TruyenHHH.com

Bhtt Beta Vo Cua Ta La Quan Chua Ho Dau Mieu Dien

Ta cùng mẹ ở lại trong phủ quận mã đã nửa năm rồi.

Mà hết thảy, đều là ân huệ của quận mã gia. Trước đây quận mã giúp ta chữa bệnh, cũng đã cứu cả nương ta, không biết làm sao để báo đáp hết ân tình này. Dù bây giờ ta có thể ở lại trong phủ quận mã, đây cũng là điều ta chẳng dám mơ. Quận mã gia không phải là một người cao to vạm vỡ, thân thể thực rất mỏng manh, hắn có màu da trắng nõn mà nam tử thông thường ít gặp, hơn nữa cũng rất thích cười, khi cười rộ lên hai tròng mắt tạo thành cong cong. Đã có lúc ta từng nghĩ, quận mã gia nếu là nữ tử, chắc chắn tư sắc khuynh thành. Nhưng điều khiến cho ta tiếc hận hơn chính là, trên mi trái hắn lại có một tiểu vết sẹo mờ mờ, khiến cho gương mặt thanh tú kia giống như một tờ giấy trắng bị lem chút mực. Khi ở trong phủ quận mã, có lúc vô tình ta đã hỏi quận mã gia về vết sẹo kia, hắn chỉ thoáng chút ngẩn người, sau đó cười nói: "Vết sẹo này sao?... Đây là lễ vật trân quý lên trời ban cho ta a. Nếu như nói cuộc đời của ta trước đây là không một chút giá trị, sau khi có nó, mới phát hiện bản thân mình là hữu dụng." Lúc hắn nói lên những lời này, nụ cười trên mặt tràn đầy tình yêu, mà ta vĩnh viễn không thể quên được.

Ta chưa bao giờ từng thấy nam tử khóc, nhưng vào đêm đó khi quận mã gia tới cứu mẹ ta. Theo lời phân phó của hắn ta ra ngoài tìm đại phu, đến khi trở về liền chứng kiến quận mã gia mặt đầy nước mắt. Hắn thậm chí còn không biết rằng mình đang khóc, sau khi ta nhắc nhở mới phát hiện ra, bởi vì che giấu xấu hổ, hắn mới vội vàng cáo biệt chúng ta, cứ như vậy thất tha thất thểu chạy ra khỏi phòng. Ta lén lút đi theo sau hắn, cùng bước ở trên đường lớn âm u, đến một góc rẽ, quận mã gia cuối cùng không còn nhịn được, ngồi trên mặt đất hệt như một tiểu hài tử, cúi đầu vào lòng lớn tiếng khóc lên. Nhìn thấy quận mã gia như vậy, ta thực không biết phải làm thế nào, rất muốn đến gần, nhưng lại sợ hãi điều đó sẽ quầy nhiễu hắn.

Chỉ có thể lẳng lặng đứng ở trong góc nhìn quận mã gia, nghe tiếng hắn khóc mà không khỏi cảm thấy đau lòng. Qua một hồi lâu, dường như cuối cùng cũng an tĩnh lại. Sau khi lau khô nước mắt, hắn đứng dậy nhanh chóng rời đi, như vừa nãy chưa hề phát sinh chuyện gì.

Người này rốt cuộc vì sao như vậy, có nỗi khổ gì trong lòng mới có thể một mình tọa ở trong góc, khóc đến thống khổ như vậy?

Rất muốn được đứng bên quận mã gia, được hầu hạ, báo đáp cho hắn. Chính là, quận mã gia tựa như thực để ý đến cảm nhận của Tấn Ngưng quận chúa, dù nói nam tử tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, vậy mà ngoại trừ quận chúa hắn đều cự tuyệt cùng nữ tử khác thân cận. Dù ta chẳng cầu danh phận, chỉ hy vọng có thể bên cạnh hầu hạ hắn thôi, vậy mà đến chút cơ hội đó cũng đều không có. Sống trong phủ quận mã đã hơn nửa năm, quận mã gia vẫn gọi ta bằng danh xưng "Phùng cô nương" xa lạ, còn thường thường để Cửu tỷ tìm hỏi cho ta nhà tốt. Ta nghĩ, ta cả đời này có lẽ sẽ chẳng bao giờ được như ước nguyện.

Quận mã gia cùng quận chúa cảm tình rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng vẫn tranh cãi nhỏ, nhưng quận mã gia mỗi lần đều không để ý mặt mũi, dùng hết mọi cách trước mặt hạ nhân chúng ta dỗ dành quận chúa. Và cuối cùng mỗi lần như vậy, quận chúa cũng đều tha thứ cho quận mã gia, hai người lại tốt đẹp như lúc ban đầu. Điều này càng khiến cho ta hiểu được, giữa quận chúa cùng quận mã gia không thể chấp nhận được người thứ ba. Mà mẹ ta cũng đã dặn dò, ân tình của quận mã gia chúng ta phải báo, nhưng tuyệt đối không được trở thành gánh nặng. Từ đó, ta biết điều tránh cơ hội chạm mặt cùng quận mã gia, chỉ mong ở phủ quận mã làm việc như một hạ nhân bình thường.

Nhưng ta cũng biết.

Khi quận mã gia mỉm cười hì hì, bất cứ điều gì cũng không viết trên nét mặt, đó là khi hắn muốn che giấu đi tâm tư không thể thừa nhận trong lòng. Ta vẫn luôn nhớ rõ, quận mã gia chính là người trong đêm khuya đứng ở góc rẽ khóc hệt như tiểu hài tử kia.

Mà hết thảy những điều này quận chúa có biết? Nàng có hiểu rõ không? Nàng có từng vỗ về làm yên lòng của quận mã gia?

Có lẽ ta vĩnh viễn cũng không biết được, cũng không có tư cách gì.

Sau khi được phái đến biên cương, Tề tướng quân rốt cuộc trở lại. Mà trong kinh thành, những lời đồn thổi về quận mã gia lại từ đó bỗng nhiên xuất hiện.

Nói những lời này phần đồng đều là con cháu nhà giàu, ở kỹ viện, ở quán trà, hay khi rãnh rỗi đều lấy ra để trêu chọc.

"Cái tên giang hồ lang trung kia vốn chẳng hề xứng với Tấn Ngưng quận chúa", "Chẳng qua là một tên tiểu bạch kiểm cơm nhão mà thôi", "Tấn Ngưng quận chúa đúng là đóa hoa đẹp cắm bãi phân trâu"...Còn vô số những điều khiến người ta không đành lòng nghe nữa.

Nhưng những hạ nhân trong phủ cùng với người nghèo trong kinh thành đối với quận mã gia lại càng thêm tán thưởng, có lẽ bởi vì ân huệ của quận mã gia, lại cũng có lẽ bởi họ giống như ta đều hiểu rõ nhân cách quận mã, đều âm thầm cảm thấy bất bình thay. Chính là, quận mã gia lại tựa như chẳng hề để ý, vẫn như trước mỗi ngày đến cửa giúp người xem chẩn, vẫn như trước thường đưa quận chúa du ngoạn khắp thành, vẫn như trước cười đối với từng người đi qua trước mặt.

Nhưng càng như vậy, ta lại càng cảm thấy lo lắng hơn. Cảm giác đằng sau khuôn mặt tươi cười vô ưu đó, đang chôn giấu nỗi buồn thống khổ đến lệ rơi đầy.

Chính là, ta lại chẳng thể làm được cho hắn điều gì.

Từ sau khi quận mã gia hai lần té xỉu, Tề tướng quân đến phủ tìm quận chúa càng nhiều. Tuy không biết hai chuyện này liệu có gì liên hệ, nhưng Tề tướng quân càng thường xuyên đến thăm hỏi, khiến lời đồn trong thành lại càng mạnh mẽ hơn, gì mà "Tề tướng quân mới là chân mệnh thiên tử của Tấn Ngưng quận chúa", "Giang hồ lang trung kia chỉ là kẻ khốn khiếp vung đao đoạt tình", "Tấn Ngưng quận chúa cuối cùng sẽ hồi tâm chuyển ý"...Toàn là những lời nói nhảm nghe thật buồn cười. Nhưng quận mã gia vẫn như cũ chẳng buồn để ý, đối với tất cả chuyện đó chỉ là mỉm cười.

Nhưng, gần đây hắn có chút kỳ quái.

Chạng vạng hôm đó, ta nhìn thấy quận mã gia một mình ngẩn người ngồi trong lương đình hậu viện.

Trong hậu viện ngoại trừ quận mã gia chẳng còn có ai, không kềm nén được trong lòng hiếu kỳ, cùng với xúc động muốn đến gần bên quận mã, ta bước tới gần kêu hắn.

"Phùng cô nương?" Hắn quay đầu, sau khi thấy ta tựa hồ có chút kinh ngạc.

"Quận mã gia, chỉ mình ngài sao?" Ta cười hỏi.

Hắn gật gật đầu, vừa tiếp đón ta ngồi xuống, vừa nói: "Gần đây rất ít thấy ngươi... Vừa qua sống có quen không? Phùng lão thái thân thể thế nào?"

"Sống ở đây rất tốt, làm phiền đến ngài, thân mình nương ta bây giờ khỏe lắm." Ta vội nói, trong lòng âm thầm cảm thấy vui vẻ vì hắn băn khoăn đến ta.

"Cái này phải cảm tạ quận chúa." Hắn cười nói, "Lúc trước, chính là nàng nói muốn cho các ngươi ở lại trong phủ."

Ta cố ý làm bộ như lơ đãng hỏi: "Quận chúa nàng... Hiện giờ ở đâu?"

"Nàng a..." Quận mã gia lại mỉm cười, "Nàng ở trong phòng cùng Tề tướng quân tán gẫu."

Ta nhịn không được nói: "Tề tướng quân lại tới nữa?"

Quận mã gia khó hiểu nhìn ta.

"Ta, ta là nói..." Ta khó khăn giải thích, "Tại sao ngài không bồi ở bên quận chúa?"

Quận mã gia cười cười: "Bọn hắn nhiều năm chưa gặp, bây giờ ít có dịp được gặp nhau, ta cần gì phải xen vào? Huống chi, những cái như thi từ ca phú, lang trung ta đây có thể nói được mấy câu chứ?"

"Thế nhưng cứ như vậy..." Ta lớn mật nói ra lời trong lòng, "...Không tốt lắm đâu?"

"Không tốt lắm?" Quận mã gia sửng sốt.

"Để Tề tướng quân cùng quận chúa một mình..." Ta thở dài, nhẹ giọng hỏi, "Quận mã gia, ngài có nghe nói đến những lời ở bên ngoài nói chuyện này chưa?"

Hắn tựa hồ không ngờ ta sẽ nói ra như vậy, hơn nửa ngày mới gật gật đầu: "Ta... Có nghe qua."

"Vậy vì sao ngài còn..."

"Không sao cả." Hắn cắt đứt câu hỏi của ta, cười nói, "Cái đó, ta một chút cũng không để ý."

Ta không phản bác được gì.

Là bởi vì quá yêu quận chúa, nên mới không chút nào để ý những lời đồn đãi đó sao? Hay bởi chỉ để ý đến tấm lòng quận chúa, nên mới không thèm quan tâm chính mình bị coi là "Cứt trâu" "Hỗn đản"? Không được đến mọi người chúc phúc, chẳng lẽ cũng không cảm thấy khó chịu sao? Ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt quận mã gia, điều gì cũng không thể thốt lên lời. Chính là, ta lại cảm thấy mình đang tức giận. Không biết đang giận cái gì, chỉ cảm thấy quận mã gia như vậy khiến ta tức giận không thôi. Một chút lời đồn cũng không để ý, hơn nữa khi Tề tướng quân đến tìm quận chúa, thậm chí còn trốn ra đây để ngồi ngẩn người. Ủy khuất chính mình như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Ta nén không được lòng mình, lại mở miệng nói ra: "Ngài sẽ không ăn dấm chua sao?"

Vẻ mặt quận mã gia lại nghi hoặc nhìn ta.

"Để quận chúa một mình cùng Tề tướng quân tán gẫu, ngài lại ngồi ở chỗ này." Ta tiếp tục hỏi, "Chẳng lẽ ngài sẽ không ghen sao? Nếu ngài yêu một người, chẳng lẽ sẽ không..."

"Sẽ." Quận mã gia đột nhiên nói.

Đáp án trực tiếp như vậy, khiến ta nhất thời không thốt được ra lời.

"Nhất định sẽ ghen." Hắn cười gãi gãi ót mình, "Trong lòng sẽ rất khó chịu."

"Vậy tại sao còn..."

"Phùng cô nương." Quận mã gia lại nói, khóe miệng mang theo hơi hơi ý cười, "Ta cảm thấy mình... Thật sự rất kỳ quái."

"...Kỳ quái?" Ta không rõ quận mã gia muốn nói điều gì.

"Ta không biết việc ta làm hiện giờ là đúng hay sai, nhưng..." Hắn nhìn ta, chậm rãi nói, "Giống như không còn cách khác... Thật sự không còn. Có đôi khi ta sẽ cảm thấy... Mình là một kẻ dư thừa." Quận mã gia nhíu mày, giống như là đang tự hỏi, "Vì sao ta lại xuất hiện chứ? Nếu ta không xuất hiện, mọi việc có phải sẽ trở nên dễ dàng hay không? Người khiến mọi việc rối loạn như vậy, thật ra lại chính là ta? Còn ta thì luôn ở đây oán trời trách đất..."

"Quận mã gia, cái gì gọi là ngài không nên xuất hiện?" Ta nhịn không được nói, "Ta chỉ biết nếu ngài không xuất hiện, ta cùng mẹ ta đã sớm không sống được đến bây giờ."

"Giống như dù làm thế nào, cũng đều khiến người ta không muốn thương tổn lại đau lòng nhất..." Quận mã gia lại không chút nào để ý đến điều ta nói, vẫn nghiêm túc nói, "Rốt cuộc ta phải làm sao đây, mới có được kết quả tốt nhất? Ta thậm chí... vô dụng đến nước này... Thật đáng buồn cười." Nói rồi, quận mã gia tự giễu cười cười.

Nhìn vẻ mặt của quận mã gia lúc này, không hiểu vì sao trong lòng ta chợt cảm thấy bi thương, tựa như là đêm hôm đó, khi nhìn thấy quận mã gia đau đớn trong lòng.

"Thực xin lỗi." Quận mã gia bỗng nhiên cười cười, "Ta nhịn không được, đối với ngươi nói những lời kỳ quái."

"Nếu ngài có tâm sự gì..." Ta vội nói, "Quận mã gia, ngài có thể cùng ta tán gẫu, ta sẽ giữ bí mật, ta..."

"Cảm ơn." Hắn nói xong rồi đứng dậy, "Ta thấy, ta phải trở về thư phòng xem thư, luôn ngồi ở đây ngẩn người, sẽ bị quận chúa mắng."

Phải đi sao?

"Nếu có chuyện gì khó xử, cứ việc tìm ta cùng quận chúa." Trên khuôn mặt quận mã gia lại đã khôi phục nét mặt vô ưu thông thường, "Ngươi cứ ngồi thêm lát đi, hôm nay trời chiều rất đẹp." Nói rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, ta không nói lên được gì.

Rốt cục ngươi đã chất chứa bao nhiêu tâm sự, mới khiến mình thống khổ đến tình trạng này?

(*: Lịch sử TQ xưa có kể về việc một Tể tướng có tính sợ vợ, đến nỗi không dám nạp thiếp. Sau này vua vui hứng ban cho Tể tướng hai mỹ nữ trong buổi tiệc rượu, khi mang về nhà thì phu nhân Tể tướng ghen lồng lộn đuổi hai người này đi, Tể tướng không dám đuổi vì sợ tội khi quân. Nhưng vợ đòi chết đi sống lại đành đuổi đi, hôm sau vua nghe tin gọi cả hai vào triều, nói với phu nhân Tể tướng nếu không nhận mỹ nữ thì phải uống rượu độc vua ban. Phu nhân Tể tướng nghĩ mình đã già nhạt phai nhan sắc, lấy thiếp về thì chính mình cũng bị ghẻ lạnh thôi, nên lấy rượu độc uống một hơi cạn sạch. Tể tướng thấy vậy khóc lóc quỳ xuống xin tha cho vợ, cả triều lúc đó cười ầm lên. Khi đó nói rượu vua ban thực chất chỉ là dấm chua, kể từ đó khi nói về ghen người ta nói đến là uống dấm chua.)


Quả nhiên, giữa quận mã gia cùng quận chúa có điều gì đó khác thường.

Ngày Tề tướng quân đến quý phủ tìm quận chúa, quận mã gia cùng quận chúa đã nói chuyện phía bên ngoài đại sảnh, và ta nghe được rất rõ ràng. Từ thư, một năm... Nội tâm ta vốn không yên tĩnh sau khi nghe những từ này lại càng mãnh liệt. Và lúc quận mã gia lần thứ hai ngất đi, người lo lắng nhất vẫn không ai khác ngoài quận chúa. Ta không biết liệu Tề tướng quân có nghe được những điều đó hay không, nhưng kể từ sau ngày đó, số lần hắn đến phủ quận mã lại càng nhiều. Số lần quận chúa cùng Tề tướng quân một mình gặp mặt cũng càng tăng thêm, và ta cảm thấy, tất cả những điều này thật ra đều là quận mã gia cố ý bài bố.

Mỗi lần Tề tướng quân tìm đến quận chúa, quận mã gia đều cũng lấy cớ rời đi. Có đôi khi quận chúa sẽ giữ hắn lại, có khi nàng sẽ cau mày với quận mã gia thì thầm vài câu, nhưng cuối cùng, quận mã gia cũng đều rời đi —— Tất cả mọi lần. Sau đó, chỉ còn lại nha hoàn thiếp thân như ta, bất đắc dĩ phải đứng phía sau quận chúa, lắng nghe Tề tướng quân không ngừng tìm đề tài cùng nàng trò chuyện. Quận chúa đôi khi cũng sẽ ứng hoà vài câu, đôi khi lại sẽ lắng nghe chuyên chú, nhưng quận chúa bây giờ so với nàng nhiều năm trước, vô luận là chủ đề nói chuyện hay diễn cảm, đều là câu nệ rất nhiều.

Ngoại trừ việc có Tề tướng quân can dự, cuộc sống của quận chúa cùng quận mã gia dường như chẳng thay đổi gì. Quận chúa như cũ mỗi ngày vẫn vì quận mã gia xuống bếp làm cơm, còn quận mã gia vẫn là mỗi ngày thay người xem chẩn... Càng gió yên sóng lặng như vậy, ta càng cảm thấy sắp có bão táp đến gần.

Hôm nay, quận chúa lại đang ở trong phòng bếp bận rộn làm cơm tối.

"Nguyệt Nhi." Quận chúa hướng ta vẫy tay, ý bảo hãy đến gần nàng, "Ngươi lại đây thay ta nếm thử, xem canh này có mặn hay không?"

"Dạ." Ta vội đến gần.

"Quận chúa, ta thấy hương vị vừa vặn rất ngon." Sau khi nếm thử một thìa, ta liền nói. Gần đây trù nghệ của quận chúa lại càng tiến bộ, không còn cần đến Tiểu Thúy cô nương ở bên chỉ đạo, thậm chí chính nàng lại có thể sáng tạo ra mấy món thức ăn.

"Ta thấy, vẫn là cần phải nhạt hơn một chút." Quận chúa nhíu mày, "Nhược Hề thích ăn đồ nhạt, không thể quá hàm (mặn)."

Ai, lại là quận mã gia —— Trong lòng ta âm thầm thở dài.

"Quận chúa." Ta không nén được cất lời hỏi, "Ngài cùng quận mã gia..." Lời đến bên miệng lại vô pháp thốt ra.

"Làm sao?" Quận chúa đưa mắt nhìn ta, sau đó cúi đầu tiếp tục nêm thêm gia vị vào nồi.

"Ta biết là không nên hỏi, nhưng..." Ta cắn chặt răng, nói, "Giữa ngài và quận mã gia, thật sự không có việc gì chứ?"

Động tác trên tay quận chúa dừng lại, nàng dường như hơi chút sửng sờ, rồi lại cười nói: "Đương nhiên không có việc gì. Tại sao... Ngươi hỏi cái này?" Nói rồi, nàng lại ngẩng đầu nhìn ta.

"Ta chỉ là... Cảm thấy..." Ta thở dài, "Mấy ngày trước quận mã gia có đến tìm ta."

"Hắn tới tìm ngươi?" Quận chúa nghe xong, vội xoay người nhìn lại.

"Quận chúa ngài chớ căng thẳng." Ta vội nói, trong lòng âm thầm hối hận vì đã nói là điều này, "Không phải là đại sự gì."

"Hắn tìm ngươi làm gì?" Quận chúa không để tâm đến điều ta nói, lại hỏi.

Nhìn nét mặt nghiêm túc của quận chúa, ta cảm thấy có chút sợ hãi: "Quận mã chỉ hỏi ta một chuyện..."

Quận chúa lại thúc giục: "Chuyện gì?"

"Quận mã gia hỏi ta, Tề tướng quân là một người như thế nào." Ta nhỏ giọng nói.

Quả nhiên, biểu tình trên mặt quận chúa đột nhiên đình trệ, nàng há miệng thở dốc, tiếp tục hỏi: "...Chỉ hỏi như vậy?"

"Hắn..." Ta cảm thấy chuyện này hẳn là quan trọng, không muốn tiếp tục dối gạt quận chúa, liền cắn răng nói, "Quận mã gia còn hỏi, Tề tướng quân có phải thích quận chúa hay không."

Quận chúa sắc mặt vô cùng cứng nhắc, nhưng tựa như nàng đang cố gượng chống, rồi cười cười: "Nhược Hề... Hắn thật là ưa thích hỏi."

"Quận chúa." Ta lo lắng nói, "Không hiểu tại sao, ta cảm thấy quận mã gia có chút kỳ quái, sau khi hỏi ta những vấn đề kia, chẳng phải gần đây Tề tướng quân thường xuyên tới cửa tìm ngài sao? Thậm chí quận mã gia mỗi lần đều tránh, để ngài cùng Tề tướng quân tán gẫu một mình, chẳng lẽ...Quận mã gia là muốn... Muốn rời đi ngài..."

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Quận chúa đột nhiên kích động, sắc mặt nàng bỗng chốc trắng bệch, "Nhược Hề sẽ không rời khỏi ta, tuyệt đối sẽ không!"

Ta ý thức được mình nói sai rồi, vội xin quận chúa thứ lỗi: "Thực xin lỗi, quận chúa! Ta, ta không phải cố ý nói những lời này, ta..."

Quận chúa quay đầu sang nơi khác, tiếp tục làm những công việc chưa xong, nhưng có vẻ rất bối rối, trên miệng vẫn tiếp tục nói: "Sau này không được nói như thế nữa. Ta và Nhược Hề không hề có chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi ta, tuyệt đối."

"Quận chúa, ta cũng không dám nữa." Ta vội cúi đầu nhận lỗi.

Đều tại ta lắm miệng, biết rõ người quận chúa quan tâm nhất là quận mã gia, vậy mà vẫn còn nói những lời như vậy kích thích đến nàng. Lại còn muốn hỏi quận chúa về chuyện "Từ thư" cùng "Một năm sau", ta thấy, hay là thôi đi.

Một lát sau, dường như quận chúa đã bình tĩnh lại, động tác trên tay nàng cũng thông thuận rất nhiều, vừa một bên đảo đồ ăn trên đĩa, nàng vừa cười nói: "Đêm nay ta nấu cá mà Nhược Hề yêu nhất, hắn nhất định sẽ vui vẻ." Nói rồi, nâng tay lau lau mồ hôi trên trán.

Ta bước tới trước bưng chiếc đĩa lên, rồi lại nghe thấy quận chúa đang lầm bầm: "Không biết hồi âm của phụ vương khi nào thì mới đến đây?"

"Tín của Vương gia?" Ta sửng sốt, nói, "Không phải đã sớm đưa tới rồi sao?"

Quận chúa quay đầu nhìn nhìn ta, cười nói: "Không phải, ta nói phong gần đây nhất..."

"Vâng..." Ta kỳ quái nói, "Hôm trước mới đưa về tới, ngài không biết sao?"

Như thế nào mà quận chúa lại không biết chứ?

"Hôm trước mới đưa về? Đưa đến nơi nào sao?" Quận chúa hỏi.

"Trên tay quận mã gia a! Lần này vương gia cho người đưa tín về có chút kỳ quái, dặn dò riêng là phải giao cho quận mã gia, nên sau khi ta nhận tín, liền trực tiếp..." Chẳng chờ ta nói hết lời, chỉ thấy quận chúa loạn xạ cởi xuống trù bào (tạp dề) trên người, điều gì cũng không để ý rời đi phòng bếp.

Ta bưng chiếc đĩa ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, đây rốt cuộc là... Xảy ra chuyện gì?!

>  


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com