Bhtt Abo Edit Xuyen Thanh Tra A An Choi Trac Tang Thoi Co Dai
Chu Vân Khanh khẽ ho một tiếng, cảm thấy ánh mắt nữ nhi nhìn Tô Mộ Vũ đầy tình cảm, không lẽ con bé đã thay đổi tính tình? Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Tô Mộ Vũ có thể giữ được nữ nhi bà, thì nữ nhi bà sẽ bớt ra ngoài gây chuyện với đám con nhà giàu ăn chơi trong kinh thành.“Dạo này đầu con vẫn còn bị thương, ở trong phủ dưỡng thương, ít ra ngoài thôi.” Chu Vân Khanh liếc nhìn hai người trên giường, rồi nhắc nhở thêm: “Nhưng hai người trẻ ở cùng nhau cũng nên tiết chế, đừng để hại sức khỏe.”Nghe đến đây, tai Thẩm Tinh Nguyệt đỏ bừng. Nàng và Tô Mộ Vũ hiện giờ còn chưa có tình chị em, với mức độ thiện cảm âm hơn hai trăm đó, dù có gan lớn nàng cũng không dám làm gì khác. Huống chi, nàng vẫn là một thẳng nữ, làm sao có thể làm chuyện đó với Tô Mộ Vũ được?“Mẫu phi yên tâm, chúng con sẽ chú ý.” Thẩm Tinh Nguyệt vội vàng đáp.Tô Mộ Vũ dựa vào lòng Thẩm Tinh Nguyệt không nói gì, nhưng dưới lớp chăn, tay nàng nắm chặt lại. Nàng và Thẩm Tinh Nguyệt đã thành thân, làm chuyện đó chỉ là sớm muộn. Dù biết vậy, Tô Mộ Vũ vẫn lạnh lẽo run lên.Như cảm nhận được người trong lòng đang run nhẹ, Thẩm Tinh Nguyệt cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Có phải lại lạnh không?”Khi nói chuyện với Tô Mộ Vũ, giọng nàng tự nhiên mềm đi. Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu, “Không sao.”Chu Vân Khanh nhìn nữ nhi nói chuyện tình cảm với Tô Mộ Vũ, cảm thấy mình thật dư thừa khi tới đây. Bà liếc nữ nhi một cái, “Hai đứa nghỉ ngơi đi, phụ thân con còn có việc cần ta, ta về trước.”“Mẫu phi, chúng con không tiễn người.” Thẩm Tinh Nguyệt đáp, kéo chăn lên cho Tô Mộ Vũ thêm một chút.Chu Vân Khanh cảm thấy mình nên đi nhanh, bà không chịu nổi sự dính chặt của nữ nhi nữa. Nhưng nữ nhi ở bên Tô Mộ Vũ còn hơn ra ngoài gây chuyện, điều này khiến bà yên tâm đôi chút, chỉ có điều bà không biết nữ nhi có thể duy trì sự yên phận này đến khi nào.Sau khi Chu Vân Khanh rời đi, Thẩm Tinh Nguyệt lại hỏi Tô Mộ Vũ trong lòng: “Nàng có muốn ngủ tiếp không?”“Vâng.” Đầu Tô Mộ Vũ vẫn còn hơi choáng váng, nàng lo khi mình khỏe hẳn Thẩm Tinh Nguyệt sẽ ra tay với mình, nên muốn kéo dài thêm chút thời gian.“Được, ngủ thêm chút nữa.” Thẩm Tinh Nguyệt kéo chăn lại, cùng Tô Mộ Vũ nghỉ ngơi. Cổ nhân không có nhiều trò giải trí, Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ khi vết thương trên trán lành, nàng sẽ ra ngoài xem thử, nàng chưa từng thực sự thấy kinh thành thời cổ đại như thế nào.Khi mặt trời nghiêng bóng, Tô Mộ Vũ tỉnh dậy lần nữa, ngủ một buổi chiều khiến nàng khỏe hơn, cơ thể cũng ấm áp. Nàng ngẩng lên nhìn, thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang ôm mình, lật giở một cuốn sách về địa lý Bắc Xuyên.Thẩm Tinh Nguyệt nhận thấy người trong lòng tỉnh dậy, cúi đầu hỏi: “Thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"“Không sao rồi.” Vừa tỉnh dậy, giọng Tô Mộ Vũ không trong trẻo như bình thường, nghe mềm mại như đang làm nũng.“Không sao là tốt, muốn dậy đi lại chút không?” Người đã tỉnh, Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ mình còn ôm nàng như vậy cũng hơi ngại.“Vâng.” Tô Mộ Vũ gật đầu, ngồi dậy mặc áo ngoài. Nàng đi đến bên cửa sổ, mở hé ra, thấy ngoài kia trắng xóa, tuyết vẫn rơi dày. Tô Mộ Vũ nắm chặt tay lại, lo lắng không biết mẫu thân và muội muội đang ra sao trong thời tiết khắc nghiệt này.Thẩm Tinh Nguyệt cũng dậy mặc áo ngoài, đi đến sau lưng Tô Mộ Vũ nhìn ra ngoài. Thời tiết Bắc Xuyên có thể coi là khắc nghiệt, tuyết rơi suốt chín tháng trong năm, ảnh hưởng lớn đến nông nghiệp và chăn nuôi, không ngạc nhiên khi nơi này thiếu lương thực, củi đắt đỏ.Thấy Tô Mộ Vũ đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ, Thẩm Tinh Nguyệt lấy áo choàng lông của mình khoác lên cho nàng, dịu dàng nhắc nhở: “Khó khăn lắm nàng mới khỏe lại được một chút, cẩn thận kẻo lạnh."“Tạ ơn ngài.” Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, khẽ đáp.“Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, ta đã nói sẽ chăm sóc nàng tốt hơn mà.""Tạ ơn ý tốt của quận chúa." Tô Mộ Vũ đáp, nhưng trong lòng không hề dao động. Những khổ đau nàng đã trải qua đâu dễ dàng xóa bỏ chỉ bằng vài lời hỏi han của Thẩm Tinh Nguyệt?Ở một nơi khác trong phủ, Chu Vân Khanh đang nói chuyện với phụ thân của Thẩm Tinh Nguyệt, Thẩm Chính Sơ, về những gì bà thấy ban ngày.“Chàng đoán xem mấy ngày nay nữ nhi chúng ta làm gì?" Chu Vân Khanh hỏi khi Thẩm Chính Sơ đang rót trà.“Nó còn làm gì được nữa? Lại đi gây chuyện ở đâu đó để ta phải giải quyết hậu quả thôi. Đường đường là một vương gia, ngoài công việc chính ra, ta còn phải lo giải quyết hậu quả cho nó, đã kết hôn rồi mà vẫn như một đứa trẻ nghịch ngợm. Thật là.” Thẩm Chính Sơ lắc đầu, uống một ngụm trà, chờ đợi câu tiếp theo của thê tử.“Mấy ngày nay nó không ra ngoài gây chuyện, mà ở trong viện cùng với Tô Mộ Vũ.Chiều nay thiếp có đến thăm, hai đứa dính nhau như sam. Chàng nghĩ lần này con bé có thay đổi không?” Chu Vân Khanh lo lắng về đại nữ nhi, mong muốn nữ nhi có thể trở nên tốt hơn, không còn làm những việc xấu.“Con bé thay đổi? Không thể nào. Chắc chỉ là mới mẻ vài ngày thôi. Rồi nó sẽ lại ra ngoài với đám bạn hư hỏng của nó. Nhưng hiếm khi nó chịu yên tĩnh vài ngày, ta cũng yên tâm được chút.” Thẩm Chính Sơ thở dài, không còn trông mong Thẩm Tinh Nguyệt sẽ làm gì tốt cho đất nước, chỉ mong nữ nhi đừng gây rắc rối quá lớn, nhân lúc con bé yên tĩnh, ông cũng có thể nghỉ ngơi.“Cũng phải, yên ổn được ngày nào hay ngày đó.” Chu Vân Khanh thở dài nói.Thẩm Tinh Nguyệt ở trong phòng suốt cả ngày, chuẩn bị ra ngoài dạo quanh vương phủ khi trời còn sáng. Nàng nhìn Tô Mộ Vũ, “Mộ Vũ, ta ra ngoài dạo một chút, lát nữa sẽ về. Nàng đừng đứng lâu ở cửa sổ, dễ bị lạnh.”Tô Mộ Vũ có chút ngạc nhiên, vì Thẩm Tinh Nguyệt chưa từng báo nàng biết nàng ấy sẽ đi đâu. Nàng nhanh chóng đáp: “Được, thiếp biết rồi.”Sau khi nhận được câu trả lời, Thẩm Tinh Nguyệt lấy một chiếc áo choàng đỏ rực, viền lông đen. Nàng mặc chỉnh tề, cầm ô rồi ra khỏi phòng.Tô Mộ Vũ nhìn bóng dáng đỏ rực dần xa trong sân, mới rời mắt. Nàng khát nước, nhưng không biết mình có thể điều khiển người ở viện Phi Tuyết này không.Nghĩ một lúc, Tô Mộ Vũ rung chuông trong phòng. Buổi chiều đúng ca trực của Ỷ Liễu và Thúy Trúc ở khu nhà phụ. Nghe tiếng chuông, hai người nhanh chóng và kính cẩn vào phòng.Thúy Trúc thấy sắc mặt tiểu thư tốt hơn, mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng, “Tiểu thư, có gì dặn dò ạ?”“Chuẩn bị cho ta một ấm nước nóng.”Thúy Trúc có chút lúng túng, vì nàng mới trực ở khu nhà phụ, không biết chỗ đun nước ở viện Phi Tuyết.Ỷ Liễu liền nói: “Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ sẽ đi gọi người chuẩn bị trà. Trà ở viện Phi Tuyết là trà mới từ Nam Tề vừa chuyển về, nô tỳ sẽ chuẩn bị ngay.” Ỷ Liễu kính cẩn hành lễ rồi lui ra ngoài.Người đi rồi, Thúy Trúc mới tiến lại gần Tô Mộ Vũ, “Tiểu thư, sắc mặt của người tốt lên nhiều. Nếu quận chúa luôn đối xử như mấy ngày nay thì tốt biết mấy.”Nhận ra mình lỡ lời, Thúy Trúc vội xin lỗi: “Xin lỗi tiểu thư, nô tỳ không có ý đó.”“Không sao, ngươi nói cũng đúng. Nếu Thẩm Tinh Nguyệt luôn đối xử như hiện giờ, ta cũng an tâm hơn.” Tô Mộ Vũ thở dài. Nếu Thẩm Tinh Nguyệt thực sự thay đổi, nàng có thể dưỡng bệnh và chuẩn bị tốt hơn cho mẫu thân và muội muội. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng, Thẩm Tinh Nguyệt không thể thay đổi. Khi nàng ta chán, sẽ lại đối xử tàn nhẫn như trước, nên Tô Mộ Vũ phải nhanh chóng hồi phục để chịu đựng được sự tàn nhẫn sau này.“Nô tỳ cảm thấy quận chúa không giống trước đây.” Thúy Trúc nói. Dù sao mấy ngày nay Thẩm Tinh Nguyệt đã đuổi Hà Hương và hai người khác khỏi phủ, còn sắp xếp chữa bệnh cho tiểu thư, đối xử như hai người khác nhau.“Có gì khác đâu? Chỉ là mấy ngày nay nàng ta vui vẻ, muốn chơi đùa với ta thôi. Đừng hy vọng gì từ nàng ta." Tô Mộ Vũ bình thản đáp.Thúy Trúc muốn nói vài lời an ủi, nhưng Ỷ Liễu và hai tỳ nữ khác đã mang trà vào.“Quận chúa phi, đây là hồng trà từ Bắc Tề, mời ngài thưởng thức. Nô tỳ còn chuẩn bị vài đĩa điểm tâm.” Ỷ Liễu kính cẩn đặt ấm trà và mấy đĩa nhỏ lên bàn.“Tốt, không có việc gì khác, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Tô Mộ Vũ nói.Nàng rót một chén hồng trà, ngửi mùi thơm, xác định là trà ngon chưa từng uống. Nàng nhìn mấy đĩa nhỏ trên bàn, thấy có bốn đĩa điểm tâm tinh xảo.Tô Mộ Vũ cười lạnh, không lạ gì việc Khôn Trạch đồng lứa muốn gả vào nhà giàu, cuộc sống xa hoa đầy hấp dẫn. Nhưng với nàng, tất cả chỉ là giấc mộng hão huyền.Trong khi đó, Thẩm Tinh Nguyệt lang thang trong vương phủ, gặp nhiều gia nhân dọn tuyết. Nàng đi đến hoa viên sau phủ. Hoa viên này mỗi năm chỉ có hoa sống được không quá ba tháng.Thẩm Tinh Nguyệt thấy một nữ hài tử cùng vài tỳ nữ đang đắp người tuyết, chơi đùa vui vẻ. Nàng tiến lại gần, nhớ lại thông tin từ hệ thống và xác định đó là muội muội mình, Thẩm Đào Đào.Thẩm Đào Đào cũng thấy Thẩm Tinh Nguyệt, nét vui vẻ trên mặt nhạt đi, thậm chí còn lùi vài bước, rõ ràng là sợ Thẩm Tinh Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com