TruyenHHH.com

Bhtt An Tu Dang Co


Giai Kỳ... Tĩnh Lam

Giữa tiếng trống lân rộn ràng và ánh đèn hoa lấp lánh như sao trời rơi rớt giữa nhân gian, Thúc Tư Kỳ và Tô Tĩnh Lam chậm rãi sóng bước bên nhau. Không ai nói gì thêm, chỉ lặng lẽ để mình trôi trong khoảng không nhẹ lành của một đêm vui chưa tàn, như thể nếu mở miệng, chút bình yên mong manh ấy sẽ vỡ mất.

Thỉnh thoảng, Thúc Tư Kỳ lại nghiêng đầu, len lén ngắm gương mặt nghiêm trang của người bên cạnh – ánh sáng từ đèn hoa hắt lên sống mũi thẳng, mi dài như quét nhẹ lên ánh nến, khiến nàng chẳng biết đang nhìn người hay đang nhìn một cảnh đẹp nào đó trong mộng.

Rồi như vô thức, nàng cất giọng, nhẹ hơn cả tiếng gió lướt qua mặt hồ:

"Tĩnh Lam."

Tô Tĩnh Lam khựng lại, bước chân gần như đạp lên tà áo chính mình, quay đầu sang, vẻ mặt không tin được:

"...Ngươi gọi gì?"

Giọng tuy không lớn, nhưng trong đó có chút gì như sửng sốt — cứ như vừa thấy một tiểu miêu cắn vỡ được hạt đào, lại còn biết ngâm thơ.

Thúc Tư Kỳ làm như chẳng có gì to tát, xoay sang nhìn nàng bằng ánh mắt ngây thơ hiếm hoi:

"Thì tên nàng là Tĩnh Lam, ta gọi có gì sai sao?"

Tô Tĩnh Lam nhìn nàng một lúc, rồi chậm rãi hỏi lại, giọng nửa dò xét nửa hoài nghi:

"Từ khi nào... ngươi gọi ta như vậy?"

Thúc Tư Kỳ ra vẻ nghiêm túc, gật gù:

"Từ khi nàng không còn gọi ta là Vương gia nữa."

Tô Tĩnh Lam nheo mắt, chưa kịp phản bác, nàng đã nói tiếp:

"Ta có tên, nàng cũng có tên. Ta gọi tên nàng, nàng lại gọi chức ta, chẳng phải quá bất công rồi sao?"

Tô Tĩnh Lam bị chặn lời, đành im lặng, cố nuốt vào nửa câu muốn nói. Mắt liếc đi chỗ khác, như thể chẳng muốn dính dáng gì tới trò đùa dai này.

Nhưng Thúc Tư Kỳ đã nghiêng đầu, cười rất nhẹ:

"Nàng đỏ mặt rồi."

Tô Tĩnh Lam lập tức quay phắt đi, cả sống lưng như căng thẳng hẳn lên:

"Không có."

"Có."

"Không."

"Ta thấy rất rõ."

"...Vương gia!"

"Ta vừa nói đừng gọi thế."

"...Nhiếp chính vương."

"Cũng không."

"...."

Tô Tĩnh Lam im lặng một lúc, hệt như đang đánh giá xem có nên tiếp tục cuộc đối thoại nguy hiểm này không. Nhưng Thúc Tư Kỳ đã quay đầu đi trước, vẻ mặt như đang chìm trong suy tư rất cao siêu, miệng lại lẩm bẩm:

"Nếu ta gọi nàng là Tĩnh Lam... vậy nàng gọi ta là gì thì hợp nhỉ..."

Giọng nàng kéo dài đầy tính toán, rồi bất ngờ liếc sang, như một mũi tên nhắm thẳng vào tâm:

"Hay là... gọi Giai Kỳ?"

Tô Tĩnh Lam như bị nghẹn. Nàng ngẩng đầu nhìn sang, và trong ánh đèn đêm, gương mặt đã hồng lên như mới bước ra từ nồi hấp bánh.

"G-Giai..."

"Ừ. Hai chữ thôi, dễ gọi, dễ nhớ. Giai Kỳ." – Thúc Tư Kỳ gật đầu như sư phụ đang truyền đạo, vẻ mặt tự nhiên đến mức đáng nghi.

"..."

"Nàng thử gọi xem?" – nàng lại hỏi, giọng nhẹ như không, mà ánh mắt thì chăm chú chờ một điều gì đó quan trọng hơn cả đêm hội.

"...Không gọi." – Tô Tĩnh Lam quay đi, giọng nhỏ hơn cả tiếng lửa cháy.

"Gọi một lần thôi, ta xem nghe có thuận không." – Thúc Tư Kỳ không buông tha, từng câu từng chữ như đang khẽ gõ lên lòng kiên định mong manh của người kia.

Tô Tĩnh Lam cắn nhẹ môi, mắt vẫn dán vào những chiếc lồng đèn phía xa như thể đang trốn trong ánh sáng. Một lúc sau, nàng thì thầm, rất khẽ:

"Giai Kỳ..."

Chỉ hai chữ ấy vang lên, cả gió cũng như ngưng lại.

Tim Thúc Tư Kỳ nảy lên một nhịp — rõ ràng, chân thực đến mức chính nàng cũng thấy kinh ngạc. Nhưng vẻ mặt thì vẫn giả vờ thản nhiên, tay khoanh lại, gật đầu như đánh giá sản phẩm:

"Nghe cũng không tệ."

"...."

"Lần sau gọi nữa nhé."

Tô Tĩnh Lam bỗng bật cười khẽ, ánh mắt khẽ lay động:

"Nghe như đang lừa gạt ta làm chuyện gì mờ ám."

"Ta mà lừa được nàng làm gì mờ ám, đã lừa từ lâu." – Thúc Tư Kỳ chép miệng, giọng nhẹ mà dính như sương.

"...."

"Dù gì ta cũng là... Giai Kỳ mà."

Tô Tĩnh Lam lập tức quay đi, không buồn đáp lại nữa. Nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy quai lồng đèn như đang níu giữ cái gì đó không thể buông — đến nỗi đầu ngón tay đã trắng bệch.

Trên đầu, lồng đèn vẫn đung đưa theo gió, rắc ánh sáng nhẹ lên mái tóc đen và gò má hồng hồng của người kia. Trong phố phường rực rỡ đèn hoa, hai người cứ thế sánh bước qua nhau, tay không chạm, nhưng lòng — lại như vừa âm thầm kéo gần thêm một đoạn rất dài.

Lúc này một tràng pháo hoa bất ngờ nổ tung trên trời cao, tiếng "đoàng" giòn tan như vỡ tung trong lồng ngực. Ánh sáng phản chiếu xuống gò má hai người, lấp lánh như từng mảnh sao vỡ vụn rơi xuống giữa nhân gian.

Thúc Tư Kỳ khẽ ngẩng đầu nhìn lên, rồi liếc mắt sang người bên cạnh. Tô Tĩnh Lam vẫn cúi thấp đầu, như thể ánh sáng rực rỡ trên trời không bằng cái tên vừa rồi nàng vừa gọi ra khỏi miệng.

Yên lặng thêm vài bước, Thúc Tư Kỳ chợt dừng lại.

Tô Tĩnh Lam ngạc nhiên, quay sang — lại bắt gặp ánh mắt kia nhìn mình chăm chú, không giấu giếm, cũng không che đậy.

"Nàng có lạnh hay không?"

"Không."

"...Nếu có lạnh cũng không nói, đúng không?"

Tô Tĩnh Lam không đáp, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt cảnh giác lẫn bất lực.

Thúc Tư Kỳ cong môi cười, rồi bước lại gần nửa bước. Tay không chạm vào nàng, nhưng hơi ấm rất gần — gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là có thể chạm vào vai áo.

"Không sao," nàng nói nhỏ, như thì thầm, "lần sau ta sẽ đoán."

Tô Tĩnh Lam nhướng mày: "Đoán cái gì?"

"Đoán nàng đang lạnh, đoán nàng đang giận, đoán nàng không vui hay đang muốn cười."

"...Cảnh—"

"Giai Kỳ."

"...Giai Kỳ." Tô Tĩnh Lam khẽ lặp lại, như không kịp suy nghĩ.

Thúc Tư Kỳ hơi cúi đầu, môi gần như chạm đến đỉnh vành tai nàng, giọng dịu đến mức chỉ hai người nghe được:

"Ừ. Nàng như vậy gọi, ta nghe mãi cũng không chán đâu."

Lại một tràng pháo hoa nổ trên trời, sắc đỏ rực lan ra như đóa mạn châu sa nở rộ. Trong khoảnh khắc, gương mặt hai người lấp đầy ánh sáng ấy — rõ ràng đến mức không thể giấu được chút mềm yếu nào trong mắt.

Không ai nói thêm gì.

Nhưng từng bước chân tiếp theo, Tô Tĩnh Lam lại đi sát hơn một chút. Dù không hề chạm vào nhau, khoảng cách giữa hai người đã chẳng còn như ban đầu.

Mỗi lần pháo hoa lóe sáng, bóng họ lại đổ dài xuống mặt đất, vừa vặn song song.

Có lẽ... chỉ là vừa vặn thôi.

Nhưng "vừa vặn" ấy, lại khiến người ta không nỡ rời mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com