Bhtt Beta Vo Cua Ta La Quan Chua Ho Dau Mieu Dien
Buổi sáng cuối cùng có thể thức dậy trên giường mềm mại.Khi vừa mở mắt ra ta còn hốt hoảng không biết mình đang ở nơi đâu. Đến khi chứng kiến người đang say ngủ trong lòng, ta mới nhớ tới những chuyện đã phát sinh hôm qua. Phủ tướng quân, Tấn Ngưng say, từ thư.Từ thư.Hình như hôm qua, ta đã tùy tiện cắm nó lên trên giá sách, nếu Tấn Ngưng nhìn thấy... Không được, phải mau mau cất giấu nó ở nơi khác thôi. Cực kỳ cẩn thận ta rút cánh tay phải đang đặt dưới đầu Tấn Ngưng, chịu đựng cảm giác tê rần đang lan tỏa, nín thở nhìn Tấn Ngưng vẫn còn trong giấc mộng đẹp, lúc này mới an tâm rời giường. Mới xoay người, đã bị một cánh tay mạnh mẽ đè xuống. Ta há to miệng, sợ tới mức không thốt được ra lời nào. Nằm ở trên người ta Tấn Ngưng đang cười không ngừng, sau đó cúi xuống hôn lên gương mặt của ta."...Ngươi giả ngủ?" Ta tức giận cười.Tấn Ngưng không nói lời nào, chỉ cười đến cả người run rẩy."Trước khi ngủ cũng bị ngươi khiến cho giật mình, giờ đến khi rời giường cũng bị giật mình luôn..." Ta thở dài, ôm nàng, "...Làm ta sợ muốn chết.""Trước khi ngủ bị ta khiến cho giật mình?" Quận chúa nhíu mày."Ngày hôm qua ngươi..." Ta suy nghĩ một chút, cười hỏi, "Đã quên hết rồi sao?""Ngày hôm qua? Ta làm sao?" Tấn Ngưng nghiêng đầu, dường như đang thật cố gắng suy nghĩ, đột nhiên mày nàng nhăn lại, khẽ kêu lên, "Đau quá...""Sao vậy?" Ta vội hỏi."Đầu... Đau đầu." Quận chúa nhíu nhíu mày."Coi ngươi hôm qua ai bảo không chịu uống trà giải rượu, đau đầu sao? Để ta đi lấy cho ngươi..." Ta vừa nói, vừa muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tấn Ngưng áp trở về giường, nàng nói: "Đừng đi... Không phải quá đau.""Ngươi..." Ta bất đắc dĩ nằm lại, để tùy ý quận chúa thay đổi thất thường này nằm ở trên người. "Ngày hôm qua, ta..." Quận chúa xoa nhẹ đầu hỏi, "Uống rất nhiều rượu?""Quên hết rồi sao?" Ta cười.Nàng nhíu mày, lại tận lực suy nghĩ: "Chỉ nhớ một chút... Ngày hôm qua, ta đi... Đi đến phủ của Tề đại nhân!" Nói rồi, nàng trợn to hai mắt nhìn ta."Cuối cùng cũng nhớ." Ta thở dài."Sau đó... Ngươi cũng tới sao?" Nàng lại nói.Ta gật gật đầu."Làm sao bây giờ, ngoài hắn ra điều gì cũng quên mất." Miệng nàng cong lên. Tại sao nàng lại chỉ quên mỗi lúc mình xấu mặt chứ?"Bỏ đi, không cần nhớ." Ta vươn tay nhẹ nhàng giúp nàng xoa huyệt thái dương, "Không có đại sự gì."Nhưng Tấn Ngưng vẫn vẻ mặt lo lắng, nàng hỏi: "Tề đại nhân, hắn... Nói những thứ gì...?""Không nói gì, chỉ là ăn một bữa cơm." Ta nói."Chỉ như vậy?" Quận chúa ngẩn người."Còn có thể thế nào chứ?" Ta cười.Tấn Ngưng suy nghĩ một lúc, rồi lại thở dài một hơi. Nàng thả lỏng thân mình nằm trên người ta, hai mắt nhắm lại, tùy ý để ta xoa huyệt thái dương cho nàng. Một lúc sau, quận chúa cầm lấy bàn tay ta đang thay nàng mát xa, chống đỡ người dậy cúi đầu nhìn ta. Những lọn tóc dài rủ xuống hai bên mai tóc, khiến mặt ta ngưa ngứa, muốn dùng tay vén những lọn tóc sang bên. Nhưng nàng không cho, nắm chặt tay ta dịu dàng nói: "Đừng nhúc nhích, để cho ta được nhìn ngươi."Ta cười: "Có cái gì đẹp, vẫn là như vậy thôi."Tấn Ngưng không để ý ta, vươn tay vỗ về lên mặt, sau một lúc lâu, nàng hé miệng muốn nói gì đó, nhưng ta đã vội cắt lời: "Đừng nói ta gầy, người gầy là ngươi, Nguyệt Nhi nói ngươi không nguyện ăn gì cả, có phải hay không?""Ngươi đi vắng, ta không muốn ăn." Tấn Ngưng thẳng thắn đáp lời, đôi lông mày cau chặt, "Buổi tối, một người cũng không ngủ được."Nghe những lời nàng nói mà trong lòng cảm thấy đau đớn. Cố gắng xem nhẹ sự chua xót đó, ta vui đùa nói: "Thật không biết những năm qua ngươi làm thế nào.""Khi đó ta còn chưa có gặp ngươi." Tấn Ngưng nghiêm túc đáp.Lòng lại đau xót.Cuối cùng chúng ta gặp nhau, là đúng hay là sai?"Sớm như vậy ngươi đã muốn đứng dậy, định đi làm gì?" Tấn Ngưng đột nhiên hỏi."Ta..." Nàng lại bắt đầu nhảy đề tài, ta đành bất đắc dĩ đáp, "Ta dậy... Để đi rửa mặt.""Trời còn chưa sáng." Nàng theo đuổi không bỏ."Ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt." Ta nói."Vậy... Mấy ngày qua, ngươi có nhớ ta hay không?" Quận chúa lại hỏi.Quả thật là quận chúa luôn chuyển đề tài thực mau. "Nhớ." Ta thành thực gật đầu."Nhớ nhiều hay không?" Khóe miệng nàng bốc lên, vẫn là theo sát không bỏ."Giống như ngươi, ăn cũng không vô, ngủ không ngon nổi." Ta nói."Ba hoa." Tấn Ngưng cười nhéo nhéo mũi ta.Tại sao ngươi nói thì là thật, còn ta nói lại là ba hoa? Đang định phản bác, Tấn Ngưng đã cúi người xuống phủ lên thân thể của ta, nàng hôn lên môi. Khiến ta không khỏi thở dài, tự nhủ cần phải cố gắng thích ứng với quận chúa rất hay thay đổi đi. Nâng tay ôm lấy quận chúa, ta nhẹ vỗ về lên lưng, nghiêng đầu tận tâm đáp lại nụ hôn của nàng. Ta nhắm mắt lại, cảm giác được lưỡi Tấn Ngưng đang trượt vào trong miệng, tìm kiếm lấy lưỡi của ta, cùng nhau quấn lấy. Tay không nhịn được vươn vào trong trung bào, vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của quận chúa, thân thể mềm mại của người đang nằm phía trên bắt đầu run rẩy. Cúi thấp đầu, ta tinh tế hôn cổ Tấn Ngưng, nghe tiếng thở dốc nhẹ nhàng của nàng. Ta từ từ đi sâu xuống dưới, ôm sát lấy eo của nàng, nhấc đầu chôn trên ngực mềm mại, thật sâu ngửi lấy hương khí quen thuộc khiến ta mê luyến kia. Khi thân mình dán chặt của chúng ta càng ngày càng nóng, ta ý thức được dục vọng trong lòng đang dần dần chiếm đoạt ý chí, nhưng... Bây giờ đã là buổi sáng a.Ta ngẩng đầu: "Ngưng nhi..."Lúc này khuôn mặt Tấn Ngưng ửng đỏ, mị nhãn hé mở, nàng cúi thấp đầu nhìn ta, trong miệng nhẹ nhàng phả ra hơi thở gấp. "...Trời đã sáng." Ta buông Tấn Ngưng, nói.Nàng quay đầu nhìn nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, sau đó vô lực nằm lại trên người của ta. Ta ôm quận chúa, cúi đầu hôn hôn lên trán nàng."Đúng rồi..." Đến khi cả hai chúng ta đều đã an tĩnh, quận chúa đột nhiên hỏi, "Lương đại phu... Bệnh ra sao?""Hắn a..." Quận chúa thế nhưng đến giờ mới hỏi tới vấn đề này, ta không nhịn được cười lên, "Không có đại sự gì, đã tốt hơn rồi.""...Vậy tại sao ngươi giờ mới trở về?" Quận chúa hỏi.Được rồi, lại quay về chấn vấn ta, hơn nữa còn là câu hỏi tối qua nàng đã nói cả ngàn lần."Sư phụ nhân công không đủ, ta giúp chăm sóc vài ngày." Ta tùy tiện bịa ra một lời nói dối."Tại sao ngươi không viết thư về?" Tấn Ngưng rầu rĩ nói."Liệu ta có thể nói... Là quên không?" Ta cười cười.Tấn Ngưng nghe xong, không nói lời nào."Ngưng nhi?" Ý thức được vấn đề này không thích hợp nói giỡn, ta cẩn thận hỏi, "...Tức giận sao?""Không có." Nàng rầu rĩ nói.Ta thở dài: "Ta tìm rất nhiều người, nhưng chẳng có ai định lên kinh thành, nên ta không có cách nào chuyển thư cho ngươi."Quận chúa ngửa mặt lên, nhìn ta nói: "Ta không có tức giận... Ta chỉ là... Giận chính mình thôi.""Tại sao?" Ta nhíu nhíu mày."Nhược Hề." Tấn Ngưng đột nhiên chống đỡ thân người đứng dậy, nàng nghiêm túc nhìn ta nói, "Không bằng đợi đến khi phụ vương trở về, ta nói với hắn rằng người ta thích là ngươi, được không?"Ta sửng sốt."Được không?" Quận chúa hỏi.Không biết nên trả lời thế nào, ta chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt nàng, điều gì cũng không nói. Có lẽ Tấn Ngưng cũng biết rõ rằng, đây là điều mà vương gia không có khả năng đáp ứng. "...Được không?" Tấn Ngưng lại hỏi, lần này vành mắt nàng thế nhưng đỏ ửng. Giờ ta mới phát hiện, hóa ra Tấn Ngưng thực rất dễ dàng rơi lệ. Hay nói, nàng dễ dàng rơi lệ như vậy là bởi vì ta?"Xem kìa, ngươi lại khóc nữa..." Ta thở dài, vươn tay lau nước mắt trên khuôn mặt nàng, "Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."Tùy ý cho ta hành động, Tấn Ngưng vẫn chỉ nhìn ta, nghẹn ngào hỏi: "Biện pháp gì?""Chính là... Từ từ sẽ nghĩ ra, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng." Ta bĩu môi."Ngươi..." Tấn Ngưng thở dài, sẳng giọng, "Vậy ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn cái gì chứ?""Là..." Ta suy nghĩ một hồi, rồi cười quỷ dị, ôm nàng lặp lại những lời tối qua đã nói, "Ta muốn hôn ngươi."Tấn Ngưng sửng sốt. Trước khi nàng kịp phục hồi tinh thần, ta vươn tay muốn nâng cơ thể, để tới sát gần hôn nàng. Nhưng lần này Tấn Ngưng lại nhanh chóng tránh thoát. Nàng ngồi dậy, thản nhiên mở miệng nói: "Nên dậy thôi." Nói rồi sửa sang lại vạt áo đang chút hỗn độn, cũng chẳng buồn liếc về phía ta, giống như giận dỗi quay đầu xuống giường.Suốt buổi sáng Tấn Ngưng chẳng hề nói với ta một lời.Nàng lại tức giận.Những cái khác ta đều có thể tìm cách ứng phó, nhưng lần này... ta quả thật vô kế khả thi. Không muốn tùy tiện lập thêm lời hứa, ta sợ rằng đến lúc đó, sẽ cho Tấn Ngưng thương tổn lớn hơn.Có lẽ tất cả mọi người vẫn chưa biết rằng ta trở lại kinh thành, rất ít người đến phủ quận mã chẩn y, khiến cho ta trở thành nhàn rỗi. Nhưng cái không thể ngờ được chính là, quận chúa đột nhiên coi ta tựa như ôn thần, luôn luôn trốn tránh. Ta đi phòng khách, nàng đi phòng ngủ; ta đi phòng ngủ, nàng đi thư phòng; ta đi thư phòng, nàng đi nội viện; ta đi nội viện, thì nàng trực tiếp xuất môn, nói rằng muốn tới Tự miếu dâng hương. Vừa nãy còn nói muốn ta, giờ lại ngay cả nhìn nàng cũng không nguyện, chẳng lẽ đây chính là cái người ta gọi "Lòng nữ nhân như kim đáy biển"...Nhưng... ta cũng là nữ nhân mà.Có điều như vậy cũng tốt, thuận tiện cho ta có cơ hội giấu bức từ thư.Quận chúa đến Tự miếu dâng hương, ta lại không được đi theo, chỉ có thể ở lại trong phủ quận mã. Mà lại chẳng có việc gì, ta liền quyết định tùy tiện đi dạo xung quanh. Vừa đi lại vừa suy nghĩ, đến những điều lo lắng trong lòng —— ngoại trừ quận chúa, vẫn là quận chúa, cùng với... Tề tướng quân ở tại biên cương.Ta không ngờ được chính là, trên đường thế nhưng gặp được rất nhiều người bệnh ngày xưa, bọn hắn thấy ta đều là vô cùng niềm nở, người tặng con gà, người kia lại là tặng con vịt, có người còn tặng một túi khoai lang tự trồng. Vì thế, mới qua được mấy ngã tư, trên tay ta đã xách rất nhiều đồ vật, dần dần lại càng nhiều thêm. Ngay khi ta đang bối rối không biết mình có nên hay không hồi phủ, hay là tiếp tục đi xem liệu còn có người tặng đồ hay không, thì đột nhiên thấy được một bóng lưng quen thuộc. Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen, là việc vô cùng bình thường, nhưng người quen này lại đứng trong một hẻm nhỏ âm u.Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen trong một hẻm nhỏ, cũng là một việc chẳng đáng ngạc nhiên, nhưng người quen này lại đứng trong một hẻm nhỏ cùng một nam tử xa lạ. Vốn ở trên đường nhìn thấy người quen trong một hẻm nhỏ tán gẫu cùng nam tử xa lạ, cũng chẳng phải là việc gì khiến cho người ta để ý, nhưng người quen này, lại là Tiểu Thúy.Tiểu Thúy đưa lưng về phía ta, nam tử nàng tán gẫu cùng là một người có đôi mắt nhỏ, tựa như đang cùng Tiểu Thúy tranh cãi điều gì. Nhớ Tư Đồ Ức từng nói, trước đây Tiểu Thúy cũng là ở trong trà quán, cùng một người nam nhân nói ra câu nói đặc biệt kia. Chẳng lẽ Tư Đồ Ức quả thật không nhận lầm người? Chẳng lẽ Tiểu Thúy ở phủ quận mã làm nha hoàn bởi vì có mưu đồ khác?Trong lúc ta đang lén lút tìm nơi nhìn lén, nam nhân kia lại đột nhiên ngẫng đầu, nhìn về góc tường ta đứng.Thôi xong, bị phát hiện rồi.Tiểu Thúy cũng theo nam nhân xoay người, nhìn thấy ta, sắc mặt nàng tức thì trắng bệch."Quận, quận mã gia...?" Tiểu Thúy sững sờ nói.Không biết nên thế nào hồi đáp, ta chỉ hướng nàng cười cười. Cười xong lập tức hối hận, Thành Nhược Hề ngươi cười cái gì a?!Nam nhân kia nhanh chóng từ trong hẻm nhỏ đi ra, khi lướt qua người ta còn trừng mắt liếc nhìn một cái. Tiểu Thúy đến gần, so với vừa nãy sắc mặt bình tĩnh hơn nhiều, nàng nhìn những đồ ta cầm trên tay, hỏi: "Quận mã gia... Ngài, ngài tại sao lại ở nơi đây? Trên tay ngài cầm..."Ta cười cười: "Chỉ là tùy tiện đi dạo, ai ngờ trên đường đụng phải người bệnh trước kia, là bọn hắn tặng.""Quận mã gia thật sự là tấm lòng vàng, bọn họ đều là người nghèo, chỉ có thể tặng mấy thứ này báo đáp." Tiểu Thúy nói.Ta cười gật đầu, lại nhìn bóng lưng nam nhân kia rời đi, hỏi: "Vị kia là...?""Hắn là một bằng hữu của ta trong kinh thành, ngẫu nhiên gặp mặt, nên tùy tiện hàn huyên một chút." Tiểu Thúy nói.Tuy đó là một đáp án cực kỳ lập lờ nước đôi, nhưng ta cũng chỉ có thể gật đầu."Quận mã gia, nếu không có việc gì, Tiểu Thúy trước xin đi vội." Tiểu Thúy nói, sau đó vội vã rời đi.Xem ra, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác đối với Tiểu Thúy.Tâm tình muốn đi dạo phố của ta vì việc này đã bị hoàn toàn làm hỏng, chẳng quản liệu có được tặng đồ nữa hay không, ta cất bước trở về phủ quận mã. Vừa vào đến phủ, Cửu tỷ liền lại bắt đầu ồn ào: "Quận mã gia, ngài đi nơi nào vậy? Xem ngài túi to túi nhỏ... Ai nha, chúng ta không thiếu gà vịt, tại sao ngài lại mua nhiều như vậy, còn một túi lớn... Khoai lang?""Không phải, trên đường bệnh nhân của ta tặng." Ta lập tức trả lời, sau đó đem những đồ trong tay đưa cho Cửu tỷ, mời nàng đi cất, ngăn chặn nàng tiếp tục nói thêm lời vô nghĩa.Nguyệt Nhi đến gần: "Quận mã gia, ngài đi nơi nào sao? Quận chúa từ miếu trở về cũng đã nửa canh giờ."Ta kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Quận chúa có giận ta hay không?""Giận ngài?" Nguyệt Nhi sửng sốt, "Không có a.""Không có?... Vậy trên đường, nàng có không vui hay không, mắng ta hay gì đó?" Ta lại hỏi.Nguyệt Nhi lắc đầu: "Thật không có, trên đường về nàng còn nói đêm nay bảo canh gà cho ngài nữa..." Rồi như nhớ ra gì đó, nàng nói, "Nhưng quận chúa tựa như không cách nào vui vẻ, luôn luôn thở dài."Ta cười khổ, rồi cố ý hỏi sang chuyện khác: "Quận chúa nói muốn bảo canh gà?""Những ngày ngài không ở kinh thành, quận chúa mỗi ngày đều bận rộn học nấu ăn, nói đợi ngài trở lại, làm cho ngài ăn..." Nguyệt Nhi nói xong cười cười, "Quận mã gia, ngài có phải đang làm chuyện gì trái lương tâm không?""Nào có." Ta nghiêng thân mình, lại kéo Nguyệt Nhi tới nơi bí ẩn hơn, "Vậy... Nguyệt Nhi, ta có chút việc muốn hỏi ngươi.""Chuyện gì?" Nguyệt Nhi ngẩn người."Ngươi biết Tề Khả Dịch, Tề tướng quân không?" Ta hỏi."Ngài là nói Tề công tử? Biết a, từ nhỏ đã biết." Nguyệt Nhi gật gật đầu.Ta cười cười, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy, hắn... Là người thế nào?""Cái đó... Quận mã gia, vì sao ngài hỏi việc này?" Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi ngược lại."Chỉ muốn hỏi một chút." Ta giả vờ như không kiên nhẫn, thúc giục nàng mau trả lời hơn, "Người đó rốt cuộc thế nào?""Tốt lắm a, là tướng quân, còn là chính nhân quân tử, bộ dạng anh tuấn khôi ngô... Ách." Nguyệt Nhi đột nhiên nhìn nhìn ta, có chút xấu hổ nói, "Cái này, đương nhiên quận mã gia cũng rất anh tuấn tiêu sái...""Được rồi." Ta liếc mắt, "Hắn đối với quận chúa được không?""A?" Nguyệt Nhi sửng sốt, "Cái này... Hắn đối với quận chúa... Tốt, rất tốt, hắn đối với quận chúa tốt lắm.""Tốt như thế nào?" Tuy rằng trong lòng có chút ê ẩm, nhưng ta vẫn tiếp tục hỏi không buông."Này... Quận mã gia, ngài hỏi cái này để làm gì?" Nguyệt Nhi nhíu mày."Nguyệt Nhi tỷ, ngài nói cho ta biết đi... Đừng hỏi lung tung nữa..." Ta cơ hồ muốn quỳ hẳn xuống.Nguyệt Nhi bất đắc dĩ nói: "Tề công tử từ nhỏ đã quen biết quận chúa, ta luôn đứng cạnh bên nàng, nên với Tề công tử cũng rất quen thuộc. Hắn thái độ làm người hào phóng tỉ mỉ, đối với hạ nhân rất tốt, với quận chúa lại càng chăm sóc."Xem ra, người này quả thật là tốt.Ta lại hỏi: "Ta lại hỏi một vấn đề, ngươi đừng kinh ngạc... Hắn... Thích quận chúa không?""Quận mã gia, ngài..." Nguyệt Nhi thấy nét mặt ta vội vàng, chỉ biết bất đắc dĩ nói, "Người trong kinh thành ai ai cũng biết, Tề tướng quân thích quận chúa."Nghe xong, trong lòng ta tựa như có gì buông xuống."Được rồi, Nguyệt Nhi, ta hỏi xong." Ta gật gật đầu."Quận mã gia." Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi, "Ngài rốt cuộc là..."Ta thở dài một hơi: "Ta đã nói rồi, đừng ngạc nhiên...""Vậy..." Nguyệt Nhi lại nói, "Ta hỏi lại ngài một vấn đề được không?""Cái gì?" Ta sửng sốt."Đêm qua ở phủ tướng quân..." Nguyệt Nhi hỏi, "Vì sao Tề lão tướng quân lại hỏi quan hệ giữa ngài cùng quận chúa? Vì sao ngài lại nói ngài cùng quận chúa là thân muội muội?"Ta lại sửng sốt lần nữa."Quận mã gia?" Nguyệt Nhi nhíu mày."Cái này..." Ta thở dài, "Nguyệt Nhi, có một số việc sau này ngươi sẽ hiểu rõ, nhưng bây giờ, đừng hỏi quá nhiều.""Quận mã gia..." Nguyệt Nhi đột nhiên nghiêm túc, "Tuy ta không biết ngài rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng ta nghĩ rằng, quận chúa thật sự rất thích quận mã gia, từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ thấy nàng đối với người nào quan tâm như vậy, thậm chí là Vương gia... Dù sao, quận mã gia ngàn vạn lần không cần suy nghĩ linh tinh!"Suy nghĩ linh tinh?... Ách."Đương nhiên sẽ không." Ta cười cười, nha đầu kia chẳng lẽ cho rằng ta muốn tự sát sao, "Ngươi suy nghĩ nhiều quá... Ấy, quận chúa có phải ở phòng bếp không nhỉ?" Ta vội vàng nói sang chuyện khác."Ừm." Nguyệt Nhi gật gật đầu, nhưng vẫn là vẻ mặt lo lắng."Nguyệt Nhi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, ta chuyện gì cũng không có..." Ta cười cười, "Được rồi, ta đi tìm quận chúa, giúp nàng một tay." Nói rồi, ta xoay người rời đi.Canh gà sao? Ta thực rất thích a.Quả đúng như lời Nguyệt Nhi nói, Tấn Ngưng trở về từ Tự miếu chẳng hề giận ta. Vậy ra "Không muốn nói chuyện" cũng không có nghĩa là tức giận."Ngưng nhi, canh gà này cần phải thêm chút muối a?" Ta đơn thuần muốn tìm một lý do nói chuyện cùng nàng.Quận chúa ngay cả đầu cũng không buồn nâng, vẫn như trước để câu hỏi của ta ngoài tai nàng. Từ khi ta vào phòng bếp, Tấn Ngưng ngoại trừ liếc mắt nhìn ta một cái, nàng đều chỉ tận tâm chuyên chú công việc của mình. Bọn hạ nhân bên cạnh cũng biết ta muốn mày dày mày dạn đi dỗ quận chúa, nên biết điều lặng lẽ rời đi. Muốn để quận chúa đại nhân nguôi giận, nhưng ta lại chưa biết làm cách nào xuống tay. Chẳng lẽ vì để nàng nở nụ cười, ta phải mặc kệ tất thảy mở lời hỏi nàng "Làm sao vậy, đang nghĩ cách thẳng thắn nói chuyện giữa ta và ngươi cho phụ thân sao". Nhìn nàng thuần thục đem từng khối thịt gà thả trong nồi súp, ta tiến tới gần nói lời vô nghĩa: "Ngưng nhi, nhiều thịt gà như vậy, ngươi đang bảo canh gà sao?"Cảm giác bị coi như kẻ vô hình... Nhất là bởi người quan trọng nhất thực không dễ chịu."Ngưng nhi." Ta cười hì hì nói, "Xem ngươi nóng đến trán đầy mồ hôi, để ta giúp ngươi lau." Ta giơ tay lên, muốn dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán cho nàng, nhưng quận chúa vẫn như cũ bận việc của mình, mặc ta tùy ý tác động, cũng chẳng liếc nhìn một lần."Oa, nơi này có con gián!" Ta chỉ xuống sàn nhà kêu to, "Ai nha, chạy rồi chạy rồi! Ngưng nhi, ngươi xem nơi này sao vệ sinh lại kém như vậy a!""Ngưng nhi." Ta đi đến bên cửa sổ, "Ngươi nói ta treo tấm mành cho cửa sổ này được không? Ta cảm thấy màu vàng nhạt rất đẹp, ngươi thấy thế nào?""Ta thấy tường cũng phải kêu người ta chà lại..." Ta chỉ chỉ vào bức tường phía sau lò bếp, "Ngưng nhi ngươi xem này, đều bị khói hun đen hết rồi, ngày mai chúng ta kêu người đến nha?"Ta cảm giác thấy mình thực là phiền, hơn nữa còn tựa như đang quấy rối.Nhìn thấy trên thớt gỗ vẫn còn hành chưa cắt xong, ta vội vàng đi qua, thực hăng hái nói: "Để ta cắt số hành này."Quận chúa đại nhân vẫn như trước không phản ứng gì, chỉ cúi đầu chăm chú khuấy đảo nồi canh của nàng. Ta thở dài, vừa nhìn Tấn Ngưng vừa lướt dao cầm ở trong lòng bàn tay. Bỗng nhiên một trận đau đớn."A ——" Ta thất thanh kêu lên, vội vàng che lấy ngón tay không cẩn thận bị cắt đến."Làm sao ngươi, xem ngươi kìa..." Im lặng hơn nửa ngày, quận chúa giờ lại hệt như tia chớp đuổi tới cạnh, khi ta còn chưa kịp phản ứng gì, nàng đã muốn nắm lấy cổ tay nôn nóng xem xét nơi vừa mới bị thương tổn. "Không có việc gì." Ta băng bó ngón tay, cười cười, "Miệng vết thương rất nhỏ, lập tức sẽ không việc gì.""Ngươi... Đưa cho ta xem." Tấn Ngưng cau chặt mày nói."Ngươi không giận ta sao?" Ta thật cẩn thận hỏi."Đừng đem mọi việc trộn chung một chỗ, trước để ta nhìn tay ngươi." Quận chúa không kiên nhẫn nói."Ngươi nói trước đi là ngươi không tức giận." Ta mặt dày mày dạn."Ngươi..." Tấn Ngưng thở dài một hơi, "Được được được, ta không tức giận."Ta cười buông ngón trỏ nãy vừa bó chặt ra, nhưng nó lại hoàn toàn không tổn hao chút gì, Tấn Ngưng sửng sốt."Ha ha, chỉ là đùa thôi ~" Ta thè lưỡi.Trong phút chốc đôi bàn tay trắng như phấn hệt như mưa rơi trên người của ta."Đừng, chỉ đùa thôi mà!" Ta vừa trốn chạy vừa kêu gào, "Đã nói không tức giận, đừng đánh nữa! Đừng, đừng đánh!""Làm ta sợ vui vẻ lắm có phải không?!" Cuối cùng Tấn Ngưng ngừng tay lại, nàng trừng mắt nhìn ta nói."Không được tức giận..." Ta ngắt lời, "Vừa nãy đã nói rồi.""Ngươi..." Tấn Ngưng lại đánh xuống bờ vai ta, thở dài, bất đắc dĩ nói, "Ngươi ra ngoài trước đi, lát có thể dọn cơm rồi.""Không cần ta giúp sao?" Ta cười."Ngươi giúp chỉ thêm phiền." Tấn Ngưng tức giận nói, sau đó nghiêng đầu sang nơi khác, tiếp tục trở lại chăm sóc canh gà của nàng."Vậy... Ta sẽ đi súc miệng, như vậy mới có thể nhấm nháp tốt nhất canh gà ngài hầm." Trước khi đi ta vẫn không quên vuốt một lần mông ngựa.Tấn Ngưng không để ý ta, nhưng khóe miệng nàng vẫn không nhịn được lộ ra ý cười.Rời khỏi phòng bếp, ta lặng lẽ cúi đầu nhìn ngón tay cái vừa mới thoát qua tử mệnh, miệng vết thương không sâu, máu chảy ra cũng bởi bị ta băng bó mà kết liễu thành vảy. Tuy không có gì, nhưng nếu để cho Tấn Ngưng phát hiện, nàng khẳng định lại muốn lo lắng hơn nửa ngày. Không nghĩ tới chỉ vì một hồi hoạt động, mà miệng vết thương kia lại vỡ ra, máu lần thứ hai chảy, ta vội vàng chạy nhanh về phòng lấy dược.Phong ba lần này rốt cục cũng qua.Quận chúa không hỏi thêm gì về điều kia nữa, ta cũng tận lực tránh nhắc lại nó trước mặt của nàng. Cả hai đều thực ăn ý, cẩn thận cất giấu điều đó đi, không muốn khơi gợi, cũng không muốn bàn luận một lời. Tựa như nếu chúng ta làm vậy, là có thể vĩnh viễn chẳng cần đối mặt. Ngày lại tiếp tục trôi qua, cảm giác hạnh phúc vẫn luôn ngập tràn, nó vừa khiến cho ta vui vẻ, nhưng cũng vừa khiến cho ta cảm thấy mình như kẻ trộm.Từ khi Tấn Ngưng biết làm rất nhiều món ăn, hôm nay nàng sẽ đôn gà nấm, ngày mai lại là xương sườn dấm chua, khiến cho kẻ chỉ biết làm lót dạ cùng sắc thuốc như ta kinh ngạc đến thất thần. Càng khiến ta không thể ngờ được chính là, mùi vị lại thực không tệ. Nhưng điều khiến ta lo lắng không yên, đó chính là toàn bộ đều của Tiểu Thúy truyền cho quận chúa."Vị thế nào?" Tấn Ngưng nhìn ta chăm chú, thật cẩn thận quan sát khi ta bỏ miếng thịt cá vào miệng nhai nuốt. "Rất ngon!" Ta gật gật đầu, lại gắp thêm một miếng nữa nhép vào trong miệng, "So với 'Tiên thực' còn muốn ngon hơn!!""Thật chứ?" Tấn Ngưng không thể tin được nhìn ta, có chút hưng phấn nói, "Đây là lần đầu tiên ta làm món 'cá kho Tây Hồ' này đó."Nói vậy hình như đồ ăn gần đây ngài làm đều là lần đầu tiên a."Cái này..." Ta cúi đầu, nhẹ hỏi, "Đây đều là Tiểu Thúy dạy ngươi làm?""Ừm." Tấn Ngưng cười cười, "Nàng thấy ta ở trong phủ nhàm chán, nên dạy ta làm chút đồ ăn, không nghĩ tới Tiểu Thúy biết làm nhiều đồ ăn như vậy."Cũng bởi nhàm chán mà gây ra họa."Chính là... " Ta nhíu mày, "Ngưng nhi, cái này...""Sao vậy?" Vừa nói, Tấn Ngưng vừa múc một chén canh đặt trước mặt ta.Đáng sợ, nàng không chỉ biết làm đồ ăn, mà ngay cả canh cũng bảo rất tốt.Tất cả những chuyện này lại đều là từ Tiểu Thúy."Ngươi đừng cùng Tiểu Thúy quá mức..." Khi ta còn chưa nói xong, Tấn Ngưng đã thở dài: "Ngươi lại nữa rồi, Nhược Hề, vì sao ngươi luôn hoài nghi Tiểu Thúy như vậy?""Không phải, nàng thật sự không đơn giản, ngươi vẫn là cẩn thận tốt hơn..." Ta nói, vẫn không quên gắp một miếng thịt dê nhét vào trong miệng, vừa nếm đã nhịn không được tán dương, "Món dưa xào thịt dê này... Ngon quá!""Đây cũng là Tiểu Thúy dạy ta." Quận chúa cười cười, sau đó nàng cau mày nói, "Ngươi sao chỉ tin lời Tư Đồ cô nương như vậy? Có thể nàng nhìn lầm người thì sao?""Tư Đồ Ức không có lý do gạt ta a, hơn nữa võ công của nàng đích thật cao cường, việc đã gặp qua là không thể quên hẳn là thực sự." Ta bới một ngụm cơm, "Hơn nữa, ta cũng cảm thấy Tiểu Thúy nàng...""Ta lại cảm thấy Tiểu Thúy là người rất tốt." Tấn Ngưng mấp máy miệng, tựa hồ có chút tức giận, "Vả lại, cho dù là thật, chẳng qua cũng là lời đồn nhảm nhất thời mà thôi, vì sao cứ phải canh cách trong lòng chứ?""Không phải." Ta thở dài, "Ngươi có biết hay không...""Ngươi tin lời ta, hay là tin lời Tư Đồ cô nương nói?" Tấn Ngưng vẻ mặt nghiêm túc hỏi, dường như nàng đang bắt đầu tức giận. Ta vội hỏi: "Đương nhiên là tin ngươi.""Vậy ăn cơm, đừng lo này lo kia nữa, ta cũng không phải búp bê sứ dễ dàng bị vỡ." Quận chúa nói rồi, lại gắp một miếng thịt cá vào chén của ta.Không biết vì cái gì rõ ràng đang nói chuyện Tiểu Thúy, Tấn Ngưng lại cứng rắn đem đề tài xả lên người Tư Đồ Ức, càng không rõ vì sao nàng phải tức giận. Nhưng không muốn vì chút chuyện nhỏ để Tấn Ngưng động khí, ta chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu bái cơm.Phải rồi, nói đến Tư Đồ Ức, đã lâu chưa thấy nàng a... Di, nghĩ như vậy là ta xong rồi, không nhìn thấy nữ nhân điên hẳn là chuyện tốt mới đúng. Vì thế, Tấn Ngưng tiếp tục không hề cố kỵ theo sát Tiểu Thúy học nấu nướng, và ta lại tiếp tục âm thầm trộm theo dõi Tiểu Thúy chắc chắn "Không đơn giản" kia.Hôm đó sau khi cơm xong, Tấn Ngưng kêu người mang đàn tới lương đình muốn gảy ta nghe. Khi thấy ta trở về mang theo chiếc đàn, quận chúa đã rất vui mừng, đối với nó yêu thích không buông tay. Quả nhiên ta chẳng đoán sai, từ lúc đầu khi ở Tự miếu nàng đã vô cùng yêu thích đàn đó, vô luận là bởi âm sắc hay là hoa văn trên đàn, nàng đều vô cùng vừa ý. Vì thế ngoại trừ tản bộ, sau khi ăn xong cả hai chúng ta lại có thêm một hoạt động, đó là nàng gảy và ta nghe đàn. Trong lương đình, khi ta vừa mới bắt đầu đốt hương cùng quận chúa vừa ngồi xuống trước đàn mới được bài trí, Nguyệt Nhi đột nhiên vội vã đến gần."Làm sao vậy?" Quận chúa hỏi."Tín của vương gia tháng này tới." Nguyệt Nhi vừa đưa tín, vừa thở hồng hộc nói, "Quận chúa, thật sự tốt quá, vương gia chỉ còn có hai tháng nữa là được trở về, thời gian quả thực qua đi thật mau a."Thân mình Tấn Ngưng ngừng lại, nàng ngẩn người sau đó mở tín ra xem. Trái tim ta cũng theo lời Nguyệt Nhi nói mà dừng trong một nhịp —— Đúng vậy a, thời gian quả thực qua nhanh.Nàng xem hết thư, rồi đưa trả lại cho Nguyệt Nhi: "Lát nữa ta sẽ viết hồi âm, ngươi trước đi làm việc khác đi.""Dạ." Nguyệt Nhi tiếp nhận tín rồi lui ra.Vương gia mỗi tháng đều viết một phong thư tới hỏi thăm quận chúa, mà quận chúa cũng sẽ lập tức hồi âm. Chính là không nghĩ tới, rất nhanh đã gửi tới mười phong thư rồi."Ngưng nhi, vương gia nói thân thể hắn khỏe chứ?" Ta cười hỏi."Ừm, hắn tốt lắm." Quận chúa gật gật đầu, đưa tay vén vài lọn tóc đen dài rơi xuống. Ta đứng một bên, nhìn khuôn mặt vĩnh viễn khiến cho lòng mình say đắm của nàng, nhẹ nói: "Ngưng nhi, đàn đi, ta muốn nghe ngươi đàn."Quận chúa không nói gì, nàng hít một hơi thật sâu, nhắc bàn tay mềm xoa lên cầm huyền. Nhưng chỉ mới gảy được một thanh âm, Tấn Ngưng đột nhiên dừng lại."Nhược Hề... Ta nghĩ rất lâu..." Tấn Ngưng nói, đầu nàng vẫn cúi thấp, khiến ta chẳng có cách nào thấy được nét mặt của nàng, "Ta quyết định nói cho phụ vương chuyện giữa hai ta."Ta sửng sốt, không biết nên như thế nào thốt được ra lời tiếp theo."Thì nói cho hắn biết, phủ quận mã đã bị ta biến trở thành y quán." Ta cười nói."Ta là nghiêm túc..." Quận chúa vẫn như trước không có ngẩng đầu, thanh âm bình tĩnh nói, "Vì cái gì... Ngươi không thể nghiêm túc... Ngươi..." Nàng tựa hồ nói không được nữa, chỉ nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu."Ngưng nhi..." Lòng đau xót, ta càng không biết phải nói điều gì."Ta muốn với ngươi cùng chung một chỗ. Muốn mỗi ngày nghe ngươi trêu đùa chọc ta vui vẻ, muốn mỗi ngày cho ngươi ăn đồ ta làm, muốn mỗi ngày gảy đàn để cho ngươi nghe..." Thanh âm Tấn Ngưng trầm thấp, "Chính là, ta nên làm sao bây giờ? Dù chỉ một chút ta cũng không hề biết... Nhược Hề, ngươi nói cho ta đi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"Đứng ở phía sau quận chúa, ta nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, để thân mình đang bắt đầu run rẩy của nàng có thể dựa trên vai ta. Quận chúa cũng xoay người ôm chặt ta lại, còn ta chẳng biết mình nên nói gì, thật sự, dù một câu thôi ta cũng không thể thốt ra khỏi miệng, chỉ cảm giác tâm mình đã theo câu hỏi của nàng mà bị xé rách. Câu hỏi này trước đây nàng cũng đã từng hỏi, và ta thậm chí hèn nhát đến ngay cả giờ cũng không thể nào có một đáp án cho nàng. Quận chúa khóc, nước mắt của nàng thấm ướt áo bào của ta, hai cánh tay ôm ta cũng đang run rẩy. Cảm giác vô lực ngày xưa giờ lại xuất hiện, ta nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng, mong điều đó giúp chút an ủi. Đêm hôm đó, quận chúa không có đánh đàn, nàng chỉ ôm ta, điều gì cũng không muốn nói.Đêm hôm đó, quận chúa không có theo ta đọc sách, nàng sớm viết hồi âm rồi lên giường.Đến khi ta chui vào chăn thì nàng đã ngủ, ta đến sát quận chúa hơn, như bình thường đem thân mình gần tới sau lưng của nàng, kéo nàng vào trong lòng ngủ. Từ khi ở lương đình trở về, trong lòng như có một chiếc dây thừng luôn luôn buộc thật chặt chẽ, đau đến nỗi ta không thể nói nên lời. Trong bóng đêm, ngửi thấy hương khí phảng phất xung quanh quận chúa, ta không nhịn được thấp giọng nói: "Nếu có thể, ta muốn vĩnh viễn ở cạnh bên ngươi."Vừa nói xong, vốn tưởng đã ngủ Tấn Ngưng đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy ta.Ta thở dài, cười cười nói, "Ngươi lại giả ngủ."Nàng không để tâm, chỉ vùi đầu vào trong lòng ta, ôm tay của ta thật chặt.Thật lâu sau, nàng đột nhiên rầu rĩ nói: "Ta đem chuyện người ta thích là ngươi viết ở trong hồi âm rồi."Thật không.Là vậy sao.Được rồi.Ôm sát quận chúa, chỉ hy vọng đêm nay nàng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, cả kinh thành đột nhiên náo nhiệt.Tề Khả Dịch, Tề tướng quân, đã từ biên cương trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com