Bhtt Ban Cung Ban La Crush Toi
Chuyến xe khách nhỏ lăn bánh rời khỏi thành phố khi trời mới tờ mờ sáng. Nhất An ngồi cạnh cửa sổ, tay chống cằm, thỉnh thoảng liếc sang Thư Diệp đang ngủ gật bên cạnh với khẩu trang che gần kín mặt. Mái tóc dài xõa qua vai khẽ đung đưa theo nhịp xe, dịu dàng đến mức khiến tim cô đập rộn ràng.Không ai nói gì nhiều suốt chặng đường. Nhưng từng cử chỉ – như việc Nhất An khẽ kéo mũ áo trùm lại khi gió lùa, hay Thư Diệp im lặng chia đôi hộp sữa đậu nành – đều chứa đựng một loại quan tâm thầm lặng.Quê Nhất An là một thị trấn nhỏ ở vùng ven. Khi xe dừng, khung cảnh bình yên trải ra trước mắt: ruộng lúa vàng mênh mông, con đường làng đất đỏ và tiếng chó sủa vang xa đâu đó.“Tớ tưởng cậu ở gần trung tâm hơn...” – Thư Diệp xuống xe, vừa chỉnh lại balo vừa nói.“Cậu chê quê tớ quê quá à?” – Nhất An cười, chọc nhẹ.“Tớ thích lắm ấy chứ.” – Thư Diệp khẽ đỏ mặt, nhìn quanh rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhất An.Bàn tay nhỏ trong tay cô – lạnh một chút, nhưng chắc chắn.Ngôi nhà mái ngói đơn sơ với giàn hoa giấy hồng rực đón hai cô gái bằng mùi thơm của canh chua cá lóc. Mẹ Nhất An – một người phụ nữ tầm ngoài năm mươi, dáng người nhỏ nhắn – mở cổng với nụ cười hiền hậu.“Thư Diệp hả con? Vào nhà đi, bác nấu cơm sẵn rồi.”Thư Diệp hơi ngại, vội chào lễ phép. Nhất An nhìn cô, nháy mắt nhỏ:“Mẹ tớ dễ lắm, miễn cậu ăn giỏi là được.”Suốt buổi trưa, không khí ấm áp lan tỏa khắp gian nhà. Thư Diệp bị mẹ Nhất An “khai thác” khéo léo: nào là học ngành gì, sống ở đâu, có ăn uống đều không, có giặt đồ thường xuyên không...“Con với con An thân lắm hả?” – mẹ Nhất An hỏi bâng quơ, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt như tia X.“Dạ... Tụi con thân.” – Thư Diệp đáp nhỏ, gắp miếng cá mà run tay suýt rơi.“Thân là tốt. Con An nó từ nhỏ đã không giỏi thể hiện, con thông cảm nha. Từ khi lên thành phố, bác thấy nó vui hơn hẳn, chắc là nhờ có con.”Thư Diệp cắn môi, mắt cụp xuống. Trái tim lại lỡ một nhịp. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm giác được sự chấp nhận không lời nhưng ấm áp đến lạ.Chiều xuống, hai người cùng nhau ra ruộng thăm ông nội Nhất An. Trên con đê dài lộng gió, Thư Diệp ngước nhìn bầu trời quê yên bình, bất giác thốt lên:“Ước gì tớ cũng có một nơi chốn như vầy để trốn về mỗi khi mệt.”“Từ giờ... cứ về đây với tớ.”Câu nói của Nhất An vừa thản nhiên, vừa nhẹ nhàng đến mức Thư Diệp không biết nên cười hay nên khóc. Trong lòng như có dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua.----Tối đến, cả hai nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ đặt sát cửa sổ, chung một chiếc mền mỏng.“Cậu có hồi hộp không?” – Thư Diệp hỏi nhỏ.“Có. Nhưng không phải vì mẹ tớ, mà là vì... cậu đang ở đây.”Một khoảng lặng dài.“Cậu có nghĩ... tụi mình có thể đi được xa hơn không?”Nhất An không trả lời. Cô quay sang, khẽ vuốt mái tóc Thư Diệp đang xõa ngang gối.“Tớ chỉ biết, dù đi xa đến đâu, tớ vẫn muốn có cậu bên cạnh.”Ngoài trời, ve mùa hạ bắt đầu kêu râm ran. Trong phòng, hai trái tim trẻ đang thầm chạm nhau – nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com