Bhtt Cd Xk Tan Lang Bat Dac Di
Tư Kỳ một thân trung y vừa đi vừa nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở lương đình đối diện là hồ sen, bên trái rũ nhành liễu đung đưa trong gió chiều, bên trái là khóm trúc vàng óng ánh, nhìn chẳng phải loại trúc bình thường.Tiết trời dần chiều có phần mát mẻ, mặt trời đang dần xuống núi nhưng ánh sáng dịu nhẹ vẫn còn đủ thông thả dùng một bữa cơm a.Đi tới bên cạnh Nhan Nhược Hiên, nhìn thấy Tiểu Tam ôm kiếm đứng nghiêm túc, Tiểu Nhất cùng Tiểu Nhị thì há hốc mồm. Bản thân cũng tự phát hiện có điểm không đúng, vì vậy nhìn một lượt từ trên xuống dưới."Ta lạ lắm sao?"Nhan Nhược Hiên chỉ điểm mọi người liền lui hết, đưa mắt nhìn Tiểu Nhất, rất nhanh nơi này chỉ còn lại hai người.Tư Kỳ cũng không khách khí, tự ngồi vào bàn nhìn một ít thức ăn, cũng không khiến bản thân thèm khát, đơn giản là ít thịt, nhiều rau và ăn cháo. Đúng chuẩn tiểu thư ăn thanh đạm.Rất nhanh sau đó, Tiểu Nhất trở lại, trên tay cầm theo chiếc áo choàng màu xanh nhạt đưa trước mặt Nhan Nhược Hiên, Nhan Nhược Hiên nhận lấy gật nhẹ đầu. Tiểu Nhất liền rời khỏi.Tư Kỳ vẫn còn nghĩ thầm Nhan Nhược Hiên thân thể không khỏe cần khoát thêm áo, nhưng không nghĩ đến nàng ta ban thưởng sự ấm áo giữa tiết trời thế này cho mình. Thụ sủng nhược kinh nhìn Nhan Nhược Hiên không nói thành lời.Nhan Nhược Hiên đoán biết, lúc này mới chậm rãi mở đôi môi đỏ mọng, thật câu người nhưng cũng không làm Tư Kỳ chán ghét."Ngươi có biết mặc trung y ra khỏi phòng ngủ như vậy còn thể thống gì?"Tư Kỳ trợn mắt:"Cái gì mà không thể thống, ta cũng không phải khỏa thân"Đối phương không đáp, Tư Kỳ tự ngẫm, quên mất mình đang ở thời đại của mấy ngàn năm sau. Việc như thế này người ta không chấp nhận là lẽ đương nhiên. Nên cuối đầu không nói thêm."Dùng bữa thôi""Ân"Tất nhiên trên bàn ăn, Nhan Nhược Hiên im lặng, Tư Kỳ được ăn nhờ nên không dám ý kiến. Hiện tại bảo toàn cái mạng nhỏ là điều cần thiết.Sau khi ăn xong, A Hoàn nhanh chóng dọn dẹp. Tiểu Nhất và Tiểu Nhị người bưng khay trà nóng, người bưng đĩa hoa quả thái mỏng đặt lên bàn rồi lui xuống.Tư Kỳ khát nước, nên thật không ngại khi tự rót trà vào chén của Nhan Nhược Hiên, sau đó là chén của mình.Thật sự cầm lên thì chén trà còn ấm, nhưng sau khi uống một ngụm thì 'ấm thật'. Ấm đến tận não. Nhan Nhược Hiên có thể thấy người trước mắt đau khổ, hai hàng nước mắt chảy xuống, mặt đỏ bừng."Cũng không ai dành với ngươi''Mắt hơi lay động, nói một câu không nhìn ra là quan tâm hay trách móc. Nhan Nhược Hiên tự tay ghim một miếng dứa hấu đưa cho Tư Kỳ. Tư Kỳ nhận liền cho vào miệng.Tư Kỳ như đang bị bỏng mà có một viên đá sát vào, đưa mắt về hướng Nhan Nhược Hiên như lời cảm kích."Cứ tự nhiên"Tư Kỳ tiện thể làm thêm vài miếng nữa. Nhiệt độ trong miệng hạ rồi, mới nói:"Ta không quen uống trà nóng nên có chút bất cẩn"Nhan Nhược Hiên lay động khóe môi, cũng không nói gì, nàng nhẹ nhàng nâng chén uống một ngụm trà. Tư Kỳ không khỏi nhíu mày.Nữ nhân này, mỗi hành động đưa tay nhắc chân đều thanh thoát tao nhã, nhìn không ra điểm phê bình. Tại sao lúc trước trên internet cứ đưa tin về sắc đẹp thật sự của mỹ nữ thời cổ đại làm mình thật sự mất niềm tin. Giờ tận mắt chứng kiến, hận không thể mang nàng ta về hiện đại.Nhan Nhược Hiên ho nhẹ, như một sự nhắc nhở Tư Kỳ cần tập trung cho cuộc nói chuyện."Sáng mai ngươi sớm chuẩn bị, ta đưa ngươi đến bái phỏng nội tổ phụ và nội tổ mẫu""Ta nên làm gì?""Hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình"Tư Kỳ hoang mang. Chớp chớp đôi mắt khó hiểu nhìn Nhan Nhược Hiên, nàng kiên nhẫn giải thích thêm."Hôn lễ giữa ta và ngươi sẽ sớm được tổ chức. Đúng vậy, ngươi nên thể hiện tốt việc của mình"Nhan Nhược Hiên nói xong liền ly khai, bước đi vài bước liền xoay lại, mà cái khoảnh khắc này làm Tư Kỳ nhớ mãi không thể quên. Nàng chính là tó dài đến thắt lưng, suông và ượt, trên đầu búi tóc đơn giản, một chiếc trâm màu xanh ngọc đơn giản mà thuần khiết. Ngũ quan thành tú, đôi mắt long lanh nhưng đâu đó vẫn nhìn ra một tầng băng lãnh. Vài sợi tóc rơi tán loạn trước trán thật động lòng người. Tư Kỳ thoáng bị say mê."Ngươi đêm nay ngụ tại phòng khách, Tiểu Tam sẽ dẫn đường""Ân"Tư Kỳ gật đầu trong vô thức.----Đêm đó Tư Kỳ trở về phòng khách, có lẽ do buổi chiều đã ngủ quá nhiều nên cứ trằn trọc mãi không thôi. Liền bật dậy, tìm tòi trong ba lô. Lấy ra điện thoại di động. Màn hình vẫn còn sáng, hiển thị 10% pin. Rất may, Tư Kỳ rất nhanh mở trình ghi âm."Ta là Lăng Ngọc Tư Kỳ. Cuối mùa xuân năm 2020 khi tham gia một trò chơi mạo hiểm, ta vô tình xuyên đến thế giới ngàn năm sau. Hiện tại ta đang ở Tô Châu, năm thứ 9 thời Kiến Minh hoàng đế. Ta không hy vọng đây là sự thật. Nhưng rất tiếc. Đó là sự thật"Nói xong tắt điện thoại. Đẩy cửa bước ra ngoài sân, nhìn trăng treo trên cao, lòng dâng lên cảm xúc buồn khó tả. Nhớ đến hai câu thơ trong bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch."Sàng tiền minh nguyệt quang,Nghi thị địa thượng sương.Cử đầu vọng minh nguyệt,Đê đầu tư cố hương"---Mà lúc này, Một thân y sa mỏng manh đang đứng cách đó không sa. Vốn dĩ Nhan Nhược Hiên khó ngủ, cũng muốn thăm dò vị khách không mời mà đến Lăng Ngọc Tư Kỳ kia ra sao. Lại không hẹn mà gặp, lại còn nghe ra ý vị thê lương trong bài thơ."Không nghĩ tới Tư Kỳ cô nương có nhã hứng ngắm trăng ngâm thơ vào giờ này"Tư Kỳ giật mình, lùi về sau mấy bước. Nhìn nữ nhân dung mạo như tiên giáng thế giờ này còn cất tiếng. Giọng nói lạnh lùng như vậy bảo ai không sợ. Lấy lại bình tĩnh đáp:"Buổi chiều ta ngủ rất nhiều, nên cũng không còn muốn ngủ""Trời ban đêm rất lạnh, không nên đứng lâu"Nhan Nhược Hiên xoay người li khai, Tư Kỳ luống cuống gọi khẽ:"Tiểu Thư!"Nhan Nhược Hiên xoay người, gương mặt nàng ôn nhu hơn hẳn, nghiêng đầu chờ người kia tiếp lời."Cảm ơn"Tư Kỳ ngượng ngùng nói lên hai chữ. Nhan Nhược Hiên nhíu mày, mặt đối mặt nhìn người kia đang bối rối.----Hảo hữu đoán xem vì sao Nhan Nhược Hiên lại nhíu mày?Đêm khuya, chương này ta viết ít một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com