TruyenHHH.com

Bhtt An Tu Dang Co


Kẻ trở về

Đêm buông xuống thật chậm.

Ánh đèn dầu trong phòng chỉ leo lét một màu hổ phách, không đủ xua hết bóng tối, nhưng đủ để soi rõ nét mặt nghiêm túc của Thúc Tư Kỳ.

Nàng ngồi trước bàn, im lặng rất lâu. Rồi cuối cùng, nàng cầm lấy bút, chấm mực, viết xuống hai chữ:

"Trở về."

Chữ viết không hoa mỹ. Nét mực khô, dứt khoát.

Nàng gấp thư lại, niêm kín bằng một con dấu sáp đỏ hình đóa hoa hai cánh — dấu hiệu cũ mà chỉ bốn người trong bóng tối mới nhận ra.

Nàng ra hiệu cho Lạc Trầm.

Người kia bước đến, nhận lấy phong thư. Nhưng khi ánh mắt vô tình liếc qua dấu sáp đỏ hình đóa hoa hai cánh, bàn tay hắn khựng lại.

"Người nhận là...?"

"Lôi Phong."

Chỉ hai chữ, nhưng khiến Lạc Trầm đứng yên trong khoảnh khắc.
Thúc Tư Kỳ không nhìn hắn, chỉ gật đầu rất nhẹ.

Lôi Phong.

Cái tên này khác hẳn với hắn, A Hành hay Nhất Ảnh.

Bọn họ là lưỡi dao trong bóng tối: người tìm dấu, người hành thích, người do thám. Dù thế sự xoay vần ra sao, chỉ cần có chỉ thị, họ đều có thể xuất hiện.

Còn Lôi Phong — hắn không đi truy tung tích ai, cũng không để lại hành tung. Không ám sát, không dò tin, không bày mưu.

Lạc Trầm nhớ, từ ngày Cảnh Giai Kỳ thành lập thế cục ngầm riêng, số lần Lôi Phong ra mặt chưa đếm hết năm đầu ngón tay.

Lần cuối cùng thấy hắn, là ngày xảy ra biến, Cảnh Giai Kỳ một thân chiến bào mở đường máu bước vào Tĩnh Minh điện, tuyên bố nắm giữ đại quyền Nhiếp chính.

Lúc đó, giữa biển người hỗn loạn, Lôi Phong chỉ đứng sau nàng một bước.

Rồi biến mất.

Từ đó về sau, không ai biết tung tích hắn. Không ai dám hỏi. Vì nếu không phải thời khắc cận kề sinh tử hay đại cục đứng trên bờ vực xoay chuyển, Cảnh Giai Kỳ sẽ không bao giờ gọi Lôi Phong trở về.

Vậy mà nay... nàng – không, Thúc Tư Kỳ – lại đưa mật thư, đích danh viết hai chữ "Trở về."

Lạc Trầm siết nhẹ phong thư, ánh mắt phức tạp: có chút chấn động, có chút khó hiểu, có cả nỗi e dè như đứng trước vực sâu vô hình.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn khom người:

"Thuộc hạ sẽ đưa đến tay hắn trong ba ngày."

Thúc Tư Kỳ gật đầu.
Ánh mắt nàng dừng nơi song cửa, nhìn ra ngoài — trời đã phủ một tầng sương mỏng, sương chưa dày, nhưng lạnh thấu.

Không ai biết người nhận lá thư đó là Lôi Phong — một trong bốn người cuối cùng từng được Cảnh Giai Kỳ tin tưởng tuyệt đối.

Không ai biết, từ khoảnh khắc hai chữ ấy được viết xuống, lịch sử tưởng như đã lãng quên sẽ bắt đầu rẽ lối.

**

Chỉ một lời.
Một hiệu triệu.
Một người — trở về.
____

Gió phương bắc rít từng cơn quẩn trong hẻm nhỏ, vách tường chỗ nào cũng còn lại vài vệt sương đóng muối.

Tuyết chẳng tan. Ở đất này, quanh năm chỉ có đông – tuyết rơi cũng chẳng báo hiệu điều chi.

Vậy mà đèn lồng đỏ trong Tụ Hoa Lâu vẫn treo đầy trên hiên, gió tạt cũng không tắt, hắt ánh đỏ thẫm lên tường gạch xám. Ánh đèn mờ, rượu nóng, nhạc hỗn, tiếng cười còn nóng hơn rượu, vẳng ra tận ngõ sau.

Trong phòng ấm, kỹ nữ váy mỏng lả lướt, nhạc cụ gảy loạn xạ, mùi rượu thịt xộc lên tận xà nhà.

"Lôi gia! Lại bắt được mỹ nhân mới hử?"

"Không hổ danh Lôi đại nhân nhà ta! Chưa đầy ba năm đã bám vững chân trong bộ Lễ! Tay không mà dựng nổi cả chỗ đứng, người đâu mà khéo như rắn nước thế không biết."

Cả đám nam nhân chộn rộn cười nắc nẻ. Kẻ cầm quạt, người híp mắt, ai nấy mặt đỏ bừng.

Giữa bàn tiệc, Lôi Tử Thành tay ôm A Bội – hoa khôi của Tụ Hoa Lâu – miệng vẫn nói cười, rượu uống không đếm. Áo khoác ngoài lụa đỏ vắt bên ghế, tóc buông thả tán loạn, mặt mày nom đê tiện nham nhở, miệng thì cợt nhả như đám lái buôn vô lại. Hắn liếc một vòng, cười to sặc sụa:

"Đại nhân gì! Cái chức quan chó gặm kia còn chẳng đủ trả nợ Tụ Hoa Lâu tháng này!"

Cả đám phá lên cười. Có kẻ trêu:

"Lôi gia uống thế này chắc định ở lại đây luôn hả?"

"Ở thì ở! A Bội có chê ta lão sao?"

Nữ tử trong lòng hắn cười cong mắt:

"Lôi gia, đêm nay thiếp múa khúc Băng Lệ cho ngài thế nào?"

"Băng Lệ?" Hắn vỗ đùi, bật cười to. "Đất Mạc Bắc từ trong bụng mẹ đã toàn băng rồi, còn múa chi khúc đó cho rét thêm?"

Cả đám quan lại cười rộ lên.

Mắt Lôi Tử Thành rũ xuống, cười không ra tiếng, tay vỗ nhẹ lên má A Bội, ánh mắt dừng chốc lát nơi góc phòng – đúng lúc đó, một tiểu đồng luồn người bước vào, không một tiếng động.

Nó ghé tai Lôi Tử Thành thì thầm mấy câu.

Câu cười chưa kịp tan, ánh mắt Lôi Tử Thành đã đổi. Vẫn là cái cười ngả ngớn, vẫn là cánh tay ôm kỹ nữ không lơi, nhưng khóe mắt đã lạnh như rắn.

Hắn gật đầu, ra hiệu rót thêm rượu. Rồi lại cười ha hả, nâng chén lên:

"Đêm nay, nếu không say quên mẹ tên mình, coi như phí mất tuyết rơi đầu tháng!"

**

Canh ba. Đêm càng về khuya, gió càng lùa mạnh.

Trên nóc tiểu phủ gần hồ Thanh Nguyệt, tuyết đóng từng tầng dày như ngói. Đèn lồng treo ngoài hiên đã tắt ngúm, cửa đóng im lìm như phủ bỏ hoang.

Một bóng người lảo đảo bước vào từ cổng sau, áo khoác đỏ vắt lệch trên vai, bước chân xiêu vẹo như thể đã uống say đến quên trời đất. Tiểu đồng đón hắn ngoài cửa, định đỡ thì bị xô ra, chỉ nghe một tràng cười khà khà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com