TruyenHHH.com

Bhtt Abo Mo Uoc Da Lau

Ngày hôm sau Ôn Lương Chiêm thành công chuyển vào nhà Quan Lâm Thanh, về phần Hành Quân thì cậu ta cũng đã 25, đã dọn ra ở riêng rồi nên giờ trong nhà cũng chỉ có Lương Chiêm cùng Lâm Thanh.

Trước đó ở nhà mẹ của Ôn Lương Chiêm Quan Hành Quân đã nói rõ không được vào phòng mình vì nơi đó có nhiều thứ riêng tư, nên bây giờ cô được như ý nguyện được ngủ chung phòng với Lâm Thanh.

Bây giờ khi Lâm Thanh đi dạy thì Lương Chiêm sẽ ở nhà kiểm tra sổ sách công ty, sau đó sẽ vào bếp làm bữa tối chờ nàng trở về. Còn buổi sáng Lâm Thanh thường có thói quen dậy sớm để soạn tài liệu lên lớp nên sẽ nấu bữa sáng và trưa đưa cho Lương Chiêm, vì mỗi ngày đều trôi qua như vậy nên Lâm Thanh thường có ảo giác hai người đang sống như một cặp đôi đã kết hôn, tuy nhiên suy nghĩ hoang đường ấy đã bị nàng phủi sạch ra khỏi đầu.

Về phần Ôn Lương Chiêm thì khi ngủ cô luôn vô tình mà ôm lấy Quan Lâm Thanh để thỏa mãn bản thân, mới đầu Lâm Thanh còn hơi ngượng ngùng vì đã lâu chưa được người khác ôm khi ngủ nhưng vài ngày sau cũng đã dần quen nên không căng thẳng nữa. Bởi vì được ôm người trong lòng nên dù Quan Lâm Thanh có hay ghẹo Ôn Lương Chiêm đã lớn rồi mà vẫn trẻ con thì cô vẫn vui vẻ lắng nghe, nhiều lúc còn hùa theo để chọc nàng vui vẻ.

Chỉ là mối quan hệ của cả hai đang dần biến chất sau khi Lương Chiêm vào phòng Lâm Thanh.

Hôm nay Lương Chiêm về sớm một buổi, nhưng khi vào cửa nàng chợt nhận ra có gì đó không đúng. Hôm nay là thứ bảy nên đáng lẽ Quan Lâm Thanh phải ở nhà vì sinh viên được về sớm chứ không phải một căn nhà yên ắng như này.

"Ưm..."

Ôn Lương Chiêm nghe thấy tiếng phát ra từ trong phòng Quan Lâm Thanh nên định đi vào xem thử, có lẽ vì hôm nay nàng về sớm đột xuất nên cửa phòng của Lâm Thanh không hề khóa trong, cũng vì vậy mà cô nhìn thấy một hình ảnh tuyệt diễm bên trong.

Trong phòng Quan Lâm Thanh mặc áo ngủ hai dậy xộc xệch ngồi dựa vào đầu giường, hai tay xoa ngực cùng đôi mắt khép hờ, trông như đang tự sướng nhưng biểu tình lại khó nhịn như đang chịu giày vò.

Phía dưới Ôn Lương Chiêm đã sớm dựng thẳng lên từ khi ngửi thấy mùi tin tức tố của Quan Lâm Thanh bay thoang thoảng trong không khí, hai chân cô không tự chủ tiến về phía giường khiến mặt Quan Lâm Thanh đỏ lên vì ngượng ngùng.

"Tiểu Chiêm. . . Sao đột nhiên hôm nay con lại về sớm vậy?"

Ôn Lương Chiêm không thể nhịn nổi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Quan Lâm Thanh, hai tay cô ôm lấy thắt lưng nàng, mang nàng ngồi trên đùi mình, để gáy của nàng đối diện với cô.

"Ngực của dì Lâm Thanh có vẻ hơi sưng, để con giúp dì."

"A. . . Không cần đâu tiểu Chiêm. . ."

Hai tay Ôn Lương Chiêm phủ lên bầu ngực của Quan Lâm Thanh, dùng chính bàn tay có vết chai do tập võ nhiều của mình xoa lấy cặp bồng đào mọng nước mà mình hằng mong từ lâu.

"Hức. . ."

Cả người Quan Lâm Thanh run lên vì sung sướng, đầu ngả ra sau dựa vào người của Ôn Lương Chiêm, hai chân cọ vào nhau khi tay của cô xoa lấy nụ hoa trên đỉnh của nàng.

Ôn Lương Chiêm cứ như đứa trẻ tìm được món đồ ưa thích chơi đến không buông tay, cô xoa bóp khiến cặp bồng đào của Quan Lâm Thanh dần biến dạng, luôn trêu đùa đầu ngực của nàng bằng nhiều hành động khác nhau, hết khẽ gảy lại đến véo một cách mạnh bạo khiến Quan Lâm Thanh vừa đau vừa sướng, cũng khiến nàng không thể kiểm soát tiếng rên của mình.

"Tiểu Chiêm. . ."

Nước mắt sinh lý dần đọng lại bên viền mắt Quan Lâm Thanh, nàng khó nhịn di chuyển thân mình khi cự vật của Ôn Lương Chiêm chống dưới mông nàng.

"Dì Lâm Thanh đừng cử động, nếu không con không chắc mình sẽ nhịn được đâu."

Ôn Lương Chiêm nói xong liền tìm đến vành tai đỏ hồng của nàng mà ngậm lấy, dùng lưỡi liếm nhẹ vòng quanh khiến cơ thể Quan Lâm Thanh càng run nặng hơn.

"Ha. . . Tiểu Chiêm. . ."

Tiếng rên rỉ và thở dốc ngày một nhiều hơn, đến khi bên dưới Quan Lâm Thanh chảy nước thì mới ngừng lại.

Sau khi bình tĩnh lại thì mặt Quan Lâm Thanh đỏ như xuất huyết, nàng ấp úng nói với Lương Chiêm.

"Ừm. . . Mỗi tháng dì sẽ bị chướng ngực. . . Bác sĩ nói rằng phải xoa đến khi không còn cảm giác đau đớn nữa mới được ngừng. . ."

Ôn Lương Chiêm nhìn dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của nàng thì chỉ cảm thấy dì Lâm Thanh của cô đáng yêu chết đi được, đáng yêu đến nỗi khiến cô chịu không nổi.

"Vậy mỗi tháng con sẽ giúp dì."

Quan Lâm Thanh nghe vậy thì giật mình vội từ chối.

"Không, không cần đâu tiểu Chiêm, như thế. . . có hơi ngượng."

Ôn Lương Chiêm đưa một tay sờ xuống vùng ẩm ướt bên dưới của nàng, sau đó ghé vào tai nàng thì thầm những lời khiến người nghe đỏ mặt tía tai.

"Chẳng lẽ dì không cảm thấy sướng sao? Bên dưới chảy nhiều nước thế này cơ mà."

Quan Lâm Thanh không thể không thừa nhận, dù mình tự xoa cũng không thể đạt được khoái cảm như khi Ôn Lương Chiêm làm cho mình.

Ôn Lương Chiêm đã sớm học được chiêu nhìn mặt đoán ý khi tiếp quản công ty của mẹ mình, vậy nên khi giờ đây nhìn thấy sự mong chờ và lưỡng lự trên mặt Lâm Chiêm Thanh thì đã ngầm biết được sự đồng ý khó nói thành lời của nàng.

"Dì Lâm Thanh."

Ôn Lương Chiêm ghé vào bên tai Quan Lâm Thanh mà gọi tên nàng, bên trong lời gọi bình thường ấy là sự say mê và yêu thích khó buông của cô dành cho người bạn của mẹ này.

Tai là bộ phận nhạy cảm nhất của Quan Lâm Thanh, vậy nên khi Ôn Lương Chiêm thổi hơi vào tai thì nàng chỉ cảm thấy toàn bộ dây thần kinh trên cơ thể đang run lên, nhấp môi không nói được lời nào.

Đến giờ Ôn Lương Chiêm mới nhận ra biến hóa của cơ thể mình, nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt nên cô chỉ đành vào phòng tắm tự giải quyết.

"Dì nghỉ ngơi đi, để con tự xử."

Nói đoạn cô hôn nhẹ lên mặt Quan Lâm Thanh rồi cẩn thận đặt nàng lên giường, sau đó mới vào phòng tắm giải quyết nhu cầu sinh lý.

Quan Lâm Thanh nằm nghiêng trên giường lấy tay che mặt mình lại, hiện giờ suy nghĩ của nàng rất hỗn độn, mà lý do cho sự rối rắm của nàng đều là vì người kia.

Tiểu Chiêm không những giúp xoa ngực mà còn hôn má mình. . .

Thật ngượng. . .

Quan Lâm Thanh vẫn giữ nguyên tư thế này đến khi Ôn Lương Chiêm tắm xong, khi cô đến giường chỉ thấy một người lớn đang rúc vào chăn với tư thế cuộn tròn, hơn nữa còn đang che mặt để giảm bớt sự ngượng ngùng.

Ôn Lương Chiêm thấy vậy thì lên giường ôm dì Lâm Thanh của mình vào lòng, một tay để nàng gối đầu, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy thắt lưng nàng khiến cho cả hai cơ thể dính chặt vào nhau không một kẽ hở. Cô kéo tay Quan Lâm Thanh xuống rồi đặt lên trán nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon.

"Ngủ ngon, dì Lâm Thanh."

Quan Lâm Thanh là một người thiếu cảm giác an toàn sau ly hôn, vậy nên nàng phải thừa nhận khi được Ôn Lương Chiêm ôm nàng có cảm giác rất an tâm, như được người bảo hộ trong lòng bàn tay, khiến nàng có ảo tưởng mình là người quý giá nhất của người này.

Quan Lâm Thanh có hơi do dự nhưng dường như cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm một điều gì đó, tay nàng vòng qua eo Ôn Lương Chiêm, rúc vào người nhỏ hơn mình mà thì thầm.

". . . Ngủ ngon, tiểu Chiêm."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com