Bhtt Ban Cung Ban La Crush Toi
Thời gian trôi qua, mùa xuân đã đến, mang theo những làn gió ấm áp và hứa hẹn một tương lai mới đầy hy vọng. Thư Diệp và Nhất An vẫn tiếp tục con đường của mình, mỗi ngày là một bước tiến về phía trước. Cuộc sống công việc không hề dễ dàng, nhưng chính những khó khăn đó lại càng làm cho tình cảm giữa hai người thêm phần vững chắc. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Nhất An, Thư Diệp lại cảm thấy như đang tìm thấy chính mình.
---Sáng sớm, khi ánh mặt trời bắt đầu len lỏi qua khe cửa, Thư Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày làm việc bận rộn. Cô chậm rãi kéo chiếc áo blouse trắng, nhìn vào gương, cảm nhận sự trưởng thành của mình qua từng vết nhăn nơi khóe mắt. Dù còn trẻ, nhưng những gì cô đang làm đã khiến cô cảm thấy mình như một người trưởng thành thực sự.Khi đang chuẩn bị rời khỏi phòng, một tin nhắn bất ngờ từ Nhất An xuất hiện.“Chúc cậu một ngày làm việc tốt đẹp. Hẹn tối nay gặp nhé, có chút chuyện muốn nói.”Thư Diệp mỉm cười, trái tim không khỏi đập nhanh một chút. Nhất An luôn có cách khiến cô cảm thấy đặc biệt, dù chỉ là một tin nhắn ngắn ngủi như vậy.Cô nhắn lại một dòng tin đơn giản: “Cảm ơn cậu. Tối nay gặp nhé!”
---Ngày hôm đó, khi tan ca, Thư Diệp nhận ra rằng mình không chỉ mệt mỏi vì công việc mà còn cảm thấy sự chờ đợi từ lời hẹn gặp của Nhất An. Cô bước ra khỏi bệnh viện, hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở mình rằng tình yêu không chỉ có sự ngọt ngào, mà còn cần phải có sự kiên nhẫn và sẻ chia. Những ngày tháng qua, Thư Diệp luôn cảm nhận được sự ấm áp từ Nhất An, và đó chính là nguồn động lực giúp cô vượt qua tất cả.Lúc cô đến quán cà phê nơi hai người thường gặp nhau, Nhất An đã ngồi ở bàn quen thuộc, một ly cà phê đã được pha sẵn trước mặt cô.“Chào cậu, sao hôm nay nhìn có vẻ mệt vậy?” Nhất An mỉm cười, ánh mắt đầy quan tâm. Thư Diệp không khỏi cảm thấy ấm áp khi nhìn vào đôi mắt đó.“Vẫn ổn mà,” Thư Diệp đáp lại, ngồi xuống. "Chỉ là một ngày hơi dài thôi."Nhất An nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay Thư Diệp, sự ấm áp từ bàn tay đó làm cho Thư Diệp cảm thấy dịu đi rất nhiều.“Mình biết công việc của cậu vất vả mà. Nhưng cậu đã làm rất tốt rồi, Thư Diệp à.” Nhất An nói, giọng ấm áp và đầy sự động viên.Thư Diệp cảm thấy đôi mắt mình cay cay. Cô muốn nói với Nhất An rằng cô yêu cô ấy đến mức nào, nhưng lại cảm thấy mọi từ ngữ lúc này đều quá nghèo nàn. Những gì cô cần làm là ngồi đây, cảm nhận sự ấm áp mà Nhất An mang đến.“Cảm ơn cậu. Thực sự cảm ơn cậu,” Thư Diệp thì thầm.
---Cả hai ngồi đối diện nhau, trò chuyện về công việc, về những khó khăn, về cuộc sống đại học. Thư Diệp biết rằng, dù bây giờ mọi thứ vẫn còn thử thách, nhưng với Nhất An bên cạnh, cô có thể vượt qua mọi thứ.Khi cuộc trò chuyện dần dần chuyển sang những kế hoạch tương lai, Thư Diệp nghe Nhất An đề cập đến việc "bắt đầu một chương mới" trong cuộc sống của cả hai. Nhất An chia sẻ về những mong muốn trong tương lai gần: "Chắc chắn, chúng ta sẽ không chỉ làm việc, mà còn có thể cùng nhau đi du lịch, khám phá thế giới bên ngoài, phải không?"Thư Diệp gật đầu. "Mình muốn như vậy. Nhưng chắc chắn sẽ có những thời điểm chúng ta không thể đi cùng nhau, nhưng mình tin rằng, dù ở đâu, chúng ta vẫn có thể giữ được tình cảm này."Nhất An mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Thư Diệp. "Mình hứa, dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
---Và như vậy, những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng về tương lai dần dần trở thành những dự định thực tế. Thư Diệp và Nhất An đều biết rằng, dù cuộc sống có thử thách đến đâu, họ vẫn sẽ luôn nắm tay nhau đi tiếp.Những ngày tháng qua, hai người đã học được rằng tình yêu không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Đôi khi, nó là những khoảnh khắc im lặng bên nhau, là sự quan tâm, là những lời động viên nhẹ nhàng, và là những ngày vất vả nhưng vẫn có nhau.Mối quan hệ của họ không phải là một câu chuyện cổ tích, mà là một câu chuyện đời thực đầy những thử thách, nhưng họ tin rằng, chỉ cần họ ở bên nhau, mọi thứ sẽ đều ổn.Và khi cả hai nhìn về tương lai, họ không chỉ thấy những khó khăn, mà còn thấy những con đường tươi sáng đang mở ra phía trước, nơi có nhau, để cùng viết tiếp câu chuyện này.
---Sáng sớm, khi ánh mặt trời bắt đầu len lỏi qua khe cửa, Thư Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày làm việc bận rộn. Cô chậm rãi kéo chiếc áo blouse trắng, nhìn vào gương, cảm nhận sự trưởng thành của mình qua từng vết nhăn nơi khóe mắt. Dù còn trẻ, nhưng những gì cô đang làm đã khiến cô cảm thấy mình như một người trưởng thành thực sự.Khi đang chuẩn bị rời khỏi phòng, một tin nhắn bất ngờ từ Nhất An xuất hiện.“Chúc cậu một ngày làm việc tốt đẹp. Hẹn tối nay gặp nhé, có chút chuyện muốn nói.”Thư Diệp mỉm cười, trái tim không khỏi đập nhanh một chút. Nhất An luôn có cách khiến cô cảm thấy đặc biệt, dù chỉ là một tin nhắn ngắn ngủi như vậy.Cô nhắn lại một dòng tin đơn giản: “Cảm ơn cậu. Tối nay gặp nhé!”
---Ngày hôm đó, khi tan ca, Thư Diệp nhận ra rằng mình không chỉ mệt mỏi vì công việc mà còn cảm thấy sự chờ đợi từ lời hẹn gặp của Nhất An. Cô bước ra khỏi bệnh viện, hít một hơi thật sâu, tự nhắc nhở mình rằng tình yêu không chỉ có sự ngọt ngào, mà còn cần phải có sự kiên nhẫn và sẻ chia. Những ngày tháng qua, Thư Diệp luôn cảm nhận được sự ấm áp từ Nhất An, và đó chính là nguồn động lực giúp cô vượt qua tất cả.Lúc cô đến quán cà phê nơi hai người thường gặp nhau, Nhất An đã ngồi ở bàn quen thuộc, một ly cà phê đã được pha sẵn trước mặt cô.“Chào cậu, sao hôm nay nhìn có vẻ mệt vậy?” Nhất An mỉm cười, ánh mắt đầy quan tâm. Thư Diệp không khỏi cảm thấy ấm áp khi nhìn vào đôi mắt đó.“Vẫn ổn mà,” Thư Diệp đáp lại, ngồi xuống. "Chỉ là một ngày hơi dài thôi."Nhất An nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay Thư Diệp, sự ấm áp từ bàn tay đó làm cho Thư Diệp cảm thấy dịu đi rất nhiều.“Mình biết công việc của cậu vất vả mà. Nhưng cậu đã làm rất tốt rồi, Thư Diệp à.” Nhất An nói, giọng ấm áp và đầy sự động viên.Thư Diệp cảm thấy đôi mắt mình cay cay. Cô muốn nói với Nhất An rằng cô yêu cô ấy đến mức nào, nhưng lại cảm thấy mọi từ ngữ lúc này đều quá nghèo nàn. Những gì cô cần làm là ngồi đây, cảm nhận sự ấm áp mà Nhất An mang đến.“Cảm ơn cậu. Thực sự cảm ơn cậu,” Thư Diệp thì thầm.
---Cả hai ngồi đối diện nhau, trò chuyện về công việc, về những khó khăn, về cuộc sống đại học. Thư Diệp biết rằng, dù bây giờ mọi thứ vẫn còn thử thách, nhưng với Nhất An bên cạnh, cô có thể vượt qua mọi thứ.Khi cuộc trò chuyện dần dần chuyển sang những kế hoạch tương lai, Thư Diệp nghe Nhất An đề cập đến việc "bắt đầu một chương mới" trong cuộc sống của cả hai. Nhất An chia sẻ về những mong muốn trong tương lai gần: "Chắc chắn, chúng ta sẽ không chỉ làm việc, mà còn có thể cùng nhau đi du lịch, khám phá thế giới bên ngoài, phải không?"Thư Diệp gật đầu. "Mình muốn như vậy. Nhưng chắc chắn sẽ có những thời điểm chúng ta không thể đi cùng nhau, nhưng mình tin rằng, dù ở đâu, chúng ta vẫn có thể giữ được tình cảm này."Nhất An mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay Thư Diệp. "Mình hứa, dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
---Và như vậy, những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng về tương lai dần dần trở thành những dự định thực tế. Thư Diệp và Nhất An đều biết rằng, dù cuộc sống có thử thách đến đâu, họ vẫn sẽ luôn nắm tay nhau đi tiếp.Những ngày tháng qua, hai người đã học được rằng tình yêu không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Đôi khi, nó là những khoảnh khắc im lặng bên nhau, là sự quan tâm, là những lời động viên nhẹ nhàng, và là những ngày vất vả nhưng vẫn có nhau.Mối quan hệ của họ không phải là một câu chuyện cổ tích, mà là một câu chuyện đời thực đầy những thử thách, nhưng họ tin rằng, chỉ cần họ ở bên nhau, mọi thứ sẽ đều ổn.Và khi cả hai nhìn về tương lai, họ không chỉ thấy những khó khăn, mà còn thấy những con đường tươi sáng đang mở ra phía trước, nơi có nhau, để cùng viết tiếp câu chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com