TruyenHHH.com

Bhtt Cuu Vy Ho Ly Phac Thai Anh X Lap Le Sa

"Đôi mắt của nàng không còn vô tư nữa Tiểu Ly à"- Thái Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt của Lệ Sa

"Ta có thể đánh mất mọi thứ nhưng tình yêu với nàng là mãi mãi. Dù ta có giết người thật thì..chỉ có nàng mới ngăn ta lại được thôi"

Thái Anh lập tức ngã vào người Lệ Sa:

"Thật vô dụng khi ta không khuyên được nàng"

"Nàng đừng tự trách vô ích, chuyện ta muốn làm tới Như Lai cũng không thể cản nổi"- Lệ Sa nói chắc ăn như bắp

.

Buổi tối trước khi rời đi...

Lệ Sa ở bên ngoài nói chuyện với Huyết Tư Kỳ:

"Hay người cùng Thái Anh trở về Hoàng cung đi. Có ngươi ở cùng Thái Anh ta an tâm hơn"

"Không cần đâu, thần đã chọn ở đây rồi. Không muốn xuống núi vướng bận hồng trần nữa. Nếu người muốn thần tiễn một đoạn thì thần sẽ tiễn người"

"Sau hôm nay ta sẽ không còn là Lạp phi nữa, nên người cũng không cần xưng là thần với ta nữa"- Lệ Sa cười nói

"Dạ được, vậy ta kêu người một tiếng tỷ tỷ có được không? Người lúc nào cũng ủng hộ ta, cũng bảo vệ ta"- Huyết Tư Kỳ đôi mắt long lanh nói

"Đôi mắt của ngươi rất xinh đẹp, đã khỏi rồi sao? Vậy thì tốt quá, đệ đệ"- Lệ Sa mỉm cười đáp

Huyết Tư Kỳ nghe xong vui mừng:

"Thiên Y Lão Nhân sau khi cứu đệ về đã tận tình chữa khỏi cho đệ, cho nên đệ muốn ở lại đây giúp đỡ cho ngài ấy"

"Được rồi, không còn sớm nữa. Đệ vào ngủ đi, ngày mai ta còn phải đi sớm" 

"Được"

Hai người nhanh chóng đi vào trong nhà. Lệ Sa đi lại chỗ gần giường của Thái Anh, nàng ngồi xuống cạnh Thái Anh. Lệ Sa đưa tay lên đặt ở đỉnh đầu của Thái Anh. Lệ Sa đang dùng pháp lực của mình để xóa bỏ đi phần kí ức của nàng cùng Thái Anh, toàn bộ tất cả đem đi xóa bỏ hết. Thái Anh ngủ say nên cũng không hay biết gì. 

Lệ Sa lấy tay mình ra, từng giọt từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống. Nhưng nước mắt của nàng không còn là bạch thủy mà đã chuyển thành huyết thủy đỏ thẳm mất rồi. Lệ Sa nhanh chóng lau đi mấy dòng lệ rồi rời khỏi giường. Đêm nay nàng nghĩ bản thân sẽ không ngủ được mất...

Trời chạng vạng sáng, khi mặt trời còn chưa lên...

Đến lúc Lệ Sa sẽ phải từ biệt Huyết Tư Kỳ và Thiên Y Lão Nhân, nàng chào tàm biệt cả hai người họ.

"Lệ Sa à tỷ đi đường cẩn thận"- Huyết Tư Kỳ nói lời từ biệt

"Cô có chắc với quyết định này chưa?"- Thiên Y Lão Nhân thì hỏi

"Được rồi, ta phải lên đường đây. Hai người bảo trọng, tạm biệt"

Lệ Sa nói rồi bế Thái Anh lên trong vòng tay của mình đi khỏi căn nhà. Ngoài trời hôm nay tuyết cũng đã ngừng rơi, thời tiết cũng trở nên ấm hơn bình thường. Cả hai người rời khỏi núi, lên núi thì khó nhưng khi đi xuống lại khá dễ nên Lệ Sa đi cũng rất nhanh.

---

Mặt trời lên...

Lệ Sa tay vẫn ẳm Thái Anh trên tay từ từ đi vào trong Hoàng cung. Vừa nghe quân lính cấp báo thì Khải Hoàng đã đích thân cùng nô tài đi ra tới cửa cung để nghênh đón. Cánh cổng lớn của cung mở ra, bên trong là Khải Hoàng cùng thuộc hạ của mình đứng đó còn cả Vân Chi nữa. 

"Chủ tử!!"- Vân Chi nhìn thấy Thái Anh thì nói

Lệ Sa từ từ tiến vào, nàng đặt Thái Anh xuống giao lại cho Vân Chi. Vân Chi nhanh chóng đỡ lấy chủ tử của mình, nàng nhìn Lệ Sa nói:

"Lạp phi...người không ở lại sao?"

"Ngươi sau này nhớ chăm sóc tốt cho Thái Anh, ta sẽ không ở đây nữa. Sau này cũng đừng nhắc ta trước mặt Thái Anh, vì ta đã xóa kí ức của ta và nàng ấy rồi. Nhớ đó, nàng ấy có mệnh hệ gì, ta hỏi tội ngươi"- Lệ Sa căn dặn

Vân Chi đôi mắt ươn ướt gật đầu lia lịa:

"Nô tỳ biết rồi"

Lệ Sa thấy Vân Chi trả lời xong thì mỉm cười rồi đi qua chỗ Khải Hoàng, nàng nói thầm vào tay y:

"Thứ ta hứa với ngươi, ba ngày sau sẽ đích thân đem tới cho ngươi. Còn chuyện ngươi hứa với ta thì nhất định phải làm đó, không được tổn hại đến nàng ấy. Dù là một sợi tóc"

"Một Hoàng đế sẽ không nói dối, nàng yên tâm"- Khải Hoàng cũng thì thầm đáp lại

"Vậy ta đi đây"- Lệ Sa nói rồi vụt biến mất trước mắt của tất cả mọi người

Cánh cổng cung cũng đóng lại như mối lương duyên của hai người cũng đóng lại mất. Nàng đã trở lại Thanh Khâu, trở lại với nơi thuộc về nàng.

---

Thái Anh sau khi được đưa về Trường Xuân Cung thì cũng đã tỉnh lại. Nàng bật dậy trên giường, cảm giác như bản thân đã quên mất thứ gì đó nên liền hất tấm chăn ra đi xuống giường.

Nhưng chân của nàng tuy đã chữa khỏi nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường nên nàng đã té xuống đất. 

Vân Chi đi vào thấy thế đỡ nàng lên:

"Chủ tử...chủ tử, người không sao chứ? Chân người đã khỏi nhưng còn chưa đi vững đâu"

Thái Anh sau khi bình tĩnh lại thì hỏi:

"Ta cảm giác như bản thân vừa nằm mơ một giấc mơ thật dài vậy nhưng khi tỉnh lại ta cảm giác đã mất thứ gì đó quan trọng lắm nhưng lại không nhớ ra. Ngươi có biết đó là thứ gì không?"

Thái Anh nhớ tất cả mọi thứ, nhớ mình là Hoàng hậu, nhớ mình ở trong Trường Xuân Cung, nhớ được Vân Chi nhưng chỉ có Lệ Sa là nàng không nhớ gì cả.

Vân Chi nghe hỏi thì không biết trả lời thế nào, Thái Anh thấy Vân Chi cứ trơ ra đó im lặng thì hỏi tiếp:

"Chân ta bị sao vậy? Sao chân ta lại bị thương?"- Vì chiếc chân có liên quan kí ức đến Lệ Sa nên nàng cũng quên mất

"Ờ...người đi đứng không cẩn thận nên đã té, dẫn đến chân bị thương. Giờ thì khỏi rồi, có điều người phải tập đi lại mới được"- Vân Chi nhớ lời Lệ Sa dặn nên chỉ biện đại cái cớ để trả lời

Thái Anh cũng gật đầu:

"Sao ta cứ cảm thấy trong lòng trống rỗng như vậy chứ? Ngươi có nhớ ai tên Lạp Lệ Sa gì đó không? Sao ta chỉ nhớ mỗi cái tên này vậy? Kì lạ"- Nàng ôm đầu nói

                                                                  ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com