Bhtt Co Nang Lo Lem Cua Cong Chua Bach Tuyet Hoan
Bất kể thế nào, dạ hội tốt nghiệp vẫn đúng hẹn mà đến.
Đối với cuộc gặp mặt với cô bé Lọ Lem, Nhan Vô Song rất mong đợi, lại cũng vô cùng sợ hãi. Tình cảm thế này, chỉ từng có lúc nàng còn rất nhỏ, từ lâu Nhan Vô Song đã quên là chuyện gì khiến nàng có được tình cảm như vậy. Mà Nhan Vô Song hiện tại, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được mình cũng từng có tình cảm như vậy, loại tình cảm mà mỗi người hẳn là có đủ.
Vì vẫn đang là mùa thu, dù hiện tại chỉ mới năm giờ chiều sau tan học, nhưng bầu trời cũng đã tối hơn phân nửa, vườn hoa phía sau trường ngày thường vốn dĩ tràn ngập gái trai hò hẹn, nhưng vì buổi dạ hội tốt nghiệp tối nay, tất cả mọi người đều về nhà sớm từ trước.
Không có hơi người, vườn hoa sau trường hiện tại tràn ngập cảm giác kỳ dị.
" Bạch Tuyết, bạn ở đâu?" Lý Mĩ Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới cô gái tự xưng là bà tiên kia, cô liền cố lấy hết can đảm, kêu lên gần cái cây mình bày tỏ.
Nhan Vô Song từ sau giờ tan học vẫn luôn chờ ở đó, nghe thấy tiếng cô bé Lọ Lem gọi mình, lúc này mới từ sau cây đi ra.
Trên mặt không có thuốc màu hóa trang ban đầu, lại bị phấn trang điểm bôi lên, thô bạo làm ra một chút cảm giác tái nhợt, mái tóc đen mướt thật dài che khuất hai con mắt, Nhan Vô Song bộ dạng như vậy phối hợp với vườn hoa sau trường hiện giờ không chút hơi người kia, quỷ dị như hồn ma trong lời đồn.
"Ahhh...." Cô bé Lọ Lem rõ ràng bị sự xuất hiện đột ngột của Nhan Vô Song làm cho hoảng sợ, nhưng sau khi xuyên qua ánh trăng thấy rõ người trước mắt mình, thấp thỏm lo âu trong lòng cũng dần dần biến mất.
"Vậy... Chúng ta bây giờ phải làm cái gì đây?" Dù Lý Mĩ Nguyệt có thích chuyện cổ tích đến đâu đi nữa, cũng sẽ không tin trên thế giới này thật sự tồn tại những người như bà tiên. Nhưng cô tin vào Bạch Tuyết trước mắt, tin vào đối phương phảng phất như tin tưởng chính mình.
" Đi theo tôi là được rồi!" Để chuẩn bị đem cô bé Lọ Lem hóa thân thành nàng công chúa hoa lệ, Nhan Vô Song đã liên tục ba ngày ba đêm chuẩn bị, nàng muốn Lý Mĩ Nguyệt trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, trở thành một tiêu điểm còn muốn tỏa sáng hơn cả mình, nói như vậy, bất kể là gì người có bộ dạng đẹp đến thế nào, cũng có thể làm Lý Mĩ Nguyệt hiện tại ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt họ.
" Thật kỳ lạ, bạn mặc chính là đồng phục trường học tụi mình... Tại sao trước giờ mình cũng chưa từng thấy qua?" Hai người theo hành lang đi vào một căn phòng nhỏ, lúc ánh đèn sáng lên, Lý Mĩ Nguyệt mới phát hiện đối phương chính là mặc đồng phục trường trung học Phong Hoa mình.
" Ha ha, trường học này nhiều học sinh như vậy, tôi lại không hề nổi bật." Nghĩ đến chuyện Lý Mĩ Nguyệt không để tâm đến sự giúp đỡ của mình hôm trước, Nhan Vô Song liền nhịn không được tâm tình khó chịu.
" Thật sự rất xin lỗi, lần trước mình coi bạn là kẻ trộm." Nghĩ đến hành động vô lễ lần trước của mình, Lý Mĩ Nguyệt nhịn không được đỏ mặt lên.
"Không sao đâu!" Nếu không phải vì Lý Mĩ Nguyệt thú vị như vậy, Nhan Vô Song cũng sẽ không muốn giúp đỡ đối phương.
" Được rồi, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy... Cậu bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại im lặng chờ phép thuật giáng xuống là được." Làm một nữ sinh, kỹ năng trang điểm đương nhiên là nền tảng của nền tảng, hơn nữa, Nhan Vô Song có chút hứng thú đối với hóa trang trang điểm, cho nên từng có thời gian học tập với bậc thầy ở lĩnh vực này, tuy nàng không thể làm Lý Mĩ Nguyệt biến thành mỹ nhân cực phẩm, nhưng biến thân thành tiểu mỹ nhân thì vẫn tuyệt đối dư sức, huống chi, Nhan Vô Song có lòng tin với y phục do mình thiết kế.
" Ừ!" Lý Mĩ Nguyệt cũng không nói gì nhiều, nhắm mắt lại ngồi im đợi.
Đối với Bạch Tuyết trước mắt, Lý Mĩ Nguyệt có quá nhiều tò mò.
Nàng làm thế nào mượn được chìa khóa của văn phòng hội học sinh, lại làm thế nào biến ra được nhiều đồ trang điểm như vậy. Nhiều nghi vấn như thế, làm Lý Mĩ Nguyệt bắt đầu hoài nghi người trước mắt có phải thật sự là một cô tiên hay không, nếu không sao lại có thể làm ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy.
" Được rồi đó, cậu có thể mở mắt ra!" Mắt mũi miệng Lý Mĩ Nguyệt còn muốn mịn màng hơn trong tưởng tượng của mình, Nhan Vô Song căn bản không có biện pháp ra tay, gương mặt đoan trang trời sinh thế này, căn bản không cần một bà tiên giả như mình hỗ trợ.
" Đây... Là mình sao?" Mong đợi, thường hay là khởi đầu của thất vọng. Lúc Lý Mĩ Nguyệt cho rằng mình vẫn chỉ là một con vịt con xấu xí, cô lại phát hiện mình biến thành một con thiên nga trắng tinh xinh đẹp.
Mắt mũi miệng tươi đẹp, đường nét gương mặt nhu hòa, mơ hồ lại có mấy phần đường nét của người mẹ đã qua đời của mình.
Hóa ra, mình cũng có thể xinh đẹp được như thế.
" Thật sự vô cùng cảm ơn bạn." Lý Mĩ Nguyệt cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
" Thật ra tôi cũng không có làm gì... Cậu... Cậu vốn đã rất xinh đẹp rồi!" Rõ ràng chỉ là một câu khen ngợi bình thường nhất, lại khiến Nhan Vô Song cảm thấy có mấy phần ngượng ngùng. Nàng càng lúc càng cảm thấy mình quái dị, hoặc nói sau khi quen biết với cô bé Lọ Lem trước mắt, mình căn bản không có lúc nào bình thường.
" Không đâu... Đây đều là công lao của Bạch Tuyết bạn... Nếu không, mình cũng không thể xinh đẹp được như vậy!" Bản thân mình hiện tại, dường như đã có thể đứng trước mặt cô ấy.
" Đừng nói như vậy, đến đây nào, thay cái này vào, cậu lập tức có thể đứng trước mặt người mình thích, đường đường chính chính mà bày tỏ..." Lý Mĩ Nguyệt chỉ nói là "người đó", Nhan Vô Song căn bản không thể biết, người đó trong miệng cô bé Lọ Lem vẫn luôn là một cô nữ sinh.
" Y phục rất đẹp..." Trắng như tuyết, trên khắp y phục được khảm hạt pha lê lấp lánh, cả bộ lễ phục dạ hội hiện ra một loại mỹ cảm vô cùng tao nhã. Không có trang sức diêm dúa quá mức, chỉ có một cảm giác rất êm tai thuận mắt.
" Mặc vào thử xem sao!" Nhan Vô Song cũng không nói với đối phương bộ y phục này là do nàng tự mình làm, càng không nói với Lý Mĩ Nguyệt, tên của bộ lễ phục dạ hội này là "Cô bé Lọ Lem".
"À... Vậy, bạn có thể tránh mặt một chút được không?" Rõ ràng đối phương cũng là con gái như mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi đồng tử xinh đẹp kia, Lý Mĩ Nguyệt liền nhịn không được muốn mắc cỡ.
Nhan Vô Song gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.
"Còn gì đẹp hơn love love love love love
Tình yêu khiến người ta an tâm ở trong giấc mộng ngủ say
Love love love love love đẹp nhất
Đẹp ở trong mỗi người"
Ai có thể nói với Nhan Vô Song, kẻ nào lại gọi điện thoại cho nàng ngay thời điểm mấu chốt này, hơn nữa càng làm cho người ta mắc cỡ chính là, tiếng chuông hiện tại của mình lại cứ khăng khăng rõ ràng như thế.
" Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại di động!" Thấy Nhan Vô Song lại ngột xuất hiện trong văn phòng, toàn bộ động tác của Lý Mĩ Nguyệt đều ngưng lại. Nhưng rất nhanh, Nhan Vô Song lấy được điện thoại di động lại nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhan Vô Song tuyệt đối không nhìn thấy da thịt trắng long lanh kia của Lý Mĩ Nguyệt, lại càng không nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp kia.
Thật sự, Nhan Vô Song thề, mình tuyệt đối không nhìn thấy.
"A lô...." Nhan Vô Song không rảnh chú ý tên người hiện lên trên màn hình điện thoại , trong đầu nàng chỉ còn sót lại hình ảnh thân thể hơi mông lung kia của Lý Mĩ Nguyệt. Ý nghĩ như vậy là không tốt, nhưng Nhan Vô Song vẫn không thể khống chế được chính mình.
"Vô Song, sao cậu bây giờ còn chưa đến vậy, nửa giờ nữa là bắt đầu dạ hội tốt nghiệp mất rồi!" Dù Nhan Vô Song cố trốn tránh thân phận công chúa Nhan Vô Song của mình như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ luôn luôn có người dễ dàng đánh vỡ cuộc sống bình lặng mà nàng khó khăn lắm mới có được, giống như vừa rồi.
" Ừ! Một chút nữa mình sẽ đến ngay!" Dù Nhan Vô Song đang muốn phát hỏa, nhưng cũng phải chú ý đến thân phận hiện tại của mình, hơn nữa, còn phải coi xem tất cả những chuyện nàng làm sẽ ảnh hưởng như thế nào đến gia tộc nhà mình.
chương 5
Nhan Vô Song rất muốn được là người đầu tiên nhìn thấy cô bé Lọ Lem mặc y phục do mình làm ra, nhưng thực tế bắt nàng không thể không khẩn trương chuẩn bị. Nghĩ như vậy, Nhan Vô Song dùng bút văn phòng viết lên một tờ giấy, rồi vội vàng rời khỏi phòng.
" Bạch Tuyết..." Lúc Lý Mĩ Nguyệt mặc lễ phục dạ hội mở cửa bước ra, thấy chỉ còn lại không khí, còn có một tờ giấy dùng nét chữ rất đẹp viết lên.
'Nhớ cho kỹ, nhất định phải mau chóng trở về trước mười hai giờ đêm, nếu không phép thuật của tôi sẽ mất đi hiệu lực.'
" Sẽ mất đi hiệu lực sao?" Lý Mĩ Nguyệt thì thào tự nói, gấp gọn tờ giấy lại, nhét vào giữa quần áo ban đầu. Bất kể Bạch Tuyết có phải cô tiên hay không, Lý Mĩ Nguyệt đều muốn phải một lần làm công chúa đích thực.
" Cậu... Là Vô Song?" Cô bạn thân lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với phán đoán của mình, nữ sinh phảng phất như con ma Sadako chuyển thế trước mắt, lại là Nhan Vô Song có tiếng là nữ thần của trường trung học Phong Hoa.
" Không cần hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không nên hỏi tại sao mình lại thành thế này... Dạ hội còn mười phút nữa sẽ bắt đầu, mình phải mau chóng đối phó mới được!" Vì bộ dạng hóa trang này của mình, đại tiểu thư Nhan Vô Song đáng thương bị bảo vệ giữ cửa ngăn lại. Nếu không phải mình gọi cô bạn thân tới, có thể Nhan Vô Song đã trở thành đại diện đầu tiên trên thế giới vì bộ dạng nhếch nhác mà bị người ta chặn ngoài cửa không cho vào.
Chỉ mười phút, dù Nhan Vô Song có vượt trội hơn người đến cỡ nào, cũng nhiều lắm là thay đổi quần áo, tùy tiện làm tóc một cái.
" Tại sao lại là đồ nam?" Bản thân Nhan Vô Song từng nghĩ mình phải mặc đồng phục qua hết hôm nay, nhưng cũng không ngờ cô bạn thân lại không biết từ nơi nào biến ra một bộ đồ
Đối với cuộc gặp mặt với cô bé Lọ Lem, Nhan Vô Song rất mong đợi, lại cũng vô cùng sợ hãi. Tình cảm thế này, chỉ từng có lúc nàng còn rất nhỏ, từ lâu Nhan Vô Song đã quên là chuyện gì khiến nàng có được tình cảm như vậy. Mà Nhan Vô Song hiện tại, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được mình cũng từng có tình cảm như vậy, loại tình cảm mà mỗi người hẳn là có đủ.
Vì vẫn đang là mùa thu, dù hiện tại chỉ mới năm giờ chiều sau tan học, nhưng bầu trời cũng đã tối hơn phân nửa, vườn hoa phía sau trường ngày thường vốn dĩ tràn ngập gái trai hò hẹn, nhưng vì buổi dạ hội tốt nghiệp tối nay, tất cả mọi người đều về nhà sớm từ trước.
Không có hơi người, vườn hoa sau trường hiện tại tràn ngập cảm giác kỳ dị.
" Bạch Tuyết, bạn ở đâu?" Lý Mĩ Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới cô gái tự xưng là bà tiên kia, cô liền cố lấy hết can đảm, kêu lên gần cái cây mình bày tỏ.
Nhan Vô Song từ sau giờ tan học vẫn luôn chờ ở đó, nghe thấy tiếng cô bé Lọ Lem gọi mình, lúc này mới từ sau cây đi ra.
Trên mặt không có thuốc màu hóa trang ban đầu, lại bị phấn trang điểm bôi lên, thô bạo làm ra một chút cảm giác tái nhợt, mái tóc đen mướt thật dài che khuất hai con mắt, Nhan Vô Song bộ dạng như vậy phối hợp với vườn hoa sau trường hiện giờ không chút hơi người kia, quỷ dị như hồn ma trong lời đồn.
"Ahhh...." Cô bé Lọ Lem rõ ràng bị sự xuất hiện đột ngột của Nhan Vô Song làm cho hoảng sợ, nhưng sau khi xuyên qua ánh trăng thấy rõ người trước mắt mình, thấp thỏm lo âu trong lòng cũng dần dần biến mất.
"Vậy... Chúng ta bây giờ phải làm cái gì đây?" Dù Lý Mĩ Nguyệt có thích chuyện cổ tích đến đâu đi nữa, cũng sẽ không tin trên thế giới này thật sự tồn tại những người như bà tiên. Nhưng cô tin vào Bạch Tuyết trước mắt, tin vào đối phương phảng phất như tin tưởng chính mình.
" Đi theo tôi là được rồi!" Để chuẩn bị đem cô bé Lọ Lem hóa thân thành nàng công chúa hoa lệ, Nhan Vô Song đã liên tục ba ngày ba đêm chuẩn bị, nàng muốn Lý Mĩ Nguyệt trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, trở thành một tiêu điểm còn muốn tỏa sáng hơn cả mình, nói như vậy, bất kể là gì người có bộ dạng đẹp đến thế nào, cũng có thể làm Lý Mĩ Nguyệt hiện tại ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt họ.
" Thật kỳ lạ, bạn mặc chính là đồng phục trường học tụi mình... Tại sao trước giờ mình cũng chưa từng thấy qua?" Hai người theo hành lang đi vào một căn phòng nhỏ, lúc ánh đèn sáng lên, Lý Mĩ Nguyệt mới phát hiện đối phương chính là mặc đồng phục trường trung học Phong Hoa mình.
" Ha ha, trường học này nhiều học sinh như vậy, tôi lại không hề nổi bật." Nghĩ đến chuyện Lý Mĩ Nguyệt không để tâm đến sự giúp đỡ của mình hôm trước, Nhan Vô Song liền nhịn không được tâm tình khó chịu.
" Thật sự rất xin lỗi, lần trước mình coi bạn là kẻ trộm." Nghĩ đến hành động vô lễ lần trước của mình, Lý Mĩ Nguyệt nhịn không được đỏ mặt lên.
"Không sao đâu!" Nếu không phải vì Lý Mĩ Nguyệt thú vị như vậy, Nhan Vô Song cũng sẽ không muốn giúp đỡ đối phương.
" Được rồi, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy... Cậu bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại im lặng chờ phép thuật giáng xuống là được." Làm một nữ sinh, kỹ năng trang điểm đương nhiên là nền tảng của nền tảng, hơn nữa, Nhan Vô Song có chút hứng thú đối với hóa trang trang điểm, cho nên từng có thời gian học tập với bậc thầy ở lĩnh vực này, tuy nàng không thể làm Lý Mĩ Nguyệt biến thành mỹ nhân cực phẩm, nhưng biến thân thành tiểu mỹ nhân thì vẫn tuyệt đối dư sức, huống chi, Nhan Vô Song có lòng tin với y phục do mình thiết kế.
" Ừ!" Lý Mĩ Nguyệt cũng không nói gì nhiều, nhắm mắt lại ngồi im đợi.
Đối với Bạch Tuyết trước mắt, Lý Mĩ Nguyệt có quá nhiều tò mò.
Nàng làm thế nào mượn được chìa khóa của văn phòng hội học sinh, lại làm thế nào biến ra được nhiều đồ trang điểm như vậy. Nhiều nghi vấn như thế, làm Lý Mĩ Nguyệt bắt đầu hoài nghi người trước mắt có phải thật sự là một cô tiên hay không, nếu không sao lại có thể làm ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy.
" Được rồi đó, cậu có thể mở mắt ra!" Mắt mũi miệng Lý Mĩ Nguyệt còn muốn mịn màng hơn trong tưởng tượng của mình, Nhan Vô Song căn bản không có biện pháp ra tay, gương mặt đoan trang trời sinh thế này, căn bản không cần một bà tiên giả như mình hỗ trợ.
" Đây... Là mình sao?" Mong đợi, thường hay là khởi đầu của thất vọng. Lúc Lý Mĩ Nguyệt cho rằng mình vẫn chỉ là một con vịt con xấu xí, cô lại phát hiện mình biến thành một con thiên nga trắng tinh xinh đẹp.
Mắt mũi miệng tươi đẹp, đường nét gương mặt nhu hòa, mơ hồ lại có mấy phần đường nét của người mẹ đã qua đời của mình.
Hóa ra, mình cũng có thể xinh đẹp được như thế.
" Thật sự vô cùng cảm ơn bạn." Lý Mĩ Nguyệt cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
" Thật ra tôi cũng không có làm gì... Cậu... Cậu vốn đã rất xinh đẹp rồi!" Rõ ràng chỉ là một câu khen ngợi bình thường nhất, lại khiến Nhan Vô Song cảm thấy có mấy phần ngượng ngùng. Nàng càng lúc càng cảm thấy mình quái dị, hoặc nói sau khi quen biết với cô bé Lọ Lem trước mắt, mình căn bản không có lúc nào bình thường.
" Không đâu... Đây đều là công lao của Bạch Tuyết bạn... Nếu không, mình cũng không thể xinh đẹp được như vậy!" Bản thân mình hiện tại, dường như đã có thể đứng trước mặt cô ấy.
" Đừng nói như vậy, đến đây nào, thay cái này vào, cậu lập tức có thể đứng trước mặt người mình thích, đường đường chính chính mà bày tỏ..." Lý Mĩ Nguyệt chỉ nói là "người đó", Nhan Vô Song căn bản không thể biết, người đó trong miệng cô bé Lọ Lem vẫn luôn là một cô nữ sinh.
" Y phục rất đẹp..." Trắng như tuyết, trên khắp y phục được khảm hạt pha lê lấp lánh, cả bộ lễ phục dạ hội hiện ra một loại mỹ cảm vô cùng tao nhã. Không có trang sức diêm dúa quá mức, chỉ có một cảm giác rất êm tai thuận mắt.
" Mặc vào thử xem sao!" Nhan Vô Song cũng không nói với đối phương bộ y phục này là do nàng tự mình làm, càng không nói với Lý Mĩ Nguyệt, tên của bộ lễ phục dạ hội này là "Cô bé Lọ Lem".
"À... Vậy, bạn có thể tránh mặt một chút được không?" Rõ ràng đối phương cũng là con gái như mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi đồng tử xinh đẹp kia, Lý Mĩ Nguyệt liền nhịn không được muốn mắc cỡ.
Nhan Vô Song gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.
"Còn gì đẹp hơn love love love love love
Tình yêu khiến người ta an tâm ở trong giấc mộng ngủ say
Love love love love love đẹp nhất
Đẹp ở trong mỗi người"
Ai có thể nói với Nhan Vô Song, kẻ nào lại gọi điện thoại cho nàng ngay thời điểm mấu chốt này, hơn nữa càng làm cho người ta mắc cỡ chính là, tiếng chuông hiện tại của mình lại cứ khăng khăng rõ ràng như thế.
" Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại di động!" Thấy Nhan Vô Song lại ngột xuất hiện trong văn phòng, toàn bộ động tác của Lý Mĩ Nguyệt đều ngưng lại. Nhưng rất nhanh, Nhan Vô Song lấy được điện thoại di động lại nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhan Vô Song tuyệt đối không nhìn thấy da thịt trắng long lanh kia của Lý Mĩ Nguyệt, lại càng không nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp kia.
Thật sự, Nhan Vô Song thề, mình tuyệt đối không nhìn thấy.
"A lô...." Nhan Vô Song không rảnh chú ý tên người hiện lên trên màn hình điện thoại , trong đầu nàng chỉ còn sót lại hình ảnh thân thể hơi mông lung kia của Lý Mĩ Nguyệt. Ý nghĩ như vậy là không tốt, nhưng Nhan Vô Song vẫn không thể khống chế được chính mình.
"Vô Song, sao cậu bây giờ còn chưa đến vậy, nửa giờ nữa là bắt đầu dạ hội tốt nghiệp mất rồi!" Dù Nhan Vô Song cố trốn tránh thân phận công chúa Nhan Vô Song của mình như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ luôn luôn có người dễ dàng đánh vỡ cuộc sống bình lặng mà nàng khó khăn lắm mới có được, giống như vừa rồi.
" Ừ! Một chút nữa mình sẽ đến ngay!" Dù Nhan Vô Song đang muốn phát hỏa, nhưng cũng phải chú ý đến thân phận hiện tại của mình, hơn nữa, còn phải coi xem tất cả những chuyện nàng làm sẽ ảnh hưởng như thế nào đến gia tộc nhà mình.
chương 5
Nhan Vô Song rất muốn được là người đầu tiên nhìn thấy cô bé Lọ Lem mặc y phục do mình làm ra, nhưng thực tế bắt nàng không thể không khẩn trương chuẩn bị. Nghĩ như vậy, Nhan Vô Song dùng bút văn phòng viết lên một tờ giấy, rồi vội vàng rời khỏi phòng.
" Bạch Tuyết..." Lúc Lý Mĩ Nguyệt mặc lễ phục dạ hội mở cửa bước ra, thấy chỉ còn lại không khí, còn có một tờ giấy dùng nét chữ rất đẹp viết lên.
'Nhớ cho kỹ, nhất định phải mau chóng trở về trước mười hai giờ đêm, nếu không phép thuật của tôi sẽ mất đi hiệu lực.'
" Sẽ mất đi hiệu lực sao?" Lý Mĩ Nguyệt thì thào tự nói, gấp gọn tờ giấy lại, nhét vào giữa quần áo ban đầu. Bất kể Bạch Tuyết có phải cô tiên hay không, Lý Mĩ Nguyệt đều muốn phải một lần làm công chúa đích thực.
" Cậu... Là Vô Song?" Cô bạn thân lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với phán đoán của mình, nữ sinh phảng phất như con ma Sadako chuyển thế trước mắt, lại là Nhan Vô Song có tiếng là nữ thần của trường trung học Phong Hoa.
" Không cần hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không nên hỏi tại sao mình lại thành thế này... Dạ hội còn mười phút nữa sẽ bắt đầu, mình phải mau chóng đối phó mới được!" Vì bộ dạng hóa trang này của mình, đại tiểu thư Nhan Vô Song đáng thương bị bảo vệ giữ cửa ngăn lại. Nếu không phải mình gọi cô bạn thân tới, có thể Nhan Vô Song đã trở thành đại diện đầu tiên trên thế giới vì bộ dạng nhếch nhác mà bị người ta chặn ngoài cửa không cho vào.
Chỉ mười phút, dù Nhan Vô Song có vượt trội hơn người đến cỡ nào, cũng nhiều lắm là thay đổi quần áo, tùy tiện làm tóc một cái.
" Tại sao lại là đồ nam?" Bản thân Nhan Vô Song từng nghĩ mình phải mặc đồng phục qua hết hôm nay, nhưng cũng không ngờ cô bạn thân lại không biết từ nơi nào biến ra một bộ đồ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com