Bhtt Cover Lichaeng Chu Nha Oi Cup Nuoc Roi
Dật Vân là người nóng vội, tôi khuyên mãi cậu ấy vẫn cố chấp bỏ dở khóa học để trở về. Trời mùa hè sáng rất nhanh, bây giờ chỉ mới tờ mờ sáng, chắc hẳn khoảng sáu hoặc bảy giờ là cậu ấy sẽ có mặt ở đây. Tôi đến tiệm bánh ngọt mua bánh bao và sữa tươi chờ khi nào cậu ấy đến thì cho cậu ấy. Tôi ngồi tại chỗ xin giám đốc cho nghỉ phép, những lời ông ấy vừa nói tôi đều hiểu. Hợp đồng lần trước là do tôi quá vội vàng, ông ấy hay nói: "Cô bé Park này suy nghĩ chưa thấu đáo, cần phải được uốn nắn lại."
"Chaeyoung." Giọng nói từ đằng sau phát ra, tiếp theo Dật Vân kéo tôi ôm vào lòng, cậu ấy cao hơn tôi một cái đầu, tính tình lúc nào cũng hấp tấp. Dật Vân xoa tóc tôi. "Cậu có nhớ mình không? Mình biết cậu nhớ mình lắm, cậu xem cậu ôm mình chặt như vậy nè, không cần nói gì hết, mình đã đặt phòng ở khách sạn gần đây rồi."
"..."
Kể từ cao trung, Dật Vân bắt đầu luôn miệng "Cậu buồn hả, Park Chaeyoung? Tụi mình đi mướn phòng nha!"
"Cậu ăn sáng chưa?"
Dật Vân nhìn cái bánh bao bị bản thân đè xẹp lép, mờ ám vịn vai tôi, cầm bánh bao ném ra phía sau: "Có cậu ở bên cạnh rồi, ai lại ăn thứ này chứ?"
"Ơ hay, cậu thanh niên trẻ, không nhìn thấy thùng rác hả?" Phía sau, một dì dọn vệ sinh bực mình, gõ chổi xuống đất.
"Cậu đi nhặt bánh bao lên mau."
Trước ánh mắt tức giận của dì dọn vệ sinh, Dật Vân không thể làm gì khác hơn là nhặt bánh bao lên. Như vậy, dì ấy mới bớt giận "Thế mới đúng chứ, nhặt đồ bỏ đi mới là thanh niên tốt."
"Mình muốn ăn cơm cậu nấu." Dật Vân cắn bánh bao, làu bàu bên tai tôi. "Ở Mỹ chán muốn chết, cậu cũng không sang thăm mình."
"Mình còn phải đi làm, làm gì có thời gian." Tôi đi đến chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
"Nếu không thì cậu qua Mỹ làm đi? Mình giới thiệu việc làm cho cậu." Dật Vân theo sau tôi lên xe buýt.
"Chi phí sinh hoạt ở Mỹ rất cao, mình không có khả năng."
"Cậu có thể ở chung mình, nhà mình có, tiền ăn mình lo." Dật Vân nói. "Mỗi tháng cho tiền cậu mua sắm làm đẹp."
"...Cậu có muốn sẵn tiện tụi mình đăng ký giấy kết hôn luôn không?"
"Thật hả?"
"..." Xuống xe gần khu nhà trọ, tôi dự định đi chợ mua thịt vịt, Dật Vân cũng đi theo tôi. Dạo một vòng chợ, Dật Vân cầm hai cọng hoa tỏi non nhìn tôi. "Tiểu Chaeng, không ngờ cậu giỏi như vậy."
Vừa ra khỏi chợ không bao xa thì bọn tôi gặp chủ nhà. Ô! Đúng là chủ nhà của tôi rồi, chị ấy không có nói đã trở về. Chủ nhà đang nói chuyện điện thoại, mi nhăn lại, vẻ mặt thiếu bình tĩnh hiếm thấy, lo lắng chuyện gì chăng. Tôi vẫy tay với chị ấy, chị ấy nhìn thấy, cúp điện thoại trong tay đi thẳng đến tôi. Tim tôi bỗng dưng đập mạnh, ánh nắng chiếu lên da có chút nóng, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại chủ nhà sau khi biết chị có thể là T. Chủ nhà ăn mặc đơn giản, nhưng lại tạo ra nét riêng. Tôi sờ chiếc lắc da màu trắng trên cổ tay, trên tay là túi lớn túi nhỏ trông tôi hơi chật vật.
"Tiểu Chaeng." Chủ nhà nhìn tôi, chị vươn tay muốn cầm giúp tôi, ngón tay vừa đụng đến thì Dật Vân vọt ra, cậu ấy giành lấy túi trong tay tôi. "Tiểu Chaeng, để mình cầm cho."
Chủ nhà thu tay lại, lúc này mới nhìn Dật Vân. "Xin chào, xin hỏi..."
"Tôi là bạn gái của Chaeyoung." Dật Vân còn lấy tay ôm đầu vai tôi, tôi lấy lại tinh thần đẩy tay của cậu ấy ra. "Đừng nói bậy."
"Thì ra là vậy." Chủ nhà cười cười. "Chào em, tôi là Lalisa Manobal, chủ nhà của Tiểu Chaeng."
"Chào chị La, cảm ơn chị đã chiếu cố vợ em...ưm..."
Tôi vội vàng che miệng Dật Vân, đề phòng cậu ấy nói lung tung. "Lisa, sao chị về nước vậy?"
"Bạn chị xảy ra chuyện nên chị về xem sao."
"À thì ra thế, vậy chị đang chờ bạn hả?"
"Đúng rồi." Chủ nhà trả lời, sau đó cười nhìn Dật Vân lại nhìn sang tôi. "Những ngày qua thật làm phiền em quá, chuyện sau này cứ để bạn chị lo."
"Dạ, em mới làm phiền chị." Tôi nói: "Không cản trở chị chờ bạn nữa, bọn em đi trước."
Dật Vân nhìn chủ nhà, có vẻ như muốn ném cho chị ấy một ánh mắt khiêu khích, tôi vội vã che mắt cậu ấy kéo đi, thật là một tỷ cái lúng túng của đời người trong chớp mắt.
Dật Vân bắt đầu phát tác. "Gì mà có thể là T, mình thấy chủ nhà của cậu chắc chắn là T, cậu không thấy ánh mắt chị ấy nhìn cậu hả? Quá nguy hiểm! Này, bây giờ cậu quay đầu chạy còn kịp đó?"
"Cậu thích xào hay nấu?" Tôi chặt thịt vịt.
"Xào, xào lửa lớn ấy, thật nhiều ớt cay." Dật Vân tiếp tục nói. "Chaeng, nãy giờ cậu có nghe mình nói không vậy?"
"Có chứ." Tôi nói. " Vậy cậu cảm thấy chủ nhà của mình thật sự là T?"
Dật Vân vén vén tóc tôi. "Không phải người ta hay nói người đồng giới đều có Radar cảm ứng sao? Dây anten cảm ứng của cậu đâu mất rồi?"
Tôi đẩy tay cậu ấy ra, suy nghĩ kĩ lại.
"Chaeng, cậu xem cậu kìa, xuân tâm nảy mầm sinh ý cười!" Dật Vân giống như thấy cái gì rất đáng sợ, oán giận nói."Mình còn ở đây, cậu đã nghĩ đến tái giá."
Tôi quơ con dao trong tay. "Dật Vân, cậu còn nói linh tinh, mình sẽ dùng cậu làm thức ăn ngay."
"Chaeng, đôi mắt đào hoa đó có gì tốt chứ, giống y như Tề Tiêu..."
Nghe đến tên "Tề Tiêu", vẻ mặt tôi hơi mất tự nhiên, cúi đầu, không tranh luận cùng Dật Vân nữa, tiếp tục chặt thịt vịt.
Dật Vân dùng chiếc đũa chọt chọt vai tôi. "Tiểu Chaeng, mình sai rồi, nhắc tới tên "người chết" quả thật là điềm xấu."
"Khi ấy, mình muốn đi đánh xác chết đó, cậu còn cản mình." Dật Vân giả vờ khóc hu hu vịn vai tôi. "Mình sai lầm rồi."
Tôi thở dài, trộn đều rau cải "Cậu rửa rau đi."
"Được thôi."
Tôi nên vượt qua cửa ải này, không thể lúc nào cũng nghĩ Tề Tiêu thích ăn gì, thích xem gì. Phản bội là điều tuyệt đối không thể tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com