TruyenHHH.com

Bhtt Anncheer Vet Dau Dinh Menh

Tối hôm đó, sau một ngày dài ở phòng tranh, Ann trở về nhà với một cảm giác kỳ lạ lẩn khuất trong lòng. Hình ảnh hai cô gái trong bức tranh mà cô đã vẽ cứ hiện lên trong tâm trí. Cô không biết vì sao, nhưng có điều gì đó quen thuộc đến lạ thường về cảnh tượng ấy.

Khi đêm buông xuống, Ann chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc mơ lần này không giống bất kỳ giấc mơ nào trước đó.

Trong giấc mơ, Ann thấy mình đứng giữa một bãi biển, ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu xuống. Trước mặt cô là một cô gái trẻ với mái tóc dài đen nhánh. Cô ấy quay lại, nở một nụ cười quen thuộc với Ann.

-Bungha, chị đang làm gì ở đây? – Ann nghe thấy giọng nói của Cheer  trong giấc mơ, nhưng lại cảm thấy không giống như Cheer hiện tại. Nó như thuộc về một người khác, ở một thời gian khác.

Cô gái kia mỉm cười dịu dàng.

-Tarn, em lại quên lời hứa của chúng ta rồi sao? Chúng ta đã nói sẽ mãi mãi ở bên nhau mà.

Ann cảm thấy tim mình đau nhói, dù cô không hiểu vì sao. Cái tên "Tarn" vang lên như một âm thanh thân thuộc, nhưng cũng xa lạ. Cô cố gắng với tay về phía cô gái kia, nhưng cánh đồng bỗng nhiên tan biến, thay vào đó là một dòng sông lấp lánh ánh trăng.

Cô nhìn thấy chính mình và người tên Tarn  ngồi cạnh nhau bên bờ sông. Họ đang cười nói, và Ann cảm nhận được một niềm hạnh phúc sâu sắc trong lòng. Nhưng rồi, cảnh tượng ấy vụt biến mất, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm. Ann nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của mình:

-Tarn, nếu có kiếp sau, em nhất định phải tìm thấy tôi...

Ann giật mình tỉnh dậy, trái tim đập thình thịch. Mồ hôi lạnh chảy trên trán cô, và cảm giác đau đớn, mất mát trong giấc mơ vẫn còn nguyên vẹn.

Sáng hôm sau, Ann tìm đến Cheer. Cô không thể giữ kín giấc mơ đó một mình. Khi vừa gặp Cheer trong phòng khách, Ann lập tức kéo cô ra ngoài khu vườn để nói chuyện.

-Cheer, chị phải kể cho em nghe điều này. – Ann nói, giọng cô run run.

Cheer nhìn Ann với vẻ lo lắng.

-Chuyện gì vậy, Ann? Chị trông có vẻ bối rối.

Ann hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu kể lại giấc mơ. Từng chi tiết trong giấc mơ được Ann thuật lại rõ ràng, từ bãi biển đến dòng sông ánh trăng, và cả cô gái mà cô gọi là Tarn.

Khi Ann kể đến đoạn cô gái kia gọi cô là "Bungah," Cheer cảm thấy tim mình thắt lại. Cô không ngờ ký ức từ kiếp trước đã bắt đầu trỗi dậy trong Ann, dù chỉ qua những giấc mơ mờ ảo.

-Cheer, chị không hiểu tại sao lại mơ thấy những điều này. Cái tên "Bungah" cứ vang lên trong đầu chị, như thể đó là một phần của chị, nhưng chị không thể nhớ được gì thêm. _Ann nói, đôi mắt cô tràn đầy sự hoang mang.

Cheer im lặng một lúc, cố gắng tìm cách để nói với Ann mà không khiến cô ấy hoảng sợ.

-Ann, em nghĩ giấc mơ đó không phải ngẫu nhiên. Có thể... nó là một mảnh ghép từ quá khứ của chị.

Ann nhìn Cheer, bối rối.

-Quá khứ? Ý em là gì?

Cheer nắm lấy tay Ann, ánh mắt cô nghiêm túc nhưng dịu dàng.

-Ann, chị có tin vào sự tái sinh không?

Ann im lặng, ánh mắt lộ vẻ phân vân.

-Chị chưa từng nghĩ đến điều đó... Nhưng giấc mơ này, cảm giác đó, nó quá thật để chỉ là một giấc mơ bình thường.

Cheer gật đầu.

-Em tin rằng chị đã bắt đầu nhớ lại những ký ức từ kiếp trước của mình. Em nghĩ ẻm và chị có một mối liên kết rất sâu sắc, không chỉ ở kiếp này, mà còn từ một kiếp trước.

Ann nhìn Cheer, đôi mắt cô mở to kinh ngạc.

-Em đang nói rằng... chúng ta đã từng biết nhau trước đây?

Cheer gật đầu, cảm thấy tim mình đập mạnh.

-Đúng vậy. Trong kiếp trước, em là Tarn, và chị... chị là Bungah.

Ann sững sờ trước lời nói của Cheer. Chị không biết phải phản ứng thế nào, nhưng trong lòng, chị cảm nhận được một điều gì đó đúng đắn trong lời nói của Cheer.

-Nhưng... nếu điều đó là thật, tại sao chị lại không nhớ? – Ann hỏi, giọng cô yếu ớt.

Cheer mỉm cười dịu dàng, siết nhẹ tay Ann.

-Đừng lo, Ann. em sẽ luôn ở đây để giúp chị từng bước một. Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá tất cả.

Ann nhìn Cheer, lòng cô dâng lên một cảm giác an tâm lạ lùng. Dù mọi thứ còn mơ hồ và chưa rõ ràng, cô biết rằng mình có thể tin tưởng Cheer – người luôn ở bên cạnh cô, bất kể là trong kiếp này hay kiếp trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com