Bhtt An Tu Dang Co
Phong thư gác gió
Người áo lam chắp tay:
"Vâng. Còn về kỹ nữ Dung Hương?""Dễ chết quá thì không phải người cần."Phó Nguyệt Hàn nhấc ly trà đã nguội, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi nói:"Vân Hoa Lâu — tên đặt hoa mỹ, ru ngủ lòng người. Nhưng nếu bên trong thực sự chứa được hai chữ 'Nguyên Lăng'... thì chốn son phấn này còn nguy hiểm hơn doanh trại giáp biên."
Gió lại tràn vào.Nàng khép cửa sổ, giọng mỏng như tơ, nhưng rạch ròi như dao:
"Bảo Diêu Quảng: tấu sau mà còn để máu dính giấy, thì khỏi về nữa."Người áo lam rùng mình.Nữ đế không nhìn, cũng không cần hắn đáp.Nàng đã nghi ngờ từ trước, nhưng không ngờ quá khứ kia lại bắt đầu trồi lên từ một đêm gió ẩm phương Nam.Có thứ đã bị chôn vùi. Nhưng những người cũ... vẫn chưa chết hết.**Trong kho mật nằm sâu dưới đáy điện Sương Nghi, chiếc hòm gỗ có khóa kép chợt phát ra tiếng "cạch" rất khẽ – không ai nghe thấy.Ngay phía trên hòm, bụi mịn rơi xuống từ xà ngang, như có thứ gì vừa khẽ dịch chuyển.Còn trong ánh sáng lờ mờ nơi chân trời Mạc Bắc, những vệt trắng bắt đầu tan thành mưa bụi.Một trận sấm lặng lẽ khởi lên giữa lòng mùa tuyết.
____
Gió Nam Uyên ẩm, có mùi đất sau cơn mưa cũ. Trời đã sang giữa trưa, nhưng trong viện vẫn tĩnh lặng như rạng sáng, chỉ nghe tiếng quạ kêu từ cành cao, vọng qua từng tầng mái ngói.Lạc Trầm đứng dưới hiên, áo chùng ướt một vạt. Hắn vừa từ chợ sau trở về, mũ trùm che gần nửa khuôn mặt, tay ôm một bọc giấy dầu bên trong giấu bản đồ cũ và một mảnh tin."Vệ Trọng Khang có khả năng đã rút về Kha Lạc thật rồi." – Hắn trầm giọng. "Từ hai hôm trước, đã có kẻ định dùng thuyền ngược dòng Mộ Thủy, đến gần đoạn bị chặn năm xưa. Có một chiếc đã bị lật. Trên thuyền không có hàng hóa, chỉ mang theo ba thẻ lệnh, không phải của triều đình."Thúc Tư Kỳ chống tay lên bàn, ánh mắt lặng như mặt nước. Sau lưng là bản đồ vẽ tay đang mở, chằng chịt ký hiệu."Vệ Trọng Khang nếu thật ở đó, thì hoặc là y đang giữ vật gì quan trọng, hoặc đang đợi người đến."Lạc Trầm đặt một miếng đồng nhỏ lên bàn. Trên mặt đồng khắc hoa văn hình bát quái lệch, viền ngoài là chữ cổ đã mờ phân nửa."Thứ này có từ thời Tiền triều. Người bán nó là một lão giả từng làm phu kéo xe cho trạm chuyển thư của một phủ ở Kha Lạc. Hắn nói hơn hai mươi năm trước, có một đêm đầy tuyết, có người giấu vật này trong lớp áo tang, nhét dưới bệ thờ tổ phủ họ Vệ."Thúc Tư Kỳ cầm lấy, lật mặt sau. Dưới lớp hoen gỉ, có khắc mấy nét run tay: Vệ.Nàng không nói gì, chỉ gật đầu thật khẽ.Một lát sau, khi Lạc Trầm lui xuống phía sau, hắn không đi đến chuồng ngựa, mà rút từ kệ tủ ra một cuộn vải dầu bọc mỏng, nhét vào ống tay áo. Giày đã đổi thành loại đế mềm chuyên dùng cho hành động ban đêm, áo khoác ngoài cũng đổi thành màu tro nhạt dễ hòa vào nền đá.Thúc Tư Kỳ biết hắn sẽ không chờ lệnh — Lạc Trầm định đi thám thính trước một vòng, vì hắn nghĩ, như bao lần khác, nàng sẽ chỉ ngồi trong bóng tối điều phối.Nàng cũng không ngăn chỉ lặng lẽ trở vào trong phòng nhỏ, nơi có một chiếc hòm gỗ đã đóng bụi. Nắp hòm được mở ra, bên trong xếp ngay ngắn một ít giấy da, một thanh chủy thủ bọc vải, và một phong thư được niêm kín bằng sáp màu ngọc bích – thứ nàng nhận từ nam nhân ẩn mặt ở am cũ phía Tây thành kia.Phong thư không ghi người gửi. Sáp niêm cũng không mang triện ấn nào. Thúc Tư Kỳ ngồi xuống, châm ngọn nến nhỏ. Lưỡi dao mảnh cắt nhẹ niêm sáp, mùi hương thoảng qua, là hương mực cổ đã ngấm mùi gỗ lâu năm – không giống gì mực dùng ở Nam Uyên.Bên trong không phải thư tay.Là một trang bản đồ cũ và một đoạn thư rất ngắn, viết bằng nét chữ cứng cáp, không có xưng hô."Nếu đã nhìn thấy cái tên Kha Lạc, hẳn người cũng đang lần theo con đường từng bị xóa.
Trên bản đồ này, chấm nhỏ thứ ba bên mép trái là nơi mà những người cuối cùng của Nguyên Lăng từng dùng để trốn.
Trong đó có một người, từng được định sẽ trở thành người giữ dấu ấn hoàng thất.
Nhưng dấu ấn ấy đã bị tráo. Người giữ thật, chưa từng biết mình là ai."Thúc Tư Kỳ nắm tờ thư, lặng đi.Bản đồ mờ, nhưng rõ ràng không phải do người Nam Uyên vẽ. Ký hiệu các ngọn núi đều là cách vẽ kiểu cũ, chỉ dùng trong sổ quân lộ từ ba mươi năm về trước – trước khi Nguyên Lăng bị xóa khỏi sử sách.Nơi được đánh dấu thứ ba nằm rất gần một vùng mà hiện tại trên bản đồ triều đình là... vùng trắng – "đất chưa xác".Tim nàng bỗng đập lệch một nhịp.Người giữ dấu ấn hoàng thất.Người ấy — chưa từng biết mình là ai.Lẽ nào...Không. Không thể dễ dàng kết luận.Nàng ép thư và bản đồ vào giữa hai lớp lụa, giấu trong đáy hòm, rồi đứng dậy.Ngoài hiên, Lạc Trầm đã biến mất khỏi tầm mắt. Cửa sau vẫn còn khẽ lay vì cơn gió lùa qua.Thúc Tư Kỳ đứng trong hiên, áo dài phủ đến mu bàn chân, hai tay khoanh trước ngực.Gió làm một góc rèm chao nghiêng. Cánh cửa vẫn khép hờ, tiếng chân người đã xa.Nàng nhìn theo khoảng trống nơi hắn vừa bước đi, chợt cất giọng, rất khẽ:"Không cần vội. Ta chưa đi."Dĩ nhiên Lạc Trầm không nghe thấy. Hắn đã đi. Mà nàng – giờ mới thật sự quyết định mình sẽ không đứng ngoài.**Thúc Tư Kỳ quay người, từng bước chậm rãi trở về gian phòng nhỏ phía sau.Cánh cửa gỗ khép lại, gió cũng ngưng. Không gian bên trong trở nên ngột ngạt.Gian phòng đơn sơ, chỉ có một bàn, một giá sách, một bệ hương nhỏ. Bên góc phòng, hòm gỗ đã được đóng lại, nhưng ánh nến khi nãy vẫn còn chưa tắt, lay động như hắt hơi gió lạnh vào tim.Nàng ngồi xuống, chậm rãi rót một chén trà. Ngón tay đặt trên mép chén, nhưng mãi không đưa lên miệng.Trong lòng dậy một luồng khói không tên.Bản đồ cổ, dấu chấm thứ ba, phong thư mùi mực lạ, và hàng chữ như búa giáng giữa ngực:"Người giữ thật, chưa từng biết mình là ai."Nàng siết chặt chén trà.Lúc này đây, trong tâm trí nàng không phải Cảnh Giai Kỳ – Nhiếp Chính Vương uy quyền – mà là Thúc Tư Kỳ, một người đã sống hai mươi tám năm dưới tên khác, trong thế giới khác.Cảnh Giai Kỳ a...
Nàng nghĩ thầm, giọng nói trong lòng như vọng ra từ khe sâu hun hút.
Chúng ta...nên làm gì đây?Mỗi bước đi gần sự thật, lại như bước vào sương mù dày đặc. Không một lời dặn dò, không một bàn tay dẫn lối. Chỉ có thư không tên, bản đồ vô chủ, và những đoạn ký ức... không thuộc về nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com