TruyenHHH.com

Bhtt Co Tich Xu Bach Hop

Chuông thánh đường điểm từng tiếng "ding dong", Anna thân váy cưới trắng tựa tuyết, đầu đội vòng hoa baby trắng muốt, tay điểm thêm một bó hoa baby trắng xen tím xinh xắn. Môi nàng mỉm cười như hoa, mắt nàng nhìn chú rể Kristoff bảnh bao trong lễ phục trắng trước mặt, mắt nàng dịu dàng và thuần khiết tựa như trái tim hoàn hảo của nàng vậy. Xong, trong một khoảnh khắc, nếu để ý người ta sẽ thấy nàng cứ dõi mắt về phía bên dưới để tìm kiếm một hình bóng thân thuộc, hình bóng nàng cả đời sẽ ôm trọn trong tim, nhưng... người đó thật sự không đến. Dù nàng quay lại, kiếm tìm bao nhiêu lần đi nữa thì người đó vẫn không ở đó và mỉm cười với cô như đã từng.

Elsa! Chị thật sự không thể chúc phúc cho em sao? Dù một lần chị cũng không muốn chúc phúc cho em sao?, Anna đau khổ nghĩ. Nụ cười trên môi nàng dần không còn sự vui vẻ, đôi mắt trong suốt dần kéo ra một mảng lo âu, đau đớn.

Ở một nơi vắng vẻ của lâu đài hoàng gia, Elsa lặng lẽ ngắm nhìn vườn hồng đỏ rực. Nàng ngồi trên thành hồ của đài phun nước, ôm gối, gối đầu lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn một mảng đỏ rực đang đua nở kia. Xong, trong lòng nàng lại là một màu xám xịt của bầu trời ngày đông. Tận nơi sâu nhất, một cơn bão tố đang vây lấy nàng, khiến nàng cảm giác toàn thân đều tê dại, tim cứ từng hồi nhói lên, trong đầu là hình ảnh Anna đã rơi nước mắt khi cầu xin nàng hãy đến dự đám cưới của em ấy vào hôm trước.

Anna đã khóc, đã năn nỉ, đã nói hết lời, nhưng lúc ấy Elsa đã bỏ đi, lạnh lùng và nhẫn tâm. Xong, dù là tỏ ra lạnh lùng cách mấy, thì khi quay lưng lại nước mắt nàng vẫn không thể cách nào nén lại, từng giọt một thành dòng lăn dài trên má.

"Elsa! Mày là kẻ tàn nhẫn. Em ấy đã khóc mà mày vẫn... Sao mày không thể bình ổn mà cười chúc phúc cho em ấy chứ? Em ấy là em mày mà. Là em ruột của mày, là đứa trẻ mà mày phải vui mừng khi nó tìm được hạnh phúc của riêng mình. Sao mày lại như vậy? Mày tức giận, mày đau lòng, hay mày sợ hãi điều gì chứ? Hả Elsa? Mày là đồ ngốc à?", Elsa tự vấn chính mình. Trên mặt nàng là những đường nét đau đớn, mệt mỏi, xanh xao đến lạ thường. Trong đôi mắt vốn lãnh cảm của nàng hiện tại vương đầy những tổn thương, những mâu thuẫn mà chính nàng không cách nào có thể tự mình xóa nhòa được.

Trong lúc Elsa vẫn đang rơi vào mớ cảm xúc dày vò, thì Olaf từ đâu chạy đến, vui vẻ, nhí nhố, kêu, "Nữ hoàng! Người sao lại ở đây? Người không đi dự đám cưới của Anna à? Đám cưới có nhiều thứ đẹp lắm. Anna cũng rất đẹp, bánh cưới cũng rất đẹp, đồ ăn lại vô cùng "đẹp mắt". Sao người lại không đi vậy? Người không khỏe à?". Cậu nhóc nhí nhố ngó trước, lại ngó sau xem xét nữ hoàng của mình. Xong, cậu còn nhỏ, nên làm sao cậu nhìn ra trong ánh mắt của Nữ hoàng Băng giá là nỗi đau ê ẩm không cách nào xóa nhòa.

"Ta không đi đâu. Ngươi qay lại lễ đường cùng em ấy đi. Em ấy sẽ mong người lắm", Elsa cố cười dịu dàng với Olaf. Nhìn cậu nhóc người tuyết nhí nhố, có đôi răng thỏ trước mặt nàng càng thêm nhớ về những ngày tháng vui vẻ cùng Anna, những khó khăn cả hai để vượt qua để về bên nhau. Xong, sau cùng đó vẫn là câu chuyện đau lòng, nàng và em ấy mãi mãi cũng không thể...

Cậu nhóc Olaf nghiêng đầu, ngây ngốc bảo, "Không phải. Người mà chị Anna muốn gặp nhất là người cơ. Chị Anna có nói nữ hoàng là người quan trọng nhất với chị ấy, dù là ai cũng không thay đổi được, là duy nhất và mãi mãi cũng sẽ không đổi cơ. Anna muốn người đến mới đúng. Nữ hoàng! Chúng ta cùng đi với nhau đi!". Cậu nhóc cố kéo áo của Elsa đi, dùng cái tay làm từ nhánh cây của mình kéo kéo lấy tay áo của nàng.

Nhìn Olaf liên tục kéo áo mình, khiến Elsa vô thức nhớ lại chuyện của buổi tối hai hôm tước. Khi đó nàng cũng ngồi ở vườn hồng này, cũng đã nghiêng đầu, tựa gối lẳng lặng ngắm hoa, lòng rối như tơ. Xong, lúc ấy người kéo tay áo nàng lại là Anna cơ.

Anna cả buổi chiều không thấy Elsa đâu, nên sau bữa ăn cùng Kristoff nàng đã chạy đi tìm chị ấy. Nàng đã rất lo lắng cho thái độ im lặng của chị ấy khi nàng nói rằng mình sẽ đám cười và dù chị ấy không nói gì, nhưng mà hành động im lặng, dáng vẻ tránh đi, cố né khỏi nàng khiến nàng không khỏi đau đớn trong nỗi lo lắng của chính mình.

Tìm một lúc thì Anna tìm thấy Elsa ở vườn hồng. Nhìn từ xa, dưới ánh trăng lạnh tóc chị ấy ánh vàng, cơ thể mỏng manh mảnh khảnh, dáng chị ấy ngồi co lại trông thật cô đơn, khiến nàng vừa thương lại vừa tự trách bản thân mình thật nhiều. Nàng nghe thấy những tế bào của mình hét lên hãy chạy đến bên kia an ủi chị ấy, trái tim siết lại đau nhói, nhưng lý trí lại bảo nàng hãy mỉm cười và tỏ ra vô tư chạy đến chị ấy, cố hành động như cách một đứa em gái nên làm. Không gì hơn là một tình thân và chị em. Dù biết, đó là việc khiến cả hai tổn thương.

"Elsa! Chị làm gì ở đây vậy?", Anna vờ mỉm cười ngây ngô, hỏi. Nàng đứng dưới ánh trăng, che đi dáng người co lại của Elsa, hai tay để sau lưng siết lại, ép chính mình phải tỏ ra bình thường nhất, không cho phép mình kích động ôm lấy người trước mặt, dù cho muốn cách mấy đi nữa.

Elsa quay lại, ngẩng đầu nhìn lên. Anna của nàng ở đấy, dưới ánh trăng, mặt mờ đi trong bóng tối, khiến nàng không cách nào quan sát em ấy rõ ràng, ngoài nụ cười trên môi. Em ấy luôn cười với nàng như vậy, để rồi khiến nàng muốn đi xa hơn giới hạn của cả hai. Xong, trước cả khi nàng kịp dừng lại, thì em ấy đã là người giải thoát cho cả hai – bằng một đám cưới với Kristoff.

Elsa lắng nghe trái tim mình thắt lại vì Anna, vì tình cảm ngu ngốc và sai trái của mình, nhưng nàng vẫn cố lạnh giọng, bảo, "Không phải chuyện của em, Anna".

Anna có chút đứng mình, tim đột ngột bị bóp nghẹt, nụ cười trên môi trở nên cứng đờ, đau đớn lan tỏa toàn thân, hai tay nàng bấu chặt, cố giữ bình tĩnh nhất có thể để bản thân không lặp tức bật khóc vì sự lạnh nhạt đến từ Elsa – người với nàng là duy nhất.

"Muộn rồi. Chị cũng nên về nghỉ thôi Elsa. Đi. Chúng ta cùng về nha!", Anna cố vui vẻ. Nàng đưa tay đến kéo tay áo của Elsa, nhưng vừa nắm kéo một cái liền bị đối phương tàn nhẫn giựt mạnh ra.

"Đừng tùy tiện", Elsa cảnh cáo. "Chị không muốn như lần trước phải dùng sức mạnh của mình đâu". Xong, nàng rõ ràng làm gì dám làm, nàng làm gì có thể khiến người mình thương yêu tổn thương cơ chứ.

"Elsa! Chị sao vậy? Em làm gì sai rồi à? Vậy em xin lỗi mà. Đừng giận em nữa. Nha nha nha!", Anna cố tỏ ra đáng yêu. Dù trái tim của nàng đang vụn vỡ.

"Không. Em làm đúng lắm. Kristoff rất tốt. Em chọn đúng rồi. Chị mừng cho em", Elsa giọng mỉa mai. Nàng cũng không hiểu lời kia nàng vì sao mà nói ra được, dù thật tâm nàng vốn không hề muốn Anna đau lòng. Chính nàng nói xong lại mắng mình thật nhiều, trong lòng lại thêm nhói đau. Nàng đúng là đồ ngốc, đã tổn thương lại còn khiến người khác tổn thương.

"Elsa! Chị biết em làm vậy là vì gì mà".

Anna tin rằng Elsa hiểu tại sao nàng làm vậy, nhưng tại sao chị ấy lại cứ cố ý vờ như không hiểu chứ.

"Chị biết, hay không biết thì sao? Quan trọng với em lắm à?".

"Trong lòng em chị là duy nhất, là quan trọng nhất. Dù là ai cũng không thể khiến vị trí của chị trong lòng em thay đổi. Điều đó chị cũng biết mà Elsa!".

"Em đánh giá cao chị rồi Anna. Chị chỉ là chị gái, mãi mãi cũng chỉ là chị gái của em thôi. Đừng đánh giá chị cao làm gì. Chị không phải người sẽ đi cùng em cả đời này đâu. Người đi cùng em là Kristoff kìa".

"Elsa à! Chị biết em nghĩ gì về chị mà. Chị với em không chỉ...".

"Quan trọng không? Em nghĩ gì về chị thật quan trọng không? Không phải sau cùng chúng ta cũng chỉ là chị em thôi sao hả, Anna?", Elsa cay đắng hỏi. Trái tim nàng bị bóp chặt, đau đớn không chịu nổi. Dù lời nói nàng là làm người khác tổn thương, nhưng nàng lại rõ ràng là người tổn thương bởi lời nói của chính mình hơn cả. Nàng yêu Anna, muốn bảo vệ em ấy hơn bất cứ ai trên đời này. Xong, nàng lại cứ hết lần này đến lần khác lại khiến em ấy tổn thương, làm đau luôn cảm xúc của mình, khiến chính mình trở nên khổ sở.

Anna sau cùng không nén được nữa, nước mắt đau lòng cũng đã rơi, nhưng nàng vẫn rất nhanh liền quay đi che giấu đi nước mắt.

Nhìn tấm lưng mỏng manh kia quay đi, Elsa liền biết Anna của mình đã khóc. Nàng vội đứng dậy, muốn kéo em ấy vào lòng ôm lấy, nhưng cánh tay đưa ra của nàng lưng chừng, rồi lại thôi, thu về. Nàng nén lòng quay lưng, vẫn cố lạnh lùng bước đi, không để nước mắt mình rơi cho người mình yêu thương thấy.

Anna kịp quay lại nắm giữ lấy cổ tay Elsa, nói trong nước mắt, "Coi như em cầu xin chị. Chị có thể dự đám cưới của em được không? Em không thể vui vẻ trong ngày cưới nếu vắng chị, Elsa!". Nàng đến cuối cùng cũng chỉ mong nhất là nhìn thấy chị ấy, muốn chị ấy chúc phúc cho mình. Nàng biết bắt chị ấy chúc phúc cho mình rất tàn nhẫn, nhưng mà nàng càng không thể không cần một lời từ chị ấy. Không, nàng sợ nàng sẽ đi quá giới hạn, vượt khỏi vùng cấm địa an toàn cuối cùng mất. Nàng làm vậy là ích kỷ lắm đúng không?

"Anna! Em biết chị sẽ không đồng ý mà", Elsa giọng có chút gian nan. Nàng hiểu Anna cần mình, cần nàng đến đó và nói cho em ấy lời chúc phúc, nhưng nàng làm không được. Nàng mãi mãi làm không được. Tình cảm này, nàng biết cần buông, nhưng nàng không thể buông. Giữ không được, buông không đành, dây dưa không rõ, nàng cuối cùng chỉ đành chọn trốn tránh.

"Elsa à! Em không thể không có chị. Làm ơn đi! Em cần chị, Elsa!", Anna nước mắt càng lúc càng rơi nhiều. Tay nàng níu thêm chặt tay áo của Elsa, trái tim cứ không ngừng xiết lại, đau đớn đến tê dại.

"Anna! Chị không thể...", Elsa sau cùng vẫn không cách nào vượt qua được tình cảm của chính mình, không thể mạnh mẽ chúc phúc cho Anna. Nàng lấy hết can đảm đẩy tay em ấy ra, rồi vội vàng rời đi. Xong, chân nàng vười bước đi, cũng là lúc nước mắt của nàng từ giọt rơi xuống dần dần hóa thành dòng nước lăn dài trên má.

Dưới ánh trăng lạnh, giữa bốn bề âm u, vườn hồng đỏ rực ma mị, Elsa đi vội vã trong nước mắt âm thầm, Anna nhìn theo bất lực, sau cùng ngồi gục xuống đất, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi...

Quay lại hiện tại, Elsa vẫn ngồi cùng Olaf ở khu vườn đêm ấy, trong khi Anna lại cùng người khác trong lễ đường, chuẩn bị thành hôn và sau hôm nay nàng sẽ là sự dư thừa trong cuộc sống của em ấy. Vì em ấy đã có người để dựa vào, luôn bảo vệ và không làm em ấy khóc.

Elsa vỗ vỗ nhẹ má Olaf, khẽ hỏi, "Có phải ta ngốc lắm không, Olaf? Rõ ràng là ta yêu đến vậy, có quyền năng mang người ta mang giấu đi, tìm một nơi nào đó không ai biết cả hai là ai, cùng nhau vượt qua mọi giới hạn để bên cạnh nhau, nhưng ta lại không làm vậy. Ta có phải quá ngu ngốc rồi không? Haha!". Nàng cười gượng trong sự đau đớn tột cùng, đôi mắt càng lúc lại càng thêm bi ai không thể tả.

Olaf không hiểu chuyện, ngây thơ đáp, "Ừm. Nếu như vậy thì người ngu ngốc lắm luôn á!".

Elsa to tròn mắt nhìn Olaf, nàng nghe lời nói thành thật của cậu nhóc người tuyết do mình tạo nên cùng Anna xong không biết nên khóc hay cười cho phải. Xong, cậu nhóc ấy nói không sai, nàng thật sự quá ngốc.

"Nhóc không sợ ta sẽ biến nhóc thành đám nước băng à? Thẳng tính quá cũng không tốt đâu", Elsa vỗ nhẹ đầu Olaf, dạy dỗ cậu chàng.

Olaf ngốc nghếch, nghiêng đầu qua lại, đáp, "Thì người hỏi mà. Thần chỉ trả lời đúng thôi. Ngốc thật mà!".

Elsa vờ chau mày, nhìn Olaf sắc bén.

Olaf rùng mình, ấm ức, "Rõ ràng là người nói trước mà nữ hoàng. Olaf có làm gì đâu. Người đừng giận quá mà giết thần nha nữ hoàng đáng kính". Cậu nhóc xụ mặt, đôi mắt long lanh sắp khóc đến nơi.

Elsa bật cười khẽ, lại vỗ vỗ đầu Olaf, "Ngươi ngốc quá! Ta không chấp nhất người ngốc".

"Vậy người cũng đừng chấp nhất mình nữa nhé! Chúng ta ngốc giống nhau. Ngốc cũng rất tốt. Hihihi!", Olaf ngây thơ cười vui. Cậu nhóc thật đơn giản, buồn đó lại cười đó, tính cách đơn thuần lại dễ lừa, vừa đáng yêu lại vừa đáng đánh chết đi được.

"Hừm! Ngốc như ngươi thật tốt. Còn ngốc như ta, lại là khiến chính mình và người ấy cũng tổn thương. Ngu ngốc hơn cả ngu ngốc", Elsa cười buồn. Trong lòng nàng những cơn bão cứ liên tục cuồng cuộn, khấy đảo cảm xúc của nàng, khiến nàng chìm trong bể đau không thấy đáy.

Ngày hôm ấy Anna đã chờ, chờ thật lâu, nhưng Elsa vẫn cứ vậy không bước vào lễ đường nơi thành hôn của nàng, nói với nàng lời chúc phúc. Để rồi, từ hôm ấy họ không còn gặp và nói cùng nhau dù chỉ một lời.

Cùng ngày Anna thành hôn, Elsa sau khi nói chuyện cùng Olaf nàng đã âm thầm rời đi, đi đến một nơi vô định mà chính nàng cũng không biết lúc nào bản thân nàng sẽ dừng lại.

Đến cuối cùng, Elsa vẫn chỉ là kẻ nhút nhát, tiến không được, buông không xong, tự mình trốn đi để rồi để lại trong nàng và Anna một vết thương lòng mãi mãi cũng không cách nào lành lại.

Có người bảo thương một người thật lòng là sẵn sàng buông tay, sẵn sàng hy sinh, chúc phúc cho họ, nhưng đâu phải ai cũng làm được như vậy, đâu ai dễ dàng buông người mình yêu đâu... 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com