Bhtt An Tu Dang Co
Gió tháng Mười hai không nói nên lời
Đêm hôm sau, khi gác canh vừa đổi, phủ đệ của Nhiếp chính vương không một ánh đèn.Tứ Nhi và Lạc Trầm lặng lẽ đưa một cỗ xe ngựa ra khỏi cổng sau.Trên xe, Thúc Tư Kỳ mặc thường phục vải thô, áo choàng lông dày phủ kín từ đầu đến gối, tay giấu trong tay áo, mắt hơi khép.Không ai biết đêm nay, vị vương đang nắm một nửa thiên hạ lại tự mình rời kinh — đến tìm một người từng bị lịch sử gạch tên.
• Cuối canh ba.Xe ngựa dừng ở một bãi đất nhỏ nằm sâu trong vùng núi Lạc Môn — nơi chỉ còn dấu tích của một am cũ nửa vùi trong đất.Không giống Duyên Phong có người lui tới, nơi đây hoang vắng, lạnh đến buốt xương. Gió rít qua khe đá, mang theo mùi mục nát ẩm thấp, như chốn đã bị quên lãng từ trăm năm trước.Một ánh đèn dầu đơn độc treo trước cửa am — tín hiệu duy nhất mà A Hành từng dặn, nhưng cũng không chắc sẽ dẫn đến đâu.Thúc Tư Kỳ không để ai đi cùng.Nàng bước xuống một mình, gõ cửa ba lần.Cánh cửa mở ra sau hồi lâu, không phải bởi một lão nhân tóc bạc, mà là một nam nhân trung niên áo đen, dáng cao gầy, mắt sâu, ánh nhìn sắc như lưỡi dao cũ.Y đứng trong bóng tối, chỉ lộ nửa mặt dưới ánh đèn dầu.Không hỏi nàng là ai. Cũng không ngăn lại. Chỉ nghiêng người, mời vào.
• Am nhỏ lạnh và đơn sơ, không hương, không tượng, chỉ có một chiếc bàn thấp, trên đặt một bộ ấm trà cũ kỹ và một tờ giấy được đè bằng hòn đá.Nam nhân kia rót trà, giọng khàn, bình tĩnh:"Ngài đến không ngoài dự liệu."Thúc Tư Kỳ vẫn đứng, mắt lạnh:"Ngươi không phải Vệ Trọng Khang.""Không." Người kia thản nhiên. "Nhưng ta... là người cuối cùng còn đi lại được thay lão."Không khí chùng xuống.Thúc Tư Kỳ chậm rãi tiến lên một bước:
"Vậy ngươi thay lão, trả lời ta.""Không được." Người kia rót thêm trà, ánh mắt không giao với nàng. "Vì lão không bảo ta trả lời, cũng không bảo ta im lặng. Ta chỉ được phép truyền lời.""... Lời gì?"Người kia đẩy về phía nàng một phong thư niêm kín bằng sáp đỏ, không ghi tên người nhận.Nàng cầm lấy, chưa mở, hỏi:
"Lão ở đâu?""... Không ai biết." Người kia nói như thở ra. "Ngay cả ta, cũng chỉ gặp lão lần gần nhất vào ba tháng trước. Sau đó, lão không còn xuất hiện. Nhưng mỗi khi ngài tiến gần, lão đều biết."Thúc Tư Kỳ nheo mắt:"Hắn đang trốn ta?"Người kia không đáp. Chỉ rót trà, đẩy ly về phía nàng."Không phải trốn. Mà là... đang đợi đến lúc thích hợp."Thúc Tư Kỳ không động vào trà. Nàng nhìn người kia:"Lão là người đầu tiên phát hiện đoạn bị xóa trong gia phả hoàng tộc. Ngươi là người thân cận duy nhất còn giữ liên lạc. Vậy ta hỏi: có phải từng có một hài tử bị ghi nhầm giới tính, bị xóa tên khỏi sổ sách, rồi biến mất không dấu tích?"Người kia vẫn im lặng, như thể bị đóng băng trong thời khắc ấy.Chỉ có ánh đèn dầu rung lên dữ dội, rồi lụi dần.Một lúc sau, y mới cất giọng khẽ khàng, rất khẽ:"Có những câu hỏi, không nên hỏi vào đêm khuya."Thúc Tư Kỳ hơi nghiêng đầu.Gió bên ngoài đập mạnh vào cửa gỗ mục.Nàng nhìn người kia, giọng thấp đi:"Vậy... trong nhóm hậu nhân bị thất lạc, có ai từng được ghi chú là 'người của Nguyên Lăng'?"Lần này, ánh mắt người kia khựng lại.Y không gật, không lắc. Chỉ chậm rãi rút ra một đồng kim bài đã hoen gỉ, đặt lên bàn, rồi nói:"Ta không thể trả lời.""Nhưng nếu một ngày... ngài tìm được người mang đồng kim bài thứ hai, thì có thể hỏi trực tiếp."Thúc Tư Kỳ bước tới, cầm lấy kim bài. Cảm giác lạnh truyền từ lòng bàn tay lên tận cánh tay.Mặt sau của nó... không có ký hiệu hoàng thất, cũng không phải tín vật triều đình. Chỉ có một chữ cổ: "Tử".Tử... là con. Cũng là chết.Cũng là bắt đầu.
____
Trên đường rời khỏi am, gió càng lúc càng lớn.Lạc Trầm không hỏi nàng được những gì, chỉ đưa áo choàng dày hơn, nhìn thoáng qua phong thư nàng vẫn chưa mở.Đêm ấy, trong khoang xe ngựa, Thúc Tư Kỳ lần đầu tiên nhận ra — có những bí mật không cần ai che giấu, bởi vì chính người trong cuộc cũng không dám đào sâu.Phong thư nặng trĩu trong lòng tay.Kim bài lạnh lẽo bên ngực.Người kia không nói gì rõ ràng.Nhưng sự im lặng ấy... đã đủ thay cho một lời khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com