Bhtt An Tu Dang Co
Kiếm ẩn sau trà
Thúc Tư Kỳ im lặng vài giây, đặt chén trà xuống. Ánh trăng hắt qua khiến đường viền cằm nàng như được khắc bằng đá lạnh.Không ai trả lời câu hỏi của ai.Bốn mắt chạm nhau, không bên nào né tránh.Một hiệp đấu không đao kiếm, nhưng mỗi lời nói ra đều như lưỡi thép đã được mài sắc sẵn.Kinh Lạc Y ngồi nghiêng người, ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ. Trong ánh đèn nhạt màu, đôi mắt nàng ánh lên một tầng sắc lạnh mơ hồ, nhưng cũng đầy hứng thú.Thúc Tư Kỳ không nói gì thêm. Nàng chỉ nhấc chén trà lên, chạm môi một khắc, rồi đặt xuống. Động tác ung dung như thể không liên quan gì tới mình.Kinh Lạc Y liếc mắt nàng, tiếp tục: "Lúc ta xông vào rừng để quan sát các người, thấy ngươi đuổi theo thích khách, thân ảnh gần như hòa vào bóng đêm. Lại có thể rút kiếm trong sát na, không hề có độ chậm của người từng chịu thương tích..."Nàng nghiêng đầu, môi cong nhẹ."Có thể là người luyện võ từ nhỏ, hoặc là... người từng ra chiến trường."Thúc Tư Kỳ đáp, giọng hờ hững: "ngươi quan sát kỹ thật.""Đương nhiên. Mạng ta treo trong tay các ngươi." Kinh Lạc Y nói khẽ, không giấu sự cảnh giác. "Mà ngươi? Không định hỏi ta gì sao?"Thúc Tư Kỳ liếc nhìn nàng, ánh mắt dừng nơi cổ áo thấp thoáng một sợi dây bạc, kiểu đeo vòng không thuộc về Nam Uyên. Vạt áo của nàng được cắt may thủ công, không phải hàng dệt từ chợ chính, kiểu thắt đai cũng không giống bất kỳ kiểu phục trang dân dã hay quân ngũ trong nội thành.Thúc Tư Kỳ nói, giọng lạnh:"Áo ngoài thêu ngược tay trái, tay phải lại cầm kiếm. Thói quen chỉ có ở nơi biên viễn hoặc vùng thường xuyên cưỡi ngựa, chiến đấu."Kinh Lạc Y nheo mắt, không phủ nhận."Nếu ta đoán không lầm... ngươi hẳn là người Mạc Bắc?"Không khí lặng đi một nhịp.Kinh Lạc Y cười nhạt, không xác nhận cũng chẳng chối. Nàng đứng dậy, thong thả đi một vòng quanh bàn, rồi dừng lại phía sau lưng Thúc Tư Kỳ. Giọng nói thấp hơn, nhưng vẫn mang vẻ giễu cợt:"Ngươi đoán đúng... thì sao?"Thúc Tư Kỳ không quay đầu. "Thì phải cẩn thận hơn, vì ngươi không thuộc về nơi này.""Thế còn ngươi?" Kinh Lạc Y nhướn mày. "Ta chưa từng nghe dân thường nào có thể ra lệnh cho người tên Trịnh Hạo Dương, cũng không có dân thường nào dám ngang nhiên phá phủ huyện, bắt quan triều đình, lại chẳng hề lo sợ bị khép tội mưu phản.""Ngươi định quy ta vào tội gì?"Kinh Lạc Y nhún vai không đáp, nàng cúi thấp đầu, giọng chậm rãi như thì thầm: "Ta chỉ tò mò... ngươi là quan, tướng hay là... hoàng thân quốc thích?"Thúc Tư Kỳ ngẩng lên. Ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt ngắn ngủi, tưởng như bình thản nhưng đầy những tầng chồng giao tranh.Một bên là ngờ vực – một bên là thử thách.Nàng lạnh nhạt hỏi: "Vì sao ngươi giúp chúng ta?""Ta có lý do riêng." Kinh Lạc Y không vòng vo. "Kẻ giết người ở Duyên Phong... từng là kẻ thù của ta. Còn ngươi – là công cụ ta mượn."Lời nói trắng trợn khiến bầu không khí lạnh đi một độ.Nhưng Thúc Tư Kỳ lại chỉ khẽ gật, tựa như đã biết trước. Nàng nghiêng mặt, nhìn bóng đèn lập lòe."Tốt. Miễn là ta còn hữu dụng, ngươi sẽ không phản bội.""Đúng. Nhưng nếu một ngày ngươi lộ ra là thứ rác rưởi giống bọn chúng..." Kinh Lạc Y nhún vai. "Ta sẽ không nương tay."Câu nói tưởng chừng cợt nhã, nhưng giọng nàng thấp đi ở hai chữ cuối, đầy sát ý.Một lúc sau, nàng lên tiếng, giọng lạnh như nước đêm:"Ngươi muốn giết thì giết. Nhưng giết lầm người... sẽ khó sống sót để quay về Mạc Bắc."Lần đầu tiên trong suốt cuộc trò chuyện, Kinh Lạc Y thoáng ngẩn ra. Nhìn vào đôi mắt người trước mặt, nàng chợt cảm thấy sau vẻ điềm đạm ấy là một tầng sóng ngầm dữ dội – như lưỡi đao tra vào vỏ, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.Không còn là dân thường.Không phải.Không giống bất kỳ ai từng gặp.Kinh Lạc Y rót thêm một chén trà, ngón tay chạm thành ly, gõ nhè nhẹ như tiết tấu gõ cửa một bí mật chưa muốn lộ diện."Ta chưa từng gặp ai như ngươi," nàng chậm rãi nói, mắt không nhìn chén mà nhìn thẳng vào Thúc Tư Kỳ, "giống người từng thống lĩnh tam quân... rồi lại không giống."Thúc Tư Kỳ cười nhạt, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Nàng đưa mắt nhìn vết sẹo mờ trên cổ tay trái của Kinh Lạc Y, đoạn khẽ hỏi:"Vết đó, bị thương ở chiến trường?"Ánh mắt Kinh Lạc Y thoáng tối lại. Nàng thu tay, không đáp, nhưng sắc mặt đã mất đi vẻ cợt nhã.Bên ngoài, tiếng gió rít nhẹ qua mái ngói, mang theo mùi đất ẩm và nguy cơ chưa gọi tên.Không khí giữa hai người thoáng chùng xuống. Không còn trà rót, cũng không còn lời thừa.Nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài hành lang vang lên một tiếng gõ cửa nhẹ.Một giọng nói hạ thấp:"Vương... ư, chủ tử, có người đến."Thúc Tư Kỳ đứng dậy, ánh mắt thu lại như lưỡi kiếm giấu trong vỏ."Lại bắt đầu rồi," nàng nói, không ngoảnh lại. "Nếu muốn theo, thì đi."Kinh Lạc Y không trả lời, nhưng thân hình đã lặng lẽ lướt theo sau, như bóng đêm vừa tỉnh giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com