Bhtt An Tu Dang Co
Gió nghiêng đường xuống Duyên Phong
"Cẩn thận phía trước có ổ gà!"Lời nhắc chưa kịp dứt, xe ngựa nghiêng hẳn sang một bên. Tô Tĩnh Lam suýt đập đầu vào vách gỗ, chỉ kịp chống tay giữ thăng bằng. Trịnh Hạo Dương bên cạnh còn thảm hơn, cả người ngã đè vào cái rương chứa binh lương, ê ẩm mặt mày.Riêng Thúc Tư Kỳ, vẫn vững như núi Thái Sơn, tay cầm tách trà sứ mỏng, nước vẫn chưa sánh ra một giọt.Tô Tĩnh Lam nghiến răng: "Vương gia, người không cảm thấy đường xóc là do... người bắt phu xe đi đường tắt sao?"Thúc Tư Kỳ thong thả đặt tách xuống: "Đường tắt tiết kiệm được ba canh giờ. Tính mạng dân chúng ở Duyên Phong tính từng khắc, làm sao vì vài cái ổ gà mà chậm trễ được?"Trịnh Hạo Dương ngồi dậy, mím môi không dám chen vào. Nhưng ánh mắt thì rõ ràng đang nói: "Vương gia ngài uống trà trong xe rung bần bật thế này mà gọi là lo cho dân ư?"Cũng may trời không phụ lòng người (hay đúng hơn là phu xe không phụ lòng ngựa), xe ngựa cuối cùng cũng trườn được ra khỏi đoạn đường đất sạt. Khi bánh xe chạm lại mặt đường đá bằng phẳng, ba người ai nấy đều thở phào. Đặc biệt là Trịnh Hạo Dương, cứ như thể vừa thoát khỏi một trận đánh du kích.Gần giờ Dậu, xe dừng chân tại một trấn nhỏ cách huyện Duyên Phong chừng nửa ngày đường. Cả nhóm ghé vào một khách điếm ven trấn, nơi có vẻ bình yên hơn phần còn lại.
⸻
"Ba phòng, một lớn hai nhỏ. Phòng lớn cho... vị này." Tiểu nhị cười tươi, chỉ vào Thúc Tư Kỳ.Tô Tĩnh Lam lạnh giọng: "Ba người ở một phòng."Tiểu nhị: "Dạ, nhưng...""Không nhưng nhị gì cả." Trịnh Hạo Dương đứng bên vội chen vào, "Vị này là... thân thích của vị kia, không tiện để ở riêng."Tiểu nhị nhìn ba người, cảm thấy kỳ lạ nhưng không dám hỏi thêm, lập tức dẫn họ lên lầu.Phòng tuy không rộng, nhưng sạch sẽ. Thúc Tư Kỳ vừa bước vào đã tiện tay treo trường bào lên móc gỗ, nhấc ghế ngồi cạnh cửa sổ, mở nắp lò hương cho gió lùa vào.Trịnh Hạo Dương ngồi xuống rót nước, có phần rụt rè: "Vương gia, nếu người... thấy không quen, thần có thể ở phòng ngoài gác đêm."Thúc Tư Kỳ khoát tay: "Không cần khách sáo. Cảnh hành quân năm xưa còn ngủ dưới mưa tuyết, chỗ này coi như hưởng thụ rồi."Tô Tĩnh Lam ngồi bên cạnh, cười nhẹ: "Vương gia nói cứ như đi chơi xuân.""Ta có nói đâu." Nàng nhướng mày, chỉ vào mặt mình, "Chẳng phải mặt ta rất nghiêm túc sao?"Cả phòng trầm mặc ba nhịp thở. Trịnh Hạo Dương nghiêm túc gật đầu.Thúc Tư Kỳ bật cười. Nàng vốn giỏi đùa nửa thật nửa giả, nhưng kỳ thực từ sau khi khởi hành, dường như cố ý làm cho không khí nhẹ bớt. Có lẽ là để Tô Tĩnh Lam không phải lo lắng quá nhiều.
⸻
Tối đến, ba người ngồi dùng bữa ở lầu dưới khách điếm.Bên cạnh có một bàn khách thương buôn từ vùng Duyên Phong vừa mới đến, ăn uống om sòm, không tránh khỏi có vài câu lan truyền ra."Nghe nói cả huyện giờ khóa cổng, có vào không ra được đâu!""Là thật đấy, một nhà quan viên bị sốt, chưa đến hai ngày là đi luôn. Lính gác cổng còn không dám chạm vào xác!""Người thì đồn có quỷ, người thì nói là ai đó cố tình bỏ thuốc độc vào giếng..."Nghe tới đó, ba người liếc mắt nhìn nhau. Tô Tĩnh Lam khẽ hỏi:"Người thấy thế nào?"Thúc Tư Kỳ vuốt nhẹ miệng chén, chậm rãi nói:"Nếu đúng như lời dân đồn, thì dịch lần này không đơn thuần là do thiên tai."Trịnh Hạo Dương nhỏ giọng thêm vào:"Thần từng đọc qua một số bản ghi chép về bệnh dịch, phần lớn phát vào cuối hạ đầu thu, trời oi bức, xác súc vật dễ phân hủy... Nhưng đầu đông thế này mà lây lan nhanh vậy, đúng là bất thường.""Có vào không ra..." – Tô Tĩnh Lam trầm ngâm – "Phía quan phủ có lý do chính đáng không?""Không có công văn chính thức. Nhưng dân buôn đều biết." – Thúc Tư Kỳ chắp tay sau lưng, đứng dậy – "Ngày mai, ta muốn vào. Nếu thật sự có người phong tỏa trái lệnh, thì chẳng những là dịch, mà còn có thể là loạn."Nàng nói xong câu ấy, dứt khoát quay lưng đi lên lầu. Chỉ để lại hai người nhìn nhau, trong lòng đều có chút trĩu nặng.Trịnh Hạo Dương uống một ngụm nước, lí nhí:"Thật ra... vương gia không giống lời đồn lắm..."Tô Tĩnh Lam liếc hắn: "Ngươi từng nghe đồn gì?""Nghe nói... vương gia mỗi lần nổi giận là một mạng rớt đài."Tô Tĩnh Lam phì cười: "Ngươi nên biết, người chưa nổi giận không có nghĩa là không biết tức.""...Dạ."Dứt lời, cả hai lặng lẽ dọn mâm, trở về phòng nghỉ. Bên ngoài, trời dần kéo mây đen.Một đêm tĩnh lặng trước giông gió.
____
Sáng hôm sau, trời vừa rạng, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh về phía nam.Lần này, Tô Tĩnh Lam quyết định ngồi phía trước cùng phu xe để "giảm xóc", để lại hai người kia bên trong "tình thân ái mục". Nàng không quên nhắc Trịnh Hạo Dương: "Ngươi để ý vương gia giúp ta, đừng để người lại... đổ trà lên sổ lương như hôm qua.""Dạ... dạ..."Trong xe, Thúc Tư Kỳ đang lật xem một bản đồ đường đi cổ, chốc chốc lại lẩm bẩm:"Ừm... nếu ta nhớ không lầm thì con đường mòn phía tây nam có một làng nhỏ tên Hạ Phong..."Trịnh Hạo Dương len lén nhìn nàng, đánh bạo hỏi: "Vương gia từng... đi qua đây?""Chưa. Nhưng từng đọc, từng vẽ, từng tưởng tượng." Nàng nói như thật, đoạn giơ tay chọc vào không khí, "Lúc đó ta còn định, nếu không làm vương, nhất định phải ra ngoài đi dọc sông, thả thuyền, ca hát.""... Vương gia biết ca hát ạ?" Trịnh Hạo Dương hỏi với vẻ bất giác tò mò.Thúc Tư Kỳ chớp mắt nhìn hắn, rồi mím môi: "Không biết. Nhưng không ngăn được mộng tưởng."Hai người im lặng ba giây, rồi đồng loạt bật cười. Ngoài xe, Tô Tĩnh Lam nghe thấy, nghiêng đầu nhìn vào, chỉ thấy Thúc Tư Kỳ đang vung tay vẽ gì đó trong không trung, còn Trịnh Hạo Dương thì gật gù như thể đang nghe tiên sinh giảng đạo.Đi được nửa canh giờ nữa, bầu trời bỗng kéo mây u ám, gió thốc ngang mặt."Có vẻ sắp mưa." – Tô Tĩnh Lam cau mày."Không sao," Thúc Tư Kỳ ló đầu ra cửa sổ, ngẩng lên nhìn trời – "Cùng lắm thì ướt."Nói chưa dứt câu, một giọt nước mưa to như hạt đậu rơi thẳng xuống... chính giữa trán nàng.Phu xe vội vã kéo rèm, Tô Tĩnh Lam nhíu mày quay lại:"Vương gia, người có cần... lau trán không?""Không." Nàng chậm rãi đưa tay áo quệt một cái, "Ta muốn cảm nhận thiên thời nhân hoà."Trịnh Hạo Dương há miệng, nhưng không nói nổi chữ nào. Rõ ràng là lạnh mà cứ bày trò làm thơ.Tô Tĩnh Lam đành thở ra, lấy tay áo lau cho nàng một cái: "Thiên thời nhân hòa thì vẫn cần khăn lau, xin vương gia nhớ lấy."Thúc Tư Kỳ cười tủm, không đáp.Mưa không lớn, nhưng đủ để phủ một tầng xám mờ lên tầm nhìn. Khi xe ngựa chầm chậm tiến đến chân núi dẫn vào địa phận huyện Duyên Phong, ánh trời đã xám xịt, làn gió mang theo hơi đất lạnh, khiến cả ba cùng im lặng.Thúc Tư Kỳ kéo rèm xe, vạt áo lay động theo gió, ánh mắt sâu xa nhìn về phía trước.Lần này, nụ cười trên môi nàng dần thu lại.Huyện Duyên Phong đã gần — và cơn bão thật sự, mới chỉ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com