Bhtt Dich Ngoc Mong Kinh Qua Nam Thang Idos
《Dịch - JinYan
Beta - Lý Gia An》
==========❤️=========="Lão đại..." Đêm khuya, cuối cùng Lục Tử cũng đã quay về tìm Cố Hiểu Mộng. Lúc này, cả người của Cố Hiểu Mộng lạnh như băng, dần mất đi hơi ấm, ra sức lay tỉnh Cố Hiểu Mộng nhưng không hề có chút phản ứng. Lục Tử cõng Cố Hiểu Mộng trên lưng, đi về phía doanh trại. Tin tức đã đưa đến nơi thì lập tức quay về tìm Cố Hiểu Mộng. Lục Tử vừa cõng Cố Hiểu Mộng vừa khóc, lại không dám phát ra tiếng. Trên đường đi, cậu ta đã nhìn thấy thi thể của Xa Tuyền và những người còn lại. Cậu ta sợ Cố Hiểu Mộng cũng đã chết, cậu ta chưa từng dám dừng lại. Bây giờ, cõng Cố Hiểu Mộng, cậu ta nghĩ đến những người anh em đã chết, khóc nấc như một đứa trẻ..."Lão đại?" Viên đạn ở phần bụng của Cố Hiểu Mộng cũng đã được lấy ra. Lúc trúng đạn, họ đã bôi thuốc lên vết thương, cũng không tổn thương chỗ yếu hại. Cố Hiểu Mộng không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng buổi tối, nhiệt độ trong rừng quá thấp, Cố Hiểu Mộng lại một lần nữa bị giảm nhiệt độ, sau khi tỉnh lại đã là mấy tiếng đồng hồ sau."Lục... Tử..." Cố Hiểu Mộng có chút mơ hồ: "Tình báo?""Đưa rồi...""Vậy thì tốt rồi.""Những người khác đâu?""Chỉ còn lại chúng ta..."Cố Hiểu Mộng không nói gì, nhắm mắt lại, nhưng cũng không ngăn được nước mắt. Nàng giơ tay che mắt, không muốn để cho Lục Tử trông thấy sự yếu đuổi của mình. Lục Tử xoay người sang chỗ khác, bật khóc thật lớn, khóc đến mức toàn bộ doanh trại đều là tiếng khóc của cậu ta. Cố Hiểu Mộng hiểu, ngay cả giờ phút này, Lục Tử vẫn đang bảo vệ cho nàng! Cố Hiểu Mộng cũng là một cô gái. Nàng có sự yếu đuối của nàng, nhưng mà Cố thủ trưởng thì không được, con gái của nhà họ Cố cũng không được..."Tôi muốn quay về...""Không được...""Tôi không muốn để chị Ngọc một mình chờ đợi ở Hàng Châu. Sắp đến ba ngày rồi.""Lão đại, chị vừa mới lấy đạn ra. Chị không được cử động.""Đưa tôi về nhà đi. Tôi không thể để cho chị Ngọc biết tôi đã xảy ra chuyện!" Cố Hiểu Mộng vẫn nhớ bản thân đã nói với Tiểu Niên. Nếu như trong ba ngày, nàng không quay trở về thì sẽ thả Lý Ninh Ngọc ra, để cô quay về nhà họ Cố. E rằng Lý Ninh Ngọc sẽ biết nàng đã xảy ra chuyện, vô duyên vô cớ lại khiến cho Lý Ninh Ngọc đau lòng."Nhưng mà lão đại, tất cả mọi người đều biết chị đã chết rồi.""Cái gì? Sao có thể?""Đây là tờ báo của hôm nay, nói chị bị nổ chết rồi. Bây giờ, chị không nên xuất hiện trước mặt mọi người, mới có thể biết được ai muốn giết chị." Ẩn thân trong chỗ tối đối với họ mà nói mới có lợi nhất."Không được, chắc chắn chị Ngọc đang rất lo lắng! Đưa tôi về nhà.""Lão đại..." Cố Hiểu Mộng vì Lý Ninh Ngọc mà chẳng thèm nhìn đến đại cục."Cậu không đưa tôi quay về thì tự tôi đi về! Cho dù có bò thì tôi cũng sẽ bò trở về." Cố Hiểu Mộng kiên quyết: "Tôi không thể để cho chị Ngọc nghĩ rằng tôi đã bỏ lại chị ấy được! Tôi không thể bỏ lại một mình chị ấy." Không có người nào hiểu rõ hơn nàng cái cảm giác nếu như biết tin đối phương đã chết rồi! Tựa như cả thế giới này chẳng còn lại gì cả. Chị Ngọc của nàng, nàng không thể để cho chị ấy trải qua cảm giác mà nàng từng hứng chịu, cho dù là một khắc cũng không được. Nàng muốn quay về."Được..." Lục Tử thỏa hiệp.Hôm nay, Lý Ninh Ngọc đã đứng ở cổng thành Hàng Châu từ rất sớm, mặc một bộ sườn xám màu xanh mực, ngóng trông về phương xa. Tay của Lý Ninh Ngọc không ngừng run rẩy, nhưng cô lại không hề quan tâm, chỉ đưa mắt nhìn đám người đang đi đi lại lại trước cổng thành Hàng Châu. Bởi vì hôm nay cô nghe nói thi thể của Cố Hiểu Mộng sẽ được đưa về. Cô sợ hãi, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài. Cố Hiểu Mộng, em dám bỏ tôi lại một mình thì tôi thực sự sẽ không tha thứ cho em."Lý Ninh Ngọc, cô không cần phải đợi ở chỗ này!" Takahashi Reiko không muốn thả Lý Ninh Ngọc ra, nhưng sự kiên trì của Lý Ninh Ngọc khiến cho cô ta không có cách nào ngăn cản: "Cố Hiểu Mộng sẽ được đưa về Bộ Tư lệnh. Cô ở đó cũng có thể nhìn thấy mà!""Không phải em ấy..." Lý Ninh Ngọc nhàn nhạt nói."Cái gì?" Takahashi Reiko không hiểu."Em ấy sẽ không bỏ tôi ở lại." Lý Ninh Ngọc nhìn cổng thành, nói một cách kiên quyết."Lý Ninh Ngọc, có phải cô bị ngốc rồi không? Trên báo đã chụp rõ như vậy rồi, cô không nhìn thấy sao?" Takahashi Reiko cũng không phải cố ý chọc giận Lý Ninh Ngọc. Chỉ là, khi nhìn thấy Lý Ninh Ngọc không chịu đối mặt với hiện thực như thế này, khiến cho cô ta có chút cảm xúc khó hiểu."Tôi không tin! Gương mặt kia bị nổ đến mức như vậy rồi, đâu phải là Cố Hiểu Mộng." Hiểu Mộng của cô lúc cười lên thì tràn đầy sức sống, tính tình ngang ngược, càn rỡ, luôn thích nháy mắt cố ý trêu đùa cô. Một gương mặt xán lạn như vậy, sao có thể là cái dáng vẻ trong bức hình kia được."Lý Ninh Ngọc, tôi còn nghĩ rằng cô rất thông minh. Hóa ra cũng chỉ là một hạng người dung tục bị tình yêu làm mờ lý trí." Takahashi Reiko giận quá hóa cười: "Cố Hiểu Mộng chết rồi, cô đau lòng. Nhưng cô có từng nghĩ đến những chuyện cô đã trải qua trong mấy ngày nay đều do một tay Cố Hiểu Mộng tạo ra không? Chẳng lẽ, cô vẫn muốn tha thứ cho cô ta sao?"Ánh mắt của Lý Ninh Ngọc mất đi ánh sáng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Biểu cảm lạnh nhạt kết hợp với giọng nói lạnh lùng, khiến cho người ta không hề cảm nhận được chút sự sống nào. Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm Takahashi Reiko, giống như thương hại, lại giống như cười nhạo: "Nếu như em ấy chết rồi thì tất cả chuyện cũ đều sẽ thả bay theo gió, thứ còn lại, chính là những ký ức ngày xưa của tôi và em ấy, đó là lời hứa hẹn giữa hai chúng tôi, em ấy vẫn sẽ là thiếu niên tỏa sáng trong lòng tôi. Nhưng nếu như em ấy không chết, tôi sẽ hận em ấy, trách em ấy, có lẽ cả đời này cũng sẽ không vượt qua được chướng ngại này. Thiếu nợ nhau, oán hận nhau... Cũng không thể phủ định được sự thật chúng tôi yêu thích nhau... Tôi yêu em ấy. Tiểu thư Reiko, cô có biết Cố Hiểu Mộng là người như thế nào không? Tôi biết! Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em ấy mãi mãi đều sẽ đứng về phía tôi..." Lý Ninh Ngọc mệt rồi: "Cho nên, em ấy bỏ thuốc tôi, em ấy nhốt tôi, em ấy xém chút nữa đã khiến tôi vứt bỏ hết tôn nghiêm, nhưng mà, tôi yêu em ấy... Hèn mọn cũng được, mất trí cũng tốt, tôi không quan tâm..."Lý Ninh Ngọc nói chuyện như nhả ngọc, nhưng lại khiến cho Takahashi Reiko khó phản biện.Takahashi Reiko nhớ Cố Hiểu Mộng từng nói. Nàng nói thích Lý Ninh Ngọc che chở cho nàng, cố gắng vì nàng, tình cảm của họ chính lá thiếu nợ nhau, cho dù không xứng đôi thì họ vẫn muốn ở bên nhau. Mà bây giờ, Lý Ninh Ngọc lại ở trước mặt mình nói ra những lời tương tự, cho dù oán hận nhau cũng không thể ngăn cản họ yêu nhau... Cô ta nhìn Lý Ninh Ngọc đang đứng trước mặt mình, rõ ràng có thể chạm vào ngay lập tức, nhưng cớ sao lại cảm thấy xa xôi đến thế.Thi thể của Cố Hiểu Mộng được đưa vào trong thành. Lý Ninh Ngọc không kịp chờ đợi, đi xuống dưới, xông thẳng đến xe vận tải, đứng cách đó khoảng một mét thì đột nhiên dừng lại! Lý Ninh Ngọc hoảng sợ. Cô phát hiện bản thân không cảm nhận được gì cả, toàn thân đang run rẩy, một bước cũng không đi được! Cô không dám chắc người ở bên trong có phải là Cố Hiểu Mộng hay không, cô cảm giác bản thân còn sống thì Cố Hiểu Mộng không thể nào chết được. Nhưng bây giờ cô không chắc lắm, cô sợ khi nhấc mảnh vải trắng kia lên, người ở bên trong là Cố Hiểu Mộng..."Để tôi đi..." Takahashi Reiko thở dài một hơi, cuối cùng cũng nhìn thấu được lớp vỏ ngụy trang của Lý Ninh Ngọc. Lúc nãy, người này mạnh miệng như vậy, e rằng đều là nói cho bản thân nghe thôi.."Không... Tự tôi đi..." Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng ra. Đó là một gương mặt không còn có thể nhìn rõ, nổ toạt đến mức không còn nhìn thấy được chút vết tích lúc đầu. Vết thương trên mặt lồi lõm, e rằng không ai có thể nhìn ra được người này là Cố Hiểu Mộng... Nhưng mà, quần áo là của Cố Hiểu Mộng."Cô ấy không phải..." Lý Ninh Ngọc bình tĩnh một cách quái lạ."Lý Ninh Ngọc..." Takahashi Reiko thừa nhận không thể nhận ra được người trước mặt, nhưng mà Lý Ninh Ngọc lại mở to mắt, thẳng thừng phủ nhận người này không phải Cố Hiểu Mộng, hơn phân nửa là vì không muốn đối mặt với hiện thực rồi."Tôi nói cô ấy không phải thì chính là không phải..." Lý Ninh Ngọc tức giận. Giọng nói cũng nâng cao không ít, cơ thể lảo đảo, có chút muốn ngã khuỵu. Takahashi Reiko đỡ lấy Lý Ninh Ngọc đang cậy mạnh."Lý Ninh Ngọc, cô nhìn rõ hiện thực đi được không? Vậy cô nói xem, bây giờ, rốt cuộc người đang nằm đó là ai?" Takahashi Reiko cũng không ngờ có một ngày, thiên tài giải mã Lý Ninh Ngọc sẽ vì một người, biến thành một kẻ không dám đối mặt với hiện thực: "Ở hiện trường chỉ tìm thấy một người phụ nữ. Không phải Cố Hiểu Mộng thì còn có thể là ai?""..." Lý Ninh Ngọc không thể nào phản bác được, nhưng hơi thở hổn hển chứng tỏ sự bất mãn của Lý Ninh Ngọc: "Cô ấy không phải...""Bốp..." Takahashi Reiko tát Lý Ninh Ngọc một bạt tai."Cô ấy không phải..." Những lời lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa như thế này chính là sự quật cường cuối cùng của Lý Ninh Ngọc. Chỉ cần cô không chịu chấp nhận thì nàng cũng không chết. Cô không khóc, sẽ không thừa nhận... Người nằm trong xe kia cũng không phải là Cố Hiểu Mộng."Được, được lắm... Lý Ninh Ngọc, cô được lắm! Nếu như Lý thượng tá đã nói không phải, vậy thì để lại thi thể này cũng chẳng có tác dụng gì. Các người ném cái xác này vào bãi tha ma bên ngoài thành đi. Để mặc cô ta, để cô ta thối rữa, bốc mùi... Cô thấy thế nào, Lý thượng tá?""Cô..." Lý Ninh Ngọc sốt ruột, chạy đến bên cạnh thi thể: "Không cho phép đụng vào em ấy.""Lý Ninh Ngọc, cô thật đáng thương... Ngay cả chính cô cũng không tin lời mình nói, đúng không?" Takahashi Reiko sắc bén nhìn người trước mặt. Lý Ninh Ngọc vào lúc này đâu còn cái dáng vẻ ý khí phong phát như trước."Cậu để cho tôi ra ngoài đi." Cố Hiểu Mộng ở trong đám người, nhìn thấy một màn trước mắt, tức giận đến mức muốn lao thẳng ra ngoài."Lão đại, chị không thể ra đó." Lục Tử tóm lấy Cố Hiểu Mộng: "Chị nói chỉ đến đây xem tình hình, cho nên tôi mới đồng ý cho chị quay về." Tối qua, nếu không phải Lục Tử quay về kịp lúc thì Cố Hiểu Mộng nếu không phải chết vì bị thương quá nặng, thì cũng bị chết rét ở trong rừng rồi. Bây giờ, ở xung quanh đều là người Nhật Bản. Dáng vẻ của nàng như thế này, sao có thể xuất hiện, tốt xấu gì cũng phải đợi quay về lại nhà họ Cố rồi mới nói với Lý Ninh Ngọc. Đường cái này quá nguy hiểm, lỡ như người đánh lén xuất hiện thì phải làm thế nào."Cậu buông tay...""Lão đại, về nhà họ Cố đi! Chỉ đợi thêm một lúc thôi." Lục Tử không ngờ Cố Hiểu Mộng lại cố chấp như vậy."Lục Tử! Đừng cản tôi! Tôi cầu xin cậu... Chị Ngọc, chị ấy sắp không chịu đựng nổi nữa rồi." Lúc đứng trong đám đông, nàng cũng từng nghĩ đến chuyện quay về nhà họ Cố trước rồi mới đi gặp Lý Ninh Ngọc, đột nhiên xuất hiện ở chỗ này rất nguy hiểm. Nhưng ánh mắt kia của Lý Ninh Ngọc, ánh mắt quật cường kia, e rằng nếu như giờ phút này nàng không bước ra thì bản thân sẽ hối hận! Không, chắc chắn sẽ hối hận."..." Lý Ninh Ngọc tức giận. Cô ta vậy mà lại muốn động vào em ấy."Cô biết cô ta đã chết, nhưng vẫn không chịu đối mặt hiện thực. Tôi giúp cô.""Không cần cô giúp. Chị Ngọc không cần đối mặt hiện thực." Cố Hiểu Mộng cởi mũ xuống, xuất hiện trước mặt hai người."Hiểu Mộng?""Cố Hiểu Mộng?"Hai người đồng thời mở to mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt mình. Hóa ra thực sự vẫn chưa chết.Chân của Lý Ninh Ngọc có chút nhũn ra. Cô đã thực sự tin rằng người nằm trong xe chính là Cố Hiểu Mộng, nhưng lúc này nhìn thấy người trước mặt, trái tim có cảm giác như một đoàn xe đi qua núi, lập tức từ Địa Ngục lên đến Thiên Đàng, rồi lại từ Thiên Đàng rơi xuống Địa Ngục, lặp lại nhiều lần, dằn xé Lý Ninh Ngọc."Em còn sống...""Chị Ngọc, em về rồi..." Cố Hiểu Mộng đi rất chậm, nhưng vẫn bước đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, nụ cười rạng rỡ, xán lạn, khiến cho người ta nảy sinh chút ảo giác."Em còn sống?""Chị Ngọc, em còn sống..." Nàng biết Lý Ninh Ngọc sợ hãi. Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc như thế này, nàng thực sự rất đau lòng!"Cố Hiểu Mộng... đồ khốn nạn..." Lý Ninh Ngọc khóc. Chẳng hiểu tại sao khi nhìn thấy Cố Hiểu Mộng còn sống, nước mắt của Lý Ninh Ngọc lại không thể kìm nén được."Em khốn nạn, em sai rồi... Chị đừng khóc..." Cố Hiểu Mộng muốn ôm Lý Ninh Ngọc, thế như Lý Ninh Ngọc lại né tránh Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng có chút đứng không vững, may mà có Lục Tử đỡ được: "Lý thượng tá?""Em còn sống, cứ thế đứng đó nhìn tôi phát điên?""Em..." Cố Hiểu Mộng nghẹn lời. Tốt nhất là không ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đứng đợi ở cổng thành của Lý Ninh Ngọc, khiến cho trái tim Cố Hiểu Mộng đau đến mức không thể không bước ra: "Chị Ngọc, chị nghe em nói..." Cố Hiểu Mộng không để ý đến vết thương ở bụng của mình, nắm tay Lý Ninh Ngọc."Em buông tay ra...""Em không buông..." Cố Hiểu Mộng sao có thể buông tay Lý Ninh Ngọc. Nàng còn tưởng rằng Lý Ninh Ngọc chỉ đang giận vì nàng không chịu bước ra."Bốp..." Âm thanh thanh thúy vang lên. Lý Ninh Ngọc tát Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng sợ ngây người. Nàng có chút khó tin. Bởi vì, lúc bản thân mất trí nhớ, đối xử với Lý Ninh Ngọc như vậy nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn không đành lòng đánh nàng. Nhưng hôm nay... nàng không hiểu..."Cố Hiểu Mộng, là em kêu miss Triệu bỏ thuốc tôi, đúng không?""Em...""Là em kêu Tiểu Niên nhốt tôi ở biệt viện nhà họ Cố, đúng không?""Chị Ngọc, chị nghe em nói... Em là vì..." Bảo vệ chị..."Là em cho gã đàn ông kia xuất hiện ở biện viện nhà họ Cố, đúng chứ?""Gã đàn ông nào chứ?" Cố Hiểu Mộng luống cuống..."Đàn ông nào?" Lý Ninh Ngọc cười, nhưng lạnh đến mức không khí cũng muốn đóng băng..."Cố Hiểu Mộng, em không chết, nhưng chúng ta xem như xong rồi...""Chị Ngọc, chị nói cái gì vậy?" Cố Hiểu Mộng muốn nắm tay Lý Ninh Ngọc, lại bị Takahashi Reiko đẩy ra. Cuối cùng, Lục Tử không nhìn nổi nữa. Lão đại nhà cậu ta, trải qua sống chết, mặc kệ bản thân, nhất quyết muốn quay về, chuyện này là tình huống gì đây: "Lý thượng tá, cô có biết lão đại của chúng tôi đã trải qua những chuyện gì không? Chị ấy...""Lục Tử..." Cố Hiểu Mộng nghiêm nghị quát lớn."Lão đại..." Lục Tử cảm thấy tủi thân."Cố Hiểu Mộng, nếu như cô không chết, vậy thì tốt rồi..." Takahashi Reiko cười: "Không chết lại càng tốt, có lẽ cô nên đi làm rõ rốt cuộc cô đã làm gì Lý Ninh Ngọc đi.""Cô có ý gì?""Đi thôi..." Takahashi Reiko kéo Lý Ninh Ngọc lên xe. Lý Ninh Ngọc lại không hề chống cự, lạnh lùng bỏ đi."Chị Ngọc..." Người nào làm ơn nói cho nàng biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì đi.
Beta - Lý Gia An》
==========❤️=========="Lão đại..." Đêm khuya, cuối cùng Lục Tử cũng đã quay về tìm Cố Hiểu Mộng. Lúc này, cả người của Cố Hiểu Mộng lạnh như băng, dần mất đi hơi ấm, ra sức lay tỉnh Cố Hiểu Mộng nhưng không hề có chút phản ứng. Lục Tử cõng Cố Hiểu Mộng trên lưng, đi về phía doanh trại. Tin tức đã đưa đến nơi thì lập tức quay về tìm Cố Hiểu Mộng. Lục Tử vừa cõng Cố Hiểu Mộng vừa khóc, lại không dám phát ra tiếng. Trên đường đi, cậu ta đã nhìn thấy thi thể của Xa Tuyền và những người còn lại. Cậu ta sợ Cố Hiểu Mộng cũng đã chết, cậu ta chưa từng dám dừng lại. Bây giờ, cõng Cố Hiểu Mộng, cậu ta nghĩ đến những người anh em đã chết, khóc nấc như một đứa trẻ..."Lão đại?" Viên đạn ở phần bụng của Cố Hiểu Mộng cũng đã được lấy ra. Lúc trúng đạn, họ đã bôi thuốc lên vết thương, cũng không tổn thương chỗ yếu hại. Cố Hiểu Mộng không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng buổi tối, nhiệt độ trong rừng quá thấp, Cố Hiểu Mộng lại một lần nữa bị giảm nhiệt độ, sau khi tỉnh lại đã là mấy tiếng đồng hồ sau."Lục... Tử..." Cố Hiểu Mộng có chút mơ hồ: "Tình báo?""Đưa rồi...""Vậy thì tốt rồi.""Những người khác đâu?""Chỉ còn lại chúng ta..."Cố Hiểu Mộng không nói gì, nhắm mắt lại, nhưng cũng không ngăn được nước mắt. Nàng giơ tay che mắt, không muốn để cho Lục Tử trông thấy sự yếu đuổi của mình. Lục Tử xoay người sang chỗ khác, bật khóc thật lớn, khóc đến mức toàn bộ doanh trại đều là tiếng khóc của cậu ta. Cố Hiểu Mộng hiểu, ngay cả giờ phút này, Lục Tử vẫn đang bảo vệ cho nàng! Cố Hiểu Mộng cũng là một cô gái. Nàng có sự yếu đuối của nàng, nhưng mà Cố thủ trưởng thì không được, con gái của nhà họ Cố cũng không được..."Tôi muốn quay về...""Không được...""Tôi không muốn để chị Ngọc một mình chờ đợi ở Hàng Châu. Sắp đến ba ngày rồi.""Lão đại, chị vừa mới lấy đạn ra. Chị không được cử động.""Đưa tôi về nhà đi. Tôi không thể để cho chị Ngọc biết tôi đã xảy ra chuyện!" Cố Hiểu Mộng vẫn nhớ bản thân đã nói với Tiểu Niên. Nếu như trong ba ngày, nàng không quay trở về thì sẽ thả Lý Ninh Ngọc ra, để cô quay về nhà họ Cố. E rằng Lý Ninh Ngọc sẽ biết nàng đã xảy ra chuyện, vô duyên vô cớ lại khiến cho Lý Ninh Ngọc đau lòng."Nhưng mà lão đại, tất cả mọi người đều biết chị đã chết rồi.""Cái gì? Sao có thể?""Đây là tờ báo của hôm nay, nói chị bị nổ chết rồi. Bây giờ, chị không nên xuất hiện trước mặt mọi người, mới có thể biết được ai muốn giết chị." Ẩn thân trong chỗ tối đối với họ mà nói mới có lợi nhất."Không được, chắc chắn chị Ngọc đang rất lo lắng! Đưa tôi về nhà.""Lão đại..." Cố Hiểu Mộng vì Lý Ninh Ngọc mà chẳng thèm nhìn đến đại cục."Cậu không đưa tôi quay về thì tự tôi đi về! Cho dù có bò thì tôi cũng sẽ bò trở về." Cố Hiểu Mộng kiên quyết: "Tôi không thể để cho chị Ngọc nghĩ rằng tôi đã bỏ lại chị ấy được! Tôi không thể bỏ lại một mình chị ấy." Không có người nào hiểu rõ hơn nàng cái cảm giác nếu như biết tin đối phương đã chết rồi! Tựa như cả thế giới này chẳng còn lại gì cả. Chị Ngọc của nàng, nàng không thể để cho chị ấy trải qua cảm giác mà nàng từng hứng chịu, cho dù là một khắc cũng không được. Nàng muốn quay về."Được..." Lục Tử thỏa hiệp.Hôm nay, Lý Ninh Ngọc đã đứng ở cổng thành Hàng Châu từ rất sớm, mặc một bộ sườn xám màu xanh mực, ngóng trông về phương xa. Tay của Lý Ninh Ngọc không ngừng run rẩy, nhưng cô lại không hề quan tâm, chỉ đưa mắt nhìn đám người đang đi đi lại lại trước cổng thành Hàng Châu. Bởi vì hôm nay cô nghe nói thi thể của Cố Hiểu Mộng sẽ được đưa về. Cô sợ hãi, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài. Cố Hiểu Mộng, em dám bỏ tôi lại một mình thì tôi thực sự sẽ không tha thứ cho em."Lý Ninh Ngọc, cô không cần phải đợi ở chỗ này!" Takahashi Reiko không muốn thả Lý Ninh Ngọc ra, nhưng sự kiên trì của Lý Ninh Ngọc khiến cho cô ta không có cách nào ngăn cản: "Cố Hiểu Mộng sẽ được đưa về Bộ Tư lệnh. Cô ở đó cũng có thể nhìn thấy mà!""Không phải em ấy..." Lý Ninh Ngọc nhàn nhạt nói."Cái gì?" Takahashi Reiko không hiểu."Em ấy sẽ không bỏ tôi ở lại." Lý Ninh Ngọc nhìn cổng thành, nói một cách kiên quyết."Lý Ninh Ngọc, có phải cô bị ngốc rồi không? Trên báo đã chụp rõ như vậy rồi, cô không nhìn thấy sao?" Takahashi Reiko cũng không phải cố ý chọc giận Lý Ninh Ngọc. Chỉ là, khi nhìn thấy Lý Ninh Ngọc không chịu đối mặt với hiện thực như thế này, khiến cho cô ta có chút cảm xúc khó hiểu."Tôi không tin! Gương mặt kia bị nổ đến mức như vậy rồi, đâu phải là Cố Hiểu Mộng." Hiểu Mộng của cô lúc cười lên thì tràn đầy sức sống, tính tình ngang ngược, càn rỡ, luôn thích nháy mắt cố ý trêu đùa cô. Một gương mặt xán lạn như vậy, sao có thể là cái dáng vẻ trong bức hình kia được."Lý Ninh Ngọc, tôi còn nghĩ rằng cô rất thông minh. Hóa ra cũng chỉ là một hạng người dung tục bị tình yêu làm mờ lý trí." Takahashi Reiko giận quá hóa cười: "Cố Hiểu Mộng chết rồi, cô đau lòng. Nhưng cô có từng nghĩ đến những chuyện cô đã trải qua trong mấy ngày nay đều do một tay Cố Hiểu Mộng tạo ra không? Chẳng lẽ, cô vẫn muốn tha thứ cho cô ta sao?"Ánh mắt của Lý Ninh Ngọc mất đi ánh sáng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Biểu cảm lạnh nhạt kết hợp với giọng nói lạnh lùng, khiến cho người ta không hề cảm nhận được chút sự sống nào. Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm Takahashi Reiko, giống như thương hại, lại giống như cười nhạo: "Nếu như em ấy chết rồi thì tất cả chuyện cũ đều sẽ thả bay theo gió, thứ còn lại, chính là những ký ức ngày xưa của tôi và em ấy, đó là lời hứa hẹn giữa hai chúng tôi, em ấy vẫn sẽ là thiếu niên tỏa sáng trong lòng tôi. Nhưng nếu như em ấy không chết, tôi sẽ hận em ấy, trách em ấy, có lẽ cả đời này cũng sẽ không vượt qua được chướng ngại này. Thiếu nợ nhau, oán hận nhau... Cũng không thể phủ định được sự thật chúng tôi yêu thích nhau... Tôi yêu em ấy. Tiểu thư Reiko, cô có biết Cố Hiểu Mộng là người như thế nào không? Tôi biết! Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em ấy mãi mãi đều sẽ đứng về phía tôi..." Lý Ninh Ngọc mệt rồi: "Cho nên, em ấy bỏ thuốc tôi, em ấy nhốt tôi, em ấy xém chút nữa đã khiến tôi vứt bỏ hết tôn nghiêm, nhưng mà, tôi yêu em ấy... Hèn mọn cũng được, mất trí cũng tốt, tôi không quan tâm..."Lý Ninh Ngọc nói chuyện như nhả ngọc, nhưng lại khiến cho Takahashi Reiko khó phản biện.Takahashi Reiko nhớ Cố Hiểu Mộng từng nói. Nàng nói thích Lý Ninh Ngọc che chở cho nàng, cố gắng vì nàng, tình cảm của họ chính lá thiếu nợ nhau, cho dù không xứng đôi thì họ vẫn muốn ở bên nhau. Mà bây giờ, Lý Ninh Ngọc lại ở trước mặt mình nói ra những lời tương tự, cho dù oán hận nhau cũng không thể ngăn cản họ yêu nhau... Cô ta nhìn Lý Ninh Ngọc đang đứng trước mặt mình, rõ ràng có thể chạm vào ngay lập tức, nhưng cớ sao lại cảm thấy xa xôi đến thế.Thi thể của Cố Hiểu Mộng được đưa vào trong thành. Lý Ninh Ngọc không kịp chờ đợi, đi xuống dưới, xông thẳng đến xe vận tải, đứng cách đó khoảng một mét thì đột nhiên dừng lại! Lý Ninh Ngọc hoảng sợ. Cô phát hiện bản thân không cảm nhận được gì cả, toàn thân đang run rẩy, một bước cũng không đi được! Cô không dám chắc người ở bên trong có phải là Cố Hiểu Mộng hay không, cô cảm giác bản thân còn sống thì Cố Hiểu Mộng không thể nào chết được. Nhưng bây giờ cô không chắc lắm, cô sợ khi nhấc mảnh vải trắng kia lên, người ở bên trong là Cố Hiểu Mộng..."Để tôi đi..." Takahashi Reiko thở dài một hơi, cuối cùng cũng nhìn thấu được lớp vỏ ngụy trang của Lý Ninh Ngọc. Lúc nãy, người này mạnh miệng như vậy, e rằng đều là nói cho bản thân nghe thôi.."Không... Tự tôi đi..." Lý Ninh Ngọc hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng ra. Đó là một gương mặt không còn có thể nhìn rõ, nổ toạt đến mức không còn nhìn thấy được chút vết tích lúc đầu. Vết thương trên mặt lồi lõm, e rằng không ai có thể nhìn ra được người này là Cố Hiểu Mộng... Nhưng mà, quần áo là của Cố Hiểu Mộng."Cô ấy không phải..." Lý Ninh Ngọc bình tĩnh một cách quái lạ."Lý Ninh Ngọc..." Takahashi Reiko thừa nhận không thể nhận ra được người trước mặt, nhưng mà Lý Ninh Ngọc lại mở to mắt, thẳng thừng phủ nhận người này không phải Cố Hiểu Mộng, hơn phân nửa là vì không muốn đối mặt với hiện thực rồi."Tôi nói cô ấy không phải thì chính là không phải..." Lý Ninh Ngọc tức giận. Giọng nói cũng nâng cao không ít, cơ thể lảo đảo, có chút muốn ngã khuỵu. Takahashi Reiko đỡ lấy Lý Ninh Ngọc đang cậy mạnh."Lý Ninh Ngọc, cô nhìn rõ hiện thực đi được không? Vậy cô nói xem, bây giờ, rốt cuộc người đang nằm đó là ai?" Takahashi Reiko cũng không ngờ có một ngày, thiên tài giải mã Lý Ninh Ngọc sẽ vì một người, biến thành một kẻ không dám đối mặt với hiện thực: "Ở hiện trường chỉ tìm thấy một người phụ nữ. Không phải Cố Hiểu Mộng thì còn có thể là ai?""..." Lý Ninh Ngọc không thể nào phản bác được, nhưng hơi thở hổn hển chứng tỏ sự bất mãn của Lý Ninh Ngọc: "Cô ấy không phải...""Bốp..." Takahashi Reiko tát Lý Ninh Ngọc một bạt tai."Cô ấy không phải..." Những lời lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa như thế này chính là sự quật cường cuối cùng của Lý Ninh Ngọc. Chỉ cần cô không chịu chấp nhận thì nàng cũng không chết. Cô không khóc, sẽ không thừa nhận... Người nằm trong xe kia cũng không phải là Cố Hiểu Mộng."Được, được lắm... Lý Ninh Ngọc, cô được lắm! Nếu như Lý thượng tá đã nói không phải, vậy thì để lại thi thể này cũng chẳng có tác dụng gì. Các người ném cái xác này vào bãi tha ma bên ngoài thành đi. Để mặc cô ta, để cô ta thối rữa, bốc mùi... Cô thấy thế nào, Lý thượng tá?""Cô..." Lý Ninh Ngọc sốt ruột, chạy đến bên cạnh thi thể: "Không cho phép đụng vào em ấy.""Lý Ninh Ngọc, cô thật đáng thương... Ngay cả chính cô cũng không tin lời mình nói, đúng không?" Takahashi Reiko sắc bén nhìn người trước mặt. Lý Ninh Ngọc vào lúc này đâu còn cái dáng vẻ ý khí phong phát như trước."Cậu để cho tôi ra ngoài đi." Cố Hiểu Mộng ở trong đám người, nhìn thấy một màn trước mắt, tức giận đến mức muốn lao thẳng ra ngoài."Lão đại, chị không thể ra đó." Lục Tử tóm lấy Cố Hiểu Mộng: "Chị nói chỉ đến đây xem tình hình, cho nên tôi mới đồng ý cho chị quay về." Tối qua, nếu không phải Lục Tử quay về kịp lúc thì Cố Hiểu Mộng nếu không phải chết vì bị thương quá nặng, thì cũng bị chết rét ở trong rừng rồi. Bây giờ, ở xung quanh đều là người Nhật Bản. Dáng vẻ của nàng như thế này, sao có thể xuất hiện, tốt xấu gì cũng phải đợi quay về lại nhà họ Cố rồi mới nói với Lý Ninh Ngọc. Đường cái này quá nguy hiểm, lỡ như người đánh lén xuất hiện thì phải làm thế nào."Cậu buông tay...""Lão đại, về nhà họ Cố đi! Chỉ đợi thêm một lúc thôi." Lục Tử không ngờ Cố Hiểu Mộng lại cố chấp như vậy."Lục Tử! Đừng cản tôi! Tôi cầu xin cậu... Chị Ngọc, chị ấy sắp không chịu đựng nổi nữa rồi." Lúc đứng trong đám đông, nàng cũng từng nghĩ đến chuyện quay về nhà họ Cố trước rồi mới đi gặp Lý Ninh Ngọc, đột nhiên xuất hiện ở chỗ này rất nguy hiểm. Nhưng ánh mắt kia của Lý Ninh Ngọc, ánh mắt quật cường kia, e rằng nếu như giờ phút này nàng không bước ra thì bản thân sẽ hối hận! Không, chắc chắn sẽ hối hận."..." Lý Ninh Ngọc tức giận. Cô ta vậy mà lại muốn động vào em ấy."Cô biết cô ta đã chết, nhưng vẫn không chịu đối mặt hiện thực. Tôi giúp cô.""Không cần cô giúp. Chị Ngọc không cần đối mặt hiện thực." Cố Hiểu Mộng cởi mũ xuống, xuất hiện trước mặt hai người."Hiểu Mộng?""Cố Hiểu Mộng?"Hai người đồng thời mở to mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt mình. Hóa ra thực sự vẫn chưa chết.Chân của Lý Ninh Ngọc có chút nhũn ra. Cô đã thực sự tin rằng người nằm trong xe chính là Cố Hiểu Mộng, nhưng lúc này nhìn thấy người trước mặt, trái tim có cảm giác như một đoàn xe đi qua núi, lập tức từ Địa Ngục lên đến Thiên Đàng, rồi lại từ Thiên Đàng rơi xuống Địa Ngục, lặp lại nhiều lần, dằn xé Lý Ninh Ngọc."Em còn sống...""Chị Ngọc, em về rồi..." Cố Hiểu Mộng đi rất chậm, nhưng vẫn bước đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, nụ cười rạng rỡ, xán lạn, khiến cho người ta nảy sinh chút ảo giác."Em còn sống?""Chị Ngọc, em còn sống..." Nàng biết Lý Ninh Ngọc sợ hãi. Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc như thế này, nàng thực sự rất đau lòng!"Cố Hiểu Mộng... đồ khốn nạn..." Lý Ninh Ngọc khóc. Chẳng hiểu tại sao khi nhìn thấy Cố Hiểu Mộng còn sống, nước mắt của Lý Ninh Ngọc lại không thể kìm nén được."Em khốn nạn, em sai rồi... Chị đừng khóc..." Cố Hiểu Mộng muốn ôm Lý Ninh Ngọc, thế như Lý Ninh Ngọc lại né tránh Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng có chút đứng không vững, may mà có Lục Tử đỡ được: "Lý thượng tá?""Em còn sống, cứ thế đứng đó nhìn tôi phát điên?""Em..." Cố Hiểu Mộng nghẹn lời. Tốt nhất là không ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đứng đợi ở cổng thành của Lý Ninh Ngọc, khiến cho trái tim Cố Hiểu Mộng đau đến mức không thể không bước ra: "Chị Ngọc, chị nghe em nói..." Cố Hiểu Mộng không để ý đến vết thương ở bụng của mình, nắm tay Lý Ninh Ngọc."Em buông tay ra...""Em không buông..." Cố Hiểu Mộng sao có thể buông tay Lý Ninh Ngọc. Nàng còn tưởng rằng Lý Ninh Ngọc chỉ đang giận vì nàng không chịu bước ra."Bốp..." Âm thanh thanh thúy vang lên. Lý Ninh Ngọc tát Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng sợ ngây người. Nàng có chút khó tin. Bởi vì, lúc bản thân mất trí nhớ, đối xử với Lý Ninh Ngọc như vậy nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn không đành lòng đánh nàng. Nhưng hôm nay... nàng không hiểu..."Cố Hiểu Mộng, là em kêu miss Triệu bỏ thuốc tôi, đúng không?""Em...""Là em kêu Tiểu Niên nhốt tôi ở biệt viện nhà họ Cố, đúng không?""Chị Ngọc, chị nghe em nói... Em là vì..." Bảo vệ chị..."Là em cho gã đàn ông kia xuất hiện ở biện viện nhà họ Cố, đúng chứ?""Gã đàn ông nào chứ?" Cố Hiểu Mộng luống cuống..."Đàn ông nào?" Lý Ninh Ngọc cười, nhưng lạnh đến mức không khí cũng muốn đóng băng..."Cố Hiểu Mộng, em không chết, nhưng chúng ta xem như xong rồi...""Chị Ngọc, chị nói cái gì vậy?" Cố Hiểu Mộng muốn nắm tay Lý Ninh Ngọc, lại bị Takahashi Reiko đẩy ra. Cuối cùng, Lục Tử không nhìn nổi nữa. Lão đại nhà cậu ta, trải qua sống chết, mặc kệ bản thân, nhất quyết muốn quay về, chuyện này là tình huống gì đây: "Lý thượng tá, cô có biết lão đại của chúng tôi đã trải qua những chuyện gì không? Chị ấy...""Lục Tử..." Cố Hiểu Mộng nghiêm nghị quát lớn."Lão đại..." Lục Tử cảm thấy tủi thân."Cố Hiểu Mộng, nếu như cô không chết, vậy thì tốt rồi..." Takahashi Reiko cười: "Không chết lại càng tốt, có lẽ cô nên đi làm rõ rốt cuộc cô đã làm gì Lý Ninh Ngọc đi.""Cô có ý gì?""Đi thôi..." Takahashi Reiko kéo Lý Ninh Ngọc lên xe. Lý Ninh Ngọc lại không hề chống cự, lạnh lùng bỏ đi."Chị Ngọc..." Người nào làm ơn nói cho nàng biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com