Bhtt Dich Hon Nhe Nhoc Cam Cua Ta
Tưởng Khinh Đường ngồi trên bậc cửa một lúc, trong lòng vừa vui vẻ vừa âu lo đều liên quan đến Quan Tự.Cọng cỏ đáng thương ở dưới chân bị nàng đạp đến tan nát.Tưởng Khinh Đường nhìn khu vườn trống không, biết rằng Quan Tự sẽ không quay lại nữa, sự vui vẻ trong lòng nàng nhạt dần.Có thể gặp lại chị ấy lần này là duyên phận trời ban, nàng sao dám cầu mong thêm nữa? Làm người không được tham lam.
Làm người không được tham lam.Tưởng Khinh Đường ép mình phải nghĩ như vậy, nhưng nàng thuyết phục không nổi bản thân.Nàng cảm thấy mình quá tham rồi, lúc chưa gặp được Quan Tự, nàng nghĩ chỉ cần gặp được chị ấy một lần cũng mãn nguyện, nhưng khi thật sự gặp rồi, lại nhịn không được thấy không đủ, hận không thể thời thời khắc khắc được nhìn thấy chị ấy, thậm chí trong lòng bắt đầu hoang tưởng chị ấy vẫn còn nhớ nàng, nhớ đến ước định của bọn họ.Sao có thể.Biểu tình trên mặt Tưởng Khinh Đường lười nhác, đứng dậy phủi cỏ vướng trên váy, chuẩn bị trở về phòng.Nàng vừa xoay người, liền nghe thấy âm thanh cười nói ở sau vườn, lỗ tay nàng động động.Nghe ra là âm thanh của vài nam sinh, rất thô lỗ, ồn ào, phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu viện, làm cho Tưởng Khinh Đường đề cao cảnh giác.Trước cửa chính không đi, tại sao lại phải từ sau vườn leo tường đi vào chứ, chắc chắn không phải chuyện tốt, tám phần là bọn người Tưởng Hoa.Tưởng Hoa là em trai họ của Tưởng Khinh Đường, lúc trước du học ở nước ngoài, không biết vì sao bị đuổi học, năm nay vừa trở về, cả ngày lông bông ăn chơi với đám bạn hư hỏng, chuyện khác không biết, nhưng chuyện quậy phá là giỏi nhất.Tưởng Khinh Đường ở nơi hẻo lánh ít khi ra ngoài, đến bọn người Tưởng gia thường ra vào nàng còn không biết, chứ đừng nói đến đứa em họ chưa từng gặp mặt này, chỉ bởi vì năm ngoái Tưởng Hoa cùng với đám bạn của hắn không biêt thế nào lại chạy vào tiểu viện của Tưởng Khinh Đường.Lúc ấy Tưởng Khinh Đường đang ngồi vẽ ở trong vườn, bọn hắn bất ngờ tiến vào vườn doạ nàng giật mình, đánh rơi cây cọ vẽ trên tay, nhìn thấy mấy thanh niên xa lạ, trên người còn đầy mùi rượu, Tưởng Khinh Đường hoảng sợ, không màn đến vẽ vời, lật đật chạy vào nhà.Tên Tưởng Hoa ấy vốn dĩ là tên ăn chơi trác tán, tụ tập uống không ít rượu, trong cơn say mập mờ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tiểu tiên nữ bất phàm, đặc biệt là chiếc váy dài không che hết bàn chân nhỏ bé, tròng mắt Tưởng Hoa trừng muốn rớt ra ngoài, đuổi sát theo phía sau Tưởng Khinh Đường, nếu như không có dì Trần chặng lại, vừa năn nỉ vừa lừa gạt mới đem tên say rượu Tưởng Hoa đuổi ra ngoài, còn không biết sẽ xảy ra chuyện tày trời gì.Từ đó về sau, Tưởng Khinh Đường luôn lo lắng thấp thỏm.Nhưng hôm nay dì Trần đi theo mấy người thợ trang điểm qua bên phu nhân, không biết lúc nào mới trở lại, khu vườn to lớn như vậy chỉ có mình Tưởng Khinh Đường, nơi này lại hẻo lánh, không có người qua lại, hơn nữa Tưởng Khinh Đường lại không biết nói chuyện, cho dù lớn tiếng gọi, cũng chẳng ai nghe được.Tưởng Khinh Đường biết được đức hạnh của tên Tưởng Hoa ấy, nên rất sợ bọn họ.Thân phận của nàng ở Tưởng gia thấp kém, nàng chỉ cần làm một người tàng hình, bọn họ tốt nhất đừng nhớ đến nàng, chỉ có như vậy nàng mới có thể bình an vô sự.Tiếc là phiền phức càng sợ càng đến nhanh."Anh Hoa, hẹn anh đi chơi thì anh không đi, lại hẹn bọn em đến cái chỗ chim không ỉa được này làm gì? Còn thần thần bí bí nói là chuyện vui, đây là chuyện vui của anh sao?"
"Hừ, mày thì hiểu cái gì! Ở đây có một đứa con gái rất xinh đẹp, nếu không phải thân với bọn mày, tao hôm nay trốn đến đây chơi một mình rồi, chuyện tốt còn tới phiên bọn bây?"
" Đẹp cỡ nào chứ, đến anh Hoa nhìn qua biết bao nhiêu thứ còn trở nên thế này?""Tuyệt đối là mỹ nữ tuyệt đỉnh, xinh đẹp động lòng, nếu không tao cũng sẽ không quên được cho tới nay, cũng may hôm nay ông nội với anh cả bận rộn tiếp đãi khách không có thời gian để ý đến tao, nếu không chúng ta khó mà có cơ hội tốt như vậy. Tụi bây nhỏ tiếng một chút, chút nữa lại hù doạ tiểu cô nương trốn mất."Mấy tên nam nhân từ bên ngoài trèo vào vườn, âm thanh ngày càng đến gần.Tưởng Khinh Đường hầu như không gặp người lạ, nghe bọn hắn lớn tiếng cười nói, còn có lời nói tục tĩu bàn luận, trong lòng cực kì sợ, sao dám đợi bọn hắn đến? Nàng đến giày cũng không thèm mang, hoảng loạn chạy ra khỏi khu vườn.Bọn người Tưởng Hoa khi đi đến vườn phía trước, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng trắng đang chạy của Tưởng Khinh Đường."Ay ay ay anh Hoa, tiểu mỹ nữ mà anh nói có phải cô ta không?""Chính là nó!" Tưởng Hoa gấp đến độ vỗ đùi, "Đã nói tụi bây nhỏ tiếng một chút! Doạ đến người ta chạy mất? Còn không nhanh đuổi theo! Tuyệt đối không để cô ta chạy đến ông nội cáo trạng!"Cho nên mấy tên nam nhân nhấc chân đuổi theo.---------------
Phải chạy nhanh lên, chạy nhanh lên.Tưởng Khinh Đường nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, tim nhảy lên đến cổ họng, sợ hãi đến độ không biết chạy đi đâu.Mặc dù nàng ở Tưởng gia nhiều năm như vậy, nhưng số lần ra ngoài rất ít, đối với Tưởng gia không thân thuộc lắm, hôm nay là lần đầu tiên không được sự cho phép mà chạy ra ngoài một mình, không biết phải chạy đi đâu mới an toàn, chỉ còn biết hướng về phía trước mà chạy, trước trốn khỏi bọn người đó rồi tính tiếp.Người ngoài đều nói Tưởng Khinh Đường vừa câm vừa ngốc, thật ra nàng rất thông minh.Giống như hiện tại, nàng biết phải chạy về nơi đông người, người nhiều, bọn xấu xa đó mới không dám làm gì.Nơi nào đông người? Đương nhiên là nhà chính rồi.Nàng hướng về ngôi biệt thự to lớn của Tưởng gia mà chạy, quả thật như vậy, âm thanh huyên náo ngày càng lớn, hôm nay là ngày lễ lớn của Tưởng gia, có thể nghe được tiếng bận rộn của người giúp việc.Nhưng Tưởng Khinh Đường không dám chậm chạp, bước chân không dừng, liều mạng mà chạy, bởi vì nàng biết, bọn người đó vẫn đang đuổi theo sát nàng không buông.Tưởng Khinh Đường quanh năm ở yên trong khu vườn của mình, thân thể không rèn luyện vô cùng yếu ớt, lại còn chân không chạy, vì khủng hoảng trong lòng mới chạy được lâu như vậy, thể lực dần dần không còn, bước chân như gọng sắt ngày càng nặng, tốc độ chậm lại.Bọn người Tưởng Hoa thể lực tốt hơn Tưởng Khinh Đường gấp mấy lần, nhìn được Tưởng Khinh Đường chạy không nổi nữa, bọn hắn cũng thả chậm bước chân, mấy người bọn hắn chia ra đuổi chậm theo nàng, giống như mèo vờn chuột bao vây lấy nàng, đem nàng vây bên trong.Tiểu mỹ nhân tướng mạo tinh tế, chạy đến đỏ mặt, trên trán đầy mồ hôi, cánh tay trắng nõn nà ánh lên trong nắng, nhìn đến cổ họng bọn hắn khô nóng, không hẹn mà cùng nuốt nước bọt."Anh Hoa, không uổn là anh em tốt, quả thật là đồ tốt." Một trong đó không nhịn được, nước miếng muốn chảy ra.Tường Khinh Đường gấp gáp thở, mắt thấy bọn hắn đến gần, những nụ cười đó là nàng buồn nôn.Cổ họng nàng muốn trực trào ra, hai chân vừa đau vừa nhức, bàn chân sớm bị đá cứa vài đường, vô cùng nóng rát, nhìn chằm chằm vào đám người đó, chọc cho bọn hắn một trận cười lớn."Còn tưởng là con chim én vàng, hoá ra chỉ là con nhím nhỏ ha ha ha ha."
"Mày không hiểu rồi, phải hoang dã một chút mới chơi vui, ngoan quá thì có ý nghĩa gì chứ?"Thừa lúc bọn hắn cười đùa, Tưởng Khinh Đường dùng sức lực còn sót lại của nàng phóng về phía trước, dùng đầu đập vào Tưởng Hoa phía trước nàng, vượt ra khỏi bao vây của bọn hắn.Cũng chọc giận bọn hắn."Con nhóc chết tiệt này dám đụng tao? Đuổi theo cho tao!" Tưởng Hoa ôm bụng rống lên.Lúc này Tưởng Khinh Đường vô cùng rối loạn, không nghĩ được gì nữa, ý nghĩ duy nhất là chạy trốn.Chạy trốn, liều mạng chạy trốn.Tóc nàng rối loạn, quần áo đầy cát bụi dơ bẩn, ở một góc nào đó đột nhiên va vào lòng của một người.Vừa rồi nàng đã dùng hết sức mình, cái va chạm này đụng đến mũi đau nhứt, lùi về sau vài bước, người bị đụng vậy mà vẫn không động chút nào.Trong lòng Tưởng Khinh Đường sợ hãi, nghĩ nghĩ có lẽ là một trong đám người Tưởng Hoa, nhưng một mùi hương đạm nhạt truyền vào mũi, thanh thanh đạm đạm làm người ta an tâm, hơn nữa ngực của người này mềm mềm, mặc dù người rất cao, nhưng không giống nam nhân.Tưởng Khinh Đường không kịp nghĩ thêm gì, chân của nàng đau nhứt đến độ không đứng vững, đụng phải người khác, bản thân ngược lại bị dội ra, trượt chân ở trên bậc thang ngã ra sau.Nàng sợ đến nhắm chặt mắt.Nhưng ngoài dự liệu không hề có cảm giác đau đớn.Nàng cảm nhận được eo của mình được thứ mềm mại nào đó nắm lấy, mạnh mẽ dùng lực kéo về phía trước, nàng lần nữa tiến vào nơi mềm mại thơm mát ấy, trong lúc hoảng loạn, vô thức nắm chặt lấy cổ áo người đó, ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt hàm ý cười của Quan Tự, khoảng khắc ấy, Tưởng Khinh Đường cảm thấy trái tim đập loạn của nàng đã dừng lạiLà chị ấy.Là chị Quan.Thật sự có nằm mơ cũng không thấy được.Tưởng Khinh Đường sững sờ đối mắt với cô ấy.Đôi mắt như đầm nước đen tối ấy, nhìn không thấy đáy, trên mặt mang nụ cười như sóng nước, một vòng lại một vòng gợn sóng, cứ như vậy ở trong tim Tưởng Khinh Đường trôi nổi, tim của nàng giống như ai đó ném vào một viên đá, sóng nước dập dềnh, như thế nào cũng không yên tĩnh được.Nàng trong lúc hoảng sợ, lùi về sau vài bước, càng đứng không vững, lại bị Quan Tự ôm vào lòng."Tiểu cô nương nhiệt tình như vậy? Mới gặp mặt lần đầu liền xông thẳng vào lòng tôi?" Quan Tự cười nói.Tưởng Khinh Đường nắm chặt lấy áo cô ấy, muốn giải thích, nhưng không nói được thành tiếng, gấp gáp lắc lắc đầu, mặt đỏ đến không nói nổi, cũng không biết là do gấp hay do vừa mới chạy."Được rồi được rồi, tôi nói đùa thôi." Quan Tự lại cười một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi.Cô ấy ôm Tưởng Khinh Đường vào lòng, cho nên khi cô vừa cười, lỗ tai của Tưởng Khinh Đường theo đó chấn động.Cảm giác tê rần.Tim của Tưởng Khinh Đường cũng bị chấn động đến tê rồi.Quan Tự không nhìn thấy được, lỗ tai cùng với cổ của Tưởng Khinh Đường đều đỏ ngần.Năm ngón tay càng cong lại, siết chặt lấy áo của Quan Tự, nàng sợ rằng chị ấy sẽ chạy mất.Là chị Quan.Chị Quan ở đây thì nàng có thể yên tâm rồi.Có chị Quan nàng không phải sợ gì cả,Không muốn, không muốn buông tay, không muốn để chị Quan đi.Muốn để......Tưởng Khinh Đường cắn chặt môi nghĩ thầm, nàng muốn chị Quan đem nàng theo.Quan Tự giống như có thuật đọc tâm, ý nghĩ của Tưởng Khinh Đường vừa xuất hiện, cô liền ôm lấy tiểu cô nương trong ngực, vừa cười vừa trêu ghẹo, "Không nỡ rời xa tôi sao, không lẽ em muốn tôi đem em về nhà chứ?"Hô hấp mang theo ý cười, thổi trên lỗ tai của Tưởng Khinh Đường, lỗ tai nhỏ xinh đẹp lại đỏ lên.Tâm sự bị đoán trúng, mặt Tưởng Khinh Đường nóng lên, càng chôn sâu vào ngực cô ấy không dám ngẩng đầu lên.
Làm người không được tham lam.Tưởng Khinh Đường ép mình phải nghĩ như vậy, nhưng nàng thuyết phục không nổi bản thân.Nàng cảm thấy mình quá tham rồi, lúc chưa gặp được Quan Tự, nàng nghĩ chỉ cần gặp được chị ấy một lần cũng mãn nguyện, nhưng khi thật sự gặp rồi, lại nhịn không được thấy không đủ, hận không thể thời thời khắc khắc được nhìn thấy chị ấy, thậm chí trong lòng bắt đầu hoang tưởng chị ấy vẫn còn nhớ nàng, nhớ đến ước định của bọn họ.Sao có thể.Biểu tình trên mặt Tưởng Khinh Đường lười nhác, đứng dậy phủi cỏ vướng trên váy, chuẩn bị trở về phòng.Nàng vừa xoay người, liền nghe thấy âm thanh cười nói ở sau vườn, lỗ tay nàng động động.Nghe ra là âm thanh của vài nam sinh, rất thô lỗ, ồn ào, phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu viện, làm cho Tưởng Khinh Đường đề cao cảnh giác.Trước cửa chính không đi, tại sao lại phải từ sau vườn leo tường đi vào chứ, chắc chắn không phải chuyện tốt, tám phần là bọn người Tưởng Hoa.Tưởng Hoa là em trai họ của Tưởng Khinh Đường, lúc trước du học ở nước ngoài, không biết vì sao bị đuổi học, năm nay vừa trở về, cả ngày lông bông ăn chơi với đám bạn hư hỏng, chuyện khác không biết, nhưng chuyện quậy phá là giỏi nhất.Tưởng Khinh Đường ở nơi hẻo lánh ít khi ra ngoài, đến bọn người Tưởng gia thường ra vào nàng còn không biết, chứ đừng nói đến đứa em họ chưa từng gặp mặt này, chỉ bởi vì năm ngoái Tưởng Hoa cùng với đám bạn của hắn không biêt thế nào lại chạy vào tiểu viện của Tưởng Khinh Đường.Lúc ấy Tưởng Khinh Đường đang ngồi vẽ ở trong vườn, bọn hắn bất ngờ tiến vào vườn doạ nàng giật mình, đánh rơi cây cọ vẽ trên tay, nhìn thấy mấy thanh niên xa lạ, trên người còn đầy mùi rượu, Tưởng Khinh Đường hoảng sợ, không màn đến vẽ vời, lật đật chạy vào nhà.Tên Tưởng Hoa ấy vốn dĩ là tên ăn chơi trác tán, tụ tập uống không ít rượu, trong cơn say mập mờ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tiểu tiên nữ bất phàm, đặc biệt là chiếc váy dài không che hết bàn chân nhỏ bé, tròng mắt Tưởng Hoa trừng muốn rớt ra ngoài, đuổi sát theo phía sau Tưởng Khinh Đường, nếu như không có dì Trần chặng lại, vừa năn nỉ vừa lừa gạt mới đem tên say rượu Tưởng Hoa đuổi ra ngoài, còn không biết sẽ xảy ra chuyện tày trời gì.Từ đó về sau, Tưởng Khinh Đường luôn lo lắng thấp thỏm.Nhưng hôm nay dì Trần đi theo mấy người thợ trang điểm qua bên phu nhân, không biết lúc nào mới trở lại, khu vườn to lớn như vậy chỉ có mình Tưởng Khinh Đường, nơi này lại hẻo lánh, không có người qua lại, hơn nữa Tưởng Khinh Đường lại không biết nói chuyện, cho dù lớn tiếng gọi, cũng chẳng ai nghe được.Tưởng Khinh Đường biết được đức hạnh của tên Tưởng Hoa ấy, nên rất sợ bọn họ.Thân phận của nàng ở Tưởng gia thấp kém, nàng chỉ cần làm một người tàng hình, bọn họ tốt nhất đừng nhớ đến nàng, chỉ có như vậy nàng mới có thể bình an vô sự.Tiếc là phiền phức càng sợ càng đến nhanh."Anh Hoa, hẹn anh đi chơi thì anh không đi, lại hẹn bọn em đến cái chỗ chim không ỉa được này làm gì? Còn thần thần bí bí nói là chuyện vui, đây là chuyện vui của anh sao?"
"Hừ, mày thì hiểu cái gì! Ở đây có một đứa con gái rất xinh đẹp, nếu không phải thân với bọn mày, tao hôm nay trốn đến đây chơi một mình rồi, chuyện tốt còn tới phiên bọn bây?"
" Đẹp cỡ nào chứ, đến anh Hoa nhìn qua biết bao nhiêu thứ còn trở nên thế này?""Tuyệt đối là mỹ nữ tuyệt đỉnh, xinh đẹp động lòng, nếu không tao cũng sẽ không quên được cho tới nay, cũng may hôm nay ông nội với anh cả bận rộn tiếp đãi khách không có thời gian để ý đến tao, nếu không chúng ta khó mà có cơ hội tốt như vậy. Tụi bây nhỏ tiếng một chút, chút nữa lại hù doạ tiểu cô nương trốn mất."Mấy tên nam nhân từ bên ngoài trèo vào vườn, âm thanh ngày càng đến gần.Tưởng Khinh Đường hầu như không gặp người lạ, nghe bọn hắn lớn tiếng cười nói, còn có lời nói tục tĩu bàn luận, trong lòng cực kì sợ, sao dám đợi bọn hắn đến? Nàng đến giày cũng không thèm mang, hoảng loạn chạy ra khỏi khu vườn.Bọn người Tưởng Hoa khi đi đến vườn phía trước, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng trắng đang chạy của Tưởng Khinh Đường."Ay ay ay anh Hoa, tiểu mỹ nữ mà anh nói có phải cô ta không?""Chính là nó!" Tưởng Hoa gấp đến độ vỗ đùi, "Đã nói tụi bây nhỏ tiếng một chút! Doạ đến người ta chạy mất? Còn không nhanh đuổi theo! Tuyệt đối không để cô ta chạy đến ông nội cáo trạng!"Cho nên mấy tên nam nhân nhấc chân đuổi theo.---------------
Phải chạy nhanh lên, chạy nhanh lên.Tưởng Khinh Đường nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, tim nhảy lên đến cổ họng, sợ hãi đến độ không biết chạy đi đâu.Mặc dù nàng ở Tưởng gia nhiều năm như vậy, nhưng số lần ra ngoài rất ít, đối với Tưởng gia không thân thuộc lắm, hôm nay là lần đầu tiên không được sự cho phép mà chạy ra ngoài một mình, không biết phải chạy đi đâu mới an toàn, chỉ còn biết hướng về phía trước mà chạy, trước trốn khỏi bọn người đó rồi tính tiếp.Người ngoài đều nói Tưởng Khinh Đường vừa câm vừa ngốc, thật ra nàng rất thông minh.Giống như hiện tại, nàng biết phải chạy về nơi đông người, người nhiều, bọn xấu xa đó mới không dám làm gì.Nơi nào đông người? Đương nhiên là nhà chính rồi.Nàng hướng về ngôi biệt thự to lớn của Tưởng gia mà chạy, quả thật như vậy, âm thanh huyên náo ngày càng lớn, hôm nay là ngày lễ lớn của Tưởng gia, có thể nghe được tiếng bận rộn của người giúp việc.Nhưng Tưởng Khinh Đường không dám chậm chạp, bước chân không dừng, liều mạng mà chạy, bởi vì nàng biết, bọn người đó vẫn đang đuổi theo sát nàng không buông.Tưởng Khinh Đường quanh năm ở yên trong khu vườn của mình, thân thể không rèn luyện vô cùng yếu ớt, lại còn chân không chạy, vì khủng hoảng trong lòng mới chạy được lâu như vậy, thể lực dần dần không còn, bước chân như gọng sắt ngày càng nặng, tốc độ chậm lại.Bọn người Tưởng Hoa thể lực tốt hơn Tưởng Khinh Đường gấp mấy lần, nhìn được Tưởng Khinh Đường chạy không nổi nữa, bọn hắn cũng thả chậm bước chân, mấy người bọn hắn chia ra đuổi chậm theo nàng, giống như mèo vờn chuột bao vây lấy nàng, đem nàng vây bên trong.Tiểu mỹ nhân tướng mạo tinh tế, chạy đến đỏ mặt, trên trán đầy mồ hôi, cánh tay trắng nõn nà ánh lên trong nắng, nhìn đến cổ họng bọn hắn khô nóng, không hẹn mà cùng nuốt nước bọt."Anh Hoa, không uổn là anh em tốt, quả thật là đồ tốt." Một trong đó không nhịn được, nước miếng muốn chảy ra.Tường Khinh Đường gấp gáp thở, mắt thấy bọn hắn đến gần, những nụ cười đó là nàng buồn nôn.Cổ họng nàng muốn trực trào ra, hai chân vừa đau vừa nhức, bàn chân sớm bị đá cứa vài đường, vô cùng nóng rát, nhìn chằm chằm vào đám người đó, chọc cho bọn hắn một trận cười lớn."Còn tưởng là con chim én vàng, hoá ra chỉ là con nhím nhỏ ha ha ha ha."
"Mày không hiểu rồi, phải hoang dã một chút mới chơi vui, ngoan quá thì có ý nghĩa gì chứ?"Thừa lúc bọn hắn cười đùa, Tưởng Khinh Đường dùng sức lực còn sót lại của nàng phóng về phía trước, dùng đầu đập vào Tưởng Hoa phía trước nàng, vượt ra khỏi bao vây của bọn hắn.Cũng chọc giận bọn hắn."Con nhóc chết tiệt này dám đụng tao? Đuổi theo cho tao!" Tưởng Hoa ôm bụng rống lên.Lúc này Tưởng Khinh Đường vô cùng rối loạn, không nghĩ được gì nữa, ý nghĩ duy nhất là chạy trốn.Chạy trốn, liều mạng chạy trốn.Tóc nàng rối loạn, quần áo đầy cát bụi dơ bẩn, ở một góc nào đó đột nhiên va vào lòng của một người.Vừa rồi nàng đã dùng hết sức mình, cái va chạm này đụng đến mũi đau nhứt, lùi về sau vài bước, người bị đụng vậy mà vẫn không động chút nào.Trong lòng Tưởng Khinh Đường sợ hãi, nghĩ nghĩ có lẽ là một trong đám người Tưởng Hoa, nhưng một mùi hương đạm nhạt truyền vào mũi, thanh thanh đạm đạm làm người ta an tâm, hơn nữa ngực của người này mềm mềm, mặc dù người rất cao, nhưng không giống nam nhân.Tưởng Khinh Đường không kịp nghĩ thêm gì, chân của nàng đau nhứt đến độ không đứng vững, đụng phải người khác, bản thân ngược lại bị dội ra, trượt chân ở trên bậc thang ngã ra sau.Nàng sợ đến nhắm chặt mắt.Nhưng ngoài dự liệu không hề có cảm giác đau đớn.Nàng cảm nhận được eo của mình được thứ mềm mại nào đó nắm lấy, mạnh mẽ dùng lực kéo về phía trước, nàng lần nữa tiến vào nơi mềm mại thơm mát ấy, trong lúc hoảng loạn, vô thức nắm chặt lấy cổ áo người đó, ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt hàm ý cười của Quan Tự, khoảng khắc ấy, Tưởng Khinh Đường cảm thấy trái tim đập loạn của nàng đã dừng lạiLà chị ấy.Là chị Quan.Thật sự có nằm mơ cũng không thấy được.Tưởng Khinh Đường sững sờ đối mắt với cô ấy.Đôi mắt như đầm nước đen tối ấy, nhìn không thấy đáy, trên mặt mang nụ cười như sóng nước, một vòng lại một vòng gợn sóng, cứ như vậy ở trong tim Tưởng Khinh Đường trôi nổi, tim của nàng giống như ai đó ném vào một viên đá, sóng nước dập dềnh, như thế nào cũng không yên tĩnh được.Nàng trong lúc hoảng sợ, lùi về sau vài bước, càng đứng không vững, lại bị Quan Tự ôm vào lòng."Tiểu cô nương nhiệt tình như vậy? Mới gặp mặt lần đầu liền xông thẳng vào lòng tôi?" Quan Tự cười nói.Tưởng Khinh Đường nắm chặt lấy áo cô ấy, muốn giải thích, nhưng không nói được thành tiếng, gấp gáp lắc lắc đầu, mặt đỏ đến không nói nổi, cũng không biết là do gấp hay do vừa mới chạy."Được rồi được rồi, tôi nói đùa thôi." Quan Tự lại cười một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi.Cô ấy ôm Tưởng Khinh Đường vào lòng, cho nên khi cô vừa cười, lỗ tai của Tưởng Khinh Đường theo đó chấn động.Cảm giác tê rần.Tim của Tưởng Khinh Đường cũng bị chấn động đến tê rồi.Quan Tự không nhìn thấy được, lỗ tai cùng với cổ của Tưởng Khinh Đường đều đỏ ngần.Năm ngón tay càng cong lại, siết chặt lấy áo của Quan Tự, nàng sợ rằng chị ấy sẽ chạy mất.Là chị Quan.Chị Quan ở đây thì nàng có thể yên tâm rồi.Có chị Quan nàng không phải sợ gì cả,Không muốn, không muốn buông tay, không muốn để chị Quan đi.Muốn để......Tưởng Khinh Đường cắn chặt môi nghĩ thầm, nàng muốn chị Quan đem nàng theo.Quan Tự giống như có thuật đọc tâm, ý nghĩ của Tưởng Khinh Đường vừa xuất hiện, cô liền ôm lấy tiểu cô nương trong ngực, vừa cười vừa trêu ghẹo, "Không nỡ rời xa tôi sao, không lẽ em muốn tôi đem em về nhà chứ?"Hô hấp mang theo ý cười, thổi trên lỗ tai của Tưởng Khinh Đường, lỗ tai nhỏ xinh đẹp lại đỏ lên.Tâm sự bị đoán trúng, mặt Tưởng Khinh Đường nóng lên, càng chôn sâu vào ngực cô ấy không dám ngẩng đầu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com