TruyenHHH.com

[BHTT] [Cổ đại][Edited] Quỷ Y Sát - Tang Lý

Chương 29. Một đường sinh tử (Bốn)

luvis1991

Chương 29 – Một đường sinh tử (Bốn)

Đôi mắt nâu của Hoa Dĩ Mạt sớm bị màu đỏ che kín, nàng nhìn nam tử trước mắt đang cười khinh thường, cố sức nâng kiếm trong tay lên, một đao đâm tới.

Thân thể nho nhỏ cũng không có bao nhiêu khí lực, thanh kiếm và vóc dáng cũng không khác là bao, mỗi một lần vung kiếm đều như tên ngốc, bị nam tử dễ dàng né tránh.

"Tiểu Dĩ Mạt, như vậy không thể được nha. Ngươi không phải muốn báo thù cho tỷ tỷ sao? Đến đây nào –". Trên khuôn mặt kia ý cười càng sâu, đập vào trong mắt Hoa Dĩ Mạt, thật đáng ghê tởm.

"Giết ngươi...... Giết ngươi......". Hoa Dĩ Mạt một đao thất bại, thân mình lảo đảo về trước một chút, cắn răng một lần nữa đứng thẳng người, miệng vô ý thức thì thào.

"Ngươi muốn giết ta sao? Ha ha –". Nam tử bỗng nhiên điên cuồng cười rộ lên.

Hoa Dĩ Mạt nắm chặt chuôi kiếm, hung hăng dùng sức đâm tới phía trước.

Mũi kiếm đâm vào thân thể phát ra thanh âm rất nhỏ.

"Dĩ Mạt......". Giọng nói vang lên, cũng là giọng nói ôn nhu quen thuộc.

Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu, đồng tử hoảng sợ tan rã, kinh ngạc nhìn nữ tử bị mũi kiếm của mình xuyên qua trước ngực, vẻ mặt không thể tin.

Thân thể Hoa Thanh Dương dần dần cạn kiệt sức lực.

Tay Hoa Dĩ Mạt run lên, đem kiếm ném xuống đất, tiến lên từng bước quỳ rạp xuống đất, đem Hoa Thanh Dương ôm vào trong lòng.

"Tỷ tỷ, ngươi đừng làm ta sợ. Tỷ tỷ......". Hoa Dĩ Mạt vươn tay phải, liều mạng che đi vết thương không ngừng chảy máu. Hốc mắt lại khô cứng.

"Dĩ Mạt, ngươi lại giết người......". Ôn nhu trong mắt Hoa Thanh Dương dần dần rút đi, mang theo một tia trách cứ cùng bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: "Tại sao, luôn giết người như vậy...... chúng ta là đại phu mà......phải cứu sống người, giống như cha mẹ chúng ta.".

"Không, ta không cần. Ta không cần làm đại phu tốt! Cha mẹ...... Cha mẹ biết rõ nguy hiểm, vẫn cứ kiên trì đi trị liệu ôn dịch, nên mới bỏ lại chúng ta.". Hoa Dĩ Mạt cúi đầu thật sâu, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ không được bỏ lại Mạt Nhi...... Mạt Nhi chỉ còn lại một mình tỷ tỷ.".

"Tỷ tỷ không thích Dĩ Mạt như vậy...... tỷ tỷ...... phải đi.".

Hoa Dĩ Mạt nghe được Hoa Thanh Dương nói như vậy, khiếp sợ nhìn về phía nàng: "Tỷ tỷ, Mạt Nhi không phải cố ý muốn giết người...... Mạt Nhi chỉ muốn vì tỷ tỷ báo thù mà thôi......".

"Không còn kịp rồi...... Dĩ Mạt, ngươi xem...... nhiều người như vậy, đều đã chết.". Hoa Thanh Dương thở dài lẩm bẩm, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm xuống.

Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu, rõ ràng phát hiện chung quanh mình đều là nhưng thi thể mơ hồ hiện lên, cao cao chất chồng, nhiều muôn vàn. Máu tươi chảy ra bao phủ vạt áo và mắt cá chân của nàng, nhiễm đỏ chói mắt.

"Không, không phải như thế, tỷ tỷ, không được rời khỏi Mạt Nhi!". Hoa Dĩ Mạt gắt gao nắm lấy ống tay áo Hoa Thanh Dương, đem nàng ôm vào trong ngực, khóe mắt đóng chặt chậm rãi chảy máu.

Độ ấm trong lòng dần dần phục hồi, sau đó dần dần biến mất.

Hoa Dĩ Mạt nhìn ôm ấp trống rỗng, thần sắc hoảng hốt.

Tô Trần Nhi đột nhiên phát hiện trong mắt Hoa Dĩ Mạt đang chảy máu, trong lòng cả kinh, hơi nhăn mi lại, thở dài.

Sau đó vươn ống tay áo, ôn nhu lau đi.

"Quá đau khổ, hết thảy bất quá chỉ là phù du, chấp nhất làm gì. Hoa Dĩ Mạt ......".

"Hôm nay đã là ngày thứ bảy! Sao Tranh Vanh Ảo Cảnh còn chưa có động tĩnh!". Thần sắc A Nô lo lắng đi tới đi lui ở trong phòng, đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng Lạc Khuê đang đứng một bên nói: "Nếu như chủ nhân có nửa phần mệnh hệ, A Nô nhất định phải, nhất định phải đốt, a không phải, chôn vùi Vinh Tuyết Cung của ngươi!".

Vẻ mặt Lạc Khuê bất đắc dĩ, cũng không nói tiếp, tùy ý A Nô oán giận .

"Ngươi có thể không cần đi tới đi lui hay không, nhìn chóng mặt quá!". Phong Nhiễm vô lực, thở dài.

"Chân là trên người ta, ta muốn đi thì đi, ngươi không thích nhìn thì nhắm mắt lại đi.". A Nô bỏ lại một câu, tiếp tục bắt đầu đi qua đi lại.

"Cung chủ.". Thính Phong đứng gần cửa nghiêng đầu nhìn thấy thân ảnh Bạch Uyên đi vào, vội vàng lên tiếng.

Mọi người đều quay lại.

"Bạch cung chủ, thật sự không mở cửa Tranh Vanh Ảo Cảnh sao?". Phong Nhiễm ngồi tại vị trí, sắc mặt cũng có chút khó coi, nhìn về phía Bạch Uyên.

Bạch Uyên một thân y phục trắng thuần, tóc đen buông dài, đi vào trong phòng, nghe được Phong Nhiễm hỏi, lắc đầu nói: "Không thể. Nếu mở ra, thì khi đi vào đó cũng sẽ phải rơi vào ảo cảnh mà thôi.".

"Vậy, Vinh Tuyết Cung các ngươi không có thuốc gì ngăn ngừa sao?". A Nô thắc mắc nói.

"Thân tránh được, tâm tránh cách nào?". Bạch Uyên lẳng lặng nói: "Có cũng vô dụng, an tâm một chút chớ nóng nảy.".

"Nguy hiểm cũng không phải của ngươi, ngươi đương nhiên không vội!". A Nô hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói.

"Không cho phép vô lễ với cung chủ!". Lạc Khuê nghiêm mặt.

"Không sao.". Bạch Uyên cũng không so đo, "Ta cùng các ngươi chờ....".

Từng giờ từng khắc đi qua.

Bỗng nhiên, một trận trầm ổn tiếng bước chân bên ngoài cửa truyền đến.

Thần sắc trong mắt Bạch Uyên chợt lóe, có chút đăm chiêu nhìn về phía cửa.

Quỷ Phán đẩy cửa đi vào, hướng Bạch Uyên ôm quyền: "Cung chủ.".

"Ai nha, bây giờ là lúc nào rồi, còn lễ nghĩa cái gì, rốt cuộc sao rồi? Người ra chưa vậy?". A Nô đi về phía trước vài bước, hận không thể kéo tay áo Quỷ Phán sứ giả này.

Quỷ Phán vẫn còn cúi đầu, cùng đợi lệnh của Bạch Uyên.

"Nói.".

"Vâng, cung chủ.". Quỷ Phán bình tĩnh nói: "Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi đã từ trong Ảo Cảnh đi ra .".

Phong Nhiễm từ trên ghế dựa đứng thẳng lên, trên mặt hiện lên một tia vui mừng như điên.

Còn A Nô rốt cục nhịn không được cầm tay áo của Quỷ Phán sứ giả: "Chủ nhân ở đâu?".

---

"Cám ơn.". Tô Trần Nhi tiếp nhận nước ấm của thị nữ bên cạnh, mở miệng nói tiếng cảm ơn, sau đó chậm rãi uống.

Môi sớm đã khô đến tróc da, giờ phút này được nước ấm làm cho dễ chịu, nhất thời cảm giác vô cùng thoải mái vui sướng.

Uống nước xong, Tô Trần Nhi liền suy nghĩ, hướng thị nữ cười cười, chỉ chỉ Hoa Dĩ Mạt trên giường, nói: "Ta có chút mệt, không còn khí lực, làm phiền cô nương giúp nâng bằng hữu ta dậy được không? Ta muốn cho nàng uống chút nước.".

Môi Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi tái nhợt không giống nhau, mà là hiện ra chút màu hồng. Tô Trần Nhi đem cái chén nhẹ nhàng để trên môi Hoa Dĩ Mạt, sau đó từng giọt từng giọt nước rót vào miệng nàng, Hoa Dĩ Mạt bị hôn mê bất tỉnh theo bản năng nuốt xuống.

"Cô nương, phòng của ngươi ngay tại cách vách, Quỷ Phán sứ giả nói ngươi cũng mệt mỏi, ngươi muốn đi ngủ hay không? Để ta chiếu cố là được rồi.". Thị nữ trẻ tuổi khách khí nói.

"Cũng tốt. Vậy làm phiền cô nương.". Tô Trần Nhi nghe vậy gật gật đầu, liền theo mép giường chậm rãi đứng lên, đang định cất bước, một đôi tay lạnh như băng liền nắm lấy tay phải của nàng.

"Tỷ tỷ......". Tiếng nói nỉ non mê man từ môi đỏ mọng vang lên.

Tầm mắt Tô Trần Nhi dừng lại trên người nữ tử nằm trên giường.

Trước đó. Tại Tranh Vanh Ảo Cảnh.

Khi Tô Trần Nhi lại một lần nữa niệm xong thanh tâm chú, đôi tay trong lòng bàn tay nàng bỗng nhiên run lên, sau đó gắt gao nắm chặt tay nàng.

Khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì ánh mắt Hoa Dĩ Mạt lặng lẽ mở ra.

Trong lúc nhất thời, Tô Trần Nhi chỉ cảm thấy, đôi mắt không chút cảm tình thường ngày, trong nháy mắt ấy, lại giống như đang chứa đựng chuyện bi thương nhất thế gian, thủy quang trong suốt, giống như chỉ chớp mắt sẽ rơi lệ.

Hoa Dĩ Mạt yên lặng nhìn Tô Trần Nhi, tựa hồ nhất thời vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần lại.

Mà trên mặt, mang theo hoảng hốt, đúng là yếu ớt giống như bộ dạng của hài tử, mê mang nhìn về phía Tô Trần Nhi, mang theo một tia quyến luyến.

"Hoa Dĩ Mạt?". Tô Trần Nhi nhẹ nhàng mở miệng, dùng ngữ khí nghi vấn hỏi.

Thân thể Hoa Dĩ Mạt mềm nhũn, một lần nữa nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng Tô Trần Nhi.

Như vậy, liền hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mà Tô Trần Nhi rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng thở ra, gian nan nâng Hoa Dĩ Mạt dậy, đặt nàng tựa vào cổ, đi đến một nơi khác.

May mà chỉ cần vài bước là tới cửa, Tô Trần Nhi tựa vào cửa đồng thở hỗn hễn.

Trong vài lần hô hấp, cánh cửa đồng nặng nề liền bị kéo ra. Quỷ Phán sứ giả xuất hiện trước mặt Tô Trần Nhi.

---

"Chủ nhân! Chủ nhân!".

Thanh âm bắt đầu vang lên, cửa phòng nhanh chóng bị đẩy mở ra, phát ra một tiếng khép mở, Tô Trần Nhi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

A Nô chân trước vừa bước vào cửa phòng, lại đột nhiên ngừng bước, kinh ngạc nhìn hai người đang nắm tay nhau, trợn tròn ánh mắt. Mà Phong Nhiễm theo sát phía sau không chút chú ý, trực tiếp đụng vào trên lưng A Nô, làm A Nô ngã về phía trước.

"Ngươi đụng ta cái gì?". A Nô tức giận quay đầu trừng mắt liếc Phong Nhiễm.

"Ta mới phải hỏi ngươi, ngươi dừng lại làm gì?". Phong Nhiễm lại trừng mắt nhìn ngược lại.

Bạch Uyên nhìn hai người liếc mắt một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, chen ngang hai người đi tới cạnh Tô Trần Nhi, nhìn Hoa Dĩ Mạt nằm trên giường, thản nhiên nói: "Quả nhiên không thể làm khó hai người các ngươi?". Dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà thấy Quỷ Y như vậy, tựa hồ cũng không vui a.".

"Không phải Bạch gia cũng không muốn hai kẻ vô dụng chúng ta sao?".

Bạch Uyên hứng thú nhìn về phía Tô Trần Nhi, nghiêng đầu nói: "Đúng là như vậy. Huống chi đã có người đến tìm các ngươi.". Nói xong, nhìn về phía A Nô cùng Phong Nhiễm.

"A Nô cô nương?".

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, thành công dời đi lực chú ý của A Nô, nàng hướng Phong Nhiễm hừ một tiếng, bước nhanh đi đến bên giường: "Chủ nhân thế nào rồi?".

"A Nô cô nương không cần lo lắng, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏe.".

Nói xong, tầm mắt Tô Trần Nhi dừng trên người Phong Nhiễm, hơi nhíu mày nói: "Phong Nhị cô nương?".

Chắc là nhìn thấy dung mạo của nữ tử cùng tuổi, huống chi Tô Trần Nhi lại vang danh là đệ nhất mỹ nhân giang hồ, đối với người luôn tự cao như Phong Nhiễm mà nói, dù chưa gặp qua, lại luôn có chút khinh thường....... Tầm mắt Phong Nhiễm dừng trên bàn tay Hoa Dĩ Mạt vẫn đang nắm tay Tô Trần Nhi như trước, đáy mắt hờn giận sáng quắc lên. Tuy nhiên do có giáo dưỡng tốt nên Phong Nhiễm không thể thất thố, bởi vậy nàng vẫn lịch sự gật đầu nói: "Đúng vậy. Cô nương chắc là Tô Trần Nhi của phủ Nguyễn Gia?".

Nhưng mà tiếng nói vừa dứt, A Nô đã cất bước đi tới, đứng trước mặt hai người, lưng hướng Phong Nhiễm, vừa chặn tầm mắt của nàng lại, cùng Tô Trần Nhi bắt đầu nói chuyện.

"Tô cô nương, sắc mặt chủ nhân tái nhợt như vậy, thật sự không đáng lo sao?".

"Vâng, hẳn là tinh thần trống rỗng, cụ thể như thế nào, còn phải trông chờ Bạch gia chủ.". Tô Trần Nhi đáp.

"Người này khôi phục rất khác biệt so với người thường, bất quá nếu đã đi ra, thì sẽ không có gì uy hiếp đến tính mạng, bản cung cũng đã nói, hai vị cô nương nên nghỉ ngơi lại Vinh Tuyết Cung đó sao. Chuyện sau đó, chờ Quỷ Y tỉnh lại rồi nói.".

Bạch Uyên bỏ lại một câu, sau đó liền mang theo thủ hạ rời khỏi.

"Ngươi cũng đi ra ngoài! Không cho phép quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi!". A Nô đột nhiên xoay người lại, nhìn Phong Nhiễm nói.

"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?". Tất nhiên Phong Nhiễm không muốn đi ra ngoài, cự tuyệt nói.

A Nô thân thủ, kéo lấy Phong Nhiễm, bắt đầu lôi ra ngoài.

"Này này, ngươi làm gì vậy! Ngươi mà còn lôi kéo ta thì đừng trách ta không khách khí!". Phong Nhiễm sợ ảnh hưởng Hoa Dĩ Mạt nghỉ ngơi, nhất thời cũng không dám động thủ, hạ giọng nói.

"Ngươi sẽ ảnh hưởng chủ nhân nghỉ ngơi!". A Nô cũng đồng dạng đem thanh âm đè thấp, nhưng khí thế lại không giảm, nói.

"Nữ nhân kia cũng không nên ở bên trong!".

"Tô cô nương so với ngươi ôn nhu, vả lại còn xinh đẹp hơn ngươi, A Nô rất yên tâm.".

"Chẳng lẽ ta không ôn nhu, không xinh đẹp sao!".

"Đúng.".

......

Tiếng khắc khẩu biến mất bên ngoài căn phòng.

Một đám người như thủy triều tiến vào, lại như thủy triều rút đi. Cuối cùng vẫn chỉ còn lại Tô Trần Nhi có chút mệt mỏi cùng Hoa Dĩ Mạt hôn mê bất tỉnh.

Tô Trần Nhi cúi đầu nhìn người vẫn đang nắm chặt cổ tay mình như trước liếc mắt một cái, nàng rũ mi, không biết suy nghĩ gì.

Nhất thời trong phòng im lặng chỉ nghe được thanh âm hô hấp của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com