TruyenHHH.com

[BHTT] Ẩn Tử Đăng Cơ

Chương 58

Anntth


Một Lần Nữa Đến Thăm


Trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh sáng mờ xám của ngày đông len lén qua song cửa, rọi lên mặt bàn phủ sương mỏng. Trong sân, những phiến đá lát đường đã đọng băng, vết giày ai đó còn in lại dấu nước chưa kịp khô.

Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.

Tô Tĩnh Lam bưng chiếc lồng cơm đứng bên ngoài, áo choàng phủ kín vai, đôi tay giấu trong ống tay áo, khẽ run dưới khí lạnh. Tưởng Bình ngó thấy, lập tức nhường đường, không quên nhỏ giọng:
"Vương gia vẫn chưa tỉnh, nhưng không sốt lại nữa."

Tô Tĩnh Lam gật đầu, bước vào phòng. Bên trong thoảng mùi thuốc nhạt, lò than âm ấm cháy, hắt ánh sáng dịu nhẹ lên tấm màn giường.

Thúc Tư Kỳ nằm nghiêng, tóc xõa một nửa, gối đầu lên tay, mi mắt vẫn khép. Sắc mặt không hồng hào nhưng đã bớt tái, hơi thở đều đặn hơn so với mấy hôm trước.

Tô Tĩnh Lam lặng lẽ ngồi xuống ghế, không lên tiếng gọi, chỉ lặng lẽ nhìn người đang ngủ kia hồi lâu.

Người ta thường nói, khi bệnh, con người dễ mềm lòng.

Không rõ vì đang bệnh, hay vì đôi mắt kia đang khép lại, không mang theo vẻ sắc lạnh thường ngày, mà tim nàng khẽ trùng xuống. Dịu lại. Lặng như một cơn sóng nhỏ vừa táp nhẹ vào bờ.

Thúc Tư Kỳ khẽ động, hàng mi run lên, sau đó từ từ mở mắt.

"Lại đến rồi à?" Nàng khàn giọng, giọng nói tuy yếu nhưng vẫn mang chút giễu cợt quen thuộc.

"Ừm," Tô Tĩnh Lam nghiêng đầu nhìn nàng, "Cũng chẳng có việc gì. Tiện đường mang cháo đến."

"Tiện đường?" Thúc Tư Kỳ cười khẽ. "Khắp nơi bùn đông, bậc cửa trơn trượt. Tô đại nhân nếu tiện đường thật, có lẽ không phải đi qua ba lớp sân, né bốn luống cây và mấy lần bị lính canh nhìn chằm chằm."

Tô Tĩnh Lam khựng lại, không trả lời. Ánh mắt khẽ đảo qua chiếc lồng cơm trong tay, rồi lại nhìn về phía giường.

"Lúc bệnh, vị giác sẽ nhạt hơn. Ta thêm chút gừng và rượu vào cháo, Vương gia nên ăn khi còn nóng."

Thúc Tư Kỳ chống tay ngồi dậy, không nói gì thêm. Mái tóc buông xuống che mất nửa gò má, có phần rối nhẹ, nhìn qua như người vừa mơ dở cơn mộng. Tô Tĩnh Lam đưa tay muốn giúp nàng buộc lại, nhưng tay vừa chạm tới, lại khựng một chút. Nàng khẽ hỏi:

"Cho ta buộc lại tóc, được không?"

Thúc Tư Kỳ không trả lời. Nhưng không tránh đi.

Thế là Tô Tĩnh Lam lặng lẽ lấy dây buộc từ hộp gấm, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận. Từng ngón tay chạm vào tóc nàng, mềm và lạnh, nhưng lại khiến trái tim như bị bóp chặt.

Không biết bắt đầu từ khi nào, những lần đối đáp giữa hai người đã bớt gai góc. Không còn là một Vương gia sắc sảo, và một nữ quan ngoài lạnh trong nóng, mà giống như... hai người đang dần học cách cẩn trọng với cảm xúc của nhau.

"Ngươi biết không?" – Tô Tĩnh Lam đột ngột cất lời, tay vẫn không ngừng – "Ở quê ta, có một truyền thuyết, rằng nếu có ai đó chăm sóc cho người đang bệnh mà không bỏ đi, người bệnh sau khi khỏi sẽ nợ người ấy một món nợ tình cảm."

Thúc Tư Kỳ hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên: "Thế Tô đại nhân tính bắt ta trả nợ sao?"

"Ta chỉ thuận miệng nói vậy."

"Nhưng nếu có nợ thật..." – Thúc Tư Kỳ dừng lại, ánh mắt hơi tối xuống – "Ta e rằng không trả nổi."

Tô Tĩnh Lam sững người, tay buộc tóc cũng khựng giữa chừng.

"Vì cái gì?"

"Vì ta không dám để ai... vì ta mà phải đợi chờ." Thúc Tư Kỳ ngước nhìn lên trần nhà, giọng khẽ như nói với chính mình. "Không ai biết ngày mai ra sao. Thân phận ta như thế, tính mạng chưa chắc giữ được đến cuối đời."

Nàng cười nhạt: "Huống chi — ta còn không phải là... người bình thường."

Không khí trong phòng chùng xuống, chỉ còn tiếng cháo sôi lục bục trong lồng giữ nhiệt.

Tô Tĩnh Lam cúi đầu, bàn tay nhẹ đặt lên bàn tay lạnh ngắt của nàng.

"Ta không cần người bình thường."

Thúc Tư Kỳ hơi run tay, nhưng không rút ra. Trong lòng nàng bỗng nhiên có một chỗ chùng xuống, mềm đến mức khiến người ta khó thở.

Gió bên ngoài lùa qua khe cửa, mang theo mùi tuyết đang tan và chút gì đó lặng thầm như một giấc mộng không dám thành lời.

Nàng nhìn bàn tay của Tô Tĩnh Lam — ấm, thẳng thắn, không chút e dè.

Trong khi tay mình lại lạnh. Và do dự.

Một lát sau, nàng khẽ cười, giọng rất khẽ:

"Ngươi nói như thế... có từng nghĩ đến hậu quả chưa?"

Tô Tĩnh Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt không lay chuyển.

"Nếu ngươi là sợi dây buộc vào gió, ta không ngại bị gió kéo đi. Nếu ngươi là biển sâu, ta không ngại bị dìm dưới đáy."

Thúc Tư Kỳ khẽ mím môi. Trong mắt nàng dường như có chút gì đó dao động, nhưng rất nhanh đã chìm xuống.

"Đừng như vậy," nàng nhẹ giọng, "Tĩnh Lam, ta không dám nhận."

"Ngươi không cần phải nhận gì cả. Ta chỉ đang nói điều thật lòng."

Thúc Tư Kỳ xoay tay lại, nhẹ nhàng siết tay Tô Tĩnh Lam trong tay mình, ánh mắt rơi trên cổ tay nàng – nơi có một vết sẹo mờ, rất nhỏ, chỉ khi gần thế này mới nhìn thấy.

Ánh mắt nàng chùng xuống, rồi chậm rãi buông tay ra.

"Ta từng thấy người sống vì người khác, cũng từng thấy người chết vì người khác," nàng nói, "Nhưng chưa từng thấy ai có thể giữ được trái tim mình nguyên vẹn sau khi tan nát một lần."

"Ngươi đã từng tan nát?" Tô Tĩnh Lam hỏi rất nhẹ, nhưng câu hỏi ấy lại như lưỡi dao sắc, cắt ngang không khí vốn đã mỏng manh.

Thúc Tư Kỳ cười một tiếng, nụ cười ấy không lạnh, cũng không cay đắng – chỉ là nụ cười của một người đã đi quá xa, đến mức không thể quay đầu.

"Đã từng. Tan rất kỹ."

Lần này, đến lượt Tô Tĩnh Lam im lặng.

Một lúc lâu sau, Thúc Tư Kỳ khẽ nói, giọng như gió lùa qua nhành trúc:

"Ta sợ mình không giữ nổi người khác. Lại càng sợ sẽ phá hỏng con đường vốn nên an ổn của họ."

"Tĩnh Lam, nếu có một ngày... ngươi thấy ta không còn là ta bây giờ, ngươi có hối hận không?"

Tô Tĩnh Lam ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng.

"Ngươi hỏi ta có hối hận không?"

Thúc Tư Kỳ gật khẽ.

"Không," Tô Tĩnh Lam đáp, không chút chần chừ. "Chỉ sợ ngươi sẽ không còn là ngươi. Nhưng nếu có thể, ta vẫn muốn ở cạnh ngươi. Bất kể thế nào."

Thúc Tư Kỳ cúi đầu, hàng mi rũ xuống, không để nàng thấy ánh nhìn trong mắt mình lúc này.

Nàng không rút lui. Nhưng cũng không tiến tới.

Trong lòng có một vết nứt nhỏ, nứt từ khi nào, nàng không rõ. Có lẽ là từ hôm nghe Tô Tĩnh Lam gọi tên mình trong đêm tối. Có lẽ là từ lần đầu tiên nhận ra người này vì nàng mà dầm mưa đội gió.

Nhưng nàng không thể tự cho mình cái quyền bước về phía trước. Không thể kéo người kia vào bóng tối sâu không đáy mà nàng đang đứng.

Cháo trong lồng cơm vẫn còn nóng. Mùi gừng thoảng qua.

"Ngươi ăn đi," Tô Tĩnh Lam nói, giọng dịu lại, "Ăn rồi nghỉ thêm một chút, sáng nay tuyết sẽ rơi dày."

Thúc Tư Kỳ gật đầu, không nói gì thêm. Lặng lẽ cầm chiếc bát lên, từng muỗng cháo ấm nóng như trôi thẳng xuống lòng, xoa dịu cơn lạnh không đến từ thân thể.

Tô Tĩnh Lam không hỏi nữa.

Chỉ lặng lẽ ngồi cạnh, nhìn nàng ăn, như thể chỉ cần ngồi vậy thôi cũng đủ rồi.

Ngoài sân, bông tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi xuống, tan ngay trên mặt đất lạnh giá.

Trong phòng, mọi lời chưa nói ra vẫn nằm yên trong ngực.

Tình cảm... có lẽ cũng như tuyết đầu đông. Không ồn ào, không dữ dội. Nhưng một khi rơi xuống rồi, sẽ lặng lẽ phủ đầy tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com