TruyenHHH.com

[BHTT] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ [Cover][Lichaeng]

Chương 84

blinkblink___

Lạp Lệ Sa đau lòng muốn mệnh, sao cô có thể không cần nàng.

Cô hận không thể nhét nàng vào đầu quả tim, nhét nàng vào thân thể mình, để nàng không bao giờ rời xa cô nữa.

Nhưng Phác Thái Anh không phải đồ vật, không phải đồ chơi, nàng là người sống bằng xương bằng thịt. Lạp Lệ Sa yêu linh hồn cùng xương máu của nàng, cũng tôn trọng những đặc điểm của nàng như một người hoàn chỉnh.

Cô không muốn bắt cóc nàng, không ép buộc nàng, thậm chí không muốn dùng vui sướиɠ nhất thời mà dụ dỗ nàng.

Cô hy vọng khi Phác Thái Anh và cô yêu nhau sẽ thẳng thắn thành khẩn, tràn đầy kỳ vọng cùng không áp lực.

Hiển nhiên, hiện tại Phác Thái Anh cũng không làm được.

Nàng sốt ruột muốn hiến thân cho Lạp Lệ Sa, coi linh hồn cùng thể xác của mình như một vật trao đổi, hơn nữa nàng cảm thấy tự ti, coi thường bản thân mình đến tận cùng.

Lạp Lệ Sa không biết rốt cuộc là cái gì dẫn tới cảm xúc của nàng như vậy, lại là cái gì kí©h thí©ɧ làm nàng tự bày ra bản thân như vậy.

Nhưng Lạp Lệ Sa biết rất rõ cho dù thân thể cô tràn đầy du͙© vọиɠ sắp trốn tránh lý trí, cô cũng biết rất rõ nếu hiện tại phát sinh quan hệ như Phác Thái Anh cầu xin, vậy thì sáng mai, người hối hận sẽ không phải là Lạp Lệ Sa, mà là Phác Thái Anh.

Một khi giao dịch thành công, vậy liền chứng minh đó giá trị thực sự là những gì nàng nghĩ.

"Tôi muốn" giọng Lạp Lệ Sa run rẩy, "Nhưng không phải hiện tại."

Lúc này Phác Thái Anh chỉ có thể nghe thấy lời từ chối của cô, nàng đã uống quá nhiều, nhiệt khí vừa dâng lên, nước mắt tuôn rơi, cả người trở nên mơ hồ.

"Chính là không muốn em." Nàng bắt đầu khóc lóc hồ nháo giống như một đứa trẻ "Hiện tại không muốn chính là không muốn, chị không giống những người xem nói nhất định lần sau kia..."

Lạp Lệ Sa bị nàng chọc muốn bật cười, chỉ hận mình chỉ có hai tay, không biết nên ôm nàng trước hay là lau nước mắt trước.

"Ngoan... bảo bối, nghe tôi nói..." Lạp Lệ Sa nhẹ giọng, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, "Tôi tin tất cả những gì em nói, tôi muốn em, mỗi ngày đều muốn hôn em, ôm em, còn khoa trương hơn những gì em có thể tưởng tượng rất nhiều."

"Tôi cũng xin lỗi em vì đã không thành thật nói cho em biết tôi thích em như thế nào. Vừa rồi tôi còn trêu chọc em, những lời tôi miêu tả người khác đều là miêu tả em."

"Tên dễ nghe, tính tình đáng yêu, lớn lên xinh đẹp, khi cười rất đẹp, khi khóc... cũng rất đẹp."

"Tôi rất thích em, muốn cùng em nghiêm túc yêu đương. Từ xa lạ đến quen thuộc, từ nắm tay đến ôm ấp, một bước đều có rất nhiều ..."

"Cho nên tôi không vội," Lạp Lệ Sa đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt nàng, "Thái Anh cũng đừng vội, được không?"

Phác Thái Anh hít mũi nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, hạt nước đập vào lông mi, cả người đều ẩm ướt.

"Bác sĩ Lạp..." Nàng kêu Lạp Lệ Sa, thút thít nức nở.

"Ừm." Lạp Lệ Sa đáp lại nàng.

"Chị không cần, phí nhiều như vậy, không cần phí nhiều thời gian như vậy, em không có cái chị nói..."

Lạp Lệ Sa ngắt lời nàng: "Em có, em chính là tốt giống như tôi nói, em chính là bảo bối, là bảo bối độc nhất vô nhị quý giá nhất của tôi."

Phác Thái Anh nhăn mũi, như muốn kìm lại nước mắt.

Nàng ôm Lạp Lệ Sa, vùi vào vai cô mà khóc.

Nước mắt chảy như sông, từ cổ Lạp Lệ Sa chảy xuống ngực, lại chảy xuống.

Nàng khóc nức nở, cắn vào vai Lạp Lệ Sa như một chú cún con, ngậm miếng thịt liền không nhả ra.

Không quá đau, đối với Lạp Lệ Sa, đau đớn này không có lực lớn bằng nước mắt của Phác Thái Anh.

Một lúc lâu sau, tất cả ngọn lửa kiều diễm đều tắt đi, đèn quay một vòng lại một vòng, nhạc phát từ đầu đến cuối.

Cuối cùng nước mắt của Phác Thái Anh cũng ngừng lại, cả người trở thành một vũng nước mềm mại.

Nàng ngồi trên người Lạp Lệ Sa, toàn thân thả lỏng, lười biếng.

Lạp Lệ Sa nhẹ vỗ lưng nàng, dùng ngữ khí hống tiểu hài tử: "Thái Anh có khát không?" "Thái Anh có mệt không?" "Thái Anh có muốn đi ngủ không?"

Lúc đầu chỉ có thể hít mũi một hai cái, khi nghe thấy từ "ngủ", Phác Thái Anh đột nhiên đứng dậy, nhìn Lạp Lệ Sa, hỏi cô: "Bác sĩ Lạp, có phải chị muốn chạy trốn hay không?"

Lạp Lệ Sa nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, dở khóc dở cười: "Tôi không chạy, tôi còn có thể chạy đi đâu."

Phác Thái Anh chu môi: "Chị ... chị muốn cũng có thể chạy..."

"Tôi không muốn." Lạp Lệ Sa động thân mình, hai tay nắm lấy Phác Thái Anh, gỡ nàng ra khỏi thân thể mình.

Phác Thái Anh ngơ ngác đứng đó, giống như một động vật nhỏ đang hoảng sợ.

Lạp Lệ Sa chuyển động cánh tay, mỉm cười với nàng: "Thật sự không chạy, chỉ là tay chân tôi có chút tê."

Tầm mắt Phác Thái Anh dời xuống tay chân cô, lại sắp khóc: "Bác sĩ Lạp, thực xin lỗi ... là em quá nặng..."

Lạp Lệ Sa cười.

Cô đứng dậy, nhanh chóng để cho cảm giác tê dại tiêu tan, sau đó nắm tay Phác Thái Anh ra khỏi phòng live.

Đèn trong phòng khách sáng rực, trên bàn ăn còn sót lại bát cơm, gió từ khe cửa sổ thổi tới, rèm vải mềm mại khẽ lay động.

Lạp Lệ Sa sô pha, hỏi Phác Thái Anh, "Em nói đây là giường của em đúng không?"

Phác Thái Anh gật gật đầu.

Lạp Lệ Sa cúi xuống kiểm tra: "Từ nơi nào biến nó thành giường vậy?"

Phác Thái Anh vội vàng hỗ trợ cô, nhưng bước chân lảo đảo, tay cũng không nghe lời, phá khóa khống chế, hoạt động nhiều lần đều không có hiệu quả.

Lạp Lệ Sa cười nắm tay nàng, che đi tư duy rõ ràng cùng khả năng khống chế chuẩn xác, hoàn thành công việc.

Chiếc sô pha lớn màu xanh nước biển biến thành một cái giường lớn đủ chứa hai người.

Phác Thái Anh sải bước chân đến tủ đựng đồ ở bên cạnh, lấy đồ ra.

Hoa màu nhạt đáng yêu, lộ ra hương vị ấm áp của mặt trời.

Lạp Lệ Sa vội vàng nhận lấy, dặn dò nàng: "Ngồi đi."

Phác Thái Anh ngoan ngoãn ngồi xuống trên ghế nhỏ bên cạnh, áy náy hỏi cô, "Bác sĩ Lạp, chị biết trải giường sao?"

Lạp Lệ Sa: "Biết."

Phác Thái Anh: "Bác sĩ Lạp, chị biết vào vỏ chăn sao?"

Lạp Lệ Sa đã sắp xếp giường đệm gần xong: "Không phải em đã sắp xếp hết rồi sao?"

Phác Thái Anh: "Em chỉ hỏi chị có thể hay không thôi a ~"

Lạp Lệ Sa nhìn nàng cười: "Tôi không có đảm đang như Thái Anh."

"A ..." Phác Thái Anh đảo mắt, cuối cùng cũng bật cười, "Em thật sự làm rất tốt, em có bí kíp làm, cũng rất lợi hại~"

"Ừm." Lạp Lệ Sa đi tới sờ sờ đầu nàng, "Từ nay về sau đều giao cho Thái Anh làm được không?"

"Vâng !!!" Phác Thái Anh gật đầu lia lịa, giống như đây là một sự kiện rất quan trọng.

Trái tim của Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nhảy lên, cô ngồi xổm trước mặt Phác Thái Anh, nắm tay nàng: "Tôi thật sự không biết cách làm, từ nhỏ đến giờ không thể tự mình làm, cho nên về sau em nhất định phải giúp tôi a."

"Được a!!!" Phác Thái Anh dứt khoát đáp lại.

"Tôi còn rất nhiều việc không thể làm ..." Lạp Lệ Sa cau mày, "Về sau lại nói với em."

Phác Thái Anh: "Ò."

Lạp Lệ Sa: "Thái Anh vừa rồi đã tắm rửa sạch sẽ, cũng đánh răng rồi phải không?"

Hai má Phác Thái Anh đỏ bừng: "Ân ~"

Lạp Lệ Sa vỗ vỗ giường, "Vậy Thái Anh ngồi đây chờ tôi, tôi muốn đi thu thập chính mình một chút, nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi."

Phác Thái Anh gật đầu, ngoan ngoãn đi tới, ôm chiếc gối dâu nhỏ trong ngực.

Lạp Lệ Sa không chỉ muốn thu thập chính mình, còn muốn thu thập phòng.

Đèn và nhạc trong phòng live đều phải tắt, bát đĩa trong bếp phải rửa sạch, còn có tâm tình của cô cũng phải sắp xếp lại, sau đó vui vui vẻ vẻ đối mặt với Phác Thái Anh.

Thời gian một giây một phút mà trôi qua, Lạp Lệ Sa xắn tay áo lên, cảm thấy mỗi ngóc ngách trong căn phòng xa lạ này đều là một mùi quen thuộc.

Phác Thái Anh sống ở đây, Phác Thái Anh làm việc ở đây, lúc Phác Thái Anh thả lỏng nhất khẳng định là ở đây, lúc Phác Thái Anh khổ sở bi thương nhất cũng là ở đây.

Cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng nhìn thấy bóng dáng quá khứ của Phác Thái Anh, môi trường mà Phác Thái Anh bị bao vây.

Khi thu thập xong đi ra, Lạp Lệ Sa nghĩ Phác Thái Anh đã ngủ. Bởi vì nàng thực sự đã uống rất nhiều rượu, cũng đã vượt qua tửu lượng, cho nên khi chạm vào chăn gối liền chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Lạp Lệ Sa vừa ngẩng đầu lên, cô liền đối diện đôi mắt sáng ngời của Phác Thái Anh.

Nàng nhìn cô, chuyên chú nhiệt tình mà nhìn cô, giống như nhìn thiếu một giây sẽ là tổn thất to lớn.

Lạp Lệ Sa bước tới, nhẹ giọng hỏi nàng: "Sao em còn chưa ngủ?"

Đáp án rất rõ ràng, Phác Thái Anh ngẩng đầu lên cười với cô: "Bác sĩ Lạp ngủ cùng đi~"

"Được." Lạp Lệ Sa nhìn xuống quần áo trên người mình, dứt khoát cởϊ áσ sơ mi cùng quần tây, mặc nội y lên giường.

Phác Thái Anh rũ lông mi, trợn to hai mắt.

Lạp Lệ Sa đắp chăn trong nháy mắt, Phác Thái Anh vẫn còn thất thần ở đó, Lạp Lệ Sa cười nàng: "Còn chưa nhìn đủ sao?"

Phác Thái Anh nuốt một ngụm nước bọt.

Lạp Lệ Sa giơ tay, lấy sữa đặt ở trên bàn bên cạnh: "Uống chút sữa rồi ngủ."

Phác Thái Anh nhận lấy, bưng hai tay chậm rãi uống.

Lạp Lệ Sa: "Chờ lát nữa ở trong chăn em từ từ xem."

Phác Thái Anh: "Khụ~"

Thiếu chút nữa đã phun hết sữa ra.

Lạp Lệ Sa trầm thấp cười, Phác Thái Anh tăng tốc độ uống sữa, nhanh chóng uống xong.

Vừa ném hộp xong, còn chưa lau miệng, giống như một con cá vàng nhỏ, chui xuống giường.

Nàng giơ tay tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.

Chỉ có một ánh sáng nhất định bên ngoài cửa sổ, sáng sáng tối tối chiếu vào tường, giống như máy chiếu.

Lạp Lệ Sa cho rằng nàng vội vàng như vậy, lại còn đang say nên nhiều ít sẽ làm chút gì đó.

Cô chờ đợi, chờ đợi một chút mà nếm được hương vị trái cây thơm ngon.

Nhưng Phác Thái Anh căn bản không nhúc nhích, nằm bẹp, nhìn chằm chằm trần nhà như hình nộm.

Lạp Lệ Sa hơi nhổm dậy nhìn sang, Phác Thái Anh đột nhiên nhắm mắt rồi lại mở ra.

"Bác sĩ Lạp không ngủ được sao?" Phác Thái Anh hỏi cô.

Lạp Lệ Sa: "Cần mất chút thời gian."

Phác Thái Anh: "Có phải ánh sáng lung lay kia nên không ngủ được hay không?"

Lạp Lệ Sa: "Hửm?"

Phác Thái Anh đột nhiên trở mình, nhanh chóng bước xuống, chạy tới kéo rèm cửa chặt chẽ mà không có chút khe hở.

Căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn, Phác Thái Anh mò mẫm trở lại giường, nằm im quy quy củ củ.

"Bây giờ thì tốt rồi." Phác Thái Anh nói, "Bên kia có màn hình quảng cáo, sẽ luôn phát mọi thứ trên đó, qua 12 giờ cũng phát, hình ảnh trên màn hình đều rối loạn, không kéo rèm không được."

"Vậy à ..." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đáp, nằm xuống, chủ động đến gần Phác Thái Anh.

Thân thể Phác Thái Anh có chút căng thẳng, Lạp Lệ Sa duỗi cánh tay ra ôm lấy nàng.

Cánh môi vừa kề bên tai nàng, mềm mại ướŧ áŧ thì thầm với nàng: "Thái Anh không tin tôi thích em ấy, cho nên sau này tôi sẽ biểu hiện rõ ràng một chút."

Hô hấp Phác Thái Anh ngưng trệ, Lạp Lệ Sa cười nói: "Chỉ cần em không nghĩ tôi là một tên biếи ŧɦái đáng khinh là được."

"Chị không phải ..." Phác Thái Anh cẩn thận nói, "Chỉ là em... nằm mơ ... chị như bong bóng... không thể chạm vào..."

Lạp Lệ Sa nâng cằm nàng lên, cọ cọ nàng, da thịt ấm áp dán vào nhau, mềm mại đủ tiến vào lòng người: "Hiện tại không phải là mơ, không tin em sờ một chút đi."

Phác Thái Anh siết chặt ngón tay, một lúc lâu, đầu ngón tay chạm nhẹ vào da thịt của Lạp Lệ Sa.

Đó là phần bụng mềm mại nhất, khi đυ.ng vào các cơ sẽ theo bản năng co lại, tận lực bảo vệ khu vực chứa đầy các cơ quan nội tạng mỏng manh cùng quan trọng.

Nếu mở lòng với ai, chính là sẽ đặt tất cả niềm tin vào tay người đó.

Lòng bàn tay Phác Thái Anh bao phủ như vậy, trong nháy mắt liền rơi vào thế giới tốt đẹp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com