TruyenHHH.com

Bhtt Anncheer Mon Qua Dac Biet

Buổi sáng hôm ấy, Tarn bước vào quán cà phê nhỏ ở góc phố nơi cô thường ngồi làm việc. Những tia nắng sớm nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa kính, phản chiếu lên mái tóc đen mượt của cô, tạo nên một khung cảnh thật bình yên. Cô gọi một ly latte và lặng lẽ ngồi xuống bàn quen thuộc ở góc quán. Tarn đã quen với sự đơn độc, dù đôi lúc trong lòng vẫn có chút trống vắng không tên.

Chợt, một giọng nói vang lên phía sau khiến cô thoáng khựng lại.

-Tarn? Có phải là em không?

Tarn quay lại. Trước mặt cô là một người phụ nữ với đôi mắt sáng và nụ cười quen thuộc đến lạ. Đó là Bungha –người chị than thiết từ thời thơ ấu mà Tarn tưởng như đã mất liên lạc từ lâu.

-Bungha? Là chị thật sao? ._Tarn bất ngờ thốt lên, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.

-Phải, là tôi đây! Không ngờ lại gặp em ở đây! ._ Bungha cười, giọng nói tràn đầy niềm vui.

Họ đứng đó vài giây, như thể thời gian đột ngột ngừng lại, rồi nhanh chóng ôm chầm lấy nhau. Quán cà phê dường như bỗng trở nên ấm áp hơn.

-Ngồi xuống nào! Tôi có cả tá chuyện muốn kể với em! ._Bungha kéo ghế ngồi xuống đối diện Tarn, giọng nói rộn ràng như một đứa trẻ.

Hồi tưởng về tuổi thơ

Tarn và Bungha bắt đầu nhắc lại những kỷ niệm từ thời thơ ấu. Họ từng sống cạnh nhau. 2 mẹ của Bungha –Cheer và Ann – là những người rất tốt bụng và thường mời Tarn sang nhà chơi. Tarn nhớ những buổi chiều cả hai cùng chạy khắp khu vườn nhà sau , những lần 1 lớn 1 nhỏ gủ nhau trốn học để hái hoa dại, và cả những lần tranh cãi ngớ ngẩn nhưng đầy ngọt ngào của tuổi nhỏ.

-Nhớ lần em lỡ làm rách chiếc váy yêu thích của mẹ chị không? ._Tarn bật cười, ánh mắt lấp lánh khi nhắc đến kỷ niệm cũ.

-Trời ơi, mẹ tôi đã mắng tôi cả tuần vì tôi nhận tội thay em đấy! Nhưng tôi không hối hận đâu. ._ Bungha cười lớn, nụ cười ấy vẫn hệt như ngày xưa, mang đến cho Tarn một cảm giác bình yên lạ lùng.

Cuộc trò chuyện dần chuyển sang hiện tại. Tarn kể về cuộc sống của cô, về công việc bận rộn nhưng đôi lúc cũng khiến cô cảm thấy trống trải. Bungha, trái lại, có một cuộc sống gia đình ấm áp.

-Tôi đang sống cùng 2 mẹ ,mẹ Cheer và mẹ Ann, em nhớ không? ._ Bungha nói, mắt ánh lên niềm tự hào.

-Họ vẫn thường nhắc về em đấy. Họ luôn bảo rằng Tarn là đứa trẻ ngoan và thông minh nhất mà họ từng biết.

Tarn xúc động, nhưng cũng có chút chạnh lòng khi nghĩ về bố mẹ mình. Họ đã qua đời từ khi cô còn nhỏ, và gia đình của Bungha từng là nơi cô tìm thấy hơi ấm của một tổ ấm thực sự.

-Bungha, cảm ơn chị và gia đình cậu. Hồi nhỏ, nếu không có mọi người, em chẳng biết mình sẽ ra sao nữa._ Tarn nói, giọng trầm lắng.

-Đừng nói vậy! Em là một phần của gia đình tôi mà. Thực ra, mẹ tôi vẫn luôn nhắc rằng nếu có cơ hội, hãy đưa em về nhà chơi lần nữa._Bungha nắm lấy tay Tarn, ánh mắt chân thành.

Họ ngồi nói chuyện mãi, đến khi mặt trời lên cao, Tarn mới nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến vậy. Bungha bất ngờ hỏi:

-Em rảnh cuối tuần này không? Về nhà tôi chơi nhé! Bố mẹ tôi chắc chắn sẽ rất vui.

Tarn hơi lưỡng lự, nhưng nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của Bungha, cô không thể từ chối.

-Được thôi!Em cũng rất muốn gặp lại mọi người._ Tarn mỉm cười.

Cuối tuần ấy, Tarn cùng Bungha về ngôi nhà thân thuộc của tuổi thơ. Mọi thứ dường như không thay đổi: những giàn hoa giấy trước cổng, cái sân nhỏ với chiếc xích đu đã cũ, và cả mùi thơm của bánh ngọt Ann vẫn thường làm.

-Tarn! Con gái bé bỏng của mẹ!_ Ann reo lên khi thấy Tarn, không giấu nổi sự xúc động. Cheer cũng bước ra từ bếp, ôm chầm lấy cô như thể cô chưa từng rời đi.

Tarn cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhận ra rằng, dù bao năm tháng đã trôi qua, tình cảm gia đình mà cô từng thiếu thốn vẫn luôn hiện diện, chỉ chờ cô quay lại để đón nhận.

Tối hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, Tarn và Bungha ngồi trên chiếc xích đu cũ, nhâm nhi cốc trà nóng.

-Tarn, tôi nghĩ rằng cuộc gặp tình cờ này không phải là ngẫu nhiên đâu. Có lẽ, chúng ta luôn có duyên với nhau._ Bungha nói, giọng nhẹ nhàng.

-Chị nói đúng. Em cảm thấy như mình đã tìm lại một phần quan trọng của cuộc sống mà em từng đánh mất._ Tarn đáp, ánh mắt rạng ngời.

Dưới ánh trăng dịu dàng, cả hai cảm thấy một điều: dù thời gian có trôi qua, dù cuộc sống có thay đổi, thì tình bạn và những ký ức đẹp đẽ vẫn mãi là sợi dây gắn kết tâm hồn họ. Và ngày hôm ấy, không chỉ là sự gặp gỡ tình cờ, mà còn là khởi đầu cho những ngày tháng đầy ý nghĩa mới trong cuộc đời.

Hôm sau, Tarn thức dậy sớm hơn thường lệ, cảm giác như được trở lại tuổi thơ. Cô hít một hơi thật sâu, mùi không khí của ngôi nhà vẫn y hệt ngày xưa, trong lành và thơm thoang thoảng hương hoa giấy. Bên ngoài, tiếng chim hót líu lo và tiếng cười nói từ bếp vọng lại.

Cô bước xuống cầu thang, thấy Ann đang làm bánh, còn Cheer thì lúi húi bên An mà phụ giúp. Bungha đang ngồi gọt trái cây, vừa làm vừa hát khe khẽ. Tất cả tạo nên một khung cảnh bình yên đến kỳ lạ.

-Tarn, dậy rồi à con? Lại đây, thử bánh của mẹ đi!_ Ann gọi, ánh mắt đầy trìu mến.

Tarn bước tới, cầm lấy một miếng bánh còn ấm trên tay. Hương vị ngọt ngào tan chảy trong miệng khiến cô như được đưa về những ngày bé thơ.

-Bánh vẫn ngon như ngày xưa._Tarn khen, khiến bà Ann bật cười.

-Em nói đúng, mẹ Ann chưa bao giờ làm thứ gì không ngon!_ Bungha chen vào, làm cả nhà bật cười.

Sau bữa sáng, Bungha kéo tay Tarn ra ngoài.

-Đi thôi, tôi muốn đưa em thăm lại những nơi chúng ta từng đi!

Hai người cùng nhau đi qua những con đường quen thuộc. Họ dừng chân ở 1 khu đất tróng từng là nơi chơi trốn tìm thuở nhỏ. Cả hai không khỏi bật cười khi nhớ lại những lần Tarn trốn vào sau cái cây to mà vẫn bị phát hiện chỉ vì cái mái tóc lấp lánh dưới ánh mặt trời.

-Em lúc nào cũng vụng về thế._Bungha trêu.

-Thì chị giỏi quá mà! Nhưng em nhớ những ngày đó lắm._Tarn đáp, giọng pha chút hoài niệm.

Họ tiếp tục đến con suối nhỏ gần nhà nơi từng thi nhau bắt cá. Bungha chỉ tay vào một tảng đá lớn bên bờ:

-Nhớ cái lần tôi ngã xuống suối mà em phải kéo chị lên không? Chúng ta ướt nhẹp và bị mẹ mắng suốt cả tuần.

-Làm sao em quên được! Nhưng mà em nhớ, chị vẫn cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra."_Tarn đáp, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Buổi chiều, hai người ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới gốc cây cổ thụ lớn. Cả không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc và tiếng cười nói của những đứa trẻ chơi đùa xa xa.

-Tarn này, em có hạnh phúc không?_Bungha bất ngờ hỏi, giọng nói nghiêm túc hơn hẳn thường ngày.

Tarn ngẩn người một chút rồi khẽ thở dài.

-Em không chắc nữa, Bungha. Cuộc sống ở thành phố khiến em bận rộn và dường như tớ đã quên mất cảm giác thực sự hạnh phúc là thế nào.

Bungha nhìn em, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy quyết tâm.

-Tarn, em không cần phải làm mọi thứ một mình. Nếu cảm thấy mệt mỏi, hãy tìm đến những người yêu thương em. Như tôi này, tôi luôn ở đây.

Những lời nói ấy như chạm đến trái tim Tarn. Cô không kiềm được, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

-Cảm ơn chị, Bungha. Em thật may mắn vì có ch trong đời._Tarn nói, giọng nghẹn ngào.

Buổi tối, Ann chuẩn bị một bữa ăn lớn để chào đón Tarn.Cheer thậm chí còn đi xa hơn, mang ra một chai rượu quý mà cô giữ từ lâu.

-Tarn, bố mẹ coi con như con gái ruột. Lần này con phải ở lại lâu hơn nhé!_ Cheer nói, giọng đầy chân thành.

-Con thật sự rất cảm ơn 2 mẹ. Nếu có thể, con muốn quay lại thường xuyên hơn._ Tarn đáp, ánh mắt ánh lên sự biết ơn.

Khi bữa tiệc kết thúc, cả gia đình cùng ngồi xem những bức ảnh cũ. Bungha tìm thấy một bức ảnh chụp hai người hồi nhỏ, cả hai ôm chầm lấy nhau, cười rạng rỡ dưới ánh nắng.

-Chúng ta đã luôn bên nhau, Tarn, và tôi hy vọng điều đó sẽ không bao giờ thay đổi._Bungha nói, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tarn mỉm cười, cảm nhận rõ hơn bao giờ hết tình cảm gắn bó không thể thay thế giữa hai người.

Ngày hôm sau, Tarn phải trở lại ngôi nhà của mình để tiếp tục làm việc của mình , nhưng lần này, lòng cô không còn nặng nề như trước.

-Em nhớ giữ liên lạc nhé, và đừng quên về đây khi cần!_ Bungha ôm lấy Tarn trước khi chia tay.

-Em sẽ không quên đâu. Và chị cũng vậy, nhớ ghé thăm em ở nhé._Tarn cười.

Chiếc xe lăn bánh, mang theo Tarn, nhưng trái tim cô đã tràn đầy những cảm xúc tích cực và hy vọng.

Tình bạn giữa Tarn và Bungha không chỉ là ký ức, mà là một điều quý giá sẽ đồng hành cùng họ trong suốt cuộc đời.
_________________________________________

-Huhu...cj vk ê chap này vế chap sau chúng ta chỉ lag nhân vật phụ thôi.

-Nhân vật phụ cho 2 đứa con cũng đc.

-Thôi ko chịu,em chỉ muốn em với cj lm nhân vật chính thôi...hu hu.

-Mẹ Cheer ơi con có mua socola mẹ thích nè._Tarn từ ngoài của nói vọng vào,khi nghe có món yêu thích của mình Cheer liền gạc nước mắt, vui vẻ gọi Tarn

-Con rể tương lai về rồi, socola của mẹ đâu

Chị ngồi ở phòng khách thấy vậy liền bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com