Bhtt An Tu Dang Co
Dạ tịch
Phồn hoa suốt một đêm, cuối cùng cũng có lúc lặng yên. Phố lớn ngõ nhỏ thưa dần bóng người, ánh đèn lồng lay động trong gió đêm, như phủ một tầng sương mỏng lên dư vị náo nhiệt vừa qua. Pháo giấy theo gió bay tản, tàn hương quế hòa cùng mùi hoa đèn, vương lại trong không khí một cảm giác dịu ngọt mà không chân thực.Xe ngựa dừng dưới tàng cây, bóng đèn chao nhẹ phản chiếu lên vải rèm buông nửa. Mộc xa không quá hoa lệ, nhưng vững vàng kín đáo, khí độ bất phàm, như chính chủ nhân của nó – chẳng cần phô trương, tự khắc khiến người nể phục.Tô Tĩnh Lam ngồi chếch bên trái, áo váy chỉnh tề, ánh đèn lặng rọi lên gò má thanh tú, dịu dàng mà thản nhiên. Ấu đế đã sớm thiếp đi trong lòng nàng, đầu tựa nơi bả vai, hai tay ôm lấy eo mảnh, yên ổn như chú điểu non tìm được chốn nương thân.Thúc Tư Kỳ ngồi đối diện, thân tựa nhẹ vào thành xe, tay trái đặt nơi đầu gối, tay phải chầm chậm chống cằm, ánh mắt không nóng không lạnh mà dừng nơi người ngồi đối diện. Ánh nhìn không lộ liễu, nhưng lại chẳng chút che giấu.Xe lăn chậm trên đường lát đá, bánh xe phát ra âm thanh nhẹ tựa gió thoảng, hòa cùng tiếng lá rơi khiến người nghe lòng cũng chậm lại theo.Tô Tĩnh Lam cúi đầu vuốt tóc trán ấu đế, động tác ôn hòa mà thong thả, tựa như sợ làm tan giấc mộng ngắn của nam hài.Thúc Tư Kỳ nhìn một lát, lòng bất giác khẽ động. Nàng dời mắt, nhưng ý niệm trong lòng lại không cách nào dời đi được nữa.Tô Tĩnh Lam không ngẩng đầu, chỉ khẽ cười:
"Cứ nhìn như vậy mãi, chẳng mỏi sao?"Thúc Tư Kỳ hơi nhướng mày, đáp lại bằng một câu nhẹ tênh:
"Không mỏi. Chỉ sợ nàng thấy phiền.""Không phiền." – nàng ngừng một chút, mắt khẽ rũ – "Ngươi nhìn ta, ta đâu thể thấy được."Thúc Tư Kỳ khẽ bật cười, trong đáy mắt mang theo tia sáng nhu hòa.Ánh đèn trong xe lay động, rọi lên hai gương mặt đều mang nét an tĩnh. Bầu không khí chẳng cần trút thêm lời thừa thãi, cũng đã đủ gần gũi.Thúc Tư Kỳ nhẹ giọng nói tiếp:
"Thanh sam thêu mây, đúng là hợp với nàng hơn ta tưởng."Tô Tĩnh Lam nghiêng đầu, ánh mắt có phần bất ngờ:
"Chỉ vì một bộ y phục, liền nói hợp?"Thúc Tư Kỳ mỉm cười:
"Không phải chỉ vì y phục. Là vì đêm nay, người vận y phục ấy đặc biệt khiến người khác không rời mắt."Tô Tĩnh Lam lặng đi một thoáng, rồi cong môi, mắt cong mà lòng cũng mềm.Thúc Tư Kỳ hạ giọng hơn nữa:
"Sau đêm nay... có thể cần phải đợi đến lễ hội sang năm, mới được thấy nàng mặc thanh sắc a."Tô Tĩnh Lam nghiêng đầu:
"Ngươi muốn thấy đến vậy?"Thúc Tư Kỳ đáp không do dự:
"Muốn."Tô Tĩnh Lam không đáp. Nhưng khóe môi khẽ cong, gió ngoài rèm lay động vạt áo, trong xe dường như ấm thêm một phần.
____Khi xe ngừng lại trước tiểu phủ của nàng, Thúc Tư Kỳ đỡ ấu đế từ tay Tô Tĩnh Lam. Tiểu hài tử ngủ yên, cả dọc đường không tỉnh lại. Tô Tĩnh Lam chỉnh lại cổ áo, ánh mắt dừng một thoáng nơi gương mặt Thúc Tư Kỳ."Ngươi đưa bệ hạ về nghỉ sớm."Thúc Tư Kỳ gật đầu, ánh nhìn không rời nàng.Tô Tĩnh Lam xoay người bước vào phủ, không nói thêm gì nữa.Nhưng vừa đặt tay lên cổng, nàng khựng lại, không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Thanh sắc... cũng không phải không hợp với ta."Thúc Tư Kỳ khẽ cười, ánh mắt rực sáng nơi màn đêm.
"Vậy sau này, mặc thêm vài lần nữa."Tô Tĩnh Lam không đáp, cánh cổng nhẹ khép lại, bóng dáng nàng khuất dần sau lớp ánh sáng nhập nhoà.Thúc Tư Kỳ đứng đó một lúc lâu, mới lên xe quay đầu về cung. Gió khuya thổi qua rèm, nhưng trong lòng lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Xe lăn chưa được bao lâu, một bóng áo đen từ ngoài rèm xe nghiêng mình hiện ra, cung kính hạ giọng:"Chủ tử, phía sau có ba kẻ theo đuôi, thân pháp không tệ, hẳn là nhân vật có luyện qua."Thúc Tư Kỳ liếc nhìn tiểu hoàng đế đang ngủ yên trong lòng, rồi đưa tay chỉnh lại vạt áo cho hắn. Nàng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói:"Không cần quan tâm. Cắt đuôi là được.""Tuân lệnh."Ám vệ lập tức lui xuống, thân ảnh hòa vào bóng tối như nước chảy. Ngoài xe, tiếng vó ngựa chậm rãi gõ nhịp, không nhanh không chậm, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Thúc Tư Kỳ ngồi yên, ánh mắt dừng nơi màn xe phất phơ theo gió. Lòng không gợn chút bất ngờ.Ba người kia... vốn dĩ nàng đã đoán được.Mạc Bắc gửi người đến, không ngoài dự liệu. Từ lúc ở bờ hồ thuyền cập bến, nàng đã cảm nhận được sự hiện diện của ánh nhìn không hề xa lạ — không phải sát khí, mà là một loại quan sát âm thầm, xen chút dò xét như thể đang cân đo từng hơi thở của nàng.Kinh Lạc Y.Người kia chưa từng chính diện ra mặt, nhưng dáng đứng cùng phong thái ấy, Thúc Tư Kỳ đã lưu tâm từ đêm ở Vân Hoa Lâu. Không cần biết nàng là ai, chỉ bằng ánh mắt từng quét qua trên chiến trường giả dựng kia, cũng đủ biết: không phải hạng thường nhân.Nữ nhân đó... không dễ qua mặt.Nhưng hôm nay, Thúc Tư Kỳ không định dây dưa quá sớm.Chuyện có chừng mực, mới dễ lùi dễ tiến.Nàng khẽ siết lại áo cho đứa nhỏ đang tựa vào lòng, ánh mắt rơi về một điểm xa trong màn đêm — trầm tĩnh như nước lặng, cũng âm u như vực sâu chưa đáy.Mạc Bắc muốn thử, cứ thử.Chỉ là, cờ chưa tới tay họ.Gió lướt qua rèm, mang theo chút mùi hương cỏ khô và lạnh sương. Ánh trăng hắt qua cửa xe, rơi loang loáng trên sống mũi nàng — tĩnh đến mức không nghe nổi tiếng thở dài, chỉ còn lại tiếng tim đập vững vàng nơi ngực áo.Một đêm, tĩnh như chưa từng có sóng.Nhưng trong yên lặng kia, đã có người giơ tay lên bàn cờ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com