Chương 66
Thượng Uyên phồn hoa, ba người dò bóng
Kinh thành Thượng Uyên cuối đông đầu xuân, vẫn giữ nguyên nét tráng lệ của một kinh đô sầm uất bậc nhất xứ Nam Uyên. Dòng người tấp nập, tiếng rao hàng chen tiếng cười nói hòa quyện thành một bản giao hưởng sống động, dù tiết trời vẫn còn se lạnh, khiến cho những người mới đến như Kinh Lạc Y ba người không khỏi có chút cảm thấy choáng ngợp.Cả ba bước vào thành, gió mùa xuân mang theo mùi khói bếp và hương trà thoảng qua từng con phố, gợi lên cảm giác vừa thân quen vừa lạ lẫm. Kinh Lạc Y đứng đầu, dáng người uyển chuyển, ánh mắt sắc sảo nhưng vẫn thoảng chút nhàn nhạt như một đóa hoa tuyết giữa lòng xuân.
"Đông quá." Kinh Lạc Y chậm rãi nói, giọng nhàn nhạt như nhận xét thời tiết."Nghi binh." Diêu Quảng đáp, chẳng thèm quay đầu. "Phía đông có mười hai gã gánh hàng, tám người tay phải chai, mấy đứa còn lại giấu đao dưới đáy sọt."Kinh Lạc Y khẽ liếc. "Ngươi định diệt cả khu chợ luôn sao?"A Khương nhẹ giọng chen vào: "Có thể chỉ là dân luyện võ nhà nghèo."Diêu Quảng cau mày. "Nghèo cũng không được liếc nhìn ta như thế.""Chắc vì ngài trông nghiêm như tượng canh miếu a." A Khương lạnh nhạt buông một câu rồi quay đi."Ta không hiểu sao hai người cứ phải nghiêm trang như vậy trong lúc ta chỉ muốn tận hưởng một chút không khí Nam Uyên," Kinh Lạc Y quay lại nói, miệng vẫn giữ nụ cười.Diêu Quảng nghiêm nghị đáp lại, "Đại nhân, chúng ta đến đây không phải để ngắm cảnh, mà là dò xét và tìm hiểu."Kinh Lạc Y một bộ không thèm để ý, cùng A Khương trước một bước dạo quanh.**Vào kinh vài hôm, cả ba đóng vai nhóm thương khách từ biên địa sang mua hàng đầu xuân. Ban ngày trà trộn giữa phố xá, tối về trọ tại một tiểu điếm gần Hồ Khánh Vân – nơi tụ họp của dân buôn khắp nơi. Kinh Lạc Y thường giả vờ hứng thú với các loại thương vụ, nhưng kỳ thực lại hỏi dò một việc rất khác:"Ở Thượng Uyên có vị quan nhân nào họ Thúc sao?""Thúc?" Gã thương nhân ngẩn người, lắc đầu. "Không nhớ có ai họ như thế... À không, hoàn toàn không có."Câu trả lời lặp lại liên tiếp ở những nơi khác nhau."Không có quan nhân họ Thúc?" Kinh Lạc Y đăm chiêu. "Dù chỉ là quan lục phẩm, thất phẩm?""Không có." A Khương xác nhận. "Ta đã dò cả ghi chép Thái Phường Giám, không có ai họ Thúc từng làm quan trong vòng mười năm gần nhất ở Thượng Uyên."Diêu Quảng lạnh lùng: "Thân phận giả. Kẻ tên Thúc Tư Kỳ ấy có khả năng cố tình lừa ngài.""Ta biết." Kinh Lạc Y không phủ nhận. "Nhưng nếu là giả, thì vì sao lại chọn họ 'Thúc'? Một họ hiếm, không nổi bật, dễ bị tra ra — nếu là kẻ lắm mưu, không thể sơ suất như thế."A Khương khẽ "ừm" một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Có thứ gì đó mơ hồ dâng lên trong mắt nàng.
Buổi chiều hôm ấy, ba người ghé qua chợ hoa xuân, nơi các tiểu thư quý phủ hay lui tới. Mục đích ban đầu là thăm dò ngôn luận trong dân gian, nhưng rốt cuộc..."Ngài đang làm gì vậy?" Diêu Quảng cau mày nhìn Kinh Lạc Y đang... đứng nghiêng đầu ngắm một con diều giấy hình cá chép."Trông nó biết bay đấy." Kinh Lạc Y đáp tỉnh rụi."Là diều thì tất nhiên biết bay.""Nhưng bay đúng hướng thì chưa chắc." Nàng thả một câu trừu tượng khiến Diêu Quảng khó hiểu.Đúng lúc ấy, A Khương đang đứng xa xa, bỗng tiến lại. "Có người lén theo dõi từ sáng.""Chỗ nào?""Ngõ nhỏ hướng đông." A Khương đáp, rồi đưa mắt về phía một bóng áo nâu lẩn nhanh.Kinh Lạc Y cười khẽ, rút một mảnh ngân phiếu đặt lên quầy diều, đoạn xoay người: "Đi."
____
Ba người len lỏi qua những con phố đầy người. Đèn lồng đỏ rực rỡ treo khắp nơi, từ những cửa tiệm sang trọng đến những gánh hàng rong nhỏ bé. Rồi dừng lại ở một quán trà nhỏ ven đường. Kinh Lạc Y nhếch môi cười khi thấy chủ quán là một bà lão miệng cười hiền hậu, đang pha trà rất điệu nghệ."Cứ uống một chén trà đi, sẽ thấy kinh thành có nhiều chuyện thú vị lắm," bà lão nói, giọng ấm áp.Kinh Lạc Y đưa tay lên chạm nhẹ vào chén trà, miệng mỉm cười: "Ta nghi ngờ mùi vị trà ở đây có thể nói lên rất nhiều bí mật."Diêu Quảng nhăn mặt, thở dài: "Chúng ta cần tập trung vào nhiệm vụ được giao phó.""Ồ, nhưng nhiệm vụ của ta là thưởng thức cuộc sống mà." Kinh Lạc Y đảo mắt đầy mỉa mai, "Phải có chút vui vẻ mới sống lâu được."**Sau khi rời quán trà, ba người lại chia nhau đi dò hỏi tin tức về họ Thúc. Kinh Lạc Y dẫn đầu, rảo bước đến từng cửa hàng, hỏi nhỏ những người bán hàng, quan lại, thậm chí cả những cái khất trên đường."Nghe nói họ Thúc? Ở đây chưa ai nghe nói đến cái tên đó bao giờ," một người bán bánh cười nói, "Chắc là người mới tới, hoặc chỉ là biệt danh thôi."Kinh Lạc Y mỉm cười, nhếch mép: "Chà, ta cứ tưởng có người họ Thúc nổi danh trong kinh thành, ai dè lại bí ẩn hơn cả hồn ma tháng chạp."Diêu Quảng đứng bên cạnh, nói nhỏ: "Nếu vậy thì ta lại càng phải thận trọng. Người ta có thể biết ta nhưng ta lại không biết người ta."A Khương lạnh nhạt, nói chèn thêm: "Cứ như chuyện cổ tích vậy, càng bí ẩn càng hấp dẫn.""Ừ, nhưng ta không định nghe chuyện cổ tích, ta cần sự thật," Kinh Lạc Y đáp, mắt híp lại, giọng hơi trầm: "Và sự thật, có khi lại nằm trong những câu chuyện ngớ ngẩn nhất."**Tối đó, bọn họ về lại tiểu điếm, vẫn trong vai khách lạ. Diêu Quảng ngồi sửa lại dây kiếm, không quên liếc về phía cửa sổ mỗi mấy nhịp thở. A Khương đứng dưới ánh đèn lặng lẽ gọt một quả lê, tay nhanh đến mức dao không kịp sáng.Kinh Lạc Y nhấm nháp chén trà, cười khẩy:"Có lúc, ta nghĩ cả kinh thành này là một sân khấu lớn, và mỗi người đều đang đóng vai của mình."Diêu Quảng ngước nhìn nàng, ánh mắt vẫn nghiêm trang: "Và ta đoán, vai diễn của chúng ta chưa kết thúc đâu."A Khương nhìn quanh, giọng trầm: "Phải, và những bí mật của Thượng Uyên cũng vậy, không phải ai cũng có thể biết hết."Cả phòng thoáng lặng đi. Diêu Quảng siết nhẹ chuôi kiếm.Kinh Lạc Y nhìn ánh đèn chập chờn. Trong lòng nàng, tên họ kia vẫn như một sợi dây buộc chặt giữa quá khứ ở Duyên Phong và những nghi ngờ ngày càng rõ rệt hiện tại.Dù vậy, cũng chẳng ngăn được nàng khẽ cười khi nhớ tới lúc người kia gằn giọng nói "ta họ Thúc", ánh mắt chẳng hề chột dạ."Thúc Tư Kỳ..." Nàng khẽ gọi tên ấy một lần, trong lòng có chút buồn cười, chút bất an — và rất nhiều tò mò chưa lời giải.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com