Bhtt Co Ay
Arc 1Tôi là một người bình thường, hay có thể nói là tầm thường.Mỗi ngày của tôi có quy luật tầm thường như chính tôi.Sự tầm thường này, có lúc làm tôi không cam lòngcó lúc lại làm tôi thấy nhẹ nhõmMỗi sáng thức dậy khi trời sáng,Làm thứ cần làm,Khép mắt khi trời tối,lặp đi lặp lại,ngày này qua ngày khác,tháng này qua tháng khác,năm này qua năm khác,Cho đến 1 lúc, Tôi chợt nhận ra,Tồn tại giữa sự bình thường đó, là sự bất thường.Cái bất thường đó là bản thân tôi, cảm tưởng như có một mũi kiếm bỗng dưng mọc ra từ hư không và khoét rỗng lồng ngực của mình, làm tôi bất giác sực nhận ra,Ồ,Đã lâu lắm rồi mình không nghe tiếng trái tim đang đập.Tôi đã quên tiếng thình thịch đó vang lên như thế nào, tất cả những gì còn lại trong tai tôi như thể tôi như một đứa ngốc đang tự lải nhải trong môi trường chân không nên không một tiếng động nào có thể thoát ra được, đều mắc kẹt ngay bờ môi mình, tôi nghe thấy gì ư?Tôi chỉ nghe được sự trống rỗng.Cái lỗ rỗng này như ngày một phình to ra, tới mức tôi cảm giác bên trong nó đang có hàng ngàn sợi dây gai sinh sôi, từ từ nông rộng, chực chờ nuốt chửng lấy tôi, từ từ cào xé đòi uống máu tôi cho đến lúc kiệt quệ.Nói không sợ hãi là giả.Tôi chỉ đang là một người bình thường thôi mà, tại sao điều này lại xảy ra với tôi.Khi tôi nghĩ mình cứ như vậy mà chết đi, bởi tôi cũng không biết phải vùng vẫy như thế nào.Chúa đã cho tôi một chiếc cọc,Sự cứu rỗi đã được ban phát cho tôi.Chị xuất hiện,Lấp đầy lồng ngực khiếm khuyết này.
Arc 2Tôi với em ấy không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi thích tắm ánh mặt trời, em ấy luôn yêu bóng râmTôi thích cái năng lượng dồi dào của một tách cafe sáng đậm đặc mỗi ngày, em ấy lại chỉ cong nhẹ khoé môi, bảo: em chỉ thích cảm giác nhạt nhẽo có cũng được không có cũng được của một ly tràKhác nhau vốn rất nhiều, không thể đếm xuể.Vậy mà, một cô gái như thế lại khuấy động mặt hồ cảm xúc của tôi.Là ngày đó, bao tâm huyết của tôi tiến thẳng vào sọt rác. Rác phẩm, tôi rất thất vọng bản thân, vậy mà lại có tiếng sột soạt như vớt lấy trái tim tôi từ đáy biển sâu lên, rồi từ tiếng sột soạt trở thành ánh mắt tò mò: em muốn biết kết cục của nhân vật đó. Em nói, chậm rãi.Là một đêm, em đứng mà một bên vai ướt đẫm, tay cầm ô nghiêng che cho một chú mèo hoang bên vệ đường, nở nụ cười nhạt. Tôi nghĩ, hoá ra, em ấy cười lên lại nhu hoà như vậy. Em đứng 1 giờ, tôi cũng nhìn em trọn 1 giờ.Là những phút tẻ nhạt ngồi nơi quán cafe chuyện trò cùng đồng nghiệp, tôi chớm thấy trong mắt em ấy là sự miễn cưỡng không dưới 1 lần. Chỉ khi kèo tan, cả bọn lục tục kéo nhau ra về, em chỉ gật đầu nhỏ nhẹ bảo rằng còn hẹn bạn ngồi đây buổi chiều nên mọi người cứ đi trước. Tôi chậm chạp dắt xe ra khỏi bãi, trộm nhìn, lần đầu tiên trong ngày, tôi thấy được khoé mắt em ấy là sự nhẹ nhõm và thả lỏng, thư thả hít sâu tia nắng trưa trong trẻo. Xã hội này đã ép em vào cái khuôn của những cuộc chuyện trò mà em không hề hứng thú bao nhiêu lần? cuộc sống này đã ngăn em lười nhác như một chú mèo bao lâu? Bạn em đâu, tôi đứng trộm chờ hơn nửa tiếng vẫn chỉ có em và em. Bạn em? Có lẽ ý em là: "hãy cho tôi được là chính mình một chút".Là ngày cuối tuần tình cờ thấy em ở quán cafe, chăm chú vẽ vời. Đa dạng sắc màu nở bung trên môi em, sinh động như thế. Cũng lại lưng chừng như thế. Có lẽ,Xã giao qua đi, tò mò đến;Tò mò qua đi, thích thú đến;Thích thú qua đi, quan tâm nảy chồi;Chồi lớn theo từng ngày, gieo vào lòng tôi một mộng tưởng.Mơ tưởng cái ngày có lẽ tôi có đủ năng lực làm bạn đồng hành của em. Cho em tự do là một chú mèo như em muốn, từ từ xé mở đi lớp vỏ xã hội này đã khoác cho em, giúp cho em được là chính mình. Tôi mộng tưởng được làm bạn đồng hành trên hành trình đa sắc thái của em: ở đó, tôi viết, em vẽ .Ở đó, ta lấp đầy nhau như ánh dương và trăng sương. Mộng tưởng thật đẹp.Tiếc là, một hồi ảo mộng, lại cũng phải tỉnh mà thôi. Bởi khi xua tan sương mù quẩn quanh, trăng kia lộ tỏ, tôi lại ngơ ngác trông thấy mặt trăng bàng bạc đó bị giam cầm trong một chiếc lồng khảm vàng.
Arc 3Sương Hi lười nhác nằm dài trên sofa, trong tay ôm sketchbook và miệng cắn cắn lấy một đầu bút chì, mắt có tiết tấu liếc về hướng Dương Bình đang ngồi cắt những trái hồng đỏ au.Những trái hồng căng tròn được cắt đều tăm tắp ngay ngắn xếp trên đĩa, thớ thịt mọng nước rực rỡ dưới ánh đèn huỳnh quang. Xa xa ngoài cửa sổ sát đất, cảnh thành phố ban đêm lạnh căm căm đầy rẫy xe cộ tất bật qua lại như mắc cửi, đang bị 2 bức rèm dày che lại, chỉ lọt một khe sáng cực nhỏ như thể ngăn cách làm hai thế giới, thế giới nhỏ bé bên trong bức rèm, thế giới rộng lớn bên ngoài bức rèm.Không gian yên tĩnh, không có gì ngoài tiếng bút chì đều đều loạt soạt trên trang giấy và tiếng gió máy lạnh thổi vù vù. "Em muốn ăn miếng đó."Sương Hi cất giọng, chỉ vào miếng hồng Dương Bình cầm trên tay. Dương Bình cười khẽ, vâng lời nhích sang và đút miếng hồng căng mọng cho Sương Hi. Xúc cảm mềm nhẵn của miếng hồng và ngón tay Dương Bình lướt qua đầu môi Sương Hi. Ngọt. Mềm.Thoải mái lòng người. Như đáp lễ, Sương Hi khẽ nhõm người dậy vươn tay nhón một miếng hồng, đút vào miệng Dương Bình.Âm thanh nhai nuốt yêu kiều lan khắp căn nhà. Sương Hi híp mắt lại, tâm tình thả lỏng trôi nổi. Ngón tay cầm bút nhịp nhịp lên trang giấy một cách vô thức. Cô chưa bao giờ quên đi cái ngày đó, ngày mà Dương Bình xuất hiện và ôm ấp lấy cơ thể khiếm khuyết của bản thân. Nhờ Dương Bình, sự trống rỗng trong cô như được vá lại, mà không chỉ thế, cô như được ưu ái thêm một tầng da thịt, đó chính là tình yêu mà Dương Bình dành cho cô đã và đang từ tốn vuốt phẳng lại một Sương Hi tầm thường. Sương Hi nhìn Dương Bình hồi lâu, ánh mắt xuất thần rồi lại đột nhiên reo lên, lanh lẹ đứng dậy tiến về chiếc tủ gỗ thấp kê một bên sofa."Em nghĩ muốn uống trà."Cô vui vẻ tuyển chọn tới lui, miệng không ngừng hỏi người phía sau:
"Chị muốn uống loại nào? Trà vải hay trà nhãn? Trà mận cũng rất ngon, em mới mua hôm rồi, là loại mới ra.""Thật ra hôm sau chị có thể đi cùng em để chọn loại chị thích, như vậy em càng có thể không cần hỏi chị mà đi pha cho chị uống ngay." Sương Hi lầm bầm, đúng vậy, chỉ tiếc Dương Bình chưa bao giờ chịu đi ra ngoài cùng cô."Còn này là..."
Tiếng Sương Hi bỗng im bặt. Quái lạ, sao lại có một túi cà phê ở đây. Cô chưa bao giờ thích uống cà phê, Sương Hi nghĩ.Loại cà phê này là Robusta nguyên chất, rất nặng đô, uống vào là tỉnh tới mấy ngày.Sở Thanh. Trong đầu Sương Hi bỗng nãy ra cái tên này. Đúng rồi. Nếu là Sở Thanh, cô ấy sẽ mê mẩn uống mỗi ngày mất. Nội tâm Sương Hi nghĩ tới đây, bỗng khoé môi không kiềm chế được mà cười rộ lên. Bất chợt, Sương Hi cũng lại im bặt. Tại sao mình lại nghĩ tới người khác lúc này? Dương Bình sẽ nghĩ thế nào? Sương Hi vội vàng quay sang tính trộm nhìn Dương Bình một chút. Ai ngờ đâu từ lúc nào, Dương Bình đã đứng ngay sau lưng cô. Thấy Sương Hi quay lại, mắt hoảng hốt định trụ nơi mình, Dương Bình liền đưa tay vuốt khẽ sườn mặt cô mấy cái. Tâm tình căng chặt của Sương Hi bình tĩnh lại, sa vào cái vuốt ve ôn nhu này. Cô nắm lấy mu bàn tay Dương Bình, khẽ mơn trớn nó. "Sương Hi, bạn của em, Sở Thanh, chị nhớ đúng tên cô ấy không?"Sương Hi gật gật đầu."Em đã kể chị nghe rất nhiều về cô ấy, chị rất ấn tượng. Nhớ là là cô ấy rất thích uống cà phê."Dương Bình mỉm cười, nghe trong giọng cô chỉ độc sự hân hoan, không hề tồn đọng bất kì tạp niệm đố kị nào. Nhưng lời đó vào tai Sương Hi, quỷ dị lại mang tới cho Sương Hi sự bất an không thể lý giải."Dương Bình, chị đừng hiểu lầm. Em với Sở Thanh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi. Tụi em hoàn toàn không có gì cả. Dương Bình..."Tâm Sương Hi cứ như mắc kẹt tại cổ họng, thắt lại, không hiểu sao cô cảm thấy cực kỳ khẩn trương. Dương Bình sẽ không hiểu lầm chứ? Dương Bình đang nghĩ cô mua túi cà phê kia cho Sở Thanh sao? Nhưng...Cô cũng không biết tại sao mình lại có túi cà phê này, cô đã mua lúc nào? "Sương Hi..." Dương Bình nhẹ gọi tên Sương Hi, ý đồ trấn an người đối diện. Tay không ngừng mân mê má Sương Hi nhằm giúp cô điều chỉnh lại tâm tình. Nhưng Sương Hi như không cảm giác được, vẫn quẩn quanh với băn khoăn của chính mình, lông mày chau lại thành một đoàn, ngày càng nhíu chặt. Miệng không ngừng lẩm bẩm tự hỏi."Mua khi nào... em mua nó khi nào..." Ánh mắt Sương Hi càng lúc càng hoảng loạn như không biết phải đặt tiêu cự vào đâu. Ngón tay đặt trên mu bàn tay Dương Bình đã chuyên sang dùng cả hai bàn tay niết chặt lấy mặt Dương Bình. "Em không có! Em không tưởng ai cả. Em chỉ có chị, Dương Bình!"Giọng Sương Hi ngày càng cất cao. Từ lẩm bẩm sang nghẹt mũi mà thấp la lên. "Sương Hi, nhìn chị."Dương Bình bất đắc dĩ, cô biết người đối diện lại tiến nhập trạng thái tự phong bế, có chút điên cuồng. Đây là lần thứ bao nhiêu, Dương Bình cũng đã quên. Dương Bình kéo Sương Hi ngồi sụp xuống cùng cô, ôm lấy Sương Hi, cảm nhận Sương Hi đang run nhè nhẹ từng cơn. Dương Bình thật sự không nở, nhưng cô biết rõ,Có những chuyện,Không phải cứ muốn là được. Có những người,Không phải luôn có nhiều lựa chọn. Ví như cô. Cô không có. Nhưng Sương Hi lại khác. Cô ấy nên được lựa chọn. Và lựa chọn đó nên là tốt nhất cho chính cô ấy. Còn nếu Sương Hi không thể lựa chọn, hãy để cái lựa chọn hữu hạn của Dương Bình giúp cô lựa chọn. "Sương Hi..."Dương Bình dùng tay kéo gọn lại những lọn tóc lộn xộn đang rời rạc trước trán Sương Hi."Em cũng biết, chị không thể nào cùng em ra ngoài mua trà, hoặc đi bất kỳ đâu."Sương Hi tay run rẩy mạnh hơn, cuống quýt che lại tai mình, đầu liên tục lắc không ngừng."Em hãy dũng cảm đối mặt,""Em... hãy chấp nhận Sở Thanh. Cô ấy là thực lòng yêu em, còn em...""Em cũng mua cà phê cho cô ấy trong vô thức, điều này nghĩa là gì, em hẳn là biết..."Dương Bình chưa kịp nói hết câu, Sương Hi đã không còn có thể quỳ nổi nữa, cô run bần bật, hai tay khẩn thiết ôm lấy đầu. Khuôn mặt vặn vẹo điên cuồng, mắt nhắm chặt không dám đối diện Dương Bình."Không a! Chị nói gi vậy?""Chị không thể!" "Chị không được phép bỏ em đi!"Sương Hi như mất kiểm soát, nhào vào lòng Dương Bình, tay nhỏ níu chặt lấy ngực áo Dương Bình có thể thấy gân xanh nổi lên vì dùng quá sức, thậm chí, Dương Bình cảm giác như cổ áo mình đang sắp bị xé rách rồi. "Sương Hi..."Dương Bình vẫn kiên nhẫn thấp tiếng kêu tên người đối diện. Giọng cô đầy sự ai thán, bất lực, cũng tuyệt vọng. Cô biết không dễ dàng, cô biết rất khó chấp nhận, dù sao cô đã ở đây vì Sương Hi đủ lâu để xoa dịu vết thương của Sương Hi dù rằng cô biết, thực tế mình cũng không làm được gì.Cô biết sự thật này sẽ khiến Sương Hi đau đớn rất nhiều, nhưng đã là sự thật thì không thể thay đổi."Sương Hi,""Em cũng biết,""Chị chỉ là ảo tưởng của em sinh ra mà thôi..."Không gian thời gian như đông cứng. Cơn run rẩy của Sương Hi cũng như bị phong bế lại trong giờ khắc này. "Chị không có thật, Sương Hi..."Lông mày ninh khẩn, hàng lông mi hèn mọn không dám mở ra rồi lại không thể khống chế mà run rẩy nâng lên. Trong khoảnh khắc, một cơn gió từ ngoài thổi tung lên chiếc rèm lộ ra một mảng cửa sổ lớn đối diện. Sương Hi trừng mắt nhìn lăng lăng: phản chiếu nơi đó là hình ảnh cô chôn cứng chân trong một bể dây gai quấn quanh. Nơi lồng ngực vẫn đang khoét ra một lỗ, đầm đìa máu chảy.Ngoài ra, không có gì thêm. Không có Dương Bình. Không có ai đang ôm lấy cô. Hoá ra, sự lấp đầy bao lâu vẫn chỉ là một hồi ảo mộng của bản thân cô mà thôi.
Arc 4Ráng chiều lại có mưa bay, nhưng sắc trời không vì vậy mà mất đi nét quyến rũ của mình, nơi chân trời vạt cam pha tím vẫn nhuộm thẫm một mảnh không gian, thấp thoáng giữa những đám mây là cầu vồng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện. Tiếng mưa đập nhẹ tênh xuống đất, trên ghế đá, xuyên qua kẽ lá, nhịp nhàng như một bài độc tấu không lời. Một bản nhạc nhẹ nhàng như mang mác.Sương Hi không lên tiếng, Sở Thanh cũng vậy. Cả hai im lặng tựa vào bức tường kính phía sau, phóng tầm mắt ra khoảnh sân công viên nho nhỏ này. Khung cảnh này có phải là rất lãng mạn không? Thường thì người ta sẽ lựa chọn những khoảnh khắc này để nói ra những lời lãng mạn, đúng chứ?Sở Thanh không biết. Cô chỉ biết là, khi mình đối diện với ánh mắt của Sương Hi, nhìn khẩu hình môi của người đối diện, dẫu trong tai nghe không lọt được từ nào của cô ấy, Sở Thanh vẫn có thể đoán ra hai từ cuối mà cô ấy nói:Tạm biệt.Sở Thanh biết, nàng đã đưa ra lựa chọn cho tương lai của mình. Mà trong tương lai ấy, không hề có bản thân. Sương Hi đã nói rõ: cô không lựa chọn nàng, cô lựa chọn người con gái đẹp nhất trong lòng cô.Dương Bình.Dù có là ảo ảnh, thì sao chứ?Chỉ cần chị ấy sống mãi bên mình, vậy là đủ rồi.Sở Thanh vẫn tựa lưng vào tường, ngóng theo bóng lưng của Sương Hi cho đến khi nó biến mất nơi góc khuất. Từ đầu đến cuối, cô chưa mở miệng lấy 1 lần.Không níu kéo, không biểu hiện đau khổ.Chỉ có bản thân cô biết, thứ duy nhất trong cô chỉ còn là sự chết lặng mà thôi.
Arc 5Tôi là một người bình thường, hay có thể nói là tầm thườngVì thế mỗi ngày trôi qua có sự tuỳ hứng như bất kỳ người tầm thường nào đang thưởng ngoạn cuộc sống này.Sự tầm thường này, có lúc làm tôi thấy may mắn bởi không ai có thể ép tôi vào bất kì cái khuôn nào,có lúc lại làm tôi cô đơn bởi có mấy ai, lại chấp nhận đồng hành với một người đã lớn tuổi phiêu bạt nay đây mai đó đây?Cho đến 1 lúc, Tôi chợt nhận ra.Tồn tại giữa sự tầm thường đó, từ lúc nào, có một ánh trăng bàng bạc nhẹ nhàng rọi vào lòng mình,Ánh trăng mờ ảo phủ hơi sương đêm, lạnh nhạt đến thế, rồi lại dịu dàng đến thế, rồi lại bén nhọn đến thế,Khoét ra từ lồng ngực lành lặn của tôi một lỗ trống.Trong khoảnh khắc, những âm thanh phồn hoa tráng lệ đã từng phủ lấp hai tai của tôi. đã từng hút trọn ánh nhìn của tôi, cuộc sống đã từng mang lại cho tôi biết bao niềm hân hoan, như nhạt nhoà đi.Thứ duy nhất còn lại, tôi chỉ nghe ra sự trống trải.Tôi không thể làm được gì, tôi không được lựa chọn được làm bất kì điều gì.Bởi người con gái ấy đã tàn nhẫn hạ cờ cùng tôi.Nhưng tôi tình nguyện. Dẫu có quay ngược thời gian một lần nữa về lúc ta mới gặp nhau, tôi cũng xin nguyện lặp lại đoạn tình cảm này, sa vào khuôn mặt ấy, bờ môi ấy, hàng lông mi rũ xuống tạo ra một vầng khuyến màu đêm tuyệt đẹp, vào ánh mắt chân thành khi nói: em muốn biết kết cục của nhân vật ấy. Kết cục sao? Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa bị phù phép, giam cầm trong một lâu đài tối tăm quanh năm bao phủ những bụi gai khổng lồ. Người ta đồn rằng chỉ có hiệp sĩ đem lòng yêu cô tha thiết mới có thể phá vỡ được lời nguyền, cứu công chúa ra. Đến một ngày, hiệp sĩ xuất hiện, nàng dũng mảnh cầm kiếm đâm xuyên qua những bụi gai chằng chịt, mở đường máu tiến vào trong. Lại đâu thể ngờ, cái chờ đợi hiệp sĩ không phải là nụ cười hạnh phúc của một nàng công chúa đang tha thiết trông chờ được giải cứu, mà lại chỉ là ánh mặt si luyến của một kẻ khờ, đã cam nguyện bị giam hãm nơi lâu đài này, xem nó như một bến đỗ gắn bó cả đời. Tự nguyện được giam hãm bên trong chiếc lồng thếp vàng. Hiệp sĩ ngẩn ngơ, không để ý rằng những bụi gai đã lén tóm lấy chân nàng, bò lên. Từ từ bám vào đùi, bụng, siết chặt lấy cổ nàng, ngực nàng. Đâm thủng từng lỗ một. Máu chảy đầm đìa. Những dây gai như có linh hồn không ngừng thèm khát được ăn no đủ, ngày càng phình lên, nhấn chìm lấy cả toà lâu đài, cả một vùng không gian rung chuyển, mặt đất nứt toác.Nhưng hiệp sĩ chỉ cười nhẹ cam chịu, buông kiếm xuống, mặc cho dây gai quấn lấy và nuốt chửng mình. Màn đêm dần bị ánh mặt trời nhô lên thay thế, ánh sáng chíu rọi trên thềm đá trước lâu đài. Chỉ thấy một thanh kiếm lẳng lặng nằm đó, xung quanh vắng tanh, yên tĩnh. Đã không còn lâu đài,Cũng không còn công chúa,Lại càng không có hiệp sĩ nào. Chỉ còn lại duy nhất, là ngày mới lại tới, bình thường như mọi ngày. ---End.28/08/2024, SG.by Meur
Arc 2Tôi với em ấy không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi thích tắm ánh mặt trời, em ấy luôn yêu bóng râmTôi thích cái năng lượng dồi dào của một tách cafe sáng đậm đặc mỗi ngày, em ấy lại chỉ cong nhẹ khoé môi, bảo: em chỉ thích cảm giác nhạt nhẽo có cũng được không có cũng được của một ly tràKhác nhau vốn rất nhiều, không thể đếm xuể.Vậy mà, một cô gái như thế lại khuấy động mặt hồ cảm xúc của tôi.Là ngày đó, bao tâm huyết của tôi tiến thẳng vào sọt rác. Rác phẩm, tôi rất thất vọng bản thân, vậy mà lại có tiếng sột soạt như vớt lấy trái tim tôi từ đáy biển sâu lên, rồi từ tiếng sột soạt trở thành ánh mắt tò mò: em muốn biết kết cục của nhân vật đó. Em nói, chậm rãi.Là một đêm, em đứng mà một bên vai ướt đẫm, tay cầm ô nghiêng che cho một chú mèo hoang bên vệ đường, nở nụ cười nhạt. Tôi nghĩ, hoá ra, em ấy cười lên lại nhu hoà như vậy. Em đứng 1 giờ, tôi cũng nhìn em trọn 1 giờ.Là những phút tẻ nhạt ngồi nơi quán cafe chuyện trò cùng đồng nghiệp, tôi chớm thấy trong mắt em ấy là sự miễn cưỡng không dưới 1 lần. Chỉ khi kèo tan, cả bọn lục tục kéo nhau ra về, em chỉ gật đầu nhỏ nhẹ bảo rằng còn hẹn bạn ngồi đây buổi chiều nên mọi người cứ đi trước. Tôi chậm chạp dắt xe ra khỏi bãi, trộm nhìn, lần đầu tiên trong ngày, tôi thấy được khoé mắt em ấy là sự nhẹ nhõm và thả lỏng, thư thả hít sâu tia nắng trưa trong trẻo. Xã hội này đã ép em vào cái khuôn của những cuộc chuyện trò mà em không hề hứng thú bao nhiêu lần? cuộc sống này đã ngăn em lười nhác như một chú mèo bao lâu? Bạn em đâu, tôi đứng trộm chờ hơn nửa tiếng vẫn chỉ có em và em. Bạn em? Có lẽ ý em là: "hãy cho tôi được là chính mình một chút".Là ngày cuối tuần tình cờ thấy em ở quán cafe, chăm chú vẽ vời. Đa dạng sắc màu nở bung trên môi em, sinh động như thế. Cũng lại lưng chừng như thế. Có lẽ,Xã giao qua đi, tò mò đến;Tò mò qua đi, thích thú đến;Thích thú qua đi, quan tâm nảy chồi;Chồi lớn theo từng ngày, gieo vào lòng tôi một mộng tưởng.Mơ tưởng cái ngày có lẽ tôi có đủ năng lực làm bạn đồng hành của em. Cho em tự do là một chú mèo như em muốn, từ từ xé mở đi lớp vỏ xã hội này đã khoác cho em, giúp cho em được là chính mình. Tôi mộng tưởng được làm bạn đồng hành trên hành trình đa sắc thái của em: ở đó, tôi viết, em vẽ .Ở đó, ta lấp đầy nhau như ánh dương và trăng sương. Mộng tưởng thật đẹp.Tiếc là, một hồi ảo mộng, lại cũng phải tỉnh mà thôi. Bởi khi xua tan sương mù quẩn quanh, trăng kia lộ tỏ, tôi lại ngơ ngác trông thấy mặt trăng bàng bạc đó bị giam cầm trong một chiếc lồng khảm vàng.
Arc 3Sương Hi lười nhác nằm dài trên sofa, trong tay ôm sketchbook và miệng cắn cắn lấy một đầu bút chì, mắt có tiết tấu liếc về hướng Dương Bình đang ngồi cắt những trái hồng đỏ au.Những trái hồng căng tròn được cắt đều tăm tắp ngay ngắn xếp trên đĩa, thớ thịt mọng nước rực rỡ dưới ánh đèn huỳnh quang. Xa xa ngoài cửa sổ sát đất, cảnh thành phố ban đêm lạnh căm căm đầy rẫy xe cộ tất bật qua lại như mắc cửi, đang bị 2 bức rèm dày che lại, chỉ lọt một khe sáng cực nhỏ như thể ngăn cách làm hai thế giới, thế giới nhỏ bé bên trong bức rèm, thế giới rộng lớn bên ngoài bức rèm.Không gian yên tĩnh, không có gì ngoài tiếng bút chì đều đều loạt soạt trên trang giấy và tiếng gió máy lạnh thổi vù vù. "Em muốn ăn miếng đó."Sương Hi cất giọng, chỉ vào miếng hồng Dương Bình cầm trên tay. Dương Bình cười khẽ, vâng lời nhích sang và đút miếng hồng căng mọng cho Sương Hi. Xúc cảm mềm nhẵn của miếng hồng và ngón tay Dương Bình lướt qua đầu môi Sương Hi. Ngọt. Mềm.Thoải mái lòng người. Như đáp lễ, Sương Hi khẽ nhõm người dậy vươn tay nhón một miếng hồng, đút vào miệng Dương Bình.Âm thanh nhai nuốt yêu kiều lan khắp căn nhà. Sương Hi híp mắt lại, tâm tình thả lỏng trôi nổi. Ngón tay cầm bút nhịp nhịp lên trang giấy một cách vô thức. Cô chưa bao giờ quên đi cái ngày đó, ngày mà Dương Bình xuất hiện và ôm ấp lấy cơ thể khiếm khuyết của bản thân. Nhờ Dương Bình, sự trống rỗng trong cô như được vá lại, mà không chỉ thế, cô như được ưu ái thêm một tầng da thịt, đó chính là tình yêu mà Dương Bình dành cho cô đã và đang từ tốn vuốt phẳng lại một Sương Hi tầm thường. Sương Hi nhìn Dương Bình hồi lâu, ánh mắt xuất thần rồi lại đột nhiên reo lên, lanh lẹ đứng dậy tiến về chiếc tủ gỗ thấp kê một bên sofa."Em nghĩ muốn uống trà."Cô vui vẻ tuyển chọn tới lui, miệng không ngừng hỏi người phía sau:
"Chị muốn uống loại nào? Trà vải hay trà nhãn? Trà mận cũng rất ngon, em mới mua hôm rồi, là loại mới ra.""Thật ra hôm sau chị có thể đi cùng em để chọn loại chị thích, như vậy em càng có thể không cần hỏi chị mà đi pha cho chị uống ngay." Sương Hi lầm bầm, đúng vậy, chỉ tiếc Dương Bình chưa bao giờ chịu đi ra ngoài cùng cô."Còn này là..."
Tiếng Sương Hi bỗng im bặt. Quái lạ, sao lại có một túi cà phê ở đây. Cô chưa bao giờ thích uống cà phê, Sương Hi nghĩ.Loại cà phê này là Robusta nguyên chất, rất nặng đô, uống vào là tỉnh tới mấy ngày.Sở Thanh. Trong đầu Sương Hi bỗng nãy ra cái tên này. Đúng rồi. Nếu là Sở Thanh, cô ấy sẽ mê mẩn uống mỗi ngày mất. Nội tâm Sương Hi nghĩ tới đây, bỗng khoé môi không kiềm chế được mà cười rộ lên. Bất chợt, Sương Hi cũng lại im bặt. Tại sao mình lại nghĩ tới người khác lúc này? Dương Bình sẽ nghĩ thế nào? Sương Hi vội vàng quay sang tính trộm nhìn Dương Bình một chút. Ai ngờ đâu từ lúc nào, Dương Bình đã đứng ngay sau lưng cô. Thấy Sương Hi quay lại, mắt hoảng hốt định trụ nơi mình, Dương Bình liền đưa tay vuốt khẽ sườn mặt cô mấy cái. Tâm tình căng chặt của Sương Hi bình tĩnh lại, sa vào cái vuốt ve ôn nhu này. Cô nắm lấy mu bàn tay Dương Bình, khẽ mơn trớn nó. "Sương Hi, bạn của em, Sở Thanh, chị nhớ đúng tên cô ấy không?"Sương Hi gật gật đầu."Em đã kể chị nghe rất nhiều về cô ấy, chị rất ấn tượng. Nhớ là là cô ấy rất thích uống cà phê."Dương Bình mỉm cười, nghe trong giọng cô chỉ độc sự hân hoan, không hề tồn đọng bất kì tạp niệm đố kị nào. Nhưng lời đó vào tai Sương Hi, quỷ dị lại mang tới cho Sương Hi sự bất an không thể lý giải."Dương Bình, chị đừng hiểu lầm. Em với Sở Thanh chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi. Tụi em hoàn toàn không có gì cả. Dương Bình..."Tâm Sương Hi cứ như mắc kẹt tại cổ họng, thắt lại, không hiểu sao cô cảm thấy cực kỳ khẩn trương. Dương Bình sẽ không hiểu lầm chứ? Dương Bình đang nghĩ cô mua túi cà phê kia cho Sở Thanh sao? Nhưng...Cô cũng không biết tại sao mình lại có túi cà phê này, cô đã mua lúc nào? "Sương Hi..." Dương Bình nhẹ gọi tên Sương Hi, ý đồ trấn an người đối diện. Tay không ngừng mân mê má Sương Hi nhằm giúp cô điều chỉnh lại tâm tình. Nhưng Sương Hi như không cảm giác được, vẫn quẩn quanh với băn khoăn của chính mình, lông mày chau lại thành một đoàn, ngày càng nhíu chặt. Miệng không ngừng lẩm bẩm tự hỏi."Mua khi nào... em mua nó khi nào..." Ánh mắt Sương Hi càng lúc càng hoảng loạn như không biết phải đặt tiêu cự vào đâu. Ngón tay đặt trên mu bàn tay Dương Bình đã chuyên sang dùng cả hai bàn tay niết chặt lấy mặt Dương Bình. "Em không có! Em không tưởng ai cả. Em chỉ có chị, Dương Bình!"Giọng Sương Hi ngày càng cất cao. Từ lẩm bẩm sang nghẹt mũi mà thấp la lên. "Sương Hi, nhìn chị."Dương Bình bất đắc dĩ, cô biết người đối diện lại tiến nhập trạng thái tự phong bế, có chút điên cuồng. Đây là lần thứ bao nhiêu, Dương Bình cũng đã quên. Dương Bình kéo Sương Hi ngồi sụp xuống cùng cô, ôm lấy Sương Hi, cảm nhận Sương Hi đang run nhè nhẹ từng cơn. Dương Bình thật sự không nở, nhưng cô biết rõ,Có những chuyện,Không phải cứ muốn là được. Có những người,Không phải luôn có nhiều lựa chọn. Ví như cô. Cô không có. Nhưng Sương Hi lại khác. Cô ấy nên được lựa chọn. Và lựa chọn đó nên là tốt nhất cho chính cô ấy. Còn nếu Sương Hi không thể lựa chọn, hãy để cái lựa chọn hữu hạn của Dương Bình giúp cô lựa chọn. "Sương Hi..."Dương Bình dùng tay kéo gọn lại những lọn tóc lộn xộn đang rời rạc trước trán Sương Hi."Em cũng biết, chị không thể nào cùng em ra ngoài mua trà, hoặc đi bất kỳ đâu."Sương Hi tay run rẩy mạnh hơn, cuống quýt che lại tai mình, đầu liên tục lắc không ngừng."Em hãy dũng cảm đối mặt,""Em... hãy chấp nhận Sở Thanh. Cô ấy là thực lòng yêu em, còn em...""Em cũng mua cà phê cho cô ấy trong vô thức, điều này nghĩa là gì, em hẳn là biết..."Dương Bình chưa kịp nói hết câu, Sương Hi đã không còn có thể quỳ nổi nữa, cô run bần bật, hai tay khẩn thiết ôm lấy đầu. Khuôn mặt vặn vẹo điên cuồng, mắt nhắm chặt không dám đối diện Dương Bình."Không a! Chị nói gi vậy?""Chị không thể!" "Chị không được phép bỏ em đi!"Sương Hi như mất kiểm soát, nhào vào lòng Dương Bình, tay nhỏ níu chặt lấy ngực áo Dương Bình có thể thấy gân xanh nổi lên vì dùng quá sức, thậm chí, Dương Bình cảm giác như cổ áo mình đang sắp bị xé rách rồi. "Sương Hi..."Dương Bình vẫn kiên nhẫn thấp tiếng kêu tên người đối diện. Giọng cô đầy sự ai thán, bất lực, cũng tuyệt vọng. Cô biết không dễ dàng, cô biết rất khó chấp nhận, dù sao cô đã ở đây vì Sương Hi đủ lâu để xoa dịu vết thương của Sương Hi dù rằng cô biết, thực tế mình cũng không làm được gì.Cô biết sự thật này sẽ khiến Sương Hi đau đớn rất nhiều, nhưng đã là sự thật thì không thể thay đổi."Sương Hi,""Em cũng biết,""Chị chỉ là ảo tưởng của em sinh ra mà thôi..."Không gian thời gian như đông cứng. Cơn run rẩy của Sương Hi cũng như bị phong bế lại trong giờ khắc này. "Chị không có thật, Sương Hi..."Lông mày ninh khẩn, hàng lông mi hèn mọn không dám mở ra rồi lại không thể khống chế mà run rẩy nâng lên. Trong khoảnh khắc, một cơn gió từ ngoài thổi tung lên chiếc rèm lộ ra một mảng cửa sổ lớn đối diện. Sương Hi trừng mắt nhìn lăng lăng: phản chiếu nơi đó là hình ảnh cô chôn cứng chân trong một bể dây gai quấn quanh. Nơi lồng ngực vẫn đang khoét ra một lỗ, đầm đìa máu chảy.Ngoài ra, không có gì thêm. Không có Dương Bình. Không có ai đang ôm lấy cô. Hoá ra, sự lấp đầy bao lâu vẫn chỉ là một hồi ảo mộng của bản thân cô mà thôi.
Arc 4Ráng chiều lại có mưa bay, nhưng sắc trời không vì vậy mà mất đi nét quyến rũ của mình, nơi chân trời vạt cam pha tím vẫn nhuộm thẫm một mảnh không gian, thấp thoáng giữa những đám mây là cầu vồng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện. Tiếng mưa đập nhẹ tênh xuống đất, trên ghế đá, xuyên qua kẽ lá, nhịp nhàng như một bài độc tấu không lời. Một bản nhạc nhẹ nhàng như mang mác.Sương Hi không lên tiếng, Sở Thanh cũng vậy. Cả hai im lặng tựa vào bức tường kính phía sau, phóng tầm mắt ra khoảnh sân công viên nho nhỏ này. Khung cảnh này có phải là rất lãng mạn không? Thường thì người ta sẽ lựa chọn những khoảnh khắc này để nói ra những lời lãng mạn, đúng chứ?Sở Thanh không biết. Cô chỉ biết là, khi mình đối diện với ánh mắt của Sương Hi, nhìn khẩu hình môi của người đối diện, dẫu trong tai nghe không lọt được từ nào của cô ấy, Sở Thanh vẫn có thể đoán ra hai từ cuối mà cô ấy nói:Tạm biệt.Sở Thanh biết, nàng đã đưa ra lựa chọn cho tương lai của mình. Mà trong tương lai ấy, không hề có bản thân. Sương Hi đã nói rõ: cô không lựa chọn nàng, cô lựa chọn người con gái đẹp nhất trong lòng cô.Dương Bình.Dù có là ảo ảnh, thì sao chứ?Chỉ cần chị ấy sống mãi bên mình, vậy là đủ rồi.Sở Thanh vẫn tựa lưng vào tường, ngóng theo bóng lưng của Sương Hi cho đến khi nó biến mất nơi góc khuất. Từ đầu đến cuối, cô chưa mở miệng lấy 1 lần.Không níu kéo, không biểu hiện đau khổ.Chỉ có bản thân cô biết, thứ duy nhất trong cô chỉ còn là sự chết lặng mà thôi.
Arc 5Tôi là một người bình thường, hay có thể nói là tầm thườngVì thế mỗi ngày trôi qua có sự tuỳ hứng như bất kỳ người tầm thường nào đang thưởng ngoạn cuộc sống này.Sự tầm thường này, có lúc làm tôi thấy may mắn bởi không ai có thể ép tôi vào bất kì cái khuôn nào,có lúc lại làm tôi cô đơn bởi có mấy ai, lại chấp nhận đồng hành với một người đã lớn tuổi phiêu bạt nay đây mai đó đây?Cho đến 1 lúc, Tôi chợt nhận ra.Tồn tại giữa sự tầm thường đó, từ lúc nào, có một ánh trăng bàng bạc nhẹ nhàng rọi vào lòng mình,Ánh trăng mờ ảo phủ hơi sương đêm, lạnh nhạt đến thế, rồi lại dịu dàng đến thế, rồi lại bén nhọn đến thế,Khoét ra từ lồng ngực lành lặn của tôi một lỗ trống.Trong khoảnh khắc, những âm thanh phồn hoa tráng lệ đã từng phủ lấp hai tai của tôi. đã từng hút trọn ánh nhìn của tôi, cuộc sống đã từng mang lại cho tôi biết bao niềm hân hoan, như nhạt nhoà đi.Thứ duy nhất còn lại, tôi chỉ nghe ra sự trống trải.Tôi không thể làm được gì, tôi không được lựa chọn được làm bất kì điều gì.Bởi người con gái ấy đã tàn nhẫn hạ cờ cùng tôi.Nhưng tôi tình nguyện. Dẫu có quay ngược thời gian một lần nữa về lúc ta mới gặp nhau, tôi cũng xin nguyện lặp lại đoạn tình cảm này, sa vào khuôn mặt ấy, bờ môi ấy, hàng lông mi rũ xuống tạo ra một vầng khuyến màu đêm tuyệt đẹp, vào ánh mắt chân thành khi nói: em muốn biết kết cục của nhân vật ấy. Kết cục sao? Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa bị phù phép, giam cầm trong một lâu đài tối tăm quanh năm bao phủ những bụi gai khổng lồ. Người ta đồn rằng chỉ có hiệp sĩ đem lòng yêu cô tha thiết mới có thể phá vỡ được lời nguyền, cứu công chúa ra. Đến một ngày, hiệp sĩ xuất hiện, nàng dũng mảnh cầm kiếm đâm xuyên qua những bụi gai chằng chịt, mở đường máu tiến vào trong. Lại đâu thể ngờ, cái chờ đợi hiệp sĩ không phải là nụ cười hạnh phúc của một nàng công chúa đang tha thiết trông chờ được giải cứu, mà lại chỉ là ánh mặt si luyến của một kẻ khờ, đã cam nguyện bị giam hãm nơi lâu đài này, xem nó như một bến đỗ gắn bó cả đời. Tự nguyện được giam hãm bên trong chiếc lồng thếp vàng. Hiệp sĩ ngẩn ngơ, không để ý rằng những bụi gai đã lén tóm lấy chân nàng, bò lên. Từ từ bám vào đùi, bụng, siết chặt lấy cổ nàng, ngực nàng. Đâm thủng từng lỗ một. Máu chảy đầm đìa. Những dây gai như có linh hồn không ngừng thèm khát được ăn no đủ, ngày càng phình lên, nhấn chìm lấy cả toà lâu đài, cả một vùng không gian rung chuyển, mặt đất nứt toác.Nhưng hiệp sĩ chỉ cười nhẹ cam chịu, buông kiếm xuống, mặc cho dây gai quấn lấy và nuốt chửng mình. Màn đêm dần bị ánh mặt trời nhô lên thay thế, ánh sáng chíu rọi trên thềm đá trước lâu đài. Chỉ thấy một thanh kiếm lẳng lặng nằm đó, xung quanh vắng tanh, yên tĩnh. Đã không còn lâu đài,Cũng không còn công chúa,Lại càng không có hiệp sĩ nào. Chỉ còn lại duy nhất, là ngày mới lại tới, bình thường như mọi ngày. ---End.28/08/2024, SG.by Meur
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com