Qua đêm
Chủ nhân Hắc Sát đang có chút lặng im nhìn cô gái trước mắt mình, vì, tại sao với người mà nó yêu, cô chỉ xem những thứ thuộc về cảm xúc, tình cảm của con người là thứ mà cô nhận định là những một món đồ vật, và khi nào đã hết giá trị sử dụng sẽ liền lập tức mang vứt đi. Điều gì đã khiến cô thành ra như thế này? J đang thật sự đang có cái mong muốn được Hyomin cho phép nó đi vào nội tâm cô, để xem những vết thương bên trong cô, có thật sự khó chữa lành đến mức như vậy khôngCô từng bị bắt cóc ở đây, thì nó cũng đã từng. Cô đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh bố mẹ mình bị giết hại, thì nó cũng đã từng trải qua luôn rồi. Về cơ bản, J tự nhận thấy nó và cô khá giống nhau, nhưng J vẫn còn là "con người", bên trong J, trái tim vẫn còn đập, còn với người mà nó yêu thì...Cô chẳng khác nào một cái cỗ máy đã hoàn toàn mất đi thứ nên ở bên trong lồng ngực trái rồi. Vậy thì...có thứ được gọi là... "Tình yêu" với người này hay không?-Là do chị không cho phép người khác làm điều đó. Chị chưa thử bao giờ à?J cũng muốn xem, là đã từng có một người nào được cô cho phép bước vào thế giới lạnh lẽo của cô, được cô cho phép hỏi han hay chăm sóc cho hay chưa? Nhưng quả thực, những câu hỏi cần sự trả lời đến từ bộ não, chủ nhiệm pháp y Park Hyomin đáp lại vô cùng nhanh, nhưng đến với những câu hỏi cần sự lên tiếng của trái tim thì...cô đã mất rất nhiều thời gian. Mất nhiều thời gian để nghĩ xem, nếu mình dùng bộ não thay cho trái tim để trả lời, thì mình sẽ trả lời như thế nàoNhưng liệu có phải chăng Hyomin chưa từng để cho bất kỳ ai bước vào cuộc sống của cô và được cô cho phép quan tâm, chăm sóc mình hay không? Nếu như chưa từng, cô cũng chẳng lặng yên trong vòng tay ấy khi cơ thể đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng. Nếu như chưa từng, cô cũng chẳng từng tát một người chỉ vì tức giận khi người đó nhắc đến mẹ mình. Và nếu như chưa từng, cô cũng chẳng...Hiểu được tại sao...bản thân mình lại đang cầu xin hãy thêm một tháng nữa thôi, rồi hãy rời điCó thực sự, Hyomin không cho phép bất kỳ ai bước vào thế giới lạnh lẽo của cô hay không?-Hình như, tôi cũng đã từng nói. Tôi sẽ không làm những gì mà bản thân mình không nắm chắc phần thắngHyomin vừa dứt lời thì liền bắt gặp người đối diện mình mới phì cười một tiếng rõ lớn. Là do đang khinh bỉ với điều này sao? Quả nhiên, Hyomin đã quá hiểu người xa lạ mà mình đã từng yêu-Đúng là, tôi không thể nói chuyện tiếp được với chị nữa rồi. Còn nói nữa, sẽ cãi nhau đấy. Và vì tôi và chị mới quay lại với nhau, nên tôi không muốn cãi nhau với chị. Vào bàn thôi, chắc S cũng sắp xong rồiVà, chủ nhân Hắc Sát đã xoay người rời đi trước, còn lịch sự kéo ghế cho cô, chờ cô đi lại đây. Vì chủ nhiệm pháp y Park Hyomin vẫn đang giữ nguyên trạng thái cơ thể đó, cô đang có chút khó lý giải được thái độ này của J. J...đang nhường nhịn cô sao?-Đến đây đi. Tuy tôi nấu ăn không khéo lắm, nhưng S thì ngon lắm đấy. Đảm bảo không khiến chủ nhiệm pháp y Park Hyomin thất vọngNgười như J nào biết đến hai từ nhường nhịn với bất kỳ ai đâu chứ. Không phải là J tự nguyện rút lui, trước khi cãi nhau với cô, mà là, J đang cố để bản thân mình có thể hiểu thêm về người mình yêu một chút. Muốn hiểu thêm về nỗi đau mà một người đã từng trải qua, thì không còn cách nào hay hơn ngoài việc: Phải để chính bản thân mình không phải chịu đau đớn trước do người đó gây ra cả-Chủ nhiệm, xong hết rồi ạ. Để em đi đun nóng lại chén canh là có thể dùng được rồiChỉ khi đầu bếp chính hôm nay đi ra cũng như đem theo món ăn thì vị khách đến đây ngày hôm nay mới đi lại phía bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống. Từng món, từng món tức khắc được mang lên ngay, và chính chủ nhân của Hắc Sát cũng đang khá trầm trồ. Vì cớ gì, mà cũng chỉ với những nguyên liệu đó, mình lại làm "cháy" cả một gian bếp, còn người đàn ông này, lại có thể mang lên những món ăn trông vô cùng ngon lành thế kiaThật lạ kỳ!-Chủ nhiệm, hy vọng không khiến chị chê cườiS tươi cười nhìn vào thành phẩm của mình, nhìn vào "thần tượng" của mình. Được sự công nhận của người này, sẽ như thể có được cả thế giới vậy. Và chủ nhiệm Park cũng cầm đũa lên gấp lấy một miếng nhỏ. S tràn đầy hồi hộp, còn người nào đó thì hoàn toàn không. Vì, xem ra cái câu nói: Con đường ngắn nhất đến trái tim là thông qua dạ dày, với chủ nhân Hắc Sát xem như không thể thực hiện được rồiVì J có thể làm được mọi việc, chỉ riêng duy nhất một việc là khôngNấu ăn!-Cũng không tệChỉ với ba từ, đã khiến S "Yes" lên một tiếng rõ lớn ngay, còn đang cực kỳ vui sướng nữa chứ, nhưng bỗng nhận lấy một cái lườm từ chủ nhân Hắc Sát thì lập tức ngoan ngoãn vào trạng thái đứng nghiêm trang như quân đội luôn. Chẳng hiểu, tại sao mình bị nhìn bằng ánh mắt như thế nữa-Cậu cũng ngồi xuống đi-"..."Quả nhiên, ma quỷ chỉ đối xử với một người theo cách "bình thường" nhất khi ma quỷ cảm nhận được người đó ở cùng một đẳng cấp với mình. Nhưng chủ nhiệm Park chỉ thờ ơ nói ra một câu mà lại khiến cho cả hai người còn lại ở đây rơi vào trạng thái mắt mở to đầy kinh ngạc. Một người, là vì quá ngạc nhiên khi được "thần tượng" của mình cho phép ngồi xuống bên cạnh và dùng bữa chung, còn một người thì...Sao chưa từng thấy chị đối xử với tôi được "bình thường" như thế này?Cơ mà, khi S còn chưa kịp đáp lại gì, thì đã bị đón nhận ngay cái lườm thứ hai của đại ca J. Nhưng lần này, thì S hiểu nguyên nhân, liền nói ngay, nói trong sự vội vã chữ này dính vào chữ kia-Cảm...cảm ơn, chủ nhiệm ạ...Mà, mà...X vừa mới nhắn em....bảo qua nhà bác sỹ Q có việc...việc gì đó ạ...Người nghe vẫn đang rất nhàn nhã mà thưởng thức đồ ăn, chẳng có chút thái độ gì cả, thật khác biệt với hai con người đang làm việc cho tổ chức ngầm lớn ở Trung Quốc. Đúng thật, cái phong thái này, mới là phù hợp nhất cho thế giới ngầm, chứ chẳng phải là cái phong thái mà S và J đang biểu hiện ra trước mắt của chủ nhiệm pháp y Park HyominVà liền sau đó, chưa đến một phút, S đã biến mất dạng ở đây cùng chiếc siêu xe của mình. Nếu ở đây thêm giây phút nào nữa, rất có khả năng sẽ bị chủ nhân Hắc Sát diệt khẩu ngay. Vì...buổi tối hôm đó, S đã rời buổi tiệc trước cùng chủ nhiệm Park, chứ nếu không thì...S sẽ thấy được J thật sự không hề hòa nhã như bình thường vẫn tiếp xúc với mọi ngườiJ sẽ biến thành một con người vô cùng đáng sợ, nếu như nó thực muốn-Lần sau mời chủ nhiệm Park đến, cam đoan chính tay tôi sẽ làm ra được một món khiến chủ nhiệm Park động đũaSao J nói câu này lại chỉ càng khiến người khác nghi hoặc hơn "khả năng nấu ăn" của chủ nhân Hắc Sát vậy nhỉ?-Dùng bữa xong, chủ nhiệm Park có kế hoạch gì chưa?-Tham dự cuộc họp với L.A.P.D-Nói tiếng người được không?-Tham dự cuộc họp trực tuyến với Sở Cảnh sát thành phố Los Angeles-Chà, sao tôi lại nghe bảo. Chủ nhiệm pháp y Park Hyomin sẽ không làm việc sau giờ tan làm-Điều đó áp dụng cho Hàn Quốc-Wow! Giờ mới hiểu tại sao chủ nhiệm pháp y Park ngã quỵ xuống rồi đấy. Hành hạ và đày đọa cơ thể đến thế là cùng-Cơ thể của tôi, tôi tự quyết địnhDù mới ăn vào nhưng J không thể không cười hắt ra một tiếng với điều "ngu ngốc" này. Đúng là một con người cô độc mà. Cô "hành hạ" cơ thể mình đến thế, nhưng cô lại nói, cơ thể này thuộc quyền sở hữu của cô, nên cô có quyền quyết định hết thẩy toàn bộ mọi thứ. Chẳng lẽ, cô chưa từng nghĩ đến, cơ thể đúng là của cô thật, nhưng nếu cô cứ hành hạ chính bản thân mình như thế, sẽ có người khác đau lòng thay cô sao?-Đúng là một người cố chấp thật. Tôi và chị vô cùng giống nhau ở điểm nàyKhông chỉ là giống nhau về một điểm, mà là J và chủ nhiệm pháp y Park Hyomin là hai người vô cùng giống hệt nhau. Cùng một tính cách và cùng từng chịu thương tổn rất nhiều-Em biết mình phải làm gì tiếp theo rồi, đúng không?Nhận được câu hỏi đầy lạnh nhạt này của người đối diện nhưng thật không hiểu sao, lại khiến tâm trạng của J có chút vui vẻ. Nó buông đũa xuống, đan tay để ở dưới cằm xong lại nhìn chăm chú về cô. Từng hành động chỉ khiến J trở nên quái dị trong mắt của người cao quý như chủ nhiệm pháp y Park đây mà thôiTối nay tôi còn có cuộc họp trực tuyến, thì khi dùng bữa xong, em sẽ phải đưa tôi quay về nhà mình. Không biết là, chủ nhân của Hắc Sát có đang hiểu đúng câu này hay không thôi-Biết chứ. Tôi sẽ dọn dẹp và chị sẽ họp ở trên phòng dành cho khách ở đây. Hoặc chị muốn ở trong phòng tôi thì cũng chẳng thành vấn đềXem ra vừa có người hiểu sai ý của ma quỷ sở cảnh sát rồi. Và dường như, ma quỷ cũng đang có chút "không vui" nữa, khi thấy cô cũng dừng đũa như cô gái đối diện kia. Dùng đôi mắt lạnh lẽo kèm chút buồn chán của mình để cho người đối diện thấy được, mình vừa mới nói ra một điều "ngu ngốc" như thế nào-Em nghĩ tôi sẽ qua đêm ở đây?Đúng thật, nói chuyện với mấy người IQ cao thật thích biết bao-Chị nói sai rồi, chị Hyomin. Không phải là tôi "nghĩ", mà là tôi "muốn". Chị nghĩ sao nếu tôi nói...Hôm nay, tôi không có ý định đưa chị về?J vừa hỏi chủ nhiệm pháp y Park Hyomin với chất giọng "đểu cáng" vô cùng. Với cái IQ không biết là bao nhiêu con số kia, J không tin là cô không hiểu, chỉ có là cô hiểu xong rồi, thì cô sẽ đáp trả lại như thế nào thôi. Và J vẫn đang có sự mong đợi nhất định với suy nghĩ hiện tại có trong đầu của chủ nhiệm pháp y Park Hyomin lúc này đâyNhận được lời đề nghị qua đêm ở nhà của "người yêu cũ", chủ nhân Hắc Sát muốn thử xem xem, cô gái này có gì đặc biệt hơn so với những tình tiết mà nó thường thấy trên phim hay không, thì quả nhiên, đã không làm chủ nhân Hắc Sát phải thất vọng-Tôi cũng muốn xem xem, chủ nhân Hắc Sát chuẩn bị phòng cho khách như thế nào, mà lấy tự tin mời tôi nghỉ qua đêm ở đâyQuả nhiên, là một cô gái vô cùng thú vị mà. Thật không thể tưởng tượng nổi, giữa hai người này đã từng xảy ra chuyện gì, vì giờ cả hai chẳng khác gì một cặp đôi đang "say đắm yêu nhau" cả. Việc qua đêm ở nhà "người yêu cũ" cũng không đáng để nhận được sự để tâm đến của chủ nhiệm pháp y Park Hyomin hay sao. Dù cho rằng, rất có thể...Cô sẽ gặp "nguy hiểm"J đang rất muốn nở nụ cười nhưng vẫn cố kìm nén, vì quả thực, người nó yêu đặc biệt vô cùng. Không những khác hẳn với những tình tiết thường thấy trên phim mà còn khác hẳn với phản ứng, thái độ bình thường mà các cô gái "bình thường" khác nên có khi nhận được lời đề nghị qua đêm ở nhà "người yêu cũ". Còn với chủ nhiệm pháp y Park Hyomin thì...Cô chỉ quan tâm, căn phòng mà cô sẽ ở lại, có được chuẩn bị hoàn hảo rồi hay chưa-Chủ nhiệm Park yên tâm. Mọi thứ đã chuẩn bị chu đáo hết thẩyVới điều này, thì J hoàn toàn tự tin, chứ không phải giống như cái vụ nấu nướng này đâu. Căn nhà này, luôn sẵn sàng chào đón người này ở lại, cũng như chủ nhân căn nhà này, luôn sẵn sàng chờ đợi cô, đợi đến ngày cô hoàn toàn gỡ được phòng bị trong linh hồn mình xuống và chấp nhận thứ được gọi là...Tình cảm của một con ngườiVà, mọi việc xảy ra sau đó, hệt như những gì chủ nhân Hắc Sát đã nói. Nó thì dọn dẹp, rửa bát, còn cô thì lên phòng riêng dành cho khách họp trực tuyến với phía cảnh sát Los Angeles. Nhìn vào không biết ai mới là chủ, ai mới là khách trong căn nhà này đây. Nhưng hình như, vẫn đang có người khá hài lòng và vui vẻ với điều này, khi tay vừa rửa chén bát, môi vừa cong lên cười không ngừngKhi đã dọn dẹp xong hết lại căn bếp mà do chính mình bày bừa ra thì cũng đứng lặng im lại một lát. Dường như là đang cho chính bản thân mình câu trả lời cho cái câu hỏi luôn thường trực trong đầu mình suốt thời gian vừa quaGiờ...mình nên làm gì tiếp theo đây?J biết, nếu muốn có được người này mãi mãi, sẽ là điều không thể. J chỉ muốn biết, nếu muốn có được một vị trí trong thế giới lạnh lẽo của cô, thì mình cần phải làm thêm những gì. Vì rằng, lời của A nói của ngày hôm đó, J chưa từng quên, và J cũng đang muốn hỏi cô rằng: Giữa cô và cô gái đeo mặt nạ trắng kia – A, có còn liên lạc gì với nhau hay không. Và...J đang rất sợ. Sợ rằng...Mình sẽ mất cô!Lấy tay ấn tắt vòi nước đang chảy, vì chủ nhân Hắc Sát cần sự yên tĩnh để cho cả trái tim và bộ não của mình phải nghĩ thông được một câu hỏi: Chỉ cần giữ được cô, mình có nên không từ một thủ đoạn nào hay không?Và, dường như, chủ nhân của Hắc Sát đã có cho mình một đáp án rồiKhi J lau sạch sẽ tay mình xong hết thì cũng đi lên lầu 2, quả nhiên, là cô đang ở trong phòng dành riêng cho khách chứ chẳng hề để tâm đến căn phòng của nó ở ngay bên cạnh kia. Ngước lên thấy người vừa mới bước vào rồi cũng tức khắc quay lại chiếc máy tính cá nhân của mình. Máy tính cá nhân của một chủ nhiệm pháp y thì cũng hệt như chủ nhân Hắc Sát thôi, bên trong đó, cũng chứa một vài thứ mà nhất định không thể để cho bất kỳ một ai xem đượcDường như là cô vẫn chưa bắt đầu cuộc họp, vì thấy động tác cô đang làm là nghiên cứu hình ảnh và tài liệu, thì chủ nhân Hắc Sát mạo muội làm phiền một lát-Này, chị có đang cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống này không?J bỗng hỏi một câu mà đã khiến bàn tay đang di chuyển chuột của chủ nhiệm Park liền dừng lại, dừng ngay hình ảnh của tử thi trước khi được giải phẫu, và tử thi đó sẽ đóng vai trò quan trọng nào đấy trong cuộc họp sắp tới. Chắc vì, đã có người khiến chủ nhiệm pháp y Park Hyomin không còn được tập trung vào công việc được nữa rồiNhưng mà, câu hỏi này, câu hỏi mà J đã hỏi cô vô số lần rồi. Nó đã từng hỏi cô, khi nó chỉ là một kế nghiệp tương lai, và nay, nó đã hỏi lại câu hỏi ấy với một danh phận khác. Vì vốn dĩ rằng, chỉ cần người này nói với nó câu, "Chị thực sự đã rất mệt mỏi khi phải sống một cuộc sống như thế này", J sẵn sàng bỏ hết mọi thứ mình đang có trong tay để cùng cô sống một cuộc sống mà không khiến cả hai phải quá mỏi mệt như thế nàyNhưng mà, J hỏi cô một câu hỏi với hai thân phận khác nhau, còn cô thì...vẫn là một thân phận đó, và cũng sẽ vẫn là đáp án cũ đó-Tôi không có thói quen nói lại một câu hai lầnĐáp án cũ là...tôi rất hài lòng với cuộc sống của tôi ở hiện tại. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực, người này đều có hết thẩy, thì cớ gì, cô lại không hài lòng khi cô là chủ nhiệm pháp y Park Hyomin cơ chứ-Chị có từng nghĩ đến, mình sẽ sống một cuộc sống khác. Nhàn nhã hơn, bình yên hơn, không chưa?-Chưa từngRồi cô cũng quay trở lại với thứ đang có trên màn hình máy tính của mình, quay lại với cái thế giới lạnh lẽo của cô, sau câu nói đầy lạnh nhạt và đau lòng đó. Cô chưa từng một lần nghĩ đến mình sẽ sống một cuộc sống khác, không phải vì cuộc sống hiện tại của cô đã quá hoàn hảo rồi, mà là vì...Đã có quá nhiều người gây ra cho cô những vết thương mãi mãi không thể nào chữa lành được, chỉ vì cái cụm từ "cuộc sống mới" của họ. Bạn thân của cô, rồi cả...mẹ của cô. Hyomin bây giờ...đang thực sự sợ hãi, khi lại có người muốn bắt đầu một "cuộc sống mới"...với côĐôi khi...chủ nhiệm pháp y Park Hyomin từng ước rằng, bộ não mình có thể giống như người bình thường, đôi khi có thể vờ như không hiểu vấn đề. Nhưng thật đáng tiếc, dường như ông trời đã lấy mất đi trái tim của cô thì đã bù lại thứ này cho cô. Hyomin hiểu nhanh đến mức...người đối diện chỉ cần nói một câu, cô đã hiểu được rằngEm muốn bắt đầu một cuộc sống mới với tôi, nhưng tôi thì không. Vì...tôi không muốn em phải đánh mất tất cả vì một người như tôi. Người mà...Chẳng yêu được chính bản thân mình thì làm sao có thể hy vọng...mình sẽ được một ai đó yêu thương-À, vậy sao? Vậy...chị làm việc đi. Tôi cũng sang phòng bên cạnh giải quyết chút tồn dưPhải chăng rằng, mình không xứng để cô đáp lại lời bằng mấy thứ mà cô đang nghiên cứu hay không, mà cho đến tận khi J rời đi, người này vẫn không lên tiếng thêm bất kỳ một từ nào, dù cho, nó đang có chút hy vọng nhỏ nhoi rằng, cô sẽ nói mình không làm việc nữa, mà thay vào đó, sẽ cùng em tâm sựKhông phải đây là một điều quá bình thường khi những cặp đôi yêu nhau sao? Một điều bình thường đến mức khiến chủ nhân Hắc Sát khao khát đến điên cuồngNó sang phòng mình rồi cũng ngồi phịch xuống sofa, trông thì đang có sự mệt mỏi và buồn chán. Tuy là cũng đoán được điều này sẽ xảy đến, nhưng nếu nó đến quá nhiều lần sẽ khiến J nảy sinh ra một thứ cảm giác. Tại sao mình không thử dù chỉ một lần, kéo người đó ra khỏi cái thế giới cô độc và lạnh lẽo đóJ đang bận chìm đắm trong mấy điều mà mình đang tự suy nghĩ trong đầu, tay cứ nhịp xuống dưới bàn, còn chẳng quan tâm đến là điện thoại mình vừa mới nhận được một tin nhắn nữa. Chỉ cho đến khi, chiếc điện thoại ấy đổ chuông, mới khiến chủ nhân Hắc Sát thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Liếc nhìn, là Q gọi đến, liền có chút không muốn bắt máy rồi, nhưng vẫn làm, vì chắc lại là đang muốn truy tìm tung tích của mình đây-Hi, đại ca J. Mấy ngày nay khỏe không, khi vứt lại hết mọi thứ cho bà chị già này?-Cũng nghe nói chị cũng đã chạy sang đây rồi, không phải sao?-Tin tức nhanh thật đấy. Rồi sao? Đại ca J là đang muốn bỏ mặc luôn Hắc Sát mà chạy theo tiếng gọi tình yêu à? Mà cũng quay lại nhanh thật đấy. Nghe S nói, còn chẳng thể tin được-Thì giờ, chị cũng nên tin đi là vừa. Tối nay, tôi và chủ nhiệm Park ở cùng một nơi đấyJ nói mà như đang thách thức người nghe, vì sự thật rằng, J cũng đã từng đón nhận một cái tát từ người này, chỉ vì một vài bức ảnh mà nó và cô hôn nhau bị chụp lại. Giờ J cũng muốn thử xem, nó và cô đã quay lại với nhau và hơn hết bây giờ thân phận của nó đã khác, thì...bà chị này còn dám làm gì nữa hay khôngThì quả thật, tiếng trong điện thoại bỗng nhiên im bặt đi. Nếu như người này càng không muốn chuyện của mình và cô được tiếp tục thì nó càng muốn làm trái ý, xem xem, ai dám làm gì nó-Người đó...tối nay...ở lại nhà em sao?Sao nghe giọng Q lại kỳ lạ thế này. Là sự ngập ngừng vì quá ngạc nhiên. J cũng nhận ra được, nhưng càng thế, nó càng cảm thấy "thỏa mãn" vì cái sự cố chấp của mình-Ừm. Chị còn muốn nói gì không? Không thì, đứa em này còn bận về phòng của người phụ nữ của mình nữaThật sự thì, với cái chất giọng "đểu cáng" này, chẳng ai nghe xong là đều có thể lên tiếng ngay liền được. Mãi một lúc rất lâu, âm thanh của điện thoại mới được vang lên, nhưng mà là, đó là sự...cảnh cáo-Park Hyomin không phải là người đơn giản mà em có thể lún quá sâu bản thân mình vào đâu, Park Jiyeon!-Chị chỉ nói như thế thôi, tự mình suy nghĩ điKhi âm thanh của chiếc điện thoại đã tắt hẳn, thì cũng là lúc đôi mắt J hằn lên mấy tia đỏ biểu thị cho sự giẫn dữ đến cực độ. Nó siết chặt lấy tay lấy mình, tại sao ai cũng bảo nó và cô không nên ở bên nhau vậy? Người thân thiết với nó, và ngay cả...người mà nó yêu. Và nếu như... một con người đã bị cơn giận và sự cố chấp điều khiển cùng một lúc, người đó sẽ hóa thành...Một con ác quỷ thực sự!J chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có ngày mình đi đến bước đường này. Nó mở ngăn kéo của mình ra, trong đó luôn giữ một thứ mà từ lâu lắm rồi, nó còn chẳng có ý định sẽ dùng đến một lần nào nữa. Thứ mà...Vào đêm nó biết được cô chính là chị Sunyoung của nó, đã bị Q đánh tráo. Và nay...chủ nhân Hắc Sát sẽ cho Q biết được...Mình có phải là loại người vì để đạt được mục đích mà bất chấp tất cả hay không? Kể cả việc...Sử dụng "thuốc" với chính người mà nó yêu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com