TruyenHHH.com

Bhtt Abo Mo Uoc Da Lau

Khi đông về vào khoảng thời gian cuối tháng 12 có người nằm quấn chăn trong nhà chờ đến đêm đón giao thừa để tạm biệt năm cũ qua đi, có những người thì cùng nhau đi dạo phố, ghé vào quán lẩu ăn để làm dịu đi cái lạnh mùa đông. Vào những lúc hơi ấm ít ỏi thế này thì các nơi nghỉ dưỡng có suối nước nóng luôn được săn đón nhất, nhưng bởi vì Ôn Hướng Hàm đã đặt trước phòng từ một tháng trước nên giờ đây họ không cần trải qua cảm giác sứt đầu mẻ óc tranh giành với người khác.

Căn phòng mẹ cô chọn là một nơi được bố trí theo phong cách Nhật Bản, phía nệm được phủ thêm chăn đối diện với ban công được trang trì bằng một bàn gỗ, cạnh chiếc bàn ấy là bốn chiếc ghế dựa được xếp xung quanh, hai bên phía trái phải là ghế dài dùng để nằm khi muốn phơi nắng. Góc phòng có một bàn bằng gỗ đen và các tấm nệm vuông nhỏ dùng khi mọi người mệt mỏi muốn pha trà nghỉ ngơi. Căn phòng này trang trí khá đơn giản nhưng lại mang gam màu xanh đậm hơn lá cây một chút khiến người khác cảm thấy ấm cúng. Về phần nệm nằm ngủ thì được xếp gọn làm bốn, mỗi phần đủ rộng cho hai người ngủ, phòng mẹ cô đặt tuy không cầu kì như bao nơi khác nhưng lại là căn rộng nhất, cũng là căn được chuộng nhất đối với những người du lịch cùng nhóm với số lượng đông, vì theo tiếp tân thì còn khoảng vài chiếc nệm nữa bên trong tủ tre, đồng thời cũng bởi vậy nên đây mới là phòng đắt nhất.

* Phòng đó nó kiểu như này nhưng nệm nhỏ hơn trên ảnh. *

Khi Ôn Lương Chiêm đến nơi cùng mẹ mình thì chợt nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ ngoài ban công, có người phát hiện cô đến nên lên tiếng hỏi thăm.

"Lương Chiêm đã lớn thế này rồi à?"

"Ôi chào, nhớ lúc trước nhóc ấy còn là một cô bé gầy gò mà giờ đã trưởng thành như vậy rồi." Một người khác tiếp lời.

Ôn Lương Chiêm ngồi một bên lắng nghe từng câu hỏi của họ rồi đáp lời, thi thoảng còn nhìn về phía cửa chờ mong Quan Lâm Thanh mau mau đến.

"Chị Lương Chiêm đã có người yêu chưa ạ?"

Ôn Lương Chiêm nhìn về phía người đối diện, cô bé này khoảng 20, trông như đang còn trên giảng đường đại học, vẫn còn trong độ tuổi mơ ước về một tình yêu màu hồng mà tiểu thuyết vẫn hay viết.

"Có rồi." Ôn Lương Chiêm không muốn thân thiết quá nhiều với người mang suy nghĩ vượt xa bạn bè với mình nên chỉ lạnh nhạt đáp hai từ.

"Thật không ạ?"

Ôn Lương Chiêm nhíu mày, người này sao lại dai như đỉa vậy.

"Ầy con nhóc nhà tôi nó có người yêu rồi nên cậu bảo nhóc nhà cậu bỏ cái suy nghĩ đấy đi Khanh."

Ôn Hướng Hàm thấy lửa giận Lương Chiêm sắp bộc phát nên đành mở miệng nói giúp cô. Nàng biết con nhóc nhà mình ghét ai nhất định sẽ không cho người ta sắc mặt tốt, sẽ ghét ra mặt chứ không giấu trong lòng như tình cảm đối với Lâm Thanh.

"Bạn của mẹ nói đúng đấy Hạ, với lại Lương Chiêm thích người lớn tuổi hơn cơ nên con không có cơ hội đâu." Người được gọi là Khanh thấy vậy liền an ủi con mình.

"Với lại con cũng nên kiếm người yêu đi, đừng đánh chủ ý lên người Lương Chiêm, dù sao con cũng 23 rồi chứ có còn nhỏ đâu."

"À vâng." Đứa bé tên Hạ ngoài mặt thì nói vâng vâng dạ dạ nhưng trong lòng lại nghĩ nếu chia tay thì có lẽ mình vẫn còn cơ hội. Nàng thích nhất là mấy chị gái thành đạt thế này, hôm nay đi theo mẹ đến suối nước nóng với bạn mẹ mà còn gặp được ngưòi hợp gu thế này thì phải nói chuyến đi này không lỗ chút nào.

Mà người yêu chị ấy không biết có phải cùng một người không, trước ở quán bar mình cũng đã thử hỏi như vậy mà chị ấy vẫn kêu đã có người yêu.

"Xin lỗi mình đến hơi trễ."

"Lâm Thanh và Hành Quân đến rồi, hai người mau lại đây đi."

Ôn Hướng Hàm và hai người khác vội lên tiếng chào hỏi Quan Lâm Thanh. Ôn Hướng Hàm còn vỗ vỗ ghế bên cạnh gọi Quan Lâm Thanh ngồi cạnh mình, nhưng Quan Lâm Thanh chào hỏi mọi người xong liền đi đến cạnh chiếc ghế đã được Ôn Lương Chiêm lau chùi sạch sẽ sẵn kia ngồi xuống sau đó cười nói vài vấn đề vể gia đình và cuộc sống hiện nay với mọi người.

"Nhóc nhà bồ đâu Niên?"

"Thằng nhóc ấy bận đi chơi với người yêu rồi nên không đi cùng."

Ôn Hướng Hàm cười hùa theo bạn mình.

"Phải rồi bây giờ đang là cuối tháng 12 mà, người trẻ tuổi ai cũng bận đón giao thừa cùng người yêu hết rồi làm gì còn thời gian đi với người già bọn mình."

"Khụ."

Ôn Lương Chiêm ho vài cái rồi im lặng nhìn mẹ mình.

"Vẫn còn tiểu Chiêm mà." Quan Lâm Thanh cười giải vây cho Ôn Hướng Hàm.

Khi ai ai cũng mải mê nói chuyện với nhau thì Quan Lâm Thanh chợt thấy đứa bé của Khanh cứ liếc mắt nhìn Ôn Lương Chiêm, hơn nữa ánh mắt ấy lại không hề thuần túy, có dục vọng và có tình yêu mới chớm nở.

Quan Lâm Thanh mím môi nhìn thoáng qua Ôn Lương Chiêm đang nói chuyện với Quan Hành Quân rồi cúi đầu mân mê ngón tay mình. Nàng biết Lương Chiêm rất giỏi và xinh đẹp, là mẫu người yêu lý tưởng, nhưng nàng không thích người khác cứ nhìn vào Lương Chiêm bằng ánh mắt nóng rực như vậy.

Quan Lâm Thanh thấy hơi khó chịu, nàng nghĩ chắc là mình ghen với nhóc ấy rồi.

Ừm, nhóc ấy trông rất ngoan và xinh xắn.

Hơn nữa lại còn rất trẻ, chỉ mới 23. . .

"Dì Lâm Thanh."

Ôn Lương Chiêm thấy vẻ bất an sợ hãi của Quan Lâm Thanh khi vừa nhìn nhóc kia liền biết dì ấy lại tự ti về bản thân, cô đưa tay tách hai bàn tay kia của nàng ra rồi đan mười ngón vào nhau.

Cô sẽ không để cho dì Lâm Thanh sợ hãi và bất an.

"Dì Lâm Thanh, con hôn dì được không?" Ôn Lương Chiêm ghé vào tai Quan Lâm Thanh thì thầm.

Quan Lâm Thanh sửng sốt nhìn Ôn Lương Chiêm. Nàng biết ý nghĩa của câu này, nếu như nàng đồng ý thì chính là đang thừa nhận mình là người yêu của Ôn Lương Chiêm, ngược lại nếu từ chối thì tiểu Chiêm sẽ biết mình chưa sẵn sàng để công khai với mọi người.

Quan Lâm Thanh suy nghĩ một hồi rồi nhắm mình lại, nắm chặt lấy bàn tay của Ôn Lương Chiêm đang đan vào tay mình rồi khẽ gật đầu đồng ý.

Ôn Lương Chiêm đưa tay nâng mặt Quan Lâm Thanh và hôn nàng, cô có thể cảm giác được tiếng nói chuyện rôm rả kia chợt biến mất, thay vào đó là sự im lặng bất thường khi môi hai người vừa chạm vào nhau.

Quan Lâm Thanh theo thói quen vươn tay ôm cổ Ôn Lương Chiêm đắm chìm vào nụ hôn sâu cùng cô mà không để tâm đến rằng ở đây có 5 người khác đang bị sốc bởi hành động của mình.

Đến khi Ôn Lương Chiêm rời khỏi môi Quan Lâm Thanh nàng mới ghé vào vai cô thở dốc. Ôn Lương Chiêm đưa mắt nhìn người trên vai mình rồi chậm rãi hỏi những người đang bất ngờ kia.

"Mọi người sao lại nhìn chằm chằm vào con như thế? Con chỉ đang hôn người yêu mình thôi."

???

Ngoại trừ biểu cảm bất lực của Ôn Hướng Hàm và Quan Hành Quân thì ai ai cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, còn nghi hoặc như hận không thể vẽ dấu chấm hỏi lên cho Ôn Lương Chiêm xem.

Quan Lâm Thanh lúng túng rời khỏi vai Ôn Lương Chiêm, nàng nhìn về phía mọi người rồi ngại ngùng nói với họ rằng mình sẽ kể mọi việc khi tắm suối nước nóng.

"Khoan đã, Lương Chiêm thật sự là người yêu của bà hả Lâm Thanh!?" Cô Hà hỏi xong liền đánh giá Ôn Lương Chiêm với cương vị là bạn của Lâm Thanh đang xem xét người yêu cho nàng.

"Ừm." Quan Lâm Thanh gật đầu, hiện giờ Ôn Lương Chiêm vẫn đang ôm chặt nàng nên Quan Lâm Thanh chỉ có thể rúc vào trong lòng cô quay mặt lại nói chuyện với mọi người.

Ôn Lương Chiêm nhìn vào khuôn mặt khó coi kia của con nhóc nhà cô Khanh thì liền cười ôm Quan Lâm Thanh chặt hơn, môi cô như bị nghiện luôn quen đường quen lối mà tìm đến tai của nàng, chọc cho cả cơ thể Quan Lâm Thanh run rẩy dưới sự trêu chọc của mình.

"Được rồi chuyện này để chút nữa Lâm Thanh sẽ kể sau, giờ chúng ta dùng bữa đi, mọi người ăn set mì ramen, udon hay cơm bạch tuộc cùng với cà ri?" Ôn Hướng Hàm vội chuyển hướng đề tài.

"Gọi ba phần mì và ba phần cơm đi." Niên trả lời.

"Được."

Bầu không khí trên bàn ăn vẫn rất vui vẻ, ngoại trừ đứa nhóc nhà cô Khanh vẫn trầm mặc không nói chuyện, nhìn có vẻ như đang không cam lòng.

Ôn Lương Chiêm là người thuận hai tay nên khi ăn cô vẫn nắm chặt tay Quan Lâm Thanh không buông. Quan Lâm Thanh cũng không từ chối mà vẫn luôn vuốt ve ngón tay Ôn Lương Chiêm, nàng rất thích cảm giác được cô giữ gìn thế này.

"Dì Lâm Thanh."

Quan Lâm Thanh đang ăn chợt nghe thấy tiếng gọi của Ôn Lương Chiêm, nàng nghi hoặc quay đầu lại nhìn người đang cười như hồ ly kia rồi hỏi:

"Có chuyện gì sao tiểu Chiêm?"

Ôn Lương Chiêm ghé sát vào tai Quan Lâm Thanh, hơi thở ấm nóng cứ thế phả vào tai nàng khiến lông tơ trên cơ thể người đang ăn dựng đứng hết lên.

"Dì có muốn thử làm chuyện đó ở suối nước nóng không?"

Quan Lâm Thanh đỏ bừng mặt khi nghe thấy lời nói của Ôn Lương Chiêm, nàng cố bình định lại cơ thể đang run rẩy của mình rồi vươn người hôn phớt lên má cô.

"Tiểu Chiêm, ăn cơm xong đã."

Ôn Lương Chiêm thấy Quan Lâm Thanh không nói gì thêm liền biết nàng đã đồng ý, cô vui vẻ gật đầu tiếp tục quay lại bữa ăn theo lời nàng.

Đến khi dùng bữa xong Ôn Hướng Hàm dẫn mọi người đến nơi ngâm mình trong suối nước nóng. Ở đây chỉ có Ôn Lương Chiêm và Thẩm Minh Khanh là Alpha, Quan Hành Quân là Beta nên không có vấn đề gì nhiều, đáng lẽ Alpha và Omega phải tắm ở hai phòng khác nhau nhưng Ôn Hướng Hàm không nghĩ nhiều như vậy, dù sao bạn mình đã có vợ con còn Lương Chiêm đã có Lâm Thanh rồi nên không cần phiền phức chia phòng như vậy.

Ôn Lương Chiêm thật muốn giơ ngón cái cho mẹ mình, bởi vì suy nghĩ ấy của mẹ nên giờ cô mới được như ý nguyện ôm Quan Lâm Thanh ngâm mình trong suối nước nóng.

Quan Lâm Thanh mặc cho Ôn Lương Chiêm dính lấy mình mà chậm rãi kể về chuyện của hai người họ cho bạn của mình nghe.

Thẩm Minh Khanh và Tống Dương Niên nghe xong thì khó tin nhìn Ôn Lương Chiêm. Quan Lâm Thanh thì luôn tin tưởng tiểu Chiêm của nàng tuyệt đối nên không nhìn ra chứ ai nghe xong câu chuyện của hai người cũng đều biết đây là kế hoạch của Ôn Lương Chiêm để tán đổ Quan Lâm Thanh.

Ôn Lương Chiêm thấy ánh mắt hai dì kia nhìn mình thì không khỏi chột dạ, cô cúi đầu gục xuống tuyến thể của Quan Lâm Thanh mà trốn, nhưng hương thơm phát ra từ nơi ấy lại dẫn dụ cô tiến đến vươn lưỡi ra khẽ liếm.

"Ưm. . ."

Quan Lâm Thanh nhíu mày phát ra một tiếng ngâm nhẹ dưới hành động trêu chọc của Ôn Lương Chiêm. Nàng đỏ mặt quay lại lườm đầu sỏ gây tội kia một cái rồi lại quay sang nói chuyện tiếp với bạn của mình.

"Con ra ngoài trước đây."

Ôn Lương Chiêm ngâm mình một lúc rồi buông Quan Lâm Thanh ra đi đến phòng thay áo choàng tắm, lúc ra ngoài còn mang theo hai chiếc khăn lông, một chiếc cho bản thân và một chiếc cho Quan Lâm Thanh. Sau đó ghé qua máy bán nước mua cho nàng một lon cà phê, mua cho mẹ mình và Quan Hành Quân một lon bạc sỉu, cô không rõ sở thích của những người khác lắm nên mua 3 chai nước khoáng cho họ. Xong việc Ôn Lương Chiêm ngồi ghế đợi mọi người tắm xong mới đứng lên đến chỗ Quan Lâm Thanh.

"Chậc, đãi ngộ đúng là khác thật." Dương Niên chậc lưỡi nhìn Ôn Lương Chiêm quấn khăn lông quanh cổ Quan Lâm Thanh lau nước còn bám trên cổ cho nàng rồi mở sẵn lon đưa đến tận tay.

"Người ta là trung khuyển đã ủ mưu từ lâu đấy, đãi ngộ cỡ vậy bà sao mà có được." Minh Khanh cười tiếp lời.

Quan Lâm Thanh híp mắt hưởng thụ sự chăm sóc của Ôn Lương Chiêm, mỗi khi ở cùng với cô nàng chẳng muốn trở nên chín chắn làm người chủ động chút nào, nàng yêu cái cảm giác được Ôn Lương Chiêm bảo vệ, nâng niu và trân trọng này.

Khi mọi người về đến phòng nghỉ ngơi Ôn Lương Chiêm liền kéo Quan Lâm Thanh lại, ghé vào tai cô thì thầm xin phép:

"Dì Lâm Thanh, bây giờ chúng ta quay lại suối nước nóng lần nữa nhé?"
________________________________

Tuần này với tuần sau mình bận ôn thi đầu năm rồi nên tiến độ ra chương sẽ không được đều như trước. Truyện này chắc chỉ khoảng 12c là mình sẽ hoàn luôn (/▽\)♪

btw hố mới sẽ là bối cảnh cổ đại.

vibe cp trong bộ cổ đại mình nghĩ sẽ thế này: Phong tình hồ ly tinh hoa khôi Khôn Trạch × Trung khuyển tiểu tướng quân Càn Nguyên.

- Khôn Trạch: Omega
- Càn nguyên: Alpha
- Hòa Nghi: Beta

Note: Hoa khôi có thân phận khác nhưng chưa tiết lộ ngay, và hoa khôi aka kim bài của thanh lâu tức là đã ngủ qua với rất nhiều người, chỉ bán thân không bán nghệ, ai kì thị có thể bỏ qua nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com