lại. Ông siết chặt tờ giấy, tiện tay nhét vào túi. Ông vội gọi điện thoại lại cho Cố Thế Xương, "Lão gia, tiểu thư nhà chúng ta cuối cùng cũng thông suốt rồi. Cô ấy vừa bảo tôi chuẩn bị phòng tân hôn, tôi nghĩ là muốn đón Dã Trì Mộ tiểu thư về ở."

Nhìn Cố Tri Cảnh đang xuống cầu thang, ông lại thêm một câu, "Nhưng tiểu thư trông có vẻ rất tức giận, tám phần là bị tên khốn Triệu Khai Dục đó chọc tức."

Cố Tri Cảnh vào gara lấy xe. Lúc đạp ga, cơn đau trên đùi khiến động tác của cô dừng lại. Cô vén ống quần tây lên, dưới đầu gối có một vết bầm rất rõ, rõ ràng là vết thương để lại từ trước khi quay ngược thời gian.

Nói cách khác, tất cả mọi người đều đã quay ngược thời gian, ký ức đã bị làm mới, chỉ có cô không thay đổi.

Nghĩ đến đây, Cố Tri Cảnh híp mắt lại, tăng tốc độ xe. Cô phải nhanh chóng đến xem ký ức của Dã Trì Mộ có thay đổi không.

Xe không chạy được bao lâu đã đến nơi. Cô bấm số gọi đi.

Điện thoại kết nối rất nhanh. Đây là lần thứ hai cô gọi đi. Cô dùng sức nắm chặt điện thoại, bên kia không có sự im lặng, mà lại nhận ra cô là ai ngay lập tức.

"Cố Tri Cảnh?"

"Dã Trì Mộ."

"Chuyện gì?" Giọng Dã Trì Mộ bên kia vẫn rất cảnh giác đáp lại nàng.

Không một gợn sóng.

Thật ra, Cố Tri Cảnh mới đến thế giới này không lâu, cũng chưa làm gì nhiều, nhiều lắm là vào cục cảnh sát ngồi một lát, nhiều lắm là tham gia một buổi đấu giá, nhiều lắm là... nhiều lắm là cùng Dã Trì Mộ đối mặt trên một chiếc giường một hồi.

Không tính toán thì thôi, cô cũng không biết mình đã làm nhiều chuyện như vậy.

Cố Tri Cảnh hồi lâu không trả lời, Dã Trì Mộ lại hỏi một lần nữa: "Tôi cúp máy đây?"

Trong kính chiếu hậu, chiếc cằm quyến rũ của người phụ nữ nhấc lên, môi mỏng khẽ động, "Con bướm sau vai cô trông rất đẹp."

"Gì?"

"Màu sắc cũng rất đẹp."

"Chẳng ra làm sao." Dã Trì Mộ cúp máy.

Cố Tri Cảnh nhếch môi. Cô là người rất đứng đắn, chưa từng chủ động nói những lời mập mờ như vậy, có thể là do bình thường cô sống cũng tương đối kiềm chế.

Cô thở ra một hơi, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Dã Trì Mộ đứng trên ban công gọi điện thoại.

Đêm khuya, trời nóng. Lúc cô kéo rèm cửa sổ thì nghe thấy những người đồng nghiệp bàn tán, nói chiếc xe sang trong sân đã đậu cả buổi chiều, là một chiếc Maybach kiểu mới.

Khoảng thời gian trước, công ty có nghệ sĩ được mời làm đại diện cho hãng này, một chiếc như vậy hình như hơn bốn triệu.

Dã Trì Mộ nắm chặt rèm cửa, qua khe hở liếc mắt nhận ra là xe của Cố Tri Cảnh. Mấy ngày trước, nàng đã mất kiểm soát trên chiếc xe này.

Dã Trì Mộ kéo rèm cửa lại, ngồi trên giường chơi điện thoại. Người đại diện nhận cho nàng một công việc, có mấy hãng mỹ phẩm dưỡng da không tên tuổi để ý đến độ hot hiện tại của nàng. Người đại diện nói là nhận trước cho nàng, để nàng kiếm chút tiền nhanh. Với hình tượng hiện tại và việc đã đắc tội với người khác, trong giới không ai dám mời nàng làm đại diện. Nếu bây giờ nàng không nắm lấy cơ hội, đợi đến khi hết hot thì một đồng cũng không vớt được.

Thật ra nàng không muốn nhận.

Tiền ít việc nhiều, sản phẩm có vấn đề còn ảnh hưởng đến hình tượng. Dù không có nhiều fan, nhưng nàng cũng không muốn hại người.

Dã Trì Mộ vừa định gửi đi thứ gì đó, lại đi đến bên cửa sổ nhìn. Cố Tri Cảnh vẫn còn ở đó. Bây giờ cũng đã mười giờ rồi, cô ta không về sao?

Hôm nay Cố Tri Cảnh làm sao vậy? Gọi điện thoại nói một câu không thể hiểu nổi, bây giờ lại kỳ kỳ quái quái ăn vạ không đi.

Nửa giờ sau, Dã Trì Mộ từ trên lầu đi xuống. Cái bóng bị đèn đường kéo dài, bước chân chậm chạp. Nàng đến dưới cây ngô đồng đối diện Cố Tri Cảnh rồi dừng lại.

Nàng mặc một bộ đồ ở nhà ngắn tay, phía dưới là một chiếc quần ngắn, kiểu dáng rất bình thường. Nàng nhíu mày, nói: "Cô tìm tôi làm gì?"

Rõ ràng mới mấy giờ trước Dã Trì Mộ còn ở trong nhà cô, giờ con ngươi nàng lại phản chiếu ánh đèn đường, lấp lánh. Lại một lần nữa đối mặt với nàng, Cố Tri Cảnh cảm thấy thời gian như quay ngược lại, cả thế giới đều say, chỉ một mình cô tỉnh táo.

Cố Tri Cảnh không vội xuống xe. Cô qua cửa sổ xe quan sát Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ bị ánh mắt cô nhìn đến không thoải mái, bước chân lùi về sau.

Cố Tri Cảnh từ trên xe bước xuống, trở tay đóng cửa xe lại.

Ánh mắt cô rơi trên vai Dã Trì Mộ. Ngón tay ngay lúc sắp vươn ra chạm vào vai Dã Trì Mộ thì dừng lại. "Hôm qua trong giấc mơ, tôi mơ thấy cô đến nhà tôi, cô định ở chung với tôi."

"Cô nằm mơ giữa ban ngày à?" Dã Trì Mộ nhíu mày hỏi cô, ngón tay chỉ lên trời, bảo cô nhìn cho kỹ bây giờ là ban đêm, nên tỉnh lại rồi.

Hiển nhiên Dã Trì Mộ đã theo thời gian quay ngược, ký ức dừng lại ở hai ngày trước, không còn nhớ chuyện đã đến nhà cô.

Cố Tri Cảnh gật đầu, tay đút trong túi quần, khẽ nói: "Mộng tỉnh lại, không biết vì sao... Đột nhiên, có chút nhớ cô."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com