Bhtt Edit Abo Tieu Tuong Quan Chi Deo Bam The Tu Mu Cua Nang
Chương 31
Có lẽ bị Kỳ Ấu An chọc giận, cũng có thể là dọa sợ, Tống Trạch Lan thay xong quần áo liền co người vào phía trong giường im thin thít. Cũng không quan tâm Kỳ Ấu An có nhìn thấy hay không. Kỳ Ấu An như kẻ mù, chân va vào mấy cái mới tìm được giường. Lên giường, kéo chăn lên mới phát hiện mình và thê tử ngủ riêng chăn. Có chút thất vọng. Nhưng nỗi thất vọng này không đáng kể, trong chớp mắt đã bị sự phấn khích trong lòng nhấn chìm. Kỳ Ấu An nằm trên giường căn bản không ngủ được, nàng khẽ gọi: "Thê tử, nàng ngủ chưa?" Nếu nàng không đến, có lẽ Tống Trạch Lan an trí xong hai con nhạn đã ngủ tiếp. Nhưng nàng đến rồi, làm sao ngủ ngay được? Tống Trạch Lan khẽ mím môi, nghĩ một lúc, vẫn thấy không đáp là tốt nhất, thở nhẹ nhàng, giả vờ ngủ say. Nhưng không ngăn được Kỳ Ấu An vui mừng, nàng tự mình phấn khích một lúc, mới nhắm mắt dỗ giấc, bên tai tiếng thở nhẹ, cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ, vô thức chìm vào giấc ngủ. Hai ngày nay Tống Trạch Lan bị nàng chiếm không ít tiện nghi, phát hiện nàng đã ngủ khó tránh khỏi khó tin, khóe môi nhiều lần nhếch lên, nhưng cũng có chút nghi hoặc trong lòng. An An hình như không biết mình đang trong kỳ mưa móc... Nửa đêm, Kỳ Ấu An bị mấy tiếng ho nhẹ đánh thức, mơ màng phát hiện trong lòng mình nhiều một người. Nàng vô thức giơ tay sờ, thân thể mềm mại ấm áp khiến nàng tỉnh táo ngay. Cũng đơ người. Thê tử sao lại trong lòng mình? Không phải khác chăn sao? Khi Kỳ Ấu An đang nghi ngờ cuộc đời, người trong lòng nàng cựa quậy, đầu như heo con chui vào lòng nàng, suýt đẩy nàng xuống giường. Xem tình hình này, Kỳ Ấu An nghi ngờ hợp lý là thê tử mình chủ động, nén ngứa cổ, nàng khẽ đặt tay lên eo Tống Trạch Lan: "Thê tử à..." Không nhận được hồi đáp. Trong bóng tối, đôi mắt Kỳ Ấu An sáng rực, nụ cười trên môi ngày càng rộng, Tống tỷ tỷ kiếp này, là thích mình chứ? "Lạnh quá..." Đột nhiên lời nói mơ hồ vang lên: "An An, nàng về... về ôm ta..." Giọng trong lòng mơ hồ, Kỳ Ấu An nín thở lắng nghe, chỉ nghe thấy 'ôm ta', dường như rất ấm ức. Đúng là niềm vui ngoài ý muốn! Kỳ Ấu An vui mừng khôn xiết, kéo nàng vào lòng hơn: "Thê tử, không ngờ nàng còn có mặt dính người thế này, tỉnh dậy đừng trách ta, là nàng tự chui vào." Người trong mơ đương nhiên không trả lời, chỉ hơi nhíu mày ho nhẹ, vẫn ngủ yên trong lòng nàng. Kỳ Ấu An đoán nàng có thể bị cảm, sờ trán thấy không sốt liền yên tâm. Tỉnh lại, đã đến giờ Kỳ Ấu An thường luyện võ. Ngoài trời mưa nhỏ hơn, nhưng qua cửa sổ vẫn thấy mưa rơi không ngớt dưới mái hiên. Luyện võ quý ở kiên trì, bất kể xuân hạ thu đông mưa gió, nhưng trong lòng ôm ấp ngọc mềm hương ấm mơ ước, Kỳ Ấu An thật không nỡ dậy. Hơn nữa nàng cũng muốn nằm lại xem thê tử tỉnh dậy phản ứng thế nào, do dự mãi, Kỳ Ấu An quyết định tối nay luyện thêm hai canh giờ, giờ không dậy nữa. Tống Trạch Lan chưa tỉnh, Tống mẫu đã dậy, ngoài sân có chút động tĩnh, một lúc sau nghe tiếng bát đĩa trong bếp. Kỳ Ấu An có chút sợ bị bắt quả tang, kéo chăn lên che đầu hai người, tóc xõa ra ngoài. Động tác không lớn, nhưng thường giờ này Tống Trạch Lan đã dậy, nàng cựa mình, có vẻ sắp tỉnh. Kỳ Ấu An vội vỗ lưng an ủi, hiệu quả bất ngờ, Tống Trạch Lan ngủ đến gần trưa. Trong lúc đó Kỳ Ấu An luôn bồn chồn, sợ Tống mẫu vào. Không ngờ Tống mẫu thương con gái kỳ mưa móc khó chịu, căn bản không nghĩ quấy rầy, thậm chí còn vui vì con ngủ nướng. Tỉnh dậy Tống Trạch Lan cảm thấy đêm ngủ rất thoải mái, ngay cả cơn ác mộng dai dẳng cũng không khó chịu nữa. Khóe môi nhếch lên nhưng vô tình chạm vào chỗ mềm mại nào đó liền đơ người. Còn đôi tay ôm eo nhắc nhở nàng, như nàng đoán, nàng bị An An ôm trong lòng. Không biết tên sắc tặc này lúc nào chui vào chăn mình, nàng hoàn toàn không hay... Tống Trạch Lan đang do dự có nên giả vờ ngủ, liền bị tiếng cười khẽ khiến mặt đỏ bừng, nhưng không tự biết, dưới ánh mắt chăm chú của Kỳ Âhs An khẽ mím môi, giả vờ bình thản: "Tỉnh rồi thì dậy đi." "Thê tử, ngoài trời vẫn mưa." Kỳ Ấu An cử động tay, ôm chặt hơn, Tống Trạch Lan muốn dậy cũng không được. Bị giam trên giường không nhúc nhích, Tống Trạch Lan cảm nhận nhịp tim quá nhanh, cũng nghe thấy tim tiểu tướng quân đập thình thịch, nhiều lần mở miệng, vẫn không nhịn được nói: "Người ta nói tiểu tướng quân là kẻ vô lại, ta tưởng giả, hóa ra thật." "..." Kỳ Ấu An mặt đỏ, rất không nỡ buông nàng, ấp úng: "Rõ ràng là Tống tỷ tỷ vô lại trước, đêm qua đòi ta ôm, vừa rồi còn sờ người ta..." Chưa nói xong, đã bị bịt miệng, Tống Trạch Lan mặt mày xấu hổ: "Nói bậy..." Cũng chưa nói xong, đã bị Kỳ Ấu An nắm tay sờ vào phía trong giường. Giường không lớn, giơ tay hơn nửa chưa chạm tường, nguyên nhân rõ ràng. Tống Trạch Lan khó tin, vừa rồi chạm An An là vô tình, làm sao nàng chủ động chui vào chăn tên sắc tặc này? Mặt nóng không tan, Tống Trạch Lan rút tay, lặng lẽ sờ chăn, cảm giác trên tay nói rõ hoa văn đó là chăn An An đắp tối qua. Kỳ Ấu An chống tay lên đầu, thản nhiên nhìn biểu cảm nàng thay đổi, miệng càng ấm ức: "Tống tỷ tỷ, ta có thể lừa nàng sao? Áo trước ngực suýt bị nàng xé rách rồi." Xé áo? Mình... sao càng lúc càng quá đáng? Tống Trạch Lan mặt mày ngơ ngác, nhưng cũng xấu hổ, không biết đặt tay đâu, đành trốn vào chăn, nhíu mày suy nghĩ nguyên nhân. Chẳng lẽ kỳ mưa móc khiến mình dính người? Ý nghĩ này vừa lóe lên Tống Trạch Lan lập tức phủ nhận, thuốc đều do nàng tự pha, hiện tại cơ thể không có vấn đề. Nàng đang vắt óc, giấc mơ đêm qua đột nhiên hiện lên, như cuốn phim trong đầu. Gần như ngay lập tức, Tống Trạch Lan hiểu ra, nàng ngủ không yên vì gặp ác mộng. Đêm qua, nàng lại mơ bị nhốt trong ngục tối. Nàng không nhớ đã mơ bao lần. Chỉ khác mọi khi, lần này người đàn ông âm nhu xuất hiện trong ngục cho nàng uống thuốc độc thiêu đốt nội tạng khi rời đi, bóng lưng đột nhiên thành An An. Trong mơ nàng nhìn bóng lưng An An xa dần không nhịn được ấm ức, từ dưới đất bò dậy khó nhọc níu áo An An không cho đi... Nói ra, bản thân trong mơ yếu đuối không giống nàng. Trời như cố làm khó nàng, vừa nghĩ đến đây, cổ họng ngứa không nhịn được ho. "..." Còn có Kỳ Ấu An chống đối. "Thê tử, ta nghĩ nàng bị cảm rồi." Kỳ Ấu An không trêu nữa, kéo nàng ra khỏi chăn: "Thê tử, nàng tự kê đơn xem, ta nên đi bốc thuốc hay nấu uống canh trị ho cho nàng đây?" "... Cảm nhẹ, không sao." Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu, định dậy, Kỳ Ấu An định ngăn, nghĩ lại giờ không sớm, nằm thêm cũng không tiện. "Thê tử, ta giúp nàng mặc áo." Nói xong, nàng nhanh chóng xuống giường, chạy đến tủ quần áo: "Thê tử, hôm nay nàng định mặc bộ nào? Ta lấy cho." Quần áo trong tủ đều gấp gọn gàng, Kỳ Ấu An mở ra liếc nhìn, đại đa số trắng và xanh, kiểu dáng cũng giống, hình như không có gì để chọn. "Cảm ơn An An, đưa ta bộ ngoài cùng là được." Tống Trạch Lan cười dịu dàng, dù không nhìn thấy, nhưng tưởng tượng cũng thấy hình ảnh tiểu tướng quân sốt sắng. Nàng thong thả xuống giường, cảm thấy Kỳ Ấu An đến liền giơ tay đòi quần áo, ngón tay thon dài trắng nõn rất đẹp mắt. Kỳ Ấu An ôm chặt quần áo không chịu đưa: " Thê tử à, để ta giúp nàng mặc nhé, tự mặc lộn thì sao?" "Trong tay áo có thêu chữ, ta sờ được," Tống Trạch Lan buồn cười: "An An, nsngfy thấy ta mặc ngược bao giờ chưa?" "Chưa," Kỳ Ậd An bĩu môi, xem tay áo, quả nhiên thấy chữ 'Tống'. Nàng không quen lắm, nhưng cũng không lạ, kiếp trước áo Tống mẫu may cho nàng cũng thêu chữ 'Tống' nhỏ nhắn. Kỳ Ấu An không để ý: "Tống bá mẫu thật tinh tế, áo trong mộng tặng ta cũng thêu chữ 'Tống', nhưng ở cổ áo." "Hả?" Tống Trạch Lan sững lại, mặt trắng như ngọc đỏ bừng: "Mẫu... Mẫu thân thật tinh tế..." "Ừm ừm." Kỳ Âud An gật đầu lia lịa, ngẩng lên thấy thê tử đỏ mặt quay đi, trong lòng liền đoán: "Thê tử, không phải nàng thêu đó chứ?" "Không phải." Tống Trạch Lan không nhịn được ho nhẹ: "Ta không giỏi nữ công, trước đây chỉ chú tâm y thuật, không tinh thông cái khác." Kỳ Ấu An nghi ngờ: "Thê tử, túi thơm trong mộng nàng tặng ta..." "Chỉ biết thêu túi thơm." "..." Đến mức này, Kỳ Ấu An còn không hiểu sao? Nàng không nhịn được cười toe toét, lại không nhịn được cười thành tiếng, quăng quần áo lên giường, ôm Tống Trạch Lan từ phía sau: "Thê tư của ta, ta vui quá." "Ta trước đây thật ngốc quá..."
Chương 32Sân sau tuy nhỏ, nhưng động tĩnh từ phòng ngủ của Tống Trạch Lan lại càng lúc càng rõ.Tống mẫu muốn lờ đi cũng khó, trong lòng bà dù có chút bùi ngùi, nhưng nhiều hơn vẫn là niềm vui. Con gái bà từ nhỏ đã trầm tĩnh, đam mê y thuật, bên cạnh chẳng có ai thân thiết, ngay cả trước mặt mẫu thân cũng ít khi mở lòng. Giờ đây, trước mặt Tiểu tướng quân, nàng biết cười biết giận, mới thật sự có dáng vẻ của một thiếu nữ. Có lẽ, nhân duyên này bà đã se đúng rồi. Tống mẫu vừa sắc thuốc trong bếp, vừa lẩm bẩm như tâm sự với người chồng đã khuất: Con gái hạnh phúc, hai phu phụ mình cũng yên lòng rồi. Tống Trạch Lan vốn tính tình ôn hòa, bị Kỳ Ấu An mè nheo đủ đường, đành ngại ngùng chiều theo, để nàng tự tay giúp mình mặc y phục. Cuối cùng, Kỳ Ấu An còn quỳ xuống, xỏ tất đi giày cho nàng, chỉnh chu từng chút một rồi mới để nàng ra ngoài. Tiếng mở cửa vang lên, Tống mẫu nghe thấy nhưng không ra, chỉ quay đầu nhìn lại. Thấy chỉ có con gái một mình, bà không khỏi bật cười. Bà chưa đến mức lão nhãn hôn hoa, tiếng một người hay hai người trong phòng, lẽ nào bà không phân biệt được? Tống mẫu thấu hiểu nhưng không nói ra, chỉ cười hỏi: "Ấu An đâu rồi? Mẫu thân thấy hôm nay nó đến sớm hơn mọi khi, mẫu thân còn chưa dậy nó đã tới rồi." Tống Trạch Lan cũng đoán không giấu được mẫu thân, khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng pha chút ngại ngùng: "Nàng đang trong phòng con. Thấy đêm qua mưa to, nàng lo lắng cho đôi chim nhạn, nên sớm đến xem." Kỳ Ấu An nghe thấy mẫu tử nàng trò chuyện, vội vàng mặc áo chạy ra: "Con chào bá mẫu. Lúc con đến thấy bá mẫu còn ngủ, nên không dám làm phiền." Tống mẫu đương nhiên không bóc mẽ, vẫn tươi cười gật đầu: "Hai đứa đói chưa? Trong nồi còn cơm, mẫu thân mang vào phòng cho nhé?" "Để con lấy ạ..." Kỳ Ấu An bưng cơm vào phòng, Tống mẫu lấy khăn ướt đưa cho Tống Trạch Lan lau mặt, vừa nói: "Lan nhi, Ấu An có làm gì con không?" Tống Trạch Lan giật mình, chợt hiểu ra, khẽ mím môi: "...Không có." Đêm qua, An An phải phép tắc, còn mình mới là kẻ không yên phận... Mưa dần tạnh, nhưng trời vẫn âm u. Mặt đất ướt nhẹp dễ trượt ngã, lại có những vũng nước nhỏ, sơ ý giẫm vào là ướt giày tất. Kỳ Ấu An lo lắng cho Tống Trạch Lan, quyết định đợi tối mới về, ban ngày ở bên cạnh nàng không rời. Từ khi đính ước, quan hệ hai người tiến triển nhanh chóng, Tống Trạch Lan đương nhiên không đuổi nàng đi. Không có bệnh nhân, hai người cùng nhau trong phòng đọc sách y thuật. Sách y vốn khô khan, may là Tống Trạch Lan tự nhẩm đọc, còn Kỳ Ấu An chỉ việc đọc cho nàng nghe. Đọc được vài trang, Tống mẫu đột nhiên gõ cửa: "Lan nhi, phía trước có bệnh nhân, con ra xem được không?" "Mẫu thân, bảo họ đợi chút, con ra ngay." Tống Trạch Lan vừa dứt lời, Kỳ Ấu An cũng đặt sách xuống, đỡ nàng ra tiền sảnh. Trên ghế dài có một người, dáng vẻ ủ rũ. Chỉ nhìn lưng, Kỳ Ấu An đã nhận ra ngay: "Nhị Cẩu, ngươi đến làm gì?" "Tiểu thư..." Nhị Cẩu không ngạc nhiên khi thấy nàng ở đây, đứng dậy nhìn cô với ánh mắt oán hận: "Tiểu thư, tiểu nhân bị thương rồi." Kỳ Ấu An thấy ánh mắt kỳ quặc của hắn: "Bị thương thì bị thương, có gì to tát đâu?" "Bị thương chỗ nào? Để ta xem cho." So với sự vô tình của Kỳ Ấu An, sự quan tâm dịu dàng của Tống đại phu khiến Nhị Cẩu cảm thấy được coi trọng. Hắn lắc cánh tay trái bất lực buông thõng, bước đến trước mặt Tống Trạch Lan: "Tống đại phu, ngài biết chỉnh cốt không? Hôm qua tiểu thư muốn ăn thịt chó, tiểu nhân thấy con Hoàng Khuyển của Lục Tử nuôi rất béo, nào ngờ đêm qua mưa to, hắn ta ôm con chó lên giường ngủ. Chưa kịp sờ lông, hắn đã phát hiện..." "Ta bao giờ đòi ăn thịt chó?" Kỳ Ấu An ngơ ngác: "Chẳng lẽ trong phủ còn có tiểu thư thứ hai?" Nhị Cẩu không thèm trả lời, tiếp tục than vãn trước mặt Tống Trạch Lan: "Tiểu nhân vì tiểu thư mà bị gãy tay, ngài và tiểu thư đã đính ước, cũng là người nhà, tiểu nhân cũng là gia nô của ngài. Tiền thuốc thang có thể miễn không? Tiểu nhân còn phải nuôi già dạy trẻ..." Không cần nhắc đến tình cảm với Kỳ Ấu An, ngay cả khi còn ở kinh thành, Tống Trạch Lan thường xuyên chữa bệnh miễn phí cho người nghèo. Vì vậy, chưa đợi Nhị Cẩu khóc xong, nàng đã gật đầu, nở nụ cười nhẹ: "Được, vào trong ngồi đi." Vừa nghe xong, Nhị Cẩu lập tức hết khổ sở: "Đa tạ thiếu phu nhân." "Ta họ Tống, gọi ta Tống đại phu là được." Vốn Tống Trạch Lan được Kỳ Ấu An đỡ, lời nói của hắn khiến nàng áy náy từ chối sự giúp đỡ. Nhưng Kỳ Ấu An không hề tức giận, nàng thích nhất vẻ nghiêm túc này của thê tử mình, cũng thích cách Nhị Cẩu gọi nàng là "thiếu phu nhân", nhưng bề ngoài vẫn lạnh nhạt, rút một nén bạc từ túi đeo lưng đưa cho hắn: "Nhị Cẩu, ngươi dám không trả tiền trị liệu, ta sẽ bẻ gãy chân ngươi." Nén bạc không lớn nhưng cũng không nhỏ, Nhị Cẩu cầm lên cân nhắc, thấy sau khi trả tiền thuốc vẫn còn dư, lập tức cảm thấy cánh tay không đau nữa, toàn thân tràn đầy sức sống. Hắn tươi cười: "Đa tạ tiểu thư, ngài yên tâm, khi tiểu nhân khỏi bệnh, sẽ lại đi trộm chó của Lục Tử, đảm bảo tiểu thư có thịt chó ăn." "...Cút ngay, ta không ăn, ngươi rảnh quá hả? Bị Lục Tử đánh một trận thấy vui à?" Kỳ Ấu An bực mình: "Nếu rảnh, tìm mấy người đến phía nam thành chặt tre về, ta làm chuồng cho đôi chim nhạn." Sau này nhốt chúng lại, mưa gió không lo, cũng không sợ chúng chạy lung tung khiến thê tử mình vấp ngã. Nhị Cẩu tham tiền, chỉ cần có tiền là hắn làm tất, lúc này sợ nén bạc vừa được bay mất, nên Kỳ Ấu An nói gì hắn nghe nấy, gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, tiểu nhân rảnh, rảnh đến ngứa tay, tiểu thư đợi chút, chiều nay tiểu nhân sẽ mang tre đến." Nói xong, hắn quay người chạy ra ngoài, nhưng chưa được hai bước đã đau đến mặt mày nhăn nhó, khóc lóc quay lại: "Tiểu nhân vẫn nên chữa bệnh trước đã." "..."Chỉnh cốt nhìn đơn giản nhưng thực ra rất khó, cần quan sát, sờ nắn và cảm nhận, thiếu một không được. Thủ pháp thành thục có thể giảm đau cho bệnh nhân, cũng giảm tổn thương khớp xương. Nhưng Tống Trạch Lan y thuật cao siêu, đôi tay có thể thay thế đôi mắt. Nàng sờ nắn cánh tay Nhị Cẩu, hỏi qua tình hình đã nắm rõ: "Không sao, thả lỏng đi, sẽ xong ngay thôi." "Xong ngay" của nàng quả thật rất nhanh, đôi tay mềm mại xoa bóp, kéo giật, nghe tiếng "rắc" một cái, liền buông ra. "Xong rồi, về nghỉ ngơi, thời gian này đừng dùng tay này mang vật nặng." Nhị Cẩu chưa kịp phản ứng, ngạc nhiên và phấn khích: "Xong rồi ạ? Tiểu nhân gần như không thấy đau..." Hồi nhỏ hắn cũng bị trật chân, Vương đại phu chữa cho, đau đến mức khóc lóc, bao nhiêu năm rồi vẫn không quên. Tống Trạch Lan chưa kịp nói, Kỳ Ấu An đã bênh vực: "Ngươi cũng xem ai chữa cho, không ai giỏi hơn Tống đại phu đâu, người kinh thành còn từ xa xôi tìm đến nữa là." "An An..." Lúc này, Tống Trạch Lan trong lòng tràn ngập hơi ấm, nàng tin rằng lời Tiểu tướng quân nói lúc đầu không phải hư ngôn, An An thật sự sẽ không can thiệp việc hành y của nàng... Ánh mắt nàng nhìn Kỳ Ấu An càng thêm dịu dàng, khiến trái tim nàng rung động, bỗng thấy Nhị Cẩu chướng mắt: "Trả tiền xong cút nhanh đi." Nhị Cẩu đang vui bỗng đau lòng, lần lữa móc túi: "Bao... bao nhiêu ạ?" "Chỉ là chuyện nhỏ, không lấy tiền, ngươi về đi." Tống Trạch Lan lại ân cần dặn dò hắn nghỉ ngơi, bên cạnh Kỳ Ấu An trong lòng chua xót, ước gì Lục Tử cũng đánh mình một trận để thê tử thương. Thực ra đêm qua Kỳ Ấu An cũng nghĩ, nếu mẫu thân lại đánh mình, sẽ nhờ thê tử bôi thuốc, không để nương giúp nữa. Nhị Cẩu vốn không muốn trả, nghe thế vội vàng giấu bạc vào người. Kỳ Ấu An quen thói tham lam của hắn, không muốn so đo, miệng nói phải trả tiền, nhưng lại tự mình lấy hết số bạc lẻ trong túi đưa cho Tống Trạch Lan. Ninh Phương sợ con gái kết bạn với đám du đãng hư hỏng, nên cho tiền tiêu vặt không nhiều. Tháng này, Kỳ Ấu An đã tiêu hết sạch. Tống Trạch Lan nghe động liền đoán ra. Nhị Cẩu vừa đi, nàng liền trả lại bạc cho Kỳ Ấu An, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết: "An An, nàng thật sự muốn xa cách với ta như vậy sao?" "Đâu dám đâu dám, chỉ là nàng là thê tử của ta, sau này tiền bạc cũng giao hết cho nàng..." ... Trong tướng phủ, Ninh Phương thích nhất những ngày mưa được ngủ nướng. Chưa kịp dậy, Tần thị đã khóc lóc đến gặp, nhất quyết đòi gặp bằng được. Mọi người trong Viện Phương Lan tức giận vô cùng, đại tiểu thư suýt nữa bị đại tướng quân trừng phạt vì con trai hắn, người này mặt dày đến mức nào, mới qua một đêm đã dám đến gặp phu nhân? Mọi người ngăn hắn ở ngoài sân, mỉa mai đủ điều, nhưng Tần thị như trúng tà, không những không đi, còn quỳ thẳng trên phiến đá xanh ướt sũng, khóc như mưa, như một đóa hoa nhỏ tội nghiệp bị gió mưa dày vò. Triệu mụ mụ âm thầm nhổ nước bọt: Đại tướng quân đâu có ở đây, đồ ti tiện này định quyến rũ ai? Việc bất thường ắt có yêu, Triệu mụ mụ để tâm, lén sai người đến sân Tần thị dò la. Dò xong mới biết, khuôn mặt nhăn nheo của lão bà tràn đầy tức giận, nhưng nén không nói, đợi Ninh Phương tỉnh dậy mới thì thầm bên tai: "Tần thị ti tiện kia thật không biết xấu hổ, đại tướng quân chỉ phái một đại phu đến cho nhị công tử, hắn đã dám đến trước mặt phu nhân phô trương, không biết mình nặng bao nhiêu? Một kẻ kỹ nữ hèn mạt..." Ninh Phương bị ồn ào đau đầu, xoa thái dương: "Tần thị cũng tham lam quá, đêm qua Kỳ Triều Yên hứa bênh vực Ấu An, nay lại phái người chữa thương cho tiểu vương bát đản ấy, tấm lòng yêu con này ta cũng cảm động, hắn còn không hài lòng gì nữa?" Bà cảm thấy không đơn giản là khoe khoang, tỉnh táo hơn: "Hắn lại có âm mưu gì chờ ta sao?" Triệu mụ mụ cho là phải, nhưng không hiểu hành vi của Tần thị: "Đại tướng quân phái đại phu cho nhị công tử rồi ra khỏi phủ, tối chưa chắc về. Lão nô thật không hiểu, hắn khóc lóc giả vờ tội nghiệp để làm gì, chẳng lẽ mong phu nhân thương hại? Đêm qua mưa to cả đêm, phiến đá xanh ướt lạnh, lão nô nhìn thấy rõ hắn quỳ thẳng trên đó, chẳng nhăn mặt." "...Không nghĩ nhiều nữa, gọi người hầu ta rửa mặt đã." Ninh Phương rửa mặt xong, đã trưa, bà ăn cơm trưa xong mới cho Tần thị vào. Tần thị quỳ gần một canh giờ, vừa lạnh vừa đói lại đau đầu gối, suýt không đứng dậy nổi, được người đỡ lảo đảo vào phòng. Trong phòng vẫn không chuẩn bị ghế cho hắn, hắn liếc nhìn một vòng, cắn răng quỳ xuống: "Cầu xin phu nhân khuyên đại tướng quân, Vũ nhi bị thương chưa khỏi, sao chịu nổi đường xa đến tây bắc..." Kiên nhẫn nghe Tần thị khóc lóc, Ninh Phương không khỏi kinh ngạc, bà không ngờ cách Kỳ Triều Yến bênh vực con gái mình lại là đuổi Kỳ Hạo Vũ đến tây bắc ngàn dặm... Lại vội vàng như vậy, bắt đại phu đi cùng... Bà thầm than Kỳ Triều Yến thật tàn nhẫn. Nếu có thể, bà còn muốn Kỳ Triều Yến đuổi luôn Tần thị đi cho khuất mắt. Nhưng Kỳ Hạo Vũ đi tây bắc, con gái bà sẽ phải tòng quân. Ninh Phương vốn có chút vui mừng vì Kỳ Triều Yến tỉnh ngộ, nhưng nghĩ đến việc bà ta có thể đang tính toán cả mình, liền không còn vui nữa. Ninh Phương không hứa trước với Tần thị, chỉ nói sẽ cố gắng khuyên Kỳ Triều Yến. Tần thị đi rồi, Triệu mụ mụ cười tươi: "Phu nhân, thật là tốt quá, đại tướng quân đối với phu nhân và đại tiểu thư thật tốt, đuổi nhị công tử đi, sẽ không có người hãm hại sau lưng nữa." Ninh Phương thở dài, không nói gì, dường như tâm trạng không tốt. Một lúc sau, bà hỏi: "mụ mụ, con gái nuôi của ngươi thế nào rồi?" Triệu mụ mụ nghe hỏi, cười toe toét: "Tuyết Sinh đứa trẻ này rất ngoan, rất biết nghe lời, lúc nãy Nhị Cẩu về nói dẫn người đi phía nam thành chặt tre cho đại tiểu thư, Tuyết Sinh cũng đi theo." "Không tệ," Ninh Phương cuối cùng cũng nở nụ cười: "Ấu An cần tre làm gì?" "Cái này thì không biết, có lẽ là Tống tiểu thư cần." "Tiểu yêu tinh này lại đến y quán rồi? Ta đây đâu phải sinh ra áo bông cho mình, rõ ràng là sinh cho Lan nhi..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com