TruyenHHH.com

Bhtt An Tu Dang Co


Trở lại triều đình, trở lại... than vãn

Tháng mười một, tiết đông tê tái len qua từng kẽ áo, phủ lên kinh thành một màn sương mỏng như lụa. Trên mái ngói điện Tĩnh Minh, sương đọng trắng xóa, từng hàng lính gác đứng nghiêm như tượng gỗ, thở ra làn khói trắng mờ ảo.

Bên trong thư phòng Kỷ vương phủ, cảnh vật hoàn toàn không hề thanh bình như vẻ ngoài.

Bởi lẽ, Thúc Tư Kỳ — người được mệnh danh "tay nắm triều cương, chân đạp giặc giã, miệng cãi ngang trời" — lúc này đang nằm dài trên bàn phê tấu, đầu gác lên đống công văn cao ngất, thở ra đầy bi ai.

"Ta... muốn lăn xuống giếng..."

Tứ Nhi đứng bên cạnh, tay cầm bình trà nóng, tay kia giữ quyển công báo, chẳng buồn ngẩng đầu.

"Giếng trong vườn đã bị người cho đậy nắp. Hôm trước người nói muốn trốn vào đó cho thanh tịnh, chưa đến một khắc thì kêu lạnh."

"Lạnh là do khí trời, không phải do ta..." – Thúc Tư Kỳ yếu ớt phản bác, giọng buồn như tiểu miêu lạc mẹ. "Ta chỉ muốn sống một kiếp phàm nhân, ngày ngày ăn cơm, dạo phố, ôm cẩu, xem đèn hoa... Không muốn ngồi đây phê tấu, đọc công văn, nghe ai đó tố cáo ai đó ăn hối lộ một đấu gạo còn viết sai chính tả!"

Tứ Nhi lật sang một tờ khác, lẩm bẩm: "Tấu chương của huyện Lâm Thành ghi 'kính trình đại hoàng tử điện hạ'... Nhưng quên mất đổi danh xưng."

"Còn không bằng chém ta đi..."

"Ngài tự khai kiếm lúc nửa đêm hôm qua, múa loạn cả sân, khiến ba tên lính gác xin đổi ca. Nói thật, Vương gia... ngài rất khỏe."

"...Không muốn nghe nữa. Ta muốn đi thăm quân."

Tứ Nhi nhướng mày: "Bây giờ?"

"Phải. Đi thăm quân thì ít nhất người ta còn kính trọng ta. Không như bọn tấu chương vô tình kia..."

**

Thế là chưa đầy một canh giờ sau, Thúc Tư Kỳ cưỡi ngựa ra khỏi phủ, áo choàng lông chồn đen phủ kín vai, tóc cột cao gọn gàng, theo sau là đội hộ vệ nhỏ cùng Tứ Nhi dở khóc dở cười.

Trại quân của Kỷ vương phủ đóng ở rìa tây thành, là nơi huấn luyện đội cấm vệ tinh nhuệ bậc nhất. Khi Thúc Tư Kỳ đến, tiếng hô luyện trận vang rền, giáo dài dựng như rừng, chiến kỳ phấp phới dưới trời đông.

Một tên tướng quân trẻ đang chỉ huy trận pháp, thấy nàng từ xa thì lập tức hô lớn:

"Vương gia giá lâm!"

Toàn doanh ngừng lại, quỳ xuống hành lễ, khí thế như sấm.

Thúc Tư Kỳ xuống ngựa, khoát tay: "Miễn. Tập tiếp đi. Bản vương chỉ tới dạo một vòng."

Nàng bước qua các đội hình đang thao luyện, nét mặt cuối cùng cũng có chút sinh khí. Trông thấy đám lính trẻ tuổi quấn khăn rèn thể lực, hò reo theo nhịp, mắt nàng chợt sáng lên như hài tử thấy đồ chơi.

"A, bài này ta nghĩ ra! Chạy quanh trại mười vòng, sau đó chống đẩy năm trăm cái!"

Tứ Nhi nhíu mày: "...Bài này lúc đầu chỉ có ba vòng và năm mươi cái. Là người nâng lên để hành xác người ta."

"Để rèn luyện! Đâu phải hành xác!" – Nàng cãi mạnh miệng – "Bọn họ tập xong thì mạnh hơn, nhanh hơn, cao hơn, đẹp hơn!"

Một giọng trầm thấp phía sau vang lên:

"Nhưng người thì ốm hơn."

Thúc Tư Kỳ quay đầu, thấy Triệu Trạm – phó tướng cận vệ thân cận của nàng – đang bước tới, mắt mang ý cười.

"Vương gia ba ngày không ăn sáng, chỉ uống trà gừng sống cho 'ấm bụng'. Sáng nay còn lén sai nhà bếp nướng khoai."

Thúc Tư Kỳ nghiêm mặt: "Ngươi dám theo dõi bản vương?"

"Thuộc hạ không dám." – Hắn cúi đầu. "Chỉ là mùi khoai nướng quá mạnh. Gió lại thuận chiều."

Tứ Nhi gật gù: "Phủ chúng ta không có gián là nhờ ngài không chia khoai cho ai."

"...Được rồi!" – Thúc Tư Kỳ chống nạnh, dằn giọng – "Không nói chuyện khoai nữa. Nói nữa bản... bản vương xin từ chức!"

Tất cả đều nhìn nhau, không ai nhúc nhích.

Triệu Trạm trầm ngâm: "Từ chức thì ai sẽ chịu trách nhiệm về đội huấn luyện mới?"

Tứ Nhi: "Ai sẽ phê duyệt ngân khoản cho lính mùa đông?"

Tên lính trẻ phía xa gào lên: "Ai sẽ mua khoai tiếp tế cho chúng thuộc hạ ăn lén sau giờ luyện?"

Thúc Tư Kỳ: "..."

Lặng im một chốc, nàng chậm rãi quay đầu, phất áo:

"Các ngươi thắng. Bản vương chỉ là một thiếu niên yếu đuối giữa cõi đời bạc bẽo..."

Sau buổi thị sát trại quân, nàng lại dắt theo Tứ Nhi đi la cà khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh, ăn bánh tổ ong, mua hạt dẻ rang, nghe kể chuyện bên bờ sông. Gió lạnh cắt da không làm nàng chùn bước, bởi vì — theo lời nàng — "thân thể có thể lạnh, nhưng tâm hồn phải ấm".

Tứ Nhi lén viết vào nhật ký riêng: "Tâm hồn ấm thì được. Nhưng lòng bàn tay ta giờ ướt mồ hôi, vì người cứ kéo ta chạy vòng quanh."

**

Đêm xuống, sau khi đã ăn sạch nửa tiệm bánh, uống cạn ba bình trà, Thúc Tư Kỳ cuối cùng cũng chịu quay về phủ. Trên tay nàng là một chiếc lồng đèn hình con hươu, mắt to long lanh.

Tứ Nhi nhìn nàng ôm nó như bảo vật, thở dài:

"Ngài thật sự... không có tiền đồ."

Thúc Tư Kỳ ngẩng lên, cười lém lỉnh:

"Ta không cần tiền đồ, ta cần đèn. Đời người ngắn ngủi, cớ gì không mua cho mình một con hươu nhỏ biết phát sáng?"

Trở lại thư phòng, đèn đã thắp lên ấm áp. Bức màn che chắn gió, bên ngoài là trời đông u ám, bên trong là tiếng giấy lật, tiếng lò than tí tách, và tiếng ai đó khe khẽ ngân nga một điệu khúc thiếu niên vùng Sơn Tây mà không nhớ nổi hết lời.

Cuộc sống lại quay về những nhịp điệu thường nhật.

Thúc Tư Kỳ chống tay lên bàn, nhìn đống tấu chương chưa phê, thở dài một tiếng.

"...Thôi thì làm nốt một canh giờ. Sau đó ta sẽ... đòi Tô Tĩnh Lam đấm lưng."

Tứ Nhi, từ sau tấm bình phong, buông một câu:

"Người ta là y giả, không phải nha hoàn."

Thúc Tư Kỳ: "Không sao. Ta chỉ cần đôi tay lạnh đó đấm cho tỉnh táo."
____

Không ai biết, trong đêm thanh vắng, bên ngoài phủ Kỷ vương, có một bóng người áo choàng đen đứng trên mái nhà đối diện, lặng lẽ quan sát.

Một thoáng, hắn khẽ cười:

"Vẫn là nàng..."

Rồi xoay người, biến mất vào màn đêm, như chưa từng xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com