TruyenHHH.com

Bhtt Edit Abo Tieu Tuong Quan Chi Deo Bam The Tu Mu Cua Nang

Chương 13 


Viện Bình An. 

Đêm đã khuya nhưng vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng đinh đinh đóng đinh vang liên hồi. 

Khắp nơi là bóng người tất bật. 

Ninh Phương ngồi uống trà, nhấm nháp hạt dưa, hài lòng nhìn gia nhân dùng ván gỗ chắc chắn và đinh dài đóng kín cửa sổ phòng nữ nhi, đến con ruồi cũng không lọt được. 

Tấm ván đóng chồng lớp, Triệu mụ mụ không nhịn được: "Phu nhân, ngài thật không cho tiểu thư đường sống sao?" 

Ninh Phương lại cười ngả nghiêng: "Sống cái nỗi gì! Để nó sốt ruột mà chết. Đồ tiểu thỏ tinh dám tính toán nương thân của mình, làm nương như ta không trị được nó sao?" 

Triệu mụ mụ nghe vậy đổi giọng ngay: "Trị được, trị được! Chuyện này đúng là tiểu thư không phải. Cả thành đều biết tức nhi ngài bị mù, chỉ mình ngài không hay. Lão nô là ngài cũng giận..." 

"Ha ha ha, Kỳ Triều Yên cũng không biết..." 

... 

Kỳ Ấu An bị bất ngờ, quả thật hoảng hốt. 

Vừa lo vừa sợ, sợ thê tử tương lai bị nương phá đám. 

Nhưng một lúc sau lại bình tĩnh. 

Biết tính tình nương háo thắng, lại chiều con, thấy mình thích Tống tỷ tỷ thế này chắc không nỡ chia rẽ. 

Hơn nữa, nương tính tình ham vui, thường trêu chọc mình, chuyện này... rất có thể cũng chỉ là trêu ghẹo. 

Càng nghĩ, Kỳ Ấu An càng thấy đúng. Nhưng dù vậy cũng không thể ngồi yên chịu trói. 

Không biết có làm phiền người khác không, nhưng người trong viện đã bị đánh thức, đang ngủ say phải mặc vội áo ra xem chuyện gì. 

Nhị Cẩu mặc đại quần áo cũng chạy tới. 

Hai mươi tên canh gác đang phân vân, thấy hắn như gặp cứu tinh, xúm lại hỏi: "Nhị Cẩu, làm sao giờ? Tiểu thư trong ấy kêu đau bụng, không thể không quan tâm." 

"Tiểu thư hôm qua vẫn khỏe, ăn uống bình thường, đừng là bệnh gì nguy hiểm." Nhị Cẩu lo lắng, nhưng sợ Kỳ Ấu An giả vờ, gãi đầu gào to: "Tiểu thư, ngài ổn chứ?" 

"Không ổn, sắp chết rồi! Mau bảo chúng mở cửa, không thì bắt ngươi chôn theo!" 

Kỳ Ấu An trả lời yếu ớt, ngầm đe dọa. 

Nhị Cẩu không chỉ tham tiền, còn tham sống sợ chết. 

Mẫu thân hắn đặt tên này mong hắn trung thành với tướng phủ, sau này theo tiểu tướng giết giặc báo thù cho phụ thân. 

Nhưng sự đời trái ngược. 

Tiểu tướng quân thành kẻ phóng đãng ăn chơi, Nhị Cẩu chỉ lo vơ vét, không học võ, đánh không nổi gia nhân. 

Thật đáng thất vọng. 

Nghe Kỳ Ấu An dọa, hắn biến sắc, chạy mất dép: "Tiểu thư cố lên, nô tài đi xin chỉ thị phu nhân ngay!" 

"...Đồ ngốc, quay lại!" 

Kỳ Ấu An đập cửa thình thịch, muốn khóc không thành tiếng. Nàng định lúc nương ngủ say dọa gia nhân thả ra, nào dám gọi nương chứ? 

Nương nàng tinh mắt, không dễ gì lừa được. Nếu bị phát hiện, lại còn quấy rối lúc nửa đêm, đòn chắc không tránh khỏi. 

Nhưng Nhị Cẩu chạy nhanh quá, không ngăn kịp, một lát đã tới viện Ninh Phương. 

Cách một cánh cửa, hắn báo việc Kỳ Ấu An nửa đêm đau bụng dữ dội. 

Trong phòng, ngọn nến lung lay, không ai để ý. 

Hai phu phụ tướng quân chưa ngủ, hương thơm hoa hồng nồng nặc khắp phòng, không cần nhận ra cũng đủ biết chuyện gì đang xảy ra. 

Trên giường, Ninh Phương mê man một lúc mới hiểu Nhị Cẩu nói gì. Bà hoảng hốt, yếu ớt đẩy người trên mình: "Tránh ra, Kỳ Triều Yên! Ngươi không nghe Nhị Cẩu nói gì sao?" 

"Kỳ Ấu An bình thường sao tự nhiên đau bụng? Hay là giả vờ để được thả?" 

Kỳ Triều Yên không tin lắm, nhưng bị thê tử mắng, đành ngồi dậy mặc áo, ánh mắt lạnh lùng vẫn dán vào cổ Ninh Phương: "Nàng đã đồng ý cho nó lấy nữ tử đó rồi, còn nhốt làm gì?" 

Chuyện hôm nay ở Viện Bình An cả phủ đều biết, bà về là nghe ngay. 

Hai mươi năm chung sống, Ninh Phương đã quen ánh mắt thèm khát của phu quân, kéo chăn đắp lên người, nói chuyện chính: "Là Ấu An thích cô nương Khôn Trạch đó, nhưng hôm nay ta nghe nói nàng ta bị mù, không biết bẩm sinh hay sao, chắc không chữa được. Ta sợ con bé sau này hối hận, vừa hại mình vừa hại người ta cả đời." 

Ninh Phương thở dài, lo lắng quá hóa mù, bình tĩnh lại nghĩ thì chắc chắn con bé đang giả vờ. 

"Thôi, mặc nó, mưu mẹo nhiều lắm. Không hiểu cô nương đó có gì hay mà khiến nó mê mệt, vì lấy được người ta không từ thủ đoạn. Nhốt vài hôm, khi nào ta hết giận sẽ thả." 

"Ừ, nhốt đi. Không thể để Kỳ Ấu An lấy người mù, tiểu thư tướng phủ sao lấy kẻ tàn tật? Truyền ra ngoài mặt mũi ta để đâu?" 

Nghe vậy, Kỳ Triều Yên cũng không định đi nữa, vứt áo ngoài màn, định tiếp tục chuyện dang dở. 

Nhưng Ninh Phương đã mất hứng, vừa thấy bà cúi xuống liền đẩy ra: "Kỳ Triều Yên, nghe ngươi nói là ta đã giận rồi! Ngươi nói dễ lắm, nếu nó nhất quyết lấy người ta thì ta làm sao? Nhốt cả đời sao?" 

Nhớ chuyện hôm nay, Ninh Phương càng tức: "Hôm nay ta chỉ nói thật hôn sự chưa định, mấy con mụ dài lưỡi đã chê ta ức hiếp mẫu góa con côi, hủy hoại danh tiết lại chê người ta mù muốn hủy hôn." 

"Chúng còn bảo Khôn Trạch quân ở kinh đô coi danh tiết hơn mạng sống, nếu thấy nhục sẽ tự vẫn." 

Bà sợ hãi vô cùng, nếu cô nương đó vì con mình mà tự tử thì phiền phức lắm. 

"Xằng bậy!" 

Kỳ Triều Yên càng nghe càng giận, mặt lạnh như tiền: "Bản tướng chưa đồng ý, nào có tức nhi nào?" 

"Là nữ nhi tốt của ngươi rao khắp nơi," Ninh Phương bĩu môi, vừa giận vừa buồn cười, "Đều tại ngươi, đồ tiểu thỏ tinh này giống hệt ngươi." 

"Sao lại tại ta?" 

Kỳ Triều Yên thấy mình vô tội, cười lạnh: "Không phải nàng nuông chiều nó sao? Nàng xem Kỳ Hạo Vũ ngày ngày luyện binh xử lý quân vụ, sớm tối bận rộn, nào có thời gian làm chuyện lố lăng? Trong thành không có người lành lặn sao? Đòi lấy kẻ mù, đúng là không biết xấu hổ." 

Đêm xuân ngắn ngủi giờ tan thành mây khói. 

Ninh Phương thấy phu quân nghiêm túc cãi nhau, tức giận đá một cước khiến Kỳ Triều Yên ngã lăn ra giường. 

"Ngươi cút đi, tìm Tần thị của ngươi đi! Đừng ở đây làm ta buồn nôn. Một đứa con trai ngoan chắc chưa đủ, bảo ả đẻ thêm mấy đứa nữa đi." 

"..." 

Kỳ Triều Yên chưa kịp đứng dậy, đã bị chăn ném trúng: "Kỳ Triều Yên đồ vô tình vô nghĩa! Chỉ có Kỳ Hạo Vũ là con ngươi, Ấu An không phải sao?" 

"Ta không nói..." 

"Ý ngươi không phải thế sao? Ngươi không phải chê Ấu An chưa phân hóa sao? Kỳ Triều Yên ngươi đừng quên tại sao Ấu An không phân hóa..." 

Câu sau nghẹn lại trong cổ họng: "...Cút!" 

Bà ghét phu quân phụ bạc thất hứa, nhưng phải thừa nhận trong lòng vẫn có Kỳ Triều Yên. 

"Ta biết, đều tại ta..." 

Kỳ Triều Yên thở dài, hiểu ý thê tử muốn nói gì. 

Chuyện này liên quan tới quá khứ, khi Ninh Phương mang thai sắp sinh, vô tình phát hiện phu quân chung thủy lại nuôi ngoại thất, còn có con riêng.

Chính là Kỳ Hạo Vũ, tuổi thực còn lớn hơn Kỳ Ấu An. 

Phu quân bà không những không giải thích, còn nhờ che giấu chuyện xấu, đưa Tần thị vào phủ. Tính khí nóng nảy như Ninh Phương sao chịu được? 

Các bậc trưởng bối cũng không ngăn nổi bà đánh trả cặp gian phu dâm phụ, dùng roi quất hai người thương tích đầy mình, bản thân cũng động thai, sinh khó Kỳ Ấu An. 

Đứa bé sinh non ốm yếu, thầy thuốc bảo khó sống qua mười ngày. 

Sống được đến giờ đã là kỳ tích. 

Vì vậy Ninh Phương đổ lỗi việc Kỳ Ấu An chưa phân hóa lên đầu Kỳ Triều Yên...






Chương 14

Tiết trời xuân vẫn còn lạnh, ban ngày tuy ấm áp nhưng đêm về vẫn se sắt. 

Gió lạnh như có mắt, luồn vào cổ áo khiến người ta không thể tránh. 

Tướng quân Kỳ đáng thương vừa còn ân ái với phu nhân trong chăn ấm, giờ đã bị đuổi ra ngoài. 

Áo xống nhếch nhác, ôm chiếc gối, bà đứng lặng lẽ trước cửa như tượng đá. 

Khiến cả sân vắng càng thêm lạnh lẽo. 

Nhị Cẩu nghe tiếng đóng cửa "đùng" một cái, không dám thở mạnh. 

Còn mấy nha hoàn canh đêm vốn đã quen cảnh này, cầm đèn lồng đến trước mặt Kỳ Triều Yên, khẽ nói: "Tướng quân, phu nhân không ném chăn cho ngài sao? Để nô tỳ đi lấy một chiếc từ ma ma ?" 

Đây không phải lần đầu Kỳ Triều Yên bị đuổi, thường bà sẽ đợi trong sân đến khi Ninh Phương nguôi giận mở cửa. 

Lâu nhất không quá nửa canh giờ. 

Nhưng lần này, nhìn ngọn nến trong phòng tắt, bà biết không còn hy vọng. 

Kỳ Triều Yên mặt lạnh như tiền, ánh mắt phức tạp khó hiểu, hồi lâu mới đáp: "Không cần." 

Bà đưa gối cho nha hoàn: "Cất đi." 

Rồi quay sang bảo Nhị Cẩu: "Bản tướng đi xem tiểu thư nhà ngươi thế nào, mang rượu ngon đến." 

"..." 

Nghe tướng quân muốn thăm tiểu thư, Nhị Cẩu sững lại. Nếu tiểu thư giả bệnh, tướng quân sao tha? 

Tướng quân vốn đã đáng sợ, giờ bị quấy rối lúc đang hứng, không lột da tiểu thư mới lạ. 

Nhị Cẩu thầm cầu mong tiểu thư thật bệnh, rồi chạy mất dép. 

Nhưng vẫn chậm một bước. 

Khi hắn ôm bình rượu thở hổn hển bước vào Viện Bình An, Kỳ Triều Yên đã tới trước. 

Bà đứng trước cửa, tay khoanh sau lưng, nhận bình rượu từ tay hắn, nét mặt hơi giãn ra: "Lui hết đi." 

Tiếng bà vừa cất, người kêu la trong phòng cũng im bặt. 

Kỳ Ấu An biết chuyện không ổn, nhưng không ngờ mẫu thân lại đến... 

Nhưng hôm nay Kỳ Triều Yên không có ý định trừng phạt, ngồi uống rượu một lúc mới gọi: "Ấu An, tại sao ngươi vội lấy kẻ mù đó?" 

Giọng bà hiếm hoi dịu xuống, như muốn tâm sự. 

Điều này không giống chút nào với hình ảnh nghiêm khắc trong ký ức Kỳ Ấu An. 

Sau lần chứng kiến mẫu thân sợ thê tử, nàng lại một lần nữa kinh ngạc, cẩn thận đáp: "...Mẫu thân, tuy nàng ấy mù, nhưng xinh đẹp, dịu dàng, phẩm hạnh tốt. Mẫu thân và nương gặp sẽ thích." 

Kỳ Triều Yên không hài lòng, định trách mắng, nhưng nhớ lý do mình ngồi đây uống rượu, lại nuốt vào. 

Bà nhìn trăng lưỡi liềm, giọng trầm: "Đừng ngang ngược, bản tướng đã cử người đi kinh đô dò xét gia thế. Nương chưa nói với ngươi sao?" 

"...Nương đã nói rồi." 

Kỳ Ấu An rõ như lòng bàn tay về gia đình Tống tỷ tỷ. Họ Tống đời đời làm nghề y, được ban biển "Dự Mãn Lâm", gia thế trong sạch không thể trong sạch hơn. 

Nhưng nếu do nàng nói ra, chỉ có hai kết quả: 

Một, mẫu thân không tin, cho là nói dối. 

Hai, khiến mẫu thân nghi ngờ, bí mật trọng sinh khó giữ. 

Bởi Kỳ Triều Yên là một trong ngũ đại danh tướng Đông Khởi, vốn tinh tế, không dễ lừa. 

Kỳ Ấu An đành dùng lý do nửa thật nửa giả: "Nàng ấy chưa đồng ý lấy con. Từ kinh đô tới đây đi về ít nhất hai tháng, con sợ đêm dài lắm mộng, nếu nàng ấy lấy người khác..." 

"Người khác" đó... 

Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước Kỳ Hạo Vũ lấy Tống tỷ tỷ, Kỳ Ấu An không thể bình tĩnh. Lòng ghen như lửa cháy rừng, khiến nàng muốn điên. 

Nàng giơ tay đấm mạnh vào cửa, nắm đấm chứa nội lực khiến tấm ván Kỳ Triều Yên đang dựa rung lên, rượu trong miệng bà phun ra. 

"Khục... Khục..." 

"..." 

Kỳ Ấu An lại đấm tiếp, cửa gỗ dày nứt ra. 

Một quyền nữa, chắc sẽ phá được. 

Nhưng nàng không dám. 

Tiếng ho dữ dội của mẫu thân khiến nàng nhận ra mình lại gây họa. 

Nàng cười ngượng, giấu tay sau lưng, rồi lại bỏ ra. 

"Mẫu thân, mẫu thân ổn chứ?" 

"Đồ hỗn xược!" 

Kỳ Triều Yên tưởng mình sắp nghẹt thở, nhưng khi mắng xong lại sững lại. 

Bà đứng dậy, xem xét mấy cái đinh đã lỏng trên cửa, khóe miệng nhếch lên rồi hạ xuống. 

"Đừng nóng vội, muốn chinh phục Khôn Trạch quân cũng cần chiến lược. Như dẫn quân đánh trận, phải nắm rõ đối phương rồi tìm điểm yếu công kích, hiểu không?" 

"...Con hiểu." 

Kỳ Ấu An không tin vào tai mình, mẫu thân không phản đối nàng lấy Tống tỷ tỷ sao? 

"Kỳ Ấu An, không muốn bị nhốt thì tự tìm cách ra. Nếu phu nhân trách, ta sẽ gánh." 

Giọng Kỳ Triều Yên vẫn lạnh lùng, nhưng Kỳ Ấu An cảm thấy khác lạ. Nàng mỉm cười: "Cảm ơn mẫu thân." 

"Đừng quên việc đã hứa." 

"Vâng!" 

Kỳ Ấu An lập tức ra đòn, một quyền đánh vào chỗ nứt. 

Cửa vỡ tan tành, mảnh gỗ văng tứ tung. 

Bước ra ngoài, nàng cảm thấy khoan khoái. Nhìn lên trời, trăng sáng sao lấp lánh, đêm tối như tranh vẽ. 

Gió mát thổi qua khiến tinh thần sảng khoái, nụ cười hiện rõ niềm vui tự do, dù chỉ bị nhốt vài canh giờ. 

"Mẫu thân, con hứa sẽ không nuốt lời, mẫu thân cũng đừng." 

Trong bóng tối, Kỳ Triều Yên gật đầu: "Lén luyện võ?" 

"Vâng." 

Ninh Phương không cho Kỳ Ấu An học võ, thường xuyên cãi nhau với Kỳ Triều Yên, nên bà không dạy. 

Không còn cách, nàng đành lén học. 

Kiếp trước nàng thường trèo tường xem mẫu thân dạy Kỳ Hạo Vũ. 

Còn học quyền cước từ võ sư tiêu cục, nhưng chỉ đánh được mấy tên du côn, ra trận vẫn không đủ. Lần đầu ra trận suýt chết. 

May được tiên phong Ngụy Như Hổ cứu, dạy võ công. Sau khi Ngụy Như Hổ tử trận, nàng dẫn quân tiên phong đánh Tây Việt, thường ít thua lại thắng nhiều, được gọi là Thường Thắng tướng quân. 

Nhớ lại ngày xưa kiêu ngạo, Kỳ Ấu An chua xót. Làm gì có Thường Thắng tướng quân, nếu có, nàng đã không chết. 

Trời dần sáng, Kỳ Triều Yên đứng dậy: "Trường diễn võ trong quân rộng hơn, thương pháp Kỳ gia có thể thi triển. Muốn học, mẫu thân sẽ dạy." 

"Mẫu thân, con muốn gia nhập Tây Bình quân..." 

Kỳ Triều Yên ngắt lời, mắt lóe lên kinh ngạc rồi trở lại lạnh lùng: "Ngươi vào đó làm gì? Phu nhân không dung nổi ngươi nữa sao?" 

"...Không phải," Kỳ Âud An không thể nói là để báo thù, đành nói: "Kỳ Hạo Vũ đã ở trong quân, con không muốn thua. Nghe nói bên đó dễ lập quân công, con muốn tự mình trở thành đại tướng quân." 

Dân thành Hựu Ninh gọi nàng tiểu tướng quân, nhưng Kỳ Hạo Vũ mới là tiểu tướng quân được lòng quân. 

Kỳ Triều Yên không thể không biết, nên nàng tin mẫu thân hiểu ý mình. 

Nhưng câu tiếp theo khiến nàng sửng sốt. 

"Hắn hai hôm trước cũng xin đi Tây Bình quân luyện tập, bản tướng đã đồng ý. Ngươi ở lại sau này tiếp quản Kỳ gia quân." 

"..." 

Nếu không tận mắt chứng kiến, nàng không tin Kỳ Triều Yên nói dối, lại còn nghiêm nghị như thật. 

Người khác không biết chứ nàng biết rõ. Kiếp trước Kỳ Hạo Vũ không hề rời khỏi Hựu Ninh. 

Nếu hắn chủ động đi Tây cảnh, cách xa vạn dặm, sao có thể lấy Tống tỷ tỷ? 

Kiếp này nàng cũng không cần vội vàng cưới Tống tỷ tỷ trước. 

Kỳ Triều Yên thấy nàng nhìn chằm chằm, tưởng không đồng ý, mặt lạnh xuống: "Không bàn nữa. Nếu ngươi vào Tây Bình quân, mặt mũi bản tướng để đâu? Đại tướng quân không dung nổi con gái mình sao?" 

"..." 

Kỳ Du An luôn nghĩ mẫu thân coi trọng Kỳ Hạo Vũ, không ngờ bà vì giữ nàng lại mà làm thế. Nói không cảm động là giả. 

"Quyết định vậy. Hai hôm nữa Kỳ Hạo Vũ đi, mẫu thân dạy ngươi thương pháp Kỳ gia." 

Nói xong, Kỳ Triều Yên bỏ đi. 

Nhưng bên ngoài, một phụ nhân áo trắng tóc dài đang đứng. 

Nhìn thấy Ninh Phương, tim Kỳ Triều Yên như ngừng đập, khẽ gọi: "Phu nhân..." 

Ninh Phương mắt đỏ lừ, liếc bà rồi bỏ đi. 

Kỳ Triều Yên đứng lặng một lúc, cởi áo ngoài đuổi theo, bất chấp Ninh Phương giãy giụa, khoác lên người bà. 

"Kỳ Triều Yên, ngươi thật độc ác, nhất định phải Ấu An chết trận mới hả dạ sao?" 

Ninh Phương không biết mình giận hay vì mặc áo mỏng đứng lâu mà run rẩy, giọng nói không còn uy lực như khi dạy dỗ Kỳ Triều Yên. 

Như đang yếu thế. 

Bà không biết diễn tả cảm xúc, vừa tức vừa tủi. 

Tay giật phăng áo Kỳ Triều Yên ném xuống đất: "Giả nhân giả nghĩa, ghê tởm!" 

Kỳ Triều Yên mặt tái mét, nhìn bà đầy chán ghét, máu sôi lên, nhưng lời cay độc đến miệng lại nuốt vào. 

Bà nhặt áo lên, lại khoác cho Ninh Phương. Ninh Phương định ném, bị bà ôm chặt: "Đêm nay ta đến gặp nó là muốn hỏi ý nguyện. Nếu không muốn, ta sẽ không nhắc nữa. Nhưng nó muốn..." 

Kỳ Triều Yên ngừng lại: "Ta rất vui, Ấu An quả là con gái ta, có khí phách tướng môn..." 

"Nó không phải con ngươi," Ninh Phương cắn mạnh vào vai bà, nước mắt rơi: "Ấu An mà có chuyện, ta cũng treo cổ tự tử, hai mẫu tử ta không làm vướng mắt ngươi nữa." 

"Phu nhân, tin ta, đó chỉ là giấc mơ." 

Đau đớn nhưng Kỳ Triều Yên vui mừng. Sau bao năm, dường như phu nhân đã mềm lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com