Bhtt Cd Xk Tan Lang Bat Dac Di
Hồ Nam, Trung Quốc năm 2020Hồ Nam nằm ở phía Nam của trung du sông Dương tử. Phía Bắc giáp Hồ Bắc, phía Đông giáp với Giang Tây. Phía Nam giáp Quảng Đông. Nơi đây là một trong các tỉnh đông dân của Trung Quốc, rất đa dạng về dân tộc (gồm các dân tộc thiểu số) nên nền kinh tế tương đối, không nổi bật như ở Bắc Kinh.Lăng Ngọc Tư Kỳ sinh ra trong một gia đình làm nông. Cha và mẹ của cô làm lụng vất vả chỉ mong cô và em trai Lăng Ngọc Tư Lân học đến nơi, có một công việc ổn định để tự lo cho bản thân sau này.Tư Kỳ năm nay chạm ngưỡng 25 tuổi. Thích những gì cổ kính, xa xưa. Đặc biệt có niềm đam mê với khám phá núi non rừng rậm. Từ khi tốt nghiệp đến giờ, tuy đồng lương không cao nhưng ít nhiều phụ giúp được cha mẹ trang trải cuộc sống hàng ngày và lo cho Tư Lân đi học. Dư lại chút ít tiền tiết kiệm, Tư Kỳ và một số đồng nghiệp có cùng sở thích lên kế hoạch đi ngao du mạo hiểm trong đợt nghỉ phép cuối năm này.Nhìn Lăng mẹ gói to gói nhỏ mua đồ ăn vật cho Tư Kỳ mang theo, bất đắc dĩ Tư Kỳ phải lên tiếng:"Mẹ, không cần mang theo nhiều như vậy, con vào rừng, chỉ cần 2 bộ đồ, một ít tư trang và vài gói mì là đủ"Mặc cho Tư Kỳ lải nhải bên tai, Lăng mẹ vẫn tiếp tục xếp xong đồ rồi chốt hạ một câu:"Lần đầu xa nhà, nên mang theo như vậy mới được. Không nói nhiều, đi ngủ sớm không thôi ngày mai con lại ngủ quên"Lăng mẹ rời phòng kèm theo tiếng đóng cửa sầm lại, Tư Kỳ nhìn túi lớn túi nhỏ sắp hôn mê. Chỉ là đến Núi Hoàng Sơn ở An Huy thôi mà, cũng không phải đi du lịch nước ngoài đi.Tư Kỳ chỉ mang theo 2 bộ đồ thôi, dù gì ở khách sạn cũng có dịch vụ giặt ủi nên vấn đề này không cần quan tâm lắm. Ba lô không quá to, vừa 2 bộ đồ, 1 chiếc máy ảnh mini, một ống nhòm. Bỏ thêm 2 hộp mì gói, một ít bánh tây, 1 chai nước suối, kem và bàn chảy đánh răng, sau cùng là một hòm dụng cụ sơ cứu mini.Sắp xếp ổn thỏa Tư Kỳ hẹn báo thức vào lúc 4 giờ sáng, rồi đánh một giấc thật đẹp, không mộng mị gì cả.Khi cả nhà còn đang êm ắng trong giấc ngủ say, Tư Kỳ nhanh chóng hoàn thành bước cơ bản là thay đồ để còn đến điểm hẹn. Hôm nay Tư Kỳ mặc áo phông trắng kèm chiếc áo khoác sành điệu xanh nước biển kết hợp với quần kaki đen. Tất nhiên không thể thiếu đôi giày boot cổ ngắn ưa thích của Tư Kỳ, mang ba lô lên, bước đến trước gương. Nhìn tới nhìn lui vẫn thiếu."Mũ lưỡi trai mẹ mới giặt hôm qua"Là tiếng của Lăng mẹ, làm Tư Kỳ giật mình. Hai mẹ con không nói nhiều, tránh làm ồn những người còn lại. Tư Kỳ rời khỏi nhà là 5 giờ sáng, trên xe taxi hiện giờ là gói lớn gói nhỏ xung quanh.Đến điểm hẹn là công ty A, nơi Tư Kỳ làm việc. Đồng bọn rất đúng giờ, đã tập hợp đầy đủ, tổng có 7 người bao gồm Tư Kỳ. Tiểu Mẫn là người phụ Tư Kỳ mang đồ xuống xe không khỏi trêu trọc:"Tư Kỳ là đi du lịch hay là di dân vậy?""Cậu đừng có mà chọc tớ" - Tư Kỳ bị ' ngượng ngùng nhẹ'Ngoài Tiểu Mẫn ra còn có Tiểu Thanh, A Ngọc, Tiểu Vỹ, Trần Khánh, Tiết Bình. Tất cả di chuyển lên xe 15 chỗ để đến An Huy. Trần Khánh phụ trách lái xe.Mọi người lên xe chính là tranh thủ ngủ, sau ba giờ đồng hồ nữa có thể đến nơi. Sự tĩnh lặng của không gian, âm thanh hót vang trời vút cao vang vọng của những chú chim, độ ẩm tăng nhẹ, không khí trong lành đã đánh thức Tư Kỳ, cũng là lúc xe dừng lại báo hiệu cho một hành trình mới bắt đầu.Nhóm của Tư Kỳ không đi theo tour, mà tự túc. Theo lịch trình của Tiểu Mẫn, mọi người sẽ đến núi Hoàng Sơn, nằm ở phía Đông tỉnh An Huy để ngắm cảnh trước. Sau đó sẽ ở trong rừng cắm trại một đêm, rồi mới tiếp tục khám phá.Tất cả đều để đồ đạc ở trên xe, xe được đỗ ở khu vực cho phép nên rất an tâm. Tư Kỳ trên lưng mang ba lô đã soạn sẵn tối qua. Cứ thế mà tiêu sái.Đi rât sâu vào trong rừng theo lối mòn, nơi đây còn khá hoang sơ chưa được khai thác nhiều, Tư Kỳ là người đi sau cùng, theo thói quen vẫn im lặng quan sát, không nói gì, hoặc lâu lâu có tham gia một vài câu bình phẩm.Càng vào sâu trong rừng, không khí càng lạnh, may mắn sáng nay có mang áo khoác trên người. Chừng mười lăm phút đi bộ, cuối cùng đã đến nơi. Bên trong là một khu đất trống rất rộng hình tròn, xung quanh cũng có một số tảng đá hình thù lạ, có thể những tảng đá này là do thiên nhiên tạo thành, trong rất lâu đời rồi. Muốn chơi bộ môn mạo hiểm này cần phải đăng ký trước, thời gian bay nằm từ tháng 3 đến tháng 9, thời tiết trong và ít gió. Nhiệt độ cho phép bay là vào khoảng 28 độ C và được sự cho phép của Trung tâm dự báo khí tượng.Sau khi được người hướng dẫn phổ biến các quy tắc cơ bản để đảm bảo an toàn bản thân trong quá trình bay cũng như tiếp đất. Mọi người đã vào chỗ ngồi ổn định trên khinh khí cầu. Đây là loại khinh khí cầu tầm nhỏ, dành cho những bạn trẻ thích mạo hiểm vì vậy mỗi khinh khí cầu cho phép 2 người bay cùng nhau, như vậy sẽ bị lẽ. Tư Kỳ chủ động nói với Tiểu Mẫn:"Cậu cùng A Thanh một đội, tớ sẽ bay một mình. Chúng ta đi cùng nhau mà, chỉ là không ngồi chung, còn lại thì vẫn song hành thôi"Tuy Tiểu Mẫn không tình nguyện lắm nhưng Tư Kỳ nói rất có lí, lại bị lẻ như vậy thì không còn cách nào khác. A Ngọc, Tiểu Vỹ cùng một đội. Trần Khánh và Tiết Bình đi chung. Sau khi cờ xanh phất lên, chứng tỏ các điều kiện bay an toàn. Một chiếc quạt lớn sẽ thổi mạnh vào khinh khí cầu để làm phồng quả bóng đầy màu sắc, một ngọn lửa phụt mạnh. Quả cầu căng khí vầ nhóm người của Tư Kỳ từ từ được nhấc bổng lên khỏi mặt đất.Tiểu Mẫn có vẻ khá lo lắng, Tư Kỳ nói với Tiểu Mẫn đừng sợ, một lát sẽ hết cảm giác sợ hãi, thay vào đó mọi thứ rất đẹp. Tiểu Mẫn mỉm cười nhìn Tư Kỳ, hai tay bám chắc thành giỏ.Kinh khí cầu từ từ bay lên, Tư Kỳ tha hồ ghi lại những bức ảnh đẹp. Núi Hoàng Sơn là một trong năm ngọn núi đẹp nhất của Trung Quốc, năm 1990 được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới.Nhìn từ trên cao xuống, nó kỳ vỹ vô cùng, rừng thông trăm tuổi, phiến đá quái thạch kỳ dị. Lại có suối nước nóng đổ từ trên cao xuống, vừa trắng như tuyết, lại vừa tỏa ra khói. Khó mà diễn tả được cảm giác lúc này.Hiện giờ khinh khí cầu cách mặt đất rất xa rồi, hơn một ngàn mét, bây giờ dưới đất nhìn lên chắc gì đã thấy những khinh khí cầu tầm nhỏ này. Nói mới nhớ, nãy giờ lo chụp ảnh mà Tư Kỳ quên mất, hiện giờ đã không còn thấy mọi người xung quanh. Lại gặp một biển mây trắng xóa bồng bềnh, Tư Kỳ ngỡ mình đã lạc vào tiên cảnh.Lấy ống nhòm ra nhìn thì hoàn toàn không thấy ai xung quanh, tốc độ của khinh khí cầu thì cứ chậm chậm đi tới. Cảm thấy không ổn, liền bấm điện thoại, thì không có sóng. Tư Kỳ ngồi xuống suy nghĩ một chút.Lúc này đây, khinh khí cầu chao đảo, kèm theo đó là vài cọng long chim rớt xuống chân Tư Kỳ. Lòng thầm kiu không may:"Từng có hiện tượng chim bay ngược đường bay, tông vào máy bay bể kính. Hôm nay không lẽ mình kém may mắn như vậy sao?"Quả thật kém may mắn, một lỗ thủng trên khinh khí cầu bằng bàn tay. Khinh khí cầu đang lao xuống với tốc độ 30km/ giờ một cách vô hướng. Tư Kỳ liền mang ba lô vào. Cầu trười đừng rơi ngay ngọn cây hoặc vách đá, phải tìm cách tự cứu chính mình đã.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com