TruyenHHH.com

Bhtt Doc Tam Vuong Phi Cover Lichaeng

Trầm mặc nhìn nhau, ánh mắt các nàng như có thể lên tiếng tỏ lòng. Trải qua nhớ nhung và bi thương trong những ngày dài ly biệt, thiên ngôn vạn ngữ đều trở thành một cái ôm đơn giản.

Phác Thái Anh từng trăm ngàn lần tưởng tượng cảnh hai người gặp mặt, nhưng hôm nay khi thật sự ôm nàng vào lòng, tâm trí lại hoàn toàn trống rỗng. Nàng chỉ biết ôm Lạp Lệ Sa càng thêm chặt, chỉ biết mình sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Được người trong tâm ôm gắt gao như vậy, làm cho nàng an lòng. Lạp Lệ Sa chăm chú nhìn vào ánh mắt tràn đầy tham luyến của Phác Thái Anh, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt mi mắt nàng, lòng bàn tay lặp lại mơn trớn mỗi một tấc da nơi sườn mặt nàng. Nước mắt Lạp Lệ Sa vẫn chảy như mưa.

Nếu không có Phác Thái Anh, nàng đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không biết được tư vị tan nát cõi lòng.

"A Sa ——" Trong đêm khuya, Phác Thái Anh dịu dàng mà gọi tên nàng, không kiềm được mà thay nàng gạt lệ.

"Vì sao... Vì sao..." Từ lúc các nàng hiểu nhau rồi đến yêu nhau, trời xanh chưa bao giờ chiếu cố các nàng nửa phần, mỗi một lần gặp lại đều phải chia lìa...

Thấy nàng không thể kiềm chế như vậy, Phác Thái Anh biết nhất định là do mình nói dối... Nếu không phải vô kế khả thi, nàng cũng sẽ không dùng hạ sách này. Những lời nói dối giữa nàng và Lạp Lệ Sa đã quá nhiều rồi, Phác Thái Anh chỉ hy vọng quãng đời còn lại... giữa các nàng không còn lừa gạt.

"... Kỳ thật ta..." Phác Thái Anh chăm chú nhìn đôi mắt sưng đỏ của người thương, "Không bị lây nhiễm dịch bệnh..."

Lạp Lệ Sa dừng tay, từng nghe nói người nhiễm dịch hai mắt sẽ phát xanh, cả người nổi đốm lấm tấm, Phác Thái Anh quả thật không có bệnh trạng này. Khi nàng nghe tin Phác Thái Anh nhiễm bệnh liền tâm thần hoảng hốt, ngay cả lời nói dối như vậy cũng không nhận ra.

"Ngươi..." Lạp Lệ Sa nhíu mi muốn nói, lại không biết nên nói gì.

Cũng không chờ nàng lên tiếng lần nữa, Phác Thái Anh nâng cằm nàng, hôn lên môi nàng. Đêm khuya... lại trở nên tĩnh lặng.

Ban đầu thân thể hơi cứng đờ, rồi dần dần Lạp Lệ Sa chậm rãi đắm chìm vào nụ hôn nhẹ nhàng của Phác Thái Anh. Không thể tự kiềm chế, nàng cũng bắt đầu dịu dàng đáp lại. Cánh môi Phác Thái Anh thật mềm, chỉ đυ.ng chạm nhẹ như vậy, nhưng tim nàng đã sớm trật nhịp mấy lần. Ngọt ngào trong khoảnh khắc hai môi chạm nhau, y như nàng từng mộng tưởng. Dưới chóp mũi có hương vị của nàng, bao quanh mình là sự ấm áp của nàng. Yêu thương, nhung nhớ quấn quít giữa môi lưỡi.

Tình cảm ẩn nhẫn đã lâu rốt cuộc vỡ òa. Trong lòng các nàng có bao nhiêu tưởng niệm, giờ phút này liền có bấy nhiêu trầm luân. Nụ hôn nhẹ từng chút từng chút sâu hơn, bờ môi vốn hơi lạnh của hai người, dưới sự trìu mến và nụ hôn sâu, đã sớm trở nên nóng rực không dứt.

Hồi ức cùng nàng âu yếm không ngừng hiện lên trong đầu. Càng nghĩ, Phác Thái Anh hôn càng thêm chuyên chú, đầu lưỡi lặp lại khıêυ khí©h quấn quanh. Nàng cảm thấy không một giờ khắc nào hạnh phúc hơn lúc này, giữa các nàng không hề có bất kỳ ngăn cách, chỉ là cặp người yêu bình thường nhất thế gian, thuần túy mà ôm ấp nhau, hôn môi nhau.

Phác Thái Anh vốn tưởng rằng thời gian có thể hòa tan hết thảy, nhưng Lạp Lệ Sa rời đi tựa như cây kim đâm vào lòng nàng, không cách nào quên. Thời gian càng dài, đau đớn càng sâu.

"A Anh... Ưʍ... A Anh..." Hơi thở Lạp Lệ Sa sớm đã bị người yêu quấy rầy, bộ ngực kịch liệt phập phồng. Nàng có thể bảo trì vẻ lạnh lùng băng giá trước mặt bất kỳ kẻ nào, nhưng trước mặt Phác Thái Anh, nàng chỉ có thể hóa thành nhu tình như nước. Chẳng qua, nàng thích loại cảm giác này.

Phác Thái Anh tựa trán vào trán nàng, rồi từng chút từng chút hôn khóe môi nàng. Cả đời này quá ngắn, mà chuyện xấu lại quá nhiều, "A Sa... Đừng đi... Đừng rời bỏ ta... Ta yêu ngươi..."

"Ừm ——" Lạp Lệ Sa chủ động hôn lên môi Phác Thái Anh, không cần nhiều lời, lòng nàng đã sớm hiểu, Phác Thái Anh có tình cảm giống với mình.

Lúc này không nói gì lại hơn lên tiếng. Mặc dù hụt hơi, cũng luyến tiếc chia lìa trong chốc lát, Lạp Lệ Sa chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ Phác Thái Anh, mở miệng càng thêm nhiệt liệt chiếm lấy môi người thương, nếm lấy ấm áp ngọt ngào trước nay chưa từng có... Mỗi một lần Phác Thái Anh hôn nàng, nàng đều sâu kín ghi tạc trong trí nhớ, dù là đêm hôm đó hai người mây mưa triền miên, cũng không được nửa phần thỏa mãn như giờ khắc này.

Bởi vì chỉ có giờ phút này, các nàng mới chân chính thuộc về nhau.

Ngọn đèn cháy hết chút sáp cuối cùng, tất cả lại chìm vào bóng tối. Phác Thái Anh vành mắt rưng rưng, khóe miệng lại mang ý cười. Nàng nhắm mắt lại, tựa đầu cọ vào cổ Lạp Lệ Sa, nắm tay nàng, nỉ non nói, "A Sa, chúng ta thành thân đi."

Mỗi một chữ đều nghe được rõ ràng như thế, nhưng Lạp Lệ Sa lại không biết nên đáp lại ra sao, nàng còn chưa kịp nghĩ... con đường về sau sẽ đi như thế nào.

"Chúng ta thành thân đi."

Phác Thái Anh tiếp tục nói nhỏ bên tai nàng, nhưng đổi lấy vẫn là trầm mặc. Phác Thái Anh hơi ngẩng đầu, dùng hai má mình nhẹ nhàng cọ cọ sườn mặt người yêu, vẫn nhắm mắt nói, "Ngươi từng nói, muốn làm thê tử của ta, ta tin là thật." Giọng nàng yếu ớt, âm cuối mang theo chút thở dài, tựa như kích động qua đi, sa vào cơn mệt mỏi thật sâu.

Vận mệnh vô thường không thể tránh được, nay Phác Thái Anh thầm nghĩ y theo bản tâm của mình.

"A Anh." Lạp Lệ Sa làm sao không hiểu nàng, nhưng yêu nàng thì nên buông tay, hay nên thành toàn? Sờ bả vai gầy trơ cả xương của nàng, tâm Lạp Lệ Sa đớn đau từng đợt. Các nàng đã luân hãm quá sâu vào vùng lầy tình yêu, đã không còn đường lui.

Có dòng lệ ấm áp chảy qua giữa đôi gò má hai người.

"Ừ..."

Một chữ đơn giản nhất lại hao hết toàn bộ dũng khí của Lạp Lệ Sa, nàng quyết định dùng quãng đời còn lại phụng bồi Phác Thái Anh. Mọi người đều sẽ nói nàng là nữ tử ích kỷ nhất trên đời này, tử kỳ sắp đến còn muốn cầm chân người khác. Không ai có thể hiểu cho nỗi khổ của nàng, nhưng chỉ cần có tình cảm giữa hai người các nàng, có tâm ý các nàng dành cho nhau là đủ rồi.

"Ngươi ngày đó nhẫn tâm đi không từ giã như vậy, làm ta tìm kiếm thật khổ sở. Ta sai năm trăm kị binh tiến vào đại mạc tìm ngươi, lại không một ai thấy được, ngươi làm sao..."

"Ta tìm chỗ trốn bão cát, vô tình đi vào thành cổ dưới lòng đất, vừa lúc gặp gỡ chưởng môn chân nhân của Vân Tu quan..."

Từ khi Lạp Lệ Sa lên sau núi Vân Tu, vẫn luôn âm thầm bảo hộ nàng, trách không được Phác Thái Anh cứ cảm thấy có người âm thầm quan sát mình.

"Ngày ấy đi săn, ngươi sao lại biết là ta?" Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng sờ làn tóc của người thương, hỏi.

Lúc này đã là canh ba, Phác Thái Anh bị nàng dịu dàng vuốt ve như vậy, có hơi buồn ngủ, kéo mu bàn tay của nàng qua hôn hôn, rồi mới mơ mơ màng màng đáp, "Mỗi ngày nằm mơ thấy đều là ngươi... Sao lại không biết?"

Thổ lộ trong lúc lơ đãng, khiến cho tâm Lạp Lệ Sa trở nên ấm áp, lại nhớ đến ngày ấy Phác Thái Anh ngã trên tuyết, hô to tên nàng, "... Đồ ngốc."

Ở trước mặt nàng, Phác Thái Anh hoàn toàn thu lại bộ dáng cường ngạnh ngày thường, lộ ra mặt yếu ớt chân thật nhất của bản thân, giọng thoáng mang ý làm nũng, "Đồ ngốc nói... muốn ngươi ôm nàng ngủ."

"A Sa —— "

"Ừm."

"Ta không phải đang nằm mơ chứ?"

Lạp Lệ Sa sờ soạng trong bóng đêm, cúi đầu hôn môi nàng, sau đó nhẹ nhàng cắn cắn cánh môi mỏng của nàng, rồi mới thấp giọng nói, "Không phải."

"Ừm ~" Thoáng chốc, một cảm giác tê tê ngưa ngứa thổi quét toàn thân, Phác Thái Anh liếʍ liếʍ môi, liền bình bình lặng lặng mà ngủ.

Từ khi Phác Thái Anh rời khỏi kinh đô, đây là đêm nàng ngủ thoải mái nhất, ngon ngọt nhất.

Đêm nay nàng làm thật nhiều mộng, mơ thấy Lạp Lệ Sa dạy nàng đánh đàn, dạy nàng viết chữ vẽ tranh, mơ thấy các nàng thành thân, còn mơ thấy các nàng... động phòng hoa chúc.

Lạp Lệ Sa một đêm ngủ thật sự cạn, đã tỉnh từ sớm, nằm nghiêng người nhìn dung nhan khi ngủ của Phác Thái Anh, nhịn không được ý cười đầy mặt.

"Mơ thấy mộng đẹp gì, ngủ cười đến vui vẻ như vậy." Lạp Lệ Sa dịu dàng trêu ghẹo nàng.

Mở mắt ra, liền thấy được người âu yếm, Phác Thái Anh không chỉ một lần lo lắng rằng mình đang nằm mơ, nàng nghiêng người đè Lạp Lệ Sa dưới thân, "Ta mơ thấy A Sa."

Thấy nàng thâm tình chăm chú nhìn mình như vậy, Lạp Lệ Sa nhịn không được nghiêng mặt, giấu đi vết sẹo kinh người kia, "Đừng nhìn..."

----


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com