Bhtt Dich Ngoc Mong Kinh Qua Nam Thang Idos
《Dịch - JinYan
Beta - Lý Gia An》
==========❤️==========Lý Ninh Ngọc cũng không biết là ngày thứ mấy mà cô đã bắt đầu ngủ chung với Cố Hiểu Mộng. Dù sao, đợi khi cô ý thức được thì có vẻ đã ngủ được vài ngày rồi. Mỗi buổi sáng, Cố Hiểu Mộng luôn mang theo đôi mắt sáng ngời, mở to, sau đó nhìn người bên cạnh, nói: "Chị Ngọc, chào buổi sáng..." Lý Ninh Ngọc cũng bất đắc dĩ. Thể lực của cô nhóc này thực sự tốt hơn Lý Ninh Ngọc rất nhiều. Mỗi tối, nàng đều đợi Lý Ninh Ngọc đến thay thuốc cho mình, sau đó quấy lấy Lý Ninh Ngọc rồi dày vò cô đến lúc bản thân ngủ thiếp đi. Dù sao cũng là như vậy... Rồi cuối cùng thực sự dọn qua đây ngủ luôn....Mười ngày sau, rốt cuộc Cố Hiểu Mộng cũng xuống giường, nhưng hơn phân nửa đều là nằm hoặc ngồi, nhưng có thể cùng Lý Ninh Ngọc ngồi trên sô pha nói chuyện cũng không tệ lắm."Chị Ngọc, em nghe nói chị lừa gạt Tống Lăng nhỉ?""..." Nhìn thoáng qua Lục Tử, quả nhiên là người nhà họ Cố."Chị Ngọc, chị thật lợi hại..."Lục Tử im lặng. Lão đại của họ chính là một người hai mặt. Rõ ràng ở trước mặt người ngoài là một người ngang ngược, bốc đồng, nhưng khi đứng trước mặt Lý Ninh Ngọc lại biến thành một chú mèo con ngoan ngoãn, lại còn là loại thích dính lấy người ta. Quả nhiên, tình yêu khiến người ta mù quáng. Lý Ninh Ngọc mạo hiểm, thuận miệng nói dối như vậy nhưng cả đám ai cũng tin."Lão đại, Tống Lăng và người phụ nữ Nhật Bản kia thực sự tin tưởng lời Lý thượng tá nói sao?""Trí nhớ của chị Ngọc còn đáng tin cậy hơn cả máy ảnh. Chị ấy nói người đàn ông kia là người Nhật Bản thì anh ta chính là người Nhật Bản!" Cố Hiểu Mộng kiêu ngạo. Chị Ngọc nhà nàng là thiên tài cơ mà."Bây giờ, tôi nói anh ta không phải là người Nhật Bản..." Lý Ninh Ngọc không biết nên tiếp ứng Cố Hiểu Mộng thổi phồng một cách mù quáng này như thế nào."Vậy thì anh ta không phải là người Nhật Bản! Chị Ngọc nói cái gì thì chính là cái đó." Cố Hiểu Mộng nhìn giống như đang tiếp lời, nhưng thật ra là đang muốn trêu chọc Lý Ninh Ngọc một phen."Em..." Không biết xấu hổ."Lý thượng tá, tài liệu của chị." Lý Ninh Ngọc lấy từ chỗ của Tiểu Niên. Đây chính là chuyện cô điều tra nhà Takahashi của Nhật Bản. Cô luôn cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, ở một quốc gia trọng nam khinh nữ như Nhật Bản, không thể nào có phụ nữ đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, cũng sẽ không được phép rời khỏi Nhật Bản. Nhưng Takahashi Reiko không chỉ đến đây, hơn nữa còn có thể nhận được sự ủng hộ lớn như vậy trong quân đội. Chuyện này không phải khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái lắm sao?"Sao vậy chị Ngọc??" Cố Hiểu Mộng nhìn dáng vẻ nhíu mày đọc tài liệu của Lý Ninh Ngọc."Chị Ngọc?" Lý Ninh Ngọc không để ý đến Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng không vui, kéo quần áo của Lý Ninh Ngọc, kêu lại một lần nữa: "Chị Ngọc?"Có lẽ do Lý Ninh Ngọc xem quá xuất thần, không nghe thấy tiếng kêu khẽ của Cố Hiểu Mộng."A....""Sao vậy?" Lý Ninh Ngọc bỗng nghe thấy Cố Hiểu Mộng kêu lên một tiếng, dọa cô lập tức ngồi xổm xuống xem thử có phải Cố Hiểu Mộng bị thương không. Bây giờ, vết thương của Cố Hiểu Mộng thực sự là thứ khiến cho Lý Ninh Ngọc để tâm nhất. Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc lo lắng ngồi xổm xuống trước mặt mình thì cúi đầu hôn lên mặt Lý Ninh Ngọc một cái."Em..." Lý Ninh Ngọc không ngờ Cố Hiểu Mộng lại ở trước mặt Lục Tử và Tiểu Niên làm loạn, có trách giận dỗi, trách cứ: "Không biết chừng mực!""..." Cố Hiểu Mộng mặc kệ, quay mặt sang một bên, nhìn lên trần nhà, có chút thẹn thùng: "Ai kêu chị không thèm để ý đến em chứ.""A... Tiểu Niên à... Thời tiết hôm nay tốt ghê ha." Hai người đám Lục Tử trong phút chốc có chút không biết nên nhìn chỗ nào."Đúng đó, không tệ." "Tiểu Niên, chúng ta đi ra ngoài xem thử có cần mua đồ gì hay không.""Được."Hai người chạy trốn khỏi hiện trường."Chị Ngọc xem cái gì mà tập trung quá vậy?""Chuyện nhà Takahashi.""Takahashi Reiko?""Ừm, tôi phái người đi điều tra...""Chị phái người? Lúc nào?""..." Lý Ninh Ngọc chăm chú nhìn Cố Hiểu Mộng, nghĩ rằng có nói với nàng cũng chẳng sao: "Trong mấy ngày em bị thương, có chút tức giận, tôi không muốn cứ bỏ qua như thế cho nên sắp xếp một số chuyện." Lý Ninh Ngọc nói chuyện nhẹ nhàng. Cô và Cố Hiểu Mộng là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt. Cố Hiểu Mộng xuất thân danh môn, trong nhà có nhiều tài sản, tính tình tùy hứng, có thù tất báo, nhưng Lý Ninh Ngọc thực sự rất dịu dàng. Cuộc đời cô bị chữ thiên tài bao phủ, rất ít khi trả thù người khác, trên cơ bản đều là vì tự vệ. Nếu không phải tình huống ép buộc, Lý Ninh Ngọc tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vu oan, hãm hại người khác, bịa chuyện nói dối. Nhưng bây giờ, sau khi Cố Hiểu Mộng bị thương, cô vậy mà lại làm ra những chuyện hoàn toàn khác với cô của trước kia. Lý Ninh Ngọc thực sự rất yêu Cố Hiểu Mộng."Chị Ngọc..." Hóa ra chị Ngọc của nàng đang trút giận giúp nàng! Mà nàng lại ép Lý Ninh Ngọc nói ra những chuyện này. Nghĩ đến chuyện Lý Ninh Ngọc là con vịt chết còn mạnh miệng, cho dù suy nghĩ trong lòng, chỉ cần là chuyện hơi vi phạm hình tượng cao cao tại thượng của mình thì sẽ không bao giờ nói ra. Bây giờ như thế này, Cố Hiểu Mộng bỗng cảm thấy ngày đó bản thân bị thương không hề lỗ."Phía trên viết gì vậy?""Tự em xem đi..." Lý Ninh Ngọc cũng ý thức được chuyện của mình, e rằng Cố Hiểu Mộng đã hiểu rồi."Trời đất ơi... Takahashi Reiko vậy mà... khó trách giống như người điên vậy."Dựa theo những gì người liên lạc báo cáo: Nhà Takahashi có một cặp nam nữ. Takahashi Reiko còn có một người anh, nhưng trong đêm tân hôn đã bị Yamamoto Tamako sát hại. Cô dâu giết chú rể, thật sự quá chấn động. Lúc đó, rất nhiều người có mặt nhìn thấy, cho nên chuyện này cũng không lừa dối cho qua được. Cô ấy bị người nhà Takahashi tóm ngay tại chỗ, chết trong tay Takahashi Reiko... Thế là, độc đinh duy nhất của nhà Takahashi chỉ còn sót lại Takahashi Reiko. Đây cũng chính là lí do tại sao Takahashi Reiko là phụ nữ nhưng không cần liên hôn gia tộc, mà lại chạy đến Trung Quốc, thậm chí, sự tùy hứng và giúp đỡ của quân đội Nhật Bản đối với cô ta so với một thiếu tá bình thường chỉ hơn không kém."Em nhớ chị gái cô ta thích tên là Tamako nhỉ? Đúng không?" Vài câu tình báo ngắn ngủi, đối với quá trình cũng không quá chi tiết, nhưng xem xét từ những chuyện đã xảy ra, đã biết ngay kết quả."Ừm..." Lý Ninh Ngọc nhớ lại Takahashi Reiko lúc đó. Nếu nói cô ta đối với onee-chan kia không phải là thích thì cô chắc chắn sẽ không tin. Nhưng nếu đã thích thì tại sao lại muốn giết cô ấy chứ? Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng. Cô gái của cô, cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa, đều không muốn động đến cô."Quao! Cô ta quả nhiên là tên điên mà. Chị Ngọc, nhưng mà cái này có tác dụng gì chứ? Chí có thể chứng minh tại sao Takahashi Reiko lại biến thành con người như hiện tại thôi..." Mặc dù Cố Hiểu Mộng cảm thấy hứng thú với chuyện của Takahashi Reiko, nhưng không hề liên quan đến người bày bố ván cờ lần này."..." Lý Ninh Ngọc mỉm cười, dịu dàng nhìn Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng bị Lý Ninh Ngọc nhìn khiến cho không biết phải làm sao. Nàng nói sai cái gì rồi à?"Em suy nghĩ thử xem, bây giờ cô ta là độc đinh..." Lý Ninh Ngọc cho một chút nhắc nhở."Độc đinh? Độc đinh thì sao chứ! Em chính là độc..." Cố Hiểu Mộng kịp nhận ra: "Nhà Takahashi sao có thể bỏ mặt một mình cô ta ở Hàng Châu? Còn có người nhà Takahashi bên cạnh cô ta nữa? Nhưng chẳng có ai cả? Không đúng... Còn có ba của cô ta, Takahashi Tomoo nữa. Trước giờ chúng ta chưa từng gặp người này." Cố Hiểu Mộng có chút khó tin: "Không thể nào, một người lớn như vậy đi vào thành Hàng Châu, không thể nào không nhận được chút tin tức.""Thực sự không có ở Hàng Châu, nhưng mà chắc chắn không ở Nhật Bản..." Sở dĩ lúc trước Lý Ninh Ngọc đi theo Takahashi Reiko chính là vì cảm thấy không hiểu sao lại có chút kỳ lạ. Từ sau khi Takahashi Reiko xuất hiện, ngay cả Mitsui Shuiichi cung chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng ở nơi ở của Takahashi Reiko cũng chẳng có bất kỳ dấu vết nào của ba cô ta. Bởi vì cô có thể cảm giác được mối quan hệ giữa Takahashi Reiko và ba cô ta vô cùng không tốt."Nếu như không ở trong Hàng Châu thì đang ở bên ngoài thành.""Ngoài thành, ý chị là... Ông ta chính là người phụ trách chính của chiến dịch Chiết Giang lần này sao?""Nhưng mà, sao có thể xác định được chuyện lần này của chúng ta có liên quan đến ông ta chứ?" Cố Hiểu Mộng hỏi."Người nào sẽ hi vọng tôi còn sống nhưng lại sống như một phế nhân chứ?" Lý Ninh Ngọc cười khổ. E rằng Takahashi Tomoo không muốn lại một lần nữa kích thích con gái của ông ta."Hừ..." Cố Hiểu Mộng vừa nghe thấy có người hại chị Ngọc của nàng thì cũng vô cùng tức giận: "Làm sao đây?""Trong thành nhất định có người liên lạc với Takahashi Tomoo, thậm chí còn qua mặt cả Takahashi Reiko.""Gã đàn ông kia thực sự là người Nhật Bản à?" Cố Hiểu Mộng hỏi lại."Không chắc..." Lý Ninh Ngọc cũng không thể xác định, mặc dù thói quen uống trà khác biệt với họ, nhưng vẫn không thể chắc chắn: "Dù sao trong niên đại chiến loạn khắp nơi này, có quá nhiều phản đồ.""Thực sự lời cho Tống Lăng rồi." Đem người dâng cho anh ta."Chúng ta giữ lại cũng vô dụng." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ. Người kia sẽ không nói cái gì."Sao lại vô dụng chứ. Em đánh chết anh ta cũng được mà.""Em hành hạ anh ta đến mức đó rồi, còn muốn thế nào nữa." Lý Ninh Ngọc cũng biết Cố Hiểu Mộng đau lòng cho mình. Lúc trước, khi đưa người đến Sở Cơ yếu thì đã không còn hình người nữa. Cô xác định đi xác định lại đây có phải là do Cố Hiểu Mộng làm không? Lục Tử không nói gì, nhưng Lý Ninh Ngọc cũng biết Cố Hiểu Mộng thực sự rất hận."Em muốn anh ta hối hận vì đã sống trên cõi đời này." Cố Hiểu Mộng nói xong lại sợ Lý Ninh Ngọc không thích bản thân nàng bạo lực như vậy, lén lút liếc nhìn Lý Ninh Ngọc, thấy cô không có phản ứng gì thì thở phào một hơi."Được rồi... Phái người ra ngoài thành điều tra thêm rốt cuộc Takahashi Tomoo đang ở đâu. Còn có Mitsui nữa.""Dạ.""Đợi lát nữa em tự đi nghỉ đi, đừng ngồi quá lâu. Tôi đi thư phòng." Lý Ninh Ngọc sắp xếp cuộc sống rất tốt. Ngoài thời gian chăm sóc Cố Hiểu Mộng ra, phần lớn thời gian, cô đều ở trong thư phòng. Điểm này rất giống với Cố Minh Chương. Có lẽ, người như họ luôn thích không gian độc lập của mình."Được rồi." Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn nhìn Lý Ninh Ngọc đi lên lầu, không còn bóng dáng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc."Lục Tử.""Lão đại.""Bên phía lão Vu nói thế nào?" Cố Hiểu Mộng mặc kệ rốt cuộc người đứng phía sau là ai. Mỗi đêm, số lần đau đớn của Lý Ninh Ngọc dần trở nên nhiều hơn. Không phải Lý Ninh Ngọc không chịu đựng được Cố Hiểu Mộng mà là ngay cả cơ thể mình, Lý Ninh Ngọc cũng không khống chế được. Mỗi buổi tối, nàng ôm lấy Lý Ninh Ngọc gần như đều trong trạng thái mất khống chế. Nếu như không phải Lý Ninh Ngọc nhẫn nhịn quá tốt, động tác cũng rất nhẹ, e rằng có vài lần Cố Hiểu Mộng xém bị Lý Ninh Ngọc làm tổn thương. Nhưng cho dù là như vậy, Lý Ninh Ngọc vẫn không nói với Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng biết đây là sự quật cường và lòng kiêu ngạo của Lý Ninh Ngọc, nhưng mà nàng đau lòng... Nàng không hỏi, nhưng sự việc này nhất định phải giải quyết."Bác sĩ Vu nói chắc chắn là thuốc Nhật Bản, nhưng thói quen bào chế của mỗi người không giống nhau, liều lượng cũng vậy, chuyện này rất khó biết được. Bây giờ, chỉ có thể tra ra ai là người điều chế thuốc trước...""Thực sự không nên giao người cho Tống Lăng." Lý Ninh Ngọc vì cứu Cố Hiểu mộng mà không hề quý trọng bản thân chút nào, nhưng mà Cố Hiểu Mộng lại có chút ảo não. Bây giờ, manh mối để tra hỏi cũng mất rồi."Vậy đi, cậu phái người đi nghe ngóng cho tôi trong khoảng một tháng nay có người nào đã mua những loại thuốc kia, nhất định phải tìm ra được ai là người điều chế thuốc. Còn nữa, phải tập trung theo dõi đám người Lý Đàm. Tôi không tin anh ta thực sự vô tội." Thời gian Lý Ninh Ngọc quay về không dài, nhưng Cố Hiểu Mộng và những người ở Sở Cơ yếu đều có liên quan. Nàng luôn cảm thấy Lý Đàm quá sạch sẽ. Chuyện lần này dường như đã làm lộ tất cả nhược điểm của từng người, nhưng Lý Đàm lại ở ngoài cuộc chơi. Chuyện này khiến cho Cố Hiểu Mộng nảy sinh nghi ngờ đối với lão hồ ly này. Người không có điểm đáng ngờ chính là người đáng bị nghi ngờ nhất.Cố Hiểu Mộng đứng đầu Sở Đặc vụ ở Hàng Châu. Tất cả đặc vụ của thành Hàng Châu đều nằm trong tầm mắt của Cố Hiểu Mộng. Lúc trước, nàng lên làm chức vụ này giống như hổ mọc thêm cánh."Được." Lục Tử quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đang đứng trên cầu thang. Lần này, cả hai người đều lúng túng."Tôi quên lấy bút, hai người tiếp tục đi." Lý Ninh Ngọc nói chuyện rất lạnh nhạt."Chị Ngọc..." Trời ạ! Chắc chắn chị Ngọc nghe thấy rồi. Trước đó nàng còn nói hai người phải thẳng thắn với nhau, sau đó lại ở sau lưng Lý Ninh Ngọc tự ý hành động. Cố Hiểu Mộng đã đụng vô tường rồi. Cố Hiểu Mộng có chút lo lắng, muốn đứng lên: "Đừng nhúc nhích..." Lý Ninh Ngọc nhìn thấy hành động của Cố Hiểu Mộng, lập tức ngăn cản."Lục Tử, cậu còn chuyện gì nữa không?" Lý Ninh Ngọc quay đầu, lạnh lùng nhìn Lục Tử. Lục Tử trong nháy mắt cảm giác lạnh rùng mình: "Tôi có việc... Tôi đi trước đây...""Chị Ngọc, em thực sự..." Cố Hiểu Mộng muốn giải thích."Tôi cũng đâu có nói gì em. Em có chuyện của em, chuyện này rất bình thường, không cần để ý đến tôi.""Để ý, để ý chứ..." Cố Hiểu Mộng bị dọa sợ muốn chết! Nói cái gì vậy. Sao bản thân có thể không để ý chứ?"..." Lý Ninh Ngọc im lặng. Lời cô nói là thật. Cố Hiểu Mộng có suy nghĩ của mình, có hành động của mình là chuyện rất bình thường, không cần chuyện nào cũng phải nói lại với cô. Nhưng mà, e rằng bản thân Cố Hiểu Mộng vẫn chưa vượt qua được chuyện lần trước."Lần đầu tiên của chúng ta, là tôi thôi miên em... Nhớ chứ?" Lý Ninh Ngọc vươn người sát bên tai Cố Hiểu Mộng, nói nhỏ."..." Đây là đang trêu chọc à?"Lần thứ hai là vì em muốn ra khỏi thành không bị tôi phát hiện, nên em lừa tôi... Đúng không?" Mặt của Lý Ninh Ngọc đã đỏ tận mang tai."Chị Ngọc." Có ý gì?"Chúng ta hòa nhau." Lý Ninh Ngọc cười. Nếu như thích là phấn đấu quên mình, vậy thì yêu chính là thấu hiểu lẫn nhau. Cô hi vọng Cố Hiểu Mộng không cần dè dặt trước mặt mình: "Em có thể làm chuyện em muốn làm. Hiểu Mộng, em chỉ cần làm chính em là được rồi.""Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng khi đối diện Lý Ninh Ngọc luôn không biết nói gì, nhưng chuyện này có thể xem như hòa nhau sao?"Tôi đi thư phòng." Lý Ninh Ngọc cầm bút rồi đi lên lầu."Ây... Chị Ngọc, cứ kết thúc như vậy sao." Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, trêu chọc xong thì lại bỏ chạy: "Cố Hiểu Mộng, mày thực sự chẳng có khí thế gì cả." Nghĩ đến chuyện bây giờ bản thân vẫn chưa thể cử động, giận đến mức khiến cho Cố Hiểu Mộng mắng chửi bản thân vô dụng, thực sự muốn đuổi theo cũng đuổi theo không kịp.
Beta - Lý Gia An》
==========❤️==========Lý Ninh Ngọc cũng không biết là ngày thứ mấy mà cô đã bắt đầu ngủ chung với Cố Hiểu Mộng. Dù sao, đợi khi cô ý thức được thì có vẻ đã ngủ được vài ngày rồi. Mỗi buổi sáng, Cố Hiểu Mộng luôn mang theo đôi mắt sáng ngời, mở to, sau đó nhìn người bên cạnh, nói: "Chị Ngọc, chào buổi sáng..." Lý Ninh Ngọc cũng bất đắc dĩ. Thể lực của cô nhóc này thực sự tốt hơn Lý Ninh Ngọc rất nhiều. Mỗi tối, nàng đều đợi Lý Ninh Ngọc đến thay thuốc cho mình, sau đó quấy lấy Lý Ninh Ngọc rồi dày vò cô đến lúc bản thân ngủ thiếp đi. Dù sao cũng là như vậy... Rồi cuối cùng thực sự dọn qua đây ngủ luôn....Mười ngày sau, rốt cuộc Cố Hiểu Mộng cũng xuống giường, nhưng hơn phân nửa đều là nằm hoặc ngồi, nhưng có thể cùng Lý Ninh Ngọc ngồi trên sô pha nói chuyện cũng không tệ lắm."Chị Ngọc, em nghe nói chị lừa gạt Tống Lăng nhỉ?""..." Nhìn thoáng qua Lục Tử, quả nhiên là người nhà họ Cố."Chị Ngọc, chị thật lợi hại..."Lục Tử im lặng. Lão đại của họ chính là một người hai mặt. Rõ ràng ở trước mặt người ngoài là một người ngang ngược, bốc đồng, nhưng khi đứng trước mặt Lý Ninh Ngọc lại biến thành một chú mèo con ngoan ngoãn, lại còn là loại thích dính lấy người ta. Quả nhiên, tình yêu khiến người ta mù quáng. Lý Ninh Ngọc mạo hiểm, thuận miệng nói dối như vậy nhưng cả đám ai cũng tin."Lão đại, Tống Lăng và người phụ nữ Nhật Bản kia thực sự tin tưởng lời Lý thượng tá nói sao?""Trí nhớ của chị Ngọc còn đáng tin cậy hơn cả máy ảnh. Chị ấy nói người đàn ông kia là người Nhật Bản thì anh ta chính là người Nhật Bản!" Cố Hiểu Mộng kiêu ngạo. Chị Ngọc nhà nàng là thiên tài cơ mà."Bây giờ, tôi nói anh ta không phải là người Nhật Bản..." Lý Ninh Ngọc không biết nên tiếp ứng Cố Hiểu Mộng thổi phồng một cách mù quáng này như thế nào."Vậy thì anh ta không phải là người Nhật Bản! Chị Ngọc nói cái gì thì chính là cái đó." Cố Hiểu Mộng nhìn giống như đang tiếp lời, nhưng thật ra là đang muốn trêu chọc Lý Ninh Ngọc một phen."Em..." Không biết xấu hổ."Lý thượng tá, tài liệu của chị." Lý Ninh Ngọc lấy từ chỗ của Tiểu Niên. Đây chính là chuyện cô điều tra nhà Takahashi của Nhật Bản. Cô luôn cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói, ở một quốc gia trọng nam khinh nữ như Nhật Bản, không thể nào có phụ nữ đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, cũng sẽ không được phép rời khỏi Nhật Bản. Nhưng Takahashi Reiko không chỉ đến đây, hơn nữa còn có thể nhận được sự ủng hộ lớn như vậy trong quân đội. Chuyện này không phải khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái lắm sao?"Sao vậy chị Ngọc??" Cố Hiểu Mộng nhìn dáng vẻ nhíu mày đọc tài liệu của Lý Ninh Ngọc."Chị Ngọc?" Lý Ninh Ngọc không để ý đến Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng không vui, kéo quần áo của Lý Ninh Ngọc, kêu lại một lần nữa: "Chị Ngọc?"Có lẽ do Lý Ninh Ngọc xem quá xuất thần, không nghe thấy tiếng kêu khẽ của Cố Hiểu Mộng."A....""Sao vậy?" Lý Ninh Ngọc bỗng nghe thấy Cố Hiểu Mộng kêu lên một tiếng, dọa cô lập tức ngồi xổm xuống xem thử có phải Cố Hiểu Mộng bị thương không. Bây giờ, vết thương của Cố Hiểu Mộng thực sự là thứ khiến cho Lý Ninh Ngọc để tâm nhất. Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc lo lắng ngồi xổm xuống trước mặt mình thì cúi đầu hôn lên mặt Lý Ninh Ngọc một cái."Em..." Lý Ninh Ngọc không ngờ Cố Hiểu Mộng lại ở trước mặt Lục Tử và Tiểu Niên làm loạn, có trách giận dỗi, trách cứ: "Không biết chừng mực!""..." Cố Hiểu Mộng mặc kệ, quay mặt sang một bên, nhìn lên trần nhà, có chút thẹn thùng: "Ai kêu chị không thèm để ý đến em chứ.""A... Tiểu Niên à... Thời tiết hôm nay tốt ghê ha." Hai người đám Lục Tử trong phút chốc có chút không biết nên nhìn chỗ nào."Đúng đó, không tệ." "Tiểu Niên, chúng ta đi ra ngoài xem thử có cần mua đồ gì hay không.""Được."Hai người chạy trốn khỏi hiện trường."Chị Ngọc xem cái gì mà tập trung quá vậy?""Chuyện nhà Takahashi.""Takahashi Reiko?""Ừm, tôi phái người đi điều tra...""Chị phái người? Lúc nào?""..." Lý Ninh Ngọc chăm chú nhìn Cố Hiểu Mộng, nghĩ rằng có nói với nàng cũng chẳng sao: "Trong mấy ngày em bị thương, có chút tức giận, tôi không muốn cứ bỏ qua như thế cho nên sắp xếp một số chuyện." Lý Ninh Ngọc nói chuyện nhẹ nhàng. Cô và Cố Hiểu Mộng là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt. Cố Hiểu Mộng xuất thân danh môn, trong nhà có nhiều tài sản, tính tình tùy hứng, có thù tất báo, nhưng Lý Ninh Ngọc thực sự rất dịu dàng. Cuộc đời cô bị chữ thiên tài bao phủ, rất ít khi trả thù người khác, trên cơ bản đều là vì tự vệ. Nếu không phải tình huống ép buộc, Lý Ninh Ngọc tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vu oan, hãm hại người khác, bịa chuyện nói dối. Nhưng bây giờ, sau khi Cố Hiểu Mộng bị thương, cô vậy mà lại làm ra những chuyện hoàn toàn khác với cô của trước kia. Lý Ninh Ngọc thực sự rất yêu Cố Hiểu Mộng."Chị Ngọc..." Hóa ra chị Ngọc của nàng đang trút giận giúp nàng! Mà nàng lại ép Lý Ninh Ngọc nói ra những chuyện này. Nghĩ đến chuyện Lý Ninh Ngọc là con vịt chết còn mạnh miệng, cho dù suy nghĩ trong lòng, chỉ cần là chuyện hơi vi phạm hình tượng cao cao tại thượng của mình thì sẽ không bao giờ nói ra. Bây giờ như thế này, Cố Hiểu Mộng bỗng cảm thấy ngày đó bản thân bị thương không hề lỗ."Phía trên viết gì vậy?""Tự em xem đi..." Lý Ninh Ngọc cũng ý thức được chuyện của mình, e rằng Cố Hiểu Mộng đã hiểu rồi."Trời đất ơi... Takahashi Reiko vậy mà... khó trách giống như người điên vậy."Dựa theo những gì người liên lạc báo cáo: Nhà Takahashi có một cặp nam nữ. Takahashi Reiko còn có một người anh, nhưng trong đêm tân hôn đã bị Yamamoto Tamako sát hại. Cô dâu giết chú rể, thật sự quá chấn động. Lúc đó, rất nhiều người có mặt nhìn thấy, cho nên chuyện này cũng không lừa dối cho qua được. Cô ấy bị người nhà Takahashi tóm ngay tại chỗ, chết trong tay Takahashi Reiko... Thế là, độc đinh duy nhất của nhà Takahashi chỉ còn sót lại Takahashi Reiko. Đây cũng chính là lí do tại sao Takahashi Reiko là phụ nữ nhưng không cần liên hôn gia tộc, mà lại chạy đến Trung Quốc, thậm chí, sự tùy hứng và giúp đỡ của quân đội Nhật Bản đối với cô ta so với một thiếu tá bình thường chỉ hơn không kém."Em nhớ chị gái cô ta thích tên là Tamako nhỉ? Đúng không?" Vài câu tình báo ngắn ngủi, đối với quá trình cũng không quá chi tiết, nhưng xem xét từ những chuyện đã xảy ra, đã biết ngay kết quả."Ừm..." Lý Ninh Ngọc nhớ lại Takahashi Reiko lúc đó. Nếu nói cô ta đối với onee-chan kia không phải là thích thì cô chắc chắn sẽ không tin. Nhưng nếu đã thích thì tại sao lại muốn giết cô ấy chứ? Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng. Cô gái của cô, cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa, đều không muốn động đến cô."Quao! Cô ta quả nhiên là tên điên mà. Chị Ngọc, nhưng mà cái này có tác dụng gì chứ? Chí có thể chứng minh tại sao Takahashi Reiko lại biến thành con người như hiện tại thôi..." Mặc dù Cố Hiểu Mộng cảm thấy hứng thú với chuyện của Takahashi Reiko, nhưng không hề liên quan đến người bày bố ván cờ lần này."..." Lý Ninh Ngọc mỉm cười, dịu dàng nhìn Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng bị Lý Ninh Ngọc nhìn khiến cho không biết phải làm sao. Nàng nói sai cái gì rồi à?"Em suy nghĩ thử xem, bây giờ cô ta là độc đinh..." Lý Ninh Ngọc cho một chút nhắc nhở."Độc đinh? Độc đinh thì sao chứ! Em chính là độc..." Cố Hiểu Mộng kịp nhận ra: "Nhà Takahashi sao có thể bỏ mặt một mình cô ta ở Hàng Châu? Còn có người nhà Takahashi bên cạnh cô ta nữa? Nhưng chẳng có ai cả? Không đúng... Còn có ba của cô ta, Takahashi Tomoo nữa. Trước giờ chúng ta chưa từng gặp người này." Cố Hiểu Mộng có chút khó tin: "Không thể nào, một người lớn như vậy đi vào thành Hàng Châu, không thể nào không nhận được chút tin tức.""Thực sự không có ở Hàng Châu, nhưng mà chắc chắn không ở Nhật Bản..." Sở dĩ lúc trước Lý Ninh Ngọc đi theo Takahashi Reiko chính là vì cảm thấy không hiểu sao lại có chút kỳ lạ. Từ sau khi Takahashi Reiko xuất hiện, ngay cả Mitsui Shuiichi cung chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng ở nơi ở của Takahashi Reiko cũng chẳng có bất kỳ dấu vết nào của ba cô ta. Bởi vì cô có thể cảm giác được mối quan hệ giữa Takahashi Reiko và ba cô ta vô cùng không tốt."Nếu như không ở trong Hàng Châu thì đang ở bên ngoài thành.""Ngoài thành, ý chị là... Ông ta chính là người phụ trách chính của chiến dịch Chiết Giang lần này sao?""Nhưng mà, sao có thể xác định được chuyện lần này của chúng ta có liên quan đến ông ta chứ?" Cố Hiểu Mộng hỏi."Người nào sẽ hi vọng tôi còn sống nhưng lại sống như một phế nhân chứ?" Lý Ninh Ngọc cười khổ. E rằng Takahashi Tomoo không muốn lại một lần nữa kích thích con gái của ông ta."Hừ..." Cố Hiểu Mộng vừa nghe thấy có người hại chị Ngọc của nàng thì cũng vô cùng tức giận: "Làm sao đây?""Trong thành nhất định có người liên lạc với Takahashi Tomoo, thậm chí còn qua mặt cả Takahashi Reiko.""Gã đàn ông kia thực sự là người Nhật Bản à?" Cố Hiểu Mộng hỏi lại."Không chắc..." Lý Ninh Ngọc cũng không thể xác định, mặc dù thói quen uống trà khác biệt với họ, nhưng vẫn không thể chắc chắn: "Dù sao trong niên đại chiến loạn khắp nơi này, có quá nhiều phản đồ.""Thực sự lời cho Tống Lăng rồi." Đem người dâng cho anh ta."Chúng ta giữ lại cũng vô dụng." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ. Người kia sẽ không nói cái gì."Sao lại vô dụng chứ. Em đánh chết anh ta cũng được mà.""Em hành hạ anh ta đến mức đó rồi, còn muốn thế nào nữa." Lý Ninh Ngọc cũng biết Cố Hiểu Mộng đau lòng cho mình. Lúc trước, khi đưa người đến Sở Cơ yếu thì đã không còn hình người nữa. Cô xác định đi xác định lại đây có phải là do Cố Hiểu Mộng làm không? Lục Tử không nói gì, nhưng Lý Ninh Ngọc cũng biết Cố Hiểu Mộng thực sự rất hận."Em muốn anh ta hối hận vì đã sống trên cõi đời này." Cố Hiểu Mộng nói xong lại sợ Lý Ninh Ngọc không thích bản thân nàng bạo lực như vậy, lén lút liếc nhìn Lý Ninh Ngọc, thấy cô không có phản ứng gì thì thở phào một hơi."Được rồi... Phái người ra ngoài thành điều tra thêm rốt cuộc Takahashi Tomoo đang ở đâu. Còn có Mitsui nữa.""Dạ.""Đợi lát nữa em tự đi nghỉ đi, đừng ngồi quá lâu. Tôi đi thư phòng." Lý Ninh Ngọc sắp xếp cuộc sống rất tốt. Ngoài thời gian chăm sóc Cố Hiểu Mộng ra, phần lớn thời gian, cô đều ở trong thư phòng. Điểm này rất giống với Cố Minh Chương. Có lẽ, người như họ luôn thích không gian độc lập của mình."Được rồi." Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn nhìn Lý Ninh Ngọc đi lên lầu, không còn bóng dáng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc."Lục Tử.""Lão đại.""Bên phía lão Vu nói thế nào?" Cố Hiểu Mộng mặc kệ rốt cuộc người đứng phía sau là ai. Mỗi đêm, số lần đau đớn của Lý Ninh Ngọc dần trở nên nhiều hơn. Không phải Lý Ninh Ngọc không chịu đựng được Cố Hiểu Mộng mà là ngay cả cơ thể mình, Lý Ninh Ngọc cũng không khống chế được. Mỗi buổi tối, nàng ôm lấy Lý Ninh Ngọc gần như đều trong trạng thái mất khống chế. Nếu như không phải Lý Ninh Ngọc nhẫn nhịn quá tốt, động tác cũng rất nhẹ, e rằng có vài lần Cố Hiểu Mộng xém bị Lý Ninh Ngọc làm tổn thương. Nhưng cho dù là như vậy, Lý Ninh Ngọc vẫn không nói với Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng biết đây là sự quật cường và lòng kiêu ngạo của Lý Ninh Ngọc, nhưng mà nàng đau lòng... Nàng không hỏi, nhưng sự việc này nhất định phải giải quyết."Bác sĩ Vu nói chắc chắn là thuốc Nhật Bản, nhưng thói quen bào chế của mỗi người không giống nhau, liều lượng cũng vậy, chuyện này rất khó biết được. Bây giờ, chỉ có thể tra ra ai là người điều chế thuốc trước...""Thực sự không nên giao người cho Tống Lăng." Lý Ninh Ngọc vì cứu Cố Hiểu mộng mà không hề quý trọng bản thân chút nào, nhưng mà Cố Hiểu Mộng lại có chút ảo não. Bây giờ, manh mối để tra hỏi cũng mất rồi."Vậy đi, cậu phái người đi nghe ngóng cho tôi trong khoảng một tháng nay có người nào đã mua những loại thuốc kia, nhất định phải tìm ra được ai là người điều chế thuốc. Còn nữa, phải tập trung theo dõi đám người Lý Đàm. Tôi không tin anh ta thực sự vô tội." Thời gian Lý Ninh Ngọc quay về không dài, nhưng Cố Hiểu Mộng và những người ở Sở Cơ yếu đều có liên quan. Nàng luôn cảm thấy Lý Đàm quá sạch sẽ. Chuyện lần này dường như đã làm lộ tất cả nhược điểm của từng người, nhưng Lý Đàm lại ở ngoài cuộc chơi. Chuyện này khiến cho Cố Hiểu Mộng nảy sinh nghi ngờ đối với lão hồ ly này. Người không có điểm đáng ngờ chính là người đáng bị nghi ngờ nhất.Cố Hiểu Mộng đứng đầu Sở Đặc vụ ở Hàng Châu. Tất cả đặc vụ của thành Hàng Châu đều nằm trong tầm mắt của Cố Hiểu Mộng. Lúc trước, nàng lên làm chức vụ này giống như hổ mọc thêm cánh."Được." Lục Tử quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đang đứng trên cầu thang. Lần này, cả hai người đều lúng túng."Tôi quên lấy bút, hai người tiếp tục đi." Lý Ninh Ngọc nói chuyện rất lạnh nhạt."Chị Ngọc..." Trời ạ! Chắc chắn chị Ngọc nghe thấy rồi. Trước đó nàng còn nói hai người phải thẳng thắn với nhau, sau đó lại ở sau lưng Lý Ninh Ngọc tự ý hành động. Cố Hiểu Mộng đã đụng vô tường rồi. Cố Hiểu Mộng có chút lo lắng, muốn đứng lên: "Đừng nhúc nhích..." Lý Ninh Ngọc nhìn thấy hành động của Cố Hiểu Mộng, lập tức ngăn cản."Lục Tử, cậu còn chuyện gì nữa không?" Lý Ninh Ngọc quay đầu, lạnh lùng nhìn Lục Tử. Lục Tử trong nháy mắt cảm giác lạnh rùng mình: "Tôi có việc... Tôi đi trước đây...""Chị Ngọc, em thực sự..." Cố Hiểu Mộng muốn giải thích."Tôi cũng đâu có nói gì em. Em có chuyện của em, chuyện này rất bình thường, không cần để ý đến tôi.""Để ý, để ý chứ..." Cố Hiểu Mộng bị dọa sợ muốn chết! Nói cái gì vậy. Sao bản thân có thể không để ý chứ?"..." Lý Ninh Ngọc im lặng. Lời cô nói là thật. Cố Hiểu Mộng có suy nghĩ của mình, có hành động của mình là chuyện rất bình thường, không cần chuyện nào cũng phải nói lại với cô. Nhưng mà, e rằng bản thân Cố Hiểu Mộng vẫn chưa vượt qua được chuyện lần trước."Lần đầu tiên của chúng ta, là tôi thôi miên em... Nhớ chứ?" Lý Ninh Ngọc vươn người sát bên tai Cố Hiểu Mộng, nói nhỏ."..." Đây là đang trêu chọc à?"Lần thứ hai là vì em muốn ra khỏi thành không bị tôi phát hiện, nên em lừa tôi... Đúng không?" Mặt của Lý Ninh Ngọc đã đỏ tận mang tai."Chị Ngọc." Có ý gì?"Chúng ta hòa nhau." Lý Ninh Ngọc cười. Nếu như thích là phấn đấu quên mình, vậy thì yêu chính là thấu hiểu lẫn nhau. Cô hi vọng Cố Hiểu Mộng không cần dè dặt trước mặt mình: "Em có thể làm chuyện em muốn làm. Hiểu Mộng, em chỉ cần làm chính em là được rồi.""Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng khi đối diện Lý Ninh Ngọc luôn không biết nói gì, nhưng chuyện này có thể xem như hòa nhau sao?"Tôi đi thư phòng." Lý Ninh Ngọc cầm bút rồi đi lên lầu."Ây... Chị Ngọc, cứ kết thúc như vậy sao." Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, trêu chọc xong thì lại bỏ chạy: "Cố Hiểu Mộng, mày thực sự chẳng có khí thế gì cả." Nghĩ đến chuyện bây giờ bản thân vẫn chưa thể cử động, giận đến mức khiến cho Cố Hiểu Mộng mắng chửi bản thân vô dụng, thực sự muốn đuổi theo cũng đuổi theo không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com