TruyenHHH.com

Bhtt Cover Lichaeng Chu Nha Oi Cup Nuoc Roi

Tôi ở một mình, tôi cảm giác lỗ tai mình rất yên tĩnh, còn khi tôi ở cùng với Dật Vân, y như rằng trong lỗ tai tôi có cái rạp xiếc, suốt ngày ồn ào không ngừng. Tôi đang ngồi suy nghĩ kế hoạch cho giám đốc, thậm chí tôi đã bứt đứt hết mấy cọng tóc, Dật Vân bê chậu rửa chân đầy nước bước đến. Cảnh này quen ghê, phải rồi, chính là cảnh mẹ rửa chân cho con ấm áp trong quảng cáo, cho đến khi Dật Vân cười ngọt ngào với tôi, tôi muốn ngay lập tức đoạn tuyệt "mối quan hệ" này.

Bạn của chủ nhà đến rất nhanh, chị ấy đang chỉ dẫn. Sau khi thấy bạn của chủ nhà, tôi càng thêm xác định chủ nhà là T. Người bạn đó để tóc ngắn, ăn mặc unisex, trên tai đeo đinh cực kỳ cá tính, khuôn mặt thanh tú, cao hơn chủ nhà một chút, cả ngoài toát ra vẻ tiểu soái làm cho tôi phải nhìn lén vài lần. Động tác cũng vô cùng linh hoạt, thật là tuấn tú. Chính là như vậy! Có biết bao nhiêu T xinh đẹp, T anh tuấn, hà cớ gì tôi phải nhớ đến tên mập mạp Tề Tiêu kia? Tề Tiêu, mối tình đầu của tôi, câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi dùng với tôi không sai chút nào. Cô ta không cao, hơi mập, vẻ ngoài cũng bình thường, không có gì nổi bật, bất quá xem như là dễ thương. Cô ta có cái bụng mỡ nhỏ, ôi nó rất êm ái, mỗi khi đùa giỡn tôi sẽ gối đầu lên bụng cô ta. Nhưng tôi sợ nó ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe nên lôi kéo cô ta chạy bộ, lúc đó tình yêu vẫn cuồng nhiệt, cô ta cũng chiều theo ý tôi. Không ít T cố ra vẻ đàn ông, cũng học luôn thói trăng hoa của họ. Vẻ ngoài Tề Tiêu thuộc dạng trung thực, lòng dạ lại gian xảo, tôi luôn nghĩ nữ và nữ yêu nhau sẽ không như vậy, kết quả vẫn để bản thân bị cuốn vào vòng lẩn quẩn.

Bạn của chủ nhà ôm Love chơi đùa, tôi cầm thức ăn của nó đưa cho cô ấy. Cô ấy rất phóng khoáng chìa tay về phía tôi, cười cởi mở. "Tôi tên Vưu Đắc, Vưu trong Đặc Biệt, Đắc trong Được Mất."

"Chào cô, tôi tên Dật Vân." Dật Vân kéo tôi ra phía sau, khí thế bừng bừng bắt tay Vưu Đắc, sau đó chỉ tay vào tôi nói. "Cậu ấy là bạn gái của tôi."

Tôi đỡ trán, đẩy Dật Vân xuống, bắt tay Vưu Đắc: "Xin chào, tôi tên ..."

"Tiểu Chaeng, Park Chaeyoung." Vưu Đắc dường như rất thích cười. "Tôi biết mà, LiLi đã kể tôi nghe về cô."

"LiLi?"

"Phải, Lalisa Manobal." Love làm ồn, Vưu Đắc cúi xuống chơi đùa với nó. "Chủ của cục cưng Love."

Xưng hô thân mật như vậy, chắc chắn quan hệ của hai người rất tốt, xem ra tính hướng của chủ nhà mười phần là...Điều này làm lòng tôi gợn cơn sóng nhỏ. "Chị Lisa đâu rồi?"

"Chị ấy hả, đi Mỹ rồi." Vưu Đắc nói. "Có điều chắc vài ngày nữa là chị ấy trở về, biên tập hối thúc giao bản thảo."

"Ừ."

Vưu Đắc gần ra khỏi cửa thì quay đầu lại. "Chaeyoung, WeChat của cô là gì? Tôi mới đến thành phố này, tôi muốn..."

"Cô muốn làm gì?" Dật Vân "hung ác" nhìn Vưu Đắc.

"Nơi này xa lạ với em nên em muốn nhờ chị Chaeyoung..." Vưu Đắc ngây người, sau đó giải thích tường tận với Dật Vân. Tôi nhanh chóng kéo Dật Vân ra phía sau, tránh cho cậu ấy chọc giận bạn của chủ nhà, tôi còn phải ở đây một thời gian đó. "Không thành vấn đề."

Dật Vân bực bội đứng một bên nhìn Vưu Đắc và tôi trao đổi WeChat, chờ Vưu Đắc đi rồi, cậu ấy lôi kéo tôi. "Tiểu Chaeng, cậu không thấy mình hả? Mình chết rồi chắc?"

"Cậu đừng kiếm chuyện, ăn sáng đi."

"Mình không quen ăn sáng." Dật Vân bắt đầu lầm bầm.

"Chừng nào cậu đi?"

"Chừng nào cậu đáp lại mình thì mình đi."

"Mình sẽ không chấp nhận mối quan hệ này." Tôi nhìn Dật Vân. "Hơn mười năm trước, mình đã nhìn rõ cậu rồi."

"Tiểu Chaeng, sau này mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt mà."

"Ờ." Tôi lạnh nhạt trả lời Dật Vân. "Vậy ngày mai cậu làm bữa sáng nha."

Dật Vân "ôi" một tiếng. "Vậy tối nay cậu đáp ứng mình nha"

"..."

Dật Vân quấy nhiễu không ngừng, tôi gọi Sầm Sầm đến giải quyết cậu ấy, bất quá tôi có thể đoán trước được giọng điệu của Sầm Sầm. Quả nhiên, cậu ấy cười cao quý. "Kể từ sơ trung cậu ta bị điểm không môn toán, cậu ta đã không còn là người Lưu gia xuất chúng bọn mình nữa rồi."

"Cậu ấy là cô của cậu."

"...Chờ mình làm đại đương gia, chuyện đầu tiên mình làm là gạch tên cậu ấy khỏi gia phả."

"Bây giờ cậu ấy vẫn là cô của cậu."

"Shut up!"

"Cháu gái hả?" Dật Vân đến gần chỗ tôi nghe điện thoại, thân thiết gọi.

".....Park Chaeyoung, cậu đang cầm gì trên tay?"

"Máy hút bụi."

"Tốt lắm, mình sẽ cho người đến nhặt xác." Sầm Sầm cúp điện thoại.

Dật Vân làm vẻ mặt thẹn thùng che ngực, tư thái e ấp như nụ hoa chờ nở rộ. "Tiểu Chaeng, cậu muốn làm gì mình sao?"

Tôi nhìn máy hút bụi trên tay, Dật Vân cũng liếc mắt nhìn máy hút bụi, cậu ấy kêu lên một tiếng, chạy vọt ra cửa. "Mình đi mua thức ăn."

Tôi làm xong hết công việc, cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, ơ, Dật Vân vẫn chưa về? Tôi có cần đi báo án tìm trẻ lạc không nhỉ? Tôi suy nghĩ kĩ thì có chút sốt ruột, dù sao Dật Vân đối với thành phố này không quen thuộc. Hừ, đi mua đồ ăn khuya trước rồi tính tiếp, tôi mở cửa ra đã nhìn thấy Dật Vân ngồi ở cầu thang, cậu ấy chôn đầu vào đầu gối, bả vai run run.

"Dật Vân?"

"Chaeng." Dật Vân nước mắt lã chã, cậu ấy bi thương đứng lên."Mình nhìn thấy Ban Thảo."

Dật Vân nói xong, tôi biết ngay Ban Thảo là ai. Tất nhiên không phải nam, người đó là nữ, chính xác hơn đó là người Dật Vân thầm mến thời sơ trung, một cô gái ăn mặc nam tính. Lúc đó Dật Vân cũng không giống như bây giờ, cậu ấy rất mập, lùn, là đối tượng cho cả lớp giễu cợt. Bản tính Dật Vân lạc quan, đương nhiên cậu ấy không thèm để ý những chuyện như vậy, ngoại trừ Ban Thảo, chỉ cần ả nói gì đó, cậu ấy sẽ ngây người. Cũng có thể lúc sơ trung, suy nghĩ của mỗi người đều chưa chín chắn, Ban Thảo cũng vậy, không ít lần ả trêu chọc Dật Vân, có một lần, ả dùng tay chỉ vào mũi Dật Vân. "Tớ mà cùng đầu heo nói chuyện yêu đương ư?"

Lúc đó tôi trông thấy, kéo Dật Vân ra, tát vào gương mặt tuấn tú của Ban Thảo một cái thật vang. Dĩ nhiên, tôi hiếm khi làm chuyện khác người, đây chỉ là một trong số ít lần đó. Sau khi tát xong, hai chân tôi run run, khi đó vẫn luôn có tin đồn Ban Thảo quen biết xã hội đen, tôi sẽ không bị mấy tên côn đồ kéo ra rừng cây sau trường ức hiếp chứ? À, sau trường của tôi là một cái chợ. Tiếp sau đó, đương nhiên là A Hiểu ra mặt, chờ Ban Thảo phản ứng kịp thì cậu ấy đã bảo bộ "hai chú gà con hoảng sợ", tôi và Dật Vân, ở phía sau. Cậu ấy anh tuấn tựa như "một con gà mẹ đứng sừng sững đầy kiêu hãnh ".

Dù nói như thế nào, từ trước đến nay Ban Thảo vẫn là *vết Chu Sa trong lòng Dật Vân, mặc dù bọn tôi đều nhất trí cho rằng đó chỉ là vết máu của một con muỗi.
--------------------------------

*Vết Chu Sa(朱砂痣): vết cắt trong lòng.

*Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi (情人眼里出西施): ý chỉ những người yêu nhau, dù đối phương có như thế nào cũng cảm thấy đối phương đẹp như Tây Thi. Tây Thi (西施) hay Tây Tử (西子) là một đại mỹ nhân trứ danh thời kì Xuân Thu, đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân Trung Quốc. Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước, gọi là Trầm ngư (沉魚).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com