TruyenHHH.com

Bhtt An Tu Dang Co


Đoán Thơ Tặng Đèn


Phố đêm rực rỡ như dải ngân hà rơi xuống nhân gian.

Mỗi cửa hiệu treo đèn hoa riêng, mỗi ngã rẽ là một trò chơi náo nhiệt. Người đi đường nườm nượp như sóng, lồng đèn treo cao từng dãy, gió đêm lướt qua cũng mang theo hương thơm của hồ lô đường và bánh mật nướng.

Ấu đế thì đã sớm bị kẹo hồ lô kéo đi mất, hộ vệ thay nhau kè sát, không dám rời mắt. Mỗi lần hắn reo lên "cái này hay quá!", cả đội người phía sau lại giật thót tim như vừa bị triệu vào điện Phụng Thiên họp đột xuất.

Thúc Tư Kỳ và Tô Tĩnh Lam chậm rãi đi phía sau, không chen, không vội. Ánh đèn phản chiếu bóng hai người lên mặt đường, trông như một đôi thân thuộc đã sánh bước rất lâu rồi.

Tĩnh Lam hơi ngẩng đầu, ngắm một chiếc lồng đèn treo cao nhất, hình con cá chép đỏ uốn lượn.

"Chiếc kia thật đẹp."

Thúc Tư Kỳ nghiêng đầu nhìn theo:

"Muốn có?"

"Không hẳn," Tô Tĩnh Lam mỉm cười, "chỉ là nghĩ, nếu mình làm ra được cái như thế thì tốt."

"Nàng có thể làm." – Thúc Tư Kỳ buột miệng, không suy nghĩ.

Tô Tĩnh Lam quay sang nhìn nàng, ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Một tiếng "nàng" khiến gió đêm như ngừng thổi một khắc. Thúc Tư Kỳ hình như cũng nhận ra, nhưng không sửa lại. Nàng chỉ bước chậm hơn nửa nhịp, rồi giơ tay chỉ quầy trò chơi ven đường:

"Trò đoán thơ tặng lồng đèn. Có hứng thử sao?"

Tô Tĩnh Lam hơi khựng lại, nhưng rồi mím môi cười:

"Nếu thắng thì được gì?"

Thúc Tư Kỳ điềm nhiên đáp:

"Ta chọn đèn, nàng chọn thơ. Nếu thắng, đèn thuộc về nàng. Nếu thua... cũng thuộc về nàng."

Tô Tĩnh Lam bật cười khẽ, không nói gì, chỉ bước tới. Quầy trò chơi là một sạp gỗ nhỏ, treo chừng hai mươi chiếc lồng đèn, mỗi chiếc có một mảnh giấy đỏ ghi thơ treo bên dưới. Người chơi phải nối vế còn lại cho đúng – thơ tặng đèn, mà đèn chỉ tặng kẻ tài trí thông minh.

Thúc Tư Kỳ nhường nàng chọn trước.

Tô Tĩnh Lam đứng trước chiếc đèn hình hoa sen trắng, tay chắp sau lưng, mắt liếc qua mảnh giấy: "Lạc thủy thanh sơn vô hạn xuân..."

Nàng khẽ nhíu mày, miệng lẩm nhẩm mấy chữ, rồi chậm rãi viết câu nối lên giấy: "Thần châu nhật nguyệt nhất tâm nhân."

Chủ quầy trầm trồ:

"Hay lắm! Vế này xưa nay chưa ai đối được chỉnh như cô nương!"

Tô Tĩnh Lam hơi nghiêng người:

"Là do tiền nhân để lại vế đầu đã đẹp."

Thúc Tư Kỳ mỉm cười, mắt không rời nàng nửa khắc. Lúc này trong lòng nàng chỉ nghĩ một câu rất bình thản: "Người này, sao lại khéo đến thế?"

Nàng chọn một chiếc đèn tròn màu ngọc thạch, giấy đỏ ghi: "Nhất tiễn xuyên tâm hoa bất ngữ..."

Thúc Tư Kỳ thoáng trầm ngâm, rồi nghiêng đầu hỏi:

"Nàng có thể đoán, đèn này dành cho ai không?"

Tô Tĩnh Lam nhìn nàng, ánh mắt mang vẻ thách thức:

"Nếu ta đoán đúng, thì người tặng nó cho ta?"

"Ừ." – Nàng đáp mà không cần suy nghĩ.

Tô Tĩnh Lam chắp tay sau lưng, nghiêng đầu ngắm chiếc đèn thêm lần nữa, rồi nói:

"Vế đối phải là: 'Thiên nhai cô ảnh nguyệt vô thanh.'"

Câu ấy vừa dứt, chủ quầy lẫn mấy người chơi xung quanh đều rì rầm tán thưởng. Nhưng Thúc Tư Kỳ không lên tiếng. Nàng lặng lẽ tháo chiếc đèn khỏi sợi dây treo, đặt vào tay Tô Tĩnh Lam.

"Người tặng... quả là nàng."

Tô Tĩnh Lam cúi nhìn đèn, thấy tay mình hơi run.

Không phải vì câu thơ. Không phải vì ánh mắt kia. Mà là vì lần đầu tiên, nàng cảm thấy người kia... đang thực sự tiến gần mình, bằng những cách không còn phòng bị.

Gió đêm lướt qua khe khẽ, làm đuôi dải lụa treo đèn phất nhẹ lên má, như chạm vào một ý niệm chưa kịp gọi tên.

Tô Tĩnh Lam cụp mi, ngón tay mân mê mép chiếc đèn ngọc thạch trong tay, ánh sáng lồng đèn dịu dàng soi rõ một nụ cười mỏng vừa chớm, vừa dấu, như cánh sen khép hờ dưới làn nước mát.

Thúc Tư Kỳ sánh vai đi bên cạnh, ánh mắt khẽ liếc qua nàng một cái, rồi thu lại rất nhanh, như sợ nhìn lâu sẽ lỡ để lộ điều không nên. Nhưng khóe môi nàng vẫn cong cong, tựa như đang cười — hoặc như đang thỏa mãn vì một bí mật vừa được người kia vô tình đoán trúng.

"Tay nàng..." – nàng khẽ cất giọng, thấp như gió đêm, "cầm đèn cũng tốt xem."

Tô Tĩnh Lam khẽ nghiêng đầu, hàng mi khẽ động, ánh đèn vờn trên gương mặt nàng như ánh trăng vỡ tan trên mặt nước.

"Sao đột nhiên nói vậy?"

"Không tự dưng," Thúc Tư Kỳ đáp, không quay sang, "chỉ là vừa nhìn, liền thấy không muốn dời mắt."

Tim Tô Tĩnh Lam khẽ hẫng một nhịp.

Nàng mím môi cười, nửa như trêu chọc, nửa như muốn giấu tiếng thở khẽ:

"Thế mà lúc ta ở thư phòng viết chữ, ngươi lại luôn đi ngang qua không nói gì."

"Vì lúc đó không dám nhìn lâu," Thúc Tư Kỳ buột miệng, "sợ mình không nhìn chữ nổi nữa."

Lần này, Tô Tĩnh Lam khẽ bật cười, rõ ràng hơn, nhưng cũng ngắn hơn.

Nàng quay đầu sang nhìn nàng kia, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt đen nhánh đang nhìn về phía trước, như cố tình không đối diện mình. Trong lòng bỗng thấy mềm xuống — một chút dịu dàng không tên, một chút hoang mang không rõ, và một điều gì đó rất nhẹ nhàng nhưng đủ để xao lệch nhịp tim.

"Ngươi luôn nói chuyện thế này với người khác sao?"

Thúc Tư Kỳ khựng lại nửa nhịp, rồi thản nhiên bước tiếp, giọng nhàn nhạt:

"Không."

"...Với nàng là khác."

Chỉ bốn chữ.

Nhưng gió đêm như cũng ngừng một khắc, đèn trên phố rực rỡ, tiếng người nói cười lùi xa như thủy triều rút, chỉ còn hai người họ trong một mảnh yên lặng êm dịu đến mức muốn giấu mình trong đó mãi mãi.

Tô Tĩnh Lam cụp mắt, giọng nhỏ hơn:

"Thế thì... ta phải cẩn thận rồi."

"Cẩn thận cái gì?"

"...Cẩn thận không lại bị ngài dỗ đến quên lối về."

Thúc Tư Kỳ bật cười, lần này thì nhìn sang nàng, mắt cong như ánh trăng nghiêng bên hiên:

"Ta đâu dỗ ai. Nếu có, chắc cũng là nàng tự bước vào bẫy."

Tô Tĩnh Lam không đáp, chỉ cúi đầu, ngón tay siết nhẹ quai đèn.

Gió lại thổi qua. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, rõ ràng nàng nghe thấy trái tim mình đập một tiếng thật khẽ — mà lại vang thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com